Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chúa Đảo Xa

Chương 10: Con thuyền ellen được tìm thấy

Tác giả: Victoria Holt

Ngày hôm sau, khi đi ăn sáng tôi gặp Gwennol đang ngồi một mình. Cô mỉm cười nhìn tôi tỏ ra thân thiện hơn. Tôi hy vọng, cô đã nhận ra sự ghen tuông vì Michael Hydrock là vô lý. Cô hỏi tôi đã bình phục hoàn toàn chưa, tôi gật đầu nói rằng tôi đã bình phục.

– Đúng là một sự thử thách! – Cô cười ranh mãnh. – Tôi tưởng, cô không còn chèo thuyền đi ra biển được nữa.

– Ngày hôm qua, lần đầu tiên tôi mới lại đi ra biển. Anh Jago đã chèo thuyền đưa tôi đi tới Đảo Chim.

– Tôi đảm bảo, cô cứ yên tâm không phải lo lắng gì khi có cậu Jago ở bên cạnh.

– Tôi đã hoàn toàn yên tâm. Ôi, tôi sẽ còn đi tới đó nữa, Gwennol. Thật kinh ngạc biết mấy, nếu lại có chuyện gì xảy ra với con thuyền.

– Bây giờ điều đó khó có thể xảy ra. Dù cho con thuyền có đi ra Đại Tây Dương, hay đến tận bờ biển của nước Pháp đi chăng nữa…

– Tôi sẽ kiểm tra lại lỗ thủng của con thuyền.

– Khi xem xét, cô sẽ thấy con thuyền thật mỏng manh yếu ớt. Tôi sẽ ngạc nhiên cho ai lại đặt niềm tin vào nó.

– Con thuyền đã từng đi rất xa mà không hề sao.

– Đó là một trường hợp đặc biệt ở trên đảo Kellaway, – cô cười. – Chắc chắn, một ngày nào đó cô lại chèo con thuyền của cô ra khơi.

– Tôi cũng hy vọng như vậy. Sẽ không có chuyện gì xảy ra với con thuyền nữa.

– Trời ngày hôm nay đẹp tuyệt. Thức dậy, tôi thấy biển mới êm dịu làm sao.

Chẳng có gì phải ngạc nhiên, khi cô nói đi thăm Michael Hydrock mà phớt lờ không mời tôi đi cùng.

Nói chuyện phiếm với nhau trong khi ăn sáng được một lúc, chúng tôi đi ra khỏi phòng khách. Khi ngang qua đại sảnh, tôi nhìn thấy Slack từ ngoài sân đi vào. Trong tay cậu cầm một mảnh giấy nhỏ.

Gwennol vội chạy lên hăm hở hỏi: – Đó là thư của tôi phải không Slack?

Slack tỏ ra khó chịu. – Không, cô không có thư, nó không phải là của cô, thưa cô Gwennol.

Gwennol tỏ ra thất vọng. Slack ngần ngừ một lát. Sau đó cậu nói – thư của cô Ellen!

– Của tôi? – Tôi ngạc nhiên cầm lấy mảnh giấy. Trên đầu mảnh giấy viết tên tôi, và thông điệp: “ Đã tìm thấy Fenwick! Sáng nay, tôi đợi cô ở nhà trọ để đưa cô tới gặp… M.H”

Đã tìm thấy ông Fenwick! Tôi cảm thấy máu nóng dồn lên má, thật hồi hộp. Vậy là tôi sẽ được nghe ông Fenwick nói về cha tôi… Mải suy nghĩ, tôi quên khuấy mất là còn có Gwennol đang háo hức muốn biết tin tức của bức thông điệp.

Tôi nói: – Slack, sáng nay cậu sẽ chèo thuyền đưa tôi vào đất liền được chứ?

– Sao lại không được, cô Ellen. Trong nửa giờ là tôi sẽ chuẩn bị xong.

– Tốt, hãy chuẩn bị ngay đi, Slack. – Tôi nói, vừa vội vã quay về phòng để mặc bồ đồ kị sỹ. Đến lúc này tôi mới chợt nhớ tới Gwennol…, nhưng cô đã bỏ đi lúc nào mà tôi không hề biết.

Có lẽ, tôi sẽ giải thích cho cô ngay sau khi tôi trở về.

Slack đã chuẩn bị cho thuyền ra khơi. Trong một thời gian ngắn chúng tôi đã ở trên thuyền.

– Slack, – tôi nói – cậu sẽ gặp cha mẹ trong lúc chờ tôi quay trở lại.

Không lúc nào Slack không vui mừng hồ hởi khi được gặp cha mẹ… Chúng tôi bước vào sân nhà trọ, Michael đã từ trong nhà chạy ra đón.

Anh nói – tôi đã cho chuẩn bị trước, bây giờ ngựa đã sẵn sàng. Vâỵ chúng ta có thể xuất phát ngay nếu cô muốn. Nhưng đầu tiên, cô phải ăn uống chút ít đã chứ.

– Tôi không có thể chờ đợi lâu hơn được nữa.

– Ồ, thế thì chúng ta đi ngay vậy. Chúng ta phải cưỡi ngựa vượt qua một chặng đường dài hơn hai chục cây số. Nào chúng ta đi.

Chúng tôi cùng nhau phóng ngựa vọt ra khỏi nhà trọ. Ngày hôm nay là một ngày hiếm có, tiết trời mùa đông khá ấm áp sáng sủa, tuy vẫn còn vương một chút mù sương mỏng nhẹ tang. Nắng mùa đông vàng nhạt chiếu sáng lấp lánh trên những tảng băng mỏng ở trên đường, hình thành từ vũng nước đọng lại sau trận mưa của ngày hôm nay. Cây cối ven đường trụi lá đưa cánh tay khẳng khiu lên trời khẩn cầu gợi cảm, biểu tượng vươn lên từ sự đau buốn của ý chí. Tôi thấy cây cối mùa đông cũng thật đẹp, thật đáng yêu. Lòng tôi hân hoan hy vọng, cuộc hành trình dù khó khăn tới đâu nhưng nhất định sẽ khám phá ra nhiều bí mật quan trọng.

Michael nói – Tôi tìm thấy ông Fenwick không dễ dàng chút nào, nếu không có một người mách bảo chỗ ở kín đáo của ông. Vậy là… ông Fenwick đã đồng ý gặp cô.

– Hẳn là anh đã thông báo trước chuyến đi này của tôi tới ông Fenwick?

– Dĩ nhiên, đó là điều cần thiết tôi phải làm.

– Ôi, anh rất tốt, Michael. Tôi rất mừng được gặp ông Fenwick.

Biển dần biến mất phía sau lưng chúng tôi, cánh đồng quê với những vùng đất hoang cằn cỗi đầy sỏi đá bắt đầu xuất hiện trước mặt.

Mặt trời cũng đã lên cao chiếu ánh nắng xuống dòng suối bị đóng băng im lìm lạnh cóng, có lẽ trước đây mấy ngày nó còn tuôn chảy, tỏa ra nhiều nhánh róc rách trên mặt đất. Chúng tôi cho ngựa đi men theo một khoảnh đất hoang đến một làng nhỏ bé.

– Đây là làng Karem, – Michael nói. Chúng ta đã đến nhà của ông Fenwick.

Nhà của ông Fenwick nằm trong một khu vườn nhỏ xinh xắn, đay thường xuân um tùm leo phủ kín tường. Chúng tôi phải đi men theo con đường mòn ngoằn ngoèo vào cổng.

Nhảy xuống ngựa, chúng tôi buộc dây cương vào cột hàng rào. Michael đưa chúng tôi qua cổng đi thẳng vào cửa ngôi nhà. Chúng tôi gõ cửa. Cánh cửa bật mở, chủ nhân – một người đàn ông cao tầm thước ăn mặc giản dị xuất hiện.

