Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chiến Thắng Con Quỷ Trong Bạn

Chương 1: Cuộc Gặp Gỡ Đầu Tiên Với Andrew Carnegie

Tác giả: Napoleon Hill

Trong suốt hơn một phần tư thập kỷ, tôi chỉ có một mục tiêu chính là thiết lập nên một triết lý về các nguyên tắc dẫn đến cả thành công và thất bại để giúp đỡ những người không có động lực và cơ hội tham gia vào dạng nghiên cứu này.

Công việc của tôi bắt đầu vào năm 1908, nó là kết quả của một cuộc phỏng vấn từ trước đó với Ngài Andrew Carnegie đã quá cố. Tôi đã nói rõ ràng với Ngài Carnegie rằng tôi mơ ước được theo học tại trường Luật và trong đầu tôi đã hình thành ý tưởng sẽ phỏng vấn những người thành công nhất, tìm ra con đường dẫn đến thành công của họ và viết những câu chuyện về những khám phá đó cho các tạp chí. Vào cuối buổi gặp đầu tiên giữa chúng tôi, Ngài Carnegie đã hỏi liệu tôi có đủ dũng cảm để thực hiện một gợi ý mà ông muốn đưa ra cho tôi hay không. Tôi đã trả lời ông rằng lòng dũng cảm là tất cả những gì tôi có và tôi sẵn sàng nỗ lực hết sức mình để thực hiện bất cứ gợi ý nào ông đưa ra.

Sau đó, ông nói với tôi rằng: “Cho đến lúc này, ý tưởng viết các câu chuyện về những người thành công rất đáng khen và tôi không hề có ý định làm cậu nản lòng. Nhưng tôi phải nói với cậu rằng nếu cậu muốn kéo dài công việc này, không chỉ với những người hiện đang còn sống, mà với cả những thế hệ sau nữa, thì cậu phải dành một khoảng thời gian rất dài để sắp xếp tất cả các nguyên nhân dẫn đến cả thành công cũng như thất bại.

Có hàng triệu người trên thế giới này không có ý niệm gì, dù là nhỏ nhất về những nguyên nhân dẫn đến thành công hay thất bại. Trường lớp dạy mọi người thực hành mọi thứ, trừ các nguyên tắc để có được thành công. Họ yêu cầu những người trẻ tuổi dành từ bốn tới tám năm để tích lũy những kiến thức trừu tượng nhưng không dạy họ phải làm gì với những kiến thức đó.

Thế giới này đang cần một triết lý thực tế và dễ hiểu về thành công, triết lý đó được thiết lập từ kinh nghiệm thực tế của những người đàn ông và phụ nữ của Trường Đại học vĩ đại mang tên Cuộc sống. Trong lĩnh vực triết học, tôi chưa từng thấy có thứ triết lý nào có bất cứ nét tương đồng nào – dù là nhỏ nhất với thứ triết lý mà tôi đang có trong đầu. Có rất ít các nhà triết học có khả năng dạy mọi người về nghệ thuật sống.

Với tôi, dường như đây là cơ hội để thử thách một chàng trai trẻ tham vọng như cậu, nhưng chỉ có tham vọng thôi thì chưa đủ để thực hiện nhiệm vụ này. Người đảm nhận nó phải có đồng thời cả lòng dũng cảm và sự kiên trì.

Công việc này đòi hỏi ít nhất 20 năm nỗ lực không ngừng, trong khi đó người đảm trách nó phải kiếm sống từ những việc khác, vì kiểu nghiên cứu này sẽ không bao giờ có lợi nhuận ngay và thường thì những người có đóng góp cho nền văn minh của chúng ta qua các công trình kiểu như thế này phải đợi một trăm năm hoặc hơn thế sau đám tang của mình mới được ghi nhận vì những công việc mình làm.”

LƯU Ý với ĐỘC GIẢ: Sharon Lechter bổ sung phần bình luận dưới dạng trình bày đặc biệt như sau:

20 năm làm việc mà không hề được trả một đồng và không được bất kì ai ghi nhận? Bạn sẽ phản ứng thế nào với “lời mời” này? Như ông trình bày bên dưới, Napoleon Hill đã chấp nhận thử thách của Carnegie và với một lá thư giới thiệu từ Carnegie, ông bắt đầu phỏng vấn những “người khổng lồ” của thời kỳ đó, bao gồm Theodore Roosevelt[10], Thomas Edison, John D. Rockfeller[11], Henry Ford, Alexander Graham Bell[12], King Gillette[13] và rất nhiều những người khác nữa. Sau hơn 20 năm nghiên cứu, nỗ lực của ông cuối cùng cũng được đền đáp và được thể hiện qua việc xuất bản nhiều cuốn sách, trong đó có tám tập sách Luật Thành công (Law of Success) và Think and Grow Rich – 13 nguyên tắc nghĩ giàu, làm giàu. Think and Grow Rich – 13 nguyên tắc nghĩ giàu, làm giàu được công nhận rộng rãi là công trình có ảnh hưởng sâu sắc trong lĩnh vực tự phát triển bản thân, cuốn sách đã giới thiệu mọi nguyên tắc cần thiết mà đến ngày nay vẫn được coi là nền tảng trong các bài giảng của các chuyên gia về phát triển cá nhân. Think and Grow Rich – 13 nguyên tắc nghĩ giàu, làm giàu bản thân nó đã là một đề tài nghiên cứu trong các nguyên tắc ông đưa ra. Có thể nói rằng bản thảo Chiến thắng Con Quỷ trong bạn được viết vào thời điểm sau khi Think and Grow Rich – 13 nguyên tắc nghĩ giàu, làm giàu phát hành một năm vì cuốn sách này có thể hé lộ một “cái tôi khác” của Napoleon Hill và ông đã vượt qua sự thất bại và sử dụng thành công các nguyên tắc ông đã miêu tả trong Think and Grow Rich – 13 nguyên tắc nghĩ giàu, làm giàu. Chiến thắng Con Quỷ trong bạn sẽ tiết lộ cho bạn biết sự tỉnh thức trong tâm hồn của Napoleon Hill và mỗi chúng ta có thể học được gì từ cuộc chạm trán của ông với Con Quỷ.

“Nếu cậu nhận công việc này, cậu nên phỏng vấn không chỉ một vài người đã thành công mà còn phải phỏng vấn rất nhiều người từng thất bại nữa. Cậu nên phân tích thật tỉ mỉ hàng ngàn người được xếp vào hàng ‘thất bại’, ý tôi nói ‘thất bại’ ở đây là những người đi đến chương cuối của cuộc đời họ trong nỗi thất vọng vì không đạt được mục tiêu mà họ khao khát. Nghe có vẻ mâu thuẫn nhưng cậu sẽ học được cách làm thế nào để thành công từ những thất bại hơn những thứ được gọi là thành công. Họ sẽ dạy cậu những gì cậu không nên làm.

Suốt chặng đường đến khi cậu hoàn thành công việc này, nếu cậu thành công, cậu sẽ có một khám phá khiến cậu vô cùng ngạc nhiên. Cậu sẽ phát hiện ra rằng nguyên nhân dẫn đến thành công không phải thứ gì riêng rẽ hoặc tách biệt khỏi con người, đó là một sức mạnh vô hình trong tự nhiên mà phần lớn con người không bao giờ nhận thấy, một sức mạnh có thể được gọi chính xác là ‘cái tôi khác’. Đáng chú ý là ‘cái tôi khác’ này hiếm khi lộ diện trừ những trường hợp khẩn cấp khi con người bị đẩy đến những nghịch cảnh hoặc thất bại tạm thời.

Kinh nghiệm đã dạy tôi rằng một người đang đến rất gần với thành công khi những thứ mà anh ta gọi là ‘thất bại’ xảy đến, bởi đây chính là dịp để anh ta buộc phải tư duy. Nếu tư duy đúng đắn, cùng với sự kiên trì, anh ta sẽ khám phá ra rằng những thứ được gọi là thất bại đó thực ra chỉ là một dấu hiệu nhắc anh ta phải trang bị lại cho bản thân mình một kế hoạch hoặc một mục đích mới. Phần lớn những thất bại thực sự đều bắt nguồn từ những giới hạn mà con người tự đặt ra trong tâm trí mình. Nếu có đủ dũng cảm để đi thêm một bước nữa, họ sẽ nhận ra sai lầm của mình.”

