Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bích huyết kiếm

Hồi 15 – Thái Sơn hội quần anh. Thung lũng phục vạn chúng

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Thấy hòm sắt nặng nề như thế. Mà chàng ném thành đống cao một cách nhẹ nhàng. Chữ Hồng Liễu đã kinh hãi sức mạnh thần thánh nay lại thấy chàng nhảy lên trên nóc nhẹ nhàng như chim bay lại càng sợ hãi thêm.

Thì ra Thừa Chí thấy kẻ địch quá nhiều cho nên phải đem khinh công thượng thặng “Bách Biến Quỷ Ảnh” do Mộc Tang đạo nhân truyền cho để đe dọa bọn giặc. Thấy đống hòm chồng chất cao như vậy và nghiêng ngửa như sắp đổ, y tự biết kinh công thấp kém nên không dám nhảy lên bêu xấu, liền quát lớn:

– Mi có giỏi thì xuống đây?

Đứng trên nóc hòm chót vót Thừa Chí lên tiếng gọi:

– Mi có giỏi thì lên đây.

Chữ Hồng Liễu đến gần ôm mấy cái hòm ở dưới lắc mạnh một hồi, chỉ thấy Thừa Chí ngã lộn ngược xuống. Bọn giặc cỏ vỗ tay hoan hô. Nào ngờ đâu lúc ngã xuống đến đỉnh đầu Chữ Hồng Liễu, Thừa Chí bỗng dùng tả chưởng đánh bổ xuống. Chữ Hồng Liễu sợ quá giơ hữu quyền đánh lại. Thừa thế Thừa Chí nắm luôn tay phải y và điểm luôn yếu huyệt. Chờ khi đến hai chân của mình vừa xuống mặt đất, Thừa Chí quát lớn một tiếng “Lên.”

Cả một thân hình béo mập của Chữ Hồng Liễu bay bổng lên nóc hòm lúc đó còn lắc lư, Chữ Hồng Liễu nằm bò lên đó trông thật tức cười Thanh Thanh lớn tiếng gọi:

– Mi có giỏi xuống đây?

A Chín nghĩ đến lời nói của Chữ Hồng Liễu vừa rồi cũng không sao nhịn được cười.

Chữ Hồng Liễu xưa nay rất kém kinh công lại thêm thân hình mập mạp nay đột nhiên bị nằm bò trên cao dù có tài ba lỗi lạc cũng không làm gì được. Biết khuyết điểm của y Thừa Chí mới đặt cái tròng đó để cho y lọt vào. Bọn giặc không dám đến khuân hòm sắt xuống để cứu Hồng Liễu vì sợ động đến những cái hòm ở dưới, nhỡ những cái trên xụp đổ thì người ở dưới có phải bị đè chết hay không? Nên không ai dám động tới.

Sa Thiên Quảng khẽ nói:

– Đàm hiền đệ ra lịnh bao vây tấn công thằng nhỏ kia, hãy giết nó trước đi đã?

Đàm phó trại chủ liền thổi tù và ra lệnh. Bọn giặc Sơn Đông rút khí giới và xông lại bao vây Thừa Chí, Chàng Câm. Thanh Thanh cầm kiếm, Hồng Thắng Hải dùng đao Thừa Chí và Chàng Câm thì tay không. Cả bốn người quay tròn đối địch với bọn giặc.

Chàng Câm và Thừa Chí túm ngực từng tên giặc một ném ra xa. Từ ra đời tới giờ bọn giặc chưa từng thấy ai đánh lạ lùng như vậy nên chúng sợ hãi vừa đánh vừa rút lùi.

Thừa Chí nhảy tới cạnh Sa Thiên Quảng. Lúc ấy Sa trại chủ đang nằm ngứa dưới đất có hai tên đầu mục trông nom xoa bóp. Thấy Thừa Chí xông tới một tên giơ đao ra cản trở một tên cõng Sa Thiên Quảng chạy. Thừa Chí chui qua lưới dao đuổi theo túm cổ tên đang chạy đá mạnh một cái. Tên nọ đau quá la lớn liền buông Sa Thiên Quảng quăng xuống, Thừa Chí bèn đỡ lấy kẹp chặt vào nách rồi nhảy lên mui hòm kêu gọi:

– Các người có muốn y sống hay là y chết?

Bọn giặc thấy thủ lãnh mình bị bắt ai nấy đều ngẩn người ra không dám ra tay đánh nữa. Thừa Chí giơ tay ra hiệu cho chàng Câm xông vào trong bang Thanh Trúc. Lúc này những người trong bang Thanh Trúc đang khoanh tay đứng xem thấy chàng Câm mạnh như mãnh hổ xông tới vội giơ khí giới ra cản trở.

Nhưng theo hầu Bát Thủ Tiên Viên Mục Nhân Thanh lâu năm chàng Câm võ nghệ vì vậy rất cao những người thường địch sao nổi. Chỉ thấy những kiếm,gươm,giáo, mác bay tứ tung chàng tay không đã xông đến cạnh Trình Thanh Trúc. Đứng trên cao Thừa Chí trông thấy chàng Câm sắp thành công đang mừng thầm. Bỗng thấy A Chín ngồi dưới đất khóc lóc.

Thừa Chí nghĩ: “Nếu Trình Thanh Trúc chết đối phó với lũ rắn không đầu như bang Thanh Trúc không phải là chuyện dễ.”

Nghĩ đoạn chàng liền lớn tiếng gọi:

– Thắng Hải mau gọi chàng Câm trở lại đây.

Dược lệnh Hồng Thắng Hải bỏ kẻ địch xông đến trước mặt chàng Câm ra hiệu bảo chàng trở lại. Chàng Câm quay lại thấy sư huynh gọi lại thật mới chịu quay đầu trở lại. Thừa Chí đưa Sa Thiên Quảng cho chàng Câm rồi nhảy vào trong đám đông Bang Thanh Trúc hỏi:

– Sao thế?

A Chín vừa khóc vừa trả lời:

– Sư phụ tôi chết rồi?

Thừa Chí cúi xuống để tay vào mũi Trình Thanh Trúc thấy đã ngừng thở thật, lại sờ đến ngực thì thấy tim còn đập rất yếu liền nói:

– Đừng sợ tôi cứu cho!

Vừa nói chàng vừa lật Trình Thanh Trúc cho nằm sấp xuống, thấy sau lưng có năm lỗ nhỏ đều ở những chỗ yếu huyệt nên võ công có tinh xảo cũng không chịu nổi.

Biết những vết thương này rất nặng Thừa Chí vội dùng sức điểm Thiên Phu huyệt ở trên lưng và Dũng Tuyền huyệt ở dưới gan bàn chân. Nhờ vậy huyết mạch mới lưu truyền. Trình Thanh Trúc từ từ tỉnh dậy mở mắt ra nhìn. A Chín cả mừng lớn tiếng kêu gọi

– Sư phụ, sư phụ!

Trình Thanh Trúc gật đầu. Thừa Chí ngạc nhiên hỏi:

– Ông ta là sư phụ của cô đấy à? Tôi tưởng là ông nội của cô.

A Chín đáp:

– Dạ! Cám ơn ông nhé?

Lúc ấy Thanh Thanh, Hồng Thắng Hải, chàng Câm ba người đã vác Sa Thiên Quảng lùi về phía bang Thanh Trúc. Bọn giặc Sơn Đông thấy thủ lãnh bị bắt liền xông lại cứu. Các bang hữu bang Thanh Trúc cản lại. Thế là hai bên hỗn chiến đánh rất kịchliệt. Cả hai bên đều có mười mấy người bị thương và chết. Thanh Thanh nói với Thừa Chí:

– Để cho họ đánh thêm một tiếng nữa hai bên cũng chết khá nhiều rồi đấy?

Thừa Chí mỉm cười, bỗng nghe Chữ Hồng Liễu đứng trên nóc đống hòm cao kêu to:

– Nguy to rồi Quan binh đã tới, tổng số ước lượng có mấy nghìn người chúng ta mau rời khỏi⬦ không⬦ không chúng nó đến tận⬦ mười ngàn người⬦ mau lui, mau lui!

Vì y đứng ở trên nóc nên thấy trước, nghe y kêu gọi như vậy, mọi người đều tự động ngừng tay giao chiến. Ba người cỡi ngựa phóng tới, hai người của bọn giặc Sơn Đông một người của bang Thanh Trúc cả ba đều được lệnh canh gác, thấy quân binh đến liền phi ngựa trở về báo tin, cũng lớn tiếng kêu to:

– Đại đội quan binh đã tới.

Chữ Hồng Liễu không còn sợ nguy hiểm gì nữa, ở trên cao nhảy xuống tới đất đã lộn ba vòng mới ngồi được hai chân sưng lên và đau đớn lạ thường, rồi dẫn bọn giặc rút lui. Thừa Chí tung Sa Thiên Quảng cho bọn giặc đỡ lấy đặt lên lưng ngựa rồi lui vào trong rừng.

