Abbie bước vào bếp qua cửa sau. Bếp mát rượi vì có máy điều hoà không khí chung cho cả nhà. Thịt đang quay trong lò thơm phức mùi hành phi. Nàng đi len lõi giữa những thùng chồng cạnh cửa , tất cả đều có chữ viết tay cuả mẹ nàng , ghi rõ thùng chứa đồ vật sẽ bán. Abbie tìm thư ở cái quầy cạnh máy điện thoại , nhưng không có.
Nàng nóng ruột đẩy cánh cửa thông qua phòng ăn chính , tìm trên bàn , và trên bàn giấy , rồi tìm khắp phòng ăn , đôi giày bốt kêu to trên sàn gỗ rồi êm đi trên tấm thảm , rồi lại kêu thình thịch trên sàn.
– Abbie , con đấy à ?- Mẹ nàng kêu từ thềm trên đầu cầu thang.
– Dạ , thưa mẹ. Mẹ để thư hôm nay ở đâu ? Ben bảo có một gói từ văn phòng Lane gửi đến.
– Ở trên bàn ngoài phòng đợi- Babs xuống cầu thang , mặc một cái quần không nếp kiểu cũ rích , đầu buộc cái khăn.
Abbie bước tới cái bàn để sát tường và lựa thư.
– Abbie , mẹ mừng vì con tới. Con muốn chọn phòng ngủ nào ở cái nhà kia ? Hôm đến xem nhà , con không nói. Mẹ phải quyết định giữ bàn trang điểm nào và bán đi cái nào. Cái bàn trang điểm của con chỉ để lọt trong một phòng mà không lọt ở phòng kia. Cái bàn cuả mẹ cũng vậy , nhưng cái bàn ở phòng dành cho khách thì phòng nào cũng lọt.
Abbie xé bì thư và kéo ra cuốn danh mục in các món bán đấu giá. Ở trang ba , Abbie thấy tên Tiểu Gian Phong in bằng chữ hoa. Tuy nàng đã ngờ rằng con ngựa cái con thế nào cũng có trong ấy , dù nàng đã đòi quyền sở hữu nó , khi chính mắt trông thấy việc ấy , nàng thấy trong lòng chết lặng đi một ít. Cách đó hai hôm , Lane đã gọi điện thoại đến cho nàng hay tòa án xét về chúc thư đã có quan điểm là con ngựa cái ấy có giá trị quá cao nên không thể coi như một đồ chơi trong gia đình. Thế nhưng Abbie vẫn hy vọng.
– Abbie , con nghe mẹ hỏi không ? Con muốn phòng ngủ nào ?
– Con không quan tâm. Mẹ cứ chọn phòng ngủ cuả mẹ , con lấy cái còn lại- Nàng gấp cuốn danh mục lại , và bỏ nó xuống bàn chung với các thư từ khác.
– Có chuyện gì không ổn hở Abbie ?
– Không ổn ? Con không chắc còn phân biệt được cái gì ổn và cái gì không ổn , mẹ ạ. Con gặp lại mẹ sau.
Abbie bước ra hàng ba , với cảm giác bị thua. Mọi việc đều xấu trở thành tệ hơn , và không biết bao giờ mới thôi. Bao giờ mới có chuyện gì tốt đẹp xảy đến với nàng ?
Bước đến trên đầu tam cấp , nàng nghe tiếng cổng ở hàng rào kêu ken két , và ngẩng lên nhìn. Mac Crea đang sải bước tới phía nàng , thân mình cao lớn mạnh bạo , một nụ cười nở trên mặt đến tận mang tai. Đây là một cái gì tốt đẹp , nàng nhận thức được vậy , và bỗng nhiên ý thức đến mặt trời đang chiếu sáng vào bộ lông xanh cuả con sáo đang đứng giữa bồn cỏ.
Nàng chạy xuống tam cấp , và gặp chàng ở tầng chót. Bậc cấp cuối cùng ấy loải bỏ sự khác biệt về chiều cao giữa hai người , và nàng đưa hai tay bá cổ chàng , hôn lên môi chàng thật lâu , thật mạnh , dồn hết tấm lòng vào đó. Sửng sốt một chút , chàng cũng hôn lại nàng , đè bẹp môi nàng , quàng tay ôm nàng và kéo nàng vào sát thân mình chàng.
