Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bích huyết kiếm

Hồi 16 – Gây hấn ném vật hôi. Thứ lỗi tặng linh đơn

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Tên đầu đà cầm bầu nước tiểu ném người bé nhỏ kia không trúng, lại càng tức giận, quay trở lại giơ tay ra bắt. Người bé nhỏ kia lại luồn qua gầm bàn chui sang bên này. Tên đầu đà dùng chân trái đá cái bàn tung lên. Đại sảnh loạn xạ, mọi người đều đứng lui sang hai bên.

Thế rồi hai người xông vào đánh nhau túi bụi, chưởng lực của hòa thượng thì uy mãnh trầm trọng, hán tử nhỏ bé thì nhanh nhẹn hiểm độc, hai người đánh nhau có hơn 200 hiệp thì bắt đầu xuống sức thở ồ ồ.

Thừa Chí đứng ngoài xem thấy hai người lúc này sức cùng lực kiệt mà còn cố gắng đánh ra một đòn cuối cùng thẳng vào nhau rồi cũng thành thế lưỡng bại câu thương, thấy thế chàng bèn phi thân vào giữa hai người, “bùng” một tiếng cả hai đòn đều đánh trúng vào người chàng.

– Nguy to!

Chưa dứt lời, y cùng Sa Thiên Quảng đã tiến lên cứu. Khi hai người đến gần, thấy mặt Thừa Chí như thường, không có gì là bị thương cả.

Thì ra Thừa Chí biết dùng sức đỡ hay đá, họ dùng ra hết sức, để cho họ đánh với nhau, tất hai người cùng bị thương. Cho nên chàng mới vận hơi lên ngực, chịu đánh của hai người kia. Với nội công thần diệu nên chàng bị mười quyền của đầu đà và hai chưởng của người gầy gò đánh phải, có thấm vào đâu. Lúc này, đầu đà nọ với người gầy gò kia đã kiệt sức, đau uể oải ngồi xụp cả xuống đất. Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng vội đỡ hai người ngồi dậy, và gọi điếm tiểu nhị vào quét dọn. Thừa Chí lấy 20 lạng bạc rồi đưa cho người trưởng quầy nói:

– Tất cả những cái gì đổ vỡ tại đây, tôi xin đền cả. Còn các vị khách kia, chưa ăn xong hay đang ăn, ông cũng dọn qua thức mới, mời các ông ấy xơi. Bao nhiêu tiền tôi xin trả cả.

Người trưởng quầy mừng quá, cứ cuống quít cảm ơn và nhận lấy số bạc đó, rồi gọi hết phổ ky ra quét dọn, và bày biện bàn ghế lại.

Lúc ấy, đầu đà nọ cùng người gầy gò đã hồi lại sức lực đều tiến đến trước mặt Thừa Chí cảm ơn luôn mồm.

Thừa Chí cười nói:

– Xin hai vị cho biết quý tính danh. Công lực của hai vị như vậy, tất cả đều là anh hùng hảo hán có tên tuổi ở chốn giang hồ.

Đầu đà nọ đáp:

– Tôi tên là Nghĩa Sinh, nhưng ai ai cũng gọi tôi là Thiết La Hán.

Người gầy gò đáp theo:

– Tiểu đệ họ Hồ tên là Quế Nam. Còn ngài xin cho biết quý tánh đại danh, và hai vị kia là ai?

Thừa Chí chưa kịp đáp, Sa Thiên Quảng đã vội tiếp lời:

– Ồ, ra sư huynh là “Thánh Thủ Thần Thâu” đấy (tay trộm thần)

Thấy đối phương đã biết tên tuổi của mình, Hồ Quế Nam lấy làm đắc chí lắm, vội nói:

– Tôi không dám. Xin huynh trưởng cho biết quý tánh danh.

Trình Thanh Trúc liền cầm luôn cái quạt của Sa Thiên Quảng phe phẩy, Hồ Quế Nam thấy trên quạt có vẽ một bộ xương người, trông rất rùng rợn, liền nói:

– Ồ! Không ngờ đệ lại hân hạnh gặp Âm Dương Phiến Sa trại chủ ở đây. Đệ đã nghe danh Sa trại chủ từ lâu.

Vừa nói, y vừa đưa mắt trông thấy chiếc gậy trúc của Trình Thanh Trúc gác cạnh bàn, là người giàu kinh nghiệm và kiến thức biết ngay người cầm chiếc gậy có mười đốt là thủ lãnh của bang Thanh Trúc, liền tiến tới trước mặt Trình Thanh Trúc vái chào và nói:

– Xin thứ lỗi đệ mắt kém, không biết Trình bang chủ có mặt tại đây.

Trình Thanh Trúc cười khà khà nói:

– Đôi mắt của Thánh Thủ Thần Thâu lợi hại thật. Quả thật danh bất hư truyền! Hai vị không đánh thì không quen biết nhau, mời hai vị lại cả đây, chúng ta cùng cạn chén cho vui.

Mọi người đều quây quần ngồi vào bàn. Hồ Quế Nam và Thiết La Hán cùng mời nhau cạn chén để xin lỗi.

Thiết La Hán cười nói:

– Tôi chịu đại huynh thật! Không biết huynh lấy trộm bầu nước tiểu ở đâu ra thế?

Mọi người đều lớn tiếng cười.

Hồ Quế Nam rất khôn ngoan, thấy Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng là thủ lãnh các hào kiệt ở hai tỉnh Sơn Đông, Hà Bắc đều cung kính với Thừa Chí, hơn nữa lại thấy vừa rồi Thừa Chí ra tay tương cứu, đủ thấy nội công của chàng cao siêu như thế nào, tất không phải là con người tầm thường. Nên tánh y xưa nay rất hay bông đùa, lúc này cũng phải giữ lễ độ ngồi yên chớ không dám ba hoa nửa lời.

Trình Thanh Trúc nói:

– Chẳng hay hai vị tới đây có công cán gì thế? Có phải Hồ lão đệ đã để ý tới một nhà phú hộ nào ở đây, định ra tay phải không?

Hồ Quế Nam cười nói:

– Ở địa phương của Trình lão tiền bối, đệ đâu dám làm bậy ạ. Đệ tới đây là định đi chúc thọ Mạnh lão gia tứ đấy ạ.

Thiết La Hán vỗ bàn, quát lớn:

– Sao anh không nói trước? Tôi cũng đến chúc thọ đây! Biết vậy, tôi không đánh với anh làm gì!

Trình Thanh Trúc cười nói:

– Thật là ngẫu nhiên quá. Chúng tôi đây cũng đi chúc thọ Mạnh lão gia tứ. Ngày mai chúng ta đi một thể cho vui. Hai vị là bạn thân của ông ta phải không?

Thiết La Hán nói:

– Tôi làm bạn với Mạnh đại ca đã hơn hai mươi năm rồi. Mấy năm gần đây, vì tôi ở miền Phúc Kiến và Quang Đông nhiều, ít có dịp lên trên miền Bắc này. Tôi không gặp anh ta tám, chín năm rồi.

Hồ Quế Nam cười nói:

– Nếu vậy, đệ phải nhờ La Hán đại ca giới thiệu hộ mới được.

Thiết La Hán ngạc nhiên hỏi:

– Sao vậy? Anh không quen biết Mạnh đại ca ư? Như vậy, sao anh lại tới chúc thọ anh ta?

Hồ Quế Nam đáp:

– Đệ ngưỡng mộ Cái Mạnh Thường Mạnh đại gia từ lâu, nhưng chưa có dịp may để cho đệ được yết kiến. Lần này vô hình chung, đệ kiếm được một vật báu, đệ đem biếu Mạnh đại gia để chúc thọ, mà mong được gặp mặt vị hào kiệt tên tuổi trong chốn giang hồ.

Thiết La Hán nói:

– Tưởng anh định nhờ gì, chớ việc đó thì dễ lắm. Anh nên rõ, dù có lễ vật để chúc thọ hay không, Mạn đại gia cũng tiếp đãi anh một cách nồng nhiệt. Chỉ vì hiếu khách như thế anh ta mới được người ta tặng cho cái tên Cái Mạnh Thường là thế đấy! Hà, hà⬦

Trình Thanh Trúc hỏi Hồ Quế Nam rằng:

– Hồ lão đệ kiếm được vật báu gì thế? Có thể cho chúng tôi được xem đôi chút không?

Sa Thiên Quảng nói:

– Thánh Thủ Thần Thâu đã ăn trộm không biết bao nhiêu thứ quý báu rồi. Những vật tầm thường tất nhiên Hồ lão đệ không thèm để ý tới, mà nay lão đã khen ngợi thì vật đó ít ra cũng phải “giá trị liên thành.”

Đắc chí vô cùng, Hồ Quế Nam nói:

– Vật đó hiện có trong túi đệ đây.

Vừa nói y vừa móc túi ra một cái hộp bằng vàng, khảm đầy trân châu mã não, nói tiếp:

– Mời quý vị vào trong phòng đệ, vì nơi đây có nhiều người lạ, không tiện đem ra hiến quý vị thưởng thức.

Thấy chiếc hộp đã quý như vậy, vật ở bên trong tất phải giá trị lắm, mọi người hiếu kỳ, đều theo cả vào.

Đóng cửa xong, Hồ Quế Nam mới mở chiếc hộp đó ra. Mọi người thấy bên trong chỉ có hai con Thiềm Thử đã chết khô. Đôi Thiềm Thử đó mình trắng như tuyết, hai mắt đỏ như hai hạt máu tươi, trông rất đáng yêu. Nhưng không thấy có điểm nào đáng quý cả. Tuy giàu kinh nghiệm, Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng đều không biết hai con vật ấy có ích lợi gì?

Hồ Quế Nam nhìn Thiết La Hán nói:

– Vừa rồi đệ đối địch với huynh, nhỡ cả hai ta đều chết ngay tại chỗ, không có phương pháp gì cứu sống được hay là chúng ta cùng bị thương nặng cả, đệ cũng có cách chữa khỏi⬦

Vừa nói y vừa chỉ hai con Thiềm Thử nói tiếp:

– Hai con Thiềm Thử này xuất xử ở trên núi tuyết miền Tây Vực. Vì mình nói trong suốt và mắt đỏ, người ta mới đặt cho cái tên “Chu tinh băng Thiềm” (con Thiềm Thử mình trong như băng tuyết và mắt đỏ) Bất cứ người nào, bị thương nặng đến đâu, hoặc bị nội thương, hoặc bị đao thương, hoặc trúng độc, vân vân, quý hồ chưa chết hẳn. Chỉ cho người đó uống Băng Thiềm này là khỏi ngay tức thì, thật là linh đơn diệu dược cũng không thần hiệu bằng.

