Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chọc Vào Hào Môn: Cha Đừng Đụng Vào Mẹ Con

Chương 108: Đứa bé của anh, chính tay anh hủy diệt

Tác giả: Cận Niên
Chọn tập

Nam Cung Kình Hiên sốt ruột đứng tại chỗ nhìn xung quanh, điện thoại reo liên hồi, anh nhận từng cuộc từng cuộc, đằng đằng sát khí, tầm mắt nhìn về phía Dụ Thiên Tuyết. Mang truyện đi, xin ghi rõ nguồn: dd lequydon

Dụ Thiên Tuyết tựa người vào góc tường, thân hình mảnh khảnh đứng thẳng tắp, tay vuốt ve bụng chợp mắt nghỉ ngơi.

Cô không phải cố ý, cô biết phải nói với anh như thế nào đây?

Ngay trong cái nháy mắt đó, nếu như cô không tránh ra, thế thì người chết chính là cô, bị bánh xe nghiền qua người chính là cô, ví bằng chỉ đụng vào cô mà thôi, thì chiếc xe kia, căn bản là nên thắng lại, đúng hay không?

Những điều này, cô phải nói như thế nào?

Nước mắt ấm áp quanh quẩn ở đáy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dụ Thiên Tuyết trắng bệch như một tờ giấy, một chữ cũng không nói.

Bất thình lình, đèn phòng cấp cứu chợt tắt.

Bác sĩ đi ra, trên áo dính đầy máu tươi.

“Em ấy như thế nào? Đứa bé đâu?” Nam Cung Kình Hiên nghênh đón, nóng nảy hỏi.

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, cũng không bực bội, thở gấp: “Giữ mẹ hay con?”

Nam Cung Kình Hiên kinh hãi: “Bà nói cái gì?” 

“Tôi hỏi cậu là giữ lại mẹ hay giữ lại đứa trẻ!” Bác sĩ cau mày nói: “Hiện tại tình trạng rất nguy hiểm, cảm xúc của bệnh nhân lại rất kích động, căn bản là trấn an không được, mặc dù bây giờ đứa bé còn chưa tắt thở, nhưng tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là nên bảo vệ người mẹ, xác suất có thể giữ lại đứa trẻ rất nhỏ, cậu có muốn cân nhắc không?”

Nam Cung Kình Hiên nắm chặt quả đấm, nổi gân xanh: “Bà có ý gì! Con của em ấy cứ như vậy mà không còn sao?”

Ánh mắt bác sĩ hơi né tránh, cất cao giọng nói: “Đúng đúng đúng, cậu muốn bảo vệ người mẹ đúng không?”

Tình huống đã bị bức bách đến vạn phần nguy cấp, gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên đỏ lên, đối với anh mà nói, đưa ra một quyết định như vậy, trong lòng đau như cắt, im lặng vài giây, cuối cùng đè nén đau nhức trong lồng ngực nói: “Bảo vệ người mẹ….. Dạ Hi không thể có chuyện…..”

“Được, vậy trước tiên xác định như thế!” Bác sĩ nói xong cũng xoay người đi vào.

Đèn phòng cấp cứu sáng lại lần nữa.

Cả hành lang yên lặng đáng sợ, không người nào dám phát ra âm thanh, bóng dáng Nam Cung Kình Hiên cao ngất chậm rãi quay lại, đi tới, nhìn chằm chằm Dụ Thiên Tuyết trong góc, đôi mắt bắt đầu tràn ngập sát khí.

“Cô mang thai đúng không?” Nam Cung Kình Hiên ngồi chồm hổm xuống, sâu kín hỏi

Dụ Thiên Tuyết biết rõ, giờ phút này tâm tình của anh không ổn, trong đôi mắt thoáng qua vẻ sợ sệt, suy yếu dán sát vào vách tường, tay che bụng mình, hơi thở mong manh, không nói một lời.

“Cho nên cô cũng biết, một đứa bé đã bảy tháng có bao nhiêu quan trọng đối với một người mẹ, phải không?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng hỏi, lửa giận trong mắt như lưỡi kiếm sắc bén muốn đâm thẳng vào người cô.

Đôi môi nhợt nhạt của Dụ Thiên Tuyết mở ra: “Không có liên quan tới tôi….. Anh phải tin tưởng tôi…..”