– Ông Fenwick, tôi đưa cô Kellaway đến gặp ông đây, – Michael nói.

– Xin mời vào, – ông nói – cô Kellaway, tôi biết cô muốn nói chuyện với tôi…

– Cảm ơn ông Fenwick đã cho phép tôi được gặp. Dĩ nhiên tôi rất muốn được nghe ông nói chuyện.

– Tôi sẵn lòng được phục vụ cô, cô Kellaway, – ông nói.

Michael khéo léo tìm cách lánh mặt để chúng tôi tiện nói chuyện riêng với nhau, anh đưa ra lý do cần phải đến làng lân cận vì công việc. Anh hẹn sẽ gặp lại chúng tôi sau một giờ nữa.

Ông Fenwick đưa tôi vào một gian phòng nhỏ có một cái lò sưởi lớn nằm ngay giữa, sạch sẽ ấm áp.

– Hãy ngồi xuống đây, cô Kellaway. Ngồi gần lò sưởi cho ấm. Buổi sáng ở đây rất lạnh.

Ông đưa cho tôi một cái ghế tựa. Tôi ngồi xuống.

Ông hỏi – nào, tôi sẽ giúp được cho cô cái gì?

– Tôi mới tới đảo Kellaway, tôi nghĩ, ông biết nhiều về gia đình của tôi…

Ông gật đầu, – Tôi biết rất rõ về gia đình cô, – ông nói. – Cả cuộc đời của tôi đã làm việc cho cha cô, tôi đã trở thành người thân tín ở trong nhà.

– Dĩ nhiên, ông biết mẹ tôi chứ?

– Tôi biết mẹ cô và cả bà vợ đầu tiên của cha cô nữa.

– Và cả Silva – chị cùng cha khác mẹ với tôi?

– Đúng vậy.

– Cha tôi là người như thế nào?

Ông do dự, cân nhắc.

– Ông biết cha tôi rất rõ mà, – tôi thúc giục.

– Tôi luôn ở bên ông để cân nhắc, định đoạt, giải quyết các công việc hàng ngày.

– Ông phải hiểu cha tôi rõ hơn ai hết. Vậy tại sao ông ấy lại thờ ơ với vợ con… gia đình?

– Ông không phải là người như vậy… cho đến khi mẹ cô bỏ ông ra đi.

– Nhưng tại sao mẹ tôi lại bỏ ông ấy?

– Bà không thể sống được trên đảo. Bà đã nung cấu ý định bỏ đảo trở về London. Bà đã ngỏ ý cùng với ông, nhưng ông không đồng ý. Ông nói ông còn có bổn phận với dân đảo Kellaway.

– Biết mẹ tôi bỏ ra đi mà cha tôi vẫn lơ đi, không hề quan tâm tới.

– Không phải vậy, ông đã làm tất cả để ngăn cản không cho bà ra đi. Ông đã ra lệnh không cho bất kỳ một con thuyền nào được rời đảo mà không được phép của ông. Vậy mà bà vẫn quyết ra đi bằng được. Chúng tôi đã không biết bà ra đi bằng cách nào…

– Phải có một ai đó giúp đỡ bà.

– Đúng vậy, nhưng đó là điều chúng tôi chưa khám phá ra.

– Về Silva, ông biết gì về chị ấy?

– Cô Silva ấy à, cô ta là một cô gái kỳ lạ luôn gây ra nhiều điều phiền toái…

– Ôi, xin lỗi ông, tôi đã nghe về chuyện đó. Nhưng tại sao chị ấy lại như thế?

– Dường như bản tính của cô ta là vậy.

– Phải chăng, cha tôi đã không quan tâm tới chị ấy, ông đã không làm cho chị được hạnh phúc? Dù sao chị Silva cũng là con gái của ông kia mà.

Fenwick dừng lại cân nhắc những điều khó nói.

Một lần nữa tôi nhẹ nhàng thúc giục: – Đó là gia đình của tôi mà ông đã biết. Chúng ta đã nói chuyện về cha của tôi. Nếu có chuyện đặc biệt gì thì ông cũng đừng có giấu tôi, hãy cho tôi biết sự thật.

Ông nói: – Cha cô nghi ngờ Silva không phải là con gái ông.

– Cha tôi nghi ngờ!

– Đúng vậy. Bà Effie đã phản bội ông. Điều chua xót bắt đầu xảy ra khi mà ông luôn phải đi xa nhiều ngày, bởi công việc buôn bán trong đất liền kéo dài tới ba hoặc bốn tháng. Silva sinh ra non, chỉ được có bảy tháng, thật đáng ngờ! Người ra thì thầm bàn tán, Silva là một bé gái bình thường khỏe mạnh như những đứa trẻ khác mà lại… sinh ra thiếu tháng! Cho dù cô Silva đã bị đẻ non thì cũng không sao, nhưng ông đã không chịu nổi khi khám phá ra bà Effie có tình nhân. Ông đã ngờ vực cô bé đó là kết quả của mối tình nhăng nhít ấy. Cha cô không thể tha thứ cho bà Effie. Ông là một người đàn ông uy quyền nhất trên đảo, đề ra các qui định về chuẩn mực đạo đức, ông phải có bổn phận tuân theo như những người khác. Thật khủng khiếp, bà Effie phải thú tội phản bội chồng! Nhưng bà kiên quyết không thừa nhận Silva là kết quả của sự phản bội. Sự thật, cha cô đã không có chứng cớ gì. Silva tội nghiệp đã lớn lên trong sự ngờ vực. Ông không chịu đựng nổi nỗi đau khi nhìn thấy cô bé. Bà Effie đau ốm, mắc bệnh viêm phổi khi Silva còn rất nhỏ. Cuộc đời bất hạnh của bà sớm kết thúc, bà không còn chăm sóc cho Silva được nữa.

– Silva thật đáng thương. Có thể tôi cho rằng, bất kỳ một cái gì xảy ra đều do thiếu sót của chị?

– Dĩ nhiên, ông không muốn nhìn mặt cô ấy bất kỳ lúc nào. Ông thường nói: “ Hãy đưa con bé ra ngoài đừng để cho tôi nhìn thấy”.

– Silva đã nhận ra điều này, – tôi kêu lên. – Sự tồi tệ của Silva chính là sự tàn nhẫn của cha tôi.

– Những người tự phụ luôn cho mình là đúng và thường rất tàn nhẫn. Cô Kellaway, tôi nghĩ rằng, cô chẳng thích thú gì khi nghe những chuyện về cha cô như vậy.

– Nhưng tôi muốn biết, sau khi cha tôi cưới mẹ tôi… họ sống với nhau như thế nào?

– Trong một chuyến đi tới London, ông mang theo bà Frances về đảo. Ông hy vọng cuộc sống của ông sẽ thay đổi. Nhưng bà đã nhận thấy cuộc sống ở đây thật ngột ngạt. Bà muốn từ bỏ hạnh phúc ở nơi xa xôi này. Họ hoàn toàn không thích hợp với nhau, tôi nghĩ… ông đã bị vỡ mộng! Một lần nữa ông lại mắc sai lầm. Ông không phải là người đàn ông cho người phụ nữ ấy, đó là sự thật cay đắng khó chấp nhận. Bởi ông vốn là người cộc cằn nóng này, mang bản chất của người dân đảo, ăn sóng nói gió. Đã thế, ông còn nghiêm khắc đến mức nghiệt ngã với tất cả mọi người. ông không thể tha thứ cho bất kỳ một ai khi mắc lỗi, dù cho đó là người thân trong gia đình. Cuộc sống ở trên đảo vì thế khá nặng nề. Nhưng bây giờ, cuộc sống ở trên đảo đã vui vẻ, nhẹ nhàng hơn so với thời cha cô cai quản.