Cuối cùng khi gỡ môi ra khỏi môi chàng , nàng run rẩy toàn thân.
– Em nhớ anh quá , Mac. Đã hai ngày không gặp anh. Anh đi đâu vậy ?
– Nếu gặp lại kiểu này , tôi sẽ đi vắng thường hơn.
– Đố anh đấy- Nàng cần có chàng. Đến đây , Abbie mới thấy rõ.
– Tôi có tin vui. Sáng nay , một công ty chế tạo dung dịch khoan quan trọng ở Houston vừa đồng ý thử nghiệm ở hiện trường phương án điện toán cuả tôi để kiểm trắng thành tích cuả bùn ở dưới lỗ khoan- Và nếu thành công , sẽ đưa nó ra thị trường. Việc tài trợ và mọi việc khác đều đã được thu xếp xong.
– Anh nói thiệt chứ ?- Nàng không dám tin nữa , như ánh mắt mãn nguyện của chàng xác nhận là có thật !- Thật là tuyệt vời ! Mac , không thể tưởng tượng !
– Cô nói đúng quá. Và chúng ta lên phố ăn mừng ngay bây giờ.
– Ngay phút này ? Mac Crea , em không thể đi được. Em có nghìn lẽ một việc phải làm chiều nay. Tối nay , sau khi tất cả ngựa đã được cho ăn.
– Chúng ta đi liền bây giờ.
– Anh điên rồi ! Em không thể trút hết việc lên đầu Ben- Abbie cố đẩy chàng ra , nhưng hai tay chàng đã khoá chặt sau lưng nàng.
– Ông ấy sẽ xoay sở sao cho xong. Và nếu vài con ngựa bị đói tối nay , cũng không đến nỗi nào. Em đi với anh , và đó là lời nói cuối cùng.
– Em không đi , và đó là lời cuối cùng- Nàng không ưa thái độ xấc xược ấy , có vẻ độc tài , và không ai có quyền ra lệnh cho nàng , kể cả Mac Crea.
Nụ cười trên mặt chàng vụt tắt.
– Nếu đó là cảm nghĩ cuả em- Chàng ngừng lại , nới tay ôm nàng ra , và bước lùi một bước- Tôi chắc phải tự tay giải quyết việc này.
Đột nhiên nàng bị nhấc bỗng lên. Abbie cố cưỡng lại , nhưng việc xảy ra nhanh quá. Một phút sau , nàng đã nằm vắt trên vai chàng như một bao lúa.
– Mac Crea Quilder , anh bỏ tôi xuống ngay lập tức- Nàng nghiến răng ra lệnh và đẩy tay vào lưng chàng , cố tuột khỏi vai chàng , nhưng chàng ôm chặt hai đùi nàng. Abbie cố giữ thân mình thẳng cứng , không đấm và đá vào chàng như một người đàn bà nổi khùng.
– Rất tiếc.
– Anh chẳng tiếc chút nào ! Anh định mang tôi đi đâu ?
Chàng đang trèo lên tam cấp.
– Mang cô đi tắm. Cô hôi như một con ngựa.
– Còn anh , hôi như …như …- Nàng chưa nghĩ ra một tiếng gì thật xấu , thì chàng ngừng lại kéo cửa trước mở ra và vác nàng vào trong – Mẹ kiếp , Mac Crea , có chịu bỏ tôi xuống không ?- Nàng muốn đánh chàng , nhưng biết không ích gì.
– Nếu tôi bỏ xuống , cô có chịu lên lầu và sửa soạn không ?
– Không.
– Ấy , tôi cũng nghĩ vậy- Chàng lại vác nàng đi lên cầu thang- Chào bà , bà Babs , – Chàng điềm nhiên nói.
Abbie cun người lại để nhìn về phiá trước.
Mẹ nàng đang ở lưng chừng cầu thang , và dòm hai người với ánh mắt sửng sốt.