Còi lá tre của bang Thanh Trúc cũng dội lên, các bộ hạ vội khuân vác những người bị thương và chết đang nằm dưới đất, rồi chia làm bốn lượt rút lui. Chỉ trong chớp mắt cả chiến trường lớn rộng như vậy mà chỉ còn lại bọn Thừa Chí mà thôi. Nhảy lên trên nóc đống hòm Thừa Chí liệng từng cái một xuống, chàng Câm đỡ lấy để lên xe, Thanh Thanh cười nói:

– Chúng uổng công bị chết bị thương bấy nhiêu người mà không cướp được một đồng xu nhỏ cua chúng ta.

Đằng xa tiếng tù và vọng lại rồi tiếng người tiếng ngựa nhịp đưa tới. Quả nhiên đại đội quân binh đã tới nơi. Thừa Chí nói:

– Có nhiều quân binh như vậy chắc bọn giặc không dám trở lại quấy nhiễu, chúng ta đi thôi!

Nói đoạn xem xét lại bọn phu xe thấy tên nào tên nấy bình yên vô sự, Thừa Chí ra lệnh khởi hành. Hai trăm tên quân Minh chia làm hai đội xông đến trước. Một tên quan hạ cấp tay múa trường đao quát hỏi:

– Các ngươi làm gì đó?

Thừa Chí đáp:

– Chúng tôi làm thường dân qua đường!

Tên quan nọ hỏi tiếp:

– Tại sao ở đây có vết máu có nhiều khí giới thế này?

Thừa Chí đáp:

– Vừa rồi có bọn giặc cướp đón đường định cướp bóc chúng tôi, may chúng hay tin quan quân tới chạy hết rồi.

Lúc ấy đã có mấy đội binh sĩ đi đuổi theo bọn giặc rút lui. Tên quan nọ liếc mắt ngắm những hòm sắt trên xe lạnh lùng hỏi:

– Những hòm đó là hòm gì?

Thừa Chí đáp:

– Đó là hành lý của chúng tôi.

Tên quan lại nói:

– Mở ra xem nào?

– Đó là những quần áo và chăn mùng của chúng tôi chớ không có cái gì đặt biệt cả.

Tên quan nọ lại quát:

– Ta bảo mở thì ngươi phải mở ra ngay, nói lôi thôi làm gì!

Thanh Thanh nói:

– Chúng tôi có đem những cái quốc cấm đâu mà các ông lại đòi khám xét làm gì?

Tên quan nọ chửi liền:

– À, thằng nhỏ láo thật!

Vừa nói y vừa quất một roi tới, Thanh Thanh vội né mình tránh. Tên quan nọ thấy mười cái hòm sắt có vẻ nặng nề và chắc chắn như vậy biết trong đó thế nào cũng có nhiều cái quý giá liền động lòng tham, mượn cớ vu khống quát lớn:

– Thằng nhãi này láo thật, mi dám ra tay kháng cự lại quan quân khám xét, hỡi các anh em mau hãy đem tang vật này xung công.

Hồi đó cướp tài vật của dân chúng là thói quen của quan binh nên vừa nghe đến hai chữ xung công các tên quân lính đã xúm lại kẻ lôi người kéo những cái hòm sắt đó.

Tên quan nọ ác độc vô cùng! Sợ bọn Thừa Chí kiện tới quan trên liền lớn tiếng nói:

Bọn này là thổ phỉ chúng dám kháng cự quan binh, mau giết chết cho ta?

Vừa nói y vừa múa đao chém tới. Thừa Chí cả giận nghĩ thầm: “Nếu chúng ta không biết võ có phải là bị chúng giết sạch rồi hay không, những tên quân này không biết đã giết hại bao nhiêu người lương dân rồi.”

Vừa nghĩ Thừa Chí có vỗ ra mấy chưởng. Một số trúng chưởng lực của chàng bay ra ngoài, số còn lại loạn cả lên vì quá khiếp đảm trước võ công của Thừa Chí. Các quan binh kinh hãi kêu kền:

– Quân giặc cản đường, định ăn cướp quân lương?

Những tên quân ở phía trước bị Thanh Thanh, chàng Câm, Hồng Thắng Hải ba người xông tới, chạy trốn ngay. Nhưng đại đội nhân mã của chúng ở phía sau đã ùa tới. Thừa Chí ra lịnh cho chàng Câm, Thanh Thanh, Hồng Thắng Hải đánh xe vào trong rừng ẩn trốn, còn chàng thì múa thanh đại đao đoạn hậu. Vừa tới rừng thì nghe tiếng khí giới va chạm giữa quan binh và bọn giặc Sơn Đông và bang Thanh Trúc. Hai bọnnày võ nghệ tuy cao cường nhưng quan quân quá nhiều chẳng bao lâu đã bại dần. Thừa Chí và Thanh Thanh cho đoàn xe đậu ở một góc rừng.

Lúc ấy Sa Thiên Quảng và Trình Thanh Trúc bị thương nặng sắp chết đến nơi. Không ai chỉ huy vì vậy bọn giặc bị quan binh chia từng mảnh mà vây đánh. Thấy quan binh đuổi theo bọn giặc tàn sát vô cùng, Thanh Thanh hỏi:

– Chúng ta phải làm thế nào?

Thừa Chí đáp:

– Giúp cường đạo, giết quan binh!

Thanh Thanh nói:

– Anh nói phải lắm!

Thừa Chí lại nói:

– Chú ở đây canh giữ những xe này!

Thanh Thanh gật đầu, rồi nàng cùng chàng Câm, Hồng Thắng Hải ba người trấn giữ nơi đó. Hễ thấy quan binh xông tới là ba người chém ngay. Thấy ba người quá hung ác như vậy bọn quan binh không dám tới gần, Thừa Chí lên ngọn cây quan sát tình hình thấy A Chín và mấy tên đầu mục của bang Thanh Trúc bị mấy chục tên quan binh vây đánh, tình thế nguy ngập chàng liền nhảy ngay xuống đánh bay hai cây thương đâm trộm A Chín và lớn tiếng kêu gọi:

– Các người mau lên ngọn đồi phía Tây!

A Chín đang đỡ thương của bọn quan binh chúng đang chém nàng. Thừa Chí vội cướp lấy cán đao, dùng tay chặt mạnh cái cán gẫy làm đôi và đấm luôn một quyền vào ngực tên quân, tên tướng quân nọ mồm hộc máu tươi nằm ngửa ra mặt đất. A Chín liền thổi hồi còi lá tre chỉ huy các bộ hạ lùi cả về phía Tây. Thừa Chí lại chạy sang bên kia cứu bọn giặc Sơn Đông, cũng bảo chúng lui cả về phía Tây. Hễ nhóm nào bị quan binh cản trở là chàng xông vào cứu ngay. Khi người của hai phe đã tụ tập lại một nơi rồi thanh thế lớn mạnh ngay. Dưới sự chỉ huy của Thừa Chí, vừa đánh vừa lui, tất cả mọi người đều lùi cả về trên đồi. Thừa Chí lại dẫn mấy chục tên Bang hữu và đạo tặc võ nghệ khá cao, xông xuống tiếp cứu đoàn xe cùng nhóm Thanh Thanh đưa lên ngọn đồi.

Quân binh vây dưới chân đồi đông như kiến cỏ, lớn tiếng hò reo.

Thừa Chí chỉ huy bọn giặc dùng cung tên để thủ thế không cho quan binh lên. Bọn giặc vốn đã đại bại nay bỗng có người dẫn ra khỏi chỗ hiểm nghèo, tất phải tuân mạng theo lịnh của vị ân nhân đó. Quan binh xông lên tơi lưng chừng đồi gặp phải loạn tên bắn đành phải lùi xuống dưới chân đồi. Đa số quân binh sợ chết không dám xông lên nữa, chỉ đứng dưới hò reo để khỏi bị quan trên trách mắng.

Đã giữ vững được căn cứ rồi Thừa Chí liền phái Đàm phó trại chủ, Chữ Hồng Liễu, Hồng Thắng Hải, A Chín bốn người mỗi người lãnh một đội quân trấn thủ một phương. Còn những người khác băng bó vết thương cho người bị thương và chôn cất những người chết. Thừa Chí xoa bóp cho Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng. Một lát sau cả hai người đều ngủ yên. Bọn lâu la Ác Hổ Câu và bang Thanh Trúc thấy thủ lãnh vô sự đều kính phục Thừa Chí. Thấy quan binh đông đúc quá Thanh Thanh liền hỏi Thừa Chí:

– Anh có cách gì đánh lui được quan binh không?

Nghĩ ngợi giây lát Thừa Chí hỏi một tên giặc thạo đường lối nơi đó rồi lại đứng lên chỗ cao xem tình thế quan binh. Thấy phía sau có nhiều xe vận tải binh lương liền nghĩ ra một kế, chàng nhảy xuống hỏi Thanh Thanh rằng:

– Vừa rồi quan binh vu khống cho chúng ta cướp binh lương phải không?

Lúc ấy Chữ Hồng Liễu vừa giao cho người khác thay phiên gác để xuống nghỉ ngơi nghe vậy liền đáp:

– Đại đội binh này áp tải tiền bạc lên Bắc Kinh. Chúng ta gặp chúng ở đây thật là may mắn quá!

Thừa Chí hỏi:

– Tại sao áp tải tiền bạc lại huy động nhiều quan binh như vậy?