– Anh Jago đã hết lòng vì dân.

– Jago là một người có nhiều tham vọng. Anh ta có nhiều phương pháp cai quản tốt hơn cha cô. Cha cô bực bội nhận ra điều đó. Giữa họ thường căng thẳng. Jago tin vào khả năng của chính mình, anh muốn khẳng định nó, khẳng định huyết thống của anh. Jago rất buồn, vì chi nhánh xuất thân của anh không hợp pháp lắm.

– Tôi cho rằng, cha tôi đã nhận thấy khả năng của Jago và ông muốn chuyển tất cả mọi cái cho anh.

Fenwick nhìn tôi hoài nghi, ông nói: – Cô phải biết được ý nguyện thật sự của cha cô trong bản di chúc rồi mới phải chứ?

– Ôi, di chúc của cha tôi!

– Tất nhiên, tài sản thừa kế của cô là đảo Kellaway… Khi cô hai mươi mốt tuổi, cô sẽ nhận được quyền thừa kế. Tôi biết cô sắp đến tuổi đó rồi.

– Tôi có tài sản thừa kế!

– Đúng vậy. Cha của cô vốn là một người sáng suốt công bằng. ông tín nhiệm Jago, giao cho anh ta giữ tài sản cho cô, cho tới năm cô hai mươi mốt tuổi, khi cô đã trưởng thành. Nếu trường hợp cô không còn, Jago sẽ được thừa hưởng tất cả nếu không có Silva, cô ta tuy không được ông chấp nhận là con gái nhưng theo luật cô Silva vẫn đươc thừa kế tài sản nếu không có cô. Vậy là Jago đã giữ tài sản thừa kế cho cô đến tận ngày sinh lần thứ hai mươi mốt của cô.

Tôi sững sờ ngạc nhiên. Tôi đang là một cô gái nghèo khổ, vậy mà bỗng chốc đã trở thành một cô gái giàu có.

– Cha của cô là một người rất giàu, cô Kellaway. Dĩ nhiên tài sản của ông chính là hòn đảo. Nhưng toàn bộ giá trị đất đai cùng với sự thịnh vượng sinh sôi nảy nở của hòn đảo, chỉ trong vài năm nữa thôi cô sẽ có cả một tài sản lớn… khoảng một triệu bảng.

Tôi… một triệu bảng! – Tôi không tin nổi điều kỳ lạ này, tôi thốt lên – thật không tưởng tượng nổi. Ông không nhầm đấy chứ? Tôi không tin đó là sự thật.

– Tôi lấy làm ngạc nhiên. Lẽ ra, Jago phải nói cho cô biết tất cả điều này khi cô vừa tới đảo? Tôi đã nghe tin cô ở đó, và tôi nghĩ, cô tới hỏi tôi về chuyện này.

– Tôi không biết gì hết. Tôi đã nhận được lời mời đến thăm đảo, trong lúc tôi rất buồn vì thảm kịch xảy ra ở London, cho nên tôi đã ra đi.

Ông gật đầu. – Vâng, tôi có biết. Tôi đã xem câu chuyện buồn này trên báo.

– Ông Fenwick, ông không nhầm lẫn đấy chứ?

– Tôi nhẫm lẫn sao được. Khi còn là một thư ký của cha cô, tôi được tham gia bàn bạc giải quyết mọi công việc với ông. Chúng tôi làm việc với nhau rất tốt, vì tôi hiểu rõ phương pháp làm việc của ông. ông phàn nàn, không biết rõ cô ra sao kể từ khi cô lên ba; sau đó ông khẳng định, dù thế nào cô cũng phải quay trở về đảo, sau khi ông chết. ông hy vọng, cô sẽ yêu quý hòn đảo. Jago là người tận tụy hết lòng với đảo sẽ là người kế nhiệm tốt vị trí của ông, điều cuối cùng ông hy vọng: cô sẽ hiểu Jago là một người cần thiết cho đảo và cần thiết cho cả cuộc đời của cô. Ông nói: “ Dĩ nhiên con gái ta sẽ cưới chồng, đó là điều không còn phải nghi ngờ gì nữa. Nhưng chồng của cô phải là người có khả năng làm được tất cả công việc mà Jago đã làm. Đó là một việc mà con gái ta phải tự quyết định.”

Những gì tôi nghe được đang làm thay đổi cách nhìn của tôi. Hòn đảo Kellaway là sở hữu của tôi. Ngày sinh nhạt lần thứ hai mươi mốt của tôi chỉ còn vài tháng nữa là tới, chỉ vài tháng nữa thôi là tôi có một triệu bảng, một tài sản kếch xù!

Sau một lát im lặng, tôi nói: – Tôi tới đây với hy vọng được nghe ông nói về cha tôi, về Silva, thay vì tôi biết về điều này…

– Tôi thật ngạc nhiên, cô đã không chuẩn bị tinh thần để nghe di chúc của ông.

– Tôi nghĩ, tôi chỉ là khách của anh Jago, khách của hòn đảo. Có lẽ ông đã lầm.

– Không, tôi không lầm. Đó là tương lai của cô. Tôi sẽ cho cô địa chỉ cố vấn pháp luật. Cô hãy đi tới, tìm hiểu sự thật bản di chúc của cha cô.

– Có lẽ, luật sư sẽ không nói gì với tôi nếu đó không phải là sự thật.

– Đúng vậy. Đồng thời, ông ta cũng muốn được biết sự thật, cô là người như thế nào. Những điều họ biết về cô chỉ là tin tức đã được đăng trên báo.

– Mẹ của tôi đã trở về ở với bà ngoại của tôi. Khi mẹ tôi chế, tôi phải sống ở nhà người bà con. Nên việc tìm tôi dĩ nhiên rất khó khăn.

– Có thể luật sư, họ phải nhận dạng cô. Sau khi cha cô chết, việc tìm cô là một thách đố đối với pháp luật, Chúa đã thử lòng kiên nhẫn của tất cả mọi người.

– Ôi, những điều ông nói làm tôi bối rối biết chừng nào.

– Nhưng dù sao, cô cũng phải tìm nhận tài sản của chính cô.

– Ông Fenwick, điều đó không có gì đáng ngại. Tuy nhiên tôi sẽ quan tâm tới nó. Thật ra, tôi đang bối rối không biết phải làm gì.

Ông liếc nhìn tôi, ái ngại: – Có lẽ Jago có lý do riêng nên chưa nói điều này với cô.

Tôi bối rối, bởi Jago đã hôn tôi khi ở trên Đảo Chim. Dĩ nhiên anh muốn cưới tôi! Hòn đảo Kellaway sẽ là của tôi. Jago đã yêu quý và say mê nó, anh không muốn giao hòn đảo cho bất kỳ ai khác. Điều này đã làm cho tôi đau đớn hoang mang… May mắn sao, ông Fenwick đã nói với tôi nhiều điều về cha tôi, làm cho tôi được an ủi đôi phần, tránh cho tôi lỗi oán trách cha.

– Cha của cô đối xử với tôi rất rộng rãi, – Fenwick nói. – ông đã cho tôi một số tiền đủ sống đến hết đời, đảm bảo cho cuộc sống của tôi về già. Tôi đã dùng số tiền đó mua một mảnh vườn. Công việc trồng trọt đang tiến triển, tôi bỗng nhận ra đó không phải là cuộc sống của tôi. Tôi nhanh chóng bán nó đi, lấy tiền lời mua khu vực này.

Vậy là trong một thời gian ngắn, ông đã ổn định được cuộc sống ở nơi này.

Ông lặng lẽ đứng lên, đi tới cái bàn ở góc phòng. Ông ngồi xuống, lấy một mảnh giấy rồi viết lên vài dòng. Ông đưa mảnh giấy cho tôi. Mảnh giấy viết: Merry, Fair và Dunn.