– Mẹ , bắt anh ta bỏ con xuống.
– Tôi đang bắt cóc Abbie để đi lên phố một đêm , nhưng trước hết , phải bắt cô ta tắm rửa cho sạch. Nếu bà chỉ giùm tôi phòng ngủ nào là cuả cô ấy , tôi sẽ biết ơn.
– Cưa? thứ hai bên tay mặt ở đầu cầu thang.
– Mẹ !
– Con đi chơi vậy là tốt cho con. Dạo này con làm việc nhiều quá- Babs mỉm cười với nàng và đi xuống cầu thang.
– Thấy chưa , ngay cả mẹ cô cũng đồng ý với tôi.
– Mẹ tôi…
– Cẩn thận , dù sao cũng là mẹ cô- Chàng cắt ngang – Không nên gọi bà bằng tên này tên nọ.
Lên đến đầu cầu thang , chàng quẹo phải về phiá cửa phòng ngủ cuả nàng đang để mở.
– Sao anh dám dạy tôi lễ phép ? Cái đó cũng vô nghĩa như một tay cao bồi ở thành phố dạy cho một tay cao bồi chính hiệu cách bỏ cái mũ.
Vào trong phòng , Mac Crea vẫn chưa bỏ nàng xuống , mà cũng không dừng lại.
– Lố bịch quá , anh có chịu bỏ tôi xuống không ?
– Một phút nữa.
Đột nhiên , nàng thoáng thấy một cánh cửa khác trước mắt , cánh cửa phòng tắm cuả nàng. Nàng hoảng hốt la lên :
– Mac Crea , anh làm gì vậy ?
Chàng bỏ nàng xuống ngay chỗ dưới vòi tắm bông sen.
– Tôi đã bảo cô , tôi sẽ bắt cô tắm rửa cho sạch.
Chắc chắn anh ta chỉ nói phét , Abbie nói ngay mặt chàng.
– Anh và đoàn quân cuả ai ?- Câu nói chọc vừa thốt ra , thì chàng đã xoay nàng lại ngay bông sen và đưa tay lên vặn vòi nước.
– Mac Crea , đừng , đừng !- Nàng chụp tay chàng , cố chận không cho chàng mở vòi nước- Áo quần tôi , anh không thể làm vậy !- Nàng la lên sửng sốt vì nước lạnh vừa đổ như trút lên đầu tóc nang. Vừa tức giận vừa bị sặc , Abbie mò mẫm tìm vòi nước và cuối cùng vặn nó lại sau khi đã ướt như chut lột. Tóc nàng dính bết che cả mắt , nàng banh nó ra và nhìn trừng trừng vào Mac Crea , đứng an toàn và khô ráo bên ngoài phòng tắm , hai tay khoanh lại trước ngực , và vẻ mặt phởn phơ một cách đáng ghét.
– Bây giờ cô phải tắm cho sạch và thay áo.
– Anh dám cá không ?- Nàng phóng cho chàng một cái nhìn sắc như dao , trong khi rũ áo cho bớt nước , nhưng không được. Nước vẫn chảy ròng ròng từ áo xuống
Mac Crea đưa tay ra đặt lên vòi nước , thân hình to lớn cuả chàng chắn ngang không cho nàng ra khỏi chỗ đứng tắm.
– Em cưng , tôi còn chấp em là đằng khác. Em cứ tin đi , tôi sẽ vô cùng thích thú được kỳ cọ từ đầu tới chân em. Thật tình mà nói , ý kiến ấy cũng hay đấy chứ !
– Đó là một lời đe doa. hay là một lời hứa ?- Nàng thách thức.
Nhưng ngay phút đó , Jackson hiện ra ở khung cửa phòng tắm. Thường ngày y không bao giờ biến sắc , nhưng bây giờ miệng y há hốc ra vì kinh ngạc và y nhìn sững hai người
– Jackson !- Abbie khẽ kêu lên , và chợt nhận thức được cái áo ướt cuả nàng trong suốt , mà nàng không đeo nịt vú.
Mac Crea ngoái cổ lại
– Anh cần gì , Jackson ?
