La Tình Uyển dừng lại một chút, rút tay ra khỏi lòng bàn tay của anh.
“Không cần tổn thương lòng em rồi sau đó lại nói lời xin lỗi, không có ích gì hết.” La Tình Uyển móc trong túi xách ra một cuốn sổ nhỏ, viết gì đó: “Em nhớ kỹ mỗi một lần anh đã từng cáu kỉnh với em, về sau đều phải trả lại cho em nhiều hơn.”
Nam Cung Kình Hiên hoảng hốt một hồi.
Tính tình anh thật sự rất kém, rất dễ nổi giận, nếu như thật sự mỗi lần đều có thể ghi chép lại, vậy người anh thiếu nhiều nhất không phải chính là Dụ Thiên Tuyết hay sao?
Đáng chết….. Rốt cuộc cô gái kia đã đi nơi nào!
Lúc này, bất thình lình một tiếng ‘Oành!’ trầm đục vang lên, từ trên lầu rớt xuống một cây ba-toong nện mạnh ở trước mặt Nam Cung Kình Hiên, anh cau mày lôi kéo La Tình Uyển né qua một bên mới không bị cây gậy kia nện trúng người.
Nhưng rất rõ ràng, người trong biệt thự ai cũng biết cây ba-toong đó là của Nam Cung Ngạo.
Nam Cung Ngạo!
Nam Cung Kình Hiên cau mày, ngước mắt lên thì nhìn thấy Ngạo Cung Ngạo vẻ mặt tức giận từ trên lầu đi xuống, quơ lấy tách trà trên bàn hướng về phía Nam Cung Kình Hiên đập tới: “Cái thằng con ngổ nghịch này!!!”
Một tiếng ‘Xoảng!’ cái tách bị bể tan nát dưới chân, La Tình Uyển sợ tới mức sắc mặt cũng không còn chút máu, không biết xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: “Bác trai, bác làm sao vậy? Trước tiên bác đừng tức giận, đã xảy ra chuyện gì?”
Nam Cung Ngạo giận đến cả người run rẩy, trong đôi mắt ngưng tụ cơn giận ngập trời, tay run rẩy chỉ chỉ Nam Cung Kình Hiên: “Cái thằng ngổ nghịch này! Mày đi mà nhìn kết quả chuyện tốt mày đã làm! Hôm qua tao đã nói với mày như thế nào, sáng nay lại tuôn ra tin tức gì chính mày tự đi mà coi!”
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày càng chặt hơn, lạnh lùng nói: “Ba nói cái gì?”
Cả một ngày anh đều dây dưa cùng với Dụ Thiên Tuyết, căn bản là không biết sau đó lại xảy ra chuyện gì, hay là tối qua lúc Dụ Thiên Tuyết đi đã bị phóng viên phát hiện?! Chết tiệt….. Nhưng mà cũng tốt, cô bị phóng viên phát hiện chung quy so với việc cô bị rét lạnh ở đầu đường xó chợ suốt buổi tối thì vẫn tốt hơn nhiều lắm! Tâm tình Nam Cung Kình Hiên phức tạp, chậm rãi buông nắm đấm ra, trong tâm tư tràn đầy hình bóng của cô.
“Mày tự nhìn đi!” Lại là một tách trà bị ném tới.
Nam Cung Kình Hiên lạnh mặt nhìn bản tin sáng trên TV, trong đó đưa tin cùng với vài hình ảnh phía dưới màn hình, đều là cùng một tin tức tương đối bùng nổ…..
“Theo như tình nhân của người thừa kế nhà Nam Cung tiết lộ ra ngoài, căn cứ vào thông tin thì cô gái này đã có thai một tháng, bệnh viện Lam Hà đã xác nhận chứng thật.”
Mang thai.
Xác nhận chứng thật.