“Phần lớn những thất bại thực sự đều bắt nguồn từ những giới hạn mà con người tự đặt ra trong tâm trí mình.”

Một tư duy tiêu cực và tự ti có thể là trở ngại lớn nhất trên con đường đi đến thành công. Với tình hình kinh tế đang đi xuống như hiện nay, có quá nhiều người cả đời mọi chuyện luôn suôn sẻ, giờ đây, lần đầu tiên phải đối mặt với những vấn đề tài chính nghiêm trọng. Rào cản lớn nhất khiến họ chưa phục hồi lại được chính là nỗi sợ hãi và tự ti bắt nguồn từ những trải nghiệm gần đây của họ. Bạn có để tình hình kinh tế đang đi xuống hiện nay tác động đến bạn không? Bạn có để nỗi tự ti và hành vi tự phá hủy bản thân ngăn bạn đạt được ước mơ của mình không? Có phải bạn chính là kẻ thù tồi tệ nhất của bản thân mình? Trong cuốn Think and Grow Rich – 13 nguyên tắc nghĩ giàu, làm giàu; Napoleon Hill đã kể lại câu chuyện về R. U. Darby – một người đào vàng. Vì quá thất vọng khi mạch quặng vàng đột nhiên biến mất, Darby đã bán lại quyền khai thác mỏ với giá rẻ mạt cho một người bán đồng nát ở thị trấn. Người bán đồng nát đó đã mời các chuyên gia về mỏ đến tư vấn và họ phát hiện ra rằng chỉ cần đào thêm một quãng độ ba bước chân nữa thôi, Darby sẽ tìm lại được mạch quặng. Giá như kiên trì thêm chút nữa, Darby đã giàu to nhưng anh đã từ bỏ giấc mơ của mình trong khi chỉ còn cách mỏ vàng có ba bước chân. Nhưng thay vì bị gục ngã bởi sai lầm của mình, Darby đã học từ trải nghiệm đó và tiếp tục xây dựng nên một đế chế trong ngành bảo hiểm. Bạn có từ bỏ mục tiêu của mình ngay trước khi đạt được những thành công vĩ đại, khi bạn chỉ còn cách mỏ vàng có ba bước chân không? (Trong cuốn sách Cách mỏ vàng ba bước chân [Three Feet from Gold], bạn có thể tìm đọc về rất nhiều tấm gương đã kiên trì vượt qua các hoàn cảnh khó khăn trong thời đại hiện nay.)

Bắt đầu một cuộc đời mới

Những lời Ngài Carnegie nói đã định hình lại toàn bộ cuộc sống của tôi và gieo vào lòng tôi một mục tiêu cháy bỏng, mục tiêu ấy luôn không ngừng thúc đẩy tôi dù lúc ấy tôi hoàn toàn mơ hồ và không hiểu ông có ý gì khi nhắc đến cụm từ “cái tôi khác”.

Trong suốt quá trình nghiên cứu nguyên nhân dẫn đến thất bại và thành công, tôi đã có đặc quyền được phân tích hơn 25.000 người được đánh giá là “thất bại” (cả đàn ông lẫn phụ nữ) và hơn 500 người được phân loại là “thành công”. Nhiều năm trước, tôi đã bắt đầu có ý niệm đầu tiên về “cái tôi khác” mà Ngài Carnegie đã nhắc đến. Đúng như ông ấy đã nói, tôi đã khám phá ra điều đó sau hai bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình – hai tình huống khẩn cấp buộc tôi phải tư duy để vượt qua được những khó khăn tôi chưa từng gặp phải bao giờ.

Công việc nghiên cứu của tôi cần góp nhặt rất nhiều dữ liệu, nó thực sự đòi hỏi nhiều năm lao động miệt mài. Để giúp các bạn thấy được bức tranh toàn cảnh, tôi sẽ quay lại bước ngoặt đầu tiên trong hai bước ngoặt lớn và từng bước mang khám phá ấy đến với các bạn.

Khi tìm ra 17 nguyên tắc thành công và 30 nguyên nhân thất bại, tôi tưởng rằng mình đã hoàn thành nhiệm vụ xây dựng nên một triết lý hoàn chỉnh về thành công cá nhân. Nhưng thực ra, đó là một kết luận chủ quan và sai lầm của bản thân tôi. Vì lúc đó, công việc của tôi chỉ mới chập chững bắt đầu. Với 17 nguyên tắc thành công và 30 nguyên nhân thất bại, tôi mới chỉ dựng được một bộ khung cho triết lý đó và bộ khung ấy cần phải được “đắp” thêm rất nhiều ví dụ và trải nghiệm thực tế. Hơn nữa, nó còn cần có “tâm hồn” để thôi thúc con người đối diện với khó khăn chứ không phải né tránh nó.

“Tâm hồn” – thứ còn thiếu đó, như sau này tôi mới phát hiện ra, nó chỉ đến sau khi tôi khám phá được “cái tôi khác” qua hai bước ngoặt lớn trong cuộc đời mình.

Quá trình tìm ra “cái tôi khác” của tôi cũng là một câu chuyện dài. Dù có tham vọng viết sách nhưng lúc đầu tôi quyết tâm sẽ kiếm tiền bằng nghề khác. Tôi quyết định sẽ làm trong ngành quảng cáo và tôi đã trở thành người phụ trách quảng cáo cho Đại học Mở rộng LaSalle tại Chicago. Mọi chuyện đều thật tuyệt vời trong vòng một năm, rồi tôi đột nhiên thấy vô cùng chán ghét công việc đó và xin từ chức.

Sau đó tôi tham gia vào việc kinh doanh một chuỗi cửa hàng cùng với Cựu chủ tịch của Đại học Mở rộng LaSalle và tôi trở thành Chủ tịch Công ty Kẹo Betsy Ross. Nhưng thật không may, ít nhất là vào thời điểm đó tôi thấy chuyện đó thật xui xẻo, tôi bất đồng quan điểm với cộng sự của mình và chuyện đó lại khiến tôi xin rút lui khỏi vị trí mình đang đảm nhận.

Sự quyến rũ của ngành quảng cáo đã ăn sâu vào máu tôi và tôi quyết định sẽ tiếp tục làm công việc đó bằng việc mở một trường đào tạo về quảng cáo và bán hàng – một bộ phận nằm trong trường Cao đẳng Kinh doanh Bryant & Stratton.

Công việc đào tạo rất xuôi chèo mát mái và chúng tôi kiếm được cả bộn tiền khi nước Mỹ tham gia vào Chiến tranh Thế giới lần thứ nhất. Nhưng để đáp lại thôi thúc mãnh liệt từ bên trong mà không ngôn từ nào diễn tả được, tôi đã rời khỏi trường, gia nhập vào quân đội của chính phủ Mỹ, dưới sự chỉ đạo của Tổng thống Woodrow Wilson[14] và để lại công việc kinh doanh tưởng chừng như hoàn hảo kia dần tan vỡ.

Vào ngày ký hiệp định chấm dứt Chiến tranh thế giới lần thứ nhất (11/11/1918), tôi bắt đầu xuất bản tạp chí Nguyên tắc Vàng. Dù tôi chẳng có một xu tiền vốn nào nhưng tạp chí vẫn phát triển rất nhanh và sớm được phát hành rộng rãi trên toàn quốc với nửa triệu bản in mỗi kỳ, đến cuối năm đầu tiên trong lịch sử hoạt động, tạp chí đã lãi 3.516 đô la.

