Nam Cung Ngạo bị lời của cô làm cho tức giận đến mức run rẩy cả người.
“Mấy người nhanh lên một chút, rốt cuộc có còn muốn mạng hay không!” Từ trong cơn chấn kinh, bác sĩ phản ứng kịp, vội vàng nói.
Nam Cung Ngạo đành phải ký tên trước, đôi mắt già nua chợt lóe lên, buồn bực tức giận thở ra một hơi, cũng không nhìn đến Dụ Thiên Tuyết nữa.
Dáng vẻ phách lối lúc ban đầu của Nam Cung Dạ Hi bị trận gào thét này đè ép xuống, ánh mắt cô ta có hơi sợ hãi nhìn Dụ Thiên Tuyết, không nghĩ tới, ngay cả ba ba mà cô cũng dám chống đối, còn trách móc quá đáng như thế.
Mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, mọi người đều chờ đợi trong tâm trạng vô cùng lo lắng.
Sau ba tiếng rưỡi đồng hồ, bác sĩ từ bên trong đi ra, mồ hôi đã làm cái mũ ướt nhẹp, giương mắt kính nhìn một chút bên ngoài, đột nhiên, một đám người túm tụm vây quanh, giọng ông khàn khàn nói: “Giải phẫu thuận lợi, vết thương đã may lại, giai đoạn nguy hiểm ba ngày, không phát sốt không để chịu kích thích là có thể an toàn vượt qua, mọi người có thể vào thăm cậu ấy một lát, nhưng không được ầm ĩ, nghe chưa?”
“Tôi đi vào nhìn một chút, các người canh giữ ở nơi này không được đi đâu……” Trái tim đang treo của Nam Cung Ngạo buông xuống, giọng khàn khàn hấp tấp nói.
Mà vẫn luôn ngồi ở trên ghế dài, nghe được giọng nói của bác sĩ, đột nhiên Dụ Thiên Tuyết đứng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cằm cũng trở nên gầy gò nhọn hoắc khiến người ta nhìn mà đau lòng, sau khi nghe bác sĩ nói xong, trong đôi mắt to tròn lộ vẻ mừng rỡ mà ấm áp, nước mắt lần nữa dâng tràn, muốn bước tới nhìn một chút, nhưng hai chân giống như đang dẫm ở trên bông, đột nhiên mí mắt của cô nặng nề mà uể oải hơi khép lại, bóng tối tràn đầy trời đất cuốn tới……
“Thiên Tuyết!” Lạc Phàm Vũ trợn to hai mắt, hướng về phía bóng dáng đang ngã xuống chạy tới như điên.
*****
“Cô ở yên tại đây, tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không thể động đậy, biết chưa?” Y tá cau mày rồi ngẩng đầu lên, nói liên tiếp nhiều câu ‘tuyệt đối’, giọng điệu trầm trọng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà tái nhợt: “Tôi không biết cô vì sao mà bị thương, nhưng theo tình huống hiện tại thì vết thương này đã khá nghiêm trọng, dù năng lực chữa trị tự nhiên của cơ thể con người khá tốt cũng không thể chịu được sự giày vò như thế, cũng may là dây chằng và xương không sao, bằng không, để chuyển biến xấu thì ngay cả tháo khớp cũng phải làm! Cô có biết hay không?”
Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng tựa vào trên giường bệnh, cổ tay mảnh khảnh trắng nõn buông thõng bên người, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt của cô rất mệt mỏi yếu ớt, nhẹ nhàng vuốt vuốt cái trán, xem ra cũng không muốn nói chuyện.
Y tá cảm thấy có phần thất bại.
Ngẫm nghĩ lại hỏi: “Cô là thân nhân của bệnh nhân ở phòng bệnh VIP kia à?”
Dụ Thiên Tuyết khẽ run lên, ánh mắt trong suốt như nước nhìn về phía y tá
“Chắc là không phải rồi, chẳng qua là ngày đó thấy cô muốn vào thăm bệnh nhân nhưng bị ngăn cản không cho ——” Y tá tiếp tục giúp cô thay băng, dùng băng dán nho nhỏ màu trắng tỉ mỉ băng vết thương, ngước mắt lên, nghiêng đầu nói: “Người nhà đó rất có tiền, nghe nói là hào môn vọng tộc ở thành phố Z, cô có quan hệ gì với bọn họ?”
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, yếu ớt nở nụ cười: “Không có quan hệ.”
“Không có sao cô lại muốn vào thăm bệnh nhân kia? Lừa ai hả!” Y tá không cho là đúng, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm: “Chẳng lẽ cô là bạn gái của người đàn ông kia, gia đình của người đó không thích cô, bài xích cô, ngay cả quyền lợi nhìn anh ấy một chút cũng không cho?”
Dụ Thiên Tuyết không nói lời nào, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, bộ váy trắng càng làm nổi bật sự yếu ớt mỏng manh như loài hoa bách hợp.
“Chân có đau không?” Y tá thấy cô không vui liền đổi đề tài khác.
Ánh mắt mềm yếu mát lạnh của Dụ Thiên Tuyết rơi vào trên chân mình, nhẹ nhàng nói ra một chữ: “Đau.”
“Đau sao cô không kêu?” Y tá dọn dẹp khay thuốc men, tò mò hỏi.