– Đó là địa chỉ các cố vấn pháp luật của cha cô, – ông nói. – Tại sao cô không đến thăm họ nhỉ? Họ sẽ rất vui khi được gặp cô, họ sẽ xác nhận cô đúng là người thừa kế chính thức gia sản của cha cô. Đấy là điều mà cha cô và tôi đã bàn bạc thấu đáo mọi lẽ, sau đó đại diện pháp luật Merry, Fair và Dunn đã hoàn tất bản di chúc theo đúng pháp luật. Điều này được tiến hành một năm trước khi ông chết.

– Thật kỳ lạ, ông lập di chúc mà không cho người đi tìm tôi.

– Đúng vậy, cha cô nói rằng, ông không muốn phần đời còn lại của cuộc đời ông thêm rắc rối.

– Ôi, ông Fenwick, chị Silva đã mất tích khi nào?

– Chỉ vài tháng trước khi ông chết.

– Cha tôi không quan tâm điều gì đã xảy ra với chị Silva sao?

– Ông đã không đưa ra một thông báo nào hết.

– Ông thật tàn nhẫn với chị Silva.

– Cô nên hiểu rằng, Silva luôn làm ông phải nhớ tới sự phản bội của mẹ cô ta. Có lẽ, nếu cô ta là một cô gái dịu dàng, duyên dáng hơn… ông cũng không ghét cô nhiều như vậy. Đôi khi ông hỏi tôi, sao ông không thể chung sống nổi với cô Silva? Có một lần ông nói, ông sợ bị tai tiếng khi để cô Silva ở trong lâu đài mãi.

– Ôi, chị Silva, chị đã biết cha tôi nghi ngờ chị không phải là con gái của ông.

– Tôi không nghĩ vậy. Có một số người đã bán tán điều này. Tôi hiểu ông, chỉ vì lòng kiêu hãnh mà ông nghi ngờ cô Silva.

– Ông Fenwick, tôi mong sao chị Silva xuất hiện để nói rõ cho tôi biết sự thật.

– Cô Silva là một cô gái bất thường. Có lần, cô ta đứng mãi trên tháp cao của lâu đài, hăm dọa sẽ lao mình xuống dưới, nhưng gia sư của cô ta thách thức: “ Silva, được đấy! hãy làm đi!” và cô đã phải chùn bước thay đổi ngay ý định. Tôi nghĩ, đêm cô đi ra biển là hành động đã vượt ra ngoài sự kiểm soát, không còn là một sự hăm dọa. Cô Kellaway, cô Silva không thể dạo chơi trên biển theo kiểu như thế được, đúng không?

– Nhưng người ta không tìm thấy xác chị ấy trên con thuyền bị đắm, ông Fenwick.

– Cô ta rõ ràng đã bị chết đuối.

– Điều kỳ lạ, xác chị Silva người ta không tìm thấy ở bất kỳ chỗ nào.

– Điều đó không có gì lạ. Đã có hàng trăm người chết vì đắm thuyền mà không tìm thấy xác.

– Thật là một thảm kịch đáng buồn của cuộc sống! Mà thực chất đó chính là tội lỗi của cha mẹ đã đổ lên đầu con cái. Tôi rất biết ơn ông, ông Fenwick. Ông đã cho tôi hiểu biết thêm về ngọn ngành gia đình của mình.

– Thật ra những tin tức đó rồi cô cũng biết. Nhưng điều cô cần quan tâm hơn cả là di chúc của cha cô. Cô phải gặp những người mà tôi đã viết tên trong mảnh giấy này. Khi ký kết bản di chúc, tôi không có mặt ở đó, nhưng tôi tin chắc rằng cha cô sẽ làm đúng những gì mà ông đã bàn bạc với tôi.

Tôi đã đi tới cố vấn luật pháp ngay trong ngày hôm đó. Khi Michael quay lại, tôi đã cho anh xem địa chỉ, anh lại dẫn đường cho tôi đi theo một con đường ngắn nhất mà anh đã biết. Văn phòng luật sư nằm ngay ở trong một thị trấn nhỏ, chỉ cách nơi ở của ông Fenwick khoảng năm hoặc sáu cây số.

Tại văn phòng luậ sư Merry, Fair và Dunn, tôi đã được biết tài sản thừa kế trong bản di chúc của cha tôi là có thật, tôi chính thức có quyền thừa hưởng đúng vào ngày tôi hai mươi mốt tuổi. Quyền quản lý đảo Kellaway của Jago vẫn tiếp tục nếu tôi cho phép, nhưng đó là điều chắc chắn vì đó chính là ý nguyện của cha tôi.

Còn có một chi tiết quan trọng khác. Nếu trường hợp tôi chết, quyền thừa kế hòn đảo sẽ thuộc về Silva Kellaway.

Nếu cái chết của chị Silva là thật, thì con đường chinh phục để trở thành Chúa đảo Kellaway của Jago thật đáng ngờ.

Những tin tức mới cảu ông Fenwick như hồi chuông báo động rung lên, thức tỉnh tôi.

Bất kể thế nào tôi cũng phải đối chất với Jago. Anh sẽ giải thích ra sao khi được nghe những điều tôi mới khám phá ra. Anh sẽ xin lỗi? Hay giải thích? Chắc chắn anh sẽ làm cả hai và kèm thêm chút năn nỉ.

Tôi hoang mang bối rối, không phải vì tôi sắp trở thành một cô gái giàu có, mà vì… Jago. Anh đã cố tình bịt mắt không cho tôi biết di chúc của cha tôi với quyền thừa kế tài sản của tôi. Nếu như tôi vĩnh viễn không tồn tại, nếu như mạo muội chị Silva đã chết… thì tất cả tài sản thừa kế nghiễm nhiên thuộc về anh.

Tôi bực bội quay trở về lâu đài. Tôi không gặp được Jago. Chị Jenifry nói với tôi anh đi vắng cho tới tận khi ăn tối mới về.

Ngay lập tức, tôi trở về phòng riêng. Sau khi tắm rửa cho đầu óc tỉnh tảo, tôi ngồi vào bàn lấy tập phác thảo của mẹ ra xem. Ôi, trước mặt tôi là chân dung quen thuộc… Jago.

Tôi bỗng liên tưởng tới lỗ thủng ở trong con thuyền Ellen đã suýt làm tôi mất mạng. Con thuyền Ellen chính là con thuyền anh đã tặng cho tôi. “ Đây là con thuyền riêng của cô”, – lời nói của Jago tôi còn nhớ rất rõ khi anh trao con thuyền cho tôi. Anh còn ranh mãnh đóng cái biển Ellen vào con thuyền để thỏa mãn lòng kiêu hãnh của tôi. Tôi đã hài lòng không chỉ vì con thuyền mà vì tấm lòng của anh đối với tôi. Nhưng bây giờ, không hiểu tại sao tôi lại suy nghĩ về nó rất nhiều.

Tôi đã nghe giọng nói lạnh lùng của ông luật sư Dunn: “ Nếu cô chết mà chưa kịp nhận tài sản thừa kế thì tài sản đó sẽ thuộc về Jago Kellaway.”

Có một vệt tối hắt vào trong phòng của tôi. Nó đang âm thầm đe dọa lấn chiếm tất cả. Căn phòng tối sầm, khi tia sáng hoàng hôn cuối cùng biến mất. Rốt cuộc, bữa ăn tối cũng đã tới. Tim tôi đập loạn xạ khi nhìn thấy Jago.

– Chào Ellen, em đã có một ngày tốt lành chứ? – Anh hỏi.

– Rất tuyệt vời, cảm ơn.

Gwennol lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm. Cô không bực tức sao được khi tôi lại đi vào đất liền gặp Michael rồi đi chơi cùng với anh.

