Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bích huyết kiếm

Hồi 23 – Máu nhuộm hồng bảo kiếm. Giáp vàng nhập kinh đô

Tác giả: Kim Dung
Chọn tập

Hà Thiết Thủ liền dẫn đường đi trước, tiếp tục hướng về phía Tây, vừa đi vừa khen ngợi A Chín xinh đẹp. Nàng nói:

– Không ngờ một vị Công chúa càng vàng lá ngọc còn ít tuổi như vậy mà võ nghệ lại cao cường hơn người, thật là hiếm có.

Mặc nàng muốn nói gì thì nói, Thừa Chí cứ lẳng lặng đi theo. Đi được hơn năm dặm đường tới trước chùa Hoa Nghiêm, có một số giáo dân Ngũ Độc canh gác cẩn thận, thấy mặt Thừa Chí chúng giận dữ trố mắt ra nhìn. Thừa Chí cúi đầu theo Hà Thiết Thủ, đi thẳng vào trong điện. Trên Đại Hùng bảo điện có rải cỏ thật đầy, giáo chúng bị thương nằm thành hàng trên đó. Thừa Chí giải huyệt cho từng tên một, và nói:

– Tôi với quý vị không thù oán gì cả, chỉ vì một sự hiểu lầm nho nhỏ mà đã thất lễ như vậy. Tôi rất ân hận và xin thành thật cáo lỗi cùng quý vị.

Nói đoạn, chàng cúi đầu chào mọi người. Giáo chúng Ngũ Độc quay đi không thèm trả lời. Thừa Chí nghĩ, mình đã làm tròn lời hứa và rất lễ phép, chả cần phải nói nhiều nữa. Nghĩ đoạn, chàng liền quay ra, bỗng thấy một đôi mắt độc ác, giận dữ nhìn về phía Hà Thiết Thủ. Người đó ẩn trong xó tối, không rõ thân hình ra sao. Chàng chỉ thấy song nhỡn ấy xanh biếc sáng quắc. Giựt mình, chàng nghĩ thầm: “Hai mắt ấy chứa đầy oán độc phẫn uất. Người đó là ai?”

Chàng trừng mắt lên nhìn. Người nọ đã lẻn vào phía trong. Chỉ thoáng thấy thân hình, chàng đã nhận ra là Hà Hồng Dược.

Tiễn chàng ra khỏi cửa chùa, Hà Thiết Thủ thay đổi hẳn sắc mặt, không vui tươi như trước. Thừa Chí nghi hoặc vô cùng. Sau khi chào từ biệt Hà Thiết Thủ, chàng trở về đường cũ. Đi được hơn dặm đường, chàng càng nghĩ nghi ngại chúng có gian mưu gì khác, chi bằng nhân lúc này quay trở lại dò xét xem sao, để tiện việc phòng bị. Nghĩ xong, chàng quay sang hướng Nam, trở lại phía sau chùa. Nhìn quanh, thấy không có người canh gác, chàng liền nhảy qua tường mà vào bỗng nghe tiếng còi inh ỏi.

Thừa Chí biết đó là tiếng còi gọi hội họp của Ngũ Độc giáo, liền núp sau cây cổ thụ. Sau đó đoán chắc bọn chúng đã vào trong hội họp cả rồi, chàng mới lén đi tới phía sau Đại Hùng bảo điện và nghe tiếng cãi cọ ở bên trong vọng ra. Chàng úp ta vào khe cửa để nghe cho rõ. Tiếng nói của Hà Hồng Dược rất chua, tiếng của Tề Vân Ngao khàn khàn, cả hai đang đua nhau vạch tội của Hà Thiết Thủ ra. Một tên bảo nàng ham luyến tình dục quên cả thù lớn của bổn giáo. Một tên nói là nàng hiệp với kẻ địch làm hỏng việc bầu vua mới, lỡ một cơ hội bành trướng bổn giáo. Hà Thiết Thủ chỉ mỉm cười rồi nói:

– Các người muốn làm gì ta?

Mọi người đều yên lặng một hồi lâu. Hà Hồng Dược nói:

– Chúng ta nên lập Giáo chủ khác.

Hà Thiết Thủ sầm nét mặt lại hỏi:

– Theo quy giáo của chúng ta từ xưa tới giờ, mấy trăm năm nay, chỉ khi nào cố Giáo chủ tạ thế, mới được lập tân Giáo chủ. Như vậy, có phải cô muốn tôi chết không?

Thấy mọi người không nói năng gì, nàng lại hỏi tiếp:

– Bây giờ ai có thể đảm đang được tân Giáo chủ?

Nàng hỏi liền ba lần, không ai dám trả lời cả. Nàng cười nói:

– Các người thử nghĩ xem, có ai đủ tài năng thắng được ta? Ai tự thấy đủ tài cướp ngôi Giáo chủ! Nếu tham sống sợ chết thì các người đừng có lôi thôi nữa!

Thừa Chí ngó qua khe cửa, thấy Hà Thiết Thủ một mình ngồi trên ghế bành Vẻ mặt hình như có vẻ sợ sệt vô cùng. Chàng nghĩ: “Các tay cao thủ trong Ngũ Độc giáo đều đấu với ta rồi. Quả thật không có một tên bằng được một nửa võ công của nàng. Nhưng nàng lấy sức đè nén chúng, ta e nàng khó giữ nổi ngôi Giáo chủ được lâu bền.”

Thấy Ngũ Độc giáo nội bộ lủng củng, chớ không phải bày mưu kể để trả thù mình với Thanh Thanh, chàng không muốn theo dõi thêm, định trở về nhà, bỗng thấy một luồng ánh sáng chớp nhoáng, Hà Hồng Dược tay cầm một khí giới kỳ lạ vượt khỏi giáo chúng bước ra.

Thấy võ khí của mụ ăn xin tựa như một cái kéo lớn, chàng chưa hề thấy và chưa hề nghe sư phụ nói đến, không biết cách sử dụng ra sao, lòng hiếu kỳ thúc đẩy, nên ở lại cúi xuống rình xem.

