Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cao Thủ “Đổi Đen Thay Trắng”

Quyển 16 – Chương 4

Tác giả: Phong Lưu Thư Ngốc
Chọn tập

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Biên tập:  Erale

Trong phòng có mấy tên đàn ông vạm vỡ hoặc ngồi hoặc nằm, vẻ mặt lười biếng, phát hiện có người lạ đi vào, lập tức đẩy nữ nhân trong lòng ra, rút đao nghênh đón: “Ngươi là ai? Có biết bản thân đụng đến ai không?”

“Chính là vì biết các ngươi là ai, ta mới tìm đến đây.” Chu Doãn Thịnh khẽ mỉm cười hướng nam tử tuấn mỹ duy nhất không có động tác gì.

Nam tử vẫn nghiêng ngả trên tháp như cũ, một người đẹp nằm úp sấp trên đầu gối, một người đẹp ôm trong ngực, sau lưng còn có một người đẹp đang ôm lấy cổ hắn, duỗi cái lưỡi trơn bóng liếm láp tai hắn, miệng bật cười khanh khách.

Cho dù đột nhiên có khách không mời mà đến, những nữ nhân này cũng không lộ ra sắc mặt hoảng sợ, vì các nàng biết, bất kể là ai, động đến nam tử cũng chỉ có một kết cục, đó chính là chết không toàn thây. Nam tử chính là vương ở biên cương phía nam, tương lai lại là chủ nhân mới của Đại Hạ quốc, sức của một người há có thể chống được thiên binh vạn mã? Trong Di Hồng viện này khắp nơi đều là ám vệ của nam tử, bắt một tên thích khách dễ như trở bàn tay.

Nam tử nhìn có vẻ nhàn nhã, trong lòng lại liên tục bồn chồn. Mỗi lần hắn ra ngoài đều mang theo trên dưới một trăm ám vệ võ công cao cường, thế mà nam nhân áo đen cũng đã tiến vào trong phòng, lại vẫn không thấy ám vệ có hành động, sợ là đã bị nam nhân giải quyết từ lâu.

Cho dù hòa thượng Tử Huyền được xưng là ‘đệ nhất võ lâm’, giao thủ với ám vệ của hắn cũng đừng mong toàn thân trở ra, người này lại lông tóc không tổn hại, hơi thở không loạn, có thể thấy được tu vi đã bỏ xa hòa thượng Tử Huyền. Nam tử vừa cân nhắc thân phận của đối phương, vừa phất tay nói: “Người tới là khách, vị nhân huynh này, không bằng ngồi xuống uống một chén với ta?”

“Rất tốt. Rượu của Viên Khôn Bằng tự nhiên là rượu tốt nhất thế gian, bản tọa từ chối thì lại bất kính.” Chu Doãn Thịnh hào phóng ngồi xuống, trực tiếp cầm bầu rượu lên uống thả cửa.

“Giang hồ đồn đại Dư giáo chủ thân mang trọng thương, không còn sống lâu nữa, xem ra đều là nói xạo.” Viên Khôn Bằng đoán được thân phận nam nhân, trong lòng càng cảnh giác. Dư Thương Hải diệt bảy đại thế gia võ lâm, không phải là kẻ lương thiện, ngày trước huynh đệ tốt Trạm Thần Dương vì vị hôn thê còn từng triệu tập cao thủ vây quét hắn, nếu không phải mình đang đánh trận ở phía bắc, sợ là cũng sẽ phái mấy nhánh quân đội đến trợ trận, hắn đến đây chẳng lẽ là vì báo thù?

“Yên tâm, oan có đầu nợ có chủ, ngươi chưa từng tham dự việc diệt tộc nhân của ta, ta cũng sẽ không giận chó đánh mèo ngươi.” Chu Doãn Thịnh một lời nói toạc ra nghi ngờ của hắn, đầu ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, “Ngược lại, ta đến lần này là vì cứu ngươi một mạng, bởi vì qua ngày mai, ngươi sẽ biến thành một người chết.”

“Con mẹ nó mày nói nhăng nói cuội cái gì đấy? Có tin lão tử cắt lưỡi mày hay không!” Đại tướng đi cùng Viên Khôn Bằng rút đao tiến đến, hung thần ác sát.

Chu Doãn Thịnh cười miệt thị, hơi phất tay áo, nam nhân liền bị đánh lên vách tường, lại thuận theo chân tường trượt xuống, hai mắt nhắm chặt, trong miệng rỉ máu, bộ dạng thê thảm. Mấy người khác mí mắt như muốn nứt ra nhưng lại không dám làm bừa.