– Tôi đã vào đất liền, – tôi nói.

Jago kêu lên: – Một lần nữa hòn đảo của chúng ta lại bị bỏ rơi!

Tôi thầm nghĩ, “ Hòn đảo của chúng ta ư?” Trước hết nó là của tôi. Nhưng chỉ mấy tháng nữa thôi, nó sẽ có thể… hoặc là không đối với anh.

Tôi thầm mong chỉ có hai chúng tôi với nhau để tôi có thể nói chuyện riêng với anh. Thời gian sao chậm chạp đến thế, đầu óc tôi rối bời, không biết đặt vấn đề với anh ra sao.

Ngay sau bữa ăn, tôi nói: – Jago, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Mắt anh sáng lên rạng rỡ. Anh suy đoán, cho rằng tôi đã đi tới quyết định. Tôi không còn phản đối, tôi đã muốn cưới.

Chúng tôi tới phòng khách của anh nói chuyện.

Tôi nói thẳng: – Ngày hôm nay, tôi đã khám phá ra một điều đặc biệt quan trọng, đó là một cú sốc đối với tôi. Tôi đã được biết, tôi có một tài sản thừa kế.

Không hề lúng túng, anh rành rọt nói: – không sớm thì muộn, em cũng sẽ biết điều đó.

– Tại sao anh không nói sớm với tôi.

– Bởi vì chưa đến lúc. Em sẽ được biết trong một thời điểm tốt đẹp nhất.

– Bây giờ không được sao?

– Tốt hơn là em chưa nên biết.

– Đó là ý tưởng của ai?

– Dĩ nhiên, đó là ý tưởng của tôi.

– Tôi cảm thấy có sự… gian lận.

– Ellen thân mến, em thấy kỳ lạ phải không? Không, không có một sự lừa dối nào hết, trong khi tôi là người bảo hộ cho em.

– Nhưng không phải như vậy. Cha tôi đã quyết định, anh chỉ là người bảo hộ cho tôi đến năm tôi hai mươi mốt tuổi.

– Đó là một sự thật.

– Nhưng anh đã không nói cho tôi biết, tôi được những gì mà cha tôi để lại cho tôi.

– Đó sẽ là niềm vui bất ngờ dành cho em đúng vào ngày sinh nhật lần thứ hai mươi mốt.

– Tôi không thích như vậy, Jago.

– Em không vui với ý tưởng thừa kế hòn đảo Kellaway ư?

– Tôi không thích trò chơi bịt mắt bắt dê. Anh vui lòng nói cho tôi biết tất cả những gì về quyền thừa kế của tôi đi.

– Tôi nghĩ, em đã biết tất cả, phải không Ellen. Hãy vui lòng nói, ai là người nói cho em biết?

– Tôi đã gặp ông Fenwick, thư ký riêng của cha tôi. ông đã cho tôi địa chỉ Merry, Fair và Dunn. Ông Dunn đã cho tôi biết chi tiết các điều khoản trong bản di chúc của cha tôi.

– Đúng là em đã biết tất cả. Nhưng làm thế nào mà em tìm thấy ông Fenwick?

– Michael Hydrock đã tìm thấy ông ta.

– Ôi vậy sao? Anh ta cũng đã chú ý tới tài sản thừa kế của em?

– Jago! Anh ngụ ý gì?

– Tôi nghĩ, anh ta đã quan tâm, lo lắng rất nhiều để thỏa mãn những yêu cầu của em.

– Chúng tôi là bạn tốt của nhau. Jago, anh đã suy diễn quá lố khi cho rằng Michael quan tâm tới tài sản của tôi. Anh đã nhầm! Hydrock rất giàu. Anh ta không hề để ý tới những gì mới chỉ là có thể của tôi.

– Không chắc như vậy đâu, Ellen. Người phô trương sự giàu có thường là những người coi trọng tiền bạc. Người đang tích lũy để giàu có lại càng coi trọng tiền bạc hơn, họ rất nguy hiểm.

Tôi thầm nghĩ, anh ta đang bôi nhọ tôi. Anh đang công kích tôi, hòng lẩn tránh những gì tôi đang đòi hỏi ở anh.

Tôi nghiêm giọng giống như một vị thẩm phán kết tội: – Anh đã biết tất cả những điều này khi anh tới London?

– Ellen, đừng có cường điệu lên như thế. Điều đó đã có từ rất lâu, từ ngày cha em chết cơ mà. Tất cả tài sản của ông đã được luật pháp đảm bảo, không thể thực thi tùy tiện. Trong đó, người bảo trợ cho em chính là tôi. Tôi phải làm tròn trách nhiệm với quyền hạn đã được giao. Tôi tới London với ý muốn gặp em để xem xét người đàn ông mà em chấp thuận có đủ điều kiện hay không… Nhưng, anh ta đã chết… Và tôi đã yêu cầu em tới đây. Tôi muốn em nhìn thấy tận mắt hòn đảo này, chứng kiến cuộc sống thực tế ở đây diễn ra như thế nào, anh hy vọng em yêu thích nó trước khi biết nó là của em.

– Tại sao?

– Ellen thân mến, đó là bởi vì tôi không muốn hòn đảo Kellaway của chúng ta bị bán đi. Khi người ta chỉ nghe thấy tin đồn về hòn đảo giàu có một cách mơ hồ, nếu bán nó đi sẽ được rất nhiều tiền. Vì tiền, họ lạnh lùng không thèm để ý tới số phận của hàng trăm người dân trên đảo, coi thường chà đạp lên lịch sử thiêng liêng đã có từ bao nhiêu năm nay, trải qua bao thế hệ của dòng họ Kellaway. Em thấy thế nào, liệu có chấp nhận được không?

– Tất nhiên, tôi cũng có mắt để nhìn nhận, xem xét…

– Và có thể sẽ bán nó nữa chú, – Jago tiếp ngay lời của tôi. – Tất nhiên, một người không hiểu biết gì về đảo Kellaway sẽ mua nó. Đó là hành động liều lĩnh, thiển cận mà tôi không thể chấp nhận nổi. Tôi muốn chính em phải có mặt trên đảo để tìm hiểu về nó, về con người, cảnh vật… về những điều em chưa biết về cha em, về gia đình, về cuộc sống đang diễn ra hàng ngày… tất cả sẽ thấm vào máu thịt của em, em sẽ không thể xa rời hòn đảo nàu. Đây cũng chính là ý nguyện của cha em để lại trong di chúc.

– Jago, anh đã mong đợi tôi chấp nhận cưới anh, trước khi tôi biết hòn đảo thuộc quyền thừa kế của tôi.

– Điều này không có ý nghĩa gì so với hạnh phúc mà anh mong đợi. Lễ cưới chính là kết quả tốt đẹp tất yếu của tình yêu, cấp giấy phép cho anh được ở bên em, để chăm sóc em suốt đời…

Tôi nhìn vào mắt anh, thật ấm áp mà bí ẩn, tinh anh mà khao khát. Chưa bao giờ tôi lại thấy mình nhỏ bé đến vậy. Tôi đã nghi ngờ, không tin cậy anh, mặc dù anh đã làm tất cả vì tôi. Tôi thầm nghĩ, cuộc đời của tôi sẽ u ám biết bao, sẽ vô nghĩa biết nhường nào nếu thiếu anh.

Đột nhiên, tôi xúc động thốt lên: – Ôi, Jago.

Jago ôm ghì lấy tôi, người tôi hoàn toàn lọt vào thân hình rắn chắc của anh, e ấp, tin tưởng.

Đôi môi anh nóng hổi ghé sát vào tai tôi thầm thì: – Đừng có phiền lòng như thế, Ellen.