Nam Cung Kình Hiên cười lạnh ra tiếng, gương mặt tuấn tú xanh mét tràn đầy vẻ giễu cợt: “Dụ Thiên Tuyết, tất cả mọi người đều nhìn thấy cô lôi em ấy, tới đây, chính miệng cô nói cho tôi biết, bọn họ nói sai sao?”

Dụ Thiên Tuyết chậm rãi lắc đầu, nước mắt trào ra: “Thật sự là tôi với cô ta cùng lôi kéo, nhưng tôi…..”

“Cái này đủ rồi!” Bàn tay của Nam Cung Kình Hiên hung hăng bóp chặt cổ cô, hung ác nói: “Tôi có nói qua là nếu con của em ấy có chuyện, tôi muốn cô để mạng lại đền hay không!”

Tay của Dụ Thiên Tuyết nắm thật chặt mu bàn tay anh, thở không nổi, đôi mắt ngập nước tuyệt vọng nhìn anh.

“Nhưng cái mạng này của cô không đáng giá một chút nào! Dụ Thiên Tuyết, cô có biết hay không, căn bản là cô không có tư cách mang thai con của Nam Cung Kình Hiên tôi, chuyện này trước đây tôi đã từng nói với cô! Cô lại dám gạt tôi!” Nam Cung Kình Hiên giận dữ gầm lên, nắm cổ tay cô kéo cô đứng lên: “Cô muốn tự mình mang theo nó chạy trốn đúng không? Cô gấp rút vội vã muốn rời khỏi tôi chính là muốn giấu diếm tôi chuyện này, đúng không?! Dụ Thiên Tuyết, cô lầm rồi, hôm nay, tôi sẽ để cô và tôi hoàn toàn kết thúc, hoàn toàn không còn quan hệ!”

Dụ Thiên Tuyết trợn to hai mắt, không thể tin được là anh có thể làm ra cái gì.

Một cái chớp mắt tiếp theo, cổ tay mảnh khảnh của cô bị anh bắt lấy thật chặt, đi về phía phòng giải phẫu phụ khoa, Dụ Thiên Tuyết nhìn đàng trước có một hàng người chờ đợi, trong lòng sợ hãi, chậm rãi lắc lắc đầu: “Không….. Nam Cung Kình Hiên, anh muốn làm gì? Anh muốn làm cái gì!”

“Tôi giết chết cô cũng không đáng tiếc! Dụ Thiên Tuyết, cô dám động đến đứa nhỏ của Dạ Hi, tôi sẽ để cho cô cũng phải trả cái giá thật cao!” Nam Cung Kình Hiên nắm chặt tay cô, đẩy đống người đang xếp hàng ra, trực tiếp mở cửa phòng phẫu thuật nạo thai ra hung hăng túm cô đi vào trong!

“Vị tiên sinh này, anh…..”

“Cô ấy phải làm phẫu thuật, ngay lập tức! Xử lý tiện chủng chết tiệt trong bụng cô ấy sạch sẽ cho tôi, có nghe hay không!” Từ phía sau lưng mình, Nam Cung Kình Hiên bắt lấy hai tay cô, kéo cô đến trước mặt bác sĩ.

“Tiên sinh, thứ tự như thế này là không đúng, anh phải xếp hàng, còn nữa, vị tiểu thư này phải tình nguyện mới được…..”

“Bà dài dòng thêm một câu nữa, tôi sẽ trực tiếp làm cho cái bệnh viện này của bà đóng cửa!” Nam Cung Kình Hiên gầm lên: “Bà có tin là tôi có quyền này hay không!”

Y tá kia khiếp đảm, còn muốn tiến lên nói gì đó lại bị người khác kéo lại, nhận ra Nam Cung Kình Hiên người đó vội vàng nói nhỏ mấy câu, tất cả người trong phòng giải phẫu cũng không dám lên tiếng nữa.

“Được, Nam Cung thiếu gia, chúng tôi lập tức chuẩn bị!”

Tinh thần của Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt, hai vai bị nắm chặt ấn tại bàn mổ, cô mệt mỏi cực hạn, không phản ứng kịp, cho nên, khi nhìn thấy máy móc lạnh như băng từ từ tiến đến, trong mâm đựng kìm phẫu thuật cùng với các loại dụng cụ sáng ngời lạnh lẽo xuất hiện trong tầm mắt cô, cô mới thật sự hiểu rõ là Nam Cung Kình Hiên muốn làm gì.