Theo đánh giá chính xác thì 3.156 đô la vào năm 1918 sẽ có giá trị tương đương với 45.000 đô la theo Chỉ số giá tiêu dùng trung bình hàng năm được biên soạn bởi Cục Thống kê Lao động Liên bang Mỹ và 202.000 đô la khi lấy tổng sản lượng nội địa theo giá cả thị trường hiện hành chia cho đầu người. Đó là con số không hề nhỏ cho năm đầu tiên kinh doanh tạp chí… Bởi khi đó có tới 80 đến 90% các tờ báo mới thất bại và thậm chí cả những tờ báo thành công nhất cũng phải mất từ ba đến năm năm mới bắt đầu có lãi.

Vài năm sau, một người có kinh nghiệm dày dạn trong ngành xuất bản đã bảo tôi rằng bất cứ ai có kinh nghiệm trong ngành xuất bản và phân phối các tạp chí trên cả nước cũng sẽ nghĩ rằng để bắt đầu xuất bản một tạp chí như thế phải có vốn liếng ít nhất là nửa triệu đôla.

Nhưng cuối cùng thì tôi cũng chia tay tạp chí Nguyên tắc Vàng. Chúng tôi càng thành công, tôi lại càng bất mãn, cuối cùng, vì những cơn bực mình chồng chất với các cộng sự, tôi tặng không cả tạp chí cho họ và rút khỏi nó. Lần này có lẽ tôi đã quăng cả một gia tài nhỏ chứ chẳng chơi.

Đây chỉ là sự khởi đầu của tình yêu Napoleon Hill dành cho tạp chí. Sau Nguyên tắc Vàng, ông xuất bản Tạp chí Napoleon Hill. Sau này, ông còn là biên tập viên của tạp chí Thành Công – một tạp chí hiện vẫn đang được xuất bản.

Sau đó, tôi mở một trường đào tạo nhân viên bán hàng. Nhiệm vụ đầu tiên của tôi là đào tạo một đội quân bán hàng gồm 3000 người cho một chuỗi cửa hàng, tôi nhận được 10 đô la cho mỗi nhân viên tham dự khóa đào tạo của mình. Trong vòng gần sáu tháng, tôi đã kiếm được khoảng hơn 30.000 đô la một chút. Chừng nào còn dính líu đến tiền bạc, mọi nỗ lực của tôi vẫn chỉ được đền đáp bằng những thành công về mặt tiền bạc. Tôi lại cảm thấy “nóng ruột”. Tôi không hạnh phúc. Có một sự thật ngày càng rõ ràng là chẳng có số tiền nào làm tôi thấy hạnh phúc cả.

Dù không có bất cứ một lý do hợp lý nào, cho dù là nhỏ nhất; tôi vẫn quyết định từ bỏ công việc giúp tôi dễ dàng kiếm được nhiều tiền ấy. Bạn bè và các cộng sự đều nghĩ rằng tôi thật điên rồ và cho đến bây giờ, điều họ nói vẫn đúng.

Rõ ràng là tôi sẵn sàng đồng ý với họ, nhưng tôi không thể làm khác được. Tôi tìm kiếm hạnh phúc nhưng chưa tìm thấy nó. Ít nhất thì đó là lời giải thích duy nhất tôi có thể đưa ra cho những hành động không bình thường của mình. Ai có thể hiểu bản thân tôi hơn chính mình được chứ?

“Tôi lại cảm thấy ‘nóng ruột’. Tôi không hạnh phúc.

Có một sự thật ngày càng rõ ràng là chẳng có số tiền nào làm tôi thấy hạnh phúc cả.”

Một năm trước, chính tôi cũng rơi vào hoàn cảnh ấy. Nhưng khi quyết định từ bỏ tình trạng đó, các cơ hội mới lại đến với tôi. Nó hóa ra lại là quyết định sáng suốt nhất trong sự nghiệp của tôi. Bạn hãy nghĩ đến những khoảng thời gian trong cuộc đời mình, khi bạn phải ra một quyết định rất khó khăn… nhưng bạn biết rằng mình đã làm đúng, dù người khác có nghi ngờ về điều đó đi chăng nữa.

Đó là vào cuối mùa thu năm 1923. Tôi đang mắc kẹt ở Columbus, Ohio, không hề có tiền và tệ hơn là chẳng có kế hoạch nào để thoát ra khỏi khó khăn cả. Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời mình tôi thực sự mắc kẹt vì thiếu tiền.

Trước đây, tôi từng nhiều lần thiếu tiền nhưng tôi chưa bao giờ không có đủ tiền để đáp ứng những nhu cầu cá nhân của mình cả. Trải nghiệm này khiến tôi choáng váng. Tôi dường như hoàn toàn hoang mang, tôi không biết phải hay nên làm gì nữa.

Tôi nghĩ ra hàng tá kế hoạch có thể giúp tôi giải quyết vấn đề nhưng đồng thời lại gạt bỏ chúng đi bởi hoặc chúng quá phi thực tế hoặc không có khả năng thành công. Tôi giống như người đi lạc giữa rừng sâu mà không có la bàn vậy. Mọi nỗ lực thoát ra đều kéo tôi về lại xuất phát điểm ban đầu.

Trong gần hai tháng, tôi mắc phải căn bệnh tồi tệ nhất trong tất cả các loại bệnh tật của con người: Do dự. Tôi biết 17 nguyên tắc thành công nhưng lại không biết cách áp dụng chúng! Tuy không hề nhận ra nhưng lúc đó tôi đang đối mặt với một trong những tình huống khẩn cấp mà Ngài Carnegie từng nói với tôi – những tình huống có thể khiến bạn khám phá ra “cái tôi khác” của mình.

Bệnh tình của tôi khi ấy nặng tới mức tôi không hề nghĩ ra rằng mình cần phải ngồi xuống, phân tích xem nguyên nhân của nó là gì và tìm ra biện pháp chữa trị phù hợp.

“Căn bệnh tồi tệ nhất trong tất cả các loại bệnh tật của con người: Do dự.”

Bạn từng cảm thấy tê liệt vì bệnh do dự? Đây là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời Napoleon Hill. Tình trạng nhảy việc để tìm kiếm sự thỏa mãn và một công việc lý tưởng của Napoleon Hill cũng giống tình trạng của rất nhiều người hiện nay – những người đang tìm kiếm sự thỏa mãn trong công việc và cuộc sống của mình. Như Napoleon Hill tự thú nhận, tình cảnh khó khăn ông gặp phải là do ông tự chuốc lấy. Tuy nhiên, tình cảnh mà Napoleon Hill gặp phải lại rất giống với tình cảnh của những người bị ảnh hưởng tiêu cực từ tình hình kinh tế hiện nay. Napoleon Hill đã tận dụng thất bại trước mắt của mình, sử dụng nó để thúc đẩy bản thân mình phải tư duy và phân tích – để tìm thấy “cái tôi khác” của ông. Nếu bạn đang rơi vào tình trạng khó khăn về kinh tế, bạn cũng có thể sử dụng nó như một chiếc đòn bẩy để giúp bạn tìm thấy “cái tôi khác” của mình.

Chuyển bại thành thắng

Một buổi chiều, tôi đã có một quyết định giúp tôi thoát khỏi tình cảnh khó khăn của mình. Tôi bỗng có cảm giác rằng mình muốn đến “những không gian rộng mở” của miền đồng quê để hít thở không khí trong lành và có thời gian suy nghĩ.

Tôi bắt đầu đi dạo, khi đã đi được khoảng bảy hay tám dặm gì đó, tôi bỗng cảm nhận được sự bế tắc của bản thân mình. Tôi cứ đứng như trời trồng ở đó trong nhiều phút liền. Mọi thứ xung quanh tôi rơi vào tăm tối. Tôi có thể nghe được âm thanh lớn của một dạng thức năng lượng nào đó đang ngân lên vô cùng rộn ràng.

Sau đó các dây thần kinh của tôi dịu xuống, các cơ của tôi cũng giãn ra và tôi bỗng cảm thấy bình tĩnh đến tột cùng. Không khí bắt đầu trở nên trong lành và khi ấy, tôi nhận được một mệnh lệnh dưới dạng giống như một ý nghĩ, nó ở gần tôi đến mức tôi có thể miêu tả về nó.