Tôi cố vùng ra, – Đừng, Jago… không cần thiết phải như vậy. Tôi vẫn còn chưa hiểu, tại sao anh lại hành động như vậy khi ở London trong nhà Carrington hay trong biệt thự Finlay Square anh đã không chịu nói anh là ai…?

– Ôi Ellen, tôi muốn được nhìn em… được biết em rõ ràng thế nào trước khi em biết tôi là ai.

Tôi không chấp nhận lý do ấy, một mực đòi anh phải giải thích rõ ràng.

– Ellen, tôi đang làm một cuộc điều tra về gia đình Carrington. Việc gì sẽ xảy ra, khi tôi lộ danh tính cho em biết?… Tất nhiên, sau đó em sẽ giới thiệu tôi với họ, có phải thế không?

– Với gia đình Carrington ư? họ vốn là một gia đình nổi tiếng không chỉ ở trong nước anh mà còn trên cả thế giới nữa.

– Đúng. Họ đã nổi tiếng, vì đã cho chàng trai cưng của họ lấy một cô gái “ nghèo kiết xác”, phải không?

– Họ đã quá giàu, tiền bạc với họ không có ý nghĩa gì.

– Ellen, tôi phải nói cho em biết điều bí mật này. Tiền bạc là rất quan trọng với người nhà Carrington. Tôi tin là họ đã biết tài sản thừa kế của em. Họ sẽ có rất nhiều lợi nhuận khi cưới em, hòn đảo Kellaway sẽ nằm gọn trong tay Đế chế Carrington bằng một đám cưới hợp pháp.

– Phải chăng, đây là một sự suy diễn sai lầm khủng khiếp?

– Ellen, không có sai lầm nào hết. Tôi đã quá hiểu bụng dạ của các nhà tài chính quân phiệt tham lam như thế nào. Hòn đảo Kellaway không thể là của họ được. Tôi thừa nhận tình yêu của tôi với hòn đảo là vô cùng thiêng liêng, tôi không muốn nó tuột ra khỏi tay tôi, bàn tay đã tận tụy hết lòng vun đắp xây dựng nó. Nó đã trở thành niềm vui, niềm hạnh phúc lớn lao nhất của đời tôi kể từ khi tôi gặp em và yêu em.

– Nếu hòn đảo không phải của tôi, niềm vui của anh hẳn sẽ nhỏ bé yếu ớt.

– Ellen, không có gì làm thay đổi được ý chí của anh, em nhất định phải là của anh, là báu vật thiêng liêng nhất mà anh phải gìn giữ.

Tôi thầm nghĩ, không được nhưọng bộ! Nhưng dường như cái ý nghĩ đó còn mong manh chưa có chỗ đứng vững trong tôi.

Anh càng tha thiết hơn: – Ellen, em hãy nhìn khác đi. Em chính là một trang mới của lịch sử ba trăm năm của dòng họ Kellaway kiêu hãnh. Em hãy tin tưởng đón nhận tương lai mơ ước chính đáng của mình. Rồi chúng ta sẽ cùng chung sống, cùng làm việc bên nhau. Chúng ta sẽ có con, khi con của chúng ta lớn lên chúng ta lại tiếp tục đem hòn đảo Kellaway yêu quý giao cho chúng.

– Jago, anh đã đi quá xa.

– Đây sẽ là một sai lầm, nếu em cứ khăng khăng một mực không chịu chấp nhận điều tốt đẹp mà em và tôi nhất định phải tiến tới.

– Tôi nghĩ, anh là Chúa trời chứ không phải là một người bình thường.

– Đấy là ý kiến không tệ, nó đã đề cao chính em. – Bỗng anh nhìn vào cổ tôi, sửng sốt hỏi: – Ellen, chuỗi Kellaway em để đâu?

– Tôi cất nó ở trong tủ.

– Tại sao em không đeo nó?

– Cái khóa của nó hơi bị lỏng, tôi đang sửa lại.

– Ellen, tôi thích nhìn thấy em đeo nó.

– Tôi sẽ đeo. – Không hiểu sao tôi trả lời yếu ớt đến thế. Ở Jago, anh có một uy lực mạnh mẽ khiến tôi phải tuân theo không còn khả năng cưỡng lại dù rất ít.

Tôi làm sao vậy, cái gì đang xảy ra với tôi?… Tôi thầm nghĩ, con tim của tôi đã bị chinh phục hoàn toàn. Tôi đã chấp nhận… tôi muốn có anh. Điều này có thể khác đi, khi tôi có một mình chăng?

Cuối cùng tôi nói, tôi đã có một ngày làm việc căng thẳng và… chào tạm biệt. Không đáp lại bằng lời, anh ôm lấy người tôi ghì chặt vào lòng…

Sau cái hôn nồng nàn kéo dài, anh nói: – Chúc em một đêm tốt lành, Ellen. Em đừng quá xúc động, tôi không nghĩ là em sợ yêu. Tôi xin hứa với em rằng, tôi sẽ đem lại cho em một tình yêu tuyệt vời nhất.

Tôi cũng nói: – Chúc anh ngủ ngon. – Và vội đi về phòng riêng.

Lúc này, tôi muốn chỉ có một mình. Đứng bên cửa sổ, tôi cay đắng nhìn lên bầu trời sao chi chít từng đôi, từng đôi một nhấp nháy… tâm tình, gió nhẹ thổi… thì thầm, biển cũng không thoát khỏi sự tấn công thầm lặng cảu các con sóng bạc đầu nhỏ lăn tăn đang vỗ về, dào dạt mênh mang.

Có thể nào tôi đã vội tin anh? – tôi thầm nghĩ. Có thể nào nhà Carrington đã biết tôi sẽ có một tài sản lớn trong tương lai? – Với Philip thì tuyệt đối không. Tôi tin Philip yêu tôi rất vô tư, trong sáng, và gia đình anh cũng chân thành lắm chứ. Đâu là sự thật? – Tôi chắc rằng Philip thì không… nhưng gia đình anh thì có thể, họ khôn ngoan lợi dụng cả hai chúng tôi.

Đêm đó tôi lại mơ thấy giấc mơ định mệnh, căn phòng trải thảm đỏ quen thuộc lại hiện lên. Tôi vẫn nghe thấy tiếng thì thầm bí ẩn ghê rợn. Mắt tôi tròn xoe, nhìn dán vào cánh cửa. Cánh cửa kẹt mở từ từ… từ từ trong sự kinh hoàng.

Ngày hôm sau tôi tránh không muốn gặp Jago. Tôi vẫn giam mình trong phòng suy nghĩ một mình. Lý trí đã ra lệnh cho tôi phải nghiêm khắc với tình cảm yếu đuối của mình.

Đây là lúc tôi hệ thống lại toàn bộ các sự kiện. Jago đi tới London mà không nói anh là ai. Anh đi tới biệt thự Finlay Square; rồi anh yêu cầu tôi tới đây khi Philip chết… tất cả đã được anh giải thích. Nhưng còn vấn đề… anh không nói cho tôi biết tài sản thừa kế của tôi thì sao? Phải chăng anh sợ tôi đem bán nó đi. Anh dấu danh tính cũng chỉ vì lý do anh không muốn cho nhà Carrington biết. Khi anh không ở đây, tôi đang đứng ngoài trường quyến rũ say đắm tỏa ra từ mắt anh, tôi như tỉnh ra. Tôi cảm thấy lý do giải thích của anh thật đáng ngờ. Anh yêu cầu tôi đồng ý cưới anh, với một tình yêu tuyệt vời nhất mà anh hứa cho tôi, nhưng thực chất nó là lòng yêu đảo của anh?…

Con thuyền Ellen, con thuyền tình mà anh đem trao tặng, chỉ suýt chút nữa thôi là chấm dứt đời tôi. Tình yêu của anh cũng kỳ dị như chính con người anh vậy. Anh không thích hành động như một con người bình thường. Khi anh gặp tôi ở biệt thự Finlay Square, đó là một Michaelnh chứng về hành động kỳ dị ấy, anh đã tạo ra một khối ngờ vực trong Rollo không bao giờ tan – “ Anh là người tình mà tôi đang dan díu?”… Khi Philip chết, anh đã yêu cầu tôi tới đây cũng chỉ vì lý do hòn đảo, có lẽ anh e ngại một cô gái thành London nhẹ dạ, phù phiếm… vì tiền sẽ sẵn sàng bán ngay hòn đảo, tài sản thừa kế của ông cha để lại?

