Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bồ Câu Không Đưa Thư

Chương 1

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thục săm soi tờ giấy trên tay.
Nó phân vân lật tới lật lui, chưa biết tính thế nào.
Chiều hôm qua, lúc thò tay vào ngăn bàn, nó tình cờ phát hiện ra tờ giấy này. Trong đó chỉ vẻn vẹn có mấy dòng, được viết bằng lối chữ in hoa. Đọc thoáng qua, Thục bất giác đỏ bừng mặt: “Cho mình làm quen với. Mình ở lớp buổi sáng, ngồi cùng chỗ với bạn đấy. Nếu không nỡ từ chối, bạn viết cho mình vài chữ. Thành thật cảm tạ. Rất mong hồi âm”. “Lá thư” chỉ ngắn ngủi có vậy. Bên dưới ký tên: Phong Khê.
Thục vốn nhút nhát, lại cả thẹn. Nó chưa gặp phải kiểu làm quen đường đột như thế này bao giờ. Từ hôm qua đến giờ, “lá thư” của anh chàng Phong Khê chưa rõ mặt mũi nọ cứ bắt Thục nghĩ ngợi hoài. Đã mấy lần, Thục định hỏi ý kiến Xuyến và Cúc Hương, nhưng lại sợ tụi nó chọc, thục đành giấu nhẹm. Ai chứ con Xuyến và Cúc Hương đã mở miệng chòng ghẹo, Thục chỉ có nước bịt tai quay mặt đi chỗ khác.
Loay hoay một hồi, không biết xử sự thế nào, Thục khẽ buông tiếng thở dài. Nó không biết nên phớt lờ hay nên trả lời. Và nếu trả lời thì phải viết những gì. Năm ngoái, Cúc Hương cũng rơi vô một tình huống tương tự, thậm chí còn “ghê gớm” hơn. Hùng quăn nhét thư “tống tình” vào ngăn bàn, lại còn đe dọa “nếu không trả lời, Cúc Hương sẽ ân hận”, nghe phát khiếp! Nhưng Cúc Hương bản lĩnh hơn Thục nhiều. Nó thẳng tay ném những “tối hậu thư” của Hùng quăn vào sọt rác. Lúc cao hứng, nó còn giở thư ra cho Xuyến và Thục cùng đọc. Cả ba vừa “phân tích” vừa cười ngặt nghẽo.
Thục không dám hành động như Cúc Hương. Cái câu “nếu không nỡ từ chối” khiến Thục thấy tội tội. Hơn nữa, anh chàng Phong Khê khác xa Hùng quăn. Anh ta không hề dọa dẫm Thục.
Đang thả hồn theo những ý nghĩ vẩn vơ, Thục bỗng giật bắn người khi nghe tiếng Cúc Hương đột ngột vang lên sau lưng:
– Làm gì ngồi thẫn thờ vậy, cô nương?
– À, à… tao có làm gì đâu…
Thục lúng túng đáp. Vừa nói nó vừa hấp tấp vo tròn tờ giấy lại, giấu trong lòng bàn tay.
Cúc Hương vẫn thản nhiên:
– Mày đang ôn bài hả?
Nghe Cúc Hương hỏi vậy, Thục mừng như bắt được vàng. Nó mau mắn:
– Ừ, tao đang ôn lại bài hóa.
Đột nhiên Cúc Hương đổi giọng. Đang tươi cười, nó bỗng nghiêm mặt:
– Thôi đi, đừng có dóc! Mày không qua mặt nổi tao đâu! Hãy khai thật đi!
Thái độ của Cúc Hương khiến Thục đâm chột dạ. Nó ấp úng:
– Tao đang… ôn lại bài hóa thật mà!
– Hừ, hóa! Hóa phép thì có! – Cúc Hương hất mái tóc – Mày ôn bài sao tao không thấy mày giở tập?
– Tập hả? – Thục liếm môi – Tao cất vào rồi!
