Đầu giờ chiều, Cúc Hương vừa ôm cặp bước vô, Xuyến và Thục đã vọt miệng hỏi ngay:
– Sao rồi?
– Sao chuyện gì?
– Thôi, đừng giả bộ nữa! Chuyện anh chàng Phong Khê chứ chuyện gì!
Cúc Hương thủng thẳng:
– Thì tao làm đúng theo những gì tụi mày dặn. Tao vô văn phòng phụ với cô Tường Anh. Ngồi một lát, tao xin phép cô…
Xuyến sốt ruột cắt ngang:
– Mày đừng có chơi trò vòng vo Tam Quốc nữa! Kể ngay vô chuyện chính đi. Mày có gặp tay Phong Khê không?
– Có. Tao đứng nấp ngoài cửa sổ nhìn vô…
– Hắn đẹp trai không? – Xuyến hỏi Cúc Hương nhưng lại nháy mắt với Thục.
Cúc Hương vẫn từ tốn:
– Đẹp.
– Thật không?
– Tao nói dóc làm chi!
– Đẹp cỡ ai vậy?
– Cỡ… tao.
Xuyến nhăn mặt:
– Mày sao lúc nào cũng cà rỡn được! Chuyện nghiêm túc mà cứ giỡn hoài!
-Thì tao nói chuyện nghiêm túc mà.
– Nghiêm túc cái khỉ mốc! Hắn là con trai, mày là con gái, làm sao mà so sánh được?
Cúc Hương nghiêm nghị:
– Ai bảo mày hắn là con trai?
Xuyến chưng hửng:
– Chứ chẳng lẽ hắn là con gái?
– Chứ còn gì nữa! Chính mắt tao trông thấy rõ ràng.
Cả Xuyến lẫn Thục đều kêu lên kinh ngạc:
– Mày có trông nhầm không đấy?
– Nhầm thế nào được! Tao đếm từ trên xuống dưới, hắn ngồi bàn thứ năm, ngay chính giữa.
Xuyến nhíu mày:
– Sao lạ vậy cà? Hay đứa chính giữa không phải là hắn! Có thể hắn ngồi bên cạnh?
Cúc Hương lắc đầu:
– Hai đứa hai bên cũng là con gái tuốt.
Xuyến và Thục không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Cả hai đều lộ vẻ ngơ ngác như vừa từ trên cung trăng rớt xuống. Thục cảm giác như ai bóp mạnh tim mình. Không bao giờ nó có thể tưởng tượng anh chàng Phong Khê từng khiến nó nghĩ ngợi lại là con gái. Bây giờ nghĩ lại, Thục mới nhận ra trong tất cả những lá thư Phong Khê gửi cho bọn Thục từ trước tới nay, chưa bao giờ Phong Khê tiết lộ mình là nam hay nữ, ngay cả cách xưng hô cũng vậy. Hắn chỉ xưng là “mình” và gọi bọn Thục là “bạn”, thế thôi! Vậy mà bọn Thục cứ tưởng bở, cứ xúm nhau tán phét về một “anh chàng” Phong Khê NTSC tưởng tượng, thật xấu hổ!
Bản lĩnh như Xuyến, trước tình huống này cũng dở khóc dở cười. Cũng như Thục và Cúc Hương, nó cứ đinh ninh Phong Khê là một anh chàng hào hoa phong nhã. Bây giờ mọi chuyện lại trở nên lộn tùng phèo khiến đầu óc nó đâm rối tinh rối mù. Đã vậy, Cúc Hương lại cứ hỏi chằm chặp:
– Giờ sao mày?
– Sao là sao?
Cúc Hương tặc lưỡi:
– Ai dè Phong Khê lại cùng phe với tụi mình! “Vố” này đau quá!
– Đau cái khỉ gió! – Xuyến bực bội xẳng giọng – Nếu hắn là con gái thì “gả” Phán củi cho hắn. Còn con Thục thì để dành “gả” cho Hoàng Hòa!
Thục thè lưỡi:
– Thôi, cho tao xin! Tao không dám Hoàng Hòa đâu!
Cúc Hương quắc mắt nhìn Thục:
– Không dám cũng phải dám! Chẳng lẽ mày cứ chung thủy với “con nhỏ” Phong Khê mắc toi kia?
Như nghĩ ra điều gì, Xuyến đột ngột hỏi Cúc Hương:
– Nhưng mày đã điều tra xem trong lớp 11A3 có ai tên Phong Khê chưa?
– Chưa.
– Chưa thì phải điều tra gấp!