Hà Hồng Dược vẻ mặt lạnh lùng, cất giọng the thé nói:

– Ta không muốn làm Giáo chủ và cũng tự biết không đánh nổi cháu. Nhưng thiết nghĩ năm xưa Thất tổ Tam tử sáng lập bổn giáo, khó nhọc khổ sở biết bao, hơn bốn mươi năm phấn đấu mới tạo nên được giáo môn. Hơn trăm năm nay, bổn giáo hoành hành một trời Nam oai dũng biết bao, vì vậy ta không muốn bổn giáo bị tan rã bởi tay cháu!

Hà Thiết Thủ hỏi:

– Nhục mạ Giáo chủ phải chịu tội hình gì?

Hà Hồng Dược đáp:

– Ta đã không coi mi là Giáo chủ thì mi có quyền gì khép tội ta. Có giỏi thì ra đây?

Hai tay giơ thẳng vũ khí ra, trông giống như cái kéo, nhưng hai lưỡi lại cong cong như mũi kềm. Hà Thiết Thủ cười nhạt vẫn ngồi yên trên ghế. Hà Hồng Dược võ nghệ cao cường nên khi mụ đánh không trúng, mụ lập tức nhảy lùi ngay. Hà Thiết Thủ vẫn ngồi yên như trước, chỉ lúc mụ ăn xin tấn công tới mới tránh sang bên chớ không trả đũa, rồi lại ngồi yên như cũ. Thừa Chí ngạc nhiên vô cùng, liếc mắt thấy giáo chúng tên nào cũng tay cầm võ khí, từ từ tiến tới, Hà Thiết Thủ giữ thế thủ, đề phòng mọi người bao vây tấn công.

Vì khe cửa quá hẹp, Thừa Chí chỉ trông thấy một phần nào thôi. Chàng đoán chắc lúc đó giáo chúng đã tứ phía, tám phương vây trọn nàng rồi.

Mọi người cầm cự giây lát, không ai dám tiến thêm một bước, Hà Hồng Dược lớn tiếng kêu gọi:

– Bọn ngươi sợ cái gì? Hãy cùng ta tiến lên một lúc!

Mụ phẩy cái kéo một cái, mọi người đều hưởng ứng hò reo tiến lên. Hà Thiết Thủ bỗng nhảy phắt lên, chỉ nghe mấy tiếng “chát chúa” thật lớn, cái ghế của nàng đang ngồi đã bị mấy thứ võ khí chém nát làm trăm mảnh. Hai tên giáo chúng đứng gần đã bị móc sắt của Hà Thiết Thủ móc nát người, thảm thiết kêu lên mấy tiếng chết liền tức thì. Trên đại điện các bụi bay tứ tung, bóng người của Hà Thiết Thủ thấp thoáng trong đám đông. Trận ác chiến đã khai diễn ác liệt vô cùng.

Thừa Chí là nhà võ thuật đại hành, trên điện mấy người ác đấu, tuy đánh hỗn loạn nhưng chàng có thể phân biết rõ từng thế võ một. Những tay cao thủ của Ngũ Độc giáo đã bị chàng dùng phép phân cốt thức với điểm huyệt, tuy lúc này chúng mới được chàng giải huyệt cho nhưng tên nào tên nấy chưa hết đau, hành động vẫn thiếu linh hoạt, nếu Hà Thiết Thủ muốn thoát thân chạy ra khỏi nơi đó không khó gì. Tuy vậy, nàng vẫn không bỏ chạy, còn muốn võ lực áp đảo thu phục bọn chúng, và trừng trị những tên đứng đầu làm loạn. Lại đánh thêm mấy chục hiệp nữa, Thừa Chí trông thấy một tên có hành động quỷ quyệt. Tên ấy tuy theo giáo chúng tấn công, nhưng tay chân rất chậm chạp, trong tay còn cầm một cái gì, từ từ tới gần Hà Thiết Thủ, nhìn kỹ mặt tênn đó, Thừa Chí nhận ngay ra y là Cẩm Y Độc Cái Tề Vân Ngao. Bỗng dưng thấy y thét lên một tiếng, hai tay tung lên một cái, một luồng hào quan ném thẳng vào người Hà Thiết Thủ.

Hà Thiết Thủ lộn một vòng tránh sang bên. Ngờ đâu ám khí của Tề Ngao là con rắn vàng mà y bắt được ở trong đất tuyết hồi nọ. Bỗng thấy mặt mũi tối sầm lại, Hà Thiết Thủ vội rứt con rắn đang cắn trên vai ra, nổi giận móc luôn hai móc sắt, giết chết liền hai tên giáo chúng đứng gần đó.

Hà Hồng Dược la lớn:

– Con tiện tỳ này đã bị rắn độc cắn phải rồi, chúng ta cứ vây chặt lấy nó, nọc độc sẽ làm nó mê man tức thì!

Hà Thiết Thủ loạng choạng chạy thẳng về phía sau điện. Tuy trúng phải nọc độc của rắn, nàng vẫn còn oai phong, nên nhứt thời giáo chúng không thể ngăn cản được. Hà Hồng Dược nhảy theo, cái kéo múa nhanh như gió, nhằm sau gáy nàng cắt luôn. Hà Thiết Thủ cúi đầu xuống, trái tay đánh trả lại một móc. Phan Tú Đạt và Trình Kỳ Tư đã xông lên chận đường nàng rồi. Nàng để tay vào hông bấm ra một cái, những kim độc Hàm Sa Xạ Ảnh bắn ngay ra. Phan Tú Đạt không tránh kịp, chưa kịp kêu đã ngã lăn đùng ra chết ngay. Nọc độc trên vai đã làm nàng mê mẩn, móc sắt múa loạn xạ, không thành thế võ nào nữa.

Thấy nàng sắp bị giáo chúng hạ sát tới nơi, Thừa Chí nghĩ: “Sở dĩ nàng bị giáo chúng phản lại như vậy cũng do ta mà nên. Ta không ra cứu nàng sao đành?”

Nghĩ đoạn, chàng nhảy vào la lớn:

– Mọi người hãy ngừng ngay tay lại!