Người vừa rồi chính là phó tướng dũng mãnh nhất dưới trướng tướng quân, một người đơn độc gánh trăm người mà không bị thua, có thể nói là võ công cái thế, nhưng mà bị tay áo mang theo kình phong của nam nhân phẩy một cái liền hôn mê, có thể thấy được võ công của nam nhân đã nằm ngoài dự đoán của bọn họ, nếu như chọc giận hắn, tướng quân ở gần hắn nhất liền nguy hiểm rồi.

“Đắc tội rồi.” Chu Doãn Thịnh không có thành ý mà chắp tay.

“Không sao, là ta quản giáo không nghiêm, chén rượu này uống trước rồi nói, xem như là bồi tội với Dư giáo chủ.”

Viên Khôn Bằng có thể nắm giữ toàn bộ biên cảnh phía nam, đương nhiên không phải hạng người bình thường, hiểu được đạo lý đại trượng phu co được giãn được, hắn ngửa đầu uống hết một chén rượu mạnh, sau đó dốc ngược chén bày tỏ thành ý.

Chu Doãn Thịnh nâng chén rượu lên rót cạn, bên trong đôi mắt hoa đào màu vàng trà dập dờn quỷ dị lại rực rỡ sáng ngời, khiến Viên Khôn Bằng nhìn đến sững sờ. Hắn không ngờ ma đầu trong miệng Trạm Thần Dương lại là một nhân vật bất phàm như thế. Khuôn mặt tuấn mỹ vô song, khí thế âm trầm lạnh lẽo, ngay cả loại người đứng trên địa vị cao đã lâu như hắn cũng khó mà chống lại. Hắn không khỏi nghĩ đến lời ban nãy của đối phương, trong lòng nhất thời có chút tin tưởng, biểu tình thong dong bình tĩnh nứt ra một cái lỗ.

“”Dư giáo chủ là tới cứu giúp tại hại, lời này vì sao lại nói thế?” Hắn thử thăm dò hỏi.

“Việc này nói rất dài dòng, so với tin lời phiến diện của bản tọa, không bằng ngươi tự mình đi xem xem.” Chu Doãn Thịnh đặt chén rượu xuống, vô cùng tà khí nhếch nhếch khóe môi.

Tử Huyền đứng ở trong ngõ nhỏ tối tăm, đỏ hai mắt ngóng nhìn kỹ viện loan thanh yến ngữ phía đối diện. Hai kỹ nữ đỡ một gã đàn ông to con say khướt từ bên trong bước ra, một người vói tay vào trong vạt áo gã, xoa nắn cơ ngực cường tráng, một người kề sát bên tai gã thì thầm, thỉnh thoảng còn che miệng cười ‘khanh khách’.

Gã đàn ông kia dường như bị khơi lên hứng thú, ôm lấy nữ tử kia tùy tiện gặm cắn, bàn tay không ngừng xoa nắn hai cục thịt mềm trắng nõn đầy đặn của nàng. Tân khách đến đến đi đi thấy cảnh này không ai không cao giọng trêu đùa, còn có mấy kẻ huýt sáo khiến gã ta lại dùng sức hơn.

Hình ảnh cực kỳ dâm mỹ kia như kim châm vào mắt Tử Huyền, y chắp hai tay trước ngực xin lỗi phật tổ, sau đó không chút do dự mà nhảy lên nóc nhà, đến gần kĩ viện.

Y không ngừng được mà phỏng đoán người kia lúc này đang làm những gì, liệu có giống như gã đàn ông vạm vỡ kia ôm mấy kỹ nữ tầm hoan mua vui hay không? Hình ảnh trong phỏng đoán làm tim y đau đớn, càng khiến cho chân khí mạnh mẽ không khống chế được chạy loạn trong kinh mạch, khiến bước chân y lảo đảo, suýt chút nữa thì từ nóc nhà rơi xuống. Y lập tức dừng lại, ngồi xếp bằng trên nóc nhà điều tức, một lát sau mới thoát khỏi cảm giác lo sợ không yên của tâm hồn thất thủ.

Y không biết người mình muốn tìm rốt cục đang ở tòa đình đài lầu các nào, chỉ có thể đứng tại chỗ ngước mắt nhìn xung quanh, sau đó chọn một hướng theo trực giác, nhanh chóng lao đi.

Bốn phía đều là ám vệ bị điểm huyệt, thủ pháp quỷ dị nghĩ đến hẳn là kiệt tác của người kia, nhất định là đang ở gần đây. Tâm tình lo lắng của Tử Huyền thoáng giảm bớt, lục tìm từng cái sân nhỏ một, nhưng y đột nhiên đứng hình rồi. Y nấp trong cành lá rậm rạp, dùng ánh mắt không dám tin tưởng nhìn chằm chằm hai người trong phòng đối diện.

