Nad
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Đồng gửi: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Tim Grabowski <[email protected] thenyjournal.com>
Về việc: TIN MẬT
Được rồi, các bà, giữ bình tĩnh nhé. Tôi có thông tin các bà yêu cầu đây, việc tăng lương cho năm tới. Không dễ lấy đâu. Nếu các bà hé nửa lời với bất kỳ ai rằng thông tin này được tuồn từ đâu ra, tôi sẽ buộc cả hai tội nghiện đánh bạc, và các bà sẽ bị lôi phắt vào Chương trình Hỗ trợ nhân viên trước khi cả hai có thể huýt còi gọi Dixie.
Xem đi
Tên Vị trí Mức lương
Peter Hargrave
George Sanchez
Dolly Vargas
Aaron Spender
Nadine Wilcock
Melissa Fuller
Amy Jenkins Tổng biên tập
Chủ bút (Thư ký tòa soạn)
Biên tập phong cách
Trưởng nhóm phóng viên
Phê bình ẩm thực
Chuyên trách Trang 10
Quản lý nhân sự $120.000
$85.000
$75.000
$75.000
$45.000
$45.00
$45.000
Đọc rồi khóc đi, các bà.
Timothy grabowski
Lập trình viên vi tính
Tạp chí NY
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: TIN MẬT
Không thể tin Amy Jenkins kiếm được chừng ấy tiền bằng chúng ta. CÔ TA làm gì chứ? Chỉ ngồi đây ngồi kia nghe các ông các bà rên rỉ cả ngày về kế hoạch làm răng của họ. Làm ơn đi.
Tớ bất ngờ về Dolly đấy. Cứ tưởng chị ấy kiếm được hơn chứ. Làm sao chị ấy có thể có đủ tiền để mua mớ khăn choàng Hermes trong khi chỉ kiếm $75.000/năm?
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: TIN MẬT
Cậu đùa à? Dolly xuất thân từ một gia đình giàu có. Cậu chưa nghe chị ấy nói chuyện từng nghỉ hè ở Newport sao? Tớ đang định mời Aaron làm vài ly với lý do em-tha-thứ-cho-anh sau khi tan sở – KHÔNG PHẢI để quay lại với anh ta, chỉ để anh ta thôi đừng làm Wagner nữa – nhưng vì thấy anh ta kiếm được bộn hơn tớ nên tớ chẳng thể nào nhìn nổi anh ta nữa. Tớ BIẾT tớ viết khá hơn anh ta mà. Thế mà anh ta kiếm được $75.000/năm, trong khi tớ chỉ dừng lại ở con số 45, viết ba cái tin về buổi trình diễn thời trang và ra mắt phim.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: TIN MẬT
Ờ thì, vì cậu giỏi giang ba cái chuyện đó mà. Ý tớ là, trình diễn thời trang và ra mắt phim.
Nad 😉
Tái bút: Tớ phải viết bài về chỗ vịt Bắc Kinh mới mở trên Mott. Đi với tớ đi. Chúng ta ăn trưa luôn.
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Ăn trưa
Tớ không thể. Cậu biết tớ không thể mà. Tớ phải dẫn Paco ra ngoài.
Mel
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Ăn trưa và con chó đó
Được rồi, chuyện này còn kéo dài bao lâu? Cậu và con chó đó? Tớ không chịu ngày nào cũng ra ngoài ăn một mình đâu. Ai sẽ ngăn tớ kêu gấp đôi món bánh mì kẹp nướng? Tớ nói thật đấy. Lấy con chó ra dọa tớ là không xong
Nad
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Ăn trưa và con chó
Thế tớ phải làm sao đây hả, Nadine? Bỏ con chó tội nghiệp ngồi cả ngày trong căn hộ cho đến khi nó nổ tung ra à? Tớ biết cậu không phải là người yêu chó, nhưng hãy có chút lòng thương đi. Chỉ cho đến khi bà Friedlander thấy khá hơn thôi.
Mel
Tái bút: Tin mới nhận: Pam Anderson và Tommy Lee? Lại về với nhau rồi. Tớ thề đấy. Người làm quảng cáo của ông ấy vừa gọi. Hình như, cô ấy vừa bỏ tay lướt sóng.