Giáo chúng bỗng thấy chàng xuất hiện, ai nấy đều kinh hãi và đồng thời ngừng ngay tay lại. Lúc này Hà Thiết Thủ không còn biết gì nữa, bổ luôn móc vào mặt Thừa Chí. Chàng né mình, và thuận tay chụp lấy mạnh môn nàng. Thừa Chí vừa đụng tới cổ tay, nàng trầm tay xuống tránh, rồi đưa luôn cái móc lên, vừa đúng vừa ác độc. Thừa Chí không bắt được tay nàng, la lớn:

– Tôi tới cứu cô đấy!

Hà Thiết Thủ vẫn không hay biết gì, cứ múa móc như vũ bão tấn công. Đỡ luôn mấy thế, Thừa Chí bắt buộc giơ chân ra ngăn, nàng ngã lăn ra đất, bỗng trợn mắt thất kinh la lớn:

– Viên tướng công, có phải tôi đã chết rồi không?

Thừa Chí nói:

– Tôi cứu cô ra khỏi nơi đây.

Nói xong, chàng cầm cánh tay nàng đứng dậy, giáo chúng đang đứng xem hai người chiến đấu bỗng thấy Thừa Chí đỡ Giáo chủ dậy xong chạy thẳng ra ngoài, đều quoát tháo mà ùn ùn đuổi theo, Thừa Chí đứng lại quát lớn:

– Kẻ nào có can đảm dám tiến lên?

Các giáo dân đa số đã bị chàng điểm huyệt, tên nào tên nấy cũng như Kinh cung chỉ điểu (con chim bị cung bắn hụt) không ai dám xông lên cả, rồi không biết ai đã lên tiếng hô hào, bọn chúng bỗng quay mình bỏ chạy cả vào trong điện, đóng kín cửa lại. Thừa Chí thấy giáo chúng sợ hãi mình như vậy, cũng phải bật cười, cúi đầu nhìn Hà Thiết Thủ, thấy vai trái sưng húp và đỏ ửng, trên mặt phủ một làn hắc khí.

Thừa Chí biết nàng trúng phải nọc độc rất nặng, nhưng sực nghĩ nàng suốt ngày gần gũi các độc vật, sức chịu đựng tất phải hơn người, thể nào cũng chịu được một hồi lâu nữa. Chàng liền ẵm nàng lên, chạy thẳng về nhà.

Thấy chàng trở về trên tay bồng Hà Thiết Thủ, Thanh Thanh ngạc nhiên vô cùng, hờn giận hỏi:

– Anh cứ ẵm nàng mãi làm gì? Có buông ngay xuống không?

Thừa Chí nói:

– Mau mau lấy con Băng Thiền ra cứu nàng.

Uyển Nhi tiếp tay đỡ Hà Thiết Thủ vào trong nội thất cứu chữa. Đồng Huyền và Mẫn Tử Hoa vừa giận vừa ngạc nhiên. Thừa Chí bèn đem tiến nhân hậu quả ra kể cho mọi người nghe và nói thêm:

– Lệnh sư Hoàng Mộc đạo nhân bị chúng nhốt ở đâu chờ nàng tỉnh dậy hỏi sẽ biết rõ liền.

Các đệ tử phái Võ Đang đều bái tạ. Một lát sau, Uyển Nhi bước ra nói:

– Sắc mặt nàng đã đỡ đen dần, nhưng không hiểu tại sao nàng vẫn còn mê man bất tỉnh.

Thừa Chí nói:

– Cô vào lấy cho nàng uống một chút thuốc giải độc, và hãy để cho nàng ngủ yên một lát sẽ khỏi ngay.

Uyển Nhi vâng lời đang định đi vào, bỗng thấy La Lập Như vẻ mặt hốt hoảng chạy vào kêu to:

– Viên tướng công, mừng lớn, mừng lớn!

Thừa Chí cười nói:

– Anh mừng lớn thì đúng hơn!

Uyển Nhi xấu hổ, tránh luôn vào nhà trong. La Lập Như nói:

– Viên tướng công đã hiểu lầm lời nói của tôi. Tôi nói mừng lớn đây là vì vừa có tin của quân Sấm Vương đã hạ được Du Lâm và Hán Trung, hai thành đó rồi.

Mọi người nghe xong cả mừng. Thừa Chí hỏi:

– Tin này có đích không?

La Lập Như đáp:

– Người anh em họ Trương trong bọn chúng tôi được cử đi theo dõi. Mẫn nhị gia và Đồng đạo trưởng hai vị, không ngờ vừa gặp đạo quân của Sấm Vương đang tấn công thành trì, bị nghẽn đường không sao đi được. Vì vậy anh ta được mục kích quân Minh đại bại và tân Tổng binh của thành đó cũng bị giết chết.

Thừa Chí nói:

– Thế thì hay lắm. Như vậy chỉ nay mai nghĩa quân sẽ đánh tới Kinh sư này, chúng ta phải nội ứng cho họ mới được.

Chàng lập tức bàn định kế hoạch, đến lúc ấy sẽ chỉ định ai đi phóng hỏa, đi mở cửa, ai giết tướng thủ thành, nhứt nhứt đều ghi rõ vào một tờ giấy rồi cất kín, vì việc đó cần phải giữ bí mật nên tạm thời không tuyên bố vội.

Liên tiếp mấy ngày, chàng bận rộn về việc tiếp đón các lộ hào kiệt đang có mặt ở Kinh sư, chỉ chờ đợi ở nghĩa quân tiến tới chân thành là sẽ khởi sự hưởng ứng ngay. Ngày hôm ấy, sau khi họp hội nghị xong, chàng thấy Uyển Nhi vẻ mặt lo buồn nói:

– Viên tướng công, Hà giáo chủ vẫn còn mê man bất tỉnh như cũ.

Thừa Chí thất kinh hỏi:

– Chữa bấy nhiêu ngày rồi tại sao cô ta còn chưa khỏi?

Nói xong, chàng vội theo Uyển Nhi đi vào nhà trong thấy Hà Thiết Thủ mặt nhợt nhạt trông rất tiều tụy, hơi thở hắt ra như sắp chết đến nơi. Ngẫm nghĩ giây lát, Thừa Chí bỗng nhảy lên la lớn:

– Nguy tai!