Abbie nhích qua , nấp đằng sau Mac Crea. Nàng cảm thấy bối rối lạ lùng- Vừa cho nàng- Vừa cho Jackson.
– Tôi …tôi đã tưởng… tôi nghe một tiếng la lên.
– Đó là cuả Abbie- Mac Crea giải thích- Anh không việc gì phải lo. Tôi sẽ lo liệu.
– Dĩ nhiên , thưa ông- Jackson đáp và rút lui.
– Tội nghiệp y , tôi đã làm cho y xấu hổ- Thấy Mac Crea cười rùi , nàng trừng mắt- Lỗi tại anh ! Anh là một kẽ lưu manh , anh biết chưa ?
– Và em là một con chó cái khó tính !- Chàng cố nhích bộ ria mép che giấu nụ cười châm chọc- Có vẻ như chúng ta được trời sinh ra để hợp nhau- Đứng thẳng lên , chàng bỏ tay ra khỏi vòi nước- Bây giờ , cởi áo quần ướt này ra và tắm rửa cho sạch.
Chàng bước ra ngoài , đóng cửa phòng tắm lại , để nàng một mình. Nàng đứng dưới vòi nước , đầu óc xoay quanh câu nói cuả chàng. Nàng tự hỏi , chàng có nói thật không …chàng có thực sự tin rằng họ đã được trời sinh ra để sống với nhau , hay chàng chỉ nói giỡn. Nàng không muốn đó chỉ là một câu nói giỡn. Và nàng cũng nhận thấy rõ nàng thật sự yêu chàng- Yêu nhiều hơn bất cứ ai như thế trong suốt cuộc đời nàng. Nàng bỗng cảm thấy lo ngại và muốn tự vệ. Nàng không chắc là nàng đã muốn yêu ai hoàn toàn như vậy. Một tình yêu như vậy sẽ biến nàng thành yếu đuối và dễ bị tấn công.
Nàng vội vàng cởi bỏ quần áo ướt và đứng lại vào dưới vòi nước. Trong khi cầm miếng mốp che thân mình , nàng không dứt bỏ được ý nghĩ phải chi Jackson không xuất hiện thì không phải là miếng mốp mà là hai bàn tay cuả Mac Crea giờ này xoa vuốt nàng. Nàng cố tự bảo cũng như vậy thôi , nhưng sự thèm khát đến đau đớn vẫn không dịu bớt.
Nàng bước ra khỏi vòi nước , lau khô thân mình bằng lông , rồi quấn một cái khăn lông khác quanh hông như kiểu xà rông , và một cái khăn khác lên đầu , nàng bước ra khỏi phòng tắm. Nàng thấy các đồ lót bằng ren cuả nàng đã bày ra trên giường : nịt vú , quần lót , xì líp , và cả một đôi bít tất dài bằng lụa mỏng dính. Rồi nàng nghe tiếng động cuả các móc áo trên cây ngang trong tủ áo lớn có thể bước vào ở vách. Cau mặt , nàng bước tới đó và thấy Mac Crea đang đứng trong đó và lựa áo cho nàng
– Anh làm gì vậy ?
– Chọn một cái áo cho cô mặc tối nay- Chàng kéo ra một chiếc áo màu đỏ , không có dải đeo ở vai , bằng lụa mỏng , gấp thành nhiều nếp- Cái này không đến nỗi xấu.
Abbie đón cái áo ở tay chàng , và móc nó lại vào chỗ cũ , bực bội vì có ý nghĩ chàng ắt hẳn đã quen làm trò đó với nhiều người đàn bà khác trong quá khứ. Nàng ngạc nhiên vì thóang nỗi lòng ghen và có ý nghĩ muốn chiếm hữu chàng. Nàng không chịu nổi ý nghĩ Mac Crea ở với người đàn bà khác.
– Em sẽ chọn áo lấy , cảm ơn anh.