Mệnh lệnh ấy rõ ràng và dứt khoát đến nỗi tôi không thể hiểu sai nó được. Mệnh lệnh ấy thực sự nói với tôi thế này: “Đã đến lúc phải hoàn thiện triết lý về thành công mà cậu đã bắt đầu nhờ gợi ý của Carnegie rồi. Hãy quay về nhà và bắt đầu chuyển các dữ liệu cậu đã tập hợp được từ chính trí tuệ của cậu và cả những bản thảo viết tay nữa.” “Cái tôi khác” trong tôi đã tỉnh giấc.

Trong vài phút ngắn ngủi, tôi đã cảm thấy sợ hãi. Trước đây tôi chưa từng trải qua bất cứ chuyện gì tương tự như thế. Tôi quay người lại và bước đi thật nhanh cho đến khi về đến nhà. Khi vào nhà, tôi thấy ba cậu con trai của mình đang ngó ra ngoài cửa sổ để nhìn sang những đứa trẻ nhà hàng xóm – chúng đang trang trí cho cây thông Noel.

Sau đó tôi mới sực nhớ ra hôm nay chính là đêm Noel. Hơn nữa, tôi còn đau khổ vô cùng khi nhớ ra thêm một điều nữa – trước đây tôi chưa từng nhận ra rằng nhà tôi chưa bao giờ có cây thông Noel trong nhà. Ánh mắt thất vọng trên gương mặt lũ trẻ đã nhắc tôi nhớ lại sự thật đau đớn ấy.

Tôi đi vào nhà, ngồi xuống bên chiếc máy đánh chữ và bắt đầu chuyển sang viết về những khám phá liên quan đến nguyên nhân thành công và thất bại của con người. Khi đặt tờ giấy đầu tiên vào chiếc máy đánh chữ, tôi phải ngừng lại vì ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu tôi:

“Nhiệm vụ suốt đời của cậu là hoàn thành triết lý đầu tiên trên thế giới về thành công cá nhân. Có thể cậu sẽ cố gắng để chạy trốn khỏi nhiệm vụ này nhưng không sao thoát nổi, dù có nỗ lực đến đâu đi chăng nữa thì cậu vẫn thất bại hoàn thất bại. Cậu đang tìm kiếm hạnh phúc. Hãy nhớ lấy bài học này, một lần và mãi mãi, rằng cậu sẽ chỉ tìm thấy hạnh phúc khi giúp người khác tìm được nó. Cậu luôn là một chàng học sinh bướng bỉnh. Qua thất bại này, cậu phải trị được sự ương bướng của mình. Tính từ thời điểm này, trong vài năm nữa, cả thế giới sẽ ‘giật bắn mình’ bởi một trải nghiệm sẽ khiến hàng triệu người trên thế giới muốn có triết lý mà cậu đã được giao nhiệm vụ để hoàn thành. Cơ hội lớn để tìm thấy hạnh phúc bằng cách làm một việc có ích cho mọi người của cậu đã đến. Hãy bắt đầu làm việc và đừng dừng lại trước khi hoàn thành và xuất bản bản thảo mà cậu đã bắt đầu viết.”

Tôi đã nhận ra rằng cuối cùng thì ở nơi cuối cầu vồng, điều đó cũng đã xảy đến và tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

Nghi ngờ

“Lời nguyền” – nếu có thể gọi trải nghiệm đó như thế – đã biến mất. Tôi bắt đầu viết. Nhưng ngay sau đó “lý trí” lại mách bảo tôi rằng tôi đang theo đuổi một nhiệm vụ ngớ ngẩn. Ý tưởng rằng một người đang cùng đường và gần như hoàn toàn nằm bên ngoài cuộc chơi lại dám mạo muội viết về một triết lý thành công lố bịch đến nỗi tôi phải phá lên cười và tự khinh miệt chính bản thân mình.

Ngồi trên ghế, tôi cảm thấy vô cùng lúng túng, tôi lấy ngón tay vò tung mái tóc và cố kiếm cớ để biện hộ với chính bản thân mình, để không lấy tờ giấy ra khỏi máy đánh chữ trước khi tôi thật sự bắt đầu viết. Nhưng ham muốn được tiếp tục viết lại mạnh hơn mong muốn ngừng việc viết lại. Tôi bị công việc thuyết phục và lại tiếp tục viết.

“Ham muốn được tiếp tục viết lại mạnh hơn mong muốn ngừng việc viết lại.”

Hãy nhớ đến những khi bạn muốn dừng lại, nhưng có điều gì đó lại thúc đẩy bạn làm tiếp? Có thể đó chính là “cái tôi khác” của bạn.

Giờ đây, khi nhìn lại, dưới sự sáng tỏ của tất cả những gì đã xảy ra, tôi có thể nhận thấy rằng chính những trải nghiệm nho nhỏ của nghịch cảnh mà tôi đã trải qua này lại nằm trong nhóm những trải nghiệm may mắn và hữu ích nhất trong mọi trải nghiệm tôi từng có. Đúng là trong cái rủi có cái may bởi chúng đã buộc tôi phải tiếp tục làm công việc – mà sau tất cả – đã cho tôi cơ hội để khiến bản thân mình trở thành con người có ích với thế giới hơn bất cứ kế hoạch hay mục đích nào tôi từng thành công trước kia.

Gần như trong suốt ba tháng liền, tôi chỉ làm việc với đống bản thảo và hoàn thiện chúng vào đầu năm 1924. Ngay khi hoàn thành chúng, tôi lại thấy bản thân mình bị cám dỗ bởi mong muốn quay trở lại với trò chơi kinh doanh lớn.

Không thể kháng cự nổi sự cám dỗ ấy, tôi mua lại Trường Cao đẳng Kinh doanh Metropolitan ở Cleveland, Ohio và bắt đầu lên kế hoạch để mở rộng quy mô của nó. Đến cuối năm 1924, chúng tôi đã phát triển và mở rộng trường bằng cách bổ sung thêm các khóa học, cho tới khi thành tích của chúng tôi gần như gấp đôi kỷ lục cao nhất mà trường từng có.

Nhưng “mầm mống” bất mãn trong tôi lại bắt đầu trỗi dậy. Và tôi biết mình không thể tìm thấy hạnh phúc trong những nỗ lực kiểu như vậy. Tôi lại chuyển giao hết công việc kinh doanh cho các cộng sự và bắt đầu sự nghiệp diễn thuyết của mình – diễn thuyết về triết lý thành công với các tổ chức mà trước đó tôi đã dành nhiều năm cống hiến.

Một tối, tôi đã có lịch diễn thuyết ở Canton, Ohio nhưng định mệnh – hay bất cứ thứ gì đó có vẻ như đôi khi làm nên định mệnh của con người, dù chúng ta có nỗ lực để chống lại chúng đến đâu đi chăng nữa – lại bước vào cuộc chơi và khiến tôi phải đối mặt trực diện với một trải nghiệm đau đớn.

Trong số các thính giả tại Canton của tôi có Donald Ring Mellett – chủ bút của tờ Tin tức hàng ngày của Canton. Ông Mellett thích thú với triết lý thành công cá nhân mà tôi diễn thuyết tối hôm ấy đến mức ông đã mời tôi đến gặp ông vào ngày hôm sau.

Chuyến viếng thăm ấy đã dẫn đến một thỏa thuận hợp tác lẽ ra sẽ bắt đầu vào ngày đầu tiên của tháng Một năm sau khi ông Mellett đã có dự định từ chức chủ bút tờ Tin tức hàng ngày để đảm nhận công việc kinh doanh và xuất bản về triết lý mà tôi đang thực hiện.

Tuy nhiên, vào tháng Bảy năm 1926, ông Mellett đã bị tên Patrick McDermott – một tên tội phạm cặn bã và một tên cảnh sát ở Canton, Ohio sát hại, cả hai tên này sau đó đều bị chịu án tù chung thân. Ông bị sát hại bởi ông đang bóc trần sự câu kết giữa những tên buôn rượu lậu và một số thành viên trong lực lượng cảnh sát ở Canton trên tờ báo của mình. Tội ác đó là một trong những cú sốc mạnh nhất mà Luật Cấm nấu và Bán Rượu thời kỳ ấy tạo nên.