Trình Thanh Trúc hỏi:

– Lão đệ kiếm được hai con Thiềm Thử này ở đâu thế?

Hồ Quế Nam đáp:

– Hồi tháng trước, ở Hà Nam khách điếm, đệ trông thấy một lão đạo sĩ hái thuốc đau nặng sắp chết. Thấy tội nghiệpt quá, đệ liền tặng cho ông ta mấy chục lạng bạc và còn phục dịch thuốc thang nữa. Nhưng vì ông ta tuổi già sức yếu quá, uống bao nhiêu thuốc thang cũng không thấy khỏi. Chẳng bao lâu, ông lìa trần. Trước khi tắt thở, ông ta tặng cho đệ đôi Thiềm Thử này để đền ơn.

Thiết La Hán nói:

– Sao cái hột này lại đẹp đẽ và quý giá thế?

Hồ Quế Nam nói:

– Đệ thấy cái hộp đựng hai con này của lão đạo sĩ tặng bằng sắt xấu xí, đem đi biếu cho người khó coi quá⬦

Sa Thiên Quảng nói:

– Nên lão đệ mới đến nhà phú ông nào mượn cái hộp vàng này để dùng tạm phải không?

Hồ Quế Nam cười đáp:

– Sa trại chủ đoán giỏi lắm! Đệ chịu phục đấy! Cái hộp này là cái hộp đựng trang sức của một tiểu thư con phú ông họ Lưu ở phủ Khai Phong!

Mọi người đều cả cười, Hồ Quế Nam lại nói tiếp:

– Vừa rồi, nếu không có vị đại gia này ra tay cứu giúp thì đệ và Thiết La Hán đại ca không chết cũng bị thương nặng. Ví dù tôi may mắn tắt thở ngay, sẽ uống luôn một con, và tặng Thiết huynh một con. Chúng tôi không có thù oán gì cả. Tôi đâu dám vô cớ đả thương anh ta.

Thiết La Hán cười nói:

– Tôi đâu dám nhận những vật báu ấy!

Mọi người cười ồ, Hồ Quế Nam lại nói:

– Nói cho cùng, hai con Băng Thiềm này cũng không phải là của riêng của đệ mà!

Nói đoạn, y hai tay bưng hộp Băng Thiềm đưa tới trước mặt Thừa Chí rồi nói:

– Gọi là một chút lễ để tỏ lòng kính mến của đệ, chớ không dám nói là trả ơn Tướng công.

Thừa Chí ngạc nhiên nói:

– Vật báu này Hồ huynh đã định đem biếu Mạnh lão gia để chúc thọ rồi sao lại tặng tôi thế này?

Hồ Quế Nam đáp:

– Bảo vật tầm quý nhân, cái gì cũng có số cả! Mạnh lão gia tử không có số được hưởng hai con Băng Tầm này, tạo hóa mới đặt ra đánh nhau giữa đệ và Thiết huynh để Tướng công phải ra tay cứu, mà nhận lấy hai con vật này. Đó có phải là số trời đã định không? Còn lễ vật biết Mạnh lão gia tử để chúc thọ thì Tướng công khỏi lo. Không phải đệ nói khoác, hễ đệ ra tay, chỉ thoáng một cái là nhặt được ngay.

Tuy vậy, Thừa Chí vẫn cứ từ chối, Hồ Quế Nam có vẻ không vui, liền nói:

– Vị Tướng công này đã không chịu cho biết quý tánh danh, lại không chịu nhận lễ vật của đệ. Có phải Tướng công chê những vật ấy là của ăn trộm bẩn thỉu phải không?

Thừa Chí vội nói:

– Sao Hồ huynh lại hiểu lầm đến thế? Vừa rồi vội vã chưa kịp báo tên họ với huynh, đệ họ Viên tên là Thừa Chí đấy ạ.

Thiết La Hán và Hồ Quế Nam đều la “ủa” một tiếng, rồi cùng nói:

– Té ra là Viên đại gia Minh chủ bảy tỉnh! Thảo nào!

Cả hai đều đổi ngay thái độ, tôn kính Thừa Chí hơn trước nhiều, Thừa Chí nói:

– Hồ đại ca đã nói như vậy, đệ không dám từ chối nữa. Cảm ơn Hồ đại ca nhé!

Thấy Thừa Chí đã bỏ hộp Băng Thiềm vào túi rồi, hớn hở vô cùng.

Vào trong phòng một lát, Thừa Chí lại quay trở ra, tay bưng một cây san hô cao hai thước. Quý báu nhứt là cây san hô đó cao như vậy, từ ngọn xuống tới gốc trong suốt không có một vết sứt nào, không có một hạt cát bụi nào dính vào, để trên bàn sáng loáng cả căn phòng, kỳ lạ và đẹp đẽ vô cùng. Người trông thấy châu báu rất nhiều như Hồ Quế Nam cũng phải ngạc nhiên, liền nói:

– Đệ đã tới rất nhiều nhà hào phú, mà chưa hề trông thấy bảo vật quý báu như thế này! Có lẽ cây san hô là kỳ bảo trong hoàng cung nội điện cũng nên. Quả thật nó làm lóe cả mắt chúng tôi! Có phải là vật gia truyền của Viên đại gia không?

Thừa Chí cười nói:

– Vật này đệ tình cờ bắt được, xin tặng lại Hồ huynh, để làm đồ mừng chúc thọ Mạnh lão gia tử.

Hồ Quế Nam giựt mình, vội nói:

– Vật này quý hóa quá!

Thừa Chí nói:

– Cái này là trò chơi, dù quý hóa thật nhưng vô dụng. Bằng sao được Băng Thiềm, có thể cứu người khỏi chết. Hồ huynh mau nhận lấy đi.

Hồ Quế Nam đành phải cảm ơn nhận lấy. Thấy Thừa Chí hào phóng như vậy, nhóm Trình Thanh Trúc đều lấy làm kỳ lạ.

Chiều ngày hôm sau đã tới phủ Bảo Định, mọi người vào khách sạn nghỉ ngơi. Sáng ngày mọi người đem đồ mừng đến biếu Mạnh Phủ. Thấy danh thiếp của Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, và Sa Thiên Quảng ba người, Mạnh Bá Phi vội ra ngoài cửa nghênh đón. Trông thấy Thừa Chí chỉ là một thanh niên, ngẩn người giây lát, có vẻ không vui. Mạnh Bá Phi nghĩ thầm: “Sao những người đi dự đại hội bảy tỉnh lại hồ đồ đến thế? Họ bầu một tên con nít làm Minh chủ để làm gì?”

Tuy vậy, y vẫn hiếu khách, vì các người này ở xa tới chúc thọ, đã làm cho y vẻ vang thêm, nên y và con trưởng là Mạnh Tranh, con thứ là Mạnh Trú luôn miệng cám ơn, rồi nghênh đón các người vào trong nhà.

Thừa Chí thấy Mạnh Bá Phi thân hình vạm vỡ, tóc trắng như bạc, bước đi rất vững chắc, chắc võ nghệ phải cao siêu, còn hai người con đều tuổi tráng niên, cũng anh dũng vô cùng.

Trong lúc trò chuyện, Mạng Bá Phi có vẻ khinh nhờn đại hộ Thái Sơn, nên khi Trình Thanh Trúc nói tới chuyện đó, ông ta giả vờ không nghe, và cũng không hỏi han tới. Một lát sau, lại có khách tới, ông ta liền cáo lỗi ra ngoài đón tiếp.

Thanh Thanh nghĩ: “Mạnh Bá Phi mệnh danh là Cái Mạnh Thường sao tiếp khách lại thiếu niềm nở đến thế? Hay là y chỉ có hư danh thôi?”

Gia đinh đem điểm tâm ra mời mọi người ăn xong, Mạnh Trú dẫn các người vào hậu đường xem đồ mừng của các nơi đem tới biếu. Lúc ấy, đang cùng nhiều khách quây quanh chiếc bàn, Mạnh Bá Phi thấy Thừa Chí vào, vội chạy lại cảm ơn và nói:

– Viên huynh cùng Hạ huynh cho món đồ quý báu và hậu hĩ quá, đệ đâu dám nhận.

Thừa Chí đáp:

– Ngày chúc thọ của lão tiền bối, chúng tôi nhận thấy hiến vật mọn đó chưa đủ lòng thành thì có.

Mọi người đều tiến tới cạnh bàn trông thấy trên mặt bàn bày la liệt những đồ mừng nhưng duy có hai mươi bốn hạt trân châu và tám con ngựa ngọc thạch trắng của Thừa Chí, trái dưa hấu bằng phỉ thúy của Thanh Thanh, và cây san hô của Hồ Quế Nam biếu là quý giá và lộng lẫy hơn cả. Với vụ Thừa Chí được bầu làm Minh chủ bảy tỉnh, Mạnh Bá Phi trong lòng không vui, nhưng nay thấy chàng ăn nói hòa nhã, câu nói nào cũng tôn mình là lão tiền bối, ông ta mới bắt đầu mến chàng.

Ngày hôm đó, khách tứ phương tới mừng và ở lại ăn cỗ chừng ba nghìn người. Ngày chúc thọ sáu mươi của mình, lại thấy khách tới mừng đông đảo như vậy, Mạnh Bá Phi cả mừng cười luôn miệng. Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, ba người được mời ngồi mâm thứ nhứt, do Mạnh Bá Phi tiếp đãi. Người ngồi chủ tịch mâm thứ nhứt đó là Uyên Ương Đảm Trương Nhược Cốc, một lão anh hùng bảy mươi tám tuổi. Lúc Mạnh Phi giới thiệu các người cùng mâm, Trương Nhược Cốc thấy MinhChủ bảy tỉnh là một thanh niên không có vẻ gì kinh người cả, trong lòng cũng lấy làm ngạc nhiên và buồn cười.