Uyển Nhi hỏi:

– Việc gì thế Viên tướng công?

Thừa Chí đáp:

– Người thường trúng phả nọc độc, sau khi hơi độc đã rút hết tất nhiên phải khỏe mạnh dần. Nhưng nàng gần gũi các loài độc vật từ thuở nhỏ bình thời lại uống những thuốc thang cổ quái, các thứ độc vật tầm thường không hại nổi, nhưng nếu trúng độc lại nguy kịch hơn những người khác. Mấy ngày hôm nay tôi bận việc không nghĩ tới điểm này.

Uyển Nhi hỏi:

– Biết làm sao bây giờ đây?

Suy nghĩ một lát, Thừa Chí trù trừ nói:

– Bây giờ chỉ có một cách là cho uống hết con Băng Thiền này mới hy vọng khỏi hẳn được. Nhưng chúng ta đang nhờ vả con vật quý báu này để giải độc cho những anh em ngộ độc hay trúng độc. Nếu cho nàng uống hết con đó, nhỡ lần sau có bị bọn Ngũ Độc giáo đả thương thì lấy gì để cứu chữa?

Uyển Nhi cũng thông cảm lời nói của chàng. Đang lúc hai người phân vân không biết thế nào cho phải, Thừa Chí bỗng vỗ đùi đến “bạch” một cái, rồi nói:

– Người này tuy vô thân cô cớ với chúng ta thật nhưng chả lẽ ta nhẫn tâm trông thấy nàng chết mà không cứu chữa hay sao? Thôi, cứ cho nàng uống trước hãy hay!

Cũng nhận thấy làm như thế rất mạo hiểm, Uyển Nhi nghiền nhỏ con Băng Thiền, dùng rượu hòa đều cho nàng uống liền. Chưa đầy nửa giờ sau, mặt của Hà Thiết Thủ đã biến thành màu hồng, hơi thở mạnh dần. Biết nàng đã thoát khỏi tay tử thần, Thừa Chí lẳng lặng rút lui ra. Hồng Thắng Hải đang kiếm chàng khắp nơi, vừa gặp mặt liền nói:

– Viên tướng công, phe Ngũ Độc giáo đã đến tận nhà ta sanh sự đấy!

Thừa Chí cau mày, hỏi:

– Chúng có tất cả bao nhiêu người?

Hồng Thắng Hải nói:

– Hiện giờ mới có một người tới trước cửa thôi, còn bao nhiêu tên nữa tới sau thì bây giờ chưa biết!

Thừa Chí ngẫm nghĩ: “Ngũ Độc giáo chỉ có Hà Thiết Thủ là võ nghệ cao cường thôi, còn những người khác thì không đáng kể nhưng thủ đoạn của chúng rất thâm hiểm độc ác. Xưa nay hễ thấy mặt ta là chúng ù té chạy ngay. Không hiểu tại sao lần này chúng lại dám đến tận cửa nhà ta sinh sự như thế? Hay là chúng đã có người khác đỡ đầu cho chăng? Con Băng Thiền chí bảo của ta đã cho Hà Thiết Thủ uống mất rồi, bây giờ nếu có người nào trúng phải nọc độc của chúng ta lấy thuốc đâu mà chữa chạy đây?”

Nghĩ xong, chàng nói với Hồng Thắng Hải rằng:

– Anh mau vào nhà trong truyền lệnh bảo các người tập trung cả ở trong đại sảnh, chờ có hiệu lệnh của tôi, không ai được ra ứng chiến cả.

Hồng Thắng Hải vâng lời đi ngay. Thừa Chí rảo bước đi ra ngoài cửa, thấy một người cởi trần, mặc một cái quần rách, đầu lộn ngược, hay tay chống xuống đất, hai chân chổng lên trời, ở ngay giữa cửa. Mấy lần trông thấy điệu bộ kỳ quái của Ngũ Độc giáo lúc này Thừa Chí không ngạc nhiên chút nào, đưa mắt nhìn kỹ, mới biết rõ người đó là Cẩm Y Đại Cái Tề Vân Ngao, lại thấy vai lưng, và hai cánh tay của y cắm chín con dao nhọn dài hơn thước, con nào cũng cắm sâu vào trong thịt mà không thấy máu chảy ra ngoài. Không biết y định sử dụng yếu pháp gì, Thừa Chí cẩn mật phòng bị, và quát hỏi:

– Người tới đây làm gì?

Tề Vân Ngao không trả lời, mồm lẩm bẩm đọc:

– Cửu đao xuyên động, ma giáo chi hùng! (Chín con dao xuyên qua hang động, đó là sức hùng mạnh của ma giáo).

Thừa Chí nói:

– Ta với quý giáo từ nay mỗi người đi một đường lối, các người đừng có tới đây quấy nhiễu và ta cũng không làm khó dễ các ngươi, mau đi nơi khác đi!

Tề Vân Ngao tựa như bị ma ám, miệng cứ đọc câu:

– Cửu đao xuyên động, ma giáo chi hùng!

Trợn mắt lên nhìn kỹ, Thừa Chí thấy chỗ cán dao nào cũng buộc một con độc vật còn sống đang ngọ nguậy. Những độc vật ấy là bò cạp và rít.

Lúc này Hồng Thắng Hải đã triệu tập tất cả mọi người ở đại sảnh, rồi cùng Thanh Thanh ra cửa quan sát.

Thừa Chí đưa mắt ra hiệu, Hồng Thắng Hải rất khôn ngoan nghe rõ lời nói của tề vân ngao liền chạy ngay vào nhà trong, bảo Uyển Nhi đưa vào phòng Hà Thiết Thủ, lớn tiếng nói:

– Hà giáo chủ, “Cửu đao xuyên động, ma giáo chi hùng” là nghĩa gì thế?

Sau khi uống hết con Băng Thiền, Hà Thiết Thủ đã tỉnh táo dần, bỗng nghe Hồng Thắng Hải hỏi như vậy, vội ngồi ngay dậy, hỏi lại:

– Bên ngoài người nào tới thế?

Hồng Thắng Hải đáp:

– Một tên ăn xin cởi trần.