Chữ Hồng Liễu đáp:

– Hiện giờ thiên hạ đại loạn, đâu đâu cũng có anh hùng lục lâm lập sơn trại. Triều đình đang cần số tiền thuê của Giang Nam tiếp viện chở lên để chi phí về binh lương. Số tiền bạc này vua Sùng Chinh dùng để đối phó quân Mãn Thanh và quân khởi nghĩa của Sấm Vương. Có thể nói số bạc này rất quan trọng với triều đình nên cần phải nhiều binh hộ tống như vậy.

Thừa Chí nói:

– Bọn quân binh này nhiễu thật! Chúng đang gánh một trọng trách như vậy mà còn dám gây khó dễ với chúng ta.

Chữ Hồng Liễu cười nói:

– Chúng tưởng chi đánh trong chớp mắt là bắt hết được chúng ta, rồi đặt cho mỗi người một cái tên đại vương nào đó hay là một cái danh hiệu rất lợi hại chẳng hạn, làm báo cáo cấp trên có phải là được một công lớn hay không?

Thừa Chí gật đầu đáp:

– Phía Tây bắc nơi đây có một đường độc đạo hai bên là núi cao chót vót chúng ta nên rút lui về đó.

Lúc này Chữ Hồng Liễu đã kính phục Thừa Chí nên không phản đối gì và chỉ nói:

– Xin Viên tướng công ra lệnh chúng tôi chỉ biết tuân theo.

Thừa Chí ngồi xuống đất vẽ họa đồ trên mặt đất và ngẫm nghĩ trong giây lát đã thảo xong kế hoạch, liền ra lệnh cho tất cả mọi người. Đến đầu canh một, Thừa Chí và chàng Câm đi trước mở đường, mọi người đi theo sau xông xuống chân đồi. Lúc này quan binh đã mỏi mệt thấy bọn giặc đột nhiên xuống thế mạnh vô cùng, ai nấy chỉ giả vờ đánh đỡ qua loa, tránh ra hai bên, để cho bọn giặc xông ra.

Tới đầu đường độc đạo, bọn giặc chạy cả vào, quan binh theo sau đuổi một lúc. Bỗng mấy tên giặc sau cùng quay lại đấu với quan binh một hồi.

Đến khi đạo quan binh đuổi tới nơi tất cả bọn giặc kia đều rút lui vào trong hẻm độc đạo đó.

Đại đội quan binh vừa đuổi tới nơi vào trong hẻm vài trăm thước thấy hai bên vách núi cao chót vót địa thế hiểm ác. Tên tướng quân đi vội hạ lệnh ngừng đuổi đề phòng phục kích. Bỗng những xe chạy phía trước có một hòm sắt rơi ra ngoài nắp hòm mở toang châu báu rải rác cả đường. Tên tướng quân cả mừng, hạ lịnh tiếp tục đuổi theo bọn cướp để chiếm lấy chín cái hòm sắt kia. Đuổi một hồi chỉ thấy bọn giặc vứt áo giáp và khí giới đầy đường, mấy con ngựa mệt nằm cạnh đường lại có mấy thoi vàng, thoi bạc rải trên mặt đường, bọn quan binh, kẻ cướp người nhặt hỗn loạn vô cùng. Tên tướng quân lãnh đội và Thủy tổng binh thấy bọn giặc đại bại đến nỗi bỏ cả khí giới vàng bạc châu báu đầy đường quên cả phòng bị cứ mong đoạt được nốt số hòm châu báu kia liền hạ lệnh cho ba quân nỗ lực đuổi cho kịp.

Lúc ấy Thừa Chí đã trèo lên trên vách núi chạy ngược trở lại đến phía sau của bọn quan binh. Chàng đi được một lát quả nhiên thấy trong bộ quân binh có rất nhiều xe cộ, xe nọ nối xe kia xe nào cũng có vải vàng bao phủ, trên xe cắm cờ “Đại Minh Giang Nam Tào vận” mấy chữ đỏ. Ở trên cao chàng trông thấy những xe đó như một con rồng vàng dài vô tận. Thấy thanh thế của quân binh như vậy, chàng vừa mừng vừa sợ. Chàng sợ quân Minh thế mạnh không địch nổi còn mừng là nếu mưu kế thành tựu cướp được số binh lương này, nghĩa binh Sấm Vương càng nhanh chóng thành công, và kẻ thù chính Sùng Chinh hoàng đế sẽ bị đả kích rất nặng, thật là một kỳ công hiếm có.

Chàng lùi theo bụi rậm đi xuống để xem rõ đoàn xe đó.

Khi xuống tới chỗ nghe thấy tiếng nói của quân binh chàng núp ở một cây cổ thụ, lắng tai nghe những xe đi sau có vẻ nhẹ hơn hình như trong xe không có chở tiền bạc, nhìn kỹ mới hay trăm chiếc xe đi sau cùng là xe tù.

Mỗi xe nhốt một người, người nào cũng xếp bằng tròn. Trên xe có viết: “Nghĩ trảm cư khấu mỗ mỗ” (quyết định chém tên giặc lớn tên mỗ). Để ý xem từng lá cờ một, chàng thấy toàn viết “Giang Dương Đại Đạo”, “Phản bạn nghịch thủ”, “Hoài Nam cự tặc”,⬦ Như vậy đủ thấy những tù phạm này đều là dân đói rét phản kháng triều đình, hoặc tướng giặc các sơn trại⬦

Thừa Chí nghĩ: “Những người này ta cũng phải cứu cả, nhưng cứu họ bằng cách nào?”

Đang nghĩ ngợi chàng chợt thấy một cái xe trên lá cờ viết: “Nghĩ trảm cự khấu Tổ Trọng Thứ nhứt danh” chín chữ. Chàng giựt mình kinh hãi, đuổi theo vài bước nhìn kỹ, người ngồi trong xe quả thật là bộ hạ của cha mình. Ông ta vẫn ăn mặc thư sinh như xưa, mới ngoài năm mươi tuổi mà đầu tóc bạc phơ, gầy gò ốm yếu hơn hồi ở trên núi rất nhiều, nhưng vẻ mặt vẫn hồng hào, không kém năm xưa chút nào. Chàng lại trông thấy những xe sau có: Ngụy Hạo, người nuôi nấng dạy bảo mình hồi còn bé, Chu An Quốc và La Đại Can bộ hạ cũ của mình, chỉ có ứng Tòng là thiếu mặt thôi.

Không lâu sau các xe tù đi qua hết, Thừa Chí lên trên đỉnh núi. Lúc ấy bọn quan quân mới thấy hình bóng của chàng, liền lớn tiếng hò reo, một số rút tên ra bắn theo nhưng trúng sao được. Chàng vẫn chạy ngược về phía sau đội binh. Chạy độ vài chục trượng nữa thấy người đi sau áp hậu quân đội là một tên quan cỡi trên ngựa tay xách đại đao. Thừa Chí nghĩ thầm: “Ta bắt tên quan quân này quấy nhiễu một hồi trước, rồi thừa cơ cứu Tổ thúc thúc và các người.”

Chàng định phi thân nhảy xuống thì thấy đằng xa cát bụi tung lên, mấy người cưỡi ngựa phóng tới. Thừa Chí nghĩ: “Thế ra đằng sau chúng còn tiếp ứng, chờ mấy tên này tơi nơi ta xem rõ mặt đã hẵng hay.”

Người cỡi ngựa đi trước là đàn bà, nhìn rõ mặt chàng nhận ra ngay nàng là Phi Thiên Ma Nữ Tôn Trọng Quân. Còn bốn người theo sau là vợ chồng Quy Tân Thụ, Mai Kiếm Hòa và Lưu Bội Sinh. Mừng quá, chàng vội kêu gọi:

– Nhị sư huynh!

Vừa gọi chàng vừa phi thân xuống trước ngựa của vợ chồng Quy Tân Thụ. Gò ngay cương ngựa lại, vợ chồng họ Quy nhận ra ngay là Thừa Chí, Quy nhị nương lạnh lẽo trả lời:

– Ồ thì ra là chú bé. Có việc gì thế?

Nghe sư mẫu nói chuyện với người, Tôn Trọng Quân vội ngừng ngựa để đợi chờ.

Thừa Chí vội nói:

– Thưa sư huynh, sư tẩu, em có một việc rất gấp muốn yêu cầu hai vị cùng mấy sư điệt giúp đỡ cho.

Quy nhị nương đáp:

– Chúng tôi đang bận, không có thì giờ?

Nói dứt lời nàng quất ngựa phóng nước đại lướt qua cạnh người Thừa Chí, đi thẳng về phía trước. Mai Kiếm Hòa chắp tay chào:

– Sư thúc!

Rồi y cũng quất ngựa phóng theo sư phụ và sư mẫu. Lưu Bội sinh xuống ngựa nói:

– Sư phụ và sư mẫu cháu đang có việc bận, chẳng hay sư thúc có việc gì? Chờ làm xong việc của sư phụ và sư mẫu cháu quay trở lại cho sư thúc sai bảo.

Thừa Chí nói:

– Cám ơn anh. Tôi chỉ cần cưỡi nhờ con ngựa của anh thôi.