Trong mâm đó có một vị võ quan về hưu là Phùng tổng binh, Tổng tiêu đầu Tiêu cục Vĩnh Thắng Đổng Khai Sơn, ngoài ra đều là nhân vật lãnh tụ trong giới võ lâm cả. Sau khi nâng chén chúc thọ chủ nhân rồi, mọi người đấu rượu đánh toan, rất là vui vẻ. Uống tới lưng chừng, bỗng có một gia đinh hấp tấp vào, tay cầm một hộp thiếp, đi tới cạnh Mạnh Bá Phi rỉ tai khẽ nói vài câu. Mạnh Tranh đang tiếp khách thấy vậy, liền đứng dậy đi tới cạnh cha, nói:

– Thưa cha, hôm nay cha rất hãnh diện được vợ chồng Thần Quyền Vô Địch Quy Tân Thụ cùng mấy người đồ đệ tới mừng đấy!

Mạnh Bá Phi giựt mình, liền nói:

– Xưa nay ta có giao thiệp với Quy lão nhị bao giờ đâu.

Nói xong, ông ta mở hộp đựng thiếp ra, thấy trong đó một cái thiếp đại hồng thật lớn, trên viết: “Quyền đệ Quy Tân Thụ cùng môn nhân kính hạ” mấy chữ lớn, bên cạnh có một hàng chữ nhỏ: “Phi nghi hoàng kim thập lượng” bên cạnh cái thiếp có một thoi vàng nặng mười lượng.

Mạnh Bá Phi nói:

– Mau ra nghênh đón đi.

Nói xong, ông ta quay lại nói với Trương Nhược Cốc và các người rằng:

– Xin thất lễ quý vị giây lát.

Rồi ông ta dẫn hai người con đi thẳng ra ngoài cửa nghênh đón. Không bao lâu, Manh Bá Phi tươi cười, niềm nở tiếp vợ chồng Quy Tân Thụ, Mai Kiếm Hòa, Lưu Bội Sinh, và Tôn Trọng Quân, năm người đi vào. Thừa Chí đã đứng sang bên, cúi đầu vái chào và nói:

– Nhị sư huynh, Nhị sư tẩu mạnh giỏi!

Quy Tân Thụ gật đầu đáp lễ nói:

– Ủa, chú cũng ở đây đấy à?

Quy nhị nương chỉ trả lời bằng giọng mũi “hừ” một tiếng chớ không thèm đếm xỉa tới sư đệ.

Thừa Chí nói:

– Mời sư huynh, sư tẩu ngồi thượng tọa, để em ngồi cùng với Mai Kiếm Hòa cũng được.

Nghe Thừa Chí xưng hô như vậy, Mạnh Bá Phi cười nói:

– Có nhị sư huynh này đỡ đầu, đừng nói làm Minh chủ bảy tỉnh. Viên huynh làm Minh chủ mười bốn tỉnh cũng thích đáng lắm!

Ý nghĩa lời nói của Mạnh Bá Phi, Thừa Chí sở dĩ trẻ tuổi đắc trí được bầu làm Minh chủ bảy tỉnh là nhờ có lực lượng của người sư huynh này giúp đỡ cho. Thừa Chí mỉm cười không nói nửa lời. Vợ chồng Quy Tân Thụ ngạc nhiên hỏi:

– Ông nói cái gì Minh chủ thế?

Mạnh Bá Phi cười đáp:

– Đệ nói bông đùa đấy thôi. Xin Quy nhị cao đừng có chấp trách.

Nói xong, ông ta mời vợ chồng Quy Tân Thụ ngồi dưới cánh Trương Nhược Cốc. Những khách đến dự tiệc đều là anh hùng hào kiệt, cho nên nam nữ ngồi chung bàn không có vẻ gì e lệ cả. Thừa Chí sang ngồi cùng bàn với Kiếm Hòa.

Rượu qua ba tuần, Đổng Khai Sơn Tổng tiêu đầu Tiêu cục Vinh Thắng đứng dậy nói:

– Xin lỗi quý vị, đệ tửu lượng kém, phải vào nhà trong nghỉ ngơi, cáo lỗi trước.

Mạnh Bá Phi liền gọi gia đinh đưa Đổng tiêu đầu vào nhà trong. Quy Tân Thụ lạnh lùng nói:

– Chúng tôi đi kiếm khắp nơi không thấy Đổng tiêu đầu đâu cả. Sau tôi đoán chắc ông ta thế nào cũng ở đây, quả nhiên không sai tí nào.

Đổng Khai Sơn mặt tái mét, giọng nói hơi run đáp:

– Đệ với Quy nhị gia xưa nay không có oán thù gì cả, Quy nhị gia tìm kiếm đệ để làm gì thế?

Mọi người nghe lời nói của hai người đều ngừng chén, quay đầu lại nhìn.

Mạnh Bá Phi cười nói:

– Chẳng hay hai vị có điều gì xích mích thế? Xin nể mặt đệ cho phép đệ được hòa giải nhé?

Đổng Khai Sơn nói:

– Đệ xưa nay vẫn ngưỡng mộ đại danh của Quy nhị gia nhưng chưa có dịp nào quen biết. Không hiểu tại sao Quy nhị gia bỗng nhiên cứ theo dõi đệ như thế?

Nghe xong lời của Đổng tiêu đầu, Mạnh Bá Phi hiểu ngay, nghĩ thầm: “À, ra cả hai tới đây không phải thành tâm đến chúc thọ ta! Một tên tới đây tị nạn, một tên thì theo dõi người tới đây. Nhưng dù sao tên họ Đổng đã đến tị nạn dưới mái nhà của ta, thì thể nào ta cũng không để cho y phải thiệt thòi.”

Nghĩ đoạn, ông ta liền nói với Quy Tân Thụ rằng:

– Quy nhị gia có việc gì cần cũng vậy, xin để cho qua khỏi ngày hôm nay đã. Cũng là bạn thân với nhau cả, chúng ta giải quyết bằng lời nói tất phải xong hết.

Quy Tân Thụ kém ăn nói nên Quy nhị nương liền đỡ lời, chỉ tay vào đứa con đang ẵm trong lòng nói:

– Thằng bé này là đứa con độc nhứt của nhị phòng và tam phòng nhà họ Quy, hiện giờ nói đang đau nặng, sắp chết đến nơi. Chúng tôi muốn xin Đổng tiêu đầu mở lòng nhân đức, tặng cho mấy viên thuốc để cứu cho cháu nó thoát chết. Ơn đức này vợ chồng chúng tôi không bao giờ dám quên.

Mạnh Bá Phi nói:

– Tưởng chuyện gì, chớ việc này thiệt chính đáng lắm.

Vừa nói, vừa quay lại nhìn Đổng Khai Sơn và nói tiếp:

– Đổng tiêu đầu cứu người là việc làm phúc lớn nhất. Mà nay người yêu cầu huynh cứu giúp lại là Quy đại anh hùng, đệ thiết tưởng huynh không nên chối từ mới phải.

Đổng Khai Sơn đáp:

– Nếu thuốc Phục Linh Hà Thủ này của đệ thì chả cần Quy nhị gia phải lên tiếng hỏi, đệ cũng hai tay dâng tới ngay. Nhưng quý vị có biết đâu, thứ thuốc này lại là của triều cống, do Tổng đốc Mã đại nhân nhờ bốn Tiêu cục đưa vào kinh sư. Cho nên đệ không dám tự tiện đem ra biếu Quy nhị gia là thế.

Mọi người thấy y nói như vậy, đều cảm thấy vấn đề này khó giải quyết thật. Thấy nói của triều cống, viên quan hồi hưu Phùng tổng binh vội nói:

– Vật triều cống là đồ dùng của Thánh thượng, ai dám táo gan đụng chạm tới nào?

Ông ta vừa nói xong thì bỗng có ba viên thịt từ đâu bắn tới lọt vào miệng ông ta, làm ông ta tí nữa thì giật mình té lăn ra đất. Thì ra Quy nhị nương ghét cái mặt vênh lên của ông ta nên giở chút thủ đoạn.

Mạnh Bá Phi nghĩ: “Hôm nay mình mở tiệc đón khách, Quy Tân Thụ tới, làm cho khách mất vui, bỏ ra về thế này.”

Nghĩ tới đây, ông ta đang định lên tiếng. Lúc ấy, Phùng tổng binh đã móc được hai viên thịt cá ở trong miệng ra rồi, còn một viên nữa đành phải nuốt chửng, rồi y vừa luôn mồm la lớn:

– Phản rồi, phản rồi! Thế này chúng có coi vương pháp vào đâu nữa! Người đâu!

Hai tên tùy tòng của y không biết quan lớn tại sao nổi giận vội chạy lại.

Phùng tổng binh nói:

– Khiêng thanh đại quan đao ra cho ta.

Thì ra võ nghệ của viên Tổng binh này rất kém, chỉ nhờ luồn lót cửa hậu mà được thăng tới chức Tổng binh này nhưng y lại hay vây vo ta đây. Y đặt làm một thanh quan đao thật lớn bằng sắt nhưng rỗng ruột. Đi đâu y cũng cỡi ngựa đi trước, sai hai tên tùy tòng khiêng đại đao theo sau, làm ra vẻ nặng nề lắm để lòe bịp thiên hạ. Người ngoài không biết nội tình cứ tưởng y thần lực kinh người thật. Khi còn làm quan, y cứ hay nói: “Khiêng thanh đại quan đao ra cho ta!” Nói quen mồm rồi, nên lúc này nổi giận, y lại gọi tùy tòng như vậy. Hai tùy tòng ngơ ngác.

Vì tới đây chúc thọ thì ai đem những của nặng nề ấy đi làm gì. Một tên tùy tòng nhanh trí, vội cởi con dao đeo cạnh sườn ra, đưa lên cho Tổng binh. Biết tẩy của tên Tổng binh này lắm rồi, Mạnh Bá Phi thấy y giở trò hề ra, vừa tức vừa buồn cười, vội nói:

– Không ăn thua đâu mà giở trò ấy ra!

Xưa nay coi mạng người như mạng súc vật, Phùng tổng binh cứ cầm lấy con dao, chém luôn vào đầu Quy nhị nương. Đang ẵm con bên tay phải, Quy nhị nương giơ tay trái ra, dùng hai ngón tay kềm chắc sống đao, rồi hỏi:

– Quan lớn muốn làm trò gì thế?

Phùng tổng binh không trả lời, cứ dùng sức kéo thanh đao ra, nhưng hết sức bình sinh mà không sao rút nổi con đao ra khỏi hai ngón tay đối phương. Tổng binh đang phùng mồm trợn mép dùng hai tay nắm chặt cán đao, hết sức lôi kéo. Quy nhị nươngbỗng buông hai ngón tay ra, tên Tổng binh bị ngã lộn nhào về phía sau, sống đao bật ngay vào góc trán sưng lên như quả trứng gà. Hai tên tùy tùng vội chạy lại đỡ y dậy.

