Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chàng Trai Nhà Bên

Chương 5

Tác giả: Meg Cabot

Gửi đến: Jason Trent <[email protected]>

Từ: <[email protected]>

Về việc: Jerry

Anh sai rồi. Hầu hết con gái đều thích Jerry Garcia hơn Mariah Carey. Em vừa thăm dò trong văn phòng, và Jerry thắng Mariah gần như 5-1–em gái ở phòng xử lý thư từ không thích ai cả, vì vậy phiếu cô ấy không tính.

Ngoài ra, em đã nhìn vào chồng CD của Melissa khi cô ấy đang ở trong bếp lấy bia, và em không thấy có đĩa nào của Mariah Carey cả. Anh đúng là chẳng biết gì về phụ nữ.

John

Từ: Jason Trent <[email protected]>

Về việc: Anh đúng là chẳng biết gì về phụ nữ

Em thì biết chắc?????????

Gửi đến: Trung úy Paul Reese <[email protected]>

Từ: John Trent <[email protected]>

Về việc: Helen Friedlander

Reese,

Không biết anh có thể giúp tôi một việc không. Tôi cần biết mọi thông tin anh có về Helen Friedlander, 12-17 Tây, đường số 82, căn hộ 15A. Tôi tin bà ấy là nạn nhân của một vụ đột nhập và tấn công – một vụ khá nghiêm trọng, vì bà ấy đã ở khu săn sóc đặc biệt kể từ đó, đang hôn mê. Tôi cảm kích lắm, và không đâu, không phải để viết bài, vì vậy đừng lo về sở của anh.

John Trent

Phóng viên cấp cao

Ký sự

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: John Trent <[email protected]>

Về việc: Helen Friedlander

Đừng lo. Mọi việc tiến triển tốt. Tớ lẩn tránh an toàn những thắc mắc của cô Fuller về công việc của tớ tại Quỹ Cứu trợ trẻ em. Mà này, chọn việc nghe kêu đấy. Tớ đoán “trẻ em” ở đây theo ý cậu là những cây que mỏng như kẹo gum 18 tuổi mà cậu mất nhiều ngày để chụp ảnh thời trang và chỉ những ai 48 tuổi đã ly dị mới có đủ sức cung ứng?

Cậu đúng là tên khốn, cậu biết không?

J

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Bớt buồn đi

Chúa ơi, tớ quên mất cậu có thể rất bảo thủ. Hèn gì chuyện tình của cậu chỉ ba bảy hai mươi mốt ngày là rã đám. Có chuyện gì với em vừa rồi vậy? À, phải, tớ nhớ rồi: bộ sưu tập Kierkegaarde cùng tông màu với ghế sô-pha. Anh bạn, cậu cần phải thư giãn. Ai thèm quan tâm một phụ nữ có những sách nào trên kệ? Cô ấy làm ăn thế nào giữa những tấm drap giường đó mới là vấn đề, heh heh h

Max

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Đại úy Paul Reese <[email protected]>

Về việc: Helen Friedlander

Trent,

Hồ sơ đang được gửi. Hoặc tôi nên nói một số bản sao của hồ sơ đã tình cờ được chép ra trong lúc cả Sở đang ăn trưa. Nếu bất kỳ cái gì của thứ này xuất hiện trên mặt báo của anh, Trent, anh có thể hôn tạm biệt chiếc xe hơi thể thao Mutang của anh. Coi như bị tịch thu.

Tóm tắt vụ việc liên quan đến Helen Friedlander:

Gọi vào khoảng 8:50 sáng, báo có một phụ nữ bất tỉnh trong nhà. Chúng tôi có một đơn vị đang làm nhiệm vụ trong công viên gần đó. Họ đến hiện trường đâu khoảng 8:55 sáng. Tìm thấy nạn nhân đang được một phụ nữ là hàng xóm sơ cứu. Sau đó người phụ nữ này được xác định là Melissa Fuller, sống cạnh nhà tại căn hộ 15B.

