Ngày hôm sau tôi đã bình phục hoàn toàn, dường như mọi suy nghĩ nặng nề đã biến mất sau một đêm ngủ say. Ngay khi tỉnh dậy tôi đã nghĩ tới Slack, tôi muốn đi tới sân chim để gặp cậu.
Cậu đã đứng đợi… chờ tôi tới.
– Cám ơn Slack, – tôi nói – cậu đã cứu tôi thoát chết.
– Cô Ellen, cô thấy không… – Slack cười, nói – tôi có thể đưa cô vào bờ đấy.
– May mắn sao tôi được cậu tới giúp và anh Jago đã xuất hiện kịp thời…
– Tôi không lớn, nhưng tôi có một “sức mạnh” đặc biệt. Cô Ellen, tôi có thể bảo vệ cô như bảo vệ những con chim nhỏ của tôi.
– Cám ơn Slack. Tôi tin cậu có “sức mạnh” ấy.
– Hãy nói cho tôi biết, chuyện gì đã xảy ra với cô?
– Con thuyền đã bị thủng, tôi nghĩ vậy.
Cậu lắc đầu không tin, hỏi: – Cô nói sao, cô Ellen?
– Slack cậu không tin sao? Thật kỳ lạ, bất ngờ tôi nhìn thấy một cái gì đó ở trong nước. Tôi sờ vào, nó lầy nhầy…giống như đường…, sau đó tôi không có thời gian để nghĩ tới bất kỳ một cái gì, chỉ lo sao bơi được vào bờ.
– Chất lầy nhầy…? – Cậu nhíu mày suy nghĩ…cậu nói – cô nói nó giống như đường? nhưng tại sao lại có đường trên đáy thuyền?
– Tôi mong rằng…tôi đã nhìn lầm vì quá hoảng sợ…tôi nghĩ vậy.
– Có lẽ, đó là một chút tảo mà thôi.
– Có lẽ vậy. Nhưng dù sao thì tôi cũng đã thoát chết. Slack, khi nghe thấy tiếng cậu gọi, tôi mừng rỡ biết bao.
– Đấy là nhờ “sức mạnh” đặc biệt đấy, cô Ellen. Khi tôi đang đi trên bãi biển, bỗng nghe thấy tiếng gọi từ nói rất xa… “Slack!…Slack!… Hãy tới đây cứu tôi!” – giống như con chim nhỏ nào đó đang cần tôi.
– Cảm ơn Chúa…Cám ơn “sức mạnh” quyền năng.
– Tôi luôn sẵn sàng bên cô. Cô đừng có quên “sức mạnh” thiêng liêng đó, cô Ellen. – Ngừng một lát, cậu chợt nhớ ra…, hỏi: – À…, cô vừa nói, cô nhìn thấy đường…?
– Đúng, tôi nhìn thấy…có một chút lầy nhầy giống như đường mật.
Đây là một điều lạ hiếm thấy…nhưng cô đừng có lo. Tôi sẽ chăm sóc cô, nếu như cô cần đến…tôi sẽ nhận biết được và hiểu cần phải làm gì ngay…
Mắt cậu sáng ngời thành kính, khiến cậu như cao lớn hẳn lên.
Có người sẽ lấy tay bịt tai, khi họ nghe một ai đó nói tới “sức mạnh” linh thiêng của Slack, và thì thầm: “Tất cả…không phải đúng như vậy!”
Nhưng riêng tôi..tôi tin cậu. Slack thật dễ mến, tôi sung sướng vì cậu đã trở thành người bạn thân thiết của tôi.
Tai họa đã đưa Slack tới gần tôi hơn, bởi sau một tuần xảy ra tai nạn tôi không được ra biển một mình, và đó cũng là điều cần thiết để chứng tỏ tôi không làm trái ý Jago. Vậy là tôi luôn ở trên đảo, đôi khi đi tới sân chim, cùng với Slack cho bồ câu ăn.
Một hôm, cậu đưa bắp cho tôi ném rải khắp sân, chim bồ cậu bay xà xuống rào rào vây xung quanh chỗ chúng tôi đứng.
Bỗng cậu hỏi: – À, cô nói…có đường mật ở dưới đáy thuyền, phải không cô Ellen?
Tôi ngạc nhiên, nói: – Ôi, sao cậu còn quan tâm tới chuyện này ư. Đó là lúc con thuyền bắt đầu gặp nạn. Tôi không có thời gian để xác định kỹ, tôi chỉ kịp nhìn thấy nó lầy nhầy giống như đường mật, khi tôi sờ vào đáy thuyền noi có nước đang rỉ thấm vào. Sau đó, nước trong thuyền dâng lên nhanh…đáy thuyền xuất hiện một lỗ thủng. Tôi đã phân vân suy nghĩ về nó rất nhiều. Đôi khi tôi cho rằng, tôi đã nhầm lẫn do hoảng hốt…cậu có hiểu không, Slack.
Cậu nhíu mày, nói: – Đường thì hòa tan trong nước giống như muối vậy…
– Thế thì phải có cái gì đó trộn với nó? – tôi phán đoán.
– Lúc đầu, cô không thể không nhận ra lỗ thủng ở đáy thuyền vì có đường nhét vào, khi đường tan hết cũng là lúc lỗ thủng lộ ra, nước tràn vào, đúng vậy không cô Ellen?
– Ôi Slack, cậu thật sáng suốt!
– Nhưng con thuyền đó bây giờ ở đâu?… Nếu nó không bị sóng đánh vỡ thì chúng ta nhất định sẽ tìm thấy nó…
– Lúc bấy giờ, đâu còn đường trên đáy thuyền.
– Nhưng chúng ta sẽ biết được lỗ thủng đó như thế nào, cô Ellen.
– Đúng vậy, nhưng trước hết chúng ta phải tìm thấy con thuyền.
– Lỗ thủng sẽ nói cho chúng ta biết được nhiều điều…
– Slack, cậu nghĩ thế à?
– Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu lỗ thủng do người nào đó đục ra rồi trét đường vào, để cô không thể phát hiện ra… Khi con thuyền lướt ra biển, lỗ thủng xuất hiện…Chính đường đã ngụy trang để đánh lừa cô.
– Cậu đã đoán, một người nào đó…
– Nhưng gì tôi suy đoán chưa hẳn là chính xác, nhưng điều khủng khiếp xảy ra với cô là có thật. Tôi đã từng biết điều khủng khiếp đó, nên không bao giờ quên…Chúng ta không thể đùa giỡn với chuyện này được… – Cậu đăm chiêu nhăn nhó, lấy tay bịt tai lại với ngụ ý: Hãy suy nghĩ đi!
Những gì cậu suy đoán tưởng như vô lý…nhưng lại có lý! Cậu đã thật sự nghĩ rằng, một người nào đó đã đục thủng con thuyền Ellen…vậy, ắt người đó phải biết con thuyền của riêng tôi không một ai sử dụng ngoài tôi, sớm muộn gì thì nó cũng được chèo ra biển…
Liệu suy diễn đó có quá không?…Ai là người có gan làm như vậy?