Vụ mưu sát nhà báo Donald Ring Mellett – chủ bút tờ Tin tức hàng ngày ở Canton, bang Ohio vào tháng Bảy năm 1926 là một trong những vụ mưu sát nổi tiếng nhất trong những năm 1920. Vào năm 1925, Mellett đã phát hiện ra nạn tham nhũng đang lan rộng trong lực lượng cảnh sát ở Canton và ông lao vào một chiến dịch viết bài chống tham nhũng nhằm vào cảnh sát trưởng Canton. Napoleon Hill đã được thông báo là phải được sự cho phép của những người đứng đầu Canton để bắt đầu cuộc điều tra về vụ tham nhũng – một chi tiết không được Napoleon Hill nhắc đến.

Một số nhân vật xã hội đen và ít nhất là một viên cảnh sát ở Canton đã thuê Patrick McDermott – một tên có tiền án đến từ Pennsylvania – bắt Mellett nín lặng. Mellett bị hạ gục bên ngoài ngôi nhà của chính mình. Tiếp đó, bọn chúng còn phục kích để hạ Napoleon Hill nhưng vụ hỏng xe bất ngờ đã giúp ông tránh được bọn chúng. Vào ngày 17 tháng Bảy, Thời báo New York đã giật một tít báo có tựa đề “Vẫn còn nhiều mối đe dọa chết chóc sau cái chết của vị chủ bút ở Canton” rằng các công dân ở Canton “đang kinh hãi bởi mối đe dọa sẽ có thêm nhiều cái chết được gây ra bởi bọn thủ lĩnh cờ bạc, buôn rượu lậu và các loại tội phạm khác.” Theo lời Napoleon Hill kể lại, sau khi biết tin về vụ mưu sát Mellett và nhận được một thông điệp nặc danh cảnh báo nên đi khỏi thành phố, ông đã bỏ trốn đến miền Tây Virginia. Cuối cùng, phần lớn là nhờ công của một thám tử riêng do công tố viên hạt Stark thuê mà McDermott, hai tay găng-xtơ địa phương và một cựu cảnh sát đã bị bắt và chịu án vì đã gây ra cái chết của Mellett.

Sự tình cờ (?) cứu sống cuộc đời tôi

Buổi sáng sau ngày Mellett bị sát hại, có một người nặc danh đã gọi đến và báo với tôi rằng tôi có một tiếng để rời khỏi Canton và tôi nên tự nguyện rời đi trong một giờ, bằng không tôi sẽ bị bắn chết. Rõ ràng là công việc giữa tôi và Mellett đã bị hiểu nhầm. Người đã sát hại Mellett cho rằng tôi có liên quan trực tiếp đến những bài báo trên tờ báo của ông ấy.

Tôi đã không đợi cho đến khi thời gian một giờ hết hiệu lực mà liền nhảy vào ô tô và lái xe đến nhà của họ hàng trên những ngọn núi vùng Tây Virginia và tôi đã ở lại đó cho đến khi bọn tội phạm bị tống giam.

Trải nghiệm này có thể ứng với phạm trù mà Ngài Carnegie đã miêu tả là một “tình huống khẩn cấp” bắt buộc con người phải tư duy. Lần đầu tiên trong cuộc đời mình, tôi đã biết thế nào là cảm giác không ngừng sợ hãi. Cách đây vài năm, trải nghiệm của tôi ở Columbus đã khiến tâm trí tôi ngập đầy sự nghi ngờ và do dự (tạm thời) nhưng trải nghiệm này lại khiến tâm trí tôi ngập tràn một nỗi sợ hãi dường như tôi không thể tự cởi bỏ. Trong suốt thời gian lẩn trốn, tôi rất ít khi ra khỏi nhà vào buổi tối và mỗi khi ra ngoài, tôi luôn mang theo một khẩu súng lục tự động trong túi áo khoác để sẵn sàng hành động ngay tức khắc. Nếu có một chiếc xe lạ dừng trước ngôi nhà tôi đang trốn, tôi sẽ đi vào nhà vệ sinh và quan sát thật kỹ nhất cử nhất động của họ qua cửa sổ của nhà vệ sinh.

Sau vài tháng tràn ngập những trải nghiệm như thế, các dây thần kinh của tôi bắt đầu bị tổn thương. Tôi đã hoàn toàn mất đi lòng dũng cảm. Cả sự tham vọng đã động viên tôi suốt những năm dài làm công việc tìm kiếm nguyên nhân thất bại và thành công cũng rời bỏ tôi mà đi.

Dần dà, từng bước một, tôi cảm thấy mình đang rơi vào trạng thái hôn mê mà tôi e rằng mình sẽ không bao giờ có thể thoát ra được. Cảm giác đó chắc hẳn phải rất giống với trải nghiệm của một người đột nhiên bước vào vùng cát lún và nhận ra rằng mọi nỗ lực để thoát ra chỉ làm anh ta bị lún sâu hơn xuống cát mà thôi. Bản thân nỗi sợ hãi tạo ra “đầm lầy”.

Nếu mầm bệnh ấy có trong bản tính của tôi, chắc chắn là nó sẽ phát triển trong những tháng sống cũng như chết đó. Sự do dự xuẩn ngốc, những ước mơ thiếu quyết tâm, nghi ngờ và sợ hãi là tất cả mối lo của tôi, cả đêm lẫn ngày.

“Tình huống khẩn cấp” mà tôi phải đối mặt vô cùng tai hại theo hai cách. Trước hết, bản chất cốt lõi của nó khiến tôi rơi vào tình trạng do dự và sợ hãi. Thứ hai, tình trạng bắt buộc phải ẩn náu khiến tôi trở nên vô dụng, kèm theo đó là thời gian trôi đi vô cùng nặng nề – điều này tự nhiên khiến tôi dành hết thời gian của mình để lo lắng và sợ hãi.

Lý trí của tôi gần như hoàn toàn bị tê liệt. Tôi nhận ra rằng tôi phải làm việc để thoát ra khỏi tình trạng này. Nhưng bằng cách nào bây giờ? Sự tháo vát từng giúp tôi đối mặt với tất cả những tình huống khẩn cấp trước kia đã hoàn toàn biến mất và khiến tôi trở nên vô dụng.

Ngoài những khó khăn đang chồng chất đến cực điểm này, còn có một khó khăn khác đau đớn hơn tất cả những khó khăn khác cộng lại. Đó là khi tôi nhận ra rằng tôi đã dành những năm tháng đẹp đẽ trong quá khứ để tìm kiếm ánh cầu vồng của chân lý, tìm kiếm khắp nơi bí quyết để thành công và giờ đây, tôi thấy bản thân mình còn vô dụng hơn tất cả 25.000 người mà tôi từng đánh giá rằng họ là những người “thất bại”.

Ý nghĩ đó gần như làm tôi phát điên. Hơn nữa, nó còn thật sự khiến tôi cảm thấy nhục nhã bởi tôi từng diễn thuyết khắp cả nước. Trước bao nhiêu tổ chức kinh doanh, bao trường đại học, tôi dám nói với người khác cách để áp dụng 17 nguyên tắc thành công trong khi giờ đây tôi không thể tự áp dụng chúng cho chính bản thân mình. Tôi dám chắc rằng mình không bao giờ còn cảm giác tự tin khi đối mặt với cả thế giới nữa.

Mỗi khi soi gương, tôi nhận thấy vẻ tự coi thường bản thân trên khuôn mặt mình và tôi thường nói với người đàn ông trong gương đó những điều không thể nói với người khác được. Tôi bắt đầu đặt bản thân mình vào cùng một hạng với những kẻ bịp bợm chỉ biết đưa ra những phương pháp sửa chữa sai lầm cho người khác nhưng chính mình lại không thể áp dụng được.

Những tên tội phạm mưu sát Ngài Mellett đã bị bắt và chịu án tù chung thân, do đó, tôi đã thực sự an toàn. Tôi có thể ra ngoài, không cần phải lẩn trốn và có thể quay lại làm công việc của mình. Tuy nhiên, tôi không thể ra ngoài vì giờ đây tôi lại phải đối mặt với hoàn cảnh đáng sợ hơn cả hoàn cảnh bọn tội phạm đã đẩy tôi vào.