Tớ chỉ mừng cho lũ trẻ. Vì phải thế chứ.
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Chỉ cho tới khi bà Friedlander thấy khá h
Vậy ĐÓ là khi nào? Thực tế chút đi, Mel. Thôi mà, Mel. Bà ấy đang HÔN MÊ. Nhớ chưa? Bà ấy đang HÔN MÊ. Tớ nghĩ cần phải thu xếp cách khác cho vật nuôi của bà ấy thôi. Cậu là THẢM CHÙI CHN. Một người HÔN MÊ đang lợi dụng cậu làm THẢM CHÙI CHN. Bà ấy phải có vài ba người họ hàng chứ, Mel. Thật là độc ác.
Nad:-(
Tái bút: Cậu là người duy nhất trên đời này tớ biết vẫn còn quan tâm việc Pamela và Tommy Lee quay lại với nhau. Bỏ đi, cậu ơi.
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Don và Beverly Fuller <[email protected]>
Về việc: Debbie Phillips
Melissa, là mẹ đây. Này, bố con và mẹ có email rồi. Tuyệt quá nhỉ? Giờ thì bố mẹ có thể viết thư cho con, và con có thể trả lời lại cho thay đổi không khí! Mẹ đùa tí, con yêu.
Dù sao, bố mẹ nghĩ con muốn biết về Debbie Phillips bé bỏng–con nhớ Debbie, đúng không? Cô con gái nhỏ của bác sỹ Phillips? Ông ấy từng là nha sỹ của con đó. Và chẳng phải Debbie là Nữ hoàng dạ hội năm cuối trung học của con hay sao?–Dù sao thì, Debbie sắp kết hôn rồi! Tuyệt thật! Thông báo đã được in trên báo.
Và con biết gì không, Melissa? Tờ Văn thư hạt Duane lên dây rồi đấy. Sao? Mẹ quên, bố con bảo là nó LÊN MẠNG rồi, không phải lên dây. Gì mà chả được. Mẹ rối rồi đây.
Tóm lại, thông báo của Debbie đã LÊN MẠNG, để mẹ gửi nó cho con, bằng cái mà họ gọi là đính kèm. Mẹ hy vọng con thích nó. Con bé sẽ lấy một bác sỹ quê ở Westches! À, bố mẹ luôn biết con bé biết chọn lựa mà. Con bé tóc vàng đáng yêu đó. Mà này, con bé tốt nghiệp loại giỏi ở Princeton! Rồi đi học trường luật. Ấn tượng quá nhỉ. Không phải là chẳng có gì sai khi làm phóng viên. Phóng viên thì cũng quan trọng như luật sư! Và Chúa biết, thỉnh thoảng người ta cũng cần đọc mấy cái tin tầm phào dễ thương. Sao, con đã nghe về Ted Turner và Martha Steward rồi chứ? Con có thể hất ngã mẹ chỉ bằng một cọng lông vũ đấy.
Đọc vui nhé! Và nhớ khóa cửa vào ban đêm. Bố mẹ lo cho con, sống một mình ở đó trong thành phố lớn.
Tạm biệt con!
Mẹ
Đính kèm:
(Ảnh cô dâu chú rễ đẹp lộng lẫy)
Deborah Marie Phillips, con gái ông bà bác sỹ Reed Andrew Phillips ngụ tại Lansing, IL vừa kết hôn tuần qua với Michael Bourke, con trai ông bà Reginald Bourke ngụ tại Chapaqua, NY. Đức cha James Smith làm lễ tại Nhà thờ Công giáo Thánh Anthony ở Lansing.
Chị Phillips, 26 tuổi, làm việc tại Schuler, Higgins, và Brandt, hãng luật quốc tế có trụ sở tại New York. Chị nhận bằng cử nhân tại Princeton, tốt nghiệp loại giỏi, và có một bằng luật do Harvard cấp. Bố chị là bác sỹ răng hàm mặt và là nha sỹ ở Lansing, quản lý Phòng Khám răng Phillips.