Gwennol là một cô gái trẻ đang yêu, đang ghen với tôi vì Michael Hydrock. Chị Jenifry là một người mẹ lo lắng, đang nghi kỵ tôi giành mất hạnh phúc của con gái. Ngay từ đêm đầu tiên gặp gỡ, chị Jenifry đã cho tôi cảm giác khó chịu, khiến cho tôi phải cười nhạo chính bản thân mình. Tất cả, cũng chỉ tại bởi cái khuôn mặt kỳ quái của chị xuất hiện trong gương. Hơn thế, tôi lại làm nhiều điều khiến cho chị đáng phải lo ngại đề phòng. Nhìn vẻ bề ngoài thì ai cũng có thể cho rằng tình cảm của tôi và Michael đã trở nên ngày một đằm thắm. Nhưng thật ra, nếu như Michael có cầu hôn, thì tôi cũng khước từ…Bởi tôi hiểu, đằng sau sự cầu hôn có một thùng thuốc nổ…ghen tuông, chỉ chờ tôi gật đầu là ngòi nổ được châm lên ngay lập tức. Không, điều đó không bao giờ xảy ra, bởi giữa tôi và Michael thực chất là tình bạn và mãi mãi chỉ là tình bạn…Đối với tôi, Michael luôn luôn là một Lãnh chúa, một nhà quý tộc lịch lãm, chân thành hết lòng vì bạn, Gwennol không có lý do gì để ghen tuông, chị Jenifry không có lý do gì phải nghi kỵ.
Vả lại, quan hệ bạn bè giữa tôi và Michael đã có từ lúc trước khi tôi ra đảo, tôi chưa hề biết cô và lại càng không biết cô đã thân thiết với Michael. Bây giờ mỗi khi tôi đi ra ngoài, cô luôn để ý nghi ngờ tôi gặp gỡ Michael. Chị Jenifry cũng vậy, chị đã đặt hết niềm tin vào chàng rể tương lai không hề ngần ngại; Michael là kỳ vọng cho tất cả các cô gái ở xung quanh, là khát khao của bất kỳ bà mẹ nào có con gái đến tuổi lấy chồng…
Vì vậy, sự kiện lỗ thủng của con thuyền với phán đoán của Slack thật dữ dội. Tôi rùng mình, ước gì giả thiết của tôi không đúng…
Slack nhìn tôi lo âu, cậu nói – Cô Ellen, cô phải thật cẩn thận đấy.
– Tôi sẽ cẩn thận, Slack. Tôi sẽ kiểm tra cẩn thận bất kỳ một con thuyền nào trước khi lắp mái chèo để ra khơi.
– Có thể, con thuyền của cô sắp tìm thấy… – Slack lẩm nhẩm…thành kính.
– Tại sao?…
– Tôi không biết nói gì hơn…cô Ellen. Tôi muốn chăm sóc cô giống như là tôi đã chăm sóc…cô Silvia.
– Cậu đã từng chăm sóc…chị Silvia?
Cậu tươi tỉnh, chậm rãi nói: – Cô Silvia luôn tới tôi như thói quen của một người nghiện. Ôi, cô không gian dối, làm hại ai, cô chỉ có thói quen buồn bã, thói quen hoang dại…Cô muốn làm những cái khiến cô phải đau đớn. Sau đó, cô dịu đi khi cô hoàn toàn tin vào “Sức mạnh” ở trong tôi.
– Cậu, hẳn phải biết chị Silvia hơn bất kỳ một người nào khác?
– Có lẽ vậy.
– Vào cái đêm mà chị ấy bỏ ra đi…trong bão gió với con thuyền, thì sao, Slack?
Tôi lại thấy mắt cậu chớp chớp…, cậu nói – Cô Ellen, đây là một cậu chuyện kỳ lạ khủng khiếp…
Vậy là cậu đã chấp thuận “bật mí”, tôi vội nói: – Slack, cậu biết lúc chị Silvia bắt đầu bỏ ra đi?
Cậu do dự một lát, rồi nói: – Vâng, tôi có biết lúc cô ấy bắt đầu ra đi.
– Tại sao cậu không ngăn chị ấy lại? Cậu phải tìm mọi cách để ngăn cản giữ chị ấy lại chứ.
– Không có ai ngăn cản nổi cô Silvia một khi cô quyết làm một cái gì. Lúc đó cô Silvia giống như một con ngựa cái hoang dại…
– Phải có cái gì đó xảy ra thật khủng khiếp…đến nỗi chị Silvia phải bỏ ra đi vội vàng như vậy chứ?
– Vì…vì…
– Vì cái gì, Slack? Nhất định cậu phải biết lí do.
Slack im lặng.
– Silvia là chị của tôi, chúng tôi có chung một người cha, chỉ có mẹ là khác. Đáng ra bây giờ chúng tôi đã ở bên nhau.
– Cô ta không giống cô đâu, cô Ellen.
– Tất nhiên tôi không bao giờ ra biển trong đêm bão gió như vậy, phải không?
– Cô Silvia đã tới tôi trước khi cô ấy ra đi. Cô ấy tới cho chim ăn, cũng giống như cô bây giờ. Bồ câu bay lượn, gù nhau xung quanh chúng tôi rất vui, nhưng cô thì rất buồn, cô nói: “Slack, tôi sẽ đi xa. Tôi sẽ đi tới một nơi hạnh phúc…, tôi sẽ không còn ở lại đây nữa.”
– Ôi, Slack, cậu có nghĩ, chị Silvia phải đau khổ biết chừng nào, chị phải cân nhắc tính toán kỹ ra sao thì mới ra đi như vậy?
Cậu suy nghĩ lao lung. Một lát cậu nói: – Cô Silvia đã đưa cho tôi một gói…cô nói: “Slack, cậu hãy giữ lấy kỉ vậy này này, để một ngày nào đó sẽ có người cần đến nó. Không biết chừng người cần lại chính là tôi…”
– Ôi, chị Silvia đưa cho cậu cái gì?
– Cô Ellen, đi theo tôi…, tôi sẽ cho cô xem.
Cậu đưa tôi vào nhà, mở tủ lấy ra một cái hộp. Cậu mở khóa lấy ra một cái bọc, trong bọc có hai quyển vở tập viết giống hệt như quyển vở mà tôi đã tìm thấy.
Tôi xúc động vô cùng. Từ hai quyển vở này, tôi có thể lần ra manh mối của Silvia chăng? Tôi đưa tay ra, nhưng Slack vẫn giữ sách trong tay ngập ngừng bối rối, – cậu nói – Cô Ellen, nhưng…tôi phải giữ nó.
– Và cậu không có cho bất kỳ ai xem, phải không?
