Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chị Em Thù Hận

Chương 45

Tác giả: Janet Dailey

Ngọn gió mát buổi sáng thổi lướt qua mặt hồ bơi , rồi làm các tờ giấy trên đùi Lane bay phất phơ . Lane đè các trang giấy cuả bản hợp đồng đoạn mãi xuống và tiếp tục nhìn đăm đăm vào cái bóng dáng nhỏ bé đang thu mình bên nấm đất mới đắp ở tận ngoài xa.

Cặp kính hai tròng cuả ông còn nằm trên bàn , cạnh hồ bơi , dưới cái dù che nắng . Ông vẫn chưa đọc trang đầu cuả bản hợp đồng . Không phải là ông cần đọc nó . Ông đã coi kỹ nó ngày hôm qua . Ông chỉ có ý định coi lại một lần nữa trước khi Mac Crea đến ký vào chiều nay . Nhưng Rachel làm ông lo lắng và gần như không thể tập trung lâu vào công việc làm ăn.

– Coi con này , ba !- Alex kêu to.

Rất khó khăn ông mới rời mắt khỏi Rachel và day lại kịp thời để thấy cậu con trai nhảy xuống bể bơi làm nước bắn tung tóe đến tận bờ . Ông chờ cho đến khi Alex trồi lên và lội đến cái thang ở góc hồ.

Khi thấy đứa con trai đã lên bờ đối diện , Lane quay lại chú ý đến Rachel . Nàng không hề rời ngôi mộ mà nàng đang canh chừng.

– Xin lỗi ông , có ông Tibbs đến thăm- Người hầu gái tên là Maria đến cạnh ghê ông và thưa , rồi chỉ vào người đàn ông mặc cái quần Jean mới và một cái áo kiểu miền Tây đang đi theo cô ta.

Lane lơ đễnh xếp lại các tờ giấy và đứng dậy đón khách.

– Chào anh Ross . Tôi không ngờ anh đến . Mời anh ngồi.

– Rất tiếc , tôi không ở lâu được . Tôi chỉ ghé lại xem Rachel thế nào . Tôi biết bà bất an vì Sirocco . Tôi ước phải cho tôi có thể ở lâu…

– Tôi hiểu . Bà ấy đau buồn vì cái chết cuả con ngựa đực giống.

– Bà ấy ở đâu ?

– Ở ngoài đó , bên mộ nó- Ông chỉ đại khái về hướng nấm mồ- Bà ta đã nhất quyết đòi đem con ngựa về chôn ở River Bend . Lúc đó , tôi không thấy có hại gì , nhưng bây giờ thì tôi không chắc chắn đó là ý kiến hay.

– Ông có phiền chăng nếu tôi đi nói với bà ấy ? Tôi đã mang theo một cái có thể… khiến bà khoẻ khoắn hơn.

– Xin anh cứ việc- Đến giai đoạn này , ai kéo Rachel ra khỏi tình trạng thất vọng thâm trầm cuả mình cũng được , miễn là có người làm được điều đó . Ông không chịu nổi thấy vợ như vậy.

Ross gật đầu , đội nón lên và ra đi , băng qua bồn cỏ về hướng nấm mộ không có mộ chí gần hàng rào chạy dọc cánh đồng cỏ sau nhà , nưa? đường giữa tòa nhà và các chuồng ngựa . Lane đứng nhìn theo , và tự hỏi anh ta sẽ thành công chăng , và Rachel có ngả vào vòng tay của anh ta không . Lần này thì là vĩnh viễn . Thế nhưng khi tai nạn xảy ra , bà đã quay qua ông , chứ không quay qua Ross . Chắc chắn cử chỉ ấy là do linh tính , ông vẫn tự nhủ mãi như vậy.

– Ba , ba có thấy con nhảy làm nước bắn tung tóe không ? Alex chạy quanh hồ bơi đến cạnh ông.

– Có , ba thấy . Suýt nữa con làm ba ướt hết.

– Con biết . Ba muốn bơi với con một chập không ?

– Ba muốn , nhưng không được . Ba còn phải xem mấy giấy tờ , nhưng ba sẽ theo dõi con.

– Vậy thì con sẽ ngồi đây với ba để nghỉ ngơi , bơi mệt quá.

– Đúng- Lane đồng ý , trong khi Alex trèo lên ghế cạnh bàn.

– Ông Tibbs muốn gì vậy hở ba ?- Alex dòm về hướng nấm mồ.

– Ông ấy đến gặp mẹ con . Ông ấy đem cho mẹ con cái gì đó , mà ông ấy hy vọng sẽ làm cho mẹ con vui một chút.

– Mẹ con buồn quá , phải không ?

– Phải . Mẹ con rất thương con Sirocco . Mẹ con có mặt khi nó sinh ra . Lúc đó con còn bé xíu . Mẹ con có nó cũng lâu như có con . Người ta rất đau khổ khi mất đi một người hay một vật mà mình rất quan tâm.

– Con ước chi có thể làm được điều gì cho mẹ con đỡ buồn.

– Có lẽ con có thể.

– Làm gì , hở ba ?

– Khi ta buồn , có nhiều việc nhỏ nhặt có ý nghĩa rất lớn… những việc nhỏ nhưng có ý tứ nói lên sự quan tâm cuả ta . Chẳng hạn , con có thể hái cho mẹ con mấy bông hoa dại để cắm lên mộ Sirocco . Hay con có thể làm cho mẹ con một cái bảng tên…

– Con có thể vẽ một tấm hình Sirocco và tô màu lên để đem cho mẹ con . Mẹ con sẽ trông thấy tấm hình cuả nó và nhớ đến nó . Mẹ con sẽ thích vậy phải không ? Con có thẻ vẽ thật đẹp , bà Queldon bảo vậy . Và con sẽ vẽ cái hình này đẹp hơn nữa.

– Ba biết con có thể . Và ba nghĩ rằng mẹ con ắt sẽ thích bức hình ấy.

– Để con đi vẽ ngay- Nó tụt xuống ghết và chạy ngay vào nhà.

Rachel ngồi trên cỏ , bên cạnh nắm đất mới đắp hình chữ nhật dài , trong tư thế gần như cuả một đứa trẻ : hai chân xếp về một bên , đầu và vai cúi xuống , một bàn tay đặt lên trên nấm đất . Một ngọn gió mát nhẹ nhàng thổi qua mái tóc cuả nàng làm phất phơ mấy sợi rồi vuốt xuống lại như một bà mẹ xoa vuốt tóc đứa con để an ủi vỗ về nó.

Trong khi Ross đi đến gần nàng , nàng không tỏ vẻ gì biết có anh ta đến . Anh ta ngừng lại một lát , ngạc nhiên vì thấy vẻ đau buồn quá đỗi trên mặt nàng . Không có nước mắt . Anh ta ước chi nàng đã chảy nước mắt . Anh ta có cảm giác như nếu có nước mắt thì có lẽ dễ đối phó hơn là sự đau buồn cực độ này.

– Chào Rachel !

Thoạt đầu anh ta chưa chắc là nàng đã nghe . Rồi nàng nhìn lên . Hai mắt nàng lờ đò , gần như chết rồi . Tuy nàng nhìn thẳng vào anh ta , Ross không chắc gì nàng đã thấy . Rồi thì nàng làm như gắng gượng trở lại với thực tại.