Đó là hai gã nam tử, một người gầy yếu mong manh, một kẻ cao lớn cường tráng, đang một trước một sau áp sát dựa vào trước cửa sổ. Nam tử gầy yếu không mặc cái gì, hai tay chống lên bệ cửa sổ, hai má vương hai hàng nước mắt, mày nhíu chặt, vẻ mặt thống khổ.

Nam tử cao lớn lõa lồ đứng ở phía sau hắn, một tay đánh mạnh lên mông thịt trắng nõn của hắn, một tay lại kéo tóc hắn, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời dơ bẩn, cự vật màu tím đỏ trong quần liên kết chặt chẽ với nơi tư mật của nam tử, còn một sâu một nông một nhẹ một nặng mà tiến vào nhiều lần.

Tử Huyền mặc dù hòa thượng, nhưng khoảng thời gian hành tẩu giang hồ cũng không hề ngắn, chuyện nam nữ không biết quá tường tận, nhưng nên biết rõ cũng đều biết rõ. Thế mà hai người trước mắt này rõ ràng đều là nam tử, lại làm chuyện chỉ có nam nữ mới có thể làm. Từ vẻ mặt giống như vui thích lại giống như thống khổ của bọn họ, còn cả động tác đung đưa không ngừng va chạm, Tử Huyền đương nhiên hiểu được bọn là đang ân ái.

Thánh nhân có câu: Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nghe, phi lễ chớ động. Tử Huyền biết rõ bản thân nên nhanh chóng rời khỏi đây, coi như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, bước chân lại cứ dính vào trên cành cây không có cách nào dời đi.

Nam tử với nam tử lại cũng có thể thân mật như vậy, phần nhận thức này đẩy ra một một cánh cửa lớn chưa bao giờ mở ra cho y, khiến cho y lĩnh hội được quang cảnh chưa bao giờ lĩnh hội qua, kỳ lạ, kinh thế hãi tục như vậy.

Y cảm thấy hoảng hốt, khiếp sợ, mê man rồi lại mơ hồ hưng phấn vô cùng. Trong hoảng hốt, gương mặt nam tử gầy yếu biến thành dung nhan anh tuấn khiến y nóng ruột nóng gan nhung nhớ ngày đêm, nam tử cao lớn thì lại biến thành chính hắn, đang dùng sức mạnh mẽ va chạm vào nơi sâu căng mịn ấm nóng.

“A, ta sắp ra rồi! Đại nhân nhanh một chút, nhanh hơn một chút, mau thao chết em đi!” Nam tử gầy yếu bỗng nhiên cao giọng gào thét, sau đó hạ thấp eo xuống một chút, nơi cao thẳng kia  phun ra chất dịch trắng đục lên trên bệ cửa sổ, cũng phun lên lồng ngực bóng loáng của hắn.

Tráng hán dốc sức thúc hơn mười mấy lần mới run rẩy nằm nhoài trên lưng nam tử, quệt một chút dịch trắng nhét vào miệng đối phương, lệnh cho hắn nuốt sạch. Nam tử có chút oan ức lại không dám phản kháng, cố gắng nuốt hết chất bẩn, khóe mắt dính đầy ánh nước.

Nếu như gương mặt này đổi thành người kia sẽ là cảnh tượng đẹp đẽ thế nào? Nếu như người  khiến hắn rơi lệ là mình thì như thế nào? Những ý nghĩ cực kỳ dâm loạn này tựa như rắn độc chiếm giữ trong đầu óc Tử Huyền, ném không đi, chặt không đứt, không thể  quên được.

Chân khí mới vừa khống chế được lại bắt đầu chạy loạn trong kinh mạch khiến toàn thân y đau nhức, hơi thở hỗn loạn. ‘Phụt’ một tiếng trầm thấp, y không nhịn được phun ra một ngụm máu tanh ngọt, cành tay dưới chân không chịu nổi nội lực cuồn cuộn trào ra, phát ra tiếng cọt kẹt, mắt thấy sắp gãy.

Đúng lúc này, hai nam tử bay ra từ trong lâm thủy các không xa, lần lượt lao về hướng tây nam, người đi đầu chính là Dư Thương Hải mà Tử Huyền khổ tìm không có kết quả.

Tử Huyền không lo điều trị nội thương, vội vã đuổi theo. Hai mắt y đỏ ngầu quét vài lần từ chân lên đến đầu nam nhân, thấy quần áo hắn chỉnh tề, tóc tai không loạn liền biết hắn đến đây cũng không phải vì tầm hoan mua vui, chân khí gần như muốn bạo thể lại từ từ thu lại, chậm rãi ẩn vào đan điền. Trong lòng dễ chịu hơn rất nhiều, Tử Huyền lúc này mới có lòng dạ quan sát người phía sau. Đợi lúc đối phương đổi phương hướng mới nhìn rõ nửa khuôn mặt của hắn, lại là chủ nhân của biên cảnh phía nam tiếng tăm lừng lẫy Viên Khôn Bằng.