Hà Thiết Thủ nói với Uyển Nhi:

– Được lắm, cô nương làm ơn đỡ tôi ra ngoài kia.

Thấy nàng bịnh nặng mới đỡ phần nào, đứng dậy đi ra bên ngoài rất nguy hiểm, Uyển Nhi định khuyên can nhưng Hà Thiết Thủ xua tay bảo Hồng Thắng Hải ra khỏi phòng để mình thay áo. Uyển Nhi đáp:

– Chị không nên đi ra ngoài đó.

Hà Thiết Thủ đáp:

– Không sao, cô đỡ tôi một tay là được.

Uyển Nhi đành phải giơ tay ra đỡ, Hà Thiết Thủ quài tay lại một cái đã nắm được cổ tay Uyển Nhi rồi. Trong lòng sợ hãi, Uyển Nhi cũng khâm phục. Bước ra tới cửa, Hà Thiết Thủ quát lớn:

– Ngươi hãy mở to hai con mắt mà coi, có phải ta vẫn còn sống không?

Tề Vân Ngao mặt lộ hỷ sắc, lộn luôn hai vòng, vẫn đứng bằng hai tay như trước.

Hà Thiết Thủ nói tiếp:

– Tại sao ngươi lại tới đây tạ lỗi cùng ta? Ngươi chưa gặp nguy nan chắc không bao giờ giác ngộ phải không?

Tề Vân Ngao đáp:

– Giáo chủ minh xét cho, tội của tiểu nhân đáng vạn tử vì đã trót thả rắn độc ra cắn Tôn thể bị thương. Cũng may Thất tổ Tam tử phù hộ cho, Giáo chủ mới được vô sự.

Hà Thiết Thủ quát lớn:

– Ngươi tưởng dùng Kim Xà hại ta tất phải thiệt mạng. Theo quy luật của bổn giáo, thì ngươi sẽ được bầu làm Giáo chủ phải không?

Tề Vân Ngao lại lộn hai vòng nữa.

Hà Thiết Thủ nói tiếp:

– Thôi được, ngươi cứ đi đi.

Tề Vân Ngao nhún hai tay, chân đụng đất để chào. Hà Thiết Thủ hỏi:

– Ta hãy hỏi ngươi, tại sao ngươi lại tới đây tạ tội như vậy?

Tề Vân Ngao đáp:

– Tiểu nhân không dám giấu Giáo chủ, theo luật lệ trong bổn giáo, thì tiểu nhân được kế tiếp ngôi Giáo chủ thật nhưng mụ ăn xin già đã tranh cướp, tiểu nhân địch không nổi.

Hà Thiết Thủ hỏi:

– Ta đã sớm biết ngươi định phản loạn từ lâu rồi nhưng bây giờ ngươi đã biết hối, chịu tận trung với ta thì ta tha cho ngươi khỏi chết.

Nói xong, nàng cúi đầu rút con dao ở bên vai y ra. Tề Vân Ngao cả mừng lại vái chào bằng cách đụng đầu xuống đất một cái rồi mới đứng thẳng dậy, ung dung đi liền.

Hà Thiết Thủ nhờ Uyển Nhi đỡ đi vào trong đại sảnh. Mọi người đều quây lại hỏi han câu chuyện quái dị vừa rồi.

Hà Thiết Thủ đáp:

– Y bị bọn chúng dồn vào đường cùng cho nên mới tới đây cầu cứu.

Thanh Thanh hỏi:

– Những con dao cắm trên người y là gì thế?

Hà Thiết Thủ cỡi con bò cạp buộc trên dao ra, lấy khăn tay gói thật kín bỏ vào túi, cười nói:

– Đó là môn tà pháp của giáo phái chúng tôi. Xin quý vị chớ có mỉa cười. Trên cán của chín cao dao đều có giun, rít thật độc, dĩ độc chống độc, chỉ có dùng chất độc của những con giun, rít ấy hòa với các vị thuốc khác, mới có thể chữa khỏi. Bây giờ mỗi ngày tôi rút cho y một con dao, và tới giữa Lập Xuân trong người y phát độc, là phải tới xin tôi ban cho một thang thuốc giải độc để chữa.

Hồng Thắng Hải nói:

– Như vậy tên này phải cầu tới Giáo chủ để trị thương mà không dám phản loạn nữa.

Hà Thiết Thủ cười nói:

– Hồng Tướng công đoán không sai.

Thanh Thanh lại nói:

– Y tự rút dao ra không được hay sao?

Hà Thiết Thủ đáp:

– Những con dao đó là do y tự cắm vào người. Y tới đây xin tôi rút hộ là có ý về quy thuận tôi. Y đã dùng con Kim Xà hãm hại tôi, nếu y không dùng đại pháp cửu đao này, biết tôi không khi nào tha thứ cho.

Thanh Thanh lại hỏi:

– Đã tha thứ cho y rồi, tại sao không rút cả chín con dao một lúc mà để tám con như thế đau khổ biết bao?

Hà Thiết Thủ tủm tỉm cười nói:

– Tôi còn muốn y phải chịu đựng đau khổ hơn thế nữa. Nhưng Hạ tướng công định khoan hồng cho y thì ngày mai tôi rút hết mấy con dao nọ cũng được.

Thanh Thanh nói:

– Thôi để mặc y, có bao giờ tôi thương hại những kẻ tàn ác ấy đâu?

Chờ hai người nói xong, Đồng Huyền đứng dậy nói:

– Hà giáo chù, xin nể Viên tướng công, cho chúng tôi được biết rõ sự thật.

Đạo nhân vừa nói xong lời đó, các đệ tử Võ Đang đều đứng dậy. Hà Thiết Thủ cười nhạt nói:

– Viên tướng công ban ơn cho tôi có liên quan gì đến phái Võ Đang nào? Trong lúc tôi chưa lành mạnh hẳn, có phải các bạn định thừa dịp người ta nguy nan mà áp bức đó không? Nhưng Hà Thiết Thủ không sợ gì đâu nhé?

Không ai ngờ nàng lại ương ngạnh đến thế. Thừa Chí vội đưa mắt ra hiệu cho Đồng Huyền rồi nói:

– Hà giáo chủ còn đau yếu, chuyện ấy để thư thả hãy nói tới.