– Đây là nơi chôn cất Sirocco . Tôi đang cho làm một cái bia- Bằng đá cẩm thạch , khắc tên nó với các ngày tháng trong đời nó , và một câu trong bài thơ tôi đã đọc một lần . Tôi sẽ sưa? đi một chút cho phù hợp với nó- Nàng mơ màng đọc lên : “bạn chỉ mới thấy vẻ đẹp cuả các đặc điểm và các chân cuả nó , thì vẻ đẹp chân chính cuả nó bạn vẫn chưa được thấý

– Hay lắm !

– Anh hãy sờ nấm đất này. – Nàng thọc mấy ngón tay vào đất . – Nó còn ấm… giống như thân mình nó.

– Đó là do ánn nắng . Anh bắt đầu lo cho nàng.

– Tôi biết . – Nàng nói , nét đau khổ hiện rõ trên mặt.

– Nhưng đôi khi tôi muốn tin là do thân mình của nó.

– Cô không thể làm vậy , Rachel . Không tốt cho cô.

– Tôi không cần . Tôi muốn nó ở đây… với tôi.

– Đừng làm vậy , Rachel . Nó đã chết . Cô không làm thay đổi được điều đó . Tôi ở đây với cô . Cô hãy đi dạo với tôi một lát . – Nắm vay nàng , anh ta dịu dàng ép nàng đứng dậy.

Nàng không cưỡng lại , tuy nhiên vẫn nhìn sững vào nấm mồ , không muốn rời nó khi anh xoay mình nàng lại.

– Nó phải ở đây , để hí lên với các con ngựa cái trên đồng cỏ.

– Tôi mong sao có cách gì làm cô thấy bớt buồn… Có lời gì tôi có thể nói… hay việc gì tôi có thể làm . Nhưng tôi không biết nói gì cho hợp . Cô không biết đã bao nhiêu lần tôi ước chi tôi đã không bỏ cô mà đi hôm đó , nhưng tôi đã phải làm như vậy. Tôi ở đó củng chẳng có làm được gì . Lane đã ở bên cô . Tôi biết ông ta sẽ chăm nom cô và lo liệu mọi việc.

– Lane luôn luôn có đó , lần nào cũng thế . – Nàng lẩm bẩm.

– Tôi biết – Anh ta phiền lòng vì nàng đã quay lại với Lane trong những giây phút choáng váng đầu tiên ấy , sau khi tai nạn xảy ra . Đáng lý ra nàng phải còn yêu anh ta.

– Cô nghe tôi nói đây. Tối nay tôi phải trở về Nashville . Công ty đĩa hát muốn tôi thâu một bộ đĩa mới và tôi dự định sẽ họp với nhà sản xuất ngày mai . Nhưng nếu cô muốn tôi ở lại đây với cô , tôi sẽ hủy bỏ việc ấy.

– Không cần thiết . Anh ở đây hay không cũng vậy thôi . Không còn việc gì quan trọng đối với tôi cả.

Nàng quá dửng dưng , quá xa vắng với anh ta , như thể anh ta là một người lạ , không phải là người đã từng ôm ấp nàng trong vòng tay , làm tình với nàng không biết bao nhiêu lần trong quá khứ . Họ đi bên cạnh nhau , tay anh quàng sau lưng nàng , tuy nhiên cảm giác gần gũi không có . Anh muốn làm thay đổi cái đó.

– Tôi có cái này đưa cô xem . Hãy đi nhanh lên.

Anh ta rảo bước đến gần chuồng ngựa , nhưng câu nói cuả anh ta không gợi lên sự chú ý cuả nàng.

– Cô không hỏi tôi cái gì sao ?

– Cái gì ?- Rõ ràng nàng chỉ hỏi là vì anh ta nhắc.

– Đây là một sự ngạc nhiên , nhưng tôi có thể bảo đảm cô sẽ thích nó . Cứ chờ xem thử.

Nhưng khi Rachel trông thấy chiếc xe tải kéo chiếc rờ moọc chở ngựa đậu bên ngoài cưa? và chuồng chính , nàng thụt lui . Có ai trong đó , tôi không muốn gặp họ.

– Không sao cả . Thật mà , xe ấy cuả tôi.

– Cuả anh ? Tôi không hiểu- Nàng cau mặt . Lần đầu tiên từ nãy giờ , Ross có cảm tưởng cuối cùng anh ta đã đâm thủng được bức màn đau buồn cách ly nàng với thế giới bên ngoài.

– Cô nhớ là tôi đã bảo dành cho cô một sự ngạc nhiên- Anh ta ra hiệu cho người mã phu đứng ở phía sua rờ moóc dắt ra con ngựa cái nhỏ- Đấy , nó kìa- Anh nhìn chòng chọc vào mặt nàng , khi người mã phu dẫn con ngựa cái nhỏ ra cho nàng thấy . Mặt nàng lộ vẻ phân vân , khi nàng nhìn sững con ngựa Ả Rập nhỏ tuổi , có lông màu vàng rực dưới ánh nắng chiều . “Con Hòn Ngọc” nàng thốt lên.

– Phải , nhưng lý do nào anh đem nó đến đây ?- Nàng quay lại nhìn anh ta , trán cau lại thêm.

– Tôi muốn cho cô con ngựa ấy . Tôi biết cô đã từng muốn có nó biết chừng nào , và tôi đã nói thật khi bảo rằng tôi không bán nó . Chúng ta sẽ không bao giờ trông đợi nó có con với Sirocco nữa , do đó , tôi tặng nó cho cô.

– Không !- Nàng thục lùi thêm một bước , mặt có vẻ giận dữ.

Sửng sốt vì phản ứng cuả nàng , Ross cầm sợi dây ở tay người mã phu , đưa cho nàng.

– Xin cô vui lòng cầm lấy- Nhưng nàng lắc đầu và giấu tay ra sau lưng- Tôi muốn cô giữ nó , Rachel . Tôi biết nó không phải là Sirocco và… có lẽ tôi không thể bù đắp lại sự không có mặt của tôi bên cô sau tai nạn , nhưng cô hãy cho tôi có dịp bù lại.

– Tại sao ai cũng luôn tìm cách biếu quà cho tôi ? Anh nghĩ rằng có thể mua chuộc tôi được chăng ? Qùa tặng không bù lại được những giờ khắc tôi cô đơn . Tôi không phải là một đứa bé để anh có thể cho một đồ chơi và nghĩ rằng nó sẽ hết đau khổ . Không được nữa đâu ! ..

– Tôi không hiểu cô nói gì . Tôi không tìm cách mua chuộc cô . Tôi… – Ross bối rối và hoảng sợ vì sự nổi giận cuả nàng.

– Vậy anh gọi hành động cuả anh là gì ? Anh cảm thấy có lỗi , nên anh cho tôi con ngựa của anh để lương tâm anh khỏi bị cắn rứt . Thế thì , tôi không thèm con ngựa cuả anh ! Và tôi không thèm anh ! Đem con ngựa đi và biến khỏi nơi đây ! Đừng bao giờ trở lại ! Anh nghe chưa ? Đừng bao giờ nữa !- Hai bàn tay nàng nắm lại chống nạnh , trong khi nàng đứng trước mặt anh ta , run lên bần bật vì tức giận , và nước mắt chảy thành hàng trên má.