Hãy nói xem anh ta có yêu tôi thật sự không?… Vâng, anh ta có yêu… yêu bằng “ một tình yêu hòn đảo”.

Đầu óc tôi quay cuồng. Không chịu nổi tôi bỏ đi lang thang ra khỏi lâu đài. Tôi leo lên đỉnh một ngọn đồi cao lộng gió, đưa mắt nhìn toàn bộ “ hòn đảo của tôi”. Thật kỳ vĩ biết bao! thật đáng yêu biết nhường nào! Đảo đã trở nên gần gũi, gắn bó với tôi lúc nào không rõ. Từ màu xanh của tấm áo huyền diệu khóac bên ngoài cho đến những ngôi nhà nhỏ bé xinh xinh, những cánh đồng phì nhiêu màu mỡ, những bờ cát trắng quanh co ôm lấy hòn đảơ cùng với những vịnh nhỏ chứa đầy tôm cá… đều chứng tỏ sự thịnh vượng là vô tận. Đảo mãi mãi trường tồn trong niềm tự hào của dòng họ Kellaway mà cha ông của chúng tôi đã tạo dựng lên hàng trăm năm nay.

Đảo Kellaway là tương lai của tôi.

Bỗng, tôi nhìn thấy có một người cũng đang leo lên đồi, đi về phía tôi. Một người đàn ông to béo, trông rất quen! Không biết tôi mơ hay tỉnh, ông ta rất giống… “ Rollo!”, tôi thốt lên.

– Đúng, tôi là Rollo đây, – anh nói – Cô ngạc nhiên lắm có phải không? Tôi đã tìm cô khắp mọi nơi.

– Làm thế nào mà anh đến được nơi này?

– Từ đất liền tôi tới đây bằng thuyền. Tôi đang nghỉ ở trong nhà trọ ở trên đảo, cũng được một hay hai đêm. Tôi đang mua bán ở gần đây. Tôi đã tìm đường đến gặp cô, theo sự chỉ dẫn của Esmeralda.

– Tôi hiểu.

– Tôi tới để mong cô tha lỗi. Tôi đã là cho cô đau khổ và căm ghét tôi.

– Tôi nghĩ, đó là lúc chúng ta đều quẫn trí.

– Những bức xúc bột phát bất ngờ… ngoài sự mong đợi. Cô Ellen, lương tâm tôi bị dằn vặt rất nhiều, tôi đã có lỗi với cô.

– Anh vẫn tin đó là việc làm thiếu sáng suốt của Philip?

– Không, bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn, tôi không thể tin nổi cậu ấy lại tự sát.

– Đúng vậy, tôi không bao giờ tin điều đó là sự thật. Tôi nghĩ, khẩu súng gây ra tai họa bị mất là một bằng chứng khẳng định điều đó.

– Đến bây giờ vẫn không có một bằng chứng nào rõ ràng khẳng định cái chết của Philip vì lý do gì.

– Cho nên đã có những sai lầm đáng tiếc xảy ra. Tôi không biết làm thế nào để chúng ta thông cảm với nhau.

– Chính vì điều này mà tôi tìm tới đây để xin cô tha thứ, cô Ellen.

– Chuyện cũ xảy ra như một cơn lốc khủng khiếp, sự đau đớn là tột cùng. Xin vui lòng đừng nhắc tới nó làm gì. Đến bây giờ tôi vẫn không tin đấy là sự thật, chúng ta đã từng cãi vã dày vò nhau.

– Tôi đã cố cho tất cả những chuyện đó trôi vào dĩ vãng. Nhưng chỉ có chuyện của cô…

– Vậy thì chúng ta sẽ cùng quên nó đi. Tôi rất mừng là ngày tôi mong đợi cũng đã tới, tôi đã được mọi người tin tưởng. Ôi, bà Lady Emily thế nào rồi, anh Rollo?

– Từ ngày đó tới nay bà vẫn buồn rầu như thế. Bà vẫn nhắc tới cô luôn. Bây giờ, chúng tôi không còn gặp gia đinh của dì cô nhiều nữa. Esmeralda đã tìm thấy cho mình một vị hôn thê, đó là chàng trai Frederick Belling. Cô ta dường như rất hạnh phúc và mãn nguyện. À,.. tôi còn biết cô vừa bị một tai nạn, bà chủ nhà trọ đã nói với tôi.

– Ôi, việc này đã lan ra tận đó ư? Chắc những người hầu hay chuyện đã bàn tán. Vâng, đúng là một tai nạn không may do con thuyền của tôi gây ra.

– Nó đã xảy ra như thế nào cô Ellen?

– Tôi cũng không biết cái gì đã xảy ra, bất ngờ con thuyền của tôi bị chìm. May mắn sao, có môt cậu bé đã nhìn thấy, cậu ta đã cùng với Jago đưa tôi vào bờ.

– Cô đã khám phá ra con thuyền bị hỏng như thế nào chưa?

– Con thuyền của tôi bị một lỗ thủng.

– Con thuyền vì sao mà bị thủng cơ chứ…

– Đấy là một bí ẩn của định mệnh. Tôi bơi không tốt lắm, hơn nữa quần áo lại gây khó dễ cho tôi. Tôi cũng không ngờ tôi đã được cứu thoát.

– Thật khủng khiếp! Tôi đã cảm nhận sự hoảng sợ của cô như thế nào. Vậy con thuyền đó bây giờ thế nào, đã tìm thấy chưa?

– Con thuyền vẫn chưa tìm thấy, nó đã không dạt vào bờ.

– Tôi cho rằng rồi có lúc nó sẽ dạt vào bờ, nhưng không phải bây giờ.

– Tôi nghĩ điều đó thật khó xảy ra.

– Nhưng dù sao tôi cũng chúc mừng cô đã thoát khỏi tai họa nguy hiểm. Ellen đáng thương, cô có còn nhớ Vực Tử thần đấy chứ? Tôi mong cô hết sức cẩn thận, bởi tai họa thường bất ngờ xảy ra.

– Đấy cũng là một tai nạn khủng khiếp đã xảy ra với tôi. Tôi sẽ cẩn thận đề phòng nhiều hơn.

Rollo mỉm cười đưa tay kéo tôi ngồi xuống bãi cỏ.

– Rõ ràng cô phải cẩn thận đấy, Ellen. Giống như con thuyền, trước khi đi cô đã không kiểm tra tay vịn trên Vực Tử thần. Ellen, cô phải cẩn thận đề phòng! Hãy nói cho tôi biết, cô có thích ở đây không? Cô dịnh ở lại đây lâu dài phải không?

– Thực tế hòn đảo này đã trở thành ngôi nhà êm ấm của tôi. Một ngôi nhà mà tôi thường mong ước khi ở nhà của dì Agatha. Đây chính là nơi tôi sinh ra, bây giờ khi trưởng thành tôi lại được nó dang tay đón nhận, tôi cảm thấy ngày một thêm gắn bó, không muốn xa rời nó.

