Cả người La Tình Uyển sững sờ, đầu óc ong ong, để mặc Nam Cung Kình Hiên kéo cô ta ra khỏi phòng.
Cổ tay cô ta cảm thụ được nhiệt độ của anh, tưởng tượng một mặt xấu xí ác độc nhất của mình đã bại lộ ở trước mặt anh…… Cô ta bỏ thuốc để Dụ Thiên Tuyết xảy ra chuyện cẩu thả cùng Bùi Vũ Triết, cô ta làm bộ như vô tội, trưng ra bộ dáng cái gì cũng không biết ……
Những chuyện này, Kình Hiên cũng đã biết rồi sao?!
Trước mắt giống như có một tấm lưới khổng lồ bao phủ, cô ta hít thở không thông, bị sự sợ hãi và băng giá vây quanh.
*****
Dụ Thiên Tuyết đứng ở ngoài cổng biệt thự, bị sự xa hoa của nơi đây bức lui trở về. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dienddan.le.quy.don.
Cô mặc y phục công sở, khuôn mặt trang điểm nhàn nhạt, đôi mắt trong suốt long lanh nước mắt, nhìn sàn nhảy ngoài trời ở bên trong, người trong giới xã hội thượng lưu và giới chính trị qua lại như con thoi, tùy tiện một bộ ly chén bằng bạc hay một tấm rèm cửa sổ cũng đều có giá đắc đỏ hoặc có lai lịch lớn, người phục vụ nho nhã lễ độ ngăn cản cô ở ngoài cửa, nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái.
Dụ Thiên Tuyết thối lui một bước, ngửa đầu nhìn biệt thự có kiến trúc phong cách quý tộc Châu Âu xa hoa này, khổng lồ như một tòa cung điện, trong lòng dâng lên sự chua xót mãnh liệt.
Hẳn là Tiểu Ảnh phải thuộc về nơi này, cậu bé có tư cách sống ở nơi đây.
Thế nhưng cô thì sao?
Cô là mẹ của cậu bé, nhưng có biết bao nhiêu khó khăn cô mới có thể bước vào cánh cổng này? Có lẽ Nam Cung Ngạo nói không sai, chẳng qua, trong lúc vô tình cô lưu lại huyết mạch của nhà Nam Cung tôn quý mà thôi, không có đứa bé, cái gì cô cũng đều sai.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Dụ Thiên Tuyết lộ ra chút thê lương, thế nào cũng vào không được, hai tay cô vô lực run rẩy, gần như tuyệt vọng.
“Nam Cung thiếu gia!” Người phục vụ cung kính mà khẩn trương kêu lên.
Thân ảnh cao lớn mạnh mẽ của Nam Cung Kình Hiên xuất hiện ở cổng, ánh mắt mang theo chút quyến luyến và lo lắng nhìn cô chăm chú.
“……” Trong nháy mắt nhìn thấy anh, Dụ Thiên Tuyết lại có phần nói không ra lời.
“Mắt chó của cậu mù hay sao mà dám ngăn cản cô ấy!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng quát lớn một tiếng, bước tới kéo Dụ Thiên Tuyết vào trong ngực. truyện chỉ đăng trên dd lequydon
“Thiếu gia!” Ở phía sau quản gia đuổi theo kịp, sắc mặt rất khó coi: “Tiên sinh đã nói qua là không hoan nghênh Dụ tiểu thư vào đây, cho dù đi vào cũng đừng để người khác nhìn thấy cô ấy và thiếu gia ở chung một chỗ —— hôm nay khách tới quá nhiều, kính xin thiếu gia kiêng dè một chút, suy cho cùng, nếu như tuôn ra tin tức Dụ tiểu thư là tình nhân của người thừa kế nhà giàu sang quyền thế, đối với nhà Nam Cung và Dụ tiểu thư cũng đều có ảnh hưởng vô cùng không tốt.”
Quản gia nói một cách ung dung bình tĩnh, lý trí phân tích tình thế.
Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm vào ông ta: “Tôi chỉ muốn bảo bảo của tôi, những thứ khác tôi không có hứng thú, tôi cũng không muốn tới nơi này.”
Ánh mắt của quản gia lạnh bạc liếc nhìn cô một cái, trong ánh mắt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Đó không phải là sự khinh thường, không phải là sự khinh miệt, không phải đồng tình cũng không phải khinh bỉ, đó là một loại không thèm đếm xỉa, căn bản là lời của cô không đáng để ý tới!
Trong mắt Dụ Thiên Tuyết thoáng qua chút yếu ớt, cảm thấy rất bất lực.
Một cánh tay ôm cô vào trong ngực, Nam Cung Kình Hiên cười lạnh nói: “Tình nhân? Người nào nói cho ông biết cô ấy là tình nhân của tôi?”
Quản gia vẫn không lên tiếng, trong khái niệm của ông ta, trừ người vợ chính thức thì mọi phụ nữ ở bên ngoài, dù không phải tình nhân, cũng không sạch sẽ.
“Chúng ta vào trong.” Nam Cung Kình Hiên cúi đầu nói bên tai cô.
Dụ Thiên Tuyết nhìn bóng người đung đưa bên trong cánh cửa kia, quý khí bốn phía, bỗng nhiên cô kéo tay Nam Cung Kình Hiên.
“Anh chờ một chút……” Dụ Thiên Tuyết yếu đuối nói: “Anh mang Tiểu Ảnh ra được không? Em không muốn vào……”
Nam Cung Kình Hiên nhíu mày thật sâu.