– Mày cất trong lòng bàn tay mày chứ gì? – Giọng Cúc Hương bỗng trở nên tinh quái.
Thục điếng hồn. Nó nhìn sững Cúc Hương:
– Sao mày biết?
– Tao đứng sau lưng mày nãy giờ sao không biết! – Cúc Hương vừa cười hì hì vừa chìa tay ra – Đưa tao coi thử cái gì vậy! Thư tình phải không?
Biết không thể giấu được, Thục đành bẽn lẽn chìa tờ giấy nhàu nát trong tay ra.
Vừa liếc mắt qua tờ giấy, Cúc Hương đã ré lên:
– Trời ơi, tình dữ chưa! “Cho mình làm quen với”, mùi còn hơn Vũ Linh ca vọng cổ.
– Mày đừng có nói bậy! – Thục đỏ mặt cự nự.
Cúc Hương huơ huơ tờ giấy trước mặt, chun mũi chọc:
– Tao nói có sách mách có chứng đàng hoàng mà mày dám kêu tao nói bậy hả!
Đúng lúc đó, Xuyến ôm cặp bước vào. Nó liếc quanh lớp một vòng rồi rảo bước lại chỗ Cúc Hương:
– Làm gì mà hò hét om sòm vậy?
Cúc Hương làm ra vẻ nghiêm trọng:
– Có đứa tỏ tình với con Thục.
– Tỏ tình đâu mà tỏ tình! Mày chỉ toàn phịa! – Thục nhăn nhó.
Nhưng Xuyến chẳng buồn để ý đến Thục. Nó giật tờ giấy trên tay Cúc Hương:
– Đưa “tang vật” tao xem!
Trong khi Thục ngồi chết trân thì Xuyến nheo mắt “nghiên cứu” lá thư. Một lát, nó gật gù bình luận:
– Thống thiết còn hơn kèm đám ma!
Cúc Hương tròn mắt:
– Nghĩa là sao?
Xuyến chậm rãi:
– Nghĩa là lá thư tình này đủ sức làm rơi lệ những người dễ yếu lòng như con Thục. “Thành thật cảm tạ” nghe na ná như là “thành kính phân ưu”, có vẻ như muốn chia buồn cùng gia quyến….
Đang ngồi yên, Thục bỗng nhảy dựng lên:
– Nè, nè, đừng có trù ẻo nghen mày! Nhà tao sống nhăn hết, mày đừng có nói xui!
Xuyến lừ mắt nhìn Thục:
– Tội mày “tư thông” với “địch”, tao chưa phạt, giờ còn bày đặt la lối nữa hả!
– Tao tư thông gì đâu…
Không để cho Thục nói dứt câu, Xuyến chìa tờ giấy ra:
– Chứ lá thư này ở đâu ra?
– Thì ở trong ngăn bàn.
– Phong Khê là “thằng giặc” nào?
– Ai mà biết! Tao cũng chỉ mới thấy tên đó lần đầu.
Cúc Hương thình lình hỏi chen ngang:
– Nó gửi cho mày hồi nào?
Thục ngập ngừng:
– Ờ… ờ… hôm qua.
– Thấy chưa! – Cúc Hương reo lên – Rõ ràng là có “vấn đề”. Nếu mày không có “ý đồ đen tối” thì tại sao mày lén lút giấu lá thư từ hôm qua đến giờ không cho ai biết?
– Tao định nói cho tụi mày biết ngay lúc đó nhưng tao sợ…
Xuyến hừ mũi:
– Sợ gì? Mày sợ tụi tao ngăn cản “mối tình vĩ đại và cảm động” của mày phải không?
– Bậy! – Thục chớp chớp mắt – Tao chỉ sợ tụi mày chọc!
Cúc Hương nhún vai, buông thõng:
– Đúng là có tật giật mình! Ông bà nói đố có sai!