Dụ Thiên Tuyết lắc đầu, cúi đầu thầm thì: “Bởi vì có chuyện càng đau đớn hơn đang chờ.”
—— rất vất vả cô mới từ trong nơi sống chết chưa biết chạy thoát ra ngoài, rất vất vả mới gặp lại Nam Cung Kình Hiên, nhưng bây giờ muốn vào nhìn anh một chút cũng khó khăn như lên trời, con trai của cô, đến bây giờ tung tích cũng không rõ, không biết bị Nam Cung Ngạo đưa tới nơi nào……
Nước mắt lại dâng tràn, nóng hôi hổi.
Dụ Thiên Tuyết chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, qua màn nước mắt nhìn mọi thứ ở bên ngoài, mấy ngón tay xanh xao nhẹ nhàng siết chặt drap giường bên dưới, toàn thân lộ vẻ yếu ớt làm đau lòng người.
Ngoài cửa có tiếng ồn ào huyên náo.
Cô nhẫn nại, nhưng không nhịn được nhìn sang hướng kia.
Không tới một giây, một bóng dáng màu trắng vọt vào, trên gương mặt tuấn tú của Lạc Phàm Vũ lộ vẻ sốt ruột lo lắng cùng vui mừng, đè nén hơi thở, gấp gáp nói: “Cậu ấy tỉnh rồi, cô muốn gặp cậu ấy không?”
Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết sáng lấp lánh rung động kịch liệt.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng nhợt bi thương, nhớ tới ngày đó, cô đi tới phòng bệnh của Nam Cung Kình Hiên, nghe những lời cực kỳ chán ghét cùng ác độc của Nam Cung Dạ Hi, trong lòng bắt đầu đau đớn như tê liệt, lắc lắc đầu, nhẹ nhàng dựa trở lại gối đầu.
“Cám ơn anh đã nói cho tôi biết…… Anh giúp tôi đi nhìn xem anh ấy có sao hay không.” Giọng nói êm ái của cô có chút khàn khàn.
Lạc Phàm Vũ rất kinh ngạc, hơi cau mày.
Anh đi qua, hai cánh tay chống ở hai bên người cô, giơ tay nhẹ nhàng vén tóc rơi trên trán của cô, khàn giọng hỏi: “Bọn họ lại ức hiếp cô nữa à?”
Dụ Thiên Tuyết nở nụ cười yếu ớt có hơi tái nhợt, né tránh tay của anh: “Bọn họ còn có thể ức hiếp tôi như thế nào nữa.”
“Vậy sao cô không qua nhìn cậu ấy?” Lạc Phàm Vũ cau mày nói, cũng nhàn nhạt cười theo: “Cô có biết, mấy ngày cô mất tích cậu ấy tìm cô như điên hay không, thủ đoạn gì cũng lôi ra sử dụng, tôi chưa bao giờ thấy Nam Cung Kình Hiên mất khống chế như vậy…… Cậu ấy vừa trải qua ‘cửu tử nhất sinh’, thật sự cô không đi gặp cậu ấy?”
Nụ cười trên môi của Dụ Thiên Tuyết cũng không thể ngụy trang được nữa, nước mắt trong suốt lại dâng lên, cô đứng dậy, vén cái mềm trên người mình lên, giọng run run nói: “Để tất cả bọn họ đi gặp quỷ đi, tôi sợ bọn họ mới là lạ!”
Cô cầm lấy cây gậy bên cạnh, cố gắng đứng vững muốn đi ra ngoài.
Lạc Phàm Vũ vươn cánh tay vững vàng ổn định thân thể của cô, Dụ Thiên Tuyết ngước mắt lên nhìn anh, thấy trong mắt anh có chút nóng bỏng, cũng không tránh né, chân thành nói: “Cám ơn.”
Một đường đi đến phòng bệnh, qua cánh cửa khép hờ, có thể lờ mờ nhìn thấy Nam Cung Kình Hiên đang tựa vào gối dựa, bộ quần áo bệnh nhân càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt của anh, nhưng vẫn tuấn tú khác thường như cũ, đôi mắt thâm thúy như biển đang nhìn chằm chằm vào Nam Cung Ngạo đang ngồi trong phòng, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng mà u tĩnh, giống như đầm sâu nhìn không thấy đáy.
“Con tỉnh rồi thì tịnh dưỡng thân thể cho tốt, chuyện người phụ nữ kia sau này hãy nói,“ Tay của Nam Cung Ngạo chống gậy, ánh mắt mơ hồ: “Về phần hôn lễ, ba chờ Tình Uyển và chú La từ phía bắc trở về bàn bạc, ngày cưới lui lại một chút, nhưng không nên kéo dài quá lâu.”
Khóe môi của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua nụ cười tái nhợt mà giễu cợt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn
“Là tôi nghe lầm sao? Kết hôn?” Ánh mắt sắc bén quét qua Nam Cung Ngạo, giọng không lớn nhưng từng chữ rõ ràng: “Tôi đã từng đáp ứng kết hôn, đó là bởi vì Thiên Tuyết ở trong tay ông, còn hiện tại? Ông còn cái gì để có thể lấy ra uy hiếp tôi? Hay là muốn dẫm lên vết xe đổ, lấy tính mạng của cháu nội ra vui đùa?”
Hết chương 217