Anh Bourke, 31 tuổi, nhận bằng cử nhân tại Đại học Yale và bằng thạc sỹ quản trị kinh doanh tại Đại học Columbia. Anh làm việc tại khối ngân hàng đầu tư Anh em Lehman. Bố anh, đã nghỉ hưu, từng là chủ tịch của Bourke & Cộng sự, một hãng đầu tư tư nhân.
Sau chuyến hưởng tuần trăng mật tại Thái Lan, hai anh chị sẽ định cư tại Chapaqua.
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Dolly Vargas <[email protected]>
Về việc: Các bà mẹ
Cưng yêu dấu, khi vừa nghe tiếng hét đầy đau thương phát ra từ ô của cô, tôi cứ tưởng cuối cùng Tom Cruise đã công khai thừa nhận mình là gay. Nhưng Nadine nói đó là vì cô vừa nhận được email từ mẹ của cô.
Tôi rất hiểu mà. Và tôi rất mừng là mẹ tôi say xỉn đến mức không thể học cách gõ bàn phím. Tôi gợi ý cho cô nhé, hãy gửi cho ông bô bà bô lẩn thẩn của cô một thùng rượu Campari và thế là xong. Tin tôi đi, đó là cách duy nhất để họ khỏi đụng vào chủ đề khủng khiếp KH. Như: Sao con chưa KH? Bạn bè của con KH hết rồi. Con thậm chí không thèm cố tìm để KH. Con không muốn mẹ thấy cháu ngoại trước khi mẹ nhắm mắt à?
Làm như tôi sẽ CHỊU đẻ không bằng. Tôi nghĩ một đứa trẻ 6 tuổi ngoan ngoãn thì ổn rồi, nhưng chúng không đơn giản TỰ NHIÊN mà được thế. Cô phải HUẤN LUYỆN chúng.
Phiền phức quá đi mất. Tôi có thể hiểu được nổi thống khổ của cô.
Dolly XXXOOO
Tái bút: Cô thấy Aaron cạo râu chưa? Tiếc thật. Tôi không biết là chàng có cái cằm yếu ớt như thế.
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Amy Jenkins<[email protected]>
Về việc: Chương trình Hỗ trợ nhân viên
Cô Fuller thân mến,
Cô có thể cho là vui khi xem thường Chương trình Hỗ trợ nhân viên của phòng Nhân sự, nhưng tôi cam đoan với cô chúng tôi đã giúp nhiều đồng nghiệp của cô vượt qua những thời kỳ đen tối và khó khăn. Qua tư vấn và trị liệu, tất cả họ đều vững bước sống một cuộc đời có ý nghĩa và có ích. Tôi quả là nản lòng khi cô coi nhẹ một chương trình đã làm được nhiều điều cho nhiều người.
Vui lòng lưu ý bản sao lá thư mới nhất của cô đã được cho vào hồ sơ cá nhân mang tên cô, và sẽ được trình cho giám sát của cô trong đợt đánh giá khả năng làm việc lần tới.
Amy Jenkins
Quản lý nhân sự
Tạp chí New York
Gửi đến: Amy Jenkins<[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Chương trình Hỗ trợ nhân viên
Cô Jenkins mến,
Điều tôi thấy nản lòng ở đây là việc tôi đã chìa tay ra cho cô cùng tất cả các quản lý Nhân sự khác, và thay vì nhận được sự giúp đỡ mà tôi đang rất cần, tôi lại bị cự tuyệt một cách tàn nhẫn. Cô đang nói tình trạng độc thân kinh niên của tôi không đáng để giúp? Tôi có cần phải nói với cô cảm giác thất vọng ra sao khi đứng chơ vơ mua các bữa ăn dành cho một người hằng tối tại Lễ hội Nấu nướng đạm bạc của Food Emporium? Cả việc phải gọi pizza theo phần? Cô nghĩ điều đó không gọt bớt lòng tự trọng của tôi, xắt từng lát nản chí ra à? Còn món rau trộn thì sao? Cô có biết tôi đã ráng ăn bao nhiều trăm gram rau diếp để duy trì vóc dáng size 6 của mình, để tôi có thể quyến rũ được một người đàn ông? Cho dù điều đó chống lại mọi thớ thịt trong con người theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền của tôi để phục vụ cho những kẻ ghét phụ nữ hơn là để tồn tại trong một nền văn hóa phương Tây cứ khăng khăng cho rằng sự lôi cuốn tương đồng với chỉ số vòng eo? Nếu cô đang cố nói làm phụ nữ độc thân ở New York chẳng phải là một bệnh, tôi xin trân trọng trình bày rằng cô nên đi thăm một cửa hàng thức ăn ngon ở Manhattan vào một tối thứ bảy nào đó. Cô thấy những ai đang bu quanh quầy rau trộn? Đúng thế. Những cô gái độc thân. Đối mặt thực tế đi, Amy. Có cả một khu rừng ngoài kia. Giết hay bị giết. Tôi chỉ đang đề nghị cô, như một chuyện gia sức khỏe về tâm thần, hãy chấp nhận sự thật đó, và bước tiếp.