– Chi vậy? – Cúc Hương tròn mắt:
Xuyến gật gù:
– Biết đâu Phong Khê chẳng là một anh chàng nào đó. Nhưng hắn lại ngồi ở dãy khác. Đợi đến khi cả lớp ra về hết, hắn lén lút nhét thư vào ngăn bàn chỗ tụi mình.
Cúc Hương nheo mắt:
– Đến giờ này mày vẫn nghĩ Phong Khê là một “anh chàng” sao?
– Tao chẳng nghĩ gì hết! – Xuyến chép miệng – Nhưng chuyện điều tra thì vẫn phải tiến hành đến nơi đến chốn.
Sợ Cúc Hương từ chối, Thục hùa vô:
– Con Xuyến nói đúng đó. Chưa chắc Phong Khê đã là mấy con nhỏ đó.
Cúc Hương liếc Thục:
– Mày nhất định “muôn dặm tìm chồng” hả?
– Dẹp mày đi! – Thục phát vào vai Cúc Hương – Tao chỉ tò mò thôi!
Nhưng dự đoán của Xuyến bị sụp đổ ngay ngày hôm sau. Buổi sáng, Cúc Hương lên trường, buổi chiều về báo:
– Tao dò hỏi kỹ rồi! Lớp 11A3 chẳng có “mống” nào tên Phong Khê hết!
Xuyến thở hắt ra:
– Vậy là tiêu!
– Tiêu gì?
– Tiêu… điều chứ tiêu gì! Như vậy Phong Khê đích thị là một trong mấy con yêu tinh đó rồi! À, mày có hỏi tên mấy con nhỏ đó không?
– Có. Đứa ngồi giữa tên Hoa. Hai đứa kia, một đứa tên Thảo, một đứa tên Trang.
Xuyến gục gặt đầu:
– Tốt lắm! Vậy ngày mai lúc ra về, mày ráng bám theo mấy con nhỏ đó, xem chúng ở đâu.
– Chi vậy?
– “Chi vậy, chi vậy” hoài! – Xuyến gắt – Phải biết địa chỉ của tụi nó để gửi thư tới “hăm dọa” chứ chi! Phải cho tụi nó biết mình đâu phải là tay mơ! Tụi nó chỉ biết rõ tụi mình trong phạm vi nhà trường trong khi tụi mình theo dõi hành tung tụi nó tới tận nhà, tận… ngoài xã hội. Hệt như cảnh sát khu vực vậy!
Kế hoạch của Xuyến khiến Cúc Hương khoái chí cười toe.
Nhưng chiều hôm sau, Cúc Hương lại vác bộ mặt đưa đám vô lớp.
– Sao rồi? – Xuyến hỏi.
– Sao với chả trăng! Hỏng bét rồi!
– Sao lại hỏng bét? Mày bị tụi nó phát hiện hả?
Cúc Hương “xì” một tiếng:
– Trình độ tụi nó làm sao phát hiện nổi. Có điều tao lẽo đẽo bám theo tụi nó qua hai khúc đường thì đến một ngã ba…
– Và một chiếc xe tải ủi vô người mày?
– Đừng trù ẻo! – Cúc Hương nguýt Xuyến – Vấn đề là ở đó có một cái ngã ba. Và ba đứa rẽ ba hướng làm tao cứ đứng đực ra giữa đường, không biết phải đuổi theo đứa nào!
Thục sốt ruột hỏi:
– Rốt cuộc mày quyết định đuổi theo ai?
Cúc Hương thở dài:
– Chẳng đuổi theo ai cả! Tao… về.
– Vậy mà cũng nói! – Thục ỉu xìu, vẻ thất vọng.
– Không hề gì! – Xuyến khoát tay – Sáng mai, ba đứa mình sẽ cùng đi. Mỗi đứa mình sẽ “phụ trách” một đứa tụi nó.
– Sáng mai không được – Cúc Hương tặc lưỡi – Sáng mai tao phải đi với ba tao về Thủ Đức thăm bà ngoại.
– Vậy thì sáng mốt! – Xuyến khịt mũi – Tụi nó như cá nằm trên thớt, chạy đi đâu mà lo.
Rồi Xuyến quay sang Thục, nháy nháy mắt:
– Lần này tụi tao sẽ để dành cho mày con cá Phong Khê. Mày tha hồ “làm gỏi” nó cho bõ những ngày tương tư hão.
Thục chẳng biết nói sao, đành toét miệng cười.
Nhưng kế hoạch truy lùng con nhãi Phong Khê chưa kịp thực hiện thì ngay chiều hôm đó, khi tiết học cuối cùng chấm dứt, lúc chen nhau ra cửa, Hoàng Hòa đã vội vã giúi vào tay Thục một phong thư.