Trải nghiệm đó đã hoàn toàn hủy hoại mọi sự chủ động trong tôi. Tôi thấy việc bản thân mình bị kiểm soát bởi sự trì trệ giống như một cơn ác mộng. Tôi còn sống, tôi có thể ra ngoài, nhưng tôi thậm chí không thể nghĩ đến dù chỉ một bước đi để có thể tiếp tục tìm kiếm mục tiêu mà tôi đã tự đặt ra cho mình, theo gợi ý của Ngài Carnegie. Tôi nhanh chóng trở nên bàng quan, không chỉ với bản thân mình mà tệ hơn, tôi còn giận dữ và cáu kỉnh với những người đã che chở cho tôi trong suốt “tình huống khẩn cấp” mà tôi gặp phải.

Tôi đã đối mặt với tình huống khẩn cấp lớn nhất trong cuộc đời mình. Nếu bạn chưa từng trải qua chuyện tương tự như thế, bạn sẽ không thể hiểu được cảm giác của tôi. Những chuyện như thế không thể miêu tả được. Muốn hiểu nó, bạn phải thật sự cảm nhận được nó.

“Lý trí của tôi gần như hoàn toàn bị tê liệt.”

Trước hết, Napoleon Hill bị nỗi sợ hãi về mặt thể chất lý làm cho tê liệt và sau đó chính sự hổ thẹn vì bị tê liệt bởi nỗi sợ hãi đó khiến tình trạng của ông thêm nguy kịch. Bạn đã từng bị tê liệt bởi những cảm xúc tương tự như vậy chưa? Khi bạn phải đối mặt với “tình huống khẩn cấp” của chính mình, nỗi sợ hãi hoặc thúc đẩy hoặc khiến bạn bị tê liệt. Khi nhận ra rằng bạn có quyền lựa chọn và phản ứng tích cực với nỗi sợ hãi đó, bạn có thể hoàn toàn thay đổi và khiến cuộc sống của mình trở nên tốt đẹp hơn. Ngày nay, rất nhiều người có thể phải trải nghiệm cảm giác giận dữ giống như vậy dưới phản ứng cáu kỉnh hoặc cảm thấy mệt mỏi, bàng quan. Họ cảm thấy chán nản và thiếu tự tin do sự bất an về tài chính hoặc trong cuộc sống cá nhân. Có thể họ sẽ trở nên giận dữ và để cơn giận đó làm họ tê liệt. Tôi từng có cuộc nói chuyện với một người đàn ông trẻ tuổi thế này. “Tôi 30 tuổi”, anh ta nói, “và tôi chẳng có bất cứ khả năng hữu dụng hay triển vọng nào cả.” Anh ta có đến hàng triệu lời biện hộ vì đã không có hành động nào để thay đổi tình huống của mình. Tôi đã chỉ ra rằng nếu anh ta không hành động thì sẽ không bao giờ có sự thay đổi nào cả. “Nếu cậu không nỗ lực để thay đổi mọi thứ”, tôi nói, “thì trong vòng một năm nữa, điều khác biệt duy nhất so với bây giờ là cậu đã 31 tuổi và vẫn không có bất cứ khả năng hữu dụng hay triển vọng nào.” Bạn có thấy trường hợp này giống với bạn không, với chính bạn hoặc với ai đó mà bạn quan tâm? Làm sao bạn có thể phá vỡ được sự tê liệt này? Giờ Napoleon Hill sẽ chia sẻ với chúng ta ông đã vượt qua nỗi sợ hãi, bàng quan của mình và tìm thấy hy vọng, nguồn cảm hứng và động lực để hồi phục và tạo ra thành công trong cuộc sống của mình như thế nào.

Giây phút tuyệt vời nhất cuộc đời tôi

Vào mùa thu năm 1927, hơn một năm sau sự cố xảy ra ở Canton, tôi đã có một bước ngoặt bất ngờ. Một tối, tôi ra khỏi nhà và đi bộ đến một trường học nằm trên đỉnh một quả đồi trong thị trấn.

Tôi đã đi đến một quyết định phải giải quyết vấn đề với chính bản thân mình trong buổi tối ấy. Tôi bắt đầu đi vòng quanh tòa nhà của trường học đó, cố bắt bộ óc mê muội của mình suy nghĩ thật sáng tỏ. Chắc hẳn tôi đã phải đi lòng vòng hàng trăm bận quanh tòa nhà đó trước khi có bất kì điều gì dù chỉ như một suy nghĩ vơ vẩn xa xôi kịp định hình trong tâm trí tôi. Tôi vừa đi vừa tự nói đi nói lại với bản thân mình rằng “Có một lối thoát và mình phải tìm ra nó trước khi trở về nhà.” Tôi đã lặp lại câu nói đó đến cả nghìn lần. Thêm nữa, tôi biết chính xác ý nghĩa của câu nói đó. Tôi hoàn toàn thất vọng về bản thân mình nhưng tôi vẫn ấp ủ một hy vọng về “sự cứu giúp”.

Và sau đó, giống như tia sét giữa trời quang, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, mạnh đến mức các mạch máu như chảy rần rần trong người tôi:

“Đây là thời kỳ thử thách của cậu. Việc trở nên nghèo túng và nhục nhã sẽ buộc cậu phải khám phá ra ‘cái tôi khác’ của mình.”

Nếu tình hình kinh tế hiện nay có giáng cho bạn một cú chí mạng, khiến bạn rơi vào tình trạng nghèo đói, khiến bạn bẽ mặt hay làm tổn thương sự tự tin của bạn, hãy coi nó như một thử thách – giống những gì Napoleon Hill đã làm trong thời kỳ cuối những năm 1920 và đầu những năm 1930. Hãy buộc bản thân khám phá ‘cái tôi khác’ trong bạn. Bằng việc vượt qua những thời điểm khó khăn nhất và kiên trì chờ đợi, bạn có thể có được sự sáng suốt cần thiết để thành công.

Lần đầu tiên sau ngần ấy năm tôi mới nhớ lại những gì Ngài Carnegie nói về “cái tôi khác” này. Giờ tôi mới nhớ lại rằng ông đã nói rằng tôi sẽ khám phá ra nó khi tôi đã gần hoàn thành công việc nghiên cứu về nguyên nhân dẫn đến thất bại và thành công và rằng khám phá đó thường đến sau một tình huống khẩn cấp – khi con người buộc phải thay đổi thói quen và tìm cách vượt ra khỏi khó khăn của mình.

Tôi vẫn tiếp tục đi xung quanh tòa nhà ấy, nhưng giờ tôi như đang bước trên mây. Từ trong tiềm thức, dường như tôi biết mình sắp thoát khỏi nhà tù do chính tôi tạo ra và nhốt mình vào.

Tôi nhận ra rằng tình huống khẩn cấp lớn lao này đã mang đến cho tôi một cơ hội, nó không chỉ giúp tôi khám phá ra “cái tôi khác” mà còn kiểm tra xem triết lý về thành công mà tôi đã dạy cho những người khác có thực sự hiệu quả hay không. Tôi sẽ sớm biết nó có hiệu quả hay không. Tôi đã quyết định rằng nếu nó không hiệu quả, tôi sẽ đốt hết đống bản thảo tôi đã viết đi và tôi sẽ không bao giờ còn cảm giác tội lỗi khi nói với người khác rằng họ “làm chủ số phận của chính mình, làm chủ vận mệnh của chính mình” nữa.

Napoleon Hill đang diễn giải bài thơ Đừng gục ngã (Invictus) được xuất bản vào năm 1888

của William Ernest Henley[15] (1849-1903).

Đứng thẳng dậy giữa bóng đêm thầm lặng

Mặc cuộc đời bất hạnh luôn đảo điên

Dù tạo hóa vô tình hay trao tặng

Tâm hồn ta vẫn mãi mãi minh kiên.