Viên Khôn Bằng là bạn tri kỉ với Trạm Thần Dương, Dư Thương Hải tìm hắn vì chuyện gì? Tử Huyền trong lòng nghi ngờ, lại càng theo sát không tha.

Ba người di chuyển trên nóc nhà, rất nhanh liền đến một tòa tiểu viện hẻo lánh. Chu Doãn Thịnh dẫn dắt Viên Khôn Bằng tránh né tầng tầng hộ vệ, nấp trên xà nhà của một gian phòng, lặng yên không tiếng động nhìn xuống dưới.

Trong phòng bày một cái bàn bát tiên(*) cùng giá sách ba mặt, trong không khí phiêu đãng mùi mực nồng nặc, rõ ràng là thư phòng của ai đó. Lúc này đã gần nửa đêm, trong phòng vẫn còn đốt một cây đèn cầy, có lẽ chủ nhân của ngôi nhà vẫn chưa nghỉ ngơi, không chừng ngay sau đó liền sẽ quay về.

(*)Bàn bát tiên:

“Đây là đâu?” Viên Khôn Bằng dùng khẩu hình hỏi.

“Ngươi đợi một lát liền biết.” Chu Doãn Thịnh không chút để ý xua tay.

Tử Huyền đứng trên một nhánh cây cách thư phòng xa hơn một chút, phỏng đoán hai người đến đây là vì chuyện gì, nơi này là chỗ ở của ai. Nhưng rất nhanh, nghi ngờ của y liền có đáp án, chỉ thấy một gã nam tử thân hình cao lớn, khí chất lỗi lạc dọc theo con đường mòn tối tăm đi tới, phía trước phía sau còn có hai tên hộ vệ đốt đèn lồng, đi cùng bên cạnh là một vị nữ tử vóc dáng thướt tha, diện mạo tuyệt mỹ. Hai người này rõ ràng là trang chủ Bích Vân trang Trạm Thần Dương cùng thiên kim Mậu gia Mậu Thụy Linh danh tiếng lẫy lừng.

Lúc Tử Huyền xuống núi từng nghe sư phụ nói qua, ma đầu Dư Thương Hải không chỉ tanh mùi máu cướp sạch bảy đại thế gia võ lâm, mà còn thèm khát sắc đẹp ái nữ của Mậu trang chủ, có thể coi là tội ác tày trời.

Nữ nhân này chính là Mậu Thụy Linh khiến Dư Thương Hải thần hồn điên đảo? Quả nhiên tướng mạo rất đẹp. Tử Huyền nhìn chằm chằm đối phương, vẫn không phát hiện gương mặt tuấn mỹ của mình không thể khống chế mà trở nên vặn vẹo, cuối cùng biến thành một vẻ mặt dữ tợn. Dường như qua hồi lâu, thực ra lại chỉ là nháy mắt, y nhanh chóng thu lại hô hấp thoáng nặng nề để tránh khỏi hai người càng đi càng gần phát hiện.

May mà võ công của y vượt xa hai người, mặc dù chịu nội thương nghiêm trọng, lại dường như còn có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, cũng rất dễ mà thu liễm khí tức, chưa hề để người bên dưới phát  hiện. Hai người không hề cảm giác được mà đi ngang qua đại thụ y ẩn thân, đẩy cửa tiến vào thư phòng.

Viên Khôn Bằng nhìn thấy hai gương mặt quen thuộc được ánh đèn chiếu rọi, sắc mặt do dự biến thành kinh ngạc, vì hôm qua hắn vừa mới nhận được thư Trạm Thần Dương viết, nói bản thân đang ở Mậu gia trang làm bạn với vị hôn thê chịu kinh hách, không thể tới quân doanh mưu sự với hắn.

Người vốn ở bên ngoài ngàn dặm, hóa ra lại luôn ở dưới mí mắt mình, Viên Khôn Bằng không làm rõ được huynh đệ tốt vì sao phải gạt mình, trong lòng nhịn không được sinh ra các loại phỏng đoán. Ánh mắt hắn sầm xuống, môi khẽ nhếch, biểu tình không hờn không giận, lúc nhìn chăm chú Mậu Thụy Linh không nhịn được mà dịu dàng ôn hòa. Đó là nữ nhân hắn yêu mà không có được.