– Nhưng đừng mặc cái áo lông ấy- Chàng nói , và quàng hai tay từ sau lưng nàng tới trước ngực , chàng kéo nàng , ôm sát nàng vào mình. Cái khăn lông sút ra , nhưng chàng giữ nó lại- Bây giờ cô thơm tho rồi đó. Chỉ cần bôi thêm một chút nước hoa vào đây- Chàng dí mũi lên gáy nàng , khiến Abbie bất giác trân mình như được vuốt ve- Và đây nữa- Chàng cắn nhẹ vào chỗ tĩnh mạch cổ nàng , làm nàng ớn lạnh trên toàn thân- Và có lẽ một chút xíu …ở đây- Bàn tay chàng luồn lên giữa khe vú và kéo cái khăn lông xuống , trong khi lòng bàn tay chàng vạch một đường ngay giữa khe.
Khi chàng ngẩng lên , và ngừng cắn nhẹ trên gáy nàng , Abbie xoay người lại trong vòng tay cuả chàng để đối diện chàng , cái khăn lông tut xuống thấp hơn.
– Đừng , dừng lại. Em đang nóng lên rồi đó.
– Em không bao giờ thoa? mãn hay sao ?
– Em có bảo là không thoa? mãn đâu ? Anh biết đấy …Em thỏa mãn chứ , ít nhất , là trong đa số các trường hợp- Nàng cố tình nói thêm để chọc.
– Chỉ trong đang số các trường hợp thôi à ? Anh nhớ là không phải vậy.
– Có lẽ anh nên làm lại để nhớ rõ hơn- Nàng bắt đầu cởi nút áo chàng.
– Nếu anh không biến ra khỏi phòng ngủ này trong năm phút nữa , nhất là bây giờ vòi tắm đã tắt , mẹ em sẽ nghĩ thế nào ? Và Jackson sẽ nghĩ sao ?
– Mẹ em là đàn bà , bà hiểu. Còn Jackson , thì em đã làm y xấu hổ một lần rồi. Hơn nữa- Nàng ngừng nói , và luồn tay vào trong áo sơ mi cuả chàng , vạch áo để hở ngực chàng ra- Thông thường , không lâu quá năm phút , phải không.
– Em là con quỷ cái- Giọng chàng đầy vẻ hài hước- Em phải nuốt lại câu nói ấy.
– Em càng thích- Nàng lim dim ngước lên nhìn chàng , hai mi mắt đã nặng trĩu vì đam mê. Nàng sờ vào đầu dây nịt cuả chàng và Mac Crea chửi thề lên một tiếng.
Hai giờ sau , họ ngồi ở bàn ăn tại nhà hàng chuyên bán bít tết đông nghẹt khách , chờ rượu đã gọi bưng lên. Abbie mở tờ thực đơn và đọc lướt qua các món.
– Đừng bảo anh rằng em còn đói- Mac Crea nói chọc.
– Đói thức ăn thôi. Sau đó là tráng miệng.
– Đúng là em lại mời mọc nữa , nếu anh không lầm. Làm như anh sắp có tình địch. Ai vậy ? một người yêu cũ ?
Abbie quay lại , chờ đợi thấy một ai quen , nhưng nàng không nhận ra người đàn ông đội nón cao bồi đen. Thế nhưng anh ta đang nhe răng ra cười với nàng như một người bạn đã xa vắng từ lâu.
– Chào cô , nhớ tôi chứ ?
– Không , tôi không nhớ- Abbie nhìn sững anh ta , cố moi trí nhớ.
– Ross Tibbs. Tôi hát ở đây , trong phòng đợi , chúng ta đã gặp nhau- Anh ta chợt ngừng lại , vẻ mặt trở nên hoài nghi- Cô không phải là cô ấy , phải không ? Đứng bên kia phòng , tôi đã chắn chắn- Trời đất , cô giống hệt cô ấy , như là chị em sinh đôi.
– Thế à , tôi không phải là cô ấy- Nàng nghiêm nghị đáp , biết rõ là anh ta đã lầm nàng với Rachel.
– Tôi xin lỗi. Tôi biết rằng có lẽ tôi nói ra một câu xưa như trái đất , nhưng thật tình cô trông giống hệt một bà tôi đã gặp tên là Rachel.