Nam Cung Kình Hiên nhìn đến tin tức này thì trong nháy mắt đột nhiên chấn động, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy vẻ không thể tưởng tượng nổi, thoáng nhìn lại mấy chữ bệnh viện Lam Hà, đột nhiên nhớ tới ngày hôm qua Lạc Phàm Vũ kêu anh chạy đến đúng là bệnh viện Lam Hà!
Dụ Thiên Tuyết mang thai? Khi nào?!
Đáng chết….. Hôm qua thấy cô từ bệnh viện ra ngoài, rốt cuộc là cô đi kiểm tra cái gì?!
Kình lôi nổ vang trong đầu, thật lâu sau Nam Cung Kình Hiên cũng không nói ra lời, nắm chặt quả đấm, trong lồng ngực cuồn cuộn sóng lớn.
“Mày nhìn chuyện tốt mà mày đã làm đi! Mặt mũi nhà Nam Cung của tao cũng bị mày làm cho mất hết!” Nam Cung Ngạo gầm hét, nhặt ba-toong dưới đất lên đánh về phía Nam Cung Kình Hiên: “Ngày hôm qua Tình Uyển ở nhà đợi cả ngày cũng không thấy bóng dáng của mày, nói tao nghe có phải mày với người phụ nữ này lại quấn lấy nhau hay không?! Chuyện xảy đến mày không giải quyết được thì cũng thôi đi, bây giờ còn tuôn ra vụ tai tiếng này, mày nói mặt mũi của chú La còn để ở chỗ nào!”
Ba-toong nện mạnh ở trên người, Nam Cung Kình Hiên cũng không tránh lấy một lần, nhíu mày, cảm nhận được sức lực của Nam Cung Ngạo lớn đến bao nhiêu.
Mặt của La Tình Uyên đã không còn chút máu, vội vàng giữ chặt tay của Nam Cung Ngạo: “Bác trai! Bác trai, bác đừng kích động, Kình Hiên đã lớn rồi có khả năng tự mình xử lý mọi chuyện, bác không nên chưa phân biệt tốt xấu đã ra tay đánh anh ấy! Chuyện cô gái này mang thai đến cùng có phải là thật hay không còn chưa biết, nói không chừng là tùy tiện yêu sách, hơn nữa coi như cô ấy mang thai thật thì cũng không nhất định là con của Kình Hiên, trước hết bác hãy để ba-toong xuống, có được hay không?”
Lời nói của La Tình Uyển ở tại Nam Cung Ngạo nghe thì là một bậc thang để ông leo xuống, mà ở tại Nam Cung Kình Hiên nghe thì lại giống như một tiếng sét vang dội!
Rốt cuộc thì Dụ Thiên Tuyết có mang thai hay không, tóm lại đứa bé là của ai?!
Nam Cung Kình Hiên mím môi, trên gương mặt lạnh lùng lạnh lùng nghiêm nghị lộ ra vẻ kiên quyết, lạnh lùng nhìn Nam Cung Ngạo một cái, bỏ lại một câu: “Phụ nữ của con không cần các người nhúng tay vào trông nôm, con cho ba câu trả lời thỏa đáng là được!” Quơ lấy chìa khóa trên bàn rồi sải bước đi thẳng ra ngoài.
Sau lưng truyền đến tiếng Nam Cung Ngạo mắng chửi cùng với tiếng khuyên lơn dịu dàng của La Tình Uyển, chẳng qua là giờ phút này Nam Cung Kình Hiên đã không còn chú ý tới cái gì nữa!
Anh vội vã muốn tìm được Dụ Thiên Tuyết, lập tức, ngay lật tức!
Chiếc xe đen bóng chạy điên cuồng trên đường cao tốc, Nam Cung Kình Hiên gọi điện thoại cho Lạc Phàm Vũ lần nữa: “Giúp mình tìm người….. Ừ, mình lại mất cô ấy, cậu nhanh lên!”