“Không…..” Mấy ngón tay xanh xao siết chặt dọc theo bàn mổ, Dụ Thiên Tuyết trợn to đôi mắt chậm rãi lắc lắc đầu, sắc môi trắng bệch như tờ giấy: “Tôi không muốn….. Bé con của tôi….. Đừng phá bỏ bé con của tôi!!!”

Nam Cung Kình Hiên đè chặt cô: “Cũng không phải do cô quyết định! Dụ Thiên Tuyết, cô dám hại Dạ Hi thảm như vậy, tôi cũng để cho cô nếm thử loại mùi vị này!”

“Không!” Dụ Thiên Tuyết kêu lên một tiếng tê tâm liệt phế, liều mạng giãy giụa: “Đó là bé con của tôi, các người không được động đến con tôi, tôi không làm phẫu thuật! Nam Cung Kình Hiên, anh buông tôi ra! Đây là con của tôi không có quan hệ gì với anh, không có quan hệ gì với anh!!!”

Một trận hỗn loạn trong phòng giải phẫu, Nam Cung Kình Hiên chỉ cần vài động tác đã hung hăng chế ngự được cô, hung tợn áp sát đối mặt với cô nói: “Kia xác thực là không liên quan gì tới tôi, Dụ Thiên Tuyết, rốt cuộc đây là đứa bé của tôi hay của tên đàn ông nào khác, tôi đều không cần biết! Tôi cũng không ngại nói cho cô biết, coi như thật sự là của tôi, tôi cũng nhất định phải hủy diệt! Cô không có quyền sinh con cho tôi, vợ của tôi là La Tình Uyển, không phải cô đã gặp qua rồi sao? Người phụ nữ đó hơn cô gấp trăm gấp vạn lần, cô có tư cách gì thay tôi sinh con dưỡng cái!”

Dụ Thiên Tuyết kêu gào, toàn bộ ý thức cũng ở vào trạng thái sụp đổ: “Không….. Nam Cung Kình Hiên, anh là tên cầm thú, đến cùng là tôi đã làm sai điều gì? Anh dám động đến bé con của tôi, tôi sẽ giết chết anh! Buông tôi ra!”

Tiếng kêu gào tê tâm liệt phế của cô làm cho mọi người trong phòng giải phẫu câm như hến, không có gì tàn ác hơn so với việc lấy đi cốt nhục trong cơ thể cô, càng khiến người ta tan nát cõi lòng, đó là một sinh mạng, một mạng sống sờ sờ trước mắt.

“Tiên sinh….. Chúng tôi đã chuẩn bị xong…..” Một y tá đeo khẫu trang có hơi lớn tuổi, đôi mắt lộ ra vẻ do dự, nhẹ giọng nói.

“Trước tiên hãy chích thuốc tê để cho cô ấy đừng lộn xộn!” Nam Cung Kình Hiên gầm lên, nắm chặt cổ tay của Dụ Thiên Tuyết thấp giọng nói: “Cô yên tâm, chờ sau khi cô tỉnh lại thì chúng ta không còn quan hệ gì nữa, cô đừng mơ tưởng mang thai con của tôi, cô không xứng!”

Cả người Dụ Thiên Tuyết gần như sụp đổ, đau đớn rên lên một tiếng, bởi vì y tá đã kéo cánh tay của cô qua chích thuốc tê vào, lửa giận trong mắt Nam Cung Kình Hiên đã hạ xuống mấy phần nhiệt độ, buông lỏng cô ra.

Dụ Thiên Tuyết mở mắt ra, trước mắt đều là màu đỏ, ngay cả trần nhà của phòng giải phẫu cũng là màu đỏ.

Một cánh tay của cô giống như đã bị phế đi không thể nhúc nhích, bất thình lình, cô dùng cái tay còn lại cầm kìm phẫu thuật trong mâm lên đưa tới gần cổ họng mình, quay ngược lại mấy bước hướng về phía Nam Cung Kình Hiên nói: “Nam Cung Kình Hiên, hôm nay anh dám động đến bé con của tôi, tôi sẽ chết cho anh xem! Anh bức tôi nữa thì nhìn thử xem!”

Đầu kìm phẫu thuật đâm vào làn da cô, làm cho cả phòng giải phẫu sợ tới mức vỡ mật, kinh hoàng kêu lên.