Chu Doãn Thịnh biết mị lực phi phàm của Mậu Thụy Linh, lại không biết ngay cả Viên Khôn Bằng cũng trúng chiêu, không khỏi nhếch môi cười coi thường. Như vậy vừa hay, trước yêu sâu bao nhiêu, sau liền hận sâu bấy nhiêu, trò chơi cũng càng chơi càng vui.

Hai người đều là cao thủ tuyệt đỉnh, chỉ cần bản thân không muốn bại lộ, bất kể ai cũng không thể phát hiện ra tung tích bọn họ. Trạm Thần Dường cùng Mậu Thụy Linh đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống, vẫn không phát hiện chút dị thường nào, chậm rãi rót hai chén trà nóng bắt đầu nói chuyện.

“《Vô cực tâm kinh》 lúc nào mới có thể nằm trong tay?”

“Tất cả người ta phái đi đều đã bị giết, mà người ra tay vô cùng tàn nhẫn. Ngay cả một thi thể nguyên vẹn cũng không có. Đây cũng không phải là phong cách làm việc của hòa thượng Tử Huyền, nàng nói có phải là Dư Thương Hải hay không?”

“Không thể, ta thấy tận mắt hắn uống đoạn trường tán, hiện giờ đã thủng ruột nát bụng từ lâu, võ công mất sạch, đâu có năng lực giết người.”

“Không phải hắn giết thì sẽ là ai?”

Mậu Thụy Linh xua tay không đáp, giống như đang suy tư.

Viên Khôn Bằng nấp ở trên xà nhà đã hiểu rõ đại khái từ trong mấy câu từ vắn tắt. Hai người này muốn giết Dư Thương Hải, mục đích dường như không phải là chính nghĩa hào hùng như truyền ra bên ngoài, ngược lại là vì mưu đoạt quyển sách gọi là 《Vô cực tâm kinh》

Dư Thương Hải chính là Di tộc thượng cổ, trong tay ít nhiều sẽ lưu giữ một ít đồ cổ, giữ đồ chơi quý giá ngược lại cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng nếu là một quyển tâm pháp võ công, vậy thì lại là chuyện khác.

Người đời đều biết cao thủ thời thượng cổ có năng lực dời núi lấp biển, công pháp soạn viết ra vô cùng huyền ảo, rất phù hợp với vận chuyển kinh mạch cơ thể, tu luyện tới trình độ nhất định còn có thể phá vỡ hư không, siêu phàm thành thánh. Nhưng mà mấy trận hạo kiếp (họa lớn nhân gian) liên tiếp khiến những công pháp này thất truyền, dẫn đến võ học sa sút. Nếu đặt cao thủ tuyệt đỉnh hiện tại ở thượng cổ, chẳng qua cũng chỉ là giun dế tùy tiện là có thể bị bóp chết thôi.

Nếu như lúc này ai có thể nắm giữ một quyển công pháp thượng cổ, không khác nào có được lợi ích áp đảo chúng sinh, siêu phàm thành thánh có lẽ không có hy vọng, nhưng đăng cơ bảo tọa chí cao của thế gian thì lại đúng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Viên Khôn Bằng càng nghĩ sâu, lại càng cảm thấy kinh ngạc vì dã tâm bừng bừng của bạn tốt. Hắn vốn tưởng rằng đối phương là một công tử thời buổi hỗn loạn không màng danh lợi, hóa ra lại là một kẻ mặt người dạ thú, mà người trong lòng thuần khiết thiện lương, nhiệt tình cởi mở lại làm việc độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Hai người tương phản lớn như vậy khiến Viên Khôn Bằng thất vọng vô cùng, lại sâu sắc kiêng kỵ.

Nghĩ đến trong tay người bên cạnh này giữ một quyển công pháp thượng cổ, tương lai luyện thành thần công, trong thiên hạ ai làm gì được hắn? Ánh mắt Viên Khôn Bằng liếc nhìn đối phương biến hóa rồi lại biến hóa, nhưng cuối cùng vẫn là áp chế ý nghĩ u ám xuống. Đối phương chỉ dựa vào sức một người liền giải quyết luôn ám vệ hắn vất vả tâm sức huấn luyện ra, cho dù là phái đại quân vây quét sợ rằng cũng có bản lĩnh mà rời đi, nếu như sau khi rời đi lại bí mật lặng lẽ quay về lấy mạng mình, với hắn mà nói là dễ như trở bàn tay.  Kẻ địch mạnh như vậy vẫn nên đừng chọc vào thì hơn.

Chu Doãn Thịnh sao có thể không biết ý nghĩ của Viên Khôn Bằng, nhưng hắn không quan tâm chút nào, nếu như đối phương là người khôn ngoan, Chu Doãn Thịnh còn có thể  hợp tác với hắn, ngày nào đó nếu như có suy nghĩ tách ra, hắn cũng có thể lập tức tiễn Viên Khôn Bằng xuống suối vàng.