Trong lòng Lạc Phàm Vũ tràn đầy kinh ngạc, đè xuống sự kinh hãi chậm rãi nói: “Cậu coi lời của mình như gió thoảng bên tai phải hay không? Mình đã nói cho cậu biết là cô ấy mang thai, tình huống hiện tại khẳng định là rất không tốt, cậu lại có thể bỏ một mình cô ấy ở chỗ bờ biển xa như vậy, cậu còn biết trên người cô ấy không có đồng nào ngay cả giày dép cũng không mang, Nam Cung Kình Hiên, cậu muốn để cô ấy đi tìm chết có phải hay không?!”
Lực chú ý của Nam Cung Kình Hiên hoàn toàn không để ở mấy câu đầu, lạnh lùng nói: “Cậu biết cô ấy mang thai? Hả….. Thậm chí cậu còn dám gạt mình!”
“Mình…..” Lạc Phàm Vũ cứng họng, mặt nghẹn đỏ chất vấn: “Chuyện này chớ có trách mình, tự hỏi bản thân cậu một chút, nếu biết cô ấy có thai cậu sẽ để cô ấy giữ lại đứa bé này hay sao?!”
Nam Cung Kình Hiên đột nhiên cứng họng! Gương mặt tuấn tú xanh mét, anh nhanh chóng nhớ lại, rốt cuộc thì thế nào lại khiến Dụ Thiên Tuyết mang thai, anh nhớ mấy lần đầu đều có cho cô uống thuốc, lần đó cơ thể cô chảy máu rất nhiều nên sau này không để cho cô uống loại thuốc đó nữa, về sau lại làm chuyện đó quá kịch liệt, căn bản cũng không có sử dụng các biện pháp….. Đáng chết!
“Có giữ lại đứa bé kia hay không đó là chuyện của mình, không cần cậu quyết định thay mình, Lạc Phàm Vũ, cậu nhất định là muốn chết!”
“Ha…..” Lạc Phàm Vũ cười lạnh: “Nếu như cậu không muốn giữ mình lại, mình thấy cậu mới thật là bệnh thần kinh! Nhưng bây giờ xem ra là không còn kịp rồi, cậu muốn làm gì? Tìm được cô ấy, sau đó buộc cô ấy phá thai?”
Nam Cung Kình Hiên mím môi, nói thật nhỏ: “Chuyện này đã bị lộ ra ngoài rồi, cậu không biết sao!”
“Mình nhìn thấy, nhưng điều mình quan tâm hơn chính là rốt cuộc ai đã để lộ chuyện này! Không sai mình biết rõ mọi chuyện, nhưng bọn người làm tin tức buổi sáng làm sao biết được, cậu không cảm thấy quỷ dị sao?”
“Mình không rảnh nghĩ đến những thứ đó!”
“Vậy cậu rảnh nghĩ tới cái gì? Tìm được cô ấy, tiếp theo đó là níu lấy cô ấy không thả? Mình cầu xin cậu, mình cam đoan với cậu là sau khi cô ấy rời đi tuyệt đối sẽ không lấy đứa bé tới uy hiếp cậu, cậu coi như cô ấy bốc hơi khỏi xã hội loài người rồi được không? Nam Cung Kình Hiên, cậu làm ơn tha cho người ta một con đường sống!”
“Cô ấy nằm mơ!” Nam Cung Kình Hiên khẽ nguyền rủa rồi cúp điện thoại di động.
Dụ Thiên Tuyết, em mang thai, lại có thể không nói cho tôi biết?!
Em đáng chết….. Đến cùng là em muốn làm gì!
Vừa nghĩ tới cô mang thai thế mà hôm qua anh còn muốn cô kịch liệt như vậy, bỏ một mình cô trên bờ cát lạnh lẽo, để cho cô cô đơn rời đi với thương tích đầy mình….. Nam Cung Kình Hiên nắm chặt nắm tay, hận không thể đập bể cửa kính xe để tiết hận!