“Chỉ vì một câu nói mà em bắt đầu sợ rồi sao? Thật sự cảm thấy em không xứng với nơi này, không xứng với anh?” Giọng anh lạnh như băng hàm chứa sự trách cứ.
Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết lộ vẻ yếu ớt, không biết phải nói gì với anh.
“Muốn chạy trốn?” Nam Cung Kình Hiên chậm rãi đến gần cô, cười lạnh: “Nghĩ thật hay!”
Trong lòng Dụ Thiên Tuyết chua xót một trận, tiếp theo đó, Nam Cung Kình Hiên cúi người xuống bế bổng cô lên, không để ý tới sự giãy giụa và tiếng thét chói tai của cô ôm cô đi vào bên trong: “Em không ngoan, anh không thể làm gì khác hơn là cứ thế này mà ôm em đi vào, xuỵt, đừng giãy giụa, em càng giãy giụa thì càng có nhiều người nhìn về phía bên này, anh không ngại hai chúng ta cứ thế này mà tiếp nhận sự chiêm ngưỡng của mọi người……”
Ở bên cạnh, quản gia cả kinh hoảng sợ, vội vàng run giọng kêu: “Thiếu gia!”
Đây cũng không phải là chuyện đùa, hiện tại, lực chú ý của mấy ký giả giới giải trí đều ở trên người Nam Cung Ngạo và mấy nhân vật nổi tiếng trong bữa tiệc, ngộ nhỡ tiếng kêu sợ hãi hấp dẫn ký giả sang đây thì xong đời!
“Nam Cung Kình Hiên, anh thả em xuống, không cần, em biết rồi, để em tự đi có được hay không?!” Dụ Thiên Tuyết sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, ôm lấy cổ của anh đáng thương cầu xin.
Trong mắt Nam Cung Kình Hiên thoáng qua chút nóng rực, lúc này mới thả cô xuống đất, thời điểm cô còn chưa đứng vững, một nụ hôn nóng bỏng triền miên cách thức tiêu chuẩn xâm nhập môi cô, hôn cho đến khi cô mềm nhũn trong khuỷu tay của anh.
“Thế này mới ngoan,” Nam Cung Kình Hiên thở ra khí nóng ở bên môi cô, nói: “Anh dẫn em đi gặp bảo bảo.”
Dụ Thiên Tuyết choáng váng cả người, cảm giác cả trời đất đều là gương mặt khí phách mà mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên.
Đi thẳng một mạch lên trên lầu, gian phòng này cô quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.
Ký ức mấy năm trước ùn ùn cuốn tới.
Dụ Thiên Tuyết không để ý tới những ký ức xưa kia, đẩy cửa ra đã nhìn thấy Tiểu Ảnh, kêu nhỏ một tiếng: “Bảo bảo!”
“Mẹ!” Trong phòng Nam Cung Kình Hiên, Tiểu Ảnh bỏ lại máy chơi game, chạy tới. chương mới nhất đăng tại diendan-lequydon-
Ba người ôn tồn không bao lâu, bên ngoài có người giúp việc gõ cửa, thò nửa người vào thăm dò, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, tiệc rượu sắp bắt đầu, tiên sinh nói cậu đi xuống, tiểu thư đã mang theo Trình tiên sinh trở về, cũng đang ở phía dưới.”
“Tôi biết rồi, nói bọn họ đợi chút.” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói.
Dụ Thiên Tuyết ôm bảo bảo nhẹ giọng nói: “Anh đi xuống đi, dù sao cũng là sinh nhật của ba anh, không lộ diện cũng không tốt.”
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nhẹ nhàng nhốt chặt thân thể cô, giọng khàn khàn nói bên tai cô: “Uất ức cho em.”
Chẳng qua sự uất ức này, rất nhanh là có thể kết thúc.
Buông cô ra, bóng dáng cao ngất rắn rỏi của anh ưu nhã mà phóng khoáng rời khỏi phòng.
Khi Nam Cung Kình Hiên cùng La Tình Uyển đi xuống, trong nháy mắt cả tửu hội trở nên sôi trào, máy ảnh liên tục lóe sáng ghi lại từng hình ảnh của cặp đôi hoàn mỹ này, chẳng qua vẻ mặt của người đàn ông tuấn lãng kia có hơi lạnh lùng, mấy lần bạn gái nhẹ nhàng khoác qua cánh tay của anh cũng bị anh không để lại dấu vết tránh ra, cuối cùng, ở bên tai cô ta nhàn nhạt nói một câu.
“Không cần biểu hiện giả dối trước mặt bọn họ nữa, Tình Uyển, nên kết thúc.”
Đã bao lâu rồi cho tới bây giờ, đây là lần đầu tiên, anh kêu tên của cô ta dịu dàng như thế, Tình Uyển.
Bỗng chốc, La Tình Uyển lảo đảo loạng choạng.
Nam Cung Kình Hiên săn sóc đưa tay ra đỡ cô ta: “Đừng kích động, nếu như tôi hủy bỏ hôn ước, tôi sẽ bồi thường, không để cho nhà họ La có bất kỳ tổn thất nào, nguyên nhân hủy bỏ hôn ước, phương diện này tôi cũng sẽ gánh chịu, yên tâm, cô vẫn là người vô tội.”
La Tình Uyển nắm chặt cánh tay của anh, khuôn mặt xinh đẹp đè nén sự thống khổ.
“Kình Hiên, đừng……”
“Em không cố ý hại cô ta, em không chịu nổi anh đối đãi với em như vậy……”
“Em thật sự không có làm gì cả, em chưa từng hại cô ta…… Anh phải tin em……”
Hết chương 198