Hàn khí âm u tràn ra từ đôi mắt màu vàng trà của nam nhân khiến Viên Khôn Bằng rùng mình. Hắn cụp mắt nhìn xuống phía dưới, không dám tiếp tục suy nghĩ nhiều.

Mậu Thụy Linh cùng Trạm Thần Dương còn đang bàn bạc nên cướp đoạt 《vô cực tâm kinh》như thế nào, đúng lúc này, một con bồ câu trắng đáp xuống bên bệ cửa sổ, trong miệng phát ra tiếng kêu ‘ Grù Grù’. Mậu Thụy Linh gỡ ống trúc nhỏ buộc chặt trên chân con bồ câu trắng xuống đưa cho Trạm Thần Dương. Trạm Thần Dương dùng nội lực hút mảnh giấy bên trong ra, híp mắt lướt qua, vài giây sau khóe miệng hơi cong lên.

“Tin gì vậy?” Mậu Thụy Linh đến gần nhìn một chút, lập tức than thở nói, “Cơ hội của chàng đến rồi. Đợi hắn vừa chết, chàng có thể tiếp nhận thế lực của hắn, trở thành chủ nhân của biên cương phía nam, đợi đoạt được bí tịch tu luyện thành tuyệt thế thần công, cho dù đăng cơ xưng đế cũng ở trong tầm tay.”

Trạm Thần Dương sung sướng mà khẽ cười nhẹ.

Vẻ mặt của Viên Khôn Bằng không ngừng biến đổi, mới đầu là kinh ngạc, sau lại là thất vọng, cho đến lúc này biến thành tức giận ngập trời. Hắn tuy rằng không nhìn thấy chữ trên mảnh giấy kia, nhưng từ đoạn trò chuyện của hai người có thể biết được, bọn họ vô cùng chờ mong cái chết của hắn, thậm chí đã sớm mưu tính xong phải làm gì để ngầm chiếm thế lực của hắn.

Đăng cơ xưng đế, hay cho đăng cơ xưng đế! Nếu như mình chết rồi, Trạm Thần Dương sẽ giương cờ hiệu báo thù cho mình, dễ dàng sai bảo thuộc hạ của mình liều mạng chinh chiến vì hắn, quả nhiên là lòng lang dạ thú. Viên Khôn Bằng nắm chặt nắm đấm, kiềm chế nỗi kích động muốn nhảy xuống chém chết hai người.

“Người Mông Giang phái tới sợ là không phải đối thủ với đám ám vệ của Viên Khôn Bằng, để đảm bảo, chàng tốt nhất phái mấy tử sĩ lẫn vào trong đó, bảo đảm Viên Khôn Bằng không sống được qua ngày mai.” Mậu Thụy Linh tâm tư độc ác, làm việc quyết đoán, sau khi thiêu hủy mảnh giấy khó tránh khỏi dặn dò một câu.

“Ừm, ta cũng có ý đó.” Trạm Thần Dương trải một mảnh giấy ra, vội vã viết mấy hàng chữ, cuốn vào trong ống trúc để bồ câu đưa thư mang đi. Hai người ngồi một lát, nghe thấy ngoài phòng truyền đến tiếng trống canh giờ sửu, lúc này mới thổi ánh nến dắt tay rời đi.

Một khắc sau, hai người nấp ở trên xà nhà chui vào tấm ngăn, xốc mái ngói lên, lặng yên thoát ra, rồi lại khôi phục mái ngói lại nguyên dạng, lúc này mới quỷ dị lao đi. Chu Doãn Thịnh đuổi theo chặn bồ câu đưa thư lúc trước, lấy tờ giấy trong ống trúc đưa cho Viên Khôn Bằng, đợi hắn đen mặt xem xong lại nhét trở về, cho bồ câu đưa thư bay đi.

Trên ống trúc điêu khắc một đóa hoa sen bán nở rộ, đây là dấu hiệu của tổ chức tình báo lớn nhất giang hồ – Tức Âm các, còn cách diễn đạt trong câu chữ của Trạm Thần Dương lại chỉ rõ, hắn chính là chủ  nhân của Tức Âm các.

Cho nên hắn có thể biết được trước tin tức chủ nhân biên cảnh phía Bắc – Mông Giang muốn ám sát mình, được biết thì không nói, hắn còn định nhúng vào một tay, tiễn mình về trời. Viên Khôn Bằng nghĩ tới đủ loại chuyện xưa khi cùng đối phương nâng cốc nói chuyện vui vẻ, khi soi đèn đàm đạo đêm khuya, chỉ cảm thấy vừa ghê tởm vừa phẫn nộ. Còn cả Mậu Thụy Linh, lại dùng giọng điệu nhẹ như mây gió nói đảm bảo chính mình sống không quá ngày mai, tâm địa độc ác biết bao, trước kia thực sự là mắt mù mới có thể coi trọng nàng ta!