Bắt nạt người hiền, sợ kẻ ác quen rồi, Phùng tổng binh không dám hé mồm nói nửa lời, liền gọi hai tên tùy tòng vội vàng đi về ngay. Ra tới cửa ngoài, y lại thét lớn, nhiếc mắng hai tên hầu sao không khiêng theo thanh đại quan đao đi.

Nhân lúc bối rối, Đổng Khai Sơn định thừa cơ tẩu thoát, Quy Tân Thụ liền nói:

– Đổng tiêu đầu, quý hồ bạn để lại thuốc viên cho, đệ cam đoan không làm bạn khó dễ.

Đổng Khai Sơn bị uy hiếp, không biết làm thế nào, đứng ngay ra giữa sảnh, lớn tiếng nói:

– Tôi, Đổng Khai Sơn, tự biết không địch nổi Thần Quyền Vô Địch, tôi chỉ có tánh mạng ở đây thôi, bạn muốn lấy thì cứ việc ra đây!

Quy nhị nương nói:

– Ô hay! Ai lấy tánh mạng của ông đâu? Chúng tôi chỉ cần lấy thuốc viên thôi. Ông cứ chỉ chỗ thuốc đó ra là xong ngay.

Con trai lớn của Mạnh Bá Phi Mạnh Trang không thể nhịn được, xông ngay ra, đứng trước mặt Đổng Khai Sơn che chở, lớn tiếng nói:

– Họ Quy kia, ngày hôm nay là ngày ăn mừng thọ của cha ta, các người có việc gì lôi thôi với nhau, xin mời ra ngoài kia mà giải quyết.

Quy Tân Thụ nói:

– Được, Đổng tiêu đầu, chúng ta ra ngoài kia đi.

Đổng Khai Sơn không chịu đi, Quy Tân Thụ nóng lòng, tiến lên nắm lấy hai tay, võ Đổng Khai Sơn cũng không phải là tầm thường, vội lui về phía sau. Nhưng Thần Quyền Vô Địch đã ra tay khi nào chịu để cho đối phương tránh được. Dù Đổng tiêu đầu lùi nhanh đến đâu, vai áo cũng bị Quy Tân Thụ nắm được, xé rách một miếng lớn.

Mạnh Tranh tiến lên trước mặt Đổng Khai Sơn nói lớn:

– Đổng tiêu đầu là khách tới đây chúc thọ, chúng tôi không khi nào chịp để cho ông ta bị người bắt nạt tại nơi đây!

Quy nhị nương nói:

– Cậu muốn làm gì? Nhà tôi chẳng gọi Đổng tiêu đầu ra ngoài kia rồi là gì?

Mạnh Tranh nói:

– Ông bà muốn kiếm Đổng tiêu đầu sao không đến tận Vinh Thắng tiêu cục mà kiếm? Chớ ở đây phá bĩnh là không được đâu!

Càng nói, y càng tỏ vẻ không khách khứa như trước nữa, Quy nhị nương quát lớn:

– Chúng ta đã phá bĩnh cái gì nào?

Mạnh Bá Phi cũng tức giận, đứng dậy nói:

– Thôi được, nếu Quy nhị nương cho phép, lão phu xin lãnh giáo vài hiệp.

Mạnh Tranh nói:

– Thưa cha, ngày hôm nay là ngày vui mừng của cha, xin cho phép con được đại diện.

Nói xong, y bảo giai đinh xếp dọn bàn ghế ở giữa sảnh, để trống ra một khoảng, rồi gọi Quy nhị nương rằng:

– Nào, muốn phá bĩnh thì mời ra đây!

Quy nhị nương nói:

– Nếu cậu muốn đối địch với nhà tôi thì cậu học thêm hai mươi năm võ nghệ nữa cũng chưa chắc địch nổi.

Mạnh Tranh đã học hết ba môn chưởng Khoái Hoạt của Mạnh Bá Phi chân truyền, chưa gặp địch thủ, lại đang lúc tráng niên. Tuy hắn đã biết tiếng Thần Quyền Vô Địch từ lâu, nhưng khi nào chịu để cho người ta khinh thị đến thế, liền nổi giận thét lớn:

– Quy lão nhị là cái quái gì? Mà lại đòi tới đây phá bĩnh! Mạnh thiếu gia này thua người thì tha hồ ngươi thanh toán với Đổng tiêu đầu, lúc ấy nhà họ Mạnh chúng tôi tự nhận là kém tài không thể bảo vệ được. Nhưng nếu ta thắng thì sao?

Quy Tân Thụ không hay nói, chỉ khẽ đáp:

– Mi đỡ nổi ba hiệp của ta, Quy lão nhị này xin quỳ lạy ngay.

Lời nói đó chỉ riêng mình Mạnh Tranh nghe thôi, các người đứng cạnh đó không nghe gì cả, đều rỉ tai hỏi thăm nhau. Mạnh Tranh ha hả cười nói:

– Quý vị xem y có ngông cuồng hay không? Y bảo nếu tôi đỡ được ba hiệp, y quỳ lạy tôi ngay. Có phải thế không hở Quy nhị gia?

Quy Tân Thụ trả lời:

– Phải! Sửa soạn đỡ đi!

Vừa dứt lời, Quy Tân Thụ đã dùng hữu quyền đánh ngay thế “Thái Sơn Áp Đỉnh” tới. Thanh Thanh đứng cạnh nói với Thừa Chí rằng:

– Sư huynh của anh đã bắt chước phương pháp của anh đấy.

Thừa Chí hỏi:

– Sao chú lại nói thế?

Thanh Thanh đáp:

– Hôm nọ, anh đấu quyền với đồ đệ anh ta, anh chẳng đếm từng thế một bảo đồ đệ anh ta đỡ là gì?

Thừa Chí nói:

– Tên họ Mạnh kia ngu quá, y có biết đâu thần quyền của sư huynh tôi lợi hại như thế nào?

Mạnh Tranh thấy quyền của đối phương đánh tớoi, không thèm tránh, giơ tay ra đỡ, và đồng thời dùng tay trái đánh trả lại một quyền. Hai cánh tay của hai người vừa va chạm nhau, Quy Tân Thụ nghĩ: “Tên này võ nghệ cũng khá, nên y mới ngông cuồng như vậy.”

Thừa lúc tả quyền của đối phương đánh tới, dùng tả chưởng đến “bốp” một cái, Quy Tân Thụ đánh vào khuỷu tay đối phương, và dùng sứ đẩy mạnh ra bên ngoài.

Ngờ đâu, Mạnh Tranh học Khoái Hoạt tam thập chương rất chú trọng đứng tấn, nên cái đẩy của Quy Tân Thụ không làm gì nổi y.

Thừa Chí khẽ nói:

– Nguy rồi! Thế là anh ấy không đánh ngã được đối phương.

Lại thấy Quy Tân Thụ đánh ra một chưởng, Mạnh Tranh vội dùng hai cánh tay giơ lên đỡ. Chỉ thấy một luồng gió mạnh đẩy tới, Mạnh Tranh bỗng mất hết thần trí, mê mẩn tức thì ngã ngửa ra phía sau, chết ngất liền.

Mọi người đều kinh hãi. Mạnh Bá Phi và Mạnh Trú chạy lại đỡ. Mạnh Tranh dần dần hồi tỉnh, khạc một cái, ọc ngay ra mấy cục máu đen, lẽ tất nhiên nội bộ bị thương rất nặng rồi.

Thì ra, vừa rồi Quy Tân Thụ đẩy một cái không thấy Mạnh Tranh ngã, tưởng võ nghệ của y cao siêu thật, chưởng thứ ba mới dùng toàn sức đánh xuống. Đỡ hai miếng, Mạnh Tranh đã kiệt lực rồi, ngờ đâu, miếng thứ ba lại mạnh đến nỗi như di sơn đảo hải đánh tới, thì chịu sao nổi? Quy Tân Thụ không ngờ đối thủ đỡ đến miếng thứ ba đã hết sức rồi. Miếng thứ ba lại mạnh hơn hết, Mạnh Tranh không còn hơi sức để đỡ, tất nhiên phải chết. Vì vậy, Quy Tân Thụ cũng hối hận vô cùng.

Mạnh Trúc tức giận quá, nhảy xổ lên, Mạnh Bá Phi xoa bóp cho con, thấy con thoi thóp sắp chết, nước mắt nhỏ xuống ướt đẫm hai má, đột nhiên đứng dậy, giơ song chưởng đánh vào người Quy Tân Thụ. Thấy Đổng Khai Sơn đang thừa cơ lẩn trốn, Quy Tân Thụ vọt qua dưới quyền của Mạnh Trú, nhảy tới điểm vào yếu huyệt ở bên hông của Đổng Khai Sơn. Tên Tiêu đầu đây cứng đờ ngay, nửa chân ở phía trước, nửa chân ở phía sau, như lúc đang chạy vậy, nhưng không thể nào nhúc nhích được nửa bước.

Lúc này, Quy nhị nương đã tiếp chiến Mạnh Bá Phi. Hai người tài ba tương đương nhưng Nhị Nương thiệt thòi ở chỗ một tay phải ẵm con, nên nhiều lúc gặp phải nguy hiểm bởi những thế công như vũ bão của Mạnh Bá Phi. Mai Kiếm Hòa, Lưu Bội Sinh, và Tôn Trọng Quân đang hăng hái đánh với các môn đồ của Mạnh Bá Phi. Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng nói với Thừa Chí rằng:

– Viên tướng công, chúng ta mau ra khuyên can đi, đừng để cho gây nên đại sự.

Thừa Chí nói:

– Sư huynh sư tẩu tôi xưa nay vẫn có hiềm khích với tôi, nay tôi ra tay khuyên, sự thể lại càng rắc rối thêm. Chúng ta hãy đứng xem một lúc ra sao đã.

Lúc ấy, Quy Tân Thụ đã trở lại trợ chiến, chỉ mấy hiệp đã điểm trúng yếu huyệt của Mạnh Bá Phi ngay. Rồi chàng như con bươm bướm xuyên hoa, ở giữa đại sảnh xuyên qua xuyên lại, trong giây lát đã điểm huyệt mấy chục đệ tử của nhà họ Mạnh.

