Sắc mặt của Nam Cung Kình Hiên ảm đạm xuống.
Anh chậm rãi bắt lấy cánh tay của La Tình Uyển đang lôi kéo áo khoác của anh, kéo xuống, siết chặt ấn ở một bên, cúi thấp đầu, giống như ác ma la sát trong bóng đêm, nghiến răng trầm thấp nói: “La Tình Uyển, nếu thức thời, lập tức nói cho tôi biết Trình Dĩ Sênh đang ở nơi nào, có lẽ tôi sẽ vì một chút lương tâm còn sót lại đó của cô mà thương hại cô, nếu không…… Cô muốn nghe nội dung tiếp theo không?”
Tinh thần của La Tình Uyển đã gần như sụp đổ, cô ta cắn môi, run rẩy đến không còn hình dạng.
Cô ta đang sợ.
Sợ đến muốn chết.
Cô ta biết, khẳng định là Nam Cung Kình Hiên đã biết cô ta giúp Trình Dĩ Sênh, cho dù cô ta có phủ nhận như thế nào cũng không có tác dụng, nhưng cô ta thật sự rất sợ, sợ sau khi nói ra thì sẽ vạn kiếp bất phục…… Sợ sau khi nói ra thì mình sẽ thật sự bị phán tử hình ở trong lòng anh! Sợ sự nghiệp đang tràn ngập nguy cơ của ba ba từ đây sẽ thật sự sụp đổ, đến cuối cùng không gượng dậy nổi!
Khuôn mặt tái nhợt, nước mắt trong suốt rơi xuống, cô ta sợ hãi, cũng đang do dự, trái tim như bị dao cắt.
Gương mặt u ám của Nam Cung Kình Hiên đã căng chặt tới cực điểm.
Một lát sau, anh gật gật đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười băng lạnh đến cực điểm, buông cô ta ra, lùi lại một bước, trong vẻ ưu nhã lộ ra sự khát máu kiêu căng và lạnh nhạt: “Tốt, rất tốt……Cô không nói đúng không?”
“Chúng ta cũng chỉ gặp nhau đêm nay …… Nói vậy chắc hẳn cô không biết hiện giờ Trình Dĩ Sênh đang làm gì…… Cậu ta bắt cóc con gái của mình và em gái của Thiên Tuyết, nếu đêm nay Thiên Tuyết không đi gặp cậu ta, có lẽ cậu ta sẽ giết con tin…… Từ trước tới nay tôi rất tin tưởng người này vô cùng ngoan độc, so với cô còn độc ác hơn ……” Nam Cung Kình Hiên thấp giọng nói, trong giọng nói mang theo sự từ tính xen lẫn khát máu lởn vởn trong phòng bệnh: “Chỉ có điều, La Tình Uyển, cô nhớ kỹ, nếu đêm nay Thiên Nhu xảy ra chuyện gì, tôi muốn cô hoàn trả gấp đôi.”
Anh chậm rãi tới gần, giống như một con báo săn khát máu.
Đè thấp giọng, nói bên tai cô ta: “Nếu em ấy mất một bàn tay, tôi sẽ chặt rớt hai tay của cô…… Em ấy thiếu một con mắt, tôi sẽ móc cả đôi mắt của cô……Em ấy chịu một chút thương tổn, tôi sẽ làm cho cô tàn phế ngồi trên xe lăn cả đời…… Cô có thể thử…… Chúng ta cùng nhau chơi, chơi chết bỏ……”Giọng nói khàn khàn nhưng vô cùng rõ ràng, chầm chậm rót vào trong tai của La Tình Uyển.
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lẽo tận xương, hờ hững, u tĩnh, giống như một hồ nước sâu yên tĩnh, nhưng tuỳ thời có thể kéo người ta rơi vào địa ngục…… Nói xong, anh chậm rãi đứng dậy muốn rời đi.
La Tình Uyển mở to hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như không còn chút máu, trong đầu cô ta phác họa ra cảnh tượng tàn nhẫn, máu chảy đầm đìa, lồng ngực đè nén như sắp phát nổ, cô nhẫn nhịn cảm giác muốn thét gào lên, nhào tới ôm chặt phía sau lưng của Nam Cung Kình Hiên, vùi đầu ở trên lưng anh, sợ hãi mà thét chói tai ra tiếng!!!
“A ——!!!” La Tình Uyển hoàn toàn sụp đổ, nức nở khóc lóc, giọng nói vô cùng run rẩy: “Đừng đi, anh đừng đi…… Em sẽ không dối gạt anh bất cứ điều gì, cái gì em cũng đều nói!! Kình Hiên…… Đừng đối xử với em như vậy……”
Giọng nói khàn khàn mà bén nhọn của cô ta nghe thực dọa người, phỏng chừng người bên ngoài cũng nghe được, quả nhiên, cha mẹ của La Tình Uyển biết được tin đã chạy tới muốn vọt vào trong, nhưng bị Lạc Phàm Vũ lạnh nhạt vô tình chặn ở bên ngoài, mặc cho hai người này chửi ầm lên, anh chỉ ưu nhã mà cười lạnh, tùy ý vẫy vẫy tay cho người dẫn bọn họ đi.
Bên trong phòng bệnh, đôi mắt lạnh lẽo của Nam Cung Kình Hiên lộ ra sự nghiêm nghị.
Sắc mặt u ám của anh hoà hoãn một chút, kéo cánh tay đang ôm eo mình của La Tình Uyển xuống, lạnh nhạt xoay người hỏi: “Ở đâu?”
La Tình Uyển thở hổn hển, giống như người đang hấp hối giãy giụa giữa biển khơi, run rẩy nức nở nói: “…… Lúc trước anh ta tới bệnh viện tìm em, em không biết anh ta từ đâu chạy ra…… Anh ta muốn em cho anh ta tiền, cho anh ta chỗ ở bảo đảm sự an toàn của anh ta, em cho anh ta địa chỉ mấy khu nhà xưởng ở Nam Sơn của ba ba, em không biết anh ta có đến đó hay không, người của em cũng cho anh ta sử dụng, bên kia cũng có người bảo vệ……”
Mí mắt của Nam Cung Kình Hiên nhảy một cái, địa phận bên Nam Sơn kia khá xa nội thành, hoàn toàn khác với địa chỉ mà Trình Dĩ Sênh đã cung cấp cho Nam Cung Dạ Hi.
Nở nụ cười lạnh, anh hờ hững hỏi: “Còn gì nữa?”
“Chuyện khác em thật sự không biết, anh ta có rất nhiều biện pháp cầm tiền nơi nơi tiêu xài, muốn làm cái gì cũng có thể làm được, bên người anh ta còn có người mà em phái đi bảo vệ anh ta……” La Tình Uyển bắt lấy bàn tay to lớn của anh, hai mắt đẫm lệ mông lung: “Em cầu xin anh, em thật sự đã nói hết những gì mình biết, không có giấu diếm chút nào……”
Nam Cung Kình Hiên nheo mắt lại, nâng tay lên chậm rãi vén mấy sợi tóc lòa xoà tán loạn trên trán cô ta, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng yếu ớt của cô ta, giọng khàn khàn: “Cô biết không? Lúc trước, thời điểm tôi lựa chọn muốn kết hôn với cô, chính là coi trọng đôi mắt này của cô, cái gì cũng hiểu, nhưng đều giấu diếm tất cả, rất thông minh, biết cái gì nên nói cái gì không nên nói, nên quản cái gì không nên quản cái gì…… Nhưng có đôi khi, trí thông minh và tâm kế của cô đã dùng sai chỗ, vì thế mới khiến tôi càng ngày càng chán ghét cô……”
Mấy ngón tay ưu nhã luồn vào mái tóc của cô ta, hung hăng nắm chặt, làm cho cô ta ngẩng đầu lên nhìn anh, giọng khàn khàn nói: “La Tình Uyển, không nên lại đùa giỡn bất cứ thủ đoạn gì nữa, nếu không, cô sẽ không gánh vác nổi hậu quả……”
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời chói chang, trong phòng bệnh lại bởi vì sự tồn tại của anh mà giống như hầm băng lạnh lẽo.
Mắt thấy Nam Cung Kình Hiên từ bên trong đi ra, Lạc Phàm Vũ vẫy vẫy tay cho người thả vợ chồng nhà họ La, bọn họ vọt vào phòng bệnh xem tình huống của con gái.
Lạc Phàm Vũ nhíu nhíu mày, đi nhanh đuổi theo người đàn ông phía trước: “Hỏi được cái gì không?”
“Khu nhà xưởng bên Nam Sơn, Trình Dĩ Sênh có khả năng ở đó!”
“Phải không? Vậy mình nhanh chóng phái người đi qua! Chẳng qua chỉ là khu vực nhỏ, mình mượn người bên vùng biển qua đây trực tiếp giết cậu ta!” Lạc Phàm Vũ nảy sinh ác độc, ngẫm nghĩ, loại người này nên trực tiếp dùng bạo lực giải quyết.
“Cẩn thận một chút, Y Y và Thiên Nhu ở trên tay cậu ta, cậu ta sẽ không thỏa hiệp, còn nữa —— La Tình Uyển cũng không thật sự nói hết, thỏ khôn có ba hang, nếu Trình Dĩ Sênh chết sống chỉ ở một chỗ, vậy địa phương mà buổi sáng cậu ta lừa Dạ Hi và Thiên Tuyết chạy đến thì sao, từ đâu mà cậu ta biết nơi đó?” Ánh mắt của Nam Cung Kình Hiên âm u lạnh lẽo: “La Tình Uyển này, quả thực là đang tự đào mồ chôn mình!”
“Vậy cậu muốn như thế nào? Trên tay cậu ta có con tin, chúng ta cũng không thể cứ bị bó buộc như vậy.” Giọng nói của Lạc Phàm Vũ dần trở nên lạnh lẽo.
“Mình đi nhử cậu ta, trên người mình sẽ không mang theo đồ chơi, cậu đi theo phía sau, nhớ phải bảo đảm Thiên Nhu và Y Y không xảy ra chuyện gì ——” Nam Cung Kình Hiên lạnh nhạt nói, sau đó đi vào thang máy.
“Cậu bệnh tâm thần đúng không?” Lạc Phàm Vũ bỗng nhiên bẻ bả vai của anh xoay lại, nhíu mày: “Chẳng lẽ cậu định đi tìm chết?”
Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên lạnh lẽo, nhàn nhạt nói: “Tìm chết chính là cậu ta.”
Cửa thang máy ‘Đinh’ một tiếng đóng lại, Lạc Phàm Vũ giơ tay nhìn nhìn đồng hồ, kim giây kia nhích từng chút khiến lòng người nóng như bị lửa đốt.
Hết chương 312