Melissa Fuller
Phụ trách Trang 10
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: George Sanchez <[email protected]>
Về việc: Cô hãy thôi ngay đi
Cô hãy thôi chọc ghẹo Amy Jenkins ở phòng Nhân sự ngay đi. Cô biết cô ta làm gì có khiếu hài hước mà nhiều lời. Nếu cô rảnh rang đến thế, qua bên chỗ tôi. Tôi sẽ giao việc cho cô làm. Anh chàng chuyên viết cáo phó vừa nghỉ sở.
G
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Aaron Spender<[email protected]>
Về việc: Hãy tha thứ cho anh
Anh không biết bắt đầu từ đâu. Đầu tiên, anh không thể chịu đựng được việc này thêm nữa. Em hỏi việc này là việc gì. Anh sẽ nói cho em biết: Việc này là việc ngồi đây cả ngày, nhìn em ở đó trong ô của em, dù biết em đã nói không bao giờ muốn nói chuyện với anh nữa.
Việc này là việc nhìn em bước về phía anh, nghĩ em có thể đã thay đổi ý định, nhưng em đi ngang mà thậm chí không hề liếc anh lấy một cái.
Việc này là việc biết em sẽ bước ra khỏi đây vào cuối ngày, biết anh sẽ không biết em đi đâu, làm gì, và một vực thẳm thời gian trôi qua trước khi em bước vào đây vào ngày.
Việc này–hay anh nên nói, những việc này?–là những giờ vô tận, không thể đong đếm mà tâm trí anh đã rời bỏ anh, chạy đuổi theo em ra cửa, theo em vào một hành trình tưởng tượng không dẫn tới đâu, đúng nơi anh đã bắt đầu, ngồi đây nghĩ về việc này.
Aaron Spender
Phóng viên cấp cao
Tạp chí New York
Gửi đến: Aaron Spender<[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Việc này
Thực sự rất cảm động, Aaron. Anh có từng nghĩ đến việc viết tiểu thuyết để kiếm sống chưa? Nghiêm túc đấy. Em nghĩ anh có tài thật đấy.
Mel
Từ: Tony Salerno <[email protected]>
Về việc: Chúng ta có email rồi
Nad!!!! Nhìn này!!!! Chúng ta có email rồi!!!!!
Chẳng đúng sao? Em có thể viết cho anh tại địa chỉ [email protected]. Em hiểu chưa? Anh là foodie – người thích nấu nướng vì anh là đầu bếp!!!! Dù sao thì, chỉ để chào em. Giờ chúng ta có thể viết thư cho nhau suốt ngày nhé! Em đang mặc gì đấy? Sao em chẳng bao giờ mặc chiếc áo ống mà anh đã mua cho em để mặc đi làm?
Em muốn biết tối nay có gì đặc biệt không?
Đầu măng tây cuộn thịt cá hồi
Cua mai mềm
Súp tôm hùm
Mì pasta putanesca
Cá chỉ vàng trong sốt orchietta
Thịt bò thăn
Bánh flăng
Anh sẽ để dành cho em ít súp.