– Rachel , cô không muốn nói vậy , cô chỉ bực mình thôi . Cô không biết cô đang nói gì.

– Tôi biết rất rõ tôi đang nói gì . Và nếu anh không chở con ngựa đó đi ngay trong năm phút tới , tôi sẽ gọi ông cảnh sát trưởng tới áp giải anh ra khỏi trại này- Nàng nói với giọng giận run , và quay phắt lại . Nàng đi về chuồng ngựa , được nửa chừng nàng chuyển sang chạy.

– Rachel… – Ross bước một bước tần ngần về hướng nàng bỏ đi , anh ta không tin được chuyện vừa xảy ra là có thật.

– Tôi nghĩ rằng bà ta nói thật đấy- Người mã phu nói sau lưng anh.

Ross bắt buộc phải đồng ý.

Nức nở khóc vì tuyệt vọng , Rachel chạy thẳng đến khu chuồng nuôi ngựa đẻ , chỉ ngừng lại khi đến chuồng thứ ba kể từ sau đếm lại . Điên cuồng chạy ào ào , nàng xô cưa? vào trong rồi gài cửa lại . Nàng ôm cổ con ngựa cái có lông xám lốm đốm và úp mặt vào cái bờm đen như than cuả nó.

– Simoon , Simoon- Nàng kêu lên- Tại sao họ luôn luôn làm vậy ? Tại sao ? Họ cứ cho quà tặng , trong khi ta chỉ cần tình yêu . Không ai thật sự quan tâm đến ta cả . Không một ai- Trong khi nàng khóc cho nguôi nỗi lo lắng và đau khổ , nàng cảm thấy con ngựa cái lo lắng chúi mõm vào nàng , và kêu lên mấy tiếng tỏ vẻ quan tâm- Không , không đúng vậy , phải không ?- Có mày quan tâm , phải không , con ngựa đẹp cuả ta ?- Rachel lẩm bẩm , và nhích qua nhìn ngay mặt nó , rồi ôm đầu nó lại trong tay nàng , mỉm cười khi nó thè lưỡi liếm hàng nước mắt trên má nàng rồi tò mò liếm các giọt nước mắt mằn mặn- Ta cũng yêu mày , Simoon . Mày không khi nào bỏ ta , phải không , Simoon ?

Có tiếng rơm sột soạt ở chuồng bên , trong khi con ngựa thiến lông đỏ già nua nhích lại tới gần tấm vách ngăn vừa hé lên để được chú ý đến . Quay lại , Rachel thò bàn tay qua cái song giữ bên dưới cái môi cuả nó , trong khi vẫn xoa vuốt chỗ lõm phiá sau tai con ngựa cái.

– Ta biết mày cũng quan tâm , Ahmer . Ta không quên mày- Nàng nói êm như ru , nhưng vẫn buồn rầu vô cùng.

– Bà bình an chứ , bà Canphield ?

Giật mình , Rachel thoáng thấy người mã phu đứng ở cửa chuồng , và nấp vào sau con ngựa cái , giấu mặt để y khỏi thấy nàng khóc .

Nàng không muốn y hay ai khác thương tiếc cho nàng . Nàng không cần và cũng không muốn sự thương hại cuả họ.

– Phải , tôi bình an . Và tôi muốn ở một mình . Anh vui lòng đi đi.

– Vâng , thưa bà.

Ahmer xì một tiếng khi người mã phu đi ngang qua chuồng nó . Khi nó trở lại chú ý đến nàng , Rachel biết chỉ còn lại chúng và nàng.

– Luôn luôn chỉ có ba chúng ta , phải không ?- Nhớ lại , rồi cải chính- Không phải luôn luôn như vậy . Trong một quãng thời gian , chúng ta có bốn . Bây giờ Sirocco không còn nữa . Ta nhớ nó quá !- Nàng thấy muốn khóc nữa , và ôm chầm cổ Simoon .- Tại sao nó phải chết như vậy ? Khôgn công bằng chút nào ! Con mày đã chết , Simoon . Mày hiểu không ? con mày… và con ta nữa.

Nàng bắt đầu khóc thút thít , nước mắt chảy xuống làm ướt các sợi lông màu xám ở cổ con ngựa cái . Ở đây , nàng cảm thấy được tự do tuôn ra nỗi khổ đau cuả mình , tự do khao khát… cái chết cuả con ngựa đực giống cuả mình , cả sự phản bội cuả thêm một người đàn ông khác nữa đã không yêu nàng thật trung thực.

Simoon xì một tiếng và quay đầu về phía cửa chuồng , báo động cho Rachel biết có người đến . Nàng lau nước mắt và cố giữ vẻ bình thường.

– Mẹ Ơi , mẹ có đây không ?- Alex hiện ra , đi chầm chậm trên hành lang giữa hai dãy chuồng , vừa đi vừa nhìn hai bên.

Nàng muốn giả vờ không nghe nó , nấp vào góc trong cùng không cho ai thấy cả . Nhưng nàng biết không làm thế được.

– Có , Alex , gì đó con ?

Thoạt đầu , nó không biết tiếng mẹ nó ở chuồng nào , rồi nó trông thấy nàng.

– A , mẹ đây rồi- Nó hăm hở đến cửa chuồng , tay cầm tờ giấy giấu sau lưng- Con tìm mẹ khắp nơi.

– Nếu đã đến giờ ăn trưa , con hãy bảo Marie mẹ không đói- Nàng xẵng giọng nói , vì nôn nóng muốn nó đi cho khuất để nàng ở một mình . Nếu không thì khó che giấu sử khổ sở và đau đớn cuả nàng . Nàng nhớ những câu hỏi dồn dập cuả nó trên đường bay về nhà rất là khó chịu . Tại sao Sirocco chết ? Tại sao nó gãy cổ ? Tại sao mẹ cho nó chạy đua ? Tại sao mẹ khóc ? Tại sao mẹ yêu Sirocco ? Tại sao , tại sao ? Nàng không chiu nổi ý nghĩ phải nghe lại những câu hỏi ấy . Lẽ ra Lane phải có đấy để trả lời cho nó cũng như khi ở trên máy bay.

– Chưa đến giờ ăn trưa . Ít nhất con nghĩ vậy , con đem cho mẹ cái này- Nó với tay qua cửa , miệng mỉm cười và vẻ mặt hăm hở , đưa tờ giấy nó giấu sau lưng cho nàng- Cho mẹ đó . Con đã muốn gói trong giấy đẹp và thắt nơ quanh nó , nhưng bà Queldon bảo ở nhà không có sẵn.

Lại thêm một món quà , Rachel cay đắng nghĩ thầm . Tại sao tất cả đều tìm các mua chuộc nàng ?

– Mẹ không muốn lấy.

Nụ cười vụt tắt trên mặt nó.

– Nhưng… ba nghĩ rằng…

– Ba đã lầm ! Mẹ không muốn quà gì cả ! Nhất là của con . Hay cuả bất cứ ai . Con hiểu chưa ?- Nước mắt giận dữ tuôn ra làm nàng không thấy được vẻ buồn thảm cuả nó.