Xuyến gật gật đầu tính phụ họa theo Cúc Hương, bỗng nó nhìn thấy Thục cắn chặt môi, đôi mắt sắp sửa rơm rớm, nó hoảng hốt cầm tay Thục lay lay, miệng rối rít:
– Tụi tao giỡn chơi chút xíu mà!
Cúc Hương cũng vội vàng lên tiếng:
– Thôi, nín đi cô nương! Đừng có mà nhè ra giữa lớp! Lớp trưởng Hoàng Hòa đang nhìn mày kìa!
– Kệ nó! – Thục vùng vằng.
– Trời ơi, lớp trưởng mà mày dám kêu bằng nó! Tao méc bây giờ!
– Cho mày méc!
– Đừng có dóc! Mày sợ tao méc thấy mồ! Hoàng Hòa bô trai nhất lớp. Lại để ý mày.
Thục hừ một tiếng:
– Nhưng mà tao không để ý nó!
Cúc Hương nháy mắt:
– Mày để ý anh chàng Phong Khê kia chứ gì?
Nghe Cúc Hương nói vậy, không để cho Thục kịp phản ứng, Xuyến đã vội vã xua tay:
– Thôi, đừng chọc con Thục nữa! – Rồi quay sang Thục, Xuyến cười cười nói tiếp – Mày không để ý tên Phong Khê này nhưng hắn thì để ý mày phải không?
– Tao đâu có biết! – Thục thật thà – Tao chỉ nghĩ hắn muốn làm quen thôi!
Cúc Hương vọt miệng:
– Hắn để ý hay hắn đòi làm quen, chuyện đó không quan trọng. Vấn đề là mày có định “hồi âm” cho hắn hay không!
Thục ngẩn người ra:
– Tao cũng chẳng biết nữa. Tao đang định hỏi ý kiến tụi mày.
Cúc Hương liền liếc Xuyến:
– Sao mày?
Xuyến tỉnh bơ:
– Thì hồi âm chứ sao! Hắn chả ỉ ôi “bạn viết cho mình vài chữ” là gì!
Cúc Hương trợn mắt:
– Hồi âm cho tên nhãi nhép đó? Tụi buổi sáng tức là tụi 11A3, lớp đàn em mình! Chẳng lẽ…
Cúc Hương chưa nói hết câu, Xuyến đã hừ giọng cắt ngang:
– Chính vì tụi nó cả gan trêu vào các chị, các chị cần phải hồi âm! Tụi mình phải dạy cho “bọn trẻ” một bài học!
Vẻ mặt nghiêm nghị của Xuyến khiến Cúc Hương phì cười. Nó khoái chí hỏi:
– Nhưng mà ai “dạy”?
– Tất nhiên là con Thục! Thư gửi cho nó mà!
Nghe nhắc tới mình, Thục giãy nãy:
– Thôi, thôi, tụi mày muốn làm gì thì làm! Tao không biết “dạy dỗ” gì hết! Đừng có ép tao!
– Thôi được! – Xuyến thở một hơi dài thườn thượt, ra vẻ bất đắc dĩ – Nếu mày không nỡ ra tay thì để tao. Tao sẽ đại diện cho mày viết thư “dạy dỗ” thằng nhóc đó!
Xuyến vừa nói dứt câu, Cuúc Hương đã nhanh tay xé “rẹt” một tờ giấy trong tập, hí hửng chìa ra:
– Giấy nè!
Xuyến cầm lấy tờ giấy. Nhưng nó chưa viết ngay mà lại lui cui mở cặp.
– Gì nữa vậy? – Cúc Hương ngạc nhiên hỏi.
– Chờ tao một chút! Tao đang tìm… đồ dùng dạy học!
– Đồ dùng dạy học?
– Ừ, muốn “dạy dỗ” có hiệu quả, cần phải có “đồ dùng dạy học”.
Xuyến vừa thò tay vào cặp vừa trả lời ỡm ờ. Cúc Hương và Thục cứ thắc mắc không hiểu Xuyến định tìm vật gì trong đó. Hai đứa ngồi ngây người hồi hộp theo dõi từng cử động của nhỏ bạn tinh quái.