Nạn nhân là một bà cụ khoảng 80 tuổi. Lúc phát hiện đầu tiên, mặt úp xuống thảm trong phòng khách. Nhân chứng khai cô ta đã lật bà cụ lên để kiểm tra nhịp tim, hô hấp, v.v. Nạn nhân còn thở nhưng mạch yếu khi đội cấp cứu đến lúc 9:02 sáng. Không thấy dấu hiệu đột nhập hay vào nhà trái phép. Khóa ngoài không bị cạy. Cửa không khóa, theo người hàng xóm.

Theo các bác sỹ, nạn nhân bị đánh vào sau đầu bằng vật cùn, có thể là súng lục dạng bỏ túi. Vụ tấn công xảy ra khoảng 12 tiếng trước khi tìm thấy nạn nhân

Nghi vấn đặt ra cho người gác cửa và các hàng xóm cho thấy:

Không ai gọi đến căn hộ 15A vào đêm trước khi phát hiện nạn nhân.

Không ai nghe bất kỳ náo động nào vào khoảng 9 giờ tối hôm đó.

Một lưu ý nữa: có một số quần áo của nạn nhân được ném ngang giường, như thể trước tai nạn, nạn nhân đang phân vân không biết nên mặc cái nào. Tuy nhiên, nạn nhân, khi được tìm thấy, đang mặc áo ngủ, có cả cuộn tóc, v.v…

Một phóng viên có thể đưa ra lập luận rằng, có thể hiểu đây là một vụ tấn công nữa của tên giết người mặc quần áo phụ nữ. Tuy nhiên, có một sự khác biệt lớn: kẻ này luôn giết chết nạn nhân của hắn, và có xu hướng luẩn quẩn để biết chắc rằng họ thực sự đã chết.

Ngoài ra, nạn nhân của hắn thường ở độ tuổi 20, 30, và 40. Bà Friedlander, dù nhanh nhẹn hoạt bát so với tuổi, vẫn không thể nhầm lẫn là một phụ nữ ít tuổi hơn. Vậy thôi. Chúng tôi không có thông tin gì. Dĩ nhiên, nếu bà lão chết, mọi việc sẽ thay đổi. Sự việc sẽ trở thành một vụ giết người, và chúng tôi sẽ cho các thám tử vào cuộc cũng như tìm dấu vân tay, v.v. Nhưng trừ khi việc đó xảy ra, vụ này vẫn được xem là một vụ trộm.

Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Chúc anh may mắn, và nói các đồng nghiệp anh thôi làm phiền Đơn vị chống tội phạm đường phố đi. Phải, một số đúng là rác rưởi, nhưng hầu hết anh em đều là người tốt.

Paul

Đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Anh ấy không có ý đó đâu

Nadine, cậu biết anh ấy không có ý đó mà. Ít ra không phải như cậu nghĩ. Tony chỉ nói rằng nếu cậu định cứ ngồi đấy ca cẩm về trọng lượng của mình, sao không làm gì đó để cải thiện và tham gia lớp tập thể dục. Anh ấy chưa bao giờ nói cậu béo. Được chứ? Tớ cũng ở đó mà. ANH ẤY KHÔNG CÓ NÓI CẬU BÉO. Giờ cậu định nói với tớ rằng cậu chẳng vui tại bữa tiệc? Ông cậu của Tony thật đáng yêu. Lời chúc mừng của ông ấy… nó thật dễ thương! Tớ thề, Nadine, đôi khi tớ ghen tỵ với cậu đến mức muốn vỡ tung luôn. Tớ sẽ cho đi bất cứ thứ gì để tìm thấy một anh chàng có một người cậu như Giovanni, người sẽ tổ chức tiệc hồ bơi cho tớ và gọi tớ là Botticelli Venus[4]. Và cậu CHẲNG mập chút nào trong bộ đồ đó. Chúa ơi, nó có đủ vải chống thấm Gortex trong đó để kiểm soát lớp mỡ thừa của Marlon Brandon. Cái bụng bé tí của cậu không có cơ hội đâu. Cậu hãy thôi than thở và hành động như một người lớn đi. Nếu cậu ngoan, tớ sẽ cho cậu qua nhà và theo dõi Max Friedlander cùng tớ… Oooh, nhìn kìa, tối nay anh ta mặc áo thun không tay…

Mel

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Cái mông

Cậu nói dối. Về cái áo thun không tay và ý của Tony muốn nói gì. Cậu biết rõ ý anh ấy muốn nói là anh ấy chán nhìn cái mông size 16 của tớ. Tớ cũng chán ngán và mệt mỏi khi nhìn nó. Nên tớ toàn tâm toàn ý muốn tham gia lớp tập thể dục.

Tớ không cần biết Tony ám chỉ gì. Là do anh ấy mà tớ ra nông nỗi này. Tớ đang size 12 cho đến khi anh ấy xuất hiện và bắt đầu làm cho tớ món mì ống gan gà với pho mát bốn loại và sốt kem rượu Marsala đã thành thương hiệu của anh ấy vào hằng đêm. Nào, em yêu, nếm thử đi, em chưa từng ăn thứ gì giống thế đâu. Ha! Cả món mì ống nấu vodka nữa chứ. Vodka cái khỉ mốc. Xốt kem thì có, đâu có ai thèm nói tớ biết chúng khác biệt thế nào. Còn việc được gọi là Botticelli Venus, tin tớ đi, có nhiều tên hay hơn để gọi. Bây giờ anh chàng-mắc nợ-chó đang mặc gì?

N:-/

Gửi tới: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Anh ta đang mặc gì

Cậu cần biết anh ta mặc gì để làm gì? Cậu đính hôn rồi. Nhưng nếu cậu cứ nài nỉ…

Để xem nào, anh ta đang lằm (hay nằm nhỉ? Hèn gì họ cho tớ chết dí với Trang 10) trên giường mặc áo thun có tay (xin lỗi, không phải thun không tay–cậu nói đúng, tớ đang nằm quan sát nếu cậu để ý). Anh ta lại lôi laptop ra lần nữa. Paco đang ở cạnh. Tớ phải nói là Paco nhìn vui kinh khủng. Con chó đó chưa bao giờ vui đến thế khi tớ ở bên đó. Chắc là… Chúa ơi! Hèn gì con chó đó vui! Anh ta đang cho nó ăn Alpo, thức ăn cho chó, ngay trên giường! Con chó đó đang trây Alpo khắp khăn phủ giường vải Chenillephòng dành cho khách của bà Friedlander! Thằng cha này bị gì vậy? Anh ta không biết vải Chenille phải được giặt khô à?

Sao mà thê thảm thế này. Sao mà thê thảm thế này, Nadine. Một nỗi thương cảm bất chợt trào dâng trong lòng tớ. Tớ đang ngồi đây vò võ trong căn hộ của mình, tường thuật mọi hoạt động của anh chàng nhà bên cho bạn thân nhất của tớ, người đã được đính hôn. Nadine, cậu sắp cưới rồi! Còn tớ đang làm gì đây? Ngồi đây vận áo len tay dài đang email cho người bạn gái của mình.

TỚ THẬT ĐÁNG THƯƠNG!!! Tớ còn hơn cả đáng thương nữa, tớ–ÔI CHÚA ƠI. ÔI CHÚA ƠI, Nadine! Anh ta vừa nhìn thấy tớ. Tớ không đùa đâu. Anh ta vừa vẫy tay!!! Tớ xấu hổ chết mất. Tớ chết mất. Tớ–Chúa ơi, anh ta đang mở cửa sổ. Anh ta đang nói gì đó với tớ.

Tớ quay lại với cậu ngay.

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: VIẾT LẠI ĐI!!!!

Nếu tối nay cậu không viết lại cho tớ, tớ thề sẽ gọi cảnh sát. Tớ không quan tâm mình có đang giống mẹ của cậu hay không. Cậu không biết gì về gã này, trừ bà bác điên của anh ta sống cạnh nhà cậu và chuyện anh ta có một bức ảnh chụp nuy treo ở Whitney. Mà này, tớ nghĩ cậu và tớ cần đi một chuyến nhỏ vào thứ hai để nhìn tận mắt.

VIẾT LẠI CHO TỚ–nếu không mấy anh chàng ở 87 Precinct sẽ lại đến thăm cậu.

Nad

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Tony Salerno <[email protected]>

Về việc: Em hãy thôi đi

Anh đã cố gọi cho em trong hai giờ rồi, nhưng điện thoại của em bận suốt. Anh chỉ có thể phỏng đoán, hoặc ống nghe không móc vào máy vì em không muốn nói chuyện với anh, hoặc em đang tám trên mạng với Mel. Nếu là cái sau, hãy thoát mạng và gọi cho anh ở nhà hàng. Nếu là cái đầu, đừng có ngớ ngẩn như thế.

Anh chỉ có nói là nếu em cảm thấy kinh hoàng về chuyện áo cưới, hãy kiếm cho mình một huấn luyện viên kèm riêng hay gì đó. Ý anh là, trời ạ, Nadine, em đang làm anh phát điên phát rồ với cái chuyện vớ vẩn size 12 này. Ai thèm QUAN TM em size mấy chứ? *Anh* không quan tâm. Em thế nào anh cũng yêu. Và anh không quan tâm bao nhiêu chị em gái nhà em đã mặc cái áo ngu ngốc của mẹ em. Dù sao anh cũng ghét nó. Nó xấu như ma. Đi ra mà mua một cái mới, cái mà vừa với em BY GIỜ ấy. Em sẽ cảm thấy khá hơn trong nó và nó sẽ trông khá hơn trên em. Mẹ em sẽ hiểu, và ai thèm quan tâm chị em nhà em nghĩ gì! Dù sao mấy người đó thấy mà ghét. Anh phải đi đây. Bàn 7 vừa gửi trả món cá hồi vì nó chưa chín. Xem em đã làm gì anh này?

T

Gửi đến: Tony Salerno <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Xin lỗi anh….

nhưng em không cảm kích thái độ của anh đối với chị em nhà em. Nói gì thì nói em rất quý họ. Nếu em nói các anh em trai của anh thấy mà ghét, cậu Giovanni của anh thấy mà ghét, anh có muốn như thế không? Nói như anh thì hay rồi. Anh chỉ việc xỏ vội xỏ vàng bộ đồ chú rể đi thuê là xong. *Em* thì phải lộng lẫy em mới chịu.

ANH KHÔNG HIỂU À???? Chúa ơi, làm đàn ông thì quá dễ rồi.

Nad

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Không có gì ầm ĩ cả

Anh ta chỉ không biết sử dụng cái mở nắp hộp bằng điện. Anh ta đã mua cho Ông Peepers cá ngừ để dụ nó chui ra khỏi gầm giường. Sức mấy có hiệu quả. Tớ đã gợi ý lần sau hãy mua cá ngừ trong nước thay vì trong dầu ô-liu. Tớ không nghĩ mèo thích dầu ô-liu lắm.

Dù sao, trong lúc tớ ở đó, anh ta đã hỏi trong khu có nơi nào ngon để gọi đồ ăn Trung Quốc không. Vậy là tớ chỉ, rồi anh ta hỏi tớ đã ăn tối chưa, tớ nói chưa, thế là anh ta hỏi tớ muốn gọi đặt món với anh ta không, tớ nói có, vậy là hai đứa đã ăn sườn nướng ít thịt, mì mè lạnh, thịt heo moo shu, và gà nấu bông cải xanh tại bàn bếp của bà Friedlander. Và tớ biết cậu định nói gì, nhưng không phải, không phải hẹn hò, Nadine

Vì Chúa, chỉ là đồ ăn Trung Quốc thôi mà. Trong bếp bác anh ta. Với Paco ngồi đó, chỉ chực một trong hai đứa rớt xuống thứ gì là nó lủm sạch hết vào miệng. Và không, làm gì có chuyện tán tỉnh tớ. Ý tớ là Max, không phải Paco. Dù rằng tớ không hiểu làm sao anh ta có thể nhịn nhìn tớ khi tớ chắc chắn mình khá bắt mắt trong chiếc áo len Hôm-Nay-Là-Thứ-7-Và-Tôi-Không-Có-Hẹn. Rõ ràng là Dolly đã sai về Max. Anh chàng không phải mẫu người thích tán tỉnh. Rất tự nhiên và thân thiện. Hóa ra bọn tớ có nhiều điểm chung. Anh ta ưa thích những bí ẩn mà tớ cũng vậy, cho nên bọn tớ bắt đầu nói sang những bí ẩn yêu thích của hai đứa. Cậu biết không, anh ta hết sức văn chương, so với một thợ chụp ảnh. Thử so với mấy anh chàng bên phòng Mỹ thuật ở sở thì biết. Cậu hình dung nổi Larry trò chuyện một cách hiểu biết về Edgar Allan Poe[5] không? Tớ nghĩ là không đâu.

Chúa ơi, một ý nghĩ khủng khiếp vừa xuất hiện trong đầu tớ: nếu tất cả những gì Dolly nói về Max là đúng, và anh ta LÀ mẫu người thích tán tỉnh thì nó có nghĩa là sao, vì anh ta không hề tán tỉnh tớ? Nó chỉ có thể có một ý nghĩa thôi!

Chúa ơi, tớ đáng ghét vậy sao!

Mel

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Đi uống một viên Midol đi…

được không? Cậu không đáng ghét. Tớ chắc chắn những gì Dolly nói về Max Friendlander là không ng. Vì Chúa, là DOLLY đó. Chị ta từng làm công việc của CẬU. Có điều không như cậu, chị ta không thật tâm lắm về những gì mình đưa tin. Ví dụ, tớ thành thật nghi ngờ việc chị ta cảm nhận được nỗi đau tinh thần giống như cậu về những gì Matt Damon đã làm với Winona. Tớ chắc chắn anh ta là người rất dễ thương, y như cậu nói.

Nad:-)

Gửi đến: Dolly Vargas <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Max Friedlander

Nào, khai ra đi. Sự thật về anh chàng này là gì? Vì nói chung anh ta đã dọn vào căn hộ bên cạnh Mel và cô ấy rõ ràng đã si mê anh ta, dù cô nàng quả quyết ngược lại. Anh ta có thực sự tệ như chị nói không, hay chị lại nói quá lên, như thường lệ? Và nhớ này: tôi trông coi mục phê bình ẩm thực của tờ báo. Tôi có thể làm chị bị cấm cửa ở quán Nobu chỉ với một cú gọi, vì vậy đừng có lộn xộn với tôi, Dolly.

Nadine

Gửi đến: [email protected]

Từ: Jason Trent <[email protected]>

Về vệc: Sao

Em không định nói chuyện với anh hay sao? Anh chỉ nói là những gì em mù tịt về phụ nữ có thể làm lấp đầy Hẻm Núi Lớn. Tự nhiên em nổi cơn tự ái lên là sao chứ?

Jason

Tái bút: Stacy muốn biết em đã mời tóc hoe đỏ đi chơi chưa.

Gửi đến: Jason Trent <[email protected]>

Từ: [email protected]

Về việc: Sao?

Em không tự ái. Anh muốn gì ở em chứ? Không phải ai trong chúng ta cũng có trợ lý riêng, tài xế riêng, người giúp việc, quản gia, người làm vườn và một đội bảo trì hồ bơi, thầy dạy tennis, bác sỹ dinh dưỡng, và một công việc mà ông chúng ta đã dâng sẵn tới miệng. Em chỉ bận, được chứ? Chúa ơi, em có một công việc toàn thời gian và một con Great Dance phải dắt đi dạo 4 lần một ngày.

John

Tái bút: Nói chị Stacy là em đang tìm dịp thuận tiện đây.

Từ: Jason Trent <[email protected]>

Về việc: Em phải tìm sự giúp đỡ chuyên nghiệp đi

Nghe này, đồ lập dị thần kinh: hành vi thù địch này là từ đâu? Em có thể có một công việc trong văn phòng của ông nội nếu em muốn. Trợ lý riêng cũng vậy. Đội công nhân bảo trì bể bơi thì anh không biết vì sống trong thành phố, em không có bể bơi. Nhưng mọi thứ anh có, em có thể có dễ dàng nếu em từ bỏ cuộc tìm kiếm vô lý mà em đã dấn thân vào chỉ để chứng tỏ em có thể sống tốt mà không cần tiền của Mim. Anh sẽ nói có một thứ em hết sức cần mà em hiện không có, đó là một bác sỹ tâm thần, bồ tèo ạ, vì hình như em đang để mình gặp nguy hiểm chết người do quên mất một điều:

Em không phải dẫn con chó chết tiệt đó đi dạo 4 lần một ngày. Tại sao à? Vì em không phải là Max Friedlander. Hiểu chưa? EM KHÔNG PHẢI LÀ MAX FRIEDLANDER, dù em có nói gì với cô nàng tội nghiệp đó. Giờ thì khắc phục bản thân đi.

Tái bút: Mim muốn biết em có định tới buổi trao tặng chái nhà mới mà chúng ta đã tài trợ xây dựng cho Viện ung thư Sloan-Kettering không. Nếu có, nội yêu cầu em đeo cà-vạt để trông khác mọi ngày một chút.

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: [email protected]

Về việc: Xin chào

Là tôi đây. Max Friedlander đây. Tôi lấy địa chỉ [email protected]. Tên đó là để nhắc tới Jerry Gracia. Ông ấy là ca sỹ chính trong ban nhạc Greatful Dead. Phòng khi cô chưa biết. Cô vẫn khỏe chứ? Tôi hy vọng là cô chưa ăn món mì mè lạnh còn lại hôm qua. Phần của tôi để qua đêm đã đông lại thành một thứ giống như vữa.

Này, tôi nghĩ một số đồ giặt khô của cô đã được giao tới căn hộ của bác tôi vào tối qua thay vì căn hộ của cô. Chí ít, tôi không nghĩ bác tôi có cái áo cánh da báo nào của Banana Republic–hay ít ra, nếu có, bà ấy chẳng may không có nhiều dịp để diện nó gần đây–vậy nó hẳn là của cô, đúng không? Có lẽ chúng ta có thể gặp nhau sau để trả đồ về cho đúng chủ. Còn điều này, tôi mới biết bộ phim Hình bóng của sự nghi ngờ vừa được phục chế bằng kỹ thuật số và phát hành lại sẽ được chiếu tại rạp Film Forum vào tối mai. Tôi vẫn nhớ cô đã nói đó là bộ phimHitchcock cô yêu thích. Tôi nghĩ chúng ta có thể coi suất 7 giờ, nếu cô chưa có kế hoạch nào khác, rồi có thể sẽ kiếm gì đó ăn sau–tốt nhất không phải là đồ ăn Trung Quốc. Có gì cô cho tôi biết với nhé.

Max Friedlander

Tái bút: Tôi đã có ý nói với cô, bạn bè tôi gọi tôi là John. Cái tên này bị dính từ hồi học đại học.

Gửi đến: [email protected]

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Xin chào lại anh

Vâng. Suất 7 giờ được đấy ạ. Chúng ta có thể đến tiệm đồ nướng Brother’s Barbecue sau đó. Nó nằm ngay khúc đường phía dưới Film Forum. Cám ơn đã giữ đồ giặt khô giúp tôi. Ralph cứ lẫn lộn 15A và 15B hoài. Tôi cứ nhận mãi mấy túi lớn thức ăn cho chó giao tận nhà. Khoảng 9 giờ tôi sẽ ghé lấy áo, nếu anh thấy chưa quá muộn. Tôi có việc sau giờ làm–có một buổi khai trương nghệ thuật tôi phải lấy tin cho mục của tôi. Cái anh chàng này quả thật đã làm tượng bằng viên Vaseline. Tôi không đùa đâu. Ai dè cũng có người mua. Ý tôi là, các bức tượng. Thôi, nói chuyện với anh sau nhé.

Mel

Tái bút: Nickname gì mà là John, lạ nhỉ?

Tái tái bút: Anh có thể ngạc nhiên khi biết tôi cũng biết rõ Jerry Garcia là ai đấy.

Thật ra tôi từng xem ông ấy biểu diễn một lần.

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: ÔI CHÚA ƠI

ANH TA MỜI TỚ ĐI CHƠI!!!!!!!!!!!!

À, đại loại vậy. Chỉ là đi xem phim, nhưng thế cũng được tính, đúng không?

Đây hãy đọc thư trả lời của tớ và nói xem tớ nghe có háo hức quá không.

Đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Dolly Vargas <[email protected]>

Về việc: Max Friedlander

Chúa lòng lành, tôi hiểu ý cô muốn nói gì. Tôi chưa thấy Mel hồ hởi đến thế này bao giờ từ lần cô ấy biết có buổi họp mặt các diễn viên trong Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (nhớ cô chị lớn Mary mù tội nghiệp chứ? Thấy mà thảm. Tôi chẳng khoái cô ta chút nào). Cũng may phước là Aaron đang đi công tác ở Botswana nên không phải nghe tiếng ré đầy phấn khích phát ra từ ô của Mel. Anh chàng vẫn còn bị cô nàng ám ảnh một cách tội nghiệp. Sao Mel lại muốn đi ném một tác phẩm nghệ thuật chưa hoàn hảo như Aaron chỉ vì một kẻ như Max, tôi khó lòng hình dung nổi đấy. Ít ra Aaron còn có tiềm năng. Tôi biết có nhiều phụ nữ đã cố thay đổi Max nhưng chẳng ăn thua gì. Nói cách khác, Nadine, hãy dè chừng: rất dè chừng. Max hội đủ tất cả những gì mà các bà mẹ yêu dấu của chúng ta đã cảnh báo (à, mẹ của tôi sẽ cảnh báo tôi về những anh chàng như Max nếu bà ấy từng có mặt ở nhà). Thủ đoạn của Max: rất mãnh liệt cho đến khi đưa được cô gái lên giường, rồi anh ta bắt đầu rút lui. Trong lúc đó, quý cô thường bối rối không hiểu vì sao anh Max ân cần thuở nào thôi không gọi điện nữa. Những cảnh lâm ly ắt phải diễn ra trong tiếng khóc nghẹn ngào: Sao anh không gọi? và Cái ả em thấy đi cùng anh tối kia là ai? được đáp trả không thương tiếc Hãy thôi làm tôi ngộp thở đi, vàTôi chưa sẵn sàng để kết hôn. Câu trả lời cũng có thể ở dạng khác: Chúng ta không thể làm mỗi lúc mỗi việc thôi sao? và Thứ Sáu anh sẽ gọi cho em. Anh thề đấy. Cô mường tượng được không? Mà này, tôi đã tám cô về cái lần Max trong một buổi chụp ảnh áo tắm Sports Illustrated đã bắt tất tật các người mẫu không chừa em nào lấy đá ướp trên đầu ti của họ vì chúng nhô ra chưa đủ chưa? Cưng yêu quý ơi, anh ta sẽ ngốn ngấu Mel bé bỏng của chúng ta rồi phun cô ấy ra không thương tiếc thôi.

Cái vụ Nobu cô không đang nói thực tâm đấy chứ?

Dolly XXXOOO

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Được rồi, vậy tớ mặc gì đây?

Nghiêm túc đấy. Lần trước gặp anh ấy, tớ vận áo len tay dài, nên lần này tớ muốn trông thật xinh đẹp.

Đi ăn trưa với tớ rồi giúp tớ lựa mua cái gì đó. Tớ thấy có một cái áo đầm dây tại Bebe. Nhưng cậu nghĩ nó có quá khêu gợi trong lần hẹn hò đầu tiên không?

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Chúng ta cần nói chuyện

5 phút nữa gặp tớ trong phòng vệ sinh.

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Đồng gửi: Nadine Wilcock <[email protected]>

Đồng gửi: Dolly Vargas <[email protected]>

Từ: George Sanchez <[email protected]>

Về việc: Không ai làm việc ở đây nữa sao?

Các cô đâu hết rồi? Có ai trong các cô chợt nhớ ta có một tờ báo đang chờ phát hành không hả? Dolly, bài viết về giày cao gót, sát nhân thầm lặng của cô đến đâu rồi?

Nadine, tôi vẫn đang chờ bài phê bình về chỗ mới của Bobby Flay.

Mel, cô có đi hay không buổi công chiếu đầu tiên bộ phim mới của Billy Bob Thornton tối hôm qua? Tôi mong cô ít ra có vài lời chỉ trích gay gắt về việc anh ta là một tên đểu khi bỏ rơi mỹ nữ tóc vàng trong Công viên Kỷ Jura vì cái con nhỏ ghê tởm, đang có gì đó mờ ám với anh trai cô ta.

Nếu tôi không thấy cái mông nào đặt vào ghế sớm, sẽ chẳng vui vẻ gì cho các cô tại bữa tiệc tặng quà em bé của Stalle đâu. Lần này tôi nói thật đấy.

George

Gửi đến: Jason Trent <[email protected]>

Từ

Về việc: Em? Thù địch?

Anh phải nhìn vào gương một cái đi, Jase. Anh sẽ không bị hói đầu sớm do gien đâu, bồ tèo. Gien của em gần như giống hệt của anh, và không phải nói khoác, em vẫn có đầy đủ tóc trên đầu. Rất rất nhiều hành vi thù địch bị dồn nén lâu ngày của anh sẽ giết chết các nang tóc đấy. Và nếu anh muốn biết ý của em thì đây: tất cả đều hướng vào Mim. Lỗi của anh là để cho nội điều khiển cuộc đời anh. Thấy không, em đã bứt ra tự do không ràng buộc, và anh biết gì không? Không có một cọng tóc nào vương trên gối em mỗi sáng em thức dậy. Lúc này em đang có ý phớt lờ tâm trạng vô cùng chênh vênh của anh để thông báo với anh một việc, em sẽ không tới dự buổi trao tặng vào tối mai vì có kế hoạch thay thế rồi. Em sẽ không nói thêm vì sợ huynh đệ ta lại tức tối nhau hơn. Nghe thích đấy, huynh đệ ta tức tối nhau hơn. Có lẽ em sẽ cho chi tiết đó vào cuốn tiểu thuyết của em.

Trân trọng kính chào, đứa em trung thành của anh,

John

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Đồng gửi: Dolly Vargas <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Bình tĩnh nào

Hai người cần bình tĩnh nào. Tôi sẽ đi chơi với anh ta, được chưa? Tôi sẽào xuống giường với anh ta đâu. Aaron có thể làm chứng, tôi không nhào xuống giường với bất kỳ ai một cách dễ dàng, được chứ? Hai người đang phản ứng quá đấy. Đầu tiên, Dolly, tôi không tin cái chuyện đầu ti. Còn Nadine, tớ không phải là kẻ mong manh dễ dàng cảm động như cậu nghĩ. Được rồi, tớ có quan tâm đến đời sống tình cảm của Winona Ryder, nhưng nó không làm tớ trăn trở hằng đêm. Lauren Dern cũng vậy. Tớ có thể tự lo cho mình. Vả lại, cũng chỉ là đi xem phim thôi mà, vì Chúa.

Dù sao, cám ơn hai người đã quan tâm.

Mel

Bình luận
× sticky