– Đúng vậy, đây là một hòn đảo giàu có thật sự. Một hòn đảo nhỏ bé nhưng giàu tiềm năng phát triển nông nghiệp và hải sản. Là một khu bảo tồn chim quý của quốc gia, tương lai thật quyến rũ. Từ trên cao ngắm nhìn hòn đảo đẹp tuyệt vời. Tôi đã từng leo lên cao chiêm ngưỡng nó. Bây giờ tôi đang muốn tới chỗ đó. Cô đi với tôi nhé, cô Ellen, không đến nửa giờ là chúng ta tới nơi.

– Tôi cũng đang muốn đi dạo, nào chúng ta cùng đi.

Tôi và Rollo cùng đứng dậy bước đi.

Rollo tươi cười nói: – Ngày hôm nay tôi mới thực hiện được kế hoạch của mình. Ngày hôm qua tôi đã Hydrock sinh một buổi cố đi tìm cô mà không được. Tôi chỉ có một yêu cầu mong được cô Ellen tha thứ.

– Rollo, thật may là anh đã đi tới đây bằng con đường này. Tôi chắc rằng anh rất bận?

– Tôi đã luôn nghĩ tới chuyến đi Truro này, nó đã cho tôi một cơ hội. Bây giờ tôi đã hài lòng, vì đã thực hiện được điều tôi mong muốn. – Rollo vui vẻ trả lời.

Dường như đối với tôi bây giờ, lời cảnh báo của Jago về gia đình Carrington trở nên khôi hài.

Tôi nói, – tôi cũng vui mừng vì được gặp anh, anh Rollo. Nếu có dịp gặp Esmeralda, anh hãy vui lòng nói với cô rằng tôi thường nghĩ tới cô, tôi rất mong được nghe tin về cô, về vị hôn phu của cô.

– Tôi sẽ làm đúng những gì cô đã yêu cầu.

Lúc này chúng tôi đã bắt đầu leo lên một cái mỏm cao nhô ra biển.

– Cô Ellen, hãy cẩn thận, – Rollo nói. – Nếu trượt chân, cô có thế bị lăn xuống dưới biển đấy.

– Không sao, tôi bước chắc chắn mà.

– Nếu trượt chân, cô sẽ không còn cơ hội nào khác nữa đâu.

– Vực Tử thần, tay vị của nó đã bị hư, còn ở đây không sao đâu, tôi bước đi cẩn thận mà. Hãy nhìn kìa, kia là nhà của bà Tassie. Bà ta là một bà lang có thể chữa bệnh bằng cua, hay bất kỳ một cái gì mà bà tự chế ra.

– Hẳn bà ta giống như mụ phù thủy gớm ghiếc.

– Tôi Hydrock vọng bà Tassie không nghe thấy điều anh nói. Bà ta còn bói được cả điềm gở nữa đấy. Ôi, bà ta kìa, bà ta đã nhìn thấy chúng ta.

Tôi giơ tay vẫy chào bà.

Bà đon đả đáp lại: – Chào cô, tiểu thư Kellaway. Thế nào, tiểu thư có khỏe không?

– Cảm ơn, tôi bình thường, – tôi đáp lại – còn bà, bà khỏe chứ bà Tassie?

Bà gật đầu, hài lòng đi vào nhà.

Tôi nói với Rollo: – Bà Tassie có thể chế ra bất kỳ một liều thuốc tình yêu nào cho những cô gái đang yêu, hoặc là chữa trị mụn có và một số loại bệnh khác.

– Điều này làm tôi hiểu thêm rằng, cuộc sống ở trên đảo thật sinh động. Tôi nghĩ bà ta cũng đã bói cho cô, cô thấy thế nào?

– Tất nhiên bà ấy đã xem cho tôi. Bà già Tassie xem được mọi cái. Tôi nghĩ hầu như mọi cái bà đoán đều đúng. Mắt của bà lúc nào cũng mở to, sáng lạ thường.

Một lúc sau, chúng tôi chậm rãi đi xuống dốc, quay trở về nơi mà chúng tôi gặp nhau.

Rollo cầm tay tôi xúc động nói: – Vậy là tôi đã được tha thứ phải không, cô Ellen? Lương tâm của tôi đã thanh thản.

Tôi gật đầu, – Cảm ơn, anh đã nghĩ tới tôi, Rollo. Anh vào thăm lâu đài của chúng tôi đã chứ?

Rollo lắc đầu, – Không. Tôi có rất ít thời gian, tôi đến gặp cô là được rồi. Nếu có thời gian, tôi sẽ gặp lại cô trên đường tôi quay trở về.

– Tôi rất vui vì điều đó.

Cuối cùng chúng tôi chia tay nhau mỗi người đi một ngả, anh đi về nhà trọ, còn tôi đi về Lâu đài.

Trước phong cách đàng hoàng của Rollo, lời suy đoán của Jago về nhà Carrington “ tiền bạc là quyền năng thống trị của họ”, dường như tôi cảm thấy nó trở nên lố bịch và khôi hài.

Ngày hôm nay cũg là một ngày kỳ lạ đáng ghi nhớ! Rollo đã tới đây xin tôi tha thứ, nhưng thực chất anh đã đánh thức hồi ức đau buồn trong tôi nhiều hơn.

Hai ngày sau, Slack tới tìm tôi với một tâm trạng rất xúc động.

– Cô Ellem, – cậu ta hớt hải nói – con thuyền Ellen đã dạt vào bờ.

– Nó ở đâu, Slack?

– Nó đã dạt vào trong vinh, tôi kéo lên và giấu nó đi.

– Tại sao cậu phải giấu nó? – Tôi hỏi.

Cậu bối rối nói – Cô Ellen, nó đúng như là tôi đã nói.

– Slack, ngoài cậu ra không ai biết con thuyền đã dạt vào bờ chứ?

Cậu gật đầu: – Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy con thuyền đang bập bềnh ở dưới sóng, tôi vội bơi ra đưa nó vào bờ. Tôi đã giấu nó vào chỗ đặc biệt không có nhiều người qua lại. Điều đáng quan tâm là tôi đã phát hiện ra một số điều… nhưng bây giờ chúng ta phải đi tới xem nó ra sao đã, cô Ellen.

Cậu đưa tôi đến bãi cát ven một bờ vịnh kín đáo, sóng thủy triều không thể dâng lên tới, đó là một nơi tôi chưa hề biết tới. Có lẽ cậu đã giấu con thuyền ở đó.

– Đấy cô xem, con thuyền Ellen đấy, – cậu chỉ vào một bụi cây, nói – nó nằm kia kìa!

– Không phải nó!… Biển tên của nó đâu?

Cậu nhìn tôi láu lỉnh: – Tôi tháo nó ra rồi.

– Tại sao?

Cậu gãi đầu, bối rối. – Tôi không sao nói ra được, tôi chỉ biết làm như vậy là tốt nhất.

– Tại sao cậu phải giữ bí mật, Slack?

– Hãy nhìn đây, cô Ellen.

Theo tay cậu chỉ, tôi nhìn chằm chằm vào đáy thuyền… một lỗ khoan lộ ra.

– Làm sao nó bị khoan như vậy chứ? – Tôi hỏi.

Như đoán được suy nghĩ trong đầu tôi, ngay lập tức cậu trả lời: – Chỉ có một cách duy nhất thôi, cô Ellen. Một người nào đó đã khoan thủng nó. Đúng, người ta đã nhét đường bánh vào lỗ khoan để lừa cô, khi gặp nước nó sẽ tan ra từ từ. Điều đó rõ ràng như ban ngày.

Tôi đã không sao chịu nổi sự ngờ vực khủng khiếp đó, tôi đã cố xua nó ra khỏi đầu. Vậy mà bây giờ đó lại là sự thật. Kẻ nào đó đã khoan thủng con thuyền của tôi, con thuyền chỉ có duy nhất tôi sử dụng? Kẻ