Hà Thiết Thủ mặt lầm lì, vịn vai Uyển Nhi đi về phòng. Các đệ tử phải Võ Đang phẫn nộ, bàn tán xôn xao.

Thừa Chí nói:

– Việc này quý vị giao cho đệ phụ trách. Đệ cam đoan sẽ tìm kiếm ra tung tích của Hoàng đạo trưởng.

Các môn hạ của phái Võ Đang mới chịu yên.

Ngày hôm sau, Tề Vân Ngao lại tới, Hà Thiết Thủ lại rút một con dao cho y. Liên tiếp mấy ngày như vậy, đến trưa ngày hồm thứ chín, Hồng Thắng Hải đi cho Hà Thiết Thủ hay tin rằng:

– Người đó lại tới đấy!

Lúc ấy Hà Thiết Thủ đã bình phục. Cả Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, chàng Câm, Thiết La Hán, và Hà Quế Nam cũng khỏi nốt. Ai nấy đều muốn xem sau khi Hà Thiết Thủ đã rút hết chín con dao cho Tề Vân Ngao rồi, nàng sẽ đối xử với tên phản loạn nọ ra sao, nên cũng theo nàng ra tới cửa lớn thấy Tề Vân Ngao hớn hở, vẫn lộn ngược đứng bằng hai tay như mọi ngày, trên vai chỉ còn một con dao thôi.

Hà Thiết Thủ quay lại tủm tỉm cười, nói với Thanh Thanh rằng:

– Hạ Tướng công, người này tánh nết xấu nhưng võ công khá cao cường, để tôi biếu cho Tướng công, bắt y làm đầy tớ hầu hạ suốt đời, Tướng công có thuốc giải được độc thương của y thì sau đó y sẽ đối với Tướng công trung thành vô cùng. Chẳng hay Tướng công có nhận không?

Thanh Thanh hờn giận nói:

– Tôi là đàn bà con gái, dùng tên đàn ông hôi hám ở cạnh thân làm gì?

Hà Thiết Thủ ngạc nhiên vô cùng. Từ khi gặp Thanh Thanh đến giờ, nàng cứ yên trí Thanh Thanh là đàn ông vì quá si tình, nàng không để ý đến chuyện Thanh Thanh là thiếu nữ cải nam trang. Lúc này nghe Thanh Thanh nói là phận gái, nàng ngẩn người ra giây lát, rồi hỏi:

– Sao vậy?

Thanh Thanh đáp:

– Tôi không nhận đâu.

Hà Thiết Thủ lại hỏi:

– Tướng công vừa nói cái gì phận đàn bà thế?

Uyển Nhi cười nói:

– Chị Thanh Thanh đây là Hạ cô nương đấy. Chị ấy thích mặc nam phục từ thuở nhỏ nên ít người biết chị ấy là thiếu nữ. Ngay như em đây, lúc mới gặp cũng tưởng chị ấy là một vị Tướng công đấy.

Hoa mắt giây lát, Hà Thiết Thủ định thần nhìn kỹ lại, thấy mặt Thanh Thanh trắng bạch, đôi lông mày cong cong, quả thật là một người con gái đẹp đẽ, trong lòng tức giận vô cùng, nghĩ thầm: “Sao ta lại hồ đồ đến thế? Vì một người con gái mà phản giáo bỏ chúng bạn. Như vậy đời này ta còn sống làm quái gì nữa!”

Tánh nàng cương trực, nghĩ cũng gọi cho mình lẩm bẩm:

– Ta hồ đồ thật.

Bước xuống thềm đá, nàng cúi đầu rút nốt con dao cuối cùng cho Tề Vân Ngao.

Dù là người hiếu cường xưa này, nàng bỗng gặp biến cố lớn này, tâm thần hoảng hốt, hai chân mềm yếu hẳn đi, loạng choạng suýt ngã.

Uyển Nhi định tiến lên đỡ, bỗng nghe bên đường có một tiếng quát tháo thật lớn, một người nhanh như ngựa phi nhảy tới phía sau Tề Vân Ngao, cúi mình một cái lại nhảy sang bên ngay. Chỉ nghe Tề Vân Ngao thét lên vài tiếng, rồi nằm phục xuống đất, phía sau lưng một con dao dài hơn thước đã cắm phập tới cán rồi. Hành động ấy không khác gì trời quang bỗng nổi sấm, nhanh như chớp nhoáng, tuy có Viên Thừa Chí, Trình Thanh Trúc, Sa Thiên Quảng, chàng Câm, rất nhiều cao thủ đứng cạnh đó nên mọi người đều kinh hãi la lớn, và quay lại nhìn người ám sát Tề Vân Ngao, mới hay là mụ ăn xin Hà Hồng Dược. Mụ ấy đang kêu la, tay trái vừa phẩy vừa múa, hai chân cứ nhảy nhót loạn xạ, mà không sao phẩy được con Kim Xà đang cắn chặt, thoát khỏi tay mụ.

Tề Vân Ngao ngẩng đầu nói:

– Hay lắm! Đáng lắm!

Nói xong, y cựa quậy mấy cái rồi gục đầu xuống chết liền. Lúc này, mọi người đều chú ý vào Hà Hồng Dược, chỉ thấy mụ sợ hãi quá, mãi không có cách gì trị được con độc vật, mấy lần mụ định giơ tay phải ra nắm cổ con Kim Xà nhưng tay sắp tới rụt ngay lại, hình như sợ đụng tới mình con vật là có đại họa ngay. Hà Thiết Thủ đứng cạnh xem cứ nhe răng ra cười không nói nửa lời. Hà Hồng Dược móc túi lấy một con dao găm ra, chém đứt luôn cổ tay trái và vội vàng xé vạt áo ra bọc lấy chỗ tay cụt đó, cấp tốc chạy thẳng. Mọi người trông thấy tấn kịch khùng đó đều ngẩn người ra một hồi. Hà Thiết Thủ móc túi Tề Vân Ngao lấy ra một cái ống sắt, úp luôn vào mình con Kim Xà. Đồng thời dùng móc sắt móc đứt miếng thịt ở tay của mụ ăn xin bỏ vào trong ống sắt để cho con rắn ăn, nàng mới đậy nút lại.