Lục lọi một hồi, Xuyến từ từ lấy ra… một cây kẹo.
Trong khi Thục thở phào thì Cúc Hương bĩu môi thất vọng:
– Tưởng gì! Đồ dùng dạy học của mày đó hả?
Xuyến nheo mắt:
– Sao? Không được hả?
Cúc Hương lộ vẻ bất bình:
– Như vậy là mày “thưởng” chứ đâu có “phạt” hắn!
– Mày không biết gì hết! – Giọng Xuyến ranh mãnh – Đối với những đứa tham ăn như mày và con Thục thì đây là cây kẹo, còn đối với tên tiểu tử đó, đây lại là… viên thuốc chuột bọc đường!
Nói xong, Xuyến lẹ làng rút cuốn tập trong cặp ra, kê tờ giấy lên và bắt đầu viết thư phúc đáp. Cúc Hương và Thục ngồi chầu rìa hai bên, chụm đầu dòm.
Nhưng Xuyến vừa hí hoáy bốn chữ “Phong Khê hiền đệ”, Cúc Hương đã bĩu môi:
– Văn chương kiếm hiệp ba xu! Sặc mùi phim Hồng Kông!
Xuyến tự ái:
– Chứ theo mày, phải gọi hắn như thế nào?
– Cứ viết là “Gửi bé Phong Khê”!
– Hay lắm! – Xuyến gật gù khen – Không ngờ thỉnh thoảng mày cũng nói được một câu thông minh!
Nói xong, Xuyến lấy một tờ giấy khác, nắn nót viết:
“Gửi bé Phong Khê,
Chị ngạc nhiên vô cùng khi nhận được thư bé. Có lẽ bé quáng gà hay sao, chứ lớp chị đâu có tổ chức “Câu lạc bộ làm quen” hay “Tìm bạn bốn phương” mà bé biên thư đòi “kết bạn tâm tình”! Hơn nữa, bé trẻ người non dạ tuổi còn nhỏ nên chú tâm học hành, chớ đua đòi vớ vẩn, kẻo trèo cao té nặng. Nghĩ tình chị em, chị tặng bé một cây kẹo ăn cho mau lớn và nhớ đừng có dại dột trêu vào chị nữa! Good-bye bé!”.
Xuyến viết tới đâu, Cúc Hương ôm bụng cười tới đó. Nó la lên:
– Trời đất ơi! Mày muốn “giết” chết tươi “thằng bé” sao Xuyến?
– Cho hắn chết! – Xuyến trợn mắt – Ai bảo hắn dám trêu vào con Thục nhà bà!
Thục cũng không nhịn được cười. Nhưng mặt nó thoáng lộ vẻ áy náy. Nó nhìn Xuyến, ngập ngừng:
– Mày viết “ác” quá!
– Ác gì mà ác! – Xuyến hừ mũi – Đã “dạy dỗ” thì phải nghiêm khắc chứ!
Thục chép miệng:
– Tao sợ anh chàng Phong Khê xấu hổ đến bỏ học mất.
– Hắn không bỏ học đâu! Nhưng chắc hắn sẽ bỏ cái trò dấm dúi thư tình vào ngăn bàn của mày!
– Thư tình! – Thục “hứ” một tiếngg – Mày sao giống y như con Cúc Hương! Lúc nào cũng nói bậy!
– Ừ thôi, không phải thư tình. Thư làm quen vậy.
Vừa cười hì hì, Xuyến vừa đặt lá thư hồi âm vừa viết vào ngăn bàn của Thục. Xong, nó chặn cây kẹo lên trên. Nó làm việc đó với một bộ dạng hí hửng hệt như Phật Tổ lúc đè Tôn Ngô Không dưới năm ngọn núi Ngũ Hành vậy.

Bình luận
× sticky