Viên Khôn Bằng yên lặng nuốt xuống một ngụm máu đen trong lòng, hơi chắp tay với Chu Doãn Thịnh định cáo từ. Hắn vẫn luôn duy trì hợp tác với Tức Âm các, mỗi tháng đều phải tốn một số tiền lớn mua tình báo phiên chủ các nơi, mà Trạm Thần Dương chính là người bắc cầu trung gian cho hắn.

Hắn chưa bao giờ tiết lộ thông tin hắn là các chủ Tức Âm cho mình, hơn nữa mỗi tháng đều tăng giá cả tình báo, đục khoét vô số kim ngân tài bảo từ chỗ mình.

“Cái gì gọi là làm “huynh đệ tốt”? Viên Khôn Bằng cuối cùng cũng hiểu được, nhớ đến phó tướng vừa thu thập một đống vàng chuẩn bị giao cho Tức Âm các, hắn nhất thời không nén được, lập tức muốn lao về ngăn cản. Giao bạc? Giao cái rắm! Hắn hiện giờ chỉ muốn chém Trạm Thần Dương ngàn vạn nhát đao, lột da lóc thịt!

“Viên tướng quân, ngươi định đối phó với Trạm Thần Dương thế nào?” Chu Doãn Thịnh cản đường đi của đối phương.

“Đương nhiên là dụ hắn tới quân doanh, vạn tiễn xuyên tâm.” Viên Khôn Bằng nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cứ để hắn chết như vậy chẳng phải là thoải mái cho hắn quá? Ta có cách chơi đùa hay hơn, ngươi có muốn nghe?” Chu Doãn Thịnh tà khí tươi cười.

Viên Khôn Bằng thoáng suy tư trong chốc lát, mời nói: “Nếu như Dư giáo chủ có chủ ý tốt hơn, Viên mỗ đương nhiên bằng lòng phối hợp. Dư giáo chủ mới tới Nam cảnh, không có chỗ trú thân, không bằng trở về phủ tướng quân cùng Viên mỗ chậm rãi bàn bạc.”

Trong tay hắn nắm giữ trăm vạn đại quân, cũng chẳng sợ kẻ thù của Dư Thương Hải tới gây sự. Tới một người giết một người, đến hai người giết cả đôi, giết sạch sẽ toàn bộ đám người giang hồ dùng võ mạo phạm đó mới tốt!

Nói đi nói lại, lấy sự độc ác của Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh, vụ thảm án bảy môn kia rất có thể là bọn họ làm ra sau đó vu oan lên đầu thánh giáo, chẳng qua là vì kích động sự phẫn nộ của quần chúng, lại liên hợp đông đảo cao thủ diệt Di tộc, để giành tâm pháp võ công trong tay người này. Chuyện ác nhổ cỏ tận gốc không để lại hậu họa như vậy, chỉ có Trạm Thần Dương cùng Mậu Thụy Linh mới làm được.

Ấn tượng của Viên Khôn Bằng đối với hai người đã ngược lại so với trước kia, hắn vừa thổn thức cảm thán trong lòng thay cho thánh giáo, vừa dùng ánh mắt đồng bệnh tương liên trộm liếc nam nhân.

Chu Doãn Thịnh giả như không biết, quay đầu nhìn về phía một cây đại thụ, trước tiên lao về phương hướng phủ tướng quân. Chờ hai người đi rồi, Tử Huyền mới xuất hiện từ trong cành lá xum xuê, vẻ mặt suy tư.

Y không nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, cũng không nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhưng có thể khiến Dư Thương Hải lao tâm khổ tứ nửa đêm thăm dò, có lẽ có liên quan đến việc Di tộc bị diệt. Lẽ nào thảm án bảy môn lại thật sự do Bích Vân trang cùng Mậu gia trang gây ra? Nhưng vì sao nhất định phải đổ tội cho thánh giáo? Ý đồ là gì?

Hai vị trang chủ thích làm việc thiện, quảng kết lương duyên(*), khá có danh vọng ở trong võ lâm, Tử Huyền thực sự không thể tưởng tượng ra dáng vẻ lòng dạ độc ác của họ. Nhưng so với hai người, y càng muốn tin tưởng Dư Thương Hải hơn. Nỗ lực áp chế chân khí bốc lên, mũi chân y điểm nhẹ gắt gao bắt kịp, lao vào khách điếm đối diện với phủ tướng quân, dùng vài đồng thuê một gian nhà dưới, lúc này mới ngồi xuống vận công điều tức. Y vọng động dục vọng mấy lần, nếu không tiến hành áp chế sợ là sẽ tẩu hỏa nhập ma.