Lưu Bội Sinh đáp:

– Xin sư thúc cứ việc cưỡi.

Nói xong y dắt ngựa đến cạnh. Thừa Chí nói:

– Tôi với anh cưỡi chung. Chỉ cần đuổi theo kịp bọn quân binh là tôi xuống ngay.

Nói xong chàng phi thân lên mình ngựa, Lưu Bội Sinh cũng nhảy lên theo rồi hỏi:

– Sư thúc đuổi theo bọn quan binh làm gì thế?

Thừa Chí đáp:

– Muốn cứu người?

Lưu Bội Sinh mừng rỡ nói:

– Thế thì hay lắm. Chúng cháu và sư phụ, sư mẫu cùng định gây hấn với bọn đó. Thừa Chí hớn hở thúc ngựa tiến lên. Chẳng bao lâu hai người đã qua mặt Tôn Trọng Quân và trông thấy hình bóng của tên quân áp hậu rồi. Thừa Chí thúc ngựa phóng nước đại tiến lên. Nghe phía sau có tiếng vó ngựa phi tới, tên quân áp hậu quay đầu lại nhìn thấy một bóng người từ trên ngựa nhảy lên như con chim đại bàng bay tới.Y sợ hãi múa thanh đại đao định chém người đó làm đôi. Ngờ đâu Thừa Chí vươn tay cướp lấy cán đao, người đã nhảy tới tên quan nọ tay trái điểm luôn yếu huyệt sau lưng y miệng quát lớn:

– Muốn sống hay muốn chết?

Thấy sau lưng tê tái và đau nhức vô cùng tên quan nọ muốn phản kháng. Nhưng tay chân không sao cử động được. Thừa Chí lại hỏi:

– Mi muốn chết hay muốn sống? Nói mau!

Tên quan nọ giọng run sợ nói:

– Xin⬦ xin đại vương xá cho!

Thừa Chí nói:

– Mi phải ra lệnh cho đội xe tù ngừng lại ngay.

Tên quan quân đành phải nghe lời ra lệnh. Lúc ấy, vợ chồng Quy Tân Thụ vừa phóng tới. Năm thầy trò rút khí giới ra xông vào đội quan binh chém giết loạn xạ.

Thoạt tiên Thừa Chí dự định nhân lúc trời tối bắt ép tên quan chỉ huy đội áp hậu coi xe tù của y loạn đả với bọn áp tải phía trước. Ngờ đâu vợ chồng Quy Tân Thụ ra tay đánh trước làm loạn bọn áp hậu. Thế là kế hoạch của Thừa Chí không sao thi hành được.

Lo ngại nhóm Tổ Trọng Thọ bị quan binh chém giết bừa trong lúc hỗn loạn, Thừa Chí vội cướp lấy hai chiếc búa lớn xông tới cạnh xe rồi lớn tiếng gọi:

– Tổ thúc thúc, cháu là Viên Thừa Chí đây?

Tổ Trọng Thọ mơ màng như là nằm mê. Tiếp theo đó, Thừa Chí lại tiến lên cứu Chu An Quốc, Ngụy Hao ra khỏi xe tù. Những người đó đều là võ tướng giàu kinh nghiệm chiến đấu, tuy tuổi đã già, nhưng vẫn còn anh phong hồi xưa, cướp luôn khí giới của bọn quan binh rồi chém giết loạn xạ và phá xe tù để cứu người khác.

Không bao lâu hơn trăm cái xe tù đều bị phá vỡ tan tành, hơn trăm hào kiệt được thoát nạn. Trong đó những tù nhân đó có mấy chục người là bạn cũ “Sơn Tôn” bộ hạ của Viên Sùng Hoán. Họ nghe nói người đến cứu là công tử của Viên đại soái đều phấn khởi vô cùng chém giết bọn quan binh thất linh bát lạc, rồi chạy cả về phía trước.

Lúc ấy tiền đội quan binh cũng phát hiện đường lối phía trước bị bọn Sơn Đông lấy đá lớn chặn ngang, không thể thông hành được. Thế là tiền đội và hậu đội của quân Minh đều đại loạn.

Thừa Chí thấy bộ đội quan binh tuy đã loạn xạ không thành hàng ngũ, nhưng nhân số của chúng nhiều gấp mấy lần bọn cường đạo, nếu đè ép quá, bắt buộc chúng phải thí mạng, lúc bấy giờ ngăn cản sao nổi? Suy tính xong chàng bỏ hai chiếc búa xuống giở kinh công ra, chạy trên các xe chuyển vận một mạch chạy thẳng hơn dặm đường, thấy tên Thủy tổng binh cưỡi ngựa đang múa đao chỉ huy các binh sĩ tác chiến. Thừa Chí vội xông lên vươn vai đẩy ngã liền hai tên lính đứng ra ngăn cản. Rồi chàng nhảy lên lưng ngựa, chỗ phía sau của Thủy tổng binh. Tên tướng lãnh đó quay đao lại chém, chàng giơ tay cướp lấy thanh đao đó. Ngờ đâu tên này võ nghệ khá thuần thục, lộn một vòng xuống đất không để cho Thừa Chí nắm được cổ tay.

Thừa Chí nghĩ: “Không ngờ trong đội quan binh lại có người giỏi như vậy!” Vừa nghĩ chàng vừa móc túi lấy mấy quân cờ ném luôn. Thủy tổng binh dùng đao gạt được hết, Thừa Chí nói:

– Có giỏi ông gạt nữa xem!

Nói xong chàng dùng hai nhón tay ném một lúc 27 quân cờ chia làm 3 tốp trên, dưới và giữa, mỗi tốp chia làm chín quân, đồng thời phi tới. Dù là võ lâm cao thủ cũng khó bề gạt hết bấy nhiêu quân cờ. Thủy tổng binh tuy võ nghệ cao cường nhưng tránh sao nổi thủ pháp “Mãn Thiên Hoa Vũ” (Mưa hoa đầy trời) tuyệt kỹ ám khí của Thừa Chí. Chỉ nghe thấy loảng xoảng một tiếng, trước hết thanh đao rơi xuống, sau đó khuỷu chân, lưng và vai, mắt cá chân đều bị ném trúng nên Thủy tổng binh phải quỳ ngay luôn trước mặt Thừa Chí.

Nứa đùa nửa giễu, Thừa Chí nói:

– Tướng quân đa lễ quá, tôi đâu dám nhận!

Chàng vừa cười vừa nắm tay Thủy tổng binh dậy. Giận quá tên Tổng binh nhằm ngực Thừa Chí đấm luôn một cái, thế mạnh như vũ bão.

Thừa Chí cười nói:

– Thôi tôi để ông đấm một cái cho khỏi tức nhé?

Ngờ đâu quả đấm trúng ngực chàng như là đấm phải bông gòn vậy, không thấy chàng phản ứng gì cả.

Vận nội cộng, Thừa Chí tung mạnh tên Tổng binh lên trời như diều đứt dây bay thẳng đi. Các quan binh đều lớn tiếng kêu la. Bị tung lên cao như vậy chắc thế nào cũng chết. Thủy tổng binh đành nhắm nghiền mắt lại. Ngờ đâu lúc y rơi xuống có người chìa tay đỡ luôn, y mở mắt ra nhìn mới thấy vẫn là chàng thiếu niên thư sinh vừa tung mình lên. Y mới hay người ta võ nghệ giỏi gấp mình trăm lần, nay đã lọt vào tay người thì sống chết cũng tùy người quyết định. Nên y nằm yên không kháng cự chút nào.

Thừa Chí nói:

– Ông hạ lịnh cho toàn thể quan binh phải bỏ khí giới hết thì tôi sẽ tha cho ông khỏi chết.

Thủy tổng binh nghĩ: “Số binh lương này quan trọng lắm nếu bị bọn giặc cướp hết, ta bị tử tội liền. Đằng nào cũng chết hà tất phải chịu lụy y làm chi?”

Nghĩ đoạn, y dõng dạc nói:

– Mi muốn giết thì cứ việc giết hà tất phải nói nhiều làm chi?

Thừa Chí mỉm cười, dùng sức tung mạnh Thủy tổng binh lên trời khi rơi xuống chàng lại ra tay đỡ. Bị tung ba lần liền Thủy tổng binh chịu không nổi, ngớ ngẩn không biết gì cả.

Thừa Chí nói:

– Nếu ông không chịu ra lịnh, ông phải chết liền và bộ hạ của ông cũng không thể sống được, như vậy ông chịu hàng có phải hơn không?

Thủy tổng binh thấy vậy, chỉ có con đường đó là sống thôi! Nghĩ y liền gật đầu.

Thừa Chí cười nói:

– Thế mới phải chớ! Kẻ thức thời mới là hào kiệt!

Định thần xong, Thủy tổng binh gọi ba viên phó tướng lại. Nghe nói đầu hàng quân giặc, cả ba phó tướng đều sợ hãi biến sắc mặt. Một viên phó tướng nói:

– Ông hưởng lộc của vua mà lại bất trung bất⬦

Chưa nói dứt lời, y đã bị Thừa Chí ném xuống đất, chết giấc tức thì.