Hành động của Hoàng Hòa quá đột ngột, và sau khi giúi lá thư vào tay Thục, anh nhanh chóng lẩn vào đám đông khiến Thục chưa kịp phản ứng đã không thấy anh đâu. Nó cứ đứng lơ ngơ giữa cửa lớp, không biết phải làm gì với phong thư trên tay.
Xuyến và Cúc Hương xuống khỏi bậc tam cấp hành lang, không thấy Thục đâu liền quay lại dáo dác tìm.
Bắt gặp Thục đang đứng ngẩn ngơ như người mất hồn, Xuyến ngạc nhiên hỏi:
– Mày làm sao vậy? Trúng gió hả?
Rồi chợt thấy phong thư trên tay Thục, Xuyến bật kêu:
– Thư gì vậy? Của Phong Khê gửi phải không?
– Không. Của Hoàng Hòa! – Thục đáp khẽ, giọng vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Và nó chìa phong thư cho Xuyến.
Cúc Hương lập tức xích sát lại, tò mò xem Xuyến đang thận trọng bóc bì thư.
Một lát, Xuyến lôi ra từ trong bì thư một tấm thiệp in hình hoa hồng. Cúc Hương “ồ” lên một tiếng:
– Rồi, rồi! Sắp sinh chuyện tùm lum tà la rồi! “Hoa hồng đến đâu, móc câu đến đó”, phen này con Thục có chạy đằng trời!
Xuyến phe phẩy tấm thiệp trên tay, cất giọng eo éo:
– Who s able, who s able, who s able to love serious… Nhưng Xuyến chưa kịp hát xong câu cuối của bản “Triệu đóa hoa hồng”, Cúc Hương đã chặn ngang. Nó trỏ vào tấm thiệp đang vung vẩy trên tay Xuyến, giọng sửng sốt:
– Mày lật tấm thiệp lại coi! Hình như có hàng chữ phía sau kìa!
Phát hiện của Cúc Hương khiến Xuyến và Thục giật thót. Xuyến vội vã lật tấm thiệp lại. Một hàng chữ đập vào mắt nó: “Chiều thứ bảy này, mời Thục đi xem vở kịch “Tình nghệ sĩ” ở nhà hát Hòa Bình. Mình sẽ đứng đợi Thục trước cổng nhà hát lúc 7g30. Rất mong Thục nhận lời.”
Xem xong, Xuyến và Thục chưa kịp nói gì, Cúc Hương đã “xì” một tiếng:
– Nhóm mình ba đứa mà hắn chỉ mời có mỗi mình con Thục! Thật chưa thấy ai bất lịch sự như tên này.
Xuyến tỏ vẻ hiểu biết:
– Đi xem kịch chỉ là chuyện phụ. Cái chính là hắn muốn nói chuyện riêng với con Thục. Vì vậy hắn không dám rủ thêm tao và mày.
Cúc Hương lại hừ mũi:
– Cả năm không chịu nói, bây giờ sắp nghỉ hè lại bày đặt “sinh sự”.
Xuyến cười:
– Mày cóc biết gì hết! Chính thời điểm “mỗi năm đến hè lòng man mác buồn” này, “tỏ tình” mới là hết ý. Lúc này, lòng người rất dễ xúc-động-đậy. Ngồi trong rạp hát, nghe anh chàng lớp trưởng đẹp trai thủ thỉ một hồi, chắc chắn con Thục sẽ mủi lòng ngả đầu vào vai hắn và…
-… Ngáy khò khò! – Cúc Hương láu lỉnh vọt miệng.
– Đúng vậy! – Xuyến thản nhiên – Và sau đó, dĩ nhiên là…
Nghe đến đây, Thục vội vã bịt chặt hai tai lại, miệng la rối rít:
– Thôi, thôi, tụi mày đừng có nói lung tung nữa! Tao có nhận lời đi xem kịch với Hoàng Hòa đâu mà tụi mày bôi bác.
Xuyến lừ mắt:
– Ai bôi bác mày hồi nào! Tao chỉ muốn nói “sau đó, dĩ nhiên là hắn… đánh thức mày dậy để mày xem kịch tiếp”, có vậy thôi!
Thục vẫn khăng khăng:
– “Có vậy thôi” tao cũng không đi! Tao đã quyết định rồi!
– Mày không thể quyết định vội vàng như vậy được! – Xuyến nhún vai – Theo tao là mày nên đi!
– Lý do?