– Đi , đi về với ba mày . Tao không muốn mày ở đây !…

Xoay lại , nàng tìm sự an ủi bên thân mình ấm áp cuả Simoon . Nàng nghe ở xa xa tiếng chân nó chạy đi , còn gờ giấy bay phất phới vào trong chuồng ngựa và rơi xuống đống dăm bào.

Nàng còn lại một mình với mấy con ngựa của nàng , nàng muốn thế . Nàng không cần ai cả . Và giờ sau đó , nàng cố tình tin như vậy.

Khi nghe tiếng chân ở hành lang bằng gạch đến gần các chuồng ngựa , nàng thầm nguyền rủa tất cả mọi người không chịu để cho nàng yên . Nàng thấy Lane hiện ra và lo lắng nhìn quanh.

– Alex ?- Ông gọi.

Rachel suýt nữa cười lớn lên . Đáng lẽ nàng phải biết ông không lo lắng cho nàng . Ông chỉ lo lắng cho đứa con trai cuả ông . Nàng co rúm lại cạnh vách , cố thu mình thật nhỏ , mong sao ông đừng thấy . Nhưng cử động làm ông chú ý . Ông quay lại và nhìn ngay thấy nàng.

– Rachel , em có thấy Alex không ? Bữa ăn trưa đã sẵn sàng . Nhưng khi Maria gọi nó , không có tiếng trả lời cuả nó.

– Em không biết nó ở đâu- Nàng đáp.

Lane cau mày và bước tới gần chuồng hơn.

– Nhưng nó phải ở đâu quanh đây . Một người mã phu bảo chắc chắn đã thấy nó đến- Cái gì kia ?- Ông nhìn trừng trừng vào cái gì đó trên sàn . Bất đắc dĩ Rachel phải đi quanh con ngựa cái để xem vật gì . Một tờ giấy nằm trên đống dăm bào , ngay giữa bị một móng ngựa đạp vào nhăn nheo . Rachel thấy nhưng không lượm lên , và Lane mở móc cửa bước vào chuồng.

– Có phải đây là hình con Sirocco do nó vẽ cho em ?

– Chắc vậy ?- Nàng nhún vai rồi lượm tờ giấy lên xem.

– Vậy là nó đã tới đây ? Nó mang cái này tới cho em ?

– Phải , em bảo là không cần . Em tưởng nó cầm đi theo nó.

– Em làm sao thế ?- Lane trừng mắt nhìn nàng , với vẻ không tin và giận dữ- Sao em có thể làm vậy được ? Nó vẽ để cho em mà !

– Tôi không cần !- Nàng giận dữ quát lên- Tại sao tôi phải cần ? Cả đời tôi mọi người đều cho quà , vì họ nghĩ rằng quà cáp có thể bù đắp mọi việc . Nhưng không phải vậy ! Chưa bao giờ như vậy cả !

– Trời đất ơi , Rachel ! Nó chỉ là một đứa bé . Nó muốn làm một cái gì đó để em vui lên . Em quá thương hại lấy mình mà không thấy rằng em đau khổ thì anh và con cũng đau khổ lây . Đây không phải là một bức vẽ . Đây là cách cuả nó để cho em biết nó quan tâm đến em !

Trong đời nàng chưa bao giờ Rachel thấy Lane giận dữ đến như vậy . Những lời nói giận dữ cuả ông đập vào nàng như búa bổ . Trong giây lát nghĩ rằng ông sẽ đánh nàng thật sự . Nàng co rúm người lại.

– Em không biết . Em đã tưởng…

– Em nghĩ- Ông gay gắt nói- Em chỉ nghĩ đến em . Tôi tự hỏi , có bao giờ em nghĩ đến người khác ?- Ông bỏ nàng đứng lại ở đó , vẫn còn choáng váng vì câu buộc tội giận dữ cuả ông.

Trong khi lái xe qua hai cột trụ đồ sộ sơn trắng ở cổng vào River Bend , Mac Crea liếc nhìn đồng hồ ở bảng điều khiển cuả xe hơi . Chàng có hẹn gặp Lane lúc một giờ rưỡi , và đã trễ năm phút . Trong khi xe chạy trên đường vào nhà , chàng để ý thấy hai , bà người đang dàn thành hàng ngang , băng ngang qua hai cánh đồng cỏ phía trái cuả chàng . thoạt đầu chàng thấy kỳ lạ , rồi bỏ qua không để ý đến nữa , vì nghĩ rằng có lẽ họ đang bắt ngựa.

Khi xe chạy vào sân , chàng thấy Rachel cưỡi con ngựa xám đốm chạy về . Cổ ngựa ướt đẫm mồ hôi . Mac Crea cau mày , phân vân không hiểu Rachel làm gì mà cưỡi ngựa đi giữa trời nóng ban ngày như vậy… và mấy người ở cánh đồng cỏ… ắt hẳn có chuyện gì không ổn . Chàng vội vàng rời toà nhà và cho xe chạy về hướng trại ngựa , tới nơi vừa kịp lúc Rachel xuống ngựa và trao dây cương cho một mã phu.

Vừa bước xuống xe , chàng nghe được mấy tiếng cuối cùng cuả câu hỏi cuả nàng :

– “… có thấy gì không ?”

Người mã phu lắc đầu và dẫn ngựa đi.

– Có chuyện gì thế ?

Rachel giật mình quay lại , vẻ mặt điên loạn.

– Mac Crea . Tưởng ai !

– Lane đâu rồi ?

– Ông đang đi tìm Alex cùng với những người khác . Nó đã biến mất . Không ai thấy nó từ trước giờ ăn trưa Chúng tôi đã gọi đi gọi lại nhưng- Tôi lo ngại… có chuyện gì xảy ra cho nó . Nểu có , tôi sẽ không bao giờ tự tha thứ cho mình được.

Mac Crea đã định nói cho nàng biết rằng chàng có thể biết Alex đang ở đâu . Dù sao , cậu bé không biết rằng Eden không còn ở trong nông trại kế cận nữa . Nhưng có thể chàng lầm . Nếu không chắc , thì nói với Rachel càng gây thêm rắc rối . Tốt hơn chàng nên đi kiểm tra lấy.

– Nó sẽ xuất hiện thôi.

– Tôi mong vậy.

– Nếu cô thấy Lane , bảo giùm tôi sẽ trở lại sau.

– Vâng.

Nhưng Mac Crea ngờ rằng cô ta sẽ không nhớ , trong khi chàng trở ra xe và ngồi lên lái đi.

Abbie bưng thùng đồ đạc cuối cùng ra khỏi trại và chất nó lên ghế sau xe hơi cuả nàng . Ngừng một lát , nàng lau mồ hôi trán và liếc nhìn chiếc xe thùng thuê đậu ở trước chuồng ngựa đẻ . Hai mã phu đang vào tất cả các chuồng thu thập các dụng cụ , yên cương , trang bị . Họ có vẻ như đã gần xong công việc.