Còn hai phó tướng nọ vội đổi giọng ngay nói rằng:

– Hạ tướng xin tuân lịnh của tổng tọa.

Thủy tổng binh nói:

– Hạ lịnh ngừng chiến ngay.

Thừa Chí cũng hạ lịnh cho bọn giặc đừng chém giết nữa. Dưới ánh đuốc lửa chói lọi cả hai bên đều đứng im chờ lệnh.

Bỗng thấy năm người cưỡi ngựa xông vào trong đám quân binh chém giết loạn xạ và mở tung các hòm ra xem, thấy vàng bạc lương thực liền để yên ra một bên không lấy. Các quan binh thấy họ hùng mạnh không ai dám cản trở cả.

Khi họ tới gần Thừa Chí mới nhận ra là vợ chồng Quy Tân Thụ và ba người môn đồ, liền lớn tiếng kêu gọi:

– Nhị sư huynh và sư tẩu đang tìm kiếm gì đó?

Quy Tân Thụ chỉ ba cái nhún nhảy đã đến cạnh Thủy tổng binh túm ngay lấy hắn, Thủy tổng binh sợ hãi toan tránh nhưng thân thủ của Quy Tân Thụ quá nhanh không thể nào cứu vãn được. Hắn hết sức vùng vẫy cũng không sao thoát khỏi. Quy Tân Thụ quát hỏi:

– Phục Linh Thủ Ô Hoàn của Mã đốc phủ tiến cung để ở đâu?

Thủy tổng binh đáp:

– Mã đốc phủ thấy chúng tôi áp tải nhiều xe cộ đi chậm cho nên phái người khác đem vào kinh rồi.

Quy Tân Thụ hỏi:

– Có thật không?

Thủy tổng binh đáp:

– Hiện giờ cả tính mạng tôi ở trong tay ông, tôi nói dối để mang lấy cái chết hay sao?

Biết tên Tổng binh nói thật, Quy Tân Thụ liền quát lớn:

– Nếu ta điều tra mi nói dối ta sẽ quay trở lại giết chết mi ngay.

Quát tháo xong Quy Tân Thụ quay lại nói với vợ rằng:

– Chúng ta đi thôi!

Quy nhị nương tay ẵm con trong lòng buồn bực, thấy chồng bảo đi liền giơ tay ra đánh ngã mấy tên binh cản đường rồi cùng ba môn đồ theo đường chạy thẳng về phía trước.

Biết vợ chồng Quy Tân Thụ không ưa gì mình, Thừa Chí từ đầu chí cuối không nói nửa lời, chờ họ đi mới lên tiếng hỏi Thủy tổng binh rằng:

– Họ kiếm môn thuốc gì đó?

Thủy tổng binh đáp:

– Gần đây, dân tỉnh An Huy vào rừng sâu kiếm được một củ Phục Linh có trên hai ngàn năm. Đồng thời Triết Đông lại có người đào được một củ Hà Thủ Ô hình người. Hai môn thuốc quý giá ấy nghìn năm mới có một. Quan Tổng đốc Phụng Dương Mã Sĩ Anh hay tin, liền sai nha lại nửa mua nửa cướp mang về, giao cho dược sư chế thành hai chục viên Phục Linh Thủ Ô Hoàn và còn phối hợp cả bột trân châu cùng các vị thuốc quý giá khác. Chỉ tiền thuốc phụ thêm vào chế cũng tốn đến hai ba vạn lạng bạc. Chuyện này đã chấn động cả miền Giang Nam ai cũng biết cả.

Thừa Chí nói:

– Chẳng hay hai hoàn đó dùng để làm gì?

Thủy tổng binh đáp:

– Tôi không được rõ lắm chỉ nghe người ta nói hai thứ hoàn ấy có thể cải tử hồi sinh. Người yếu đuối chỉ dùng một hoàn là kiến hiệu ngay.

Thừa Chí nghĩ thầm: “Thảo nào! Đứa con duy nhất của nhị sư huynh đau ốm mãi không sao chữa khỏi, cho nên anh ta mới cần kiếm hoàn thuốc chữa bệnh cho thằng nhỏ đó.”

Nghĩ xong chàng lại hỏi:

– Mã đốc phủ đem cung tiến cho nhà vua ư?

Thủy tổng binh đáp:

– Vâng, thoạt tiên ông ta nhờ tôi đem cung tiến hộ, nhưng sau thấy tôi phải áp tải nhiều xe đi chậm và hơn nữa chúng tôi có áp giải tù phạm không được hên lắm. Nên ông ta phải mướn Tổng tiêu đầu chủ tiêu cục Vĩnh Thắng ở Kim Linh hộ tống số thuốc đó vào kinh.

Là người tốt bụng, Thừa Chí chỉ mong Nhị sư huynh cướp được số thuốc để chữa khỏi cho thằng nhỏ, nên vội hỏi:

– Tổng tiêu đầu khởi hành được bao lâu rồi?

Thủy tổng binh đáp:

– Họ khởi hành cùng một ngày với chúng tôi nhưng bọn họ ít người, hành lý lại ít nên đi nhanh hơn chúng tôi nhiều. Có lẽ bây giờ họ đi trước chúng tôi chín ngày đường rồi.

Lúc ấy, Tổ Trọng Thọ, Chu An Quốc, Ngụy Hạo, La Đại Can cùng các bộ hạ cũ của Viên đại soái đều đến thăm hỏi và chào Thừa Chí. Ai nấy thấy Thừa Chí đã trưởng thành và anh tuấn như vậy, thêm võ nghệ cao cường, chỉ huy chiến trận không khác Viên đại soái thì đều mừng thầm.

Thừa Chí hỏi mọi người tại sao bị bắt như vậy? Tổ Trọng Thọ kể cho chàng nghe, thì ra năm nọ khi các bạn hữu “Sơn Tôn” tụ họp ở núi Lão Nha, bị quân Minh đột kích, may đa số anh em đã giải tán từ trước nên tổn hại rất ít. Chỉ có ứng Tòng bị tử trận thôi. Tổ Trọng Thọ cùng các anh em thoát hiểm cả. Sau mọi người lại tụ họp một nơi. Thấy thiên hạ đại loạn, chánh trị thối nát, Tổ Trọng Thọ tụ các anh hào ở Hoài Nam và Lỗ Bắc chuẩn bị khởi nghĩa phản lại triều đình. Ngờ đâu, Tổng đốc Phụng Dương Mã Sĩ Anh được tin mật, cử đại binh đến đánh phá. Rút cuộc các nhân vật chủ yếu đều bị bắt và được áp giải lên triều để xử trảm. Thật may mắn cho mọi người, trời xanh dung rủi gặp Thừa Chí nơi đây.

Kể chuyện xong ai nấy đều vừa mừng vừa đi.

Nghe nói Thừa Chí liên lạc với Sấm Vương, Tổ Trọng Thọ liền nói:

– Viên công tử, ở đây có hai nhóm đạo tặc và quan binh quy phục đều kính trọng công tử, công tử hãy tạm hoãn chuyến lên kinh, ở lại đây chỉnh đốn lại nhóm hảo thủ này nhé?

Thừa Chí mừng nói:

– Tổ thúc thúc nói rất phải. Nhân có rất nhiều anh hùng hào kiệt ở đây, chi bằng chúng ta làm lớn một phen, kiếm một điểm thích hợp để quần hào quy tụ.

Tổ Trọng Thọ vỗ đùi nói:

– Hay lắm, chúng ta lấy núi Thái Sơn làm sơ sở nhé?

Thừa Chí đáp:

– Núi Thái Sơn đứng đầu Ngũ nhạc và cũng là nơi lập trại tốt nhứt.

Chàng liền hạ lịnh cho mọi người nhặt nhạnh những châu báu vừa rơi rải rác rồi lấy hai mươi vạn lạng bạc trao cho các trại đạo tặc Sơn Đông và bang Thanh Trúc. Chữ Hồng Liễu cũng được chia năm nghìn lạng.

Chàng lại lấy hai mươi vạn lạng bạc tiền binh lương chia cho các quan đầu hàng.

Lúc ấy, ai cũng hoan hô vui mừng. Thừa Chí lại sai mọi người đi khắp nơi đưa tin, hẹn hò các anh hùng chí sĩ vào ngày tết Trung Thu đến núi Thái Sơn hội họp, rồi chàng ra lệnh cho Tổ Trọng Thọ và mọi người cùng Thủy tổng binh dẫn các quan binh hàng đến những vùng hoang vu hiểm trở xây dựng sơn trại đề ở tạm. Thế là một vạn binh mã của Mã Sĩ Anh mất hết sạch và hơn hai trăm vạn lạng bạc tiền lương không còn nữa. Từ tỉnh Sơn Đông cho chí Kinh Đô đều chấn động. Chờ đến khi Mã Sĩ Anh dẫn đại binh đến truy tiễu thì không còn một hình bóng đạo tặc nào nữa. Như vậy quan binh biết nơi nào mà truy tiễu?

Ngày tết Trung Thu sắp tới, các chùa chiền, miếu lặng trên đỉnh núi Thái Sơn đầu có mấy vị anh hùng hào kiệt tới trú ngụ, để chờ đợi ngày đại hội quần hùng.