Những người bị điểm đó, kẻ thì giơ chân, người thì giương tay, lại có tên cúi xuống, có tên quay đầu, mỗi người một kiểu cách, đứng yên như tượng gỗ, trông thật buồn cười.

Trong các người khách đến dự tiệc, tuy có khá nhiều võ lâm cao thủ, nhưng Thần Quyền Vô Địch lợi hại như vậy, còn ai dám ra can thiệp nữa. Quy nhị nương bảo Mai Kiếm Hòa khám người Đổng Khai Sơn xem có thuốc viên hay không? Kiếm mãi không thấy hình bóng Phục Linh Thủ Ô Hoàn đâu cả, Mai Kiếm Hòa đành phải thưa lại với sư phụ. Quy Tân Thụ liền giải huyệt cho Đổng Khai Sơn, rồi hỏi:

– Thuốc viên giấu ở đâu? Nói mau?

Đổng Khai Sơn nói:

– Hừ, ngươi muốn lấy được thuốc viên, theo ta tới làm cái gì? Thế mà cũng nhận là lão giang hồ! Người ta sử dụng kế “Kim thiềm thoát xác” mà ngươi chả hay tí gì!

Quy nhị nương nổi giận hỏi:

– Ngươi nói gì?

Đổng Khai Sơn đáp:

– Thuốc viên đã đưa tới Bắc Kinh từ lâu rồi.

Quy nhị nương vừa kinh ngạc, vừa tức giận, quát hỏi:

– Có thật không?

Đổng Khai Sơn đáp:

– Ta ngưỡng mộ Mạnh lão gia tử là người bạn tốt mới thành tâm đến đây chúc thọ. Chẳng lẽ các người muốn cướp thuốc viên, mà ta lại còn đem theo để liên lụy đến ông ta hay sao?

Nghe Đổng Khai Sơn nói, Hồ Quế Nam liền tới cạnh Thừa Chí dí tai nói:

– Tên tiêu sư này vô sĩ thật. Y nói láo đấy!

Thừa Chí hỏi:

– Sao ngươi biết?

Hồ Quế Nam đáp:

– Đệ biết thuốc viên y giấu ở chỗ kia.

Nói xong, y chỉ vào những trái đào làm bằng bột gạo bày trong mâm, đặt trên bàn, để dưới bức trướng lớn. Thừa Chí ngạc nhiên, khẽ hỏi:

– Sao huynh lại biết rõ thế?

Hồ Quế Nam cười đáp:

– Những trò lén lút, trộm cắp trên giang hồ, trốn tránh sao khỏi đôi mắt của đệ.

Thanh Thanh đứng cạnh nghe liền cười nói:

– Hồ đại gia vốn dĩ là tay năng thủ trong giới đó mà!

Hồ Quế Nam cười nói:

– Tên họ Đổng kia xảo trá lắm. Y biết Quy nhị gia thể nào cũng theo dõi tới, cho nên y mới giấu thuốc vào trong những trái đào già kia, chờ Quy nhị gia đi rồi, y mới lấy ra.

Thừa Chí gật đầu, rồi rẽ các người đứng che trước mặt ra hai bên, đến tới cạnh Mạnh Bá Phi giơ tay giải huyệt cho, chỉ nắn bóp mấy cái là Mạnh Bá Phi đã hoạt động được rồi.

Thấy vậy, Quy nhị nương quát lớn:

– Làm gì thế? Mi lại định đến đây sanh sự phải không?

Nói xong, nàng đưa thằng bé cho Tôn Trọng Quân ẵm, rồi nhảy tới cạnh Thừa Chí. Nàng biết sư đệ võ nghệ cao cường, sợ con mình bị thương lây, mới trao con cho đồ đệ ẵm hộ. Thừa Chí né sang bên, rồi lớn tiếng nói:

– Sư tẩu hãy nghe đệ nói đã.

Mạnh Bá Phi chân tay hoạt động được rồi, liền đánh luôn hai chưởng vào Quy nhị nương. Thế là hai người lại đối địch, võ nghệ tương đương, trong chớp xuất đã đánh được mười mấy hiệp rồi. Quy Tân Thụ bảo vợ rằng:

– Em hãy tránh ra.

Quy nhị nương tránh sang một bên. Chỉ vài hiệp, Mạnh Bá Phi lại bị Quy Tân Thụ điểm trúng yếu huyệt liền. Vì thương con sắp chết đến nơi, Quy nhị nương mất cả lý trí, lớn tiếng quát hỏi Đổng Khai Sơn:

– Họ Đổng kia, ngươi có đưa thuốc viên ra không? Nếu ngươi cứ làm thinh như vậy, ta bẻ gãy hai tay ngươi ngay.

Vừa nói nàng vừa vặn hai tay tên Tiêu đầu, Đổng Khai Sơn nghiến răng chịu đựng, khẽ nói:

– Thuốc không có ở đây và có bẻ gãy tay tôi cũng vô ích mà!

Thấy nàng ương ngạnh quá, đã có mấy người khác bước ra thách thức, và cũng có vài người đối địch với Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh rồi. Thấy tình hình ngày càng rối ren, Thừa Chí nghĩ phải giở ngay thủ đoạn dứt khoát mới giải quyết được, liền nhảy tới cạnh Tôn Trọng Quân giơ hai ngón tay ra móc mắt nàng. Tôn Trọng Quân sợ hãi vội giơ một tay ra gạt. Ngờ đâu, thế đánh đó là Thừa Chí dương đông kích tây, chớ có phải định đánh nàng thật đâu. Nhân lúc Tôn Trọng Quân giơ tay che chở đôi mắt, Thừa Chí khẽ đẩy vai nàng một cái, Tôn Trọng Quân vừa sợ quá lớn tiếng kêu la:

– Sư phụ, sư nương, mau mau⬦

Vợ chồng Quy Tân Thụ quay lại, trông thấy Thừa Chí ẵm con mình, nhảy lên trên mặt bàn lớn tiếng gọi:

– Chú Thanh, kiếm!

Thanh Thanh ném bảo kiếm cho chàng, chàng nắm lấy chuôi kiếm, kêu gọi:

– Tất cả hãy ngừng tay lại, nghe tôi nói đã.

Quy nhị nương mắt đỏ bừng, quát đến khan cả tiếng:

– Thằng nhãi con kia, mi làm con ta tổn thương, là ta thí mạng với mi ngay!

Vừa quát nàng vừa định nhảy lên trên bàn, Quy Tân Thụ vội níu nàng lại và khẽ nói:

– Hãy khoan, hiện con ta ở trong tay ty. Xem y giở trò gì đã.

Thừa Chí nói:

– Xin Nhị sư huynh hãy giải huyệt cho Mạnh lão gia tử đã.

Quy Tân Thụ dùng giọng mũi “hừ” một tiếng, nhưng vẫn ra tay giải huyệt cho Mạnh Bá Phi.

Thừa Chí lại lớn tiếng nói:

– Các bực tiền bối, các vị bạn hữu. Vì con đau nặng, sư huynh, sư tỷ tôi định mượn thuốc viên tiến cống của tham quan để dùng tạm nhưng tên Tiêu đầu họ Đổng này chỉ biết bán mạng cho tham quan, nên sư huynh, sư tẩu tôi mới gây hấn với hắn.

Còn Mạnh lão gia tử là người bạn tốt. Chúng tôi không khi nào lại lập tâm đến phá bĩnh ngày chúc thọ của ông ta.

Mọi người nghe chàng nói đều lấy làm ngạc nhiên. Rõ ràng sư huynh đệ vừa ra tay đánh nhau, sao bỗng dưng chàng lại bênh vực vợ chồng sư huynh như vậy. Nhứt là vợ chồng Quy Tân Thụ càng ngạc nhiên hơn hết.

Thừa Chí lại lên tiếng nói tiếp:

– Mạnh lão gia tử, xin ông bổ những trái đào trên mâm kia mà coi thử xem trong ruột nó có những trò lạ gì!

Đổng Khai Sơn nghe, sắc mặt biến ngay. Mạnh Bá Phi ngơ ngác giây lát, nhưng vẫn nghe theo, lấy dao bổ một trái đào giả ra, thấy trong có nhân đậu đen, bổ nhân ra, quả nhiên thấy có một viên thuốc bao sáp.

Thừa Chí liền lớn tiếng nói:

– Tên Tổng tiêu đầu này, nếu chỉ vì bán mạng cho nhà vua thôi, còn có thể tha thứ được. Nhưng lòng y rất độc ác, tới đây mục đích là khiêu khích ly gián, muốn làm cho anh em chúng ta mất hết tình nghĩa và hòa khí với Mạnh lão gia tử, có phải mâm thọ đào này là của Đổng tiêu đầu đem tới mừng đấy không?

Mạnh Bá Phi gật đầu.

Thừa Chí lại nói:

– Y biết không có ai lại đem đào giả này ra ăn cả nên y mới giấu hết thuốc viên vào trong đó. Chờ tới khi Mạnh lão gia tử xích mích với sư huynh tôi, y mới lấy trộm ra, đem vào trong Kinh. Như vậy có phải là y đã lập được một kỳ công cho nhà vua đấy không?

Chàng vừa nói vừa nhảy xuống đi tới cạnh bàn, Thanh Thanh cũng tiến tới giúp.

Hai người bổ hết các trái đào, lấy hết những thuốc viên trong ấy ra, Quy Tân Thụ và Mạnh Bá Phi mới tỉnh ngộ. Thừa Chí móc một viên thuốc ra, mùi thơm ngào ngạt, rồi gọi Thanh Thanh lấy chén nước tới, bỏ thuốc viên vào chén hòa tan, đút cho con trai Quy Tân Thụ uống. Thằng nhỏ thoi thóp sắp chết, chẳng khóc chẳng rằng, cứ hớp một uống hết chén thuốc đó.

Quy nhị nương nước mắt chạy quanh, trong lòng vừa cảm ơn, vừa hổ thẹn nghĩ thầm: “Ngày hôm nay, nếu không được chú em này biết rõ mưu cơ của kẻ gian thì con mình sẽ phải chết, và làm lụy chồng mình mất hết tiếng vì gây thù gây hấn với bao nhiêu anh hùng hào kiệt.”

Chờ đứa nhỏ uống hết chén thuốc, Thừa Chí mới trao trả Quy nhị nương. Hai tay đỡ lấy con, Quy nhị nương khẽ nói:

– Viên sư đệ, vợ chồng tôi không biết lấy gì đền ơn cho chú mới phải.