Mỗi bước đi có thể sẽ thất bại

Xin đừng khóc và đừng oán trách ai

Dòng chảy ấy vẫn vô tình thế đấy

Dù tổn thương, nhưng xin hãy ngẩng đầu.

Hãy vượt qua nước mắt và căm hận

Đừng sợ hãi bóng đêm mà lặng câm

Vòng thách thức tháng năm vẫn quanh quẩn

Sẽ vượt qua, nếu dũng cảm quyết tâm.

Dù cuộc sống là cánh cửa khép chặt

Và nỗi đau luôn cắt xé tim ta

Hãy vững tin vào bản thân bạn nhé

Luôn nhớ rằng vận mệnh là chính ta.

Trăng tròn vừa mới lên trên đỉnh núi. Tôi chưa bao giờ thấy trăng sáng đến vậy. Khi tôi đứng ngắm trăng, tôi lại chợt nảy ra một ý nghĩ khác. Nó như thế này:

“Cậu đã nói với mọi người cách chế ngự nỗi sợ hãi và vượt qua những khó khăn nảy sinh từ những tình huống khẩn cấp của cuộc sống. Từ giờ trở đi, cậu có thể nói với tư cách một chuyên gia bởi cậu sắp vượt qua hoàn cảnh khó khăn của chính mình với lòng dũng cảm và mục tiêu xác định, sự cương quyết và không e dè bất cứ thứ gì của mình.”

Ý nghĩ đó có tác động mạnh mẽ với tôi tới mức tôi liền rơi vào trạng thái hân hoan chưa từng có. Não tôi bắt đầu thoát khỏi trạng thái hôn mê tôi từng sa vào. Lý trí của tôi cũng bắt đầu hoạt động trở lại.

Trong một giây phút ngắn ngủi, tôi cảm thấy rất hạnh phúc khi có đặc quyền trải qua nhiều tháng đau khổ như vậy vì chính trải nghiệm đó đã cho tôi cơ hội kiểm tra tính đúng đắn của những nguyên tắc thành công mà tôi đã chăm chỉ rút ra từ những nghiên cứu của mình.

Khi ý nghĩ đó đến với tôi, tôi dừng lại và đứng yên tại chỗ, khép chân lại như đang chào đón ai hay cái gì đó, tôi cũng không biết nữa. Và tôi cứ đứng nghiêm như thế trong nhiều phút liền. Ban đầu, chuyện đó trông có vẻ rất ngốc nghếch nhưng khi tôi đứng đó, một ý nghĩ nữa lại đến với tôi dưới dạng một “mệnh lệnh” ngắn và gọn như khi một sĩ quan ra lệnh cho cấp dưới vậy.

Mệnh lệnh đó nói rằng: “Ngày mai, hãy lên xe và đến Philadelphia, ở đó cậu sẽ được tài trợ để xuất bản triết lý về thành công của mình hay không.”

Không có thêm bất cứ lời giải thích hay bổ sung nào nữa cả. Ngay khi nhận được mệnh lệnh đó, tôi liền quay về nhà, trèo lên giường và ngủ trong sự bình yên mà đã hơn một năm nay tôi chưa có.

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi ra khỏi giường và bắt đầu thu xếp hành lý và sẵn sàng cho chuyến đi tới Philadelphia. Lý trí nói với tôi rằng tôi đang lao đầu vào làm một việc ngớ ngẩn. Tôi tự hỏi bản thân xem mình có quen biết ai ở Philadelphia để có thể xin tài trợ 25.000 đô la dành cho việc xuất bản tám cuốn sách của mình?

Ngay lập tức, câu trả lời lóe lên trong đầu tôi, rõ ràng đến mức tôi có thể nghe rõ từng chữ: “Thay vì đặt câu hỏi, giờ cậu hãy thực hiện mệnh lệnh đó ngay đi. ‘Cái tôi khác’ của cậu sẽ chịu trách nhiệm về chuyến đi này.”

Thêm một lý do nữa khiến việc tôi chuẩn bị cho chuyến đi Philadelphia trở nên cực kỳ lố bịch nữa là tôi chẳng hề có xu nào trong túi. Ý nghĩ đó vừa mới xuất hiện trong đầu tôi thì “cái tôi khác” đã thổi bay nó đi bằng cách ra một mệnh lệnh sắc sảo hơn rằng: “Hãy vay anh rể cậu 50 đô la và anh ta sẽ cho cậu vay.”

Đó có vẻ như là mệnh lệnh cuối cùng, rất rõ ràng. Tôi không do dự chút nào mà làm theo những gợi ý đó ngay lập tức. Khi tôi hỏi vay tiền anh rể, anh nói với tôi rằng: “Sao, tất nhiên là anh có thể cho em vay 50 đô la rồi, nhưng nếu em định đi xa thế, em nên cầm lấy 100 đôla.” Tôi liền cảm ơn anh và nói rằng tôi nghĩ 50 đô la là đủ rồi. Tôi biết số tiền đó không đủ nhưng đó là số tiền mà “cái tôi khác” đã mách tôi nên hỏi vay.

Tôi đã cảm thấy rất thoải mái khi phát hiện ra rằng anh rể không định hỏi tôi đi Philadelphia làm gì. Nếu anh ấy biết tất cả những gì đã diễn ra trong đầu tôi tối qua, hẳn anh ấy sẽ nghĩ tôi nên đến bệnh viện tâm thần mà điều trị thay vì đến Philadelphia một cách ngông cuồng như vậy.

“Cái tôi khác” bắt đầu ra lệnh

Tôi để mặc lý trí nói với tôi rằng tôi thật ngốc nghếch vì “cái tôi khác” ra lệnh cho tôi cứ phớt lờ điều đó và thực hiện theo những gì đã được chỉ dẫn.

Tôi lái xe cả đêm và đến Philadelphia vào buổi sáng hôm sau. Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tôi là phải tìm một nhà trọ giá cả bình dân – nơi tôi có thể thuê một căn phòng với giá một đô la một ngày.

Nhưng một lần nữa, “cái tôi khác” trong tôi lại ra lệnh cho tôi phải thuê phòng ở khách sạn đẳng cấp nhất thành phố. Với hơn 40 đôla còn lại trong người, dường như mệnh lệnh đó là một vụ tự sát về tài chính với tôi. Khi tôi tiến đến bàn lễ tân và hỏi thuê một phòng, hay đúng hơn là khi tôi đang chuẩn bị hỏi thuê một phòng thì “cái tôi khác” lại ra lệnh cho tôi phải thuê cả một dãy phòng – việc này sẽ ngốn hết tất cả số tiền còn lại của tôi trong vòng hai ngày. Và tôi làm theo mệnh lệnh đó.

Nhân viên trực ở quầy lễ tân xách hành lý, đưa cho tôi thẻ giữ ô tô và cúi đầu chào tôi khi tôi lên thang máy như thể tôi là Hoàng tử xứ Wales vậy. Đây là lần đầu tiên trong suốt hơn một năm nay tôi được người khác kính trọng đến vậy. Những người họ hàng sống cùng tôi làm sao có thể kính trọng tôi cho được khi họ thấy tôi chỉ là gánh nặng của họ (ấy là tôi nghĩ thế) và tôi chắc rằng mình đúng là gánh nặng của họ, bởi không ai với tâm trạng giống như tôi trong suốt năm vừa qua lại có thể là cái gì khác hơn ngoài gánh nặng với mọi người mà tôi có liên hệ.

Rõ ràng là “cái tôi khác” của tôi đã quyết tâm dứt tôi khỏi mặc cảm mà tôi đã tự tạo ra cho mình.

Tôi boa cho cậu nhân viên trực quầy lễ tân một đôla. Tôi bắt đầu ước tính xem đến cuối tuần này hóa đơn khách sạn của tôi sẽ là bao nhiêu thì “cái tôi khác” lại ra lệnh cho tôi gạt bỏ mọi ý nghĩ “giới hạn” ra khỏi đầu và trong thời điểm này, tôi hãy cứ cư xử như thể tôi có tất cả số tiền tôi muốn ở trong ví.