Sáng tinh sương ngày Tết Trung Thu, chư anh hùng tụ họp trên thung lũng Thạch Kính trên núi Thái Sơn. Nơi đó là một quảng trường trên nền đá bằng phẳng, rộng mấy mẫu. Người ta đồn ngày xưa có cao tăng giảng kinh, trên núi có khắc kinh kim cương chữ to bằng cái đấu, nét bút rất cổ kính. Những người tới họp hôm đó, ngoài Thừa Chí,Thanh Thanh, chàng Câm và Hồng Thắng Hải ra, còn có bọn cựu bộ hạ của Viên đại soái, nhóm Kim Long bang như Tiêu Công Lễ, Tiêu Uyên Nhi, La Lập Như, nhóm Thanh Trúc bang như: Trình Thanh Trúc, A Chín⬦ nhóm đạo tặc Sơn Đông như: Sa Thiên Quảng, Đàm Văn Lý,⬦ nhóm Long Du bang Vinh Thái và bộ hạ, sau cùng là Thập Lực đại sư, Thất thập nhị Đảo chủ, nhóm anh hùng được Thừa Chí cứu thoát và các quan binh nhà Minh đầu hàng.

Lúc ấy mặt trời mọc đẹp đẽ lạ thường, chư anh hùng đều vỗ tay hoan hô ca ngợi. Xem xong mọi đều quay tròn ngồi xuống. Lúc này vết thương đã lành mạnh, Sa Thiên Quảng là địa chủ (người tỉnh Sơn Đông) đành phải đứng lên nói trước:

– Các vị đại ca hạ cố tệ tỉnh, chúng tôi tiếp đãi không được chu đáo xin thứ lỗi!

Nói xong, y chắp tay chào xung quanh. Quần hùng đều lên tiếng khiêm tạ, Sa Thiên Quảng lại nói:

– Đệ là người thô lỗ, ngu si không biết gì, bây giờ xin mời Trình Thanh Trúc tiền bối ra nói chuyện.

Hai người trước kia là kẻ địch nhưng từ hôm tranh đấu một trận chí tử đến giờ, vì phục tài nhau, bây giờ cả hai trở thành bạn chí thân. Trình Thanh Trúc cả cười đứng dậy nói:

– Chúng ta, các bạn võ lâm đây xưa kia đã tụ họp trên núi Thái Sơn này, nhưng số người ít hơn ngày hôm nay. Nói ra thì thật mỉa mai! Xưa kia chúng ta đến đây làm gì? Lúc bấy giờ mục đích của buổi họp là chúng ta chia ranh giới, tiền bạc tang vật, lấy cướp của người!

Quần hùng đều cười rộ một hồi, Trình Thanh Trúc lại nói tiếp:

– Lần này có rất nhiều bạn anh hùng hào kiệt giá lâm. Chúng ta không được nhắc nhở đến những trò trộm cướp ấy. Bây giờ thiên hạ đại loạn, lúc này là cơ hội tối cho các chí sĩ thành thân lập nghiệp. Hôn quân vô đạo, các quan lại đều tham ô, quân Mãn Thanh lúc nào cũng muốn xâm phạm biên giới, khiến dân chúng chịu khổ sở. Cho nên anh em chúng ta mới bắt buộc phải chạy lên con đường tà này. Bây giờ chúng ta thương nghị thế nào để tạo nên một sự nghiệp lớn mới khỏi hổ thẹn với đời!

Mọi người đều phấn chấn vỗ tay khen ngợi, Trình Thanh Trúc lại nói:

– Các bạn tới dự hội đều là bằng hữu chí thân cả. Bây giờ chúng ta cắt máu ăn thề, để sau này hoạn nạn cứu giúp lẫn nhau mà cùng mưu đồ đại sự. Nếu ai tham mùi phú quý phản anh em hay tham sống sợ chết, tự tư lợi sẽ bị toàn thể anh em cắt đầu ngay.

Mọi người vỗ tay khen, Sa Thiên Quảng đứng dậy nói:

– Chúng ta minh thệ tại đây tất phải có một vị Minh chủ, vậy bây giờ chúng ta phải bầu một vị Minh chủ mà anh cũng kính phục. Bất cứ ai là Minh chủ, đệ cũng theo hầu người ấy tới phút cuối cùng, dù chết đệ cũng không phàn nàn nửa lời!

Thập Lực đại sư đứng dậy nói:

– Sa huynh nói rất phải, rắn không đầu không thể làm nên đại sự được. Bần tăng tán thành ý kiến, nhưng Minh chủ phải trí dũng song toàn, có nhân có nghĩa mới thu phục được toàn thể anh em chúng ta.

Trịnh Khởi Vân nói:

– Điều đó là dĩ nhiên rồi. Theo ý tôi thì Đại sư là người hoàn toàn được mọi người kính nể nhứt!

Thập Lực đại sư cười nói:

– Bần tăng tuổi đã già, sức yếu, sắp chết đến nơi đảm nhiệm sao nổi trọng trách ấy, xin Trịnh đảo chủ đừng đùa như vậy?

Lúc ấy mọi người rỉ tai nhau bàn tán, ồn ào thương nghị. Ai nấy đều nhận thấy cần có một Minh chủ mới có thể hiệu triệu các anh hùng hào kiệt các nơi. Những quần hùng xưa nay độc bá một nơi, không ai phục ai, vì vậy tất cả cùng sợ do vụ giành chức Minh chủ mà tàn sát lẫn nhau thì khốn!

Thấy mọi người bàn tán mãi mà chưa ai giải quyết nổi Trình Thanh Trúc vỗ tay vài cái cho mọi người yên lặng hẳn rồi nói:

– Nếu quý vị không có dị nghị gì, bây giờ chúng ta bắt đầu đề cử nhé?

Bỗng có một người thân cao bảy thước tiếng nói như chuông dõng dạc nói:

– Tôi xin đề cử Mạnh Bá Phi lão gia, ở trong võ lâm không ai không kính phục. Hôm nay ông ta tuy không có mặt nhưng chức Minh chủ này không ai xứng đáng hơn ông ta, khỏi cần bàn tán lôi thôi nữa?

Y vừa nói xong có rất nhiều người tán thành.

Thừa Chí hỏi Hồng Thắng Hải ngồi cạnh:

– Mạnh Bá Phi là ai thế?

Hồng Thắng Hải đáp:

– Mạnh lão gia được người ta ban cho tên hiệu là Cái Mạnh Thường, là người chính trực, trượng nghĩa sơ tài, rất quý bạn hữu, được võ lâm kính mến. Ông ta sáng chế ra Mạnh gia thần quyền và khoái hoạt tam thập chưởng. Cả hai môn võ đều biến ảo khôn lường. Ông ta có rất nhiều môn đồ, không ai biết là bao nhiêu cả. Các người học võ phương Bắc, hễ nghe nói tới Cái Mạnh Thường là không ai không kính phục. Tên đại hán vừa rồi là đại đệ tử kiêm chưởng môn của ông ta đấy. Tên y là Đinh Giáp Thần Đinh Du.

Thừa Chí nói:

– À thì ra thế đấy? Nếu vậy đề cử Mạnh lão gia tử làm Minh chủ cũng được.

Thất thập nhị Đảo chủ Trịnh Khởi Vân nói:

– Mạnh Bá Phi lão gia tử oai danh lừng lẫy khắp nơi. Đệ tuy vong mạng hải ngoại, nhưng cũng biết tiếng đã lâu. Bầu ông ta làm Minh chủ luận đức vọng, hay võ nghệ ít có người hơn được, nhưng đệ có một điều hơi lo ngại, không biết có nên nói ra hay không?

Đinh Giáp Thần Đinh Du nói:

– Xin Trịnh đảo chủ cứ nói, không sao.

Trịnh Khởi Vân nói:

– Mạnh lão gia tự lập cơ nghiệp ở Bảo Định bấy lâu nay tất có rất nhiều tài sản, ông ta là người lương thiện xưa nay, bây giờ chúng ta bầu ông ta làm Minh chủ để hướng dẫn một nhóm người lục lâm. Nhỡ sau này vì chúng ta mà ông ta bị liên lụy thì chúng ta có được yên tâm không?

Thấy lời nói của Trịnh Khởi Vân rất có lý, quần hùng đều im lặng một hồi. Kim Linh Kim Long bang, Bang chủ Tiêu Công Lễ đứng dậy nói:

– Đệ xin đề cử một vị anh hùng võ công cái thế, nhân nghĩa bao la. Vị anh hùng này tuy ít tuổi, các bạn võ lâm đều biết. Nhưng đệ dám nói một câu chém đinh chặt sắt, nếu anh hùng ấy nhận làm Minh chủ, đệ dám chắc ông ta sẽ làm việc rất công chánh và có thể làm chúng ta oai phong đại trấn. Như vậy quan phủ, quân binh cũng phải kính nể chúng ta.

Sa Thiên Quảng tiếng nói the thé, khi lớn tiếng càng làm điếc tai mọi người đứng dậy nói:

– Trong ý nghĩ của đệ cũng có một vị anh hùng trẻ tuổi, vị này chưa chắc đã kém vị mà Tiêu bang chủ nói.