– Có nhiều lý do! – Xuyến chậm rãi đáp – Thứ nhất, đây là vở “Tình nghệ sĩ” chứ không phải “Tình học trò”, chẳng liên can gì đến mày! Thứ hai, vở kịch diễn ra ở nhà hát Hòa Bình chứ không phải ở nhà hát… Chiến Tranh, sẽ không có chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng của mày. Thứ ba, lý do này mới thật là quan trọng…
Nói đến đây, Xuyến cố ý ngập ngừng để Thục phải sốt ruột. Quả vậy, thấy Xuyến đột nhiên ngưng bặt, Thục không nén được tò mò:
– Lý do thứ ba là gì?
Xuyến gật gù, tinh quái:
– Đó là mày phải tìm hiểu xem bọn con trai khi tỏ tình với con gái tụi mình, chúng nói nhăng nói cuội những gì, rồi sau đó về… kể lại cho tao với con Cúc Hương nghe!
– Chi vậy? – Thục ngạc nhiên.
– Sao lại “chi vậy”? – Xuyến hắng giọng – Tụi mình cần phải biết tâm lý của bọn con trai để sau này có “vũ khí” mà “đối phó với đời” chứ!
Thục vẫn ngây ngô:
– Vậy sao mày với con Cúc Hương không tự tìm hiểu lấy mà phải nhờ đến tao?
– Tự tìm hiểu thế quái nào được! – Xuyến nhăn nhó – Hùng quăn của con Cúc Hương thì tếch về Bến Tre tự đời kiếp nào rồi! Còn tao thì chẳng thằng nhãi nào dám rớ vào. Chúng sợ tao xơi tái như xơi… bò nhúng dấm. Chỉ có mày là có cơ hội, không nên để vuột mất…
Thuyết một tràng, thấy Thục vẫn còn ngần ngừ, Xuyến liền nghiêm mặt:
– Mày nên nhớ đây không phải là chuyện tình cảm riêng tư mà là một… sứ mệnh! Cũng giống như con Cúc Hương có nhiệm vụ theo dõi tên Phong Khê vậy
Trước những lời lẽ hùng hồn của Xuyến, Thục chỉ biết phản ứng một cách yếu ớt:
– Nhưng mà… tao sợ quá!
Cúc Hương trấn an:
– Đừng sợ! Cứ mạnh dạn lên! Chắc chắn hắn sẽ thầm thì bên tai mày “Anh yêu em”. Lúc ấy, mày trả đũa lại liền “Em cũng yêu anh lắm lắm”. Tao bảo đảm hắn sẽ xỉu ngay trong rạp.
Trong khi Xuyến bụm miệng cười thì Thục phát mạnh vào vai Cúc Hương:
– Con quỷ này! Mày lúc nào cũng giỏi tài xúi bậy!
– Hắn sẽ không nói “Anh yêu em” đâu. Ba chữ đó xưa rồi! – Xuyến cười cười, chen vào – Hắn sẽ tỏ tình bằng cách giúi vào tay mày một… gói kẹo dừa và dịu dàng bảo “Đây là tình cảm của anh dành cho em. Nó ngọt ngào y như lòng anh vậy”.
Thục trố mắt, thật thà:
– Vậy tao có nên lấy không?
– Ngu sao không lấy! – Cúc Hương kêu lên – Lấy đem về cho tụi tao. Rồi hôm sau gặp hắn, mày cứ mở miệng hỏi xin một “gói tình cảm” khác, bảo là “gói tình cảm” hôm trước nó “ngọt ngào” quá nên mày xực hết trọi rồi!
– Không nên nghe lời một đứa có tâm hồn ăn uống như con Cúc Hương! – Xuyến tặc lưỡi – Nếu mày hí hửng cầm lấy gói kẹo, hắn sẽ tưởng mày “kết mô-đen” hắn. Lúc đó, mày sẽ gặp khối chuyện rầy rà.
Thục vẫn chưa yên tâm:
– Không nhận kẹo thì tao phải làm gì?
Xuyến khoát tay:
– Không làm gì hết. Cứ ngồi im. Ra vẻ mình là một… cục đá.
– Không nói gì hết?
– Ừ, ngậm miệng lại. Hắn hỏi gì cũng không nói. Mày đang đóng vai một cục đá mà!
Thục có vẻ lưỡng lự:
– Nếu vậy thì bất lịch sự quá!
Xuyến nheo mắt:
– Nếu sợ bất lịch sự thì mày… nhe răng ra cười. Nhưng nhớ chỉ cười thôi, còn trước sau mày tịnh không nói một tiếng nào.