Trải nghiệm này thật mới mẻ và lạ lùng với tôi. Tôi chưa từng đặt bản thân mình vào bất cứ vị trí nào mà tôi không tin rằng mình đúng là như thế.

Napoleon Hill đã đóng vai người đàn ông giàu có mà ông muốn trở thành. Chúng ta rất đồng ý với quan điểm rằng muốn trở nên giàu có, trước hết bạn cần phải tư duy như một người giàu có. Việc ở trong một môi trường tốt cũng rất quan trọng. Don Green – Giám đốc điều hành của Quỹ Napoleon Hill từng nói với tôi rằng: “Lần đầu tiên tôi mua những bộ cánh tử tế là ở Sobel’s – một cửa hàng quần áo nơi các lãnh đạo của Eastman Kodak[16] từng mua sắm. Trên tấm biển hiệu cửa hàng, dưới cái tên đăng ký, ông chủ của cửa hàng có thêm dòng chữ: ‘Nếu bạn muốn thành công, hãy ăn mặc như những người thành công trước đã.’”

Tuy nhiên, chúng tôi khuyên các bạn nên kiềm chế đừng cố gắng cạnh tranh với Napoleon Hill trong việc tiêu những đồng tiền không phải của mình.

Trong gần nửa tiếng, “cái tôi khác” này đã đưa ra các mệnh lệnh mà tôi phải nghe theo từng li từng tí trong suốt thời gian sau đó trong chuyến đi Philadelphia của tôi. Những hướng dẫn đó được đưa ra thông qua các suy nghĩ trung gian trong tâm trí tôi mạnh đến nỗi khó lòng phân biệt chúng với những ý nghĩ thông thường khác.

Tôi nhận được “các mệnh lệnh” lạ lùng từ một nguồn lạ lùng

Các hướng dẫn của tôi bắt đầu theo kiểu thế này:

“Giờ cậu đã hoàn toàn chịu trách nhiệm về ‘cái tôi khác’ của mình. Cậu được quyền biết đến việc có hai thực thể đang chiếm giữ cơ thể cậu cũng như biết được thực tế rằng cơ thể của bất cứ người nào đang sống trên Trái đất cũng bị chiếm giữ bởi hai thực thể giống nhau.

Một trong hai thực thể đó được thúc đẩy bởi niềm tin và nó sẽ phản ứng với nỗi sợ hãi. Thực thể còn lại được thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi và nó sẽ phản ứng với niềm tin. Suốt hơn một năm vừa rồi cậu đã bị điều khiển như một tên nô lệ bởi thực thể sợ hãi.

Buổi tối hôm trước, thực thể niềm tin đã giành được quyền kiểm soát cơ thể của cậu và giờ cậu đang được thúc đẩy bằng thực thể đó. Để thuận tiện, cậu có thể gọi thực thể niềm tin này là ‘cái tôi khác’. Nó không biết đến bất cứ giới hạn nào, không sợ hãi bất cứ điều gì và không biết đến khái niệm về hai chữ ‘không thể’.

Việc cậu lựa chọn không gian đắt đỏ này, trong một khách sạn hạng sang giống như một phương tiện để hạn chế sức mạnh của thực thể sợ hãi quay trở lại. ‘Cái tôi cũ’ được thúc đẩy bởi nỗi sợ hãi chưa chết hẳn mà chỉ bị truất ngôi tạm thời. Và nó sẽ theo cậu đến khắp những nơi cậu đến, đợi thời cơ tốt để lại nhảy vào và chế ngự cậu. Nó chỉ có thể kiểm soát được cậu qua chính suy nghĩ của cậu. Hãy nhớ điều này và đóng cánh cửa tâm trí của cậu thật chặt trước tất cả mọi suy nghĩ tìm cách giới hạn cậu bằng bất cứ phương tiện nào và cậu sẽ được an toàn.

Đừng để bản thân mình phải lo lắng về số tiền cậu cần cho những chi phí trước mắt. Chúng sẽ đến với cậu khi cậu cần.

Giờ thì chúng ta hãy cùng bàn chuyện. Trước tiên, cậu nên biết rằng thực thể niềm tin hiện đang chiếm giữ cơ thể cậu không thể tạo ra bất cứ phép màu nào, nó cũng không thể đi ngược lại các quy luật của tự nhiên. Khi nó còn chiếm giữ cơ thể cậu, nó sẽ hướng dẫn cậu khi cậu cần, qua những ý nghĩ diễn ra trong tâm trí cậu, trong việc thực hiện các kế hoạch của cậu thông qua các phương tiện tự nhiên, thuận lợi và hợp lý nhất có thể.

Trên tất cả, cậu phải hiểu thật rõ rằng ‘cái tôi khác’ sẽ không làm việc giúp cậu, nó chỉ đưa ra những hướng dẫn sáng suốt giúp cậu đạt được những mục tiêu và khao khát của mình.”

Bạn để thực thể niềm tin hướng dẫn?

Hay bạn sẽ để thực thể sợ hãi chiếm hữu bạn?

“‘Cái tôi khác’ này sẽ giúp cậu biến các kế hoạch của mình thành sự thật. Hơn nữa, cậu nên biết rằng nó sẽ luôn bắt đầu với những khao khát lớn nhất, mãnh liệt nhất của cậu. Vào thời điểm này, ước mơ lớn nhất của cậu – điều mang cậu tới đây – là xuất bản và phát hành kết quả nghiên cứu về nguyên nhân dẫn đến thành công hay thất bại của cậu. Cậu đã ước chừng cậu sẽ cần số tiền khoảng 25.000 đôla.

Trong số những người cậu quen biết, có một người có thể giúp cậu số tiền này. Hãy bắt đầu bằng cách nhớ đến mọi cái tên mà cậu biết và cậu có lý do để tin rằng người đó có thể giúp cậu số tiền cậu cần.

Khi một cái tên hợp lý xuất hiện, cậu sẽ nhận ra nó ngay tức khắc. Hãy liên hệ với người đó và cậu sẽ có được số tiền cậu cần. Tuy nhiên, khi tiếp cận, hãy đưa ra yêu cầu của cậu với nhiều thuật ngữ như trong các khóa học thông thường về các giao dịch kinh doanh. Đừng nói bất cứ điều gì liên quan đến ‘cái tôi khác’ của cậu. Nếu cậu vi phạm những hướng dẫn này, cậu sẽ gặp phải thất bại tạm thời.

‘Cái tôi khác’ vẫn sẽ tiếp tục chịu trách nhiệm hướng dẫn cậu nếu cậu còn tin tưởng vào nó. Hãy để tâm trí cậu thoát ra khỏi nỗi nghi ngờ, sợ hãi, lo lắng và mọi suy nghĩ giới hạn khác.

Tất cả những gì cậu cần nhớ lúc này chỉ có thế. Giờ cậu sẽ bắt đầu khơi gợi ý nghĩ tự do của chính cậu, y như những gì cậu đã làm trước khi cậu phát hiện ra ‘cái tôi khác’. Cậu vẫn là cậu như trước kia về mặt thể chất, do đó không ai có thể nhận ra bất cứ thay đổi nào trong cậu.”

Tôi nhìn quanh căn phòng, chớp mắt và để không lầm tưởng rằng mình đang nằm mơ, tôi đứng dậy và bước đến chỗ cái gương và nhìn vào hình ảnh trong gương của mình, thật gần. Biểu cảm trên khuôn mặt tôi đã chuyển từ nghi ngờ sang dũng cảm và tin tưởng. Và tôi không còn nghi ngờ gì về việc tôi đã bị một thực thể khác chiếm giữ khi đi dạo quanh ngôi trường ở miền Tây Virginia nữa.

Bạn đã từng trải qua một sự việc mang tính chất thay đổi cả cuộc đời như tình huống Napoleon Hill miêu tả bên trên chưa? Theo thuật ngữ trong tôn giáo, nó có thể được miêu tả bằng cụm từ “cải tâm”. Những người khác có thể cho nó là “hồi chuông tỉnh thức” hay “vỗ nhẹ vào vai” hoặc dữ dội hơn là “tát vào mặt”.

 

Bình luận