“Tiểu thư! Để kìm xuống!!” Một Y tá lớn tuổi  sợ tới mức kêu to.

Nam Cung Kình Hiên cũng thoáng kinh hãi, không ngờ cô lại quyết tuyệt như thế, nhìn đôi mắt quật cường như sắt của cô, anh cười lạnh: “Tùy cô, Dụ Thiên Tuyết, bất cứ lúc nào cô muốn chết cũng đều có thể chết! Cho dù cô có chết, phẫu thuật cũng phải làm! Đứa bé này tôi nhất định hủy diệt, cô muốn chết thì theo nó cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Dụ Thiên Tuyết thề, trong cuộc đời này của cô, đây là câu nói vô tình tàn nhẫn nhất mà cô từng nghe.

Khuôn mặt tái nhợt không còn chút sức sống nào, vì trắng đêm đi bộ trên đường, cả người cô mềm nhũn xụi lơ xuống không hề có một chút hơi sức nào, mái tóc xốc xếch, áo quần rách nát, vết hôn khắp người, còn có dấu răng đáng sợ trước ngực nơi xương quai xanh….. Bước chân cô lảo đảo, tay cầm kìm phẫu thuật đang run rẩy, mấy y tá thừa dịp đi tới đoạt lấy kìm phẫu thuật trong tay cô, kéo cô đến bên bàn mổ.

Đột nhiên, trong lòng Nam Cung Kình Hiên đau nhói một trận, cũng không biết vì sao mà đau đớn.

Lại một mũi thuốc gây mê tiêm vào thân thể, Dụ Thiên Tuyết đau đớn rên lên, cắn môi ngửa đầu, cả người xụi lơ ở trên bàn giải phẫu, đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Kình Hiên run lên, anh tàn nhẫn quyết tâm, hờ hững đi ra ngoài, ‘Phanh!’ một tiếng, cửa đóng lại!

Đứa bé của anh, đứa con đầu tiên của anh, bị anh tự tay hủy diệt!

Năm phút sau, ở trong hành lang, Nam Cung Kình Hiên nghe được một tiếng kêu thảm thiết đau đớn tới cực điểm, tiếp theo đó, tất cả đều im lặng.

*****

Trong phòng bệnh bên kia, có người trong trạng thái suy yếu từ từ tỉnh lại.

“Nam Cung tiểu thư, còn đau không?” Có bác sĩ chào đón thấp giọng hỏi.

Sắc mặt Nam Cung Dạ Hi tái nhợt, mở mắt nhìn thoáng qua trần nhà, chu chu cái mỏ khô nứt, giọng khàn khàn hỏi: “Con của tôi đâu?”

“Đứa nhỏ khá ổn, thân thể hơi yếu ớt, móng tay và tóc chưa mọc tốt, đang ở trong hộp giữ nhiệt, nhưng vẫn không hề gì….. Hay là cô nghỉ ngơi trước đi, anh trai cô vẫn còn chờ ở bên ngoài.” Lời nói của bác sĩ rất nhỏ nhẹ.

Nam Cung Dạ Hi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi một hồi, cảm thấy cơn đau đớn như tê liệt vẫn còn đó.

“Đau muốn chết, sao sinh con lại đau thế này….. Cái con đàn bà chết tiệt đó, không phải cô ta đụng tôi, tôi cũng sẽ không sinh non…..” Nam Cung Dạ Hi bĩu môi, uất ức nói, giọng nói nghe ngây thơ mềm mại lại vô hại: “Ai, vừa rồi bà dựa theo lời của tôi nói lại cho anh tôi nghe, nói là con của tôi không giữ được, hừ, dọa anh ấy một chút, để anh ấy trừng phạt con đàn bà đê tiện kia! Hí…..”

“Nam Cung tiểu thư, chớ nói chuyện lớn tiếng, cẩn thận kẻo động vết thương.”

“Ừ, được.” Nam Cung Dạ Hi đã có kinh nghiệm: “Thật là quá đau a…..”

…..

….. Những chuyện kia, những tội ác kia, giấu kín sâu trong bóng tối, chưa từng bị 

phát hiện, chưa từng được đưa ra ánh sáng.

Năm năm sau, Thiên Tuyết niết bàn trùng sinh, hoa lệ quay trở về! Muốn biết mặt sau của câu chuyện ngày xưa, xin mọi người tiếp tục chú ý.

Chọn tập
Bình luận