Tiêu Công Lễ nói:

– Tuổi đệ không dám nói lớn, nhưng đệ cũng ngoài 50 rồi. Kiến thức không dám nói là quảng đại, nhưng đệ cũng gặp qua rất nhiều anh hùng hào kiệt có tên tuổi của thiên hạ. Riêng có một vị anh hùng mà đệ vừa nói khiến đệ phục sát đất và đệ chưa thấy một người nào lại tài đức như thế!

Sa Thiên Quảng mặt đỏ bừng nói:

– Cách bầu Minh chủ như thế nào? Bất cứ là ai, phải có đa số tán thành mới được công nhận. Tuy Bang chúng tôi không ra gì thật nhưng dù sao nhân số cũng nhiều hơn Kim Long bang.

Thấy hai bên có vẻ gay go, Thập Lực đại sư vội nói:

– Xin Tiêu bang chủ hãy nên bình tĩnh một chút. Người bạn huynh định đề cử là ai? Và Sa trại chủ định đề cử ai? Xin hai bạn đề nghị ra để các anh em theo công lý mà bình định. Biết đâu cả hai bạn đề cử đều được anh em kính phục thì sao?

Sa Thiên Quảng đứng dậy chỉ ngay Thừa Chí nói:

– Đây, người mà đệ đề cử là Viên tướng công này đây. Quý vi chớ thấy Viên huynh tuổi nhỏ mà khi thường, Viên huynh võ công và kiến thức đều hơn người. Đồng thời đệ xin thanh minh rằng: đệ với Viên tướng công không phải đồng môn cũng không phải bạn cũ gì cả. Đệ hoàn toàn kính phục tài ba của Viên tướng công mà đề cử đó thôi.

Y dứt lời, tất cả bọn đạo tặc Sơn Đông và bang Thanh Trúc đều hoan hô vang động cả một vùng. Lúc đầu không ngờ người ta đề cử tới mình, Thừa Chí nghe Sa Thiên Quảng nói vội đứng dậy xua tay:

– Không được?

Chờ mọi người yên lặng rồi Tiêu Công Lễ cứ cười không ngớt. Sa Thiên Quảng nổi giận hỏi:

– Xin Tiêu bang chủ cho biết tại sao cười chế nhạo đệ?

Tiêu Công Lễ vội chắp tay chào, cười nói:

– Đệ đâu dám cười và chế nhạo. Sa trại chủ có biết người mà đệ đề cử là ai không?

Sa Thiên Quảng hỏi:

– Đệ làm sao biết được?

Tiêu Công Lễ đáp:

– Là Viên tướng công chứ ai nữa?

Mọi người thấy hai người tranh chấp rút cuộc cả hai đều đề cử một người, cùng cười ồ một hồi.

Thừa Chí lo sợ quá, vội đứng dậy nói:

– Đệ ít tuổi và không biết gì, hôm nay được dự đại hội này đã làm vinh hạnh lắm rồi, chỉ mong được theo các vị tiền bối góp đôi sức mọn, đệ đâu dám đảm đương trách nhiệm nặng nề như vậy? Xin các vị cứ người khác đi.

Tổ Trọng Thọ nói:

– Viên tướng công là công tử của Viên đại soái chúng tôi, nhưng anh em chúng tôi cử hiền không tị thân, đều nhận thấy mời công tử ra làm Minh chủ là đúng nhất, không ai thích hợp bằng.

Trịnh Khởi Vân hỏi:

– Viên đại soái nào thế?

Tổ Trọng Thọ đáp:

– Là Viên Sùng Hoán Đại nguyên soái, người đã có công dẹp quân Thanh ở ngoài Liêu Đông, bị hôn quân vô đạo giết hại oan ức!

Vụ Viên Sùng Hoán bị chết oan, thiên hạ ai chẳng phẫn uất. Nên quần hùng nghe nói tới đều thương tiếc, cũng vì vậy mọi người đều tán thành bầu Thừa Chí. Ngoài ra còn Thủy tổng binh cùng bộ hạ quan binh và những anh hùng vừa thoát khỏi tù lao cũng cực lực tán thành bầu Thừa Chí.

Vinh Thái Bang chủ bang Long Du vốn có chút tỵ hiềm với Thừa Chí nhưng y nghĩ lại: “Thứ nhất: Quần hùng đều tán thành cả rồi. Thứ hai: Tuy đối địch với mình, nhưng tới lúc nguy hiểm người ta đã ném tấm ván cứu, như vậy đã thụ ơn người ta rồi”

Nghĩ đoạn y đứng dậy nói:

– Võ công của Viên tướng công rất cao siêu, các bạn có mặt ở đây chắc đã biết cả, chính đệ đây cũng bị ông ta đánh bại.

Mọi người đều ngạc nhiên. Vinh Thái tiếp:

– Nhưng ông ta vẫn giữ sĩ diện cho đệ. Tuy bại đệ vẫn tâm phục. Bây giờ đệ cũng xin bầu ông ta làm Minh chủ.

Thấy kẻ địch của Thừa Chí mà còn cực lực bầu chàng nên ai nấy đều hoan hô tán thành. Đinh Giáp Thần Đinh Du đi tới cạnh Thừa Chí ngắm nhìn thấy chàng không có vẻ gì khác người cả, sao quần hùng lại ủng hộ chàng đến thế? Y nghĩ: “Trong phút chốc mà thanh danh tên này đã lấp hết sư phụ mình”

Càng nghĩ càng không phục, liền nói:

– Mừng Viên tướng công nhé!

Vừa nói y vừa giơ tay ra kéo Thừa Chí làm ra vẻ thân thiết lắm.

Thừa Chí nói:

– Dù sao trách nhiệm nặng nề này đệ cũng không⬦

Chàng nói chưa dứt lời đã thấy tay bị nắm chặt, Đinh Du đã dùng thế “Bá Vương Cử Đỉnh” dùng sức kéo một cái định hất Thừa Chí lên không, lúc ngã xuống tất phải nhừ tử, để cho vị Minh chủ bị bêu xấu trước mặt mọi người. Thừa Chí cứ bình tĩnh ngấm ngầm dùng ngay thế “Thiên Cân Đọa.” Đinh Du kéo liền ba cái dùng sức bình sinh, gân mặt, gân cổ nổi cả lên mà đối phương vẫn đứng im, như đinh đóng cột vậy.

Lúc ấy Thừa Chí lại nói tiếp:

– Đệ không thể nào đảm đương được đại sự. Lịnh sư lừng danh thiên hạ mới thích đáng hơn đệ nhiều.

Đinh Du lại cố gắng kéo mạnh một cái nữa bỗng thấy tay phải mình kêu đến “rắc”, biết mình dùng sức quá độ, vội buông tay ra. Tuy thô lỗ, Đinh Du rất cương trực và nhanh nhẩu. Sau cuộc thứ tài, y biết đối phương hơn mình nhiều, nếu Thừa Chí phản kích lại y có thể bị vất xuống hang núi ngay. Trái lại, Thừa Chí giữ thể diện cho y và không để ai biết cả. Thấy thế y sanh lòng cảm kích ngay, lớn tiếng nói:

– Không, Tướng công làm Minh chủ mới thích đáng hơn!

Nói xong y liền quỳ cuống vái lạy ngay, Thừa Chí vội vàng đáp lễ và chàng cũng cảm thấy đại hán lỗ mãng này đáng yêu.

Quần hùng thắp hương nến, quỳ xuống lạy trời đất. Trình Thanh Trúc nói:

– Chúng ta hội minh, tất phải có quy tắc. Bây giờ xin Minh chủ tuyên bố, để tất cả anh em thương nghị.

Thừa Chí còn muốn chối từ, Tổ Trọng Thọ nói:

– Nếu công tử chối từ, nhỡ chức vị này lọt vào tay kẻ gian thì tai họa biết chừng nào. Nếu công tử chịu khó hướng dẫn quần hùng thì mối thù của Đại soái mới mong có ngày trả được.

Thấy Trọng Thọ dùng đại nghĩa khiển trách, Thừa Chí sợ hãi liền đứng dậy cúi chào xung quanh rồi nói:

– Quý vị đã có lòng như vậy, đệ đành phải tuân theo, nhưng đệ kiến thức nông cạn, mong quý vị huynh trưởng chỉ giáo luôn cho.

Ai nấy biết chàng đã nhận lời rồi, đều vỗ tay hoan hô. Thừa Chí nói với Tổ Trọng Thọ rằng:

– Xin Tổ thúc thúc khởi thảo minh ước ngay cho.

Không từ chối, Tổ Trọng Thọ vào ngay trong miếu soạn thảo. Biết anh em kính trọng tình nghĩa hơn là văn chương nên Tổ Trọng Thọ viết vài trăm chữ thôi. Thừa Chí đem bài tuyên ngôn ấy ra đọc trước tất cả anh em. Quần hùng cắt máu ăn thề quyết không bội minh ước.