– Cô Silvia không hoàn toàn muốn như vậy.
– Slack, vậy – cậu còn đang đọc chúng?
Cậu ta lại chớp chớp mắt và nói: – Chúng quá dài đối với tôi. Tôi chỉ mới đọc được một chút ít thôi. Cô Silvia khủng khiếp quá…khủng khiếp với tất cả mọi người ở trong lâu đài. Tôi phải giữ nó lại.
– Slack, – tôi năn nỉ – hãy để cho tôi đọc.
– Tôi đã cân nhắc nhiều lắm… – cậu nói – trong tôi đã vang lên lời mách bảo: “Cho cô Ellen xem!” đó chính là lời của “sức mạnh” quyền năng. Nhất là khi cô nói về lỗ thủng của con thuyền, bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng của cô Silvia: “Hãy để cho cô Ellen đọc, Slack. Có thể chúng sẽ giúp ích cho cô ấy.”
Ngay sau đó cậu đặt hai quyển vở vào tay tôi.
– Cám ơn Slack, tôi sẽ về phòng đọc chúng ngay.
– Cô Ellen, tôi hy vọng tôi đã làm đúng.
Tôi chân thành nói: – Tôi sẽ không bao giờ quên những việc cậu đã làm cho tôi, Slack.
– Cả ông Jago nữa chứ, ông đã kịp thời có mặt ở đó cùng với tôi…Cô thật may mắn, cô Ellen.
Tôi không còn nghe thấy cậu nói gì nữa. Với tôi, tất cả bây giờ là hai quyển vở mà tôi đã có trong tay. Không bỏ phí thời gian, tôi vội quay trở về phòng riêng…
Quyển vở đầu tiên, vẫn là kiểu chữ viết nguệch ngoạc, ngả nghiêng, thô cứng… tuy có nhỏ hơn, tháu hơn theo kiểu chữ của người lớn. Tôi đọc:
“Tôi đã tìm ra quyển vở để viết những điều đã xảy ra trong những năm qua, những điều làm cho tôi dở khóc dở cười. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về cuộc sống đau khổ, đơn điệu đến tẻ nhạt của tôi. Tôi sẽ sắp xếp,ghi chép lại tất cả những suy nghĩ đó. Biết đâu sau này đọc lại cũng thú vị.
Đây là những ngày dì ghẻ và bé – bi đã bỏ ra đi. Tôi tưởng may mắn đã mỉm cười với tôi, nhưng không ngờ họ ra đi tôi lại thấy trống trải, cô độc hơn… Thoạt đầu tôi cứ tưởng tôi đã mất đi một đối thủ cạnh tranh đáng gờm, tôi sẽ độc chiếm tình cảm của cha tôi. Nhưng, tôi đã nhầm! Tôi vốn dĩ vẫn là “một đứa trẻ khó tính”, tất nhiên bây giờ vẫn thế. Các cô gia sư đến rồi đi, đều nhận xét tôi như vậy, họ đã thất vọng vì tôi. Những gì tôi nhớ trong những ngày này là cha tôi… ông xua đuổi tôi!
Ngày dì ghẻ bỏ ra đi, tôi vừa tròn mười bốn. Đó là một buổi trưa đầy xúc động. Tôi tưởng, cha sẽ gọi tôi tới chia sẻ. Nào ngờ đó chỉ là tưởng tượng: “…Ông đứng đó buồn rầu, âu yếm vuốt tóc tôi…, trong khi những người hầu thì thầm bàn tán: “Không có ai xoa dịu được ông lúc này bằng cô Silvia!”
Tôi ngớ ngẩn cho rằng, tính nết của cha tôi sẽ dịu lại, khi dì ghẻ bỏ ra đi… Tôi hí hửng mặc ngay bộ váy áo đẹp màu dâu chín tới gặp ông. Nhưng khi nhìn vào mắt ông, tôi chỉ thấy băng giá lạnh lùng, khiến tôi phải rùng mình tê tái. Ông còn mắng mỏ, đưa ra nhận xét của gia sư về tôi: “dốt nát và sẽ còn tiếp tục dốt nát hơn…Không những thế còn đần độn vô tích sự”. Ông đã tức giận lại càng tức giận hơn, ông phẩy tay đuổi tôi ra. Ông vốn hà khắc với tất cả mọi người ở trong nhà, mà tôi không phải là một trường hợp ngoại lệ. Sau khi cân nhắc, ông đã nhận một cô gia sư mới cùng với lời hứa hẹn: “Ông sẽ không còn phải nghe bất kỳ lời than phiền nào về cô Silvia nữa…” và cô ấy cũng là gia sư cuối cùng của tôi.
Tôi đành quay về với sự tuyệt vọng và tự an ủi: Sự thật ông có xua đuổi tôi, nhưng ông cũng lên tiếng nói với tôi đôi lời. Tôi không cần nhớ trước đó ông như thế nào, ở trong tôi lóe lên tia hi vọng: Nếu tôi học hành tích cực để trở thành một người con gái tốt mà ông có thể tự hào, thì tình yêu của ông sẽ dành trọn vẹn cho tôi. Đó chính là niềm an ủi tưởng tượng, sưởi ấm lòng tôi đang cô đơn. Ông ta và tôi có thể cùng vào đất liền làm công việc kinh doanh. Ông tự hào nói: “Con gái của tôi ư? Nó chính là cánh tay phải của tôi”. Rồi thì: “Silvia thật duyên dáng, con gái tôi đã trưởng thành”… Và: “Đám cưới ư, ồ…, tôi hy vọng không phải bây giờ. Tôi không muốn mất con gái của tôi. Nó chỉ chấp thuận kết hôn với chàng trai nào tự nguyện sống ở trên Đảo Xa.”
Tôi mới ngốc nghếch làm sao! Tôi biết điều đó chỉ là khao khát vô vọng…không bao giờ thành.
Đó là những ngày, tôi sống trong mơ ước hão huyền với hào quang của hạnh phúc giả tạo để rồi thất vọng đến nao lòng. Tôi khùng lên, căm ghét tất cả mọi người, căm ghét cả chính tôi…Tôi không biết phải làm gì, đành viết ra những dòng suy nghĩ không biết chia sẻ cùng ai. Tôi vùi đầu vào viết, viết để giết chết thời gian đang gặm nhấm tâm hồn héo hon, chán nản…”
Đó là trang giấy chị viết tiếp quyển trước mà tôi đã đọc. Chị Silvia bây giờ đã là một thiếu nữ, không còn là Silvia nhỏ bé bị giam giữ trong phòng để làm bài tiểu luận, người đã từng viết nguệch ngoạc lên tường. “Tôi là một tù nhân bị giam ở đây”. Ôi, chị Silvia thật đáng thương! Chị luôn tự hành hạ, giam hãm mình…để rồi tức tối với chính mình. Phải chăng đấy chính là con người thật của chị?
Tôi đọc tiếp.
“Đây là thời gian, không ở đâu người ta không để ý tới cha tôi. Ông hoàn toàn suy sụp, khi bị cú sốc bất ngờ. Dĩ nhiên ai mà chẳng chú ý tới cha tôi! Ông vừa mới ra lệnh, mọi người phải răm rắp làm theo. Vậy mà ông vẫn chưa hài lòng. Ông càng giận dữ gây gỗ nhiều hơn! Ông không tha thứ cho bất kỳ ai dám xúc phạm tới ông, mọi người than thở không biết phải chịu đựng ông đến tận bao giờ…
Nhưng, Jago thì không. Không ai muốn làm cho anh phải tức giận.
Ngày hôm qua, tôi ở trong vườn hồng hái bông, bất ngờ quay lại, thì anh đã đứng ngay bên cạnh tôi từ lúc nào không biết. Anh nhìn tôi chăm chú, khiến tôi bồn chồn…
Anh nói: – Chị của tôi là Jenifry cùng con gái sẽ tới Lâu đài. Họ sẽ là bạn với cô.
– Vậy, họ sống ở đây à?
– Đây cũng sẽ là nhà của họ. Cô sẽ thích điều này.
Jago thường nói, anh thích nhất những cái mà anh chưa vươn tới được.
– Cha tôi nói gì về tôi? – Tôi luôn hỏi Jago và hy vọng…
Có một lần, từ dưới vườn ngước nhìn lên tôi thấy cha tôi qua cửa sổ, nhưng niềm hy vọng trong tôi đã vụt tắt…bởi vừa nhìn thấy tôi ông đã ngoảnh mặt đi. Ông Fenwich vội dìu cha tôi như một sự tình cở. Lúc đó, nước mắt tôi tự nhiên trào ra, tôi uất ức muốn gào lên thật to: “Cha, tôi đã mắc tội gì? Hãy nói cho tôi biết đi!”
Fenwick luôn là người thận trọng. Jago nói rằng cha tôi không thể làm gì mà không có Fenwick và Fenwick sống cũng không thể thiếu cha tôi.
Bây giờ, tôi nóng lòng chờ đợi hai mẹ con chị Jenifry tới”
Tôi đọc tiếp một trang khác.
“Họ đã tới. Gwennol khoảng lên tám, mặt mũi sáng sủa dễ thương, có lẽ cô cùng lứa với bé – bi. Tôi cảm thấy không thích chị Jenifry lắm. Tôi nghĩ, chị không thích tôi vì tôi là cô chủ nhỏ của cái nhà này. Phải chăng đó là một sự ghen tỵ…thật tức cười! Chị thường uốn nắn Gwennol theo ý muốn của chị: toan tính, vụ lợi, không một chút sai lầm…Gwennol được học chung một gia sư với tôi, cô học sáng dạ hơn tôi nhiều. Gwennol càng lớn lên càng xinh và duyên dáng. Tôi rất vui, vì cô đã trở thành bạn tâm tình của tôi.
Tại sao tôi viết điều này? Thật sự tôi không có gì để viết. Mỗi ngày tôi thích viết những điều khác nhau. Bây giờ tôi không còn gì để viết thêm nữa.”…
Có nhiều trang bỏ trống. Tôi lật tìm đọc một trang khác.
… “Có lẽ, tôi không viết được nhật kí với kiểu nhảy cóc như thế này…Cuộc sống của tôi bây giờ trì trệ, già cỗi…Hầu như các cô gái ở lứa tuổi tôi đều biết lựa chọn cho mình một bạn trai. Nhưng, khi tôi còn chưa kịp hé miệng nói ra điều đó, thì cha của tôi đã tuyên bố, ông sẽ không quẳng ra một đồng xu nào cho kẻ mang tôi đi. Chị Jenifry phát hiện ra điều đó, chị sớm lo cho Gwennol tìm ra một chỗ neo đậu. Gwennol sớm cặp bồ với Michael Hydrock, một chàng trai chưa vợ xứng đáng nhất trong vùng. Gwennol thật sự xúc động, khiến cô càng dễ thương…
Có một đêm khuya, cô lẻn về phòng khi vừa mới chèo thuyền từ đất liền trở về. Mắt cô sáng ngời, hai má ửng hồng e thẹn. Cô vui sướng kể cho tôi nghe “…Trong một lãnh địa rộng lớn ấy có một vườn hoa rất đẹp. Ôi, một biệt thự lộng lẫy với những con công mới đáng yêu sao…Chị Silvia, cái lâu đài này thật đáng ghét, phải không?”
– Đúng vậy, – tôi nói – nó tràn ngập những quá khứ tối tăm giống như ngục tối, đầy tiếng rên la…nghe thật khủng khiếp.
– Chị muốn vui vẻ ư? – Gwennol nói – con người ở đây chỉ có thể vui vẻ cười nói trong tiệc tùng…Xung quanh đây, hồn ma khủng khiếp quá!… Tại sao nó không hiền lành như hồn ma ở lãnh địa Hydrock? Hồn mà của một ông già, luôn nhắc nhở mọi người cần phải gìn giữ hạnh phúc của gia đình. Ngày hôm nay, Michael đã kể cho tôi nghe câu chuyện thú vị này, nó đã được áp dụng cho tất cả các cô dâu ở trong gia đình Michael Hydorck.
– Gwennol, cô đã yêu…
– Mọi người đều yêu mến Michael.
– Thế thì cuộc sống của anh ta phải rắm rối nhiều lắm.
– Tại sao vậy? Nếu được mọi người yêu mến là tốt chứ, cô Silvia?
– Có thể nói rằng, tình yêu không dễ dàng gì đối với tôi, Gwennol ạ.
Cô ta thốt lên: – Cô Silvia đáng thương! Tôi sẽ nói với mọi người ở Hydrock về cô. Rồi cô sẽ gặp một chàng trai nào đó.
– Đêm nay tôi không sao ngủ được. Có một cái gì đó rất u ám, bao trùm trong căn phòng này, từ lâu tôi đã không thích nó. Tôi sẽ không bao giờ có hạnh phúc khi ở trong căn phòng này. Người ta nói: Hạnh phúc là do chính mình tạo nên. Nếu đó là sự thật, thì tôi đang tự chôn vùi hạnh phúc của chính mình.
Tôi mở ngăn kéo bàn, lấy quyển vở mà tôi đã nguệch ngoạc ghi chép từ khi còn là một đứa trẻ ngây thơ ra xem. Tôi muốn xóa sạch tất cả. Tôi nhớ nó được viết trong hai ngày, hai đêm, khi tôi bị nhốt trong cái phòng này vì tội ương ngạnh. Bây giờ tôi không còn muốn nhắc lại sự ngốc ngếch đáng buồn đó nữa.
Sau câu chuyện của Gwennol, tôi tự vấn: Rõ ràng Gwennol đã lộ ra cô đang yêu, một thứ tình cảm mà tôi không có. Trong cuộc sống, không có một ai yêu tôi ngoài mẹ. Khi bà mất, đối với tôi tình cảm thiêng liêng ấy chỉ còn là một con số không tẻ nhạt. Điều tôi mong muốn khao khát hơn cả là tôi có một người thương yêu tôi như mẹ. Vậy mà không có một ai, không có một người nào thương yêu tôi cả. Tôi như một con khùng mất hết bình tĩnh, chuyên làm những điều gàn dở. Tôi muốn có sự căm ghét của mọi người còn hơn sự lạnh nhạt của họ đối với tôi, vì ít nhất họ cũng chú ý tới sự tồn tại của tôi trong cuộc đời này.
Tôi nghĩ tới Jago. Anh đã có sự thay đổi trong cách cư xử với tôi, anh tỏ ra quan tâm tới tôi nhiều hơn. Không phải trước kia anh không tốt với tôi, có lẽ, khi đó anh chưa hề để ý đến tôi. Hai ngày vừa qua, anh đã cưỡi ngựa đi dạo cùng với tôi xung quanh đảo. anh kể cho tôi nghe về những gì anh đã trải qua, những ý nghĩa quan trọng trong cuộc sống…
Khi quay trở về lâu đài, tôi vẫn chưa hết xúc động. Tại sao Jago đột nhiên lại chú ý tới tôi?
Ngày hôm qua, ông Fenwick bỗng dưng ngồi một mình dưới gốc liễu ven hồ. Đối với ông, đó là một chuyện lạ. Tôi vội đi tới, hỏi: – Cha tôi đâu?
– Ông chủ đang nằm ở trên giường, – ông buồn rầu trả lời.
– Ông ta…xấu lắm rồi phải không?
– Ông chủ trong người mệt lắm rồi, cô Silvia.
– Tôi biết trong thời gian qua ông đã bị ốm liệt giường.
– Bây giờ ông đã cạn kiệt sức lực.
– Thật đáng tiếc…Tôi muốn được gặp mặt cha tôi.
Ông Fenwick sợ hãi lắc đầu. Ông nói: – Cô Silvia, xin cô không nên tới phòng ông lúc này. Đây là giờ phút cuối cùng…hãy để cho ông được thanh thản.
– Ông có biết, tại sao ông ta lại căm ghét tôi đến vậy không?
Ông nhún vai. Im lặng.
– Tôi nghĩ, ông ta muốn có một cậu con trai, có phải vậy không ông Fenwick?
– Cũng có thể, – ông Fenwick nói – nhưng ông chủ không phải là người yêu thích con cái…
Tôi nhìn thấy ông bối rối do dự. Tôi hỏi: – Ông sẽ làm gì khi cha tôi chết? – Thật ra tôi chỉ muốn kiểm nghiệm điều Jago đã nói “Cha tôi không thể làm gì mà không có Fenwick, cũng như Fenwick sống không thể thiếu cha tôi”. Nhưng ông đã im lặng không trả lời.
Tôi sắp viết ra một điều bí mật mà tôi không thể nói ra cho bất kỳ một người nào biết. Ôi, tôi phải hết sức cẩn thận giữ gìn quyển vở này. Tôi nghĩ, Jago đang có ý muốn cầu hôn tôi.
Ôi…Jago và Silvia! Đó là điều tôi không hề nghĩ tới.
Tôi nhìn trân trân vào quyển vở, không sao đọc tiếp nổi. Tôi nghĩ thầm: “Tại sao Slack lại đưa quyển vở cho tôi? Tại sao Silvia lại đưa quyển vở cho Slack?
Nhất định điều này phải có một ẩn ý nào đó.
“…Tôi đã tới gặp anh. Khi tôi vào đất liền thì gặp anh đi tới nhà trọ. Anh có một vẻ đẹp quý phái, rất lịch lãm. Tôi không ngờ anh lại chú ý đến tôi. Chúng tôi cùng nhau ngồi uống rượu hoa quả…ăn bánh. Anh hỏi tôi: “Tại sao chúng ta không thuê ngựa, đi dạo chơi với nhau nhỉ?”
Đó là một ngày thật tuyệt! Chúng tôi ngồi ăn trưa trong nhà nghỉ Corn Dolle, với những búp bê kết bằng bắp ngô ngộ nghĩnh, và một bàn đá mát lạnh đầy rượu táo với bánh nướng giòn tan…ăn thật ngon miệng! Chưa bao giờ tôi sung sướng đến như vậy.
Cuối cùng, anh hứa hẹn: – Nhất định, chúng ta sẽ tới đây nữa nhé.
Phải chăng, còn quá sớm để tôi nói chuyện tình yêu với anh?”
Tôi nghĩ, Silvia đã yêu Michael Hydrock. Liệu anh ta có yêu chị thật không? Hay, vẻ quyến rũ bề ngoài và cách cư xử lịch thiệp của Michael đã làm cho chị ngộ nhận…? Ôi, chị Silvia thật đáng thương! Tôi hy vọng, chị không bị tổn thương.
Tôi lật trang tiếp.
“Không có ai, không muốn thổ lộ hạnh phúc với người mình yêu. Anh đã thổ lộ tình yêu với tôi. Anh hứa, sẽ làm tât cả để chúng tôi bên nhau mãi mãi… Tôi xao xuyến bồi hồi…Tôi kể hết cho anh nghe về cha tôi, về cuộc sống ở trong lâu đài.
Chao ôi, hạnh phúc đã mỉm cười với tôi. Cuộc sống thật tuyệt vời!”
Tôi dừng lại, nghĩ ngợi…, chị Silvia sao nhẹ dạ cả tin đến thế. Tôi đọc tiếp:
“Ngày hôm nay chúng tôi còn gặp một họa sĩ ở trong đất liền. Ông hỏi, chúng tôi đã tới đảo Đá Xanh chưa? Ông rất vui vẻ và mến khách. Ông chỉ cho chúng tôi xem phòng tranh của ông, một phòng đầy tranh vẽ về biển, về đảo và về cả chim nữa..Ông hy vọng được gặp lại chúng tôi.
Ngày hôm nay thật thú vị. Chúng tôi luôn ở bên nhau…”
Lại một niềm hân hoan khác nữa…
“Tôi không muốn viết những điều như trước đây nữa, bây giờ chúng đã trở nên nhạt nhẽo vô vị. Trước đây sao tôi bồng bột ngây ngô đến thế. Có thể nào niềm vui lại tồn tại cùng với sự đau khổ, nếu chúng đồng hành với nhau thì mối tình của tôi đâu có tồn tại. Bây giờ, tất cả đau khổ phải được chôn vùi vào dĩ vãng. Cuộc đời của tôi bắt đầu sang một trang mới. Ôi, sao mà tôi hạnh phúc đến vậy, tôi yêu tất cả mọi người người trên thế giới này.
Ngày hôm nay tôi lại ra vườn hoa, ngước nhìn lên, tôi thấy cha tôi bên cửa sổ, trông ông yếu ớt…nhợt nhạt vô cùng. Tôi nghĩ, sẽ nói chuyện với ông, nhưng tôi sững lại…vì chợt nhớ tới lời của ông Fenwick “Hãy để cho ông thanh thản ra đi…”. Thôi đành vậy, bây giờ tôi cũng không muốn bận tâm vì chuyện của cha tôi nữa.
Hạnh phúc, đó là điều rất hiếm hoi được viết trong quyển vờ này.
Dù sao, tôi cũng hiểu về chị Silvia hơn. Tôi đã có thể khẳng định, những gì xảy ra với chị trong đêm bão tố ấy là một định mệnh hơn là một bí ẩn. Câu hỏi tại sao chị ra đi không còn là một bí mật nữa.
Chị Silvia tuyệt vọng! Có thể đây là câu trả lời làm sáng tỏ bí mật: Mối tình đầu bị tan vỡ! Chị bị tổn thương nặng nề! Phải chăng, vì không chịu nổi đau xót, tủi hổ…chị đã lao mình xuống biển sâu?
Ôi, chị Silvia đau khổ của tôi! Giá như, có tôi bên chị để an ủi và khuyên nhủ. Biết đâu, tôi có thể giúp chị vượt qua được cơn đau khủng khiếp ấy.
Tôi đặt quyển vở vào trong ngăn kéo. Tôi không muốn cho bất kỳ ai khác đọc chúng.
Tôi nhắm mắt hồi tưởng, gắn kết tất cả các mẩu chuyện rời rạc về chị. Tôi thầm hỏi, tại sao Slack, người đã biết chuyện về chị Silvia lại đưa quyển vở cho tôi?
Phải chăng đó là một sự cảnh báo? Slack vốn là một cậu bé kì lạ. Đôi lúc tôi nghĩ, cậu ta không bình thường, đơn thuần như mọi người thường nói; nhưng bây giờ tin rằng, Slack là một cậu bé đặc biệt phi thường…
Chị Silvia đã bị mất tích trong một đêm bão tố. Cậu ta đã liên hệ so sánh một cách tinh tế giữa tôi và chị Silvia? Chị Silvia và tôi cùng ra đi…, con thuyền kia trở về không có chị, còn con thuyền Ellen bị đắm…nhưng tôi lại trở về.
Chị Silvia đã đi tới đất liền, gặp được người đàn ông mà chị đã giấu tên, hẳn đó là một chàng trai đã đối xử tốt với chị. Chị cảm mến anh. Đấy là một sự thật, chắc chắn không phải do chị tưởng tượng ra. Tôi nghĩ, người đàn ông đó phải khó khăn lắm mới tán tỉnh nổi chị. Họ đã gặp nhau, cùng nhau đi chơi đến tận Corn Dolle và sau đó tất nhiên anh ta đã ngỏ lời yêu chị…Sau đó, mối tình tan vỡ, chị đã phải ra đi trên một con thuyền để tìm tới cái chết trong đêm bão biển..
Tại sao?
Phải chăng đó là sự thất vọng? chị vốn không biết tình yêu là gì, bất ngờ chị tìm thấy một người đàn ông làm trái tim chị rung động…chị đã đặt hết niềm tin vào anh ta, để rồi khám phá ra hắn chính là một chàng Đông – Joang? Phải chăng, cú lừa dối khủng khiếp ấy quá sức chịu đựng của chị?… Hay, hắn là một kẻ gài bẫy để chị trốn đi với hắn…?
Jenifry, chị có cái nhìn sắc lẻm thật khủng khiếp, tôi cũng như chị Silvia đã nhiều lần bắt gặp cái nhìn ấy. Gwennol đã yêu Michael. Chị Jenifry với tấm lòng của một người mẹ, chị ra sức vun đắp và bảo vệ mối tình đó, coi đây là một niềm vui bất khả xâm phạm. Vậy, có gì là lạ, khi con thuyền của chị Silvia ra đi, trở về mà không có chị, còn con thuyền Ellen của tôi có lỗ thủng trét bằng đường, làm tôi suýt bỏ mạng dưới đáy biển thì có thì đáng phải ngạc nhiên?
Tôi băn khoăn lo lắng…
Jago lại chèo thuyền đưa tôi qua Đảo Chim. Anh nói: – Đã lâu rồi, cô không ra biển…
– Vâng, tôi vẫn không sao quên được sự khủng khiếp của nó. Trong giây lát, tôi tưởng như tất cả đã kết thúc.
– Ellen thật đáng thương! Nhưng đừng có sợ, khi có tôi ở bên.
– Tôi không nghi ngờ gì vào điều đó. Nếu lúc ấy mà không có anh thì không biết tôi đã ra sao.
– Tôi chỉ có một kỳ vọng duy nhất, bất kỳ lúc nào cô cần, tôi luôn sẵn sàng. – Anh nhiệt thành khẳng định.
…Thuyền chúng tôi đã cặp bến Đảo Chim. Jago giúp tôi ra khỏi thuyền.
– Cô còn nhớ nơi chúng ta tới lần trước chứ? – anh hỏi.
– Vâng, đây chính là noi chúng ta đã gặp họa sỹ Manton.
– Vậy chúng ta đi nào.
– Tôi đã nhìn thấy bức tranh của ông Manton ở một cửa hàng trong đất liền. Tôi nghĩ, nó khá đẹp. Anh có thích không?
– Ồ, tôi sẽ rất thích. Ông ta đúng là một họa sĩ giỏi. Ellen, hãy nói cho tôi biết cô có thích cuộc sống ở trên đảo không? Tôi nghĩ, cô đang hòa nhập với nó.
– Tôi quan tâm tới cuộc sống của mọi người trên đảo, cứ mỗi ngày tôi càng thêm hiểu biết…gắn bó thân thiết với họ nhiều hơn. Tôi cảm thấy tôi đã thuộc về nơi này.
– Ôi, cô thuộc về hòn đảo này ư?
– Vâng, tôi nghĩ vậy. Nhưng có một điều duy nhất mà tôi còn băn khoăn, chưa hiểu tại sao cha tôi, ông không được mọi người yêu mến.
– Tình cảm của cô nghiêng về người mẹ quá nhiều, nên định kiến về người cha có phần không chính xác. Cha cô chỉ là một lý do để cho mẹ cô bỏ ra đi. Sự thật, còn có một lý do quan trọng khác, bà là người không thích cuộc sống ở trên đảo. Bà thích một cuộc sống sôi động hơn.
– Mẹ tôi đã không nhận được trọn những gì mà bà mong muốn. Cha tôi đã không quan tâm tới con cái, đó là điều trái với tự nhiên.
– Cha cô, ông đã mệt mỏi vì đau ốm.
– Ôi biết ông bị ốm liệt giường, nhưng trước khi ốm, ông cũng đã lạnh nhạt với con cái của mình.
– Ông đã bị ốm suốt cả một thời gian dài. Ông không bao giờ gượng dậy nổi sau khi mẹ cô bỏ ra đi.
– Ông vẫn còn có Silvia bên cạnh cơ mà.
– Silvia là một cô gái đã lớn. ông không thích cô.
– Tại sao?
Tôi không muốn nói cho Jago biết tôi có các quyển vở ghi chép của Silvia. Đó là bí mật của tôi và Slack. Anh sẽ không hiểu nổi tại sao tôi biết về cha tôi rõ như vậy.
Anh nhún vai, nói: – Silvia là một cô gái ương ngạnh và khó tình không có một gia sư nào dạy nổi. Cô hầu như lúc nào cũng rầu rĩ cô đơn, chỉ thích hành động một mình. Cô thường lén lút đi đâu đó mà không ai biết. nhưng có gì là tốt đẹp khi chúng ta quay lại quá khứ? Chúng ta hãy nói tới tương lai đi, Ellen.
– Tương lai của anh ư?
– Cả của em nữa chứ. Tôi hy vọng, chúng ta sẽ cùng với nhau.
Anh tiến sát gần tôi.
– Mọi cái đã trở nên đổi khác kể từ khi em tới đây, ngay cả hòn đảo thân thuộc này cũng trở nên có ý nghĩa mới đối với tôi. Tôi luôn yêu mảnh đất này và khao khát làm cho nó ngày một thịnh vượng. nhưng bây giờ nó còn quan trọng hơn rất nhiều…
Tim tôi bắt đầu đập nhanh… Cảm xúc của anh cuồn cuộn như sóng biển, nó tràn ngập lênh láng vào cuộc sống, vào công việc…và không ngờ nó tràn cả vào tôi ào ạt. Tôi vội thốt lên, ngăn lại: – Anh đừng nói…
Bất ngờ anh kéo tôi áp vào ngực, âu yếm nâng cằm tôi lên để anh được say đắm trong mắt tôi. – Ellen, tôi không tin là em lại thờ ơ với tôi như thế.
– Không, Jago, không ai có thể thờ ơ với anh được.
– Nhưng riêng em thì sao, Ellen?
– Dĩ nhiên tôi không căm ghét anh.
– Vậy thì em phải yêu tôi.
– Theo anh, tình cảm người ta không có thể đứng ở vị trí giữa được hay sao?
– Tôi không chịu nổi thứ tình cảm ấy.
– Anh đã không công nhận sự tồn tại của nó.
– Tôi yêu em Ellen. Tôi muốn chúng ta cưới nhau, tôi không muốn bất kỳ sự chậm trễ nào. Tôi muốn chúng ta đi thẳng tới nhà thờ… Tôi nghĩ, chỉ ba tuần sau lễ cưới của chúng ta sẽ tiến hành?
Tinh thần anh say sưa, bừng lên mạnh mẽ, cuồn cuộn đưa vỗ sóng dồn dập, mong bật ra tình yêu được giấu kín trong một bờ kè vững chắc. tôi muốn giảm bớt sự cuồng nhiệt ấy, tôi nói: – Anh đã quá vội vã, Jago. Anh còn nhớ, tôi vừa mới trải qua một hôn lễ bi thảm. Có lẽ nào tôi nhận lời cầu hôn của anh ngay lúc này được sao? Vả lại, tôi không tin kết hôn sẽ đem lại sự tốt đẹp cho chúng ta.
Anh sửng sốt nhìn tôi, nói: – Giữa chúng ta chẳng lẽ không có tình cảm tốt đẹp nhất đó sao? Ellen yêu mến, em đừng nghĩ như thế!
– Tôi luôn nghĩ như vậy… Mọi cái anh đặt ra quá nhanh đối với tôi. Người cầu hôn tôi chết còn chưa xanh cỏ. Vậy mà giờ đây anh muốn cưới tôi sau ba tuần lễ?
– Đó là thời gian tốt nhất cho việc quan trọng này. Nhưng, điều quan trọng hơn cả là anh yêu em và em cũng yêu tôi. Tại sao chúng ta lại phải chờ đợi?
– Jago, tình cảm của tôi còn đang hoang mang…không biết sao nữa.
– Ellen, em không biết thật ư! Em phải biết tình cảm của mình đang tiến tới đâu chứ. Em đừng có yếu đuối, ngốc nghếch như vậy. Lẽ nào, em thả cho cuộc đời trôi nổi…muốn tới đâu thì tới, phải không?
– Đúng vậy, anh Jago. Tôi đã không yêu Phillip mà vẫn chấp thuận anh ấy.
– Dĩ nhiên lúc đó em không có sự lựa chọn nào khác. Nhưng bây giờ em đã được tự do…
– Xin vui lòng đừng nói tới chuyện đó nữa, anh Jago…tôi đã yêu mến hòn đảo này, tôi càng ngày càng quan tâm tới nó nhiều hơn. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi phải cưới anh. Anh cần phải hiểu: Hãy cho tôi thời gian!
Anh quỳ xuống, nói: – Xin em đừng làm cho tôi thất vọng Ellen.
– Thật đáng tiếc, tôi phải nói ra cảm nghĩ của mình…
– Em nghĩ về tôi như thế nào?
– Jago, tôi rất vui được sống trong tình cảm thân thiết của anh. Nhờ đó mà tôi nhận biết được cuộc sống thú vị trên đảo. Sự thật tôi đã tìm thấy vẻ đẹp ở nơi này và tôi đã gắn bó với nó.
– Trong đó bao gồm cả tôi?
– Vâng, trong đó có cả anh.
– Nhưng tình cảm ấy chưa đủ để em chấp nhận tình yêu của tôi?
– Tôi cũng không biết nữa, anh Jago. Vậy chính anh, đã thật sự chấp nhận chưa?
– Ellen, em chưa hiểu tôi?
– Để hiểu được anh…thời gian còn quá ngắn đối với tôi.
– Vậy em muốn gì ở tôi?
– Tôi nghĩ, có những người xứng đáng hơn để cho anh hỏi câu hỏi này.
– Em nghĩ quá sâu xa. Tôi chỉ cần biết hiện tại chúng ta như thế nào với nhau là đủ.
Tôi biết em yêu tôi và cuộc đời này không có bất kỳ ai có ý nghĩa với tôi bằng em, tôi không thể sống thiếu em được. điều này không đủ đảm bảo kết hôn là hạnh phúc mà chúng ta cần tiến tới hay sao?
– Tại sao?
Thấy tôi vẫn còn hoài nghi, anh nói – anh và em, chúng ta cùng xây dựng một cuộc sống ở trên đảo. Chúng ta sẽ làm nó trở thành một thiên đường riêng của chúng ta.
– Nếu người ta yêu nhau chân thành, thì địa điểm sống không phải là quan trọng.
– Ôi, đúng vậy. nhưng cuộc sống trên đảo đảm bảo cho hạnh phúc của chúng ta thêm vững chắc.
– Jago, cảm ơn anh rất nhiều, nhưng…
– Sao em lại cảm ơn tôi. Ellen, khi em đang là quan quan trọng nhất với tôi?
Bất ngờ…anh ôm ghì lấy tôi. Môi của anh đã kề sát môi tôi, mi mắt từ từ khép lại, đam mê, xúc động…
Anh hôn môi tôi cuồng nhiệt, ngay lập tức tôi hưởng ứng nhiệt thành…Đó là điều tôi chưa từng…với Phillip như thế…
Bầy mồng biển tự nhiên la rít lê…chúng cười chế nhạo!
Tôi buôn anh ra, nói: – Không, Jago. Còn có nhiều điều tôi phải suy nghĩ. Những gì xảy ra ở London tôi không sao quên được, lúc nào nó cũng ám ảnh tôi.
– Tôi sẽ dâng em tương lại tốt đẹp để xua tan những phiền muộn đau khổ mà em còn phải chịu đựng.
– Số phận đen đủi của Phillip thật đáng thương!
– Anh ta đã chết! quá khứ đã được khâm liệm nằm im dưới mồ…Chẳng lẽ em còn than khóc mãi sao?
– Không, không phải như vậy. Khi tôi được tự quyết định thì hạnh phúc nhất định sẽ tới. Đây là lần đầu tiên tôi có quyền lựa chọn. Jago, anh hãy để cho tôi được giải thích. Khi Phillip hỏi cưới tôi, đó là lúc cuộc đời tôi ảm đạm…không còn một lựa chọn nào khác. Tôi chấp nhận Phillip không phải vì tình yêu mà vì muốn thoát khỏi một tương lai không ra gì. Phillip cầu hôn tôi…như một phép màu giải thoát tôi ra khỏi một cuộc sống ảm đạm này, nhưng lại cho tôi một tương lai mờ mịt khác. Tuổi trẻ bồng bột của Phillip cùng với thời gian vội vàng đã làm trái ngọt không kịp chín. Bất ngờ…, Phillip chết!…Bây giờ tôi đã được tự do. Tôi đã yêu và đang yêu hòn đảo này. Anh đã trở nên thân thiết với cuộc đời tôi. Tôi đã bắt đầu nhận thấy, nếu chúng ta xa nhau, thì mãi mãi chúng ta mất đi một thứ quý báu nhất không bao giờ có thể lấy lại được…tôi sẽ bất hạnh vô cùng. Hãy để quả ngọt chín theo thời gian tự nhiên, đừng vội vàng bắt nó chín ép…Đó là bài học đắt giá mà tôi không muốn bị lặp lại. hãy cho tôi thời gian, anh Jago…Đó là lời thỉnh cầu tha thiết của tôi.
Anh ôm ghì lấy tôi, siết chặt vai tôi.
– Ellen thương yêu nhất trên đời, tôi sẽ làm mọi cái mà em yêu cầu.
– Cảm ơn anh, Jago. Bây giờ hãy cho tôi trở về nhà.
Anh cuộn tấm mền vắt lên vai, khoác tay tôi đi xuống thuyền.
Bầy mồng biển đồng thanh ré lên chào tạm biệt!
Jago im lặng chèo thuyền trở về. Thuyền cặp bến, chúng tôi bước vào Lâu đài. Jago nói: – Ellen hãy tới phòng khách. Tôi muốn đưa tặng em một kỷ vật.
Tôi theo Jago vào phòng khách. Anh kéo ngăn tủ lấy ra một chuỗi đeo cổ được làm bởi các hạt đá nạm vàng.
Anh cầm nó lên và nói: – Đây là bảo vật của gia đình đã tồn tại ba trăm năm – chuỗi đá Kellaway. Em hãy nhìn, nó gồm các hạt được mài dũa từ đá Topa, thạch anh tím…đá mã não và cả đá Cocnêlian nữa. nếu đi trên bãi biển Kellaway…tìm kiếm mãi thì em cũng không thấy những viên đá đẹp như thế này.
Tôi cầm chuỗi đá trên tay ngắm nhìn.
– Nó được mài bóng trên cổ của các cô gái Kellaway qua nhiều thế hệ, – Jago nói – sau này em sẽ lại đeo vào cổ cho con gái của em…để chuyển tiếp sang một thế hệ mới. chuỗi đá này rất quan trọng, nó còn đeo trên cổ các cô gái Kellaway thì hòn đảo này còn tồn tại.
– Tôi nghĩ, còn quá sớm để tôi được đeo nó.
– Không sớm đâu, Ellen… – anh cầm chuỗi đá đeo vào cổ tôi và nói: – Em đeo nó rất đẹp, ồ…, nó đã được đặt đúng vào vị trí xứng đáng của nó. Hãy luôn đeo nó trên cổ, Ellen. Tôi cầu xin em đấy.
Tôi xúc động…dường như tôi đã chính thức nhận lời cầu hôn, chính thức thừa nhận trọng trách vinh dự nhất của các cô gái Kellaway. Chuỗi đá này còn thiêng liêng hơn cả nhẫn hứa hôn. Jago bây giờ đã trở nên thân thiết với tôi biết nhường nào? Anh đã ở trong tôi! Nếu xa anh, tôi sẽ buồn và nhớ…Ôi, tôi mong muốn Jago hơn lúc nào hết, cho dù ngay cả lúc này tôi chưa hiểu rõ về anh…
Trở về phòng tôi vội mở tập phác thảo của mẹ ra xem, lần đầu tiên tôi cảm thấy Jago như đang ở trong phòng…cùng với tôi. Tôi ngắm nhìn hai bức chân dung của anh. Tôi đã tìm thấy ở anh, một con người đáng tin cậy, một người bảo hộ xứng đáng, có một trái tim nồng nhiệt luôn khao khát chờ đợi. Nhưng vẫn còn một con người khác ở trong anh…
Tôi lật xem bức chân dung của chị Silvia. Tôi nghĩ: – Ôi, chị Silvia, chị có thể nói gì với tôi lúc này, nếu như chị ở bên tôi!
Cuối cùng tôi lật bức vẽ “Căn phòng ác mộng”. Tôi thầm hỏi: – Mày có thật ở trên cõi đời này không… mày ở đâu?
Tôi soi gương, ngắm nhìn chuỗi đá Kellaway lóng lánh trên cổ. Tôi hiểu, đó là niềm tin của Jago, của cả Kellaway…, đó là phần thưởng thiêng liêng nhất mà tôi phải gìn giữ suốt đời.