Quy Tân Thụ kém ăn nói, không biết nói gì cho phải, chỉ nói:

– Sư đệ, chú tốt lắm, tốt lắm!

Thanh Thanh đưa hết số thuốc lấy ở trong trái đào ra cho Quy nhị nương rồi cười nói:

– Cháu nó có đau nặng thêm hai phen nữa, cũng đủ thuốc dùng.

Đang lúc hớn hở vui mừng, Quy nhị nương chỉ cám ơn lia lịa, chớ không để ý tới lời nói của Thanh Thanh bao hàm châm biếm trong đó.

Quy Tân Thụ bận rộn giải huyệt cho mọi người. Mạnh Bá Phi lẳng lặng không nói gì, bụng nghĩ thầm: “Con nhà ngươi thì khỏi rồi, mà con ta thì sắp chết đến nơi. Nhưng ta muốn đánh lại mà không địch nổi. Thù này đành chờ mai kia nhờ người giỏi hơn trả hộ vậy!”

Thừa Chí thấy các môn đồ nhà họ Mạnh đang khiêng Mạnh Tranh sắp chết vào nhà trong, liền gọi:

– Hãy khoan đã!

Mạnh Trú cả giận nói:

– Anh ta sắp chết đến nơi, ngươi còn muốn làm gì nữa?

Thừa Chí nói:

– Xưa nay sư huynh tôi rất ngưỡng mộ oai danh của Mạnh lão gia tử, muốn kết bạn còn chưa được, khi nào lại dang tay đánh chết Mạnh đại ca cơ chớ? Tuy cái đánh của sư huynh tôi hơi mạnh thật, nhưng tánh mạnh của Mạnh đại ca không sao đâu, các hạ khỏi lo.

Mọi người thấy Mạnh Tranh bị thương nặng sắp chết đến nơi, đều cho lời nói của Thừa Chí là giả dối lừa bịp.

Thừa Chí nói tiếp:

– Sư huynh tôi không định tâm đánh Mạnh đại ca, nên chỉ cần cho Mạnh đại ca uống một thang thuốc, điều dưỡng một thời gian là lành mạnh ngay.

Nói xong, chàng móc túi lấy hộp Băng Thiềm ra, lấy một con bóp nát, bỏ vào bát hòa với rượu, rồi cho Mạnh Tranh uống. Một lát sau, quả nhiên mặt Mạnh Tranh đang nhợt nhạt biến thành hồng hào dần, và đã rên rỉ biết kêu đau đớn rồi. Mạnh Bá Phi mừng quá, quỳ xuống vái lạy Thừa Chí và nói:

– Viên tướng công, Viên minh chủ thật là ân nhân cứu mạng con tôi.

Thừa Chí vội đỡ Mạnh Bá Phi dậy và khiêm tốn khước tạ. Mạnh Trú liền sai người đỡ anh mình vào trong phòng nghỉ ngơi, và bày biện lại bàn ghế, dọn qua cỗ khác ra, mời mọi người tiếp tục vào bàn ăn uống. Quy nhị nương nói với Mạnh Bá Phi rằng:

– Chúng tôi thật lỗ mãng quá, xin Mạnh lão gia tử thứ lỗi cho.

Mạnh Bá Phi ha hả cả cười nói:

– Con cái sắp chết đến nơi, ai chẳng sợ hãi cơ chớ? Điều đó không thể trách cứ huynh tẩu được.

Trong lúc mọi người đang chén tạc chén thù, Mạnh Bá Phi vẫn chưa yên trí, vào nhà trong thăm con xem sao? Thấy Mạnh Tranh ngủ yên, hô hấp điều hòa, như người không có bị thương gì cả, mới yên tâm trở ra tiếp khách. Uống tới lúc ngà ngà say, Mạnh Bá Phi gọi người lấy bát to ra, rót đầy hai bát, bưng đến trước mặt Thừa Chí, dõng dạc nói:

– Viên minh chủ, tôi thấy đại hội Thái Sơn các anh hùng hào kiệt bầu Tướng công làm Minh chủ, tôi không phục tí nào. Tới giờ phút này, thấy hành vi của Tướng công vừa rồi, tôi không những cảm kích mà còn phục sát đất là khác. Bây giờ, Minh chủ cho phép tôi được mời một bát rượu này.

Thấy chủ nhân thành kính quá, Thừa Chí đành phải đỡ lấy bát rượu, một hơi uống cạn. Mọi người đều vỗ tay khen ngợi. Mạnh Bá Phi giơ ngón tay cái lên, rồi nói:

– Viên minh chủ sau này có điều gì sai bảo, muốn tiền, nhiều thì không có, nhưng muốn cần vài mươi vạn lạng một lúc, xin có ngay tức thì. Minh chủ muốn cần người giúp, ngoài ba cha con tôi, ra sống vào chết cũng vui lòng, tôi còn có thể mời thêm năm, ba trăm vị anh hùng hảo hán tới giúp sức ngay.

Thấy Mạnh Bá Phi hào phóng như vậy, Thừa Chí lại nghĩ, một trận phong ba bão táp mà hòa giải một cách thuận lợi trong giây lát thế này, hơn nữa mối hiềm thù giữa mình với sư huynh, sư tẩu cũng tiêu tan hết, nên trong lòng cũng khoan khoái vô cùng.

Bữa tiệc đó, ai nấy đều say mèm mới giải tán.

Đổng tiêu đầu Tiêu cục Vinh Thắng không biết trốn núp vào đâu mất hút.

ở lại Mạnh gia trang chơi vài ngày, mấy lần Thừa Chí xin cáo từ để lên đường đều bị Mạnh Bá Phi giữ lại. Cho tới ngày thứ bảy, Mạnh Bá Phi biết không thể nào giữ bọn Thừa Chí ở lại nữa, mới sửa soạn một mâm cỗ thật thịnh soạn để tiễn hành sư huynh đệ Thừa Chí. Trong lúc đang ăn uống, Trình Thanh Trúc lên tiếng nói:

– Mạnh lão ca, đệ thiết tưởng tên Đổng tiêu đầu không tử tế gì đâu. Lần này y mất số thuốc viên quý báu ấy, đổ lỗi cho Quy nhị ca, nhưng y biết không sao chiếm nỗi. Chỉ sợ lúc ấy y đổ hết tội lỗi vào đầu đại ca. Nên đệ mong đại ca phải đề phòng tên tiểu nhân đó.

Mạnh Bá Phi nói:

– Nếu tên tiểu nhân ấy trêu ngươi tôi, tôi sẽ không nể nang y đâu.

Quy nhị nương nói:

– Việc này do vợ chồng chúng tôi tạo nên cả. Sau này, quả thật y tới làm phiền, xin đại ca thể nào cũng phải cho chúng tôi hay tin.

Mạnh Bá Phi trả lời:

– Vâng, nhưng tôi không sợ hãi tên đó.

Sa Thiên Quảng nói:

– Đệ chỉ ngại tên ấy liên kết với quan phủ thì rầy rà lắm đấy.

Mạnh Bá Phi ha hả cười nói:

– Nếu tới lúc đó, không thể sống được ở đây nữa, thì tôi cũng bắt chước chú em, chiếm lấy một hòn núi lên làm đại vương cũng được chớ sao?

Vợ chồng Quy Tân Thụ ẵm con cùng đồ đệ hớn hở trở về phía Nam. Còn Viên Thừa Chí, Thanh Thanh, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, chàng Câm, Hồng Thắng Hải các người áp tải hòm sắt, tiếp tục đi về phía Bắc.

Hôm đó, đi tới cao bãi điếm, trời sắp tối rồi vì hành lý quá nặng nề, mọi người liền vào trọ khách sạn Yến Triệu Cư. Mọi người đang yên giấc, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người ồn ào, tiếng xe cộ dồn dập, khiến chó sủa gà bay ầm ĩ cả lên. Mọi người lấy làm lạ, lại nghe tiếng nói ồn ào, hình như có một bọn người ùa vào khách sạn, họ nói những tiếng gì không sao nghe hiểu. Thừa Chí chạy ra cửa phòng xem, thấy mấy chục tên lính ngoại quốc, hoặc ngồi, hoặc đứng, tên nào cũng cầm một khẩu súng trường, nói chuyện lúi la lúi lố.

Chưa hề trông thấy thứ người đó mắt xanh mũi lõ bao giờ, Thừa Chí cũng phải kinh dị. Thấy một ngưòi quát tháo, bắt buộc chủ phòng dọn cho chúng mười mấy căn phòng để nghỉ ngơi.

Chủ khách sạn nói:

– Xin lỗi đại nhân, các phòng của khách sạn chúng tôi đã có khách ở cả.

Không nói nếp tẻ gì cả, người nọ đánh luôn chủ khách sạn một cái bạt tai. Chủ khách sạn ôm mặt, vừa đau, vừa nói:

– Sao ông⬦

Người nọ lại quát lớn:

– Ngươi không xếp dọn cho mười mấy căn phòng, ta sẽ phóng hỏa đốt cháy khách điếm này ngay.

Bất đắc dĩ chủ khách sạn phải van lạy Hồng Thắng Hải xin để lại hai căn phòng cho họ.

Sa Thiên Quảng nói:

– Người đó là ai thế? Sao y lại hống hách như vậy?

Chủ khách sạn vội nói:

– Xin quý ông đừng có trêu những người ăn cơm Tây ấy vào. Miễn lòng y là lụy tới thân ngay đấy.

Sa Thiên Quảng ngạc nhiên hỏi:

– Y ăn cơm Tây gì thế? Tại sao ăn cơm Tây lại oai phong hơn người?

Chủ khách sạn khẽ nói:

– Đó là lính ngoại quốc ở nước ngoài vận tải Hồng y đại pháo đại bác lên Bắc Kinh. Còn người biết nói ngoại ngữ kia là vị thông ngôn.

Lúc này Thừa Chí mới hiểu rõ, người vừa tác oai tác phúc kia là ỷ lại thế lực của lính ngoại quốc. Sa Thiên Quảng giương quạt ra, lớn tiếng nói:

– Để tôi đi cho tên nọ bài học.

Thừa Chí kéo tay y lại, và nói:

– Hãy khoan đã!