Này, tiện đây anh nói luôn, ông cậu Giocanni của anh sẽ tổ chức tiệc đính hôn cho chúng ta vào cuối tuần tới. Không có gì rình rang cả, chỉ tổ chức cạnh bể bơi ở nhà ông ấy tại Long Island. Cho nên em nhớ rảnh vào thứ bảy đấy nhé!
Yêu em,
Tony
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Thêm một người nữa
Nè, ông cậu của Tony sẽ tổ chức tiệc đính hôn cho bọn tớ (ừ, thêm một người nữa) và tớ nói với cậu ngay, CẬU PHẢI ĐI ĐẤY. Thật đấy, Mel, tớ không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm một vòng Salerno nào nữa nếu không có cậu. Cậu biết chúng như thế nào mà. Và ông cậu này có bể bơi. Cậu biết họ sẽ ném tớ xuống. Cậu biết mà.
Nói cậu sẽ đến và giữ tớ khỏi bị bẽ mặt đi. LÀM ƠN ĐI.
Nad:-O
Tái bút: Và đừng có lôi CON CHÓ chết tiệt đó ra làm cái cớ nữa.
Về việc: Tớ không thể
Cậu biết tớ không thể mà. Làm sao tớ đi Long Island trong khi Paco đang khiến tớ phải nghĩ ngợi đến nó? Cậu biết cứ 4 hay 5 tiếng là nó phải ra ngoài một lần. Tớ đang mệt đứt hơi vì cứ chạy qua chạy lại giữa văn phòng và bên nhà, cố về đó cho đúng giờ để dắt nó ra. Không cách nào tớ có thể đi Long Island. Con vật tội nghiệp đó có thể nổ tung mất.
Mel
Tái bút: Vivica–cậu biết, siêu mẫu, và là người đẹp đi kèm mới nhất của Donald Trump–đã đá ông ta rồi! Thật đấy! Cô ấy đã bỏ Donald! Nghe nói ông ta đã ngã quỵ, còn cô ấy phải trốn đi để tránh dư luận. Tội nghiệp. Tớ những tưởng cuộc tình này sẽ đơm hoa kết trái.
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>
Về việc: Paco
Chuyện này buồn cười thật đấy. Mel, cậu không thể giam cầm cả đời mình chỉ vì hàng xóm bỗng bị hôn mê. Nói thật đấy. Phải có ai đó trong gia đình bà ấy có thể chăm sóc con chó ngu ngốc đó chứ. Sao CẬU phải làm hả? Cậu làm đủ rồi, vì Chúa. Ý tớ là, cậu đã cứu mạng bà ấy. Hãy để người khác chăm cho Paco và lịch ăn uống của nó. Tớ không đùa đâu. Tớ sẽ không vào bể bơi đó một mình. Nếu cậu không tìm họ hàng của bà ấy, tớ sẽ tì
Nad:(
Tái bút: Xin lỗi, tớ hiểu mối bận tâm của cậu dành cho Winona, nhưng còn với Donald? Mà Vivica có phải là cô nàng quảng cáo áo ngực nước của Victoria’s Secret không? Họ sẽ ổn thôi. Tin tớ đi.
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>
Từ: Mel Fuller <[email protected]>
Về việc: Paco
Nói như cậu thì dễ rồi. Vấn đề là AI đây? Người họ hàng duy nhất còn sống của bà Friedlander là cháu trai tên Max, mà ngay cả cảnh sát cũng không thể lần ra anh ta để thông báo về chuyện đã xảy ra. Tớ biết anh ta sống ở đâu đó trong thành phố, nhưng số điện thoại không hề có trong danh bạ. Hình như anh ta là nhiếp ảnh gia đầy hứa hẹn đã có những tấm ảnh trưng bày ở Whitney. Ít ra, đó là theo lời bác của anh ta kể. Và anh ta khá nổi tiếng với các chị em phụ nữ… Do đó, không có số trong danh bạ, tớ cho rằng thế là để chồng các bà này không thể dò ra tăm hơi anh ta. Và dĩ nhiên, bà bác không có số của anh ta vì bà chắc đã nhớ nó.