(*) làm nhiều việc thiện, có được sự ca tụng của mọi người.

Nhưng mà lúc y định tĩnh tọa nhập định, trong lòng lại cứ mãi không thể yên bình, một hồi suy đoán yêu hận tình thù của người kia cùng Mậu Thụy Linh, một hồi lại thầm nghĩ Viên Khôn Bằng cùng hắn đang làm gì, liệu có giống như khách trong kỹ viện đưa tới mấy ca cơ mỹ mạo tầm hoan mua vui hay không? Sớm biết như vậy, y lúc trước không nên rời khỏi người kia, nếu không hiện tại có thể biết được ngay nhất cử nhất động, đăm chiêu suy nghĩ của hắn.

Các loại cảm xúc như ảo não, thẹn thùng, hoảng hốt, mê mang hỗn loạn trong ngực y, cuối cùng lại hóa thành một bức tranh dâm mỹ ở trong đầu. Trong bức tranh, y đặt người kia ở trên bệ cửa sổ hung hăng thao lộng, khiến cho hắn khóc nức nở.

Một tiếng a di đà phật đột nhiên từ nơi sâu thẳm trong đáy lòng truyền ra, giống như vang ở bên tai khiến cho hồn vía của Tử Huyền chấn động mãnh liệt, miệng phun máu tươi. Ánh mắt y vô hồn nhìn chằm chằm vào vách tường dính đầy máu, mãi hơn nửa canh giờ mới giơ hai tay lên, che lại gương mặt vì thống khổ mà vặn vẹo dữ tợn.

Phật tổ, xin ngài thứ tội cho đệ tử, cũng chỉ cho đệ tử một con đường sống! Hai tay y chắp trước ngực thành kính cầu xin phật tổ phù hộ, lại chẳng nhận được một chút cứu rỗi nào.

———————————-

Hôm sau, Viên Khôn Bằng theo thường lệ tới quân doanh tuần sát, lại không ngờ trên đường bỗng nhiên xuất hiện hơn trăm thích khách che mặt vây giết hắn. May mà hắn đã chuẩn bị trước, dưới sự bảo vệ của ám vệ thoát khỏi vòng vây, lệnh cho mấy nghìn cung thủ mai phục ở chỗ này phóng mưa tên.

Võ công dù cao đến mấy cũng đánh không lại loạn tiễn ngợp trời, thích khách bịt mặt thoáng chốc chết hơn nửa. Còn lại một ít cũng bị trọng thương, lúc này liền cắn nát túi chứa chất độc tự sát.

Viên Khôn Bằng sai người lục soát thi thể, quả nhiên không tìm ra chút đầu mối có ích nào, liền giả bộ vô cùng tức giận trở về phủ tướng quân. Cùng lúc đó, Trạm Thần Dương nhận được tin ám sát thất bại, dưới sự cáu giận một kiếm chém án thư thành hai khúc. Hắn đợi mấy ngày rồi mới ‘phong trần mệt mỏi’ chạy tới phủ tướng quân thăm hỏi, lại phát hiện bên cạnh Viên Khôn Bằng chẳng biết từ bao giờ nhiều thêm một thiếu niên thần thanh khí sảng, tay cầm quạt lông, khăn vấn đầu(*).

(*)tay cầm quạt lông, khăn vấn đầu.

Thiếu niên chính là đệ tử đích truyền của Mặc gia, mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng lại đa mưu túc trí, chính là mưu sĩ Viên Khôn Bằng hao tổn tâm cơ mới tìm được, chỉ nhận chức hai ba ngày đã thu được tín nhiệm trên dưới trong quân.

Trạm Thần Dương tự xưng là tài trí hơn người, nhưng mà lúc trò chuyện với thiếu niên lại bị hỏi cho á khẩu, liên tiếp để lộ ra mặt ngu xuẩn của mình, hoàn toàn nhận lấy cười nhạo của các vị tướng sĩ. Hắn phát hiện chức vụ của mình đã bị thiếu niên thay thế. Viên Khôn Bằng cũng không coi trọng hắn giống như trước kia, ngược lại dần dần xa lánh, còn cứ khăng khăng khuyên bảo hắn trở lại làm bạn với vị hôn thê, có ý đuổi người.

Trạm Thần Dương chỉ có thể cười đồng ý, lúc rời khỏi phủ tướng quân còn quay đầu nhìn bức hoành sơn son thiếp vàng treo trên đỉnh phủ, lại bỗng nhiên sinh ra cảm giác nơi này cao không thể với tới.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky