Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chàng Trai Nhà Bên

Chương 18

Tác giả: Meg Cabot

Gửi đến: Peter Hargraves <[email protected]>

Từ: Dolly Vargas <[email protected]>

Về việc: Mel

Thật tình, em nghĩ chuyện này tức cười thật. Và anh không được để Goerge đuổi cô ấy, Peter. Anh đã duyệt cho đăng bài, nhớ chưa? Chẳng phải anh là chủ báo của tờ báo này sao? Lệnh anh ban ra dám không thi hành được à? Anh sẽ bênh vực nhân viên của anh và bài của cô ấy hay định phủi tay hả?

Peter, anh là đàn ông, hay là con chuột?

XXXOOO

Dolly

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock<[email protected]>

Về việc: Cậu làm gì

Mel, tớ không tin nổi nữa. TỚ KHÔNG TIN NỔI NỮA. Chỉ với một bài viết, cậu đã làm cả thành phố ngưng hoạt động. CẬU CÓ BỊ ĐIÊN KHÔNG HẢ??? George sẽ giết cậu. Cậu không nghĩ là mình đi hơi quá xa à? Ý tớ là, phải, John nói dối cậu, và đó là sai. Nhưng cậu nói dối toàn khu vực ba bang–hay ít ra là những nơi mà Tạp chí có bạn đọc. Hai sai không làm nên một đúng đâu, Mel.

Giờ cậu sẽ bị đuổi và cậu sẽ phải về nhà sống cùng bố mẹ. Vậy ai sẽ làm phù dâu cho tớ hả????

Nad:-(

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Tony Salerno <[email protected]>

Về việc: Anh đã phải

đi làm bằng xe đạp hôm nay vì tình trạng lộn xộn ở đường Madison. Có đủ mọi hình dáng và kích cỡ phụ nữ xếp hàng dài bên ngoài tòa nhà Ký sự. Giống như khi họ tổ chức khiêu vũ nhân dịp Năm mới ở Quảng trường Times, có điều mọi người ăn diện hơn. Em nên nhìn thấy nét mặt kinh hoàng của các cảnh sát được điều động tới. Một số còn mặc trang phục chống bạo động. Giờ em thấy vui hơn chưa? Anh nghĩ em có thể nói một cách dè dặt là cả hai còn hơn cả vui.

Tone

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Tim Grabowski <[email protected]>

Về việc: Không thể tin là

cuối cùng bà đã bắt đầu sử dụng sức mạnh của cái ác, thay vì của cái thiện. Tôi tự hào đến mức muốn nổ tung. Tiến lên, gái.

Tim

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Don and Beverly Fuller <[email protected]>

Về việc: Triệu phú độc thân

Con yêu à, mẹ vừa xem tin tức có một người ở New York đang tìm cưới một cô gái dễ thương ở Staten Island. Mẹ biết con không phải ở Staten Island, nhưng con xinh hơn tất cả những cô mà họ cho lên hình đang đứng trong hàng. Con nên đi thẳng qua đó và đăng ký phỏng vấn vì mẹ nghĩ bất kỳ triệu phú nào cũng sẽ mê tít con.

Và nhớ đem theo cái hình chụp con đăng quang Hoa khôi Hội chợ Hạt Duane nhé! Không đàn ông nào có thể cưỡng lại một cô gái đội vương miệ

Mẹ

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Trung úy Paul Reese <[email protected]>

Về việc: Nếu anh cần đến thế

lẽ ra anh nên nói gì chứ: Tôi còn một con em chưa chồng đây.

Báo cho anh biết: Đây là vụ báo động mũ-và-dùi cui đầu tiên mà chúng tôi từng có ở khu trung tâm. Anh không kiếm được nhiều cuộc gọi yêu cầu mặt nạ và dùi cui chống bạo động trên đó bởi cửa hàng thời trang cao cấp Saks đâu. Xin chúc mừng nhé.

Paul

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Genevieve Randolph Trent <[email protected]>

Về việc: Ta xấu hổ vì cháu

Trong tất cả cháu của ta, cháu luôn là đứa ta ít mong thấy có mặt trong bất kỳ mục lượm lặt nào. Nhưng Higgins cho ta xem gì đây hả, ngay sau bữa điểm tâm? Một bài viết rất khó chịu về cháu và cuộc tìm kiếm cô dâu của cháu! Ai muốn cưới một triệu phú, đúng vậy đấy! Ta chỉ có thể phỏng đoán, xem ra không ai khác ngoài M.Fuller đã viết bài báo rác rưởi này, vì cháu đã tìm cách gạt bỏ con bé. Cháu ơi là cháu, làm thế không khôn ngoan đâu. Nội đã không ngừng dặn dò các cháu hãy đối xử cẩn thận với đồ chơi của mình, nếu không chúng sẽ bị hỏng sao? Ta hiểu thêm rằng cả chỗ làm, và giờ là chỗ ở của cháu đều đang bị vây hãm. Nếu cháu muốn, ta có thể phái Jonesy tới đưa cháu về. Ta do dự khi làm thế, đương nhiên rồi, vì hàng xóm sẽ bực bội nếu tất cả những phụ nữ hiện đang đuổi theo cháu xuất hiện bên ngoài nhà họ. Tuy nhiên, ta đã được ngài cảnh sát, người mà như cháu biết, là bạn cũ của ta, bảo đảm rằng sẽ cố gắng hết sức để giữ bọn dân đen tránh xa vỉa hè ra. Cháu cứ việc lưu lại đây vài ngày cùng ta, một nơi an toàn. Ta cũng được bảo đảm, bởi Peter Hargraves, chủ báo của tờ lá cải bẩn thỉu đó, rằng sẽ có cải chính trong một hai ngày tới. Ông ta có ý đuổi cô gái, nhưng ta bảo chẳng cần phải làm thế. Ta tin con bé có lý do chính đáng, dù lý do đó có là gì. Thật vậy đấy, John. Cháu chưa bao giờ học được cách chơi đẹp với bọn trẻ khác cả. Ta thấy ghét cháu lắm.

Mim

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Jason Trent <[email protected]>

Về việc: Em đã làm

Em thực sự đã làm rồi. Mim giận lắm. Em biết nội ghét bất kỳ kiểu công khai nào mà. Anh đề nghị em lấy phép nghỉ dài hạn đi. Không có nơi nào em có thể chường mặt trong cái thành phố này mà không bị người ta bàn tán tới. Anh nghe nói thậm chí họ còn chế ra loại sandwich mới: kiểu Trent–chỉ hai lát bánh mì và không có gì ở giữa (do em không xuất hiện để “phỏng vấn”). Sao em không qua đây thăm Stacy và các cháu? Cả nhà anh rất muốn gặp em, và em chưa gặp cái người có tên trùng với em đấy. Em nghĩ sao hả?

J

Gửi đến: Jason Trent <[email protected]>

Từ: John Trent <[email protected]>

Về việc: Cám ơn anh đã đề nghị

việc mà Mim cũng đã đề nghị. Nhưng em thích ở đây gặm nhấm sự phiền muộn trong chính cái địa ngục do em tạo ra hơn. Không thể nói là nó không thú vị. Em thậm chí không thể đi xuống cửa hàng góc phố để mua sữa mà không bị gã đứng sau quầy đề nghị giới thiệu con gái. Em càng cố đính chính câu chuyện tìm cô dâu là không đúng sự thật, người ta hình như càng không muốn tin. Họ thích cái ý có một gã đủ giàu để có bất cứ thứ gì trên thế gian trừ một thứ hắn thực sự muốn… tình yêu của một phụ nữ đức hạnh. Dĩ nhiên, bất cứ khi nào em cố giải thích rằng em đã có rồi, nhưng em đã làm hỏng, người ta lại *thực sự* không muốn nghe. Cứ như họ không thể hiểu giàu tiền giàu bạc đâu bằng giàu hạnh phúc. Cũng không quá tệ. Em đang có nhiều việc để làm với quyển tiểu thuyết của em. Nó được viết theo dạng hài. Em thực sự nhớ con chó ngu ngốc đó. Bọn mèo nữa. Em đang nghĩ đến việc kiếm một đứa. Ý em là, con chó. Hoặc có lẽ một con mèo. Em không biết nữa. Em thậm chí còn không thích hợp trong việc kết giao với con người nữa là. Không phải là em không tiếp tục cố đâu. Em gửi hoa cho Mel hằng ngày–ngay cả ngày sau khi bài báo xuất hiện. Nhưng em có nghe gì từ cô ấy không? Không một lời. Em hình dung vỉa hè bên ngoài Tạp chí New York bị vứt đầy hoa hòa giải của em do cô ấy ném từ cửa sổ xuống.

Phải ngừng viết đây. Đồ ăn Trung Quốc–cho một người–tới rồi.

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: John Trent <[email protected]>

Về việc: Em hạ được anh rồi.

Được chưa? Em hài lòng rồi chứ? Bài báo đó đã gây cho anh bao ngượng ngùng không sao kể xiết. Họ vẫn chưa cho anh đi làm. Gia đình anh vừa mới nói chuyện với anh. Anh không nghe gì từ Max, nhưng anh đoán hắn cũng đang bị trừng phạt đích đáng. Ta làm bạn lại nhé?

John

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Chủ đề: Ta làm bạn lại nhé?

Không.

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Phòng Nhân sự <[email protected]>

Về việc: Đình chỉ công tác

Cô Melissa Fuller mến,

Đây là tin nhắn tự động từ phòng Nhân sự của Tạp chí New York, tờ báo ảnh hàng đầu của thành phố New York. Vui lòng hiểu rằng kể từ ngày hôm nay, công việc của cô tại tờ báo này bị đình chỉ không ăn lương. Công việc của cô sẽ được phục hồi lại sau 3 ngày làm việc nữa. Hành động này là kết quả của bài viết mà cô đã không nộp qua các cấp duyệt trước. Vui lòng lưu ý để tham khảo trong tương lai rằng mọi bài viết phải nộp qua biên tập bộ phận trước, không được gửi trực tiếp tới bàn biên tập.

Cô Melissa Fuller, chúng ta ở đây tại Tạp chí New York là một đội. Chúng ta chiến thắng như một đội và cũng thua như một đội. Cô Melissa Fuller, cô không muốn có mặt trong một đội chiến thắng hay sao? Vì vậy xin cô vui lòng làm phần việc của mình để thấy rằng bài vở của cô được chuyển qua các cấp duyệt bài kể từ giờ trở đi!

Thân ái,

Phòng Nhân sự

Tạp chí New York

Vui lòng lưu ý bất kỳ lần đình chỉ nào nữa trong tương lai có thể dẫn đến bị đuổi việc.

Email này là mật và không có giá trị với bất kỳ ai không phải là người nhận gốc. Nếu bạn nhận email này do lỗi, vui lòng thông báo cho người gửi và xóa nó trong hộp thư hay bất kỳ máy lưu trữ n

Gửi đến: George Sanchez <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Đình chỉ công tác sao, George? Thật vậy chứ?

Hẳn là ông đang quá kịch tính rồi? Đây chỉ là một trò đùa nhỏ nhằm vào kẻ thù chính của chúng ta. Tôi sốc khi thấy ông không thích thú tẹo nào về chuyện này.

Mel

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]journal.com>

Từ: George Sanchez <[email protected]>

Về việc: Báo cho cô hay

là chính Hargrave đã khăng khăng đình chỉ cô, không phải tôi. Không phải là tôi nghĩ cô không đáng bị thế. Vả lại, ông ấy phải làm sao đây? Bà nội của Trent la um lên bảo ông ấy phải làm gì đó. Đó là đình chỉ cô hay in bài cải chính. Nhưng làm sao cô có thể cải chính một chuyện tào lao cơ chứ? Cô nói lý rằng việc anh ta nhận xét với một người bạn là điều không thể bác bỏ. Tốt hơn cô nên mừng vì không có khả năng anh chàng sẽ cầu hôn cô. chắc chắn đã làm những người lẽ-ra-sẽ-là-người-nhà chồng cô không còn yêu mến cô nữa.

G

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Đình chỉ ư????

Cậu đùa sao??? Họ có thể làm thế á? Ôi Mel, việc này ngày càng xấu đi! Tớ sẽ làm gì nếu thiếu cậu trong ba ngày? Tớ sẽ chết vì buồn chán!

Có giúp được gì không nếu tớ tổ chức một cuộc bãi công để phản đối?

Nadine

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Đình chỉ công tác

Nào nào, không tệ đâu. Tớ có phần đang trông đợi nó đấy. Tớ đã không nghỉ chút nào một thời gian rồi. Nó sẽ cho Paco và tớ cơ hội gắn kết với nhau lần nữa. Và Chúa biết tớ đã không đến thăm bà Friedlander trong bệnh viện bao lâu rồi. Bà ấy không biết, tớ chắc chắn, tuy vậy tớ vẫn thấy có tội sao ấy… ngay cả khi bà ấy hóa ra không phải là bác-chồng của tớ. Đừng lo cho tớ. Tớ ổn mà. Nói thật đấy.

Mel

Gửi đến: Don and Beverly Fuller <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Chào mẹ!

Con chỉ đang tự hỏi là mẹ có biết còn cơ hội nào ở Văn thư Hạt Duane cho con không. Mẹ có nhắc đến một lần là mẹ nghĩ Mabel Flemming quan tâm đến việc thuê con làm người viết mục Giải trí và Nghệ thuật của họ. Con đã suy nghĩ rất nhiều về việc đó, và con đi đến kết luận rằng con thực tình đã chán ngán thành phố, và muốn về nhà một thời gian. Mẹ cho con biết nếu Mabel vẫn cần người nhé? Cám ơn mẹ.

Mel

Tái bút: Đừng lo cho con. Con ổn. Thật đấy.

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

: Don and Beverly Fuller <[email protected]>

Về việc: Con yêu, ý con là sao?

Con thực sự đang nghĩ đến việc về nhà? Ôi, bố mẹ không thể nào mừng hơn được nữa. Ý mẹ là, cũng tốt cho con khi đi ra thành phố lớn và cố chứng tỏ bản thân, nhưng sự thật là con đã làm thế xong rồi. Giờ đã đến lúc con nghĩ đến việc ổn định gia đình, và bố mẹ hết sức hài lòng khi thấy con muốn làm việc này tại đây ở Lansing yêu dấu. Và mẹ không muốn con nghĩ bà con quê mình không biết mở mang ra thế giới, bởi vì con biết mới hôm kia thôi họ đã mở một thương xá Big Kmart! Con tin nổi không? Một Big Kmart, ngay tại Lansing đây. Dù sao, tin tốt là: mẹ đã gọi cho Mabel ngay và hỏi bà ấy còn cần người viết mục Giải trí và Nghệ thuậtkhông, bà ấy liền đáp, Chết tiệt, còn chứ sao không! Công việc là của con, nếu con muốn. Trả không nhiều–chỉ $12,000 một năm. Nhưng con yêu, nếu con sống ở nhà, con có thể tiết kiệm hết ngần ấy, và dùng nó để trả trước cho nhà riêng của con khi con rốt cuộc cũng lấy chồng. Ôi, tại mẹ mừng quá thể thôi. Con có muốn bố mẹ lái xe ra rước con không? Chỉ cần cho mẹ biết khi nào con muốn về là bố mẹ ra đón con liền! Ôi con yêu của bố mẹ, bố mẹ yêu con nhiều lắm, và rất nóng lòng được gặp con!

Bố mẹ

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Cậu chắc là

cậu ổn chứ? Tối qua hình như không phải là cậu nữa. Tớ biết cậu không phấn khích cho lắm với vụ đình chỉ công tác, và vụ anh chàng John vẫn còn làm cậu ũ…

Nhưng hình như cậu có vẻ lạc lõng hơn bình thường tại phòng thử đồ hôm qua. Không phải vì cậu ghét cái đầm của cậu đấy chứ? Vì quá muộn rồi không thể lựa những cái mới…

Đang nhớ cậu,

Nad

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Cậu đùa à?

Mọi việc vẫn tuyệt. Hôm nay tớ dành hẳn hai tiếng để ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt, rồi xem chương trình Rosie, và làm móng, và dắt Paco ra ngoài, rồi cho chăm sóc móng chân, và xem phim buổi trưa, và đọc hết cuốn Vogue tháng chín (tất cả 1600 trang) và ăn một hộp bánh Ring Dings và đưa Paco ra ngoài… Tớ như bị say thuốc ấy! Nhưng cám ơn cậu đã hỏi.

Mel

Tái bút: Hôm nay có hoa nào từ John không?

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Không có hoa nào

từ John hôm nay. Nhớ chưa? Cậu gọi cho người bán hoa nói sẽ kiện tội quấy rối nếu họ không dừng lại.

Mel, sao cậu không gọi cho anh ta? Cậu không nghĩ chuyện này kéo dài thế là đủ rồi à? Ý tớ là, anh chàng rõ ràng đang điên lên vì si mê cậu–hay ít ra là từng thế, cho đến khi có trò quảng cáo triệu phú. Tớ thực sự nghĩ hai người là một cặp đẹp đôi. Cậu không thể cố một lần nữa hay sao?

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Khoan đã

CẬU là người đã nói mình ngờ ngợ suốt là có cái gì đó không đúng về hắn. Rồi giờ cậu muốn tớ GỌI cho hắn? Cậu muốn TỚ gọi cho HẮN??? Sau những gì hắn đã làm??? CÒN KHUYA NHÉ!!!

Chúa ơi, Nadine: tớ đang viết cho bà Friedlander tất cả mọi chuyện, nghĩ anh ta và tớ sẽ sống suốt đời với nhau. Rồi tớ phát hiện ra đó không phải là tên thật của anh ta, và cậu muốn tớ GỌI CHO ANH TA??? Cậu làm sao vậy? Hội chứng trước kỳ kinh nguyệt hay sao? Thôi đi nhé. Tớ KHÔNG BAO GIỜ gọi cho anh ta đâu. KHÔNG BAO GIỜ KHÔNG BAO GIỜ KHÔNG BAO GIỜ KHÔNG BAO GIỜ

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Thôi được rồi

Tớ hiểu rồi. Chà. Thứ lỗi cho tớ vì đã đề nghị như thế.

Gửi đến: Tony Salerno <[email protected]>

Từ: Nadine Wilcock <[email protected]>

Về việc: Phù dâu của em

đang mất hết hy vọng. Em phải làm sao đây?

Gửi đến: Nadine Wilcock <[email protected]>

TừVề việc: Dứt khoát

em phải mời John đi dự đám cưới. Nghiêm túc đấy. Ngay phút cô ấy nhìn thấy anh ta, cô ấy sẽ tan chảy ra. Ít ra, đó là điều luôn xảy ra trong phim.

Tone

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Chìa khóa

Vâng, là tôi đây. Max Friedlander thật, lần này. Tôi sắp trở về New York, và cần chìa khóa vào căn hộ của bác tôi. Tôi hiểu là cô đã thay ổ khóa, và đang giữ tất cả các chìa khóa. Cô vui lòng đưa chìa khóa cho người gác cửa để anh ta cho tôi vào ngày mai.

Chân thành,

Max Friedlander

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Chìa khóa

Làm sao tôi biết đây là Max Friedlander THẬT? Làm sao tôi biết anh không phải là kẻ mạo danh, như Max Friedlander lần trước tôi gặp?

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Chìa khóa

Vì nếu cô không đưa sẵn chìa khóa vào căn hộ của bác tôi cho tôi, tôi sẽ kiện cô. Hiểu chưa?

Thân ái,

Max Friedlander

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Chìa khóa

Được thôi. Tôi sẽ nói người gác cửa kiếm cho anh một chìa.

Xin hỏi anh định làm gì với Paco và lũ mèo?

Mel Fuller

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Chìa khóa

Đưa TẤT CẢ các chìa cô có cho người gác cửa. Tôi có ý chuyển tới sống ở căn hộ của bác tôi thời gian này, vì vậy tôi sẽ chăm sóc Paco và lũ mèo. Sự phục vụ của cô, dù đáng trân trọng, không còn cần nữa, cám ơn nhiều.

Max Friedlander

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc:

Đừng lo. Khi bác anh tỉnh dậy, tôi nhất định sẽ kể hết cho bà cụ nghe về “thái độ” của anh. Và về việc anh vội vã đến bên bà lúc bà cần thế nào. Anh biết không, có một cái tên dành cho những kẻ như anh, có điều tôi quá lịch sự không thể viết ra đây.

Mel Fuller

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Chìa khóa

Cô có thể kể cho bà ấy bất cứ chuyện gì cô muốn. Vì tôi có tin cho cô đây, thưa cô: Bà ấy sẽ không tỉnh lại.

Bạn của cô,

Max Friedlander

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Về việc: Tên bạn Max của anh

là một con người đánh khinh nhất hành tinh, và việc anh có thể làm ơn cho anh ta quả là vượt quá tầm hiểu biết của tôi. Tôi chỉ muốn anh biết điều đó.

Mel

Gửi đến: Mel Fuller <[email protected]>

Từ: John Trent <[email protected]>

Về việc: Việc em chịu

viết cho anh nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi phải không? Anh đã để lại nhiều tin nhắn cho em tại tòa soạn, nhưng họ nói em đã không đi làm cả tuần nay. Em lại bị ốm hay sao? Có gì anh có thể giúp không?

John

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Mel Fuller <[email protected]>

Về việc: Max Friedlander

>Việc em chịu viết cho anh nghĩa là em đã tha thứ cho anh rồi sao?

Chưa.

>Anh đã để lại nhiều lời nhắn cho em tại tòa soạn, nhưng họ nói em đã không đi

>làm cả tuần nay. Em lại bị ốm hay sao?

Đó là vì tôi bị đình chỉ công tác. Không phải việc của anh.

Max sẽ dọn vào căn hộ của bác anh ta. Tôi vừa thấy anh ta ở hành lang.

Không thể tin là hai người từng là bạn với nhau. Anh ta là kẻ ích kỷ nhất mà tôi xui xẻo đã gặp. Khoan đã. Nghe thử cái này xem. Hai người xứng nhau đấy.

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: John Trent <[email protected]>

Về việc: Mel

Vậy tôi nghe cậu đã về lại thành phố, và đang sống trong căn hộ của bác cậu.

Tuyệt đấy. Đúng là quá tuyệt. Hy vọng cậu nhớ tôi đã viết gì lần trước chúng ta liên lạc vẫn là sự thật: nếu tôi thấy cậu, cậu coi như rồi đời.

Và nếu tôi nghe một lời nào từ Mel rằng cậu đang ngược đãi cô ấy trong bất kỳ cách nào, tôi sẽ lao đến xử cậu ngay. Tôi không nói đùa chuyện này đâu, Max. Tôi có bạn bên cảnh sát và họ sẽ vui lòng nhìn chỗ khác trong khi tôi tẩn cậu tơi tả. Tất cả chuyện ở Trang 10 về cậu và Vivica–là lỗi của tôi, không phải của Mel. Vậy nên đừng làm gì nực cười, tôi cảnh cáo cậu đấy, nếu không cậu sẽ hối tiếc.

John

Gửi đến: John Trent <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Mel

Chuyện gì trên Trang 10 về tớ và Vivica? Cậu đang nói gì vậy? Mà tại sao cậu vẫn hằn học thế? Ý tớ là, cô gái trông không đến nỗi nào, nếu cậu thích mẫu người này, nhưng chẳng có gì đáng nói cả. Trời ạ, rõ là cậu không còn vui nhộn như ngày xưa nữa.

Max

Tái bút: Họ có đang thuê nhiếp ảnh viên ở Ký sự không? Vì tớ phải nói với cậu, tớ rất cần công việc.

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: [email protected]

Về việc: Đám cưới của chúng ta

MAXIE!!!

EM VỪA TRỞ VỀ TỪ BUỔI BIỂU DIỄN THỜI TRANG Ở MILAN, VÀ CÓ NGƯỜI ĐÃ CHO EM XEM BÀI VIẾT VỀ ANH VÀ EM TRONG TỜ BÁO!!! ĐÚNG VẬY CHỨ??? ANH THẬT SỰ MUỐN CƯỚI EM??? ANH ĐANG Ở ĐU??? EM ĐẴ[12] GỌI TẤT CẢ CÁC SỐ CŨ, NHƯNG HỌ NÓI CHÚNG ĐÃ BỊ CẮT. CUỐI CÙNG DIERDRE TÌM CHO EM TÀI KHOẢN EMAIL NÀY ĐỂ EM CÓ THỂ THỬ VIẾT CHO ANH. EM HY VỌNG ANH NHẬN ĐƯỢC THƯ VÌ EM THẬT SỰ MUỐN ANH BIẾT RẰNG EM ĐÃ THA THỨ CHO ANH VÌ NHỮNG GÌ ĐÃ XẢY RA Ở KEY WEST VÀ EM RẤT RẤT HY VỌNG CHUYỆN HỌ NÓI TRÊN BÁO LÀ THẬT!!!

YÊU ANH,

VIVICA

Gửi đến: Sebastian Leandro <[email protected]>

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Chuyện quái gì

đang diễn ra quanh đây khi tôi đi vắng vậy? Cái Trang 10 này là sao? Và tại sao Vivica nghĩ tôi muốn cưới cô ta? Tôi thề là tôi mới rời thành phố có mấy tháng mà mọi người đều trở ên mất trí hết rồi.

Max

Gửi đến: Max Friedlander <[email protected]>

Từ: Sebastian Leandro <[email protected]>

Về việc: Xin lỗi vì là người báo tin này trước nhất với anh

nhưng có một bài đăng trên Trang 10, là mục lượm lặt của tờ Tạp chí New York, nói anh đã cầu hôn Vivica và đang háo hức muốn bắt đầu một gia đình với cô ấy.

Làm ơn đừng bắn người đưa tin.

Sebastian

Gửi đến: [email protected]

Từ: Max Friedlander <[email protected]>

Về việc: Đám cưới của chúng ta

Trái với những gì cô có thể đọc trong mẩu rác mà vài người trong thành phố gọi là báo, tôi chưa từng, lúc này và trong cả những ngày qua, nuôi dưỡng ước mơ lấy cô làm vợ.

Chúa ơi, Vivica, do cô mà tôi đang sống trong cảnh gần như nghèo túng! Chỉ có thằng ngu mới lấy cô. Hay một gã có quá nhiều tiền đến nỗi không buồn quan tâm cô đã mua bao nhiêu cá heo gỗ. Sao cô không thử gọi Donald Trump một cú xem? Tôi cá ông ta sẽ nhận lại cô.

Max

Bình luận
× sticky