Dù thế nào thì, tớ có thể làm gì đây? Tớ không thể cho con vật tội nghiệp đó vào chuồng. Nó đủ hoảng về việc chủ nó đang bị… à, cậu biết rồi đấy. Làm sao tớ có thể để nó bị nhốt trong chuồng ở đâu đó? Nói thật, Nadine, nếu cậu nhìn mắt nó, cậu cũng không thể làm vậy đâu. Nó là con vật dễ thương nhất mà tớ từng gặp, dĩ nhiên thế có nghĩa là đã gộp bọn cháu trai và cháu gái của tớ vào rồi. Giá mà nó là con người, tớ sẽ lấy làm chồng cho coi. Tớ thề đấy.
Mel
Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]
Từ: Tony Salerno <[email protected]>
Về việc: Em nói em không đi nghĩa là sao?
Nadine, em PHẢI đi. Bữa tiệc là dành cho EM. À, cho cả anh và em. Em không thể không đi. Và em đừng có nói cái kiểu không muốn ai trong gia đình anh nhìn thấy em mặc áo tắm. Anh còn phải nói bao nhiêu lần nữa với em rằng em là cô gái nóng bỏng nhất thế giới rồi hả? Em nghĩ anh quan tâm em mặc size mấy sao? Em phải nghe đi chứ. Có điều em nên mang đôi dép lê anh mua cho em thường hơn.
Anh không hiểu có gì khác nhau giữa chuyện Mel đi hay không đi. Sao phụ nữ luôn phải làm mọi việc với nhau nhỉ? Thật vớ vẩn hết sức.
Thôi thì, nếu em cảm thấy cần phải như thế, cứ nói với họ em bị nhiễm trùng tai và không thể xuống nước. Trời. Anh thật không hiểu nổi em. Thật không hiểu nổi.
T
Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>
Đồng gửi: Nadine Wilcock<[email protected]>
Từ: Dolly Vargas <[email protected]>
Về việc: Vấn đề nhỏ của cô
Các cô yêu quý:
Tôi không tránh được việc nghe lén cuộc trò chuyện nho nhỏ giữa hai cô trong phòng vệ sinh mới đây. Nếu không đang bận thì tôi đã nhảy vào rồi (rõ ràng ta phải nói với ai đó về những buồng chật hẹp này. May thay, Jimmy–anh chàng giao nhận fax mới–mềm dẻo đến mức không ngờ, nếu không bọn tôi chẳng tài nào xoay sở được 😉
Đầu tiên, Mel, cưng à, Max Friedlander không có bức ảnh cũ nào ở Whitney cả–cô sẽ biết điều này nếu chịu khó dẹp những phim bom tấn sang một bên đủ lâu để tìm hiểu một nền văn hóa thực thụ. Anh ta có một bức ảnh chụp bán thân tuyệt đẹp được trưng bày ở triển lãm Biennial[1], không một mảnh vải che thân. Nếu cô thắc mắc thì đây: anh ta là một thiên tài sử dụng máy ảnh. Tuy nhiên đó có thể không phải là nơi thể hiện tài năng thực sự của anh ta, xét theo bức ảnh đó… nếu cô hiểu ý tôi. Và tôi chắc là cô hiểu.
Dù sao thì, anh ta, vì những lý do khó hiểu, đã quyết định làm giảm giá trị tài năng của mình bằng cách bán thân cho những buổi chụp ảnh chẳng hạn như, chỉ là một ví dụ, ấn bản áo tắm Sports Illustrated thời trang Đông năm ngoái. Và anh ta vừa hoàn tất ca-ta-lô Giáng sinh cho Victoria’s Secret, tôi tin vậy. Mọi điều cô cần làm là liên lạc với những chỗ được gọi là xuất bản và tôi chắc chắn họ sẽ biết cách nhắn cho anh ta. Thôi nhé, hẹn gặp lại các cô.
Dolly XXXOOO
Tái bút: Mel, về Aaron. Này, cô không thể xoa dịu chàng à? Chàng cứ thế này thì tôi chẳng làm ăn được gì. Cái kiểu Wagner đó làm tôi đau hết nửa đầu