Thục nhăn nhó:
– Mày làm như tao là đười ươi không bằng!
– Bậy! Đười ươi làm sao có duyên bằng mày được! Hơn nữa tao nhớ hồi trước ông Nguyễn Văn Vĩnh “con ve sầu kêu ve ve” có nói là người Việt Nam ta có cái tật là “gì cũng cười”. Đây là dịp để mày chứng tỏ mày là… người con gái Việt Nam thứ thiệt!
– Hoàng Hòa hỏi gì, tao cũng không trả lời, cứ nhe răng cười ruồi, rủi anh ta nổi dóa lên hành hung tao thì sao?
Xuyến chưa kịp đáp, Cúc Hương đã hừ mũi:
– Mày đừng lo! Có cho vàng hắn cũng không dám đụng tới mày đâu!
Thục chớp mắt:
– Tao chỉ nói là “rủi” chứ bộ!
– Làm gì có chuyện đó!
– Biết đâu được!
Thấy Thục vẫn chưa thật sự yên tâm với “nhiệm vụ” mới, cuối cùng Xuyến đành nhân nhượng:
– Thôi được rồi! Bữa đó tao và con Cúc Hương sẽ đi cùng với mày!
Nghe vậy, Thục tươi ngay nét mặt:
– Ừ, đi cả ba đứa thì tao mới dám! Chứ đi một mình, tao sợ lắm!
– Tụi tao không đi chung với mày đâu mà ham! – Xuyến lườm Thục – Tao và con Cúc Hương sẽ mua vé vào riêng, không cho Hoàng Hòa biết. Vào rạp, tụi tao sẽ len lén ngồi sau lưng mày để bảo vệ ngầm. Hễ thấy Hoàng Hòa định xông đến định… bóp cổ mày là tụi tao can thiệp liền. Sao, yên chí chưa?
Thục không nói gì, chỉ nhoẻn miệng cười. Thực ra, Thục đâu có sợ Hoàng Hòa hành hung. Thục biết anh chẳng bao giờ dám đụng đến… ngón chân út của mình. Thục chỉ giả vờ thế thôi, chứ trong bụng Thục sợ chuyện khác. Thục sợ phải ngồi một mình với Hoàng Hòa trong rạp hát. Trước nay, Thục chưa bao giờ dám đi chơi riêng với bạn trai. Gặp mặt Hoàng Hòa ngay trong lớp, giữa bao nhiêu bạn bè, Thục còn lúng túng nữa là đi xem kịch với anh. Lúc đó, nếu Hoàng Hòa ngỏ lời với Thục, Thục chẳng biết phải nói gì, làm gì để từ chối. Xuyến bảo Thục cứ nhe răng ra cười, nhưng chắc chắn Thục sẽ không nhếch môi nổi.
Đang lo ngay ngáy, chợt nghe Xuyến hứa sẽ đi cùng Cúc Hương âm thầm đi theo “hỗ trợ” mình, Thục cảm thấy lòng bớt phập phồng. Nó liếm môi:
– Thứ bảy là hôm nào hén?
– Ngày kia! – Cúc Hương nhún vai – Ngày mốt phải dò tìm “sào huyệt” của con nhãi Phong Khê, ngày kia lại “tử chiến” với Hoàng Hòa, công việc ngập đầu chứ đâu phải đùa!
– Có cần phải hồi âm cho Hoàng Hòa không? – Thục lại hỏi.
Xuyến gật đầu:
– Phải báo cho hắn biết chứ! Khi nhận được “tối hậu thư” của đối phương, nếu sẵn sàng “nghênh chiến” thì mình phải trả lời sớm. Còn không đồng ý thì treo “miễn chiến bài”.
Cúc Hương “kê” Xuyến:
– Tao nghe mày nói cứ tưởng như đang đọc truyện Tam Quốc!
Xuyến tỉnh khô:
– Thì tình yêu cũng là một dạng của… chiến tranh. Luật chơi đều giống nhau. Có điều chiến tranh thì vũ trang bằng súng ống, chất nổ. Còn “vũ khí” của tình yêu là chất… ngọt như xoài, mận, chocolat, kẹo dừa…
Lời biện luận của Xuyến “độc” đến mức Cúc Hương phải buột miệng tấm tắc:
– Hay, hay!
Và ngay sau đó, ba cô gái đều đồng ý là Thục sẽ báo cho Hoàng Hòa biết ý định của mình vào cuối giờ học ngày mai, bằng cách trả lại cho anh tấm thiệp bông hồng đã được Xuyến ghi thêm hai chữ “O.K”.