Thừa Chí hỏi:

– Con Kim Xà này ở đâu tới thế?

Hà Thiết Thủ cười gượng nói:

– Tên Tề Vân Ngao tuy tới đây yêu cầu tôi thu dụng và che chở cho nhưng y vẫn không yên trí sợ tôi nghĩ tới thù cũ hãm hại, mới giữ con Kim Xà bên người để đề phòng. Hừ, ngờ đâu cô tôi nhứt định không chịu buông tha nhưng cô ta cũng khá gan dạ đấy, chặt luôn cổ tay của mình để mong thoát chết. Bằng không chỉ chần chờ giây phút nữa là không sao chữa khỏi được.

Thừa Chí thở dài nói:

– Thật là trời quả báo có khác!

Thanh Thanh hỏi:

– Bàn tay trái của chị cũng vì trường hợp ấy mà phải chặt đi đấy à?

Hà Thiết Thủ đưa mắt lườm Thanh Thanh không trả lời, bỗng ôm mắt chạy thẳng vào nhà trong. Thanh Thanh mắt hườm, bực mình nói:

– Người này kể cũng kỳ quái thật!

Uyển Nhi yên lặng từ nãy tới giờ lúc này mặt hiện vẻ lo sầu khẽ nói:

– Tôi phải vào ngồi cạnh nàng, chớ không lại nảy nở ra chuyện khác thì phiền lắm đấy.

Nói đoạn, nàng vào bên trong liền. Lát lâu sau, nàng lại quay trở ra nói:

– Viên tướng công, Hà giáo chủ khóa trái cửa lại, một mình ở trong phòng, tôi gọi mãi không thấy thưa.

Thừa Chí nói:

– Để cho nàng nghỉ ngơi một lát.

Uyển Nhi lại nói:

– Cô ta không phải nghỉ ngơi đâu, tôi e.

Thừa Chí nói:

– Thôi được, chúng ta cùng vào bên trong xem sao.

Ba người cùng vào tới cửa phòng Hà Thiết Thủ, Uyển Nhi gõ cửa không thấy Hà Thiết Thủ thưa, liền vòng ra ngoài ngó qua khe cửa sổ, đột nhiên la lớn:

– Nguy to rồi. Viên tướng công mau lại đây xem.

Nói đoạn, nàng phá cửa sổ phi thân vào phòng. Biết sự thể không lành, Thừa Chí và Thanh Thanh cùng nhảy theo vào. Thấy Hà Thiết Thủ, Thừa Chí ngượng quá mặt đỏ bừng. Thì ra nàng cởi hết khuy áo, để hở cái ngực trắng nõn, quỳ trước một pho tượng bằng gỗ nho nhỏ, tay phải cầm con Kim Xà, đang định đặt vào ngực mình. Không nghĩ ngợi gì cả, Thừa Chí móc túi lấy hai quân cờ ra ném liền một quân cờ trúng ngay miệng con rắn, Hà Thiết Thủ giựt mình, để con Kim Xà xuống, nằm phục xuống bàn khóc. Cướp lấy ống sắt, Thanh Thanh nhốt Kim Xà vào, khẽ nói:

– Hà tất chị phải tự tử như thế làm gì? Giáo chúng không theo chị nữa thì chị cứ việc ở lại đây với chúng tôi?

Hà Thiết Thủ cứ khóc lóc mãi, Thừa Chí nói:

– Hà giáo chủ, Ngũ Độc giáo là tà giáo hại người, cô nên bỏ tà quy chính, nhân dịp này cắt đứt luôn liên lạc với Ngũ Độc giáo, như vậy có phải đẹp đẽ biết bao không? Hà tất cô phải đau lòng như vậy?

Lúc này, Trình Thanh Trúc và các người hay tin đều chạy vào khuyên ngăn và an ủi.

Hổ thẹn với lương tâm, Hà Thiết Thủ chỉ muốn chết đi cho rảnh nhưng lại được mọi người cứu thoát. Lúc này nàng đã biết yêu đời, sực nghĩ ra một việc, tươi cười nói:

– Nếu Viên tướng công nhận lời vấn đề này, tôi không chết nữa.

Thanh Thanh nghĩ: “Lúc nãy nàng bỗng tự tử, khóc một lúc tự dưng lại cười. Không hiểu nàng yêu cầu đại ca nhận lời điều gì thế? à, phải rồi! Nguy to, hay là nàng đã đem lòng yêu đại ca chăng?”

Nghĩ tới đó, vội hỏi:

– Chị muốn đại ca nhận lời điều gì thế?

Hà Thiết Thủ nói:

– Trước hết tôi cần phải biết Viên tướng công có nhận lời không đã?

Thừa Chí hỏi:

– Chẳng hay Hà giáo chủ muốn tôi làm hộ việc gì thế?

Lúc này, chàng cũng sinh nghi nên không dám nhận lời ngay. Hà Thiết Thủ nhìn Thanh Thanh và Uyển Nhi cười, rồi bỗng quỳ ngay trước mặt Thừa Chí vái lạy lia lịa.

Thừa Chí kinh hãi vội đáp lễ liên tiếp, và nói:

– Cô đừng hành lễ như vậy vội!

Hà Thiết Thủ nói:

– Nếu Tướng công không nhận tôi làm đồ đệ, tôi sẽ quỳ mãi thế này.

Thanh Thanh thở hắt ra một cái rồi cười nói:

– Võ nghệ của Hà giáo chủ lợi hại như thế còn ai dám làm sư phụ của Giáo chủ nữa?

Hà Thiết Thủ cười nói:

– Sư phụ, nếu không nhận tên đồ đệ này, tôi sẽ quỳ ở đây suốt đời.

Thừa Chí nói:

– Tôi rời khỏi sư môn chưa đầy một năm thì dạy đồ đệ sao được? Nếu cô không hiềm võ nghệ của tôi tầm thường, chúng ta có thể nghiên cứu với nhau, như thế cả hai ta cùng có ích lợi. Còn chuyện bái sư thì xin miễn nói tới.