Chàng gọi mọi người vào trong phòng rồi nói:

– Năm xưa, tiên phụ trấn thủ Liêu Đăng, đại thắng một trận ở Ninh Viễn, đắc lực ở Hồng y đại pháo này nhiều lắm. Thái Tổ Mãn Thanh cũng bị đại pháo này bắn chết. Hiện giờ giặc Mãn Thanh đang quấy nhiễu biên giới, những lính ngoại quốc này chuyển vận đại pháo đi trợ chiến, chúng ta hãy để yên cho chúng.

Sa Thiên Quảng nói:

– Chẳng lẽ chúng ta chịu để yên tên thông viên nọ tác oai tác phúc như thế hay sao?

Thừa Chí đáp:

– Chấp nhứt những quân đê hèn ấy làm gì?

Thấy chàng nói như vậy, mọi người đều phải tuân theo, thu gọn lại nhường cho chúng hai căn phòng.

Tên thông ngôn nọ họ Tiền, tên là Thông Tử, thấy có hai căn phòng rồi tuy mồm vẫn lẩm bẩm mắng chửi, nhưng y không bắt chủ phòng lấy thêm phòng nữa. Đi ra ngoài một lúc, y dẫn hai quan binh ngoại quốc vào. Hay quan binh đó, một người ngoài bốn mươi tuổi, một người nữa chỉ trên hai mươi thôi, cả hai tướng mạo đều anh tuấn cả. Hai người líu lo líu lố nói chuyện với nhau một lúc, rồi người lớn tuổi ra ngoài đưa một mỹ nhân Tây phương vào. Người đàn bà này trạc độ hai mươi, tóc đen, da trắng như tuyết, trên đầu, trên tai đeo đầy châu báu, dưới ánh đèn lập lòe chóa mắt.

Xưa nay chưa hề trông thấy đàn bà ngoại quốc bao giờ, Thừa Chí ngắm nhìn hơi kỹ một chút. Thanh Thanh có vẻ không vui rỉ tai nói:

– Đại ca, anh xem người đàn bà đó có đẹp không?

Thừa Chí đáp:

– Không ngờ đàn bà ngoại quốc lại khéo biết trang điểm đến thế nhỉ?

Thanh Thanh chỉ trả lời bằng giọng “hừ” một tiếng, rồi không nói nữa.

Sáng sớm ngày hôm sau, mọi người đang ăn mì ở đại sảnh. Hai người quan binh ngoại quốc và người đàn bà kia cũng ngồi ăn ở đó. Tên Thông ngôn Tiền Thông Tử cứ lui tới bàn của mấy người ngoại quốc nọ nịnh hót, chắp tay khom lưng, trông rất khả ố.

Nhưng khi y quay lại nói với phổ ky thì quát tháo luôn mồm, đòi lấy cái này, ăn thứ kia, hơi khác ý một chút là giơ tay bạt nhĩ tên phổ ky ngay. Không chịu được những hành vị khả ố bần tiện ấy, Trình Thanh Trúc quay lại nói với Sa Thiên Quảng rằng:

– Sa huynh, hãy coi vài trò chơi của đệ.

Nói xong, y không cần quay trở lại, chỉ thuận tay ném về phía sau một cái, đôi đũa đang cầm trong tay bay thẳng vào mồm Tiền Thông Tử đến “bốp” một cái. Tên thông ngôn bị gẫy hai cái răng cửa đau đớn vô cùng. Trò chơi của Trình Thanh Trúc là tuyệt kỹ “Thanh Trúc tiêu” của y. Ám khí của y đều là những que tre nhỏ, trong hai mươi bước, ném yếu huyệt đối phương, bách phát bách trúng. Vì nghe lời dặn bảo của Thừa Chí, y chỉ khẽ cảnh cáo thôi. Nếu y định hại tên nọ, chỉ giơ cao tay một chút là đôi mắt kẻ địch đã bị thủng rồi.

Đau quá, Tiền Thông Tử kêu la om sòm. Hai tên quan binh kia gọi y tới hỏi tại sao? Y trả lời là không biết đôi đũa ở đâu bay tới, cắm đúng mồm và gẫy luôn hai cái răng cửa. Người đàn bà ôm bụng cười khúc khích.

Tên quan binh lớn tuổi đưa mắt nhìn các người bên bàn Thừa Chí vài lần, bụng nghĩ: “Có lẽ bọn người này tác quái cũng nên!”

Nghĩ đoạn, y tung hai ly rượu lên, rồi giơ súng lục bắn luôn một phát, hai cái ly vỡ tan tành.

Nghe tiếng nổ, bọn Thừa Chí đều giựt mình và nghĩ: “Khí giới mới này lợi hại thật, và tên nọ bắn cũng giỏi đấy!”

Tên quan binh lớn tuổi tỏ vẻ đắc chí, lấy đạn khác nạp vào cổ súng xong, quay lại nói với người trẻ tuổi kia rằng:

– Bĩ Đắc, anh thử bắn xem!

Bĩ Đắc nói:

– Tôi bắn giỏi sao bằng ngài, đệ nhất thần thương thử nước Bồ Đào Nha cơ chớ?

Người đàn bà tủm tỉm cười nói:

– Sao, Lô Mông là tay bắn súng giỏi nhất nước đấy à?

Bĩ Đắc đáp:

– Ông ta không những giỏi nhất nước Bồ Đào Nha. Nếu ông ta không phải là thiện xạ nhất thế giới thì cũng là Âu Châu chớ không ai có thể bắn giỏi bằng ông ta được.

Lô Mông cười nói:

– Đệ nhất Âu Châu chả là đệ nhất thế giới là gì?

Bĩ Đắc nói:

– Người Đông phương rất thần bí. Họ có rất nhiều bản lãnh lợi hại hơn người Âu Châu, cho nên tôi không dám nói ra. Cô Nhược Khắc Lâm, có phải thế không?

Nhược Khắc Lâm nói:

– Anh nói rất đúng.

Lô Mông thấy Nhược Khắc Lâm có vẻ yêu mến Bĩ Đắc, trong lòng hơi ghen liền nói:

– Người Đông phương có cái gì thần bí nào?

Nói xong, y lại bắn liền hai phát súng. Lần này y lấy chiếc khăn buộc trên đầu Thanh Thanh làm mục tiêu, sau tiếng nổ, khăn của Thanh Thanh rơi xuống đất và lộ ngay ra đầu tóc đàn bà. Các người ngồi bàn trên này đều giật mình hoảng sợ. Lô Mông và các binh lính ngoại quốc ngồi các bàn khác đều cười ồ.

Thanh Thanh tức giận và cùng “soẹt” một tiếng, rút luôn trường kiếm ở trong bao ra. Thừa Chí vội cản lại rằng:

– Chớ có dụng võ.

Chàng vừa nói vừa nghĩ: “Đối phương có hỏa khí lợi hại như vậy, nếu ta dụng võ, hai bên đều tổn hại, chết chóc rất nhiều. Những lính ngoại quốc này lên biên giới dạy lính Minh dùng đại bác đánh quân Mãn Thanh, nay ta giết chúng, gián tiếp có hại cho đất nước, nên nhịn thì hơn.”

– Chú Thanh, hãy tha cho chúng.

Thanh Thanh vẫn trợn mắt nhìn ba người ngoại quốc nọ với vẻ hậm hực bất bình.

Nhược Khắc Lâm cười nói:

– Không ngờ y lại một cô nương, thảo nào mặt y đẹp đẽ đến thế.

Lô Mông cười nói:

– Giỏi thật, ra cô vẫn để ý tới các chàng trai trẻ của họ có đẹp hay không đấy!

Bỉ Đắc nói:

– Nàng còn biết sử dụng kiếm nữa. Hình như nàng còn muốn đến đánh nhau với chúng ta đấy!

Lô Mông nói:

– Nếu nàng tới khiêu chiến thì ai đối địch? Bỉ Đắc, tôi với anh, ai là người giỏi kiếm hơn?

Bỉ Đắc nói:

– Tôi rất mong không bao giờ có ai nói tới chuyện này.

Lô Mông hỏi:

– Tại sao vậy?

Nhược Khắc Lâm nói:

– này, hai anh đừng vì vấn đề nhỏ mọn ấy mà cãi lộn nhau.

Nói tới đây, nàng bưng miệng cười rồi nói tiếp:

– Người phương Đông thần bí lắm. Tôi chỉ sợ cả hai anh không ai có thể địch nổi cô bé đẹp đẽ kia đâu.

Lô Mông liền cất tiếng gọi:

– Tiền Thông Tử, anh lại đây!

Tiền Thông Tử hấp tấp chạy tới, khúm núm hỏi:

– Thưa đại tá, ngài muốn sai bảo việc gì thế ạ?

Lô Mong nói:

– Anh ra hỏi cô kia, xem có phải là cô ta muốn một cái hôn không? Đi hỏi mau lên.

Tiền Thông Tử vâng vâng dạ dạ. Lô Mông lấy mười mấy đồng tiền vàng vứt lên trên bàn Tiền Thông Tử khệnh khạng đi sang bên bàn Thừa Chí, y cứ theo đúng lời nói của Lô Mông nhắc lại cho Thanh Thanh nghe. Vừa nói tới câu cuối cùng “Một cái hôn”, y bị Thanh Thanh tát luôn cho một cái nên thân. Tên nọ bị đánh gẫy bốn cái răng, và một bên má sưng húp lên. Lô Mông kha khà cả cười rồi nói:

– Con bé kia cũng có đôi chút hơi sức đấy!

Nói xong, y rút luôn kiếm ra, quất lên trên không hai cái, tiếng kêu “vù, vù”, rồi y đi ra giữa nhà, cất tiếng gọi:

– Lại đây, lại đây.

Thanh Thanh không hiểu y nói gì, nhưng xem thái độ nàng cũng đoán ra y muốn gọi đấu kiếm. Cũng rút kiếm ra, nàng thong thả tiến tới. Thừa Chí nghĩ thầm: “Tên nọ vô lễ như vậy, để nàng cho y một bài học cũng hay. Nhưng phải dặn nàng đừng đánh y bị thương mới được⬦”

Nghĩ đoạn, chàng liền lớn tiếng gọi:

– Chú Thanh, chú lại đây!

Thanh Thanh hiểu lầm, tưởng Thừa Chí muốn cản trở, liền nói rằng:

– Em không lại đằng ấy đâu!

Thừa Chí nói:

– Lại đây, anh bảo cách chiến thắng y.