Thế là đại hội núi Thái Sơn đã chấn động võ lâm của các tỉnh duyên hải, đã kết thúc một cách hòa hảo. Thừa Chí xuất thân chưa đầy nửa năm nhờ có võ công tuyệt đỉnh, trí dũng kiêm toàn, lại thêm cơ hội may mắn trở nên thủ lãnh giới lục lâm 7 tỉnh: Hà Nam, Sơn Đông, Giang Tô, Triết Giang, Phúc Kiến, Hồ Nam và Hồ Bắc. Mọi người rượu chè thù tạc trên núi Thái Sơn ba ngày liền mới chia tay xuống núi. Trước khi đi, Thừa Chí lấy số tiền cướp binh lương chia cho các anh em có mặt dự đại hội để làm lộ phí tiêu pha dọc đường.

Chờ quần hùng giải tán hết, Thừa Chí, Thanh Thanh, chàng Câm và Hồng Thắng Hải áp tải các hòm châu báu lên Bắc Kinh, Trình Thanh Trúc và Sa Thiên Quảng hào hứng bột phát, nhứt định đòi theo lên kinh du ngoạn. Thấy hai người võ công cao siêu, có thể là hai tay phụ tá đắc lực, Thừa Chí vui mừng nhận lời ngay. Đồng thời chàng thấy Hồng Thắng Hải rất trung thành nên chữa khỏi bệnh cho y liền, Hồng Thắng Hải trong lòng cảm kích thêm.

Tất cả sáu người ngựa, hướng thẳng phía Bắc, phi ngựa trên bình nguyên bao la tỉnh Sơn Đông. Nơi đây thuộc phạm vi của Sa Thiên Quảng, khi tới tỉnh Hà Bắc là địa giới bang Thanh Trúc, cả hai nơi đều có người ra nghênh đón và tống tiễn bọn Thừa Chí.

Thấy người yêu được kính trọng, Thanh Thanh rất đắc ý, cũng vì vậy mà nàng không còn tánh nũng nịu và ghen tuông vô lý nữa.

Ngày hôm đó đi tới Hàn Gian Phủ, đầu mục của bang Thanh Trúc nơi ấy, thết tiệc long trọng để chúc mừng Minh chủ. Những người được mời dự tiệc đều là nhân vật có tên tuổi ở Hà Gian Phủ.

Ba tuần rượu vừa qua, mọi người đang trò chuyện võ lâm trường cổ, bỗng có người đứng dậy hỏi rằng:

– Trình bang chủ, còn mười một ngày nữa lả tới ngày mừng thọ 60 của Mạnh Bá Phi, Mạnh lão phu tử, chẳng hay Bang chủ có đi dự tiệc không?

Trình Thanh Trúc đáp:

– Vì phải theo Minh chủ lên Bắc Kinh tôi chỉ nhờ người đem lễ vật đi mừng ông ta thôi, chứ tôi không có thì giờ đi dự tiệc.

Sa Thiên Quảng cũng nói:

– Lễ vật của đệ cũng đem biếu từ lâu rồi. Mạnh Lão phu tứ là người thông hiểu, thấy chúng ta không đến dự tiệc tất là có việc bận, và quyết không trách cứ chúng ta đâu?

Thấy hai người nói chuyện đó, Thừa Chí sực nghĩ: “Cái Mạnh Thường là người có tên tuổi ở 5 tỉnh miền Bắc. Sao ta không kết giao có hơn không?”

Nghĩ đoạn chàng liền nói:

– Đệ hâm mộ Mạnh lão gia từ lâu. Nay sắp tới ngày chúc thọ ông ta, đệ muốn đi chúc mừng một phen, chẳng hay các vị nghĩ sao?

Mọi người đều vỗ tay tán thành và nói:

– Minh chủ chịu hạ cố tới chúc thọ, thật hãnh diện cho Cái Mạnh Thường lắm, Mạnh lão gia tử còn gì sung sướng bằng chứ?

Thừa Chí hỏi thăm tình tiết của Mạnh Bá Phi, mọi người đều bảo ông ta là người rất hào phóng và quý bằng hữu. Thừa Chí nói:

– Chúng ta đi vòng sang phía Tây tới phủ bảo định ở chơi với Mạnh Bá Phi vài ngày, tôi thiết tưởng không đến nổi nhỡ việc lên Bắc Kinh của ta.

Ngày hôm sau mọi người đều sang phía Tây tiến thẳng tới phủ Bảo Định. Hôm đó tới huyện Cao Dương cách Bảo Định độ một ngày đường, mọi người vào khách sạn Duyệt Lai trú ngụ, sắp xếp lại hành lý xong, cùng ra ngoài khách sảnh dùng cơm. Vừa ngồi vào bàn, thấy một đầu đà to béo, ngồi bàn phía Đông, trên đầu có một cái vòng đồng buộc tóc, tướng mạo rất oai vệ. Trên bàn đầu đà có 7,8 ấm rượu rỗng không.

Điếm tiểu nhị mang rượu tới. Y đổ rượu vào bát, uống một hơi cạn luôn, lại lớn tiếng kêu la:

– Lấy thêm rượu thêm thịt ra đây mau lên!

Lúc ấy mấy tên điếm tiểu nhị đang bận tiếp bọn Thừa Chí không kịp trả lời. Tên đầu đà nọ nổi giận đập mạnh xuống bàn một cái, “ầm!” rượu, chén tách đều nhảy tung lên. Các thức ăn và rượ đổ tứ tung ở bàn bên cạnh. Người khách ngồi bàn đó nhảy lên kêu la ầm ỹ. Mọi người thấy người đó gầy gò, mép để hai ria như râu chuột, đôi mắt lóng lánh, người đó quát lớn:

– Đại sư phụ muốn uống rượu, người khác cũng đều muốn uống cả.

Người nọ chưa dứt lời tên đầu đà vẫn giận dữ lại đập mạnh xuống bàn, miệng quát lớn:

– Ta gọi điếm tiểu nhị việc gì đến ngươi nào?

Người gầy gò đáp:

– Xưa nay tôi chưa hề thấy người hung ác như thế bao giờ!

Tên đầu đà đáp:

– Hôm nay mi trông thấy cũng chưa muộn mà!

Thanh Thanh thấy vậy không nhịn được liền nói với Thừa Chí rằng:

– Để em ra cho y bài học nhé?

Thừa Chí nói:

– Hãy khoan đã? Chú đừng có khinh thường người bé nhỏ kia? Y không phải là tay vừa đâu.

Thanh Thanh đang chờ xem hai người đánh nhau. Ngờ đâu người gầy bé nhỏ nọ hình như sợ oai thế tên đầu đà, vội dịu dàng nói:

– Vâng, vâng, lỗi tự tôi cả! Tôi xin lỗi đại sư nhé!

Tên đầu đà thấy người kia nhận lỗi và điếm tiểu nhị lại đưa rượu tới thì không sinh dự nữa, tự rót rượu uống. Người bé nhỏ đi ra ngoài một lát, quay trở lại. Thấy cuộc đánh nhau đó không thành, không được xen trò vui, Thừa Chí liền bảo mọi người ăn uống. Bỗng nhiên một trận gió thoáng qua, một mùi hôi thối xông lên mũi. Thanh Thanh vội lấy khăn tay bịt mũi. Thừa Chí quay lại, trông thấy trên bàn tên đầu đà có một cái bầu nước tiểu, nhịn không nổi phải cười ra tiếng và đưa mắt ra hiệu cho Thanh Thanh hay. Thấy bầu nước tiểu đặt giữa bàn mà tên đầu đà không hay biết gì cả, Thanh Thanh phải cười ồ. Khách ngồi ăn trong đại sảnh không hay biết gì cả chỉ đồng thanh hô lên:

– Sao hôi thối thế?

Tên gầy gò bé nhỏ kia cũng lớn tiếng kêu la:

– Chà thơm quá, thơm quá!

Thanh Thanh khúc khích cười nói:

– Nhứt định là người gầy gò kia chơi xỏ đấy! Nhưng tay chân y nhanh nhẩu thật, y để bầu nước vào hồi nào mà tôi không trông thấy nhỉ?

Đến lúc này tên đầu đà mới ngửi thấy mùi hôi thối, giơ tay cầm ấm rượu để rót uống, thấy khác, y mới hay là bầu nước tiểu nặng chình chịch, hiển nhiên bên trong chứa đầy nước tiểu, liền nổi giận đánh luôn vào tên điếm tiểu nhị một chưởng bắn ra sau hơn một trượng, ngã lộn một vòng.

Người bé nhỏ luôn cứ miệng khen ngợi:

– Rượu ngon quá, thơm quá!

Tới lúc này tên đầu đà mới biết là người bé nhỏ kia chơi khăm mình, liền ném ngay bầu nước tiểu vào mặt người nọ. Đã đề phòng sẵn, thấy tên đầu đà vừa ném một cái người nọ đã chui đầu qua gầm bàn nhanh nhẹn vô cùng, và ẩn núp luôn phía sau lưng tên tu hành nọ. Bầu nước tiểu kia trúng cạnh bàn vỡ tan tành, nước tiểu bắn lên tứ tung, mùi hôi thối xông lên khắp đại sảnh. Tất cả mọi người tại đó đều phải đứng dậy tránh.

Chọn tập
Bình luận
× sticky