Hà Thiết Thủ cứ quỳ nguyên không chịu đứng dậy. Thừa Chí giơ tay định đỡ nàng dậy. Nàng vội rụt tay lại, cười nói:

– Tay tôi có nọc độc đấy!

Chỉ thấy ô quang nhoáng một cái, cái móc sắt đay móc vào bàn tay Thừa Chí rồi.

Thừa Chí không lui tránh, trái lại còn đưa tay về phía trước, đỡ luôn khuỷu tay của Hà Thiết Thủ lên. Tưởng thế nàng phải đứng dậy, ngờ đâu nàng cứ theo cái đà tay của Thừa Chí bồng lên trên cao, bỗng thấy nàng co người một cái, bắn ra khỏi tay Thừa Chí hai thước rồi lại rơi xuống mặt đất, mày hai chân vẫn quỳ như trước. Thấy nàng lộ tuyệt kỹ đó, ai nấy đều phải khen ngợi không ngớt.

Thừa Chí nói:

– Hà giáo chủ hãy nghỉ ngơi trong chốc lát, tôi còn phải ra ngoài kia tiếp khách.

Nói xong, chàng cứ đi thẳng ra ngoài. Hà Thiết Thủ lo quá, la lớn:

– Có thật Tướng công không chịu nhận tôi làm đồ đệ ư?

Thừa Chí đáp:

– Tôi không dám.

Hà Thiết Thủ nói:

– Được lắm, Hạ cô nương nghe tôi kể chuyện ban đêm hôm nọ ở bên cạnh giường cho cô nương nghe nhé?

Thanh Thanh ngạc nhiên không hiểu gì cả. Thừa Chí mặt đỏ gay, nghĩ thầm: “Việc gì Hà Thiết Thủ cũng dám làm. Câu chuyện của mình với cô A Chín tuy không có một tí gì bậy cả, nhưng thanh niên nam nữ đêm khuya nằm chung một giường, mà bị nàng đồn ra ngoài, không những Thanh Thanh bực mình mà còn làm mất cả thanh danh của mình nữa.”

Nghĩ vậy, chàng xua tay lia lịa, Hà Thiết Thủ nhìn Thừa Chí cười nói:

– Sư phụ nhận lời đi thì hơn.

Thừa Chí trầm ngâm một lúc, miệng chỉ nói:

– Ừ ừ.

Hà Thiết Thủ cả mừng nói:

– Hay lắm, Tướng công đã nhận lời rồi.

Nói đoạn, nàng quỳ ngay hai chân xuống, vái chàng ba vái theo đúng đại lễ nhập môn. Bị tình thế bắt buộc, Thừa Chí đành đáp lại nửa lễ. Mọi người xúm lại mừng.

Thanh Thanh nghi ngờ, liền hỏi Hà Thiết Thủ:

– Chị định kể chuyện gì cho tôi nghe thế?

Hà Thiết Thủ cười nói:

– Trong giáo phái chúng tôi có một phép tà thuật là, hễ tôi vẽ hình người đó để cạnh giười ngủ rồi quỳ lạy tấm hình đó ba lạy, hành pháp một hồi thế là người đó bị đau đầu nhức óc ba tháng liền.

Thanh Thanh bán tín bán nghi. Thấy nàng bịa đặt ra câu chuyện ấy để nói dối Thanh Thanh, Thừa Chí mới yên trí nghĩ thầm: “Khắp trần gian này có ai bái sư lại bắt buộc như thế không? Nếu nàng không cải tà quy chánh thì ta nhứt định không dạy võ nghệ cho.”

Nghĩ xong, chàng nghiêm nét mặt nói:

– Sự thật tôi không đủ bản lãnh để nhận đồ đệ truyền dạy võ nghệ, nhưng bây giờ chị đã thành tâm như vậy tôi không sao khước từ được. Bây giờ chúng ta chỉ mang danh từ sư đồ thôi, phải chờ tôi bẩm sư phụ tôi và phải được cụ ta cho phép, lúc ấy tôi mới dám truyền cho chị võ công của phái Hoa Sơn.

Hà Thiết Thủ cả mừng vâng lời luôn mồm. Thanh Thanh nói:

– Hà giáo chủ

Hà Thiết Thủ nói:

– Bây giờ cô đừng gọi tôi là Giáo chủ nữa. Sư phụ làm ơn đặt cho đồ đệ một cái tên mới.

Ngẫm nghĩ giây phút, Thừa Chí mới nói:

– Cũng được, bây giờ tên chị là Thích Thủ vậy. Chữ Thích ở đây là cảnh thích những điều không phải của dĩ vãng, Thủ là giữ hành vi đoan chính.

Hà Thiết Thủ mừng quá, nói:

– Hay, hay, từ nay Hạ sư thúc gọi tôi là Thích Thủ nhé?

Thanh Thanh nói:

– Bản lãnh của chị giỏi hơn tôi, tuổi lại lớn hơn tôi sao chị gọi tôi là sư thúc thế?

Hà Thiết Thủ ghé sát tai nàng khẽ nói:

– Bây giờ tôi tạm gọi chị là sư thúc, sau này sẽ gọi là sư mẫu đấy!

Thanh Thanh hai má đỏ bừng, trong lòng mừng thầm, từ đây trở đi có cảm tình với Hà Thiết Thủ, đang định cất tiếng mắng, bỗng thấy Đồng Huyền và Mẫn Tử Hoa bước vào.

Thừa Chí nói:

– Bây giờ chúng ta đã là người nhà rồi. Chuyện vong tồn của Hoàng Mộc đạo trưởng ra sao, chị hãy nói cho hai vị này nghe đi.

Hà Thiết Thủ mỉm cườn nói:

– Ông ta ở Vân Nam

Nàng vừa nói tới đây, bỗng nghe một tiếng động lớn như trời long đất lở, ấm chén trên bàng cũng rung chuyển, ai nấy đều hoảng sợ, vừa định thần lại có mấy tiếng liên tiếp như thế nữa. Trình Thanh Trúc nói:

– Chắc là đại bác đấy.

Chọn tập
Bình luận
× sticky