Sự thật, Thanh Thanh không hiểu kiếm pháp của viên sĩ quan ngoại quốc kia ra sao, đang phân vân, thấy Thừa Chí nói như vậy, mừng quá, vội chạy ngay lại, Thừa Chí nói:

– Tôi tuy chưa biết kiếm pháp của y ra sao. Nhưng vừa trông thấy y bổ xuống mấy cái, thủ pháp rất linh mẫn và nội lực khá mạnh, thì tôi nhận ngay ra kiếm pháp rất lợi hại, lại thêm dẻo dai, vậy chú phải đề phòng y, coi chừng đừng để cho y vụt chéo.

Thanh Thanh nói:

– Nếu vậy em có thể nghĩ cách làm cho thanh kiếm của bay đi⬦

Thừa Chí mừng nói:

– Phải đấy, cứ theo lối ấy mà đánh nhưng chú đừng có đánh y bị thương nhé!

Thấy hai người cứ trò chuyện với nhau mãi, Lô Mông nóng ruột, lên tiếng gọi:

– Lại đây đấu kiếm mau!

Thanh Thanh quay trở lại, đột nhiên nhảy tới đâm luôn một kiếm vào vai đối phương. Lô Mông không ngờ nàng ra tay nhanh chóng đến thế. Cũng may, y là hảo thủ nước Bồ Đào Nha, lại được thêm danh sư Pháp và ý chỉ một thời gian khá lâu nên trong lúc nguy cấp này, y còn nằm lăn xuống để tránh khỏi mũi kiếm của địch được. Đồng thời y còn giơ kiếm ra đỡ kiếm của Thanh Thanh, chỉ nghe “keng” một tiếng, tóe lửa ra. Y đứng ngay dậy, nhưng đã hoảng sợ đến toát mồ hôi lạnh. Nhược Khắc Lâm đứng cạnh vỗ tay khen ngợi. Lúc y với Thanh Thanh mới bắt đầu đấu. Cả hai càng đánh càng hăng hái. Đứng cạnh xem, Thừa Chí để ý kiếm pháp của Lô Mông, thấy kiếm thuật của đối phương quả thật nhanh nhẹn và lợi hại vô cùng.

Trong lúc đang đấu kịch liệt, Thanh Thanh bỗng thay đổi kiếm pháp, toàn sử dụng những miếng hư, cứ mũi kiếm sắp điểm tới là thu ngay lại. Thế kiếm đó là “Lôi Trấn kiếm pháp” của phái Thạch Lương. Tất cả có ba mươi sáu miếng, miếng hư là chớp nhoáng trước khi lôi trấn, khiến cho kẻ địch tối tăm mặt mũi, rồi tiếp theo đó mới tấn công mạnh như sấm sét vậy. Kiếm pháp của Lô Mông tuy cao minh, nhưng y chưa hề thấy ai đánh thế kiếm của Thanh Thanh bao giờ. Y cứ cảm thấy hình như miếng kiếm nào của đối phương cũng đâm thẳng vào những chỗ nguy hiểm của mình, khi y giơ kiếm lên đỡ thì kẻ địch lạ thâu kiếm lại ngay. Trong kiếm thuật của Tây phương cũng có đánh những miếng hư như vậy, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đánh đôi ba miếng để nhử thôi, chớ không hề có đánh như liền mấy chục miếng như thế này bao giờ. Y đang định lên tiếng mỉa mai thì Thanh Thanh đột nhiên bổ mạnh xuống một kiếm, Lô Mông vội giơ kiếm lên đỡ, khẩu tay tê tái, nắm không vững để thanh kiếm bay đi.

Thừa thế, Thanh Thanh tiến lên một bước, dí mũi kiếm vào ngực Lô Mông. Sa Thiên Quảng nhảy lên bắt thanh kiếm của Lô Mông rồi bẻ gãy làm đôi, vứt xuống dưới đất.

Ha hả cả cười, Thanh Thanh thâu kiếm trở về chỗ ngồi xuống. Lô Mông xấu hổ vô cùng, bụng nghĩ: “Mình là kiếm thủ nhất nhì Âu Châu, không ngờ tới đất Trung Quốc lại bị một thiếu nữ đánh bại!”

Tủm tỉm cười, Nhược Khắc Lâm cầm số tiền vàng, đem đến trao cho Thanh Thanh. Thấy Thanh Thanh xua tay không nhận, nàng vừa cười vừa nói:

– Cô cứ nhận lấy đi.

Trình Thanh Trúc đành phải giơ tay ra nhận hộ, rồi để số tiền vàng đó thành một cọc, đặt ngang giữa hai bàn tay, dùng sức bóp mạnh một lát lâu, lại trao trả cho nàng Âu Tây nọ. Cầm lấy cọc tiền vàng, Nhược Khắc Lâm định đưa thẳng cho Thanh Thanh nhưng khi nhìn rõ cọc tiền vàng, giựt mình hoảng sợ vì những đồng tiền đó đã dính chặt vói nhau như một thoi vàng vậy. Nàng dùng sức định tách ra từng đồng tiền một nhưng không sao tách ra nổi, hai mắt trợn tròn, mồm lẩm bẩm nói:

– Người Đông phương thần bí thật. Thần bí thật!

Nàng liền đưa thoi vàng cho Lô Mông và Bỉ Đắc xem. Lô Mông nói:

– Những người này có ma thuật chắc.

Bỉ Đắc nói:

– Đừng dây dưa với chúng nữa, chúng ta tránh xa nơi khác đi!

Hai người vội truyền lịnh cho bộ hạ sửa soạn lên đường. Vài phút sau, ngoài cửa tiếng xe di chuyển kêu “ầm ầm” như tiếng sấm, lôi kéo đại bác đi. Lô Mông và Bỉ Đắc đều đứng dậy, đi ra ngoài cửa khách điếm. Đi qua mặt Thanh Thanh, Nhược Khắc Lâm đưa mắt nhìn và tủm tỉm cười. Khi nàng đi khỏi, mùi thơm nước hoa vẫn còn ngạt cả đại sảnh.

Thiết La Hán nói:

– Hình dáng của Hồng y đại bác như thế nào, đệ chưa hề thấy qua.

Hồ Quế Nam nói:

– Đệ cũng vậy, chúng ta ra coi đi!

Sa Thiên Quảng cười nói:

– Hồ huynh, nếu huynh có tài “xoáy” được một khẩu Hồng y đại bác về đây thì đệ chịu phục vô cùng.

Hồ Quế Nam cười đáp:

– Quả thật đệ chưa hề ăn trộm đại bác bao giờ. Vậy chúng ta đánh cuộc một phen chơi nào?

Sa Thiên Quảng cười nói:

– Đại bác đó dùng để đánh quân lính Mãn Châu, không nên lấy trộm. Bằng không, tôi xin đánh cuộc với huynh ngay.

Vừa cười vừa nói, mọi người ra khỏi khách điếm, không bao lâu đã đuổi kịp đội quân áp tải đại bác rồi. Họ thấy tất cả mười khẩu đại bác, khẩu nào cũng to đồ sộ, phải dùng tám con ngựa mới lôi kéo nổi và phía sau lại còn thêm phụ dịch đẩy nữa. Xe chở đại bác đi qua, trên mặt đường lõm móng hai cái rảnh khá sâu, như đường sắt xe lửa vậy.

Thừa Chí cười nói:

– Bây giờ nước ta có mười vị đại tướng quân này trấn thủ ải Sơn Hải, thì quân lính Mãn Châu dù có hung tợn đến đâu cũng không dám tấn công quân ta nữa.

Mọi người đã phóng được hơn hai mươi dặm đường bỗng nghe thấy phía đằng trước có tiếng chuông ngựa kêu “loong coong” rồi có mười mấy người cỡi ngựa phi tới.

Khi tới gần mọi người mới trông thấy những người kia vai đeo cung tên và sau yên ngựa treo lủng lẳng những thỏ, sóc, cầy hương, vân vân, mới hay họ đều là người đi săn. Bọn người đi săn này ăn mặc rất lịch sự. Trong bọn có một thiếu nữ, trông thấy Thừa Chí, các người liền phóng ngựa tới, lên tiếng gọi:

– Sư phụ, sư phụ!

Trình Thanh Trúc cười nói:

– Con cũng theo tới đấy à?

Thì ra thiếu nữ đó là A Chín, đồ đệ của Trình Thanh Trúc. Hôm nay nàng trang điểm rất đẹp, trông lạ hẳn đi, thấy Thừa Chí liền tủm tỉm cười:

– Tướng công cùng đi với sư phục tôi đấy à?

Thừa Chí gật đầu mỉm cười. A Chín lại nói với Sa Thiên Quảng rằng:

– Hà, hà, thật là không đánh nhau không sao trở nên tri kỷ được.

Trình Thanh Trúc giới thiệu Hồ Quế Nam và Thiết La Hán xong, liền hỏi:

– Con định đi đâu thế?

A Chín đáp:

– Chúng con đi săn bắn. Sư phụ xem chúng con đi có xa không?

Trình Thanh Trúc nói:

– Chúng ta đi lên Bắc Kinh, con đi không?

A Chín đáp:

– Có ạ.

Nói xong, nàng thúc ngựa lên, đi ngang với sư phụ. Thừa Chí và Thanh Thanh thấy A Chín tuy ít tuổi nhưng cử chỉ và lời ăn lẽ nói của nàng rất có mực thước. Đi tới giữa trưa, mọi người mới vào nghỉ chân một quán ăn bên đường. Bọn người hầu của A Chín chia ra ngồi hai bàn. Còn nàng thì ngồi cạnh Trình Thanh Trúc, cùng một bàn với Thừa Chí.

Thoạt tiên, Thừa Chí tưởng nàng là cháu ruột của Trình Thanh Trúc, sau mới hay là đồ đệ. Lúc này, chàng mới nhận thấy A Chín là con gái cưng của một phú hộ, đại gia nào đó. Cho nên đi săn nàng mới đem nhiều tùy tòng đi theo như vậy. Nhưng chàng không hiểu tại sao nàng lại làm được đồ đệ của Trình Thanh Trúc, và gia nhập được bang Thanh Trúc như vậy?

Chiều tối hôm đó, mọi người vào một khách điếm ở Âm Mã Tập nghỉ ngơi. Để ý nghe, Thừa Chí và Thanh Thanh nhận thấy lời nói của bọn tùy tòng A Chín có vẻ quan cách lắm chớ không phải là những người tùy tòng tầm thường, lại càng ngạc nhiên thêm.

Chọn tập
Bình luận
× sticky