– Ông đừng lo , ông Tibbs. Chuyện như thế này xảy ra rất thường- Nàng nghĩ đến cha , khi nói câu đó , và nhớ lại đã bao nhiêu lần ông nhìn sững nàng với ánh mắt lạ lùng …như thể ông thấy một người khác.
– Tôi hiểu- Người ca sĩ đáp , và rầu rĩ mỉm cười- Một lần nữa , xin lỗi đã làm phiền cô. Ra …- Anh ta ngừng lại kịp , và ngượng nghịu cười to.- Tôi đóan rằng không thể gọi cô bằng tên ấy , phải không ?
– Tên tôi là Laquson. Abbie Laquson.
– Ủa , cô có họ hàng gì với gia đình Laquson chủ nhân trại gây ngựa giống Ả Rập bên ngoài Houston chăng ?
– Phải. River Bend là cuả gia đình tôi.
– Tôi đi đến đó một vài lần. Ngựa ở đó có nhiều con đẹp. Dường như tôi đã thấy đâu đây có bầy ngựa cuả cô sắp đem bán đấu giá.
– Phải. Tuần tới.
– Tôi có thể sẽ gặp lại cô ở đấy. Tôi xưa nay vẫn muốn làm chủ một con ngựa Ả Rập. Không phải tôi có đủ tiền mua , dù là nó bán rẻ đến mấy , nhưng ai cũng có thể mơ ước- Anh ta đứng qua một bên , tránh chỗ cho cô bồi bàn bưng các ly rượu đến- Tôi …sẽ không quấy rầy cô lâu hơn nữa. Nếu cô có rảnh sau bữa ăn tối , mời cô ghé lại phòng đợi nghe tôi hát.
– Để chúng tôi se xem sau- Mac Crea xen vào.
– Chúc hai người ăn ngon- Anh ta nói , và đi mất.
Ý thức Mac Crea yên lặng theo dõi nàng. Abbie cố xua đuổi những ý nghĩ lởn vởn trong đầu nang. Gượng cười , nàng nâng ly lên.
– Bữa ăn này là để ăn mừng , anh có nghĩ rằng chúng ta nên nâng cốc chúc mừng sự thành công cuả anh chăng ?
– Có- Chàng cụng ly với nàng.
Nàng nhấp một ngụm rượu Bourbon pha nước lã , rồi hai bàn tay bụm cái ly.
– Anh biết không , anh vẫn chưa kể chi tiết cho em nghe chuyện đó ra sao- Hay anh đang điều đình với ai. Em biết anh đã gặp Lane tuần vừa rồi. Có phải ông ta lo sắp đặt toàn bộ việc đó ?
Mac Crea tức thì có vẻ đề phòng , nhưng chỉ trong giây lát.
– Phải , ông ta dính líu vào ngay từ đầu.
– Có lẽ em nghĩ sai về ông ta.
– Em muốn nói gì ?
– Ông đã tìm cách cho em giữ lại con ngựa cái con , nhưng nó vẫn bị bán cùng số còn lại. Em nghi ngờ ông không cố sức lắm , nhưng thấy ông lo được cho anh như thế , em nghĩ rằng có lẽ ông ta đã không có cách gì giúp em giữ được con Tiểu Giang Phong.
– Vậy bây giờ thế nào ?
– Em không biết. Em không chắc đủ tiền mua lại nó. Một con ngựa cái con luôn luôn đắt hơn một con ngựa đực con , trừ phi con này có triển vọng trở thành một con ngựa đực giống lỗi lạc hay có triển vọng đoạt giải thi ngựa đẹp. Và với vẻ đẹp và huyết thống cuả nó , chắc chắn nó sẽ mang lại từ mười đến hai mươi ngàn đô la- Có lẽ còn nhiều hơn. Tốt hơn ta nên nói chuyện khác. Nói chuyện đó buồn quá.
– Anh đã bảo em chưa ? Người đốc công cuả anh đã trở lại làm việc đầu tuần này , anh ta còn chống nạng , nhưng có thể đi quanh được. Việc đó có nghĩa là anh không phải ở lại địa điểm hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn.
– Nghe được lắm.