Dobie đang làm việc ở ngoài đồng . May thì nàng có thể thu góp đồ đạc và ra đi trước khi anh ta về . Nàng đã không gặp và cũng không muốn gặp anh ta . Nàng có bảo với anh ta rằng nàng rất tiếc , cũng không xoá bỏ được những thiệt hại nàng đã gây ra cho cuộc đời cuả hai người.

Nghe tiếng máy xe ngày càng lớn , Abbie quay ra đường dẫn vào nhà . Nàng cau mày ngạc nhiên khi nhận ra xe cuả Mac Crea . Nếu Dobie thấy chàng thì sao ?

Nàng bước tới gần chàng với vẻ mặt cố che giấu vẻ lo ngại.

– Anh đến đây làm gì ?

– Anh hy vọng sẽ tìm thấy Alex . Em không thấy nó ở đây chứ ?

– Alex ? không , tại sao ?

– Anh vừa mới ở River Bend lại . Họ đang lục lạo khắp nơi để tìm Alex . Không ai thấy nó từ sáng đến giờ . Anh đã nghĩ… nó có thể sang đây chơi với Eden.

– Chúng tôi ở đây gần như suốt ngày . Hơn nữa , sau trận mưa lớn đêm hôm kia , con suối giữa đây và River Bend đầy ắp nước lên đến tận bờ- Vừa nói ra , Abbie lạnh toát cả người vì sợ- Mac , anh không nghĩ rằng nó tìm cách lội qua suối chứ ! Em biết nó chỉ là một đứa bé , nhưng chắc chắn nó cũng thấy được là quá nguy hiểm.

– Tốt hơn là anh phải đi xem- Mac Crea mở máy xe.

– Em đi với anh- Abbie đi tới phiá bên kia xe.

Mac Crea lái xe ra khỏi sân và chạy vào con đường đầy rãnh dẫn đến cánh đồng cỏ ở dưới thấp và bờ suối ..Khi tới cổng , Abbie nhảy xuống mở cổng , rồi trèo lên xe lại sau khi đóng cổng.

– Có một chỗ cạn lội qua được ở đằng kia- Nàng chỉ vào một khúc cuả con suối có cây mọc san sát hai bên bờ.

Mac Crea ngừng xe lại khi tới gần chỗ đó.

– Chúng ta hãy xuống xe đi bộ.

Da trời xanh ngắt , mặt trời sáng chói , và tàn lá xanh rờn cuả các cây sau trận mưa cho người ta có một cảm giác yên tĩnh phỉnh phờ . Nhưng con suối không còn là một dòng nước nhỏ chảy róc rách trên lòng suối đầy cát và sỏi . Trận mưa vừa qua đã biến nó thành một dòng thác giận dữ . Tiếng nước chảy ồ ồ át cả tiếng cưa? xe đập mạnh.

Nắm tay nhau đứng trước đầu xe , hai người dừng lại nhìn bờ suối đầy bóng mát và nước suối đầy tràn , dòng nước đen đang ào ạt tung xuống giữa lòng suối hẹp , cuốn theo các cành cây , các nhánh khô- Bất cứ vật gì nằm ngang trên đường nước chảy.

– Anh cho rằng nó ở đâu ? Đến giờ này , nó ắt đã biết người ta đang tìm nó- Abbie càng lo ngại nhiều hơn trước đó.

– Cầu mong cho nó không muốn người ta tìm ra nó.

– Chắc nó đã không tìm cách băng qua . Nó nhút nhát lắm.

– Chúng ta nên tách ra và tìm trên cả hai bờ- Mac Crea đi về hướng chỗ lội qua suối.

– Anh hãy cẩn thận- Nàng dặn dò.

Dừng lại , chàng mỉm cười để nàng an tâm , rồi lội xuống dòng nước đang chảy xiết , cẩn thận dò đường lội qua . Ở chỗ sâu nhất , nước lên đến ngang lưng chàng… tức là cao hơn đầu một đứa bé Nàng theo dõi chàng cố giữ thăng bằng giữa dòng nước chảy mạnh và biết rằng Alex không thể thoát chết nếu té xuống nước.

Qua bờ kia an toàn , Mac Crea vẫy tay với nàng , rồi dòm quanh . Úp hai bàn tay lại và kề miệng vào , chàng kêu to :

– Anh thấy có dấu chân . Nó đã tới đây- Chàng chỉ về dưới dòng , ra hiệu cho nàng nên cùng chàng tìm về phía đó trước.

Abbie càng lo ngại hơn , vì hiểu rằng Mac Crea chọn phía đó với ý nghĩ nếu Alex đã té xuống nước , dòng thác có thể đã đưa xác nó về phía dưới dòng . Xác nó . Không , nàng không muốn nghĩ như vậy . Nàng lo lắng dòm bờ suối trước mặt , tránh xa mép nước và tiến chầm chậm , ngang với Mac Crea ở trên bờ bên kia.

Tiến được khoảng mười thước , nàng trông thấy một vật gì màu vàng mắc kẹt giữa rác rưỡi gần bờ bên kia.

– Mac Crea , coi kià !- Nàng chỉ vào vật đó , trông giống một món đồ mặc , và tự nhiên nhớ lại rằng Alex có một cái áo véc màu vàng . Nàng nín thở mong rằng mình lầm , trong khi Mac Crea lội xuống cầm một nhánh cây gãy khều cái vật màu vàng ấy lên . Đó là một cái áo vét cuả một đứa bé.

– Alex !- Abbie điên cuồng gọi to- Alex , cháu ở đâu ? nàng hấp tấp đi dọc bờ suối , bất kể các bụi rậm làm trở ngại , nôn nóng muốn tìm thấy Alex.

Dòng suối vẫn cuốn phăng cả bùn và rác rưởi , chảy ồ ồ như giễu cợt chàng.

Nàng nghe như có một tiếng la lớn , và dừng lại lắng nghe . Nàng để ý không thấy Mac Crea nữa . Chàng đã đi vượt xa nàng rồi chăng ? Nàng vội vàng đi lui lại.

– Abbie !- Mac Crea đưa tay vẫy nàng từ bờ bên kia , chàng đang bồng một đứa bé bùn đầy ngang hông- Anh tìm được nó rồi !

Nàng òa lên khóc vì sung sướng và đưa tay lên bịt miệng . Alex không việc gì . Nó an toàn . Tìm được một chỗ , Mac Crea bồng đứa bé lội qua suối . Abbie chờ ở bờ bên này , nàng thấy khó thở cho đến khi họ đến bên nàng.

– Anh tìm thấy nó ở đâu ?

– Nó đang nấp trong một bụi rậm.

Abbie cúi xuống coi kỹ nó có bình an không . Vì nhìn sát , nàng thấy vết nước mắt trên má nó.

– Chúng ta tìm cháu từ nãy đến giờ , Alex . Chúng ta tưởng… – Nhưng nàng không muốn nói ra điều họ sợ . Nàng mỉm cười gạt mái tóc nâu cuả nó đang bị mồ hôi dính bết ở trán ra đằng sau- Tốt hơn là chúng ta đưa cháu về nhà.

Nó đột ngột thụt lùi.

– Không . Cháu không muốn về đó.

– Tại sao ? Mẹ cháu và cha cháu sẽ lo ngại vì cháu . Cháu không muốn thế chứ ?

– Mẹ cháu không quan tâm đâu- Nó đáp , hai hàng nước mắt lại chảy xuống mà- Mẹ cháu không muốn có cháu . Mẹ cháu đuổi cháu đi chỗ khác . Cháu đã bỏ đi và quyết không trở về nữa.

– Alex , cô chắc rằng mẹ cháu không có ý muốn nói vậy đâu.

– Có , có chứ !- Nó nói , và rồi như không thể chịu nổi một mình , nó lao vào bá cổ Abbie và núp mặt vào nàng để khóa òa.

– Cháu không muốn trở về nhà . Cháu muốn ơ đây với cô và Eden.

Abbie nhìn Mac Crea với vẻ bất lực . Mac Crea ngồi thụp xuống và đặt bàn tay lên vai Alex đang rung rung khi nó sụt sịt khóc.

– Cháu không phải muốn vậy , Alex . Cháu hãy nghĩ đến ba cháu mà cháu sẽ nhớ ra nhiều.

– Ba cháu làm việc tối ngày.

– Không hẳn vậy.

– Ông có thể đến thăm cháu nhưng không đến.

– Ồ , Alex , cô rất tiếc , nhưng như vậy không được đâu.

– Nhưng tại sao ?

– Bởi vì… cháu thuộc về mẹ và ba cháu.

– Đi thôi , cháu bé . Chú đưa cháu về nhà . Nhưng khi Mac Crea cố kéo nó ra , nó càng ôm chặt Abbie.

– Không.

– Để em bồng nó- Nàng bảo Mac Crea . Alex níu lấy nàng và kẹp hai chân ngang hông nàng , trong khi nàng đi trở về với Mac Crea . Vào trong xe , nàng tiếp tục ôm nó , và ru nó như đứa bé mới đẻ.

– Anh bỏ em xuống xe em- Mac Crea nói.

– Không , em đi với anh- Nàng quyết định khi ở bên con suối- Em muốn nói đôi điều với Rachel.

– Abbie- Giọng chàng có vẻ không đồng ý.

– Em đi với anh- Nàng không muốn nghe nói nữa . Không gì và không ai có thể ngăn chận nàng , ngay cả Mac Crea.

Năm sáu người mồ hôi nhễ nhại , và mệt lữ vì cuộc đi tìm đứa bé bị lạc ngay giữa lúc trời nóng nực , đang ngồi dưới bóng mát cuả một cây sồi đại thụ , tu ừng ực , ở cái bình nước lạnh cuả người ở mang ra , và lặng lẽ lắc đầu để đáp lại các câu hỏi cuả cả Lane và Rachel . Ít người ngẩng lên nhìn khi Mac Crea lái xe vào cùng Abbie và Alex.

Abbie lách ra cưa? xe , tay vẫn bồng Alex . Lúc đầu không ai để ý tới nàng , tất cả chú ý vào Mac Crea ở gần họ hơn . Khi nàng đi vòng quanh chiếc xe , Rachel trông thấy đứa bé trong tay nàng.

– Alex ! Các người đã tìm được nó !- Mặt nàng lộ vẻ nhẹ nhõm và chạy ngay tới- Ồ , Alex , con đi đâu từ nãy đến giờ ? Ba mẹ lo lắng quá chừng vì con.

– Nó qua bên nông trại- Abbie trả lời , trong khi Alex ôm nàng chặt hơn.

Nghe tiếng nàng , Rachel cuối cùng để ý tới Abbie .Tức thì nàng đứng lại , lộ vẻ ngờ vực.

– Tại sao cô bồng nó ? Trả con tôi lại cho tôi.

Rachel cố kéo Alex ra , nhưng nó kêu càng dữ và ôm Abbie càng chặt hơn.

– Không ! Tôi muốn ở với cô ..

– Cô đã làm gì nó thế ?- Rachel trừng mắt nhìn nàng.

– Không phải tôi đã làm gì , mà cô đã làm gì nó- Abbie đáp trong khi Lane đến cạnh họ , khuôn mặt rám nắng của ông còn lộ vẻ bơ phờ và mệt mỏi vì tìm kiếm , cái áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi.

– Nó có bình an không ?- Ông lo lắng hỏi.

– Nó không bị thương , nếu ý ông muốn hỏi là vậy- Abbie đáp . Alex không cưỡng lại khi Lane đưa tay đón nó ở tay nàng . Abbie sẵn sàng trao nó lại cho Lane , nhưng Alex vẫn úp mặt tránh không cho Rachel thấy ,

– Cô nên biết nó đã lẻn qua chơi với đứa con gái cuả tôi đã mấy tháng nay . Có lẽ tôi đã nên chặn đứng việc đó , nhưng tôi không muốn cho con cái chúng ta bị lôi kéo vào cuộc xung đột giữa cá nhân chúng ta.

– Cô . Cô là kẻ đã gieo trong đầu óc con tôi ý nghĩ chống lại tôi- Rachel buộc tội- Lẽ ra tôi phải biết cô sẽ làm một chuyện như thế đó . Cả đời tôi , ai cũng thương cô . Dean- Bất cứ ai . Cô luôn luôn có tất cả mọi thứ . Bây giờ cô còn tìm cách cướp mất đứa con cuả tôi . Tôi chưa bao giờ biết rõ tôi thù ghét cô đến chừng nào cho đến lúc này . Cút khỏi nơi đây trước khi tôi cho người đuổi cô ra !

– Tôi không trách cô đã thù ghét tôi . Có lẽ tôi xứng đáng bị như vậy . Nhưng tôi sẽ không đi khỏi nơi đây trước khi tôi nói những gì tôi đến đây để nói.

– Tôi không thèm nghe bất cứ điều gì cô muốn nói với tôi- Rachel định quay đi , nhưng Abbie nắm tay cô ta chặn lại.

– Cô phải nghe… vì Alex . Nó nghĩ rằng cô không muốn có nó- Rằng cô không yêu nó . Cô không thể để cho nó tin như vậy . Khi tôi lớn lên , tôi cũng đã nghĩ rằng ba tôi không yêu tôi . Cô cũng vậy . Cô không nhớ rằng ý nghĩ ấy đã làm chúng ta đau khổ đến thế nào sao ? Đó là cảm nghĩ của Alex bây giờ.

– Nó không hề quan tâm đến tôi . Nó luôn luôn chỉ biết Lane.

– Vậy cô giận hờn vì vậy , phải không ? Cô không biết rằng Alex hiểu điều đó hay sao ? Trẻ con rất mẫn cảm . Nhưng chúng vẫn chỉ là trẻ con . Cô không thể trông đợi chúng hiểu các nỗi đau khổ và va chạm tự ái cuả cô , khi mà chúng còn chưa biết cách đối phó với những nỗi khổ riêng cuả chúng nó . Nó muốn cô yêu nó , và nó nghĩ rằng nó có điểm nào sai trái nên cô không yêu nó !

Rachel cố bỏ ngoài tai những câu nói cuả Abbie , câu nào cũng là một cái gai , châm chích , cào xé cô . Nhưng không câu nào đúng . Không thể đúng.

– Cô nói mà chẳng hiểu mình nói gì- Cô ta cãi lại.

– Thật không ?- Abbie buồn rầu đáp- Hãy nhìn vào chúng ta , Rachel . Hãy nhìn xem cuộc đời chúng ta đã bị lệch lạc biết bao nhiêu vì cay đắng và ganh tỵ . Khi tôi nghĩ lại tất cả những điều tôi đã nói , những điều tôi đã làm , cách tôi đã cảm nghĩ . Và tôi đã quy trách cho cô tất cả mọi việc . Chúng ta là chị em . Cái gì đã biến chúng ta thành hai kẻ thù ? Tại sao chúng ta luôn luôn ganh đua với nhau ? Không thể vì muốn giành tình yêu cuả ba . Ba đã chết . Nhưng nếu ông có thể nhìn thấy chúng ta bây giờ… Rachel , cô phải biết ông đã không muốn chúng ta trở nên như thế.

– Đừng nói nữa !- Rachel bịt tai lại , nhưng chỉ ngăn bớt được tiếng cuả Abbie mà thôi.

– Có lẽ ông ấy đã yêu thương cả hai chúng ta . Tôi đã mất thật lâu mới nhận ra điều đó . Cô cũng cần tin như vậy . Có lẽ tôi và cô sẽ không bao giờ trở thành chị em đúng nghĩa , nhưng chúng ta không thể ngừng tranh chấp với nhau hay sao ?

– Cô thích điều đó lắm , phải không ?

Abbie im lặng một lúc , nhìn Rachel.

– Rachel , cô chỉ cần yêu thương đứa con trai cuả cô . Và để cho nó biết điều đó , như lẽ ra ba chúng ta đã phải làm.

Rachel quay đi và bỏ chạy , mắt nhòa lệ . Nói dối- Cô ta đã lừa phỉnh . Chắc chắn là vậy.

Trong khi Rachel biến mất ở chuồng ngựa , Abbie cảm thấy bàn tay Mac Crea đặt lên vai nàng.

– Em đã cố gắng.

Nàng nhìn Lane và đứa bé trong tay ông . Nàng lưỡng lự.

– Tôi rất tiếc đã gây gổ với cô ta.

– Không nên- Lane dịu dàng nói- Những cái cô nói rất đáng nói ra.

Ngay lúc đó , có tiếng vó ngựa từ chuồng ngựa vọng đến . Một giây sau , Rachel hiện ra trên mình con ngựa cái lông xám cuả nàng . Abbie sửng sốt nhìn.

– Chỉ có cái nịt đầu và sợi dây dẫn !

– Ai đó , mau lên ! Cưỡi ngựa rượt theo bà ta !- Lane ra lệnh.

Vừa nức nở khóc , vừa không thấy đường , Rachel luồn mấy ngón tay vào bờm con ngựa Simoon và níu chặt lấy nó , cũng như nắm chặt sợi dây vải dẫn ngựa . Thúc gót vào hông ngựa , nàng thúc cho nó chạy nhanh hơn nữa , để thoa? mãn nhu cầu vượt qua các ý nghĩ đang dồn dập trong óc nàng.

– Cái đó không đúng . Cô ta không thể nói đúng .- Nàng nức nở khóc hoài . Những mạch máu ở thái dương nàng vẫn đập mạnh không ngớt trong khi nàng cho ngựa phi trên cánh đồng cỏ tránh bụi cây dẻ nằm trên đường , làm cho các con ngựa cái và ngưa. con đang ăn cỏ vội chạy tản mác . Và nàng không ngớt tự thuyết phục rằng Abbie đã nói ra tất cả những điều đó chỉ để làm nàng bối rối . Dean không thể nào yêu cả hai.

– Ba !- Nàng úp mặt vào bờm ngựa.

Nàng không thấy hàng rào ván sơn trắng đang chạy tới trước mặt , nhưng nàng có cảm giác mơ hồ con ngựa cái chụm hai chân sau và chống hai chân trước , trong khi nó cố trì chạy chậm lại.

Và giây chót , con ngựa cái đứng khựng lại được khi chỉ còn cách hàng rào một tí xíu , làm Rachel bị hất lên và bắn về phiá trước trên cổ ngựa . Simoon chồm hai chân trước lên , và xoay mình lại để nhích ra khỏi tường , Rachel có cảm giác ngã xuống và bám víu lấy cái còn lại trong tay nàng là sởi dây dẫn . Nhưng sức nặng toàn thân nàng đeo vào sợi dây vặn cổ con ngựa , và làm nó mất cân bằng . Rachel vừa té xuống đất , thì con ngựa cái cũng té nghiêng đè lên mình nàng . Rachel cảm thấy trước sự đụng chạm mạnh vào mặt đất cứng , rồi sức nặng cuả con ngựa đè lên nàng , làm nàng đau đớn… đau ê ẩm khắp toàn thân , đau dữ dội , đau cùng cực . Nàng kêu tên cha một lần rồi ngất đi.

Nội thương nặng và xuất huyết , đó là lời chẩn đóan cuả bác sĩ . Họ đã giải phẫu để chận đứng sự xuất huyết và chữa chạy , nhưng dự đóan bệnh trạng vẫn không chắc chắn . Lane không chịu rời phòng bệnh viện dành riêng cho nàng . Họ đã sắp xếp cho ông ở lại trong phòng với nàng . Nhưng Lane ngủ rất ít trong ba ngày Rachel nằm bất tỉnh . Hầu hết thì giờ ông ngồi bên giường nàng , nhìn chòng chọc vào khuôn mặt tái bệch như người chết cuả nàng , và ở ống mũi , ở tay và ở thân mình nàng thò ra; ông nhìn các sợi dây chạy vào các máy đo , phát ra những tiếng kêu bíp bíp làm ông an tâm là nàng còn sống khi mắt ông không còn tin nữa . Trước đó ông ít khi cầu nguyện , nhưng trong lúc canh nàng , ông thường xuyên cầu nguyện cho nàng hồi phục để trở lại với ông.

Hai mi mắt nàng động đậy . Lane tự hỏi phải chăng ông tưởng tượng ra vậy . Khi chúng động đậy nữa , ông nín thở và nhìn nàng đăm đăm . Một khoảnh khắc sau , nàng cố gắng mở mắt . Lần thứ hai , nàng mở được . Lane tức thì gọi người nữ y tá trực và cúi xuống sát giường.

– Rachel em nghe anh được không ?

Nàng có vẻ tập trung vào ông khó khăn . Hai môi nàng động đậy nhưng không có tiếng nào thốt ra . Ông nắm bàn tay nàng trong hai bàn tay cuả ông và kêu nữa.

– Lane ?- Tiếng nàng còn khẽ hơn một tiếng thì thầm.

– Có anh đây , em yêu- Ông cúi xuống sát hơn , nước mắt rưng rưng.

– Em… biết… anh… có đó- Nàng thốt được mấy tiếng một cách vô cùng khó nhọc.

Cô y tá vào và ông bắt buộc phải tránh qua một bên . Mấy lần trong ngày hôm đó , nàng hết tỉnh lại mê . Lane coi đó là dấu hiệu đáng hy vọng . Các chuyện viên do ông mời đến thừa nhận rằng bốn mươi tám tiếng đồng hồ sắp tới có tính cách quyết định.

Abbie và Ben đi băng qua bãi đậu xe hướng về cưa? vào bệnh viện.

– Cô ta phải bình an , Ben- Nàng nói đi nói lại mãi câu đó trong ba ngày vừa qua , mỗi lần đến bệnh viện thăm Rachel . Nhưng nàng không được khích lệ lần nào cả cho đến khi Lane gọi điện thoại đến nhà tối qua- Phải chi tôi đã để cho Mac Crea đưa Alex về một mình- Abbie buồn rầu nói.

– Cô đừng nói “phải chi” mãi trong đầu , không thể dùng lại một khi bắt đầu cái trò ấy- “Phải chi” cô không đi đến đó để phải nói tiếp bằng “phải chi” Alex không bỏ trốn khỏi nhà , rồi thì “phải chi” cô không muốn cho nó chơi với Eden . Cuối cùng nó phải trở thành “phải chi” Eden không sinh ra , “phải chi” ba cô không chết . Không ai có thể nói chắc là quy trách vào đâu mới đúng.

– Tôi biết . Nhưng tôi vẫn thấy có trách nhiệm về việc phải xảy ra.

– Tôi nhớ là cô biết River Bend sẽ phải bị đem ra bán . Cô cũng cưỡi ngựa phi qua đồng cỏ như một con mụ điên . Nếu cô bị té và bị thương , cô có quy trách cho ông Canphield được không ? Ông ta là người đã nói cho cô biết . Cô có quy trách cho ba cô hay không ? Hay Rachel ?- Ông giữ cưa? cho nàng bước vào.

– Cái đó khác.

– Kết quả khác mà thôi , Abbie . Cô đã không bị thương trong chuyến phi ngựa điên cuồng ấy . Abbie , cô không có trách nhiệm trong việc này- Giọng ông nghiêm nghị , nhưng vẻ mặt dịu.

– Kết quả khác mà thôi , Abbie . Cô đã không bị thương trong chuyến phi ngựa điên cuồng ấy . Abbie , cô không có trách nhiệm trong việc này- Giọng ông nghiêm nghị , nhưng vẻ mặt dịu dàng và thông cảm.

– Ben . “Phải chi” Rachel đã quen ai như chú khi lớn lên.

– Thôi nhé , không được nói thế nữa.

– Ta vào thôi . Tôi có nhắn tin lại cho Mac Crea để anh ấy gặp chúng ta ở phòng y tá săn sóc đặc biệt . Hy vọng anh ấy nhận được tin nhắn.

Nhưng khi họ vào , Mac Crea đã có sẵn ở đấy . Chàng dòm nàng có vẻ nhẹ nhõm.

– Anh cứ sợ em lái xe quá nhanh dọc đường . Nếu biết có Ben , anh đã bớt lo.

– Anh gặp Lane chưa ?

– Chưa . Anh vừa mới đến . Eden và Alex đâu ?

– Mẹ em có ở nhà khi Lane gọi đến . Bà trông coi chúng nó.

Sau khi biết bệnh trạng nặng cuả Rachel . Abbie đã thuyết phục Lane cho Alex ở lại với họ thay vì chỉ có người ở săn sóc , dù họ tận tụy đến thế nào.

Một cô y tá đưa họ đến phòng bệnh dành riêng . Lane xuất hiện khi họ đi tới . Abbie ngạc nhiên thấy ông ta thay đổi nhiều quá . Mới có ba ngày , ông có vẻ như già đi thêm mười tuổi , mặt ông ngơ ngác bơ phờ vì căng thẳng và mất ngủ . Thậm chí mái tóc bạc cuả ông còn bạc thêm . Sự tự tin và nghị lực thường có ở ông nay không còn biểu lộ rõ rệt . Thay vì vậy , ông có vẻ yếu đuối và khiếp sợ- Và hơi lạc lõng , như Alex hôm nọ.

– Abbie , lạy Chúa , cô có ở đây- Ông nắm tay nàng bóp chặt- Rachel đã hỏi cô nãy giờ.

– Cô ấy thế nào ?

Nhưng Lane chỉ lắc đầu . Abbie không biết phải hiểu cái lắc đầu cuả ông như thế nào , ông không biết hay tình trạng Rachel không thay đổi . Ông vội vàng đưa nàng vào phòng sau khi ra dấu bảo người gác cửa cho Mac Crea và Ben vào trong luôn.

Ông đưa Abbie tới bên giường bệnh , và cúi xuống cầm tay Rachel.

– Rachel , Lane đây . Em nghe anh nói không ?

Hai mí mắt cuả Rachel hơi động đậy để đáp lại.

– Abbie có đây . Em hiểu không ? Abbie…

Trong khi Rachel cố gắng mở mắt ra , Lane xích qua một bên nhường chỗ cho Abbie . Abbie dòm sững cái khuôn mặt giống nàng trên giường bệnh.

– Abbie… chị gần như sinh đôi cuả tôi- Giọng nói cuả Rachel quá nhỏ , nàng phải cúi sát hơn mới nghe được.

– Phải , chúng ta gần như là sinh đôi phải không ?- Nàng ráng mỉm cười , dù nước mắt rưng rưng- Cô sẽ bình phục , Rachel . Tôi biết thế nào cô cũng lành.

– Abbie- Ngừng một chút , Rachel làm như thu hết sức lực- Chị nói đúng… những điều chị đã nói.

– Tôi nghĩ rằng cô không nên cố sức nói ra nữa.

Rachel mỉm cười yếu ớt.

– Lane và Alex… sẽ cần đến chị và… hãy để cho hai đứa trẻ… lớn lên với nhau… như đáng lẽ chúng ta đã phải trải qua.

– Tôi sẽ làm vậy . Nhưng cô không nên nói như thế , Rachel . Cô sẽ lành.

Rachel nhắm mắt lại , gần như nóng nảy khi Abbie nói vậy.

– Tôi yêu… con trai cuả tôi . Hãy bảo đảm là nó biết thế.

– Tôi sẽ bảo đảm.

Rachel nhìn quanh.

– Lane ? Anh ấy đâu ?

Cố cầm nước mắt , Abbie xoay nửa người lại nhìn Lane.

– Cô ấy cần ông.

Nàng bước lui ra sau với Mac Crea , nhường chỗ cho Lane . Nàng tựa ngựa vào chàng , dễ chịu vì chàng quàng tay quanh mình nàng… và vì họ yêu nhau.

– Em yêu- Lane vuốt má Rachel , hai tay ông run run- Anh đây . Bây giờ em nghỉ cho khỏe.

– Em yêu anh thật đấy- Rachel thì thầm.

– Anh cũng yêu em- Ông bắt đầu khóc , không thành tiếng- Chúng ta sẽ có nhiều thì giờ bên nhau . Anh hứa với em.

Một nụ cười thoáng hiện trên môi Rachel- Một nụ cười đầy luyến tiếc , và rồi , lạ lùng thay , đầy sự bình an.

– Em phải đi đây , anh yêu- Rachel thì thầm , rồi nói thêm bằng giọng rất khẽ , đến nỗi Lane không chắc chắn có nghe rõ không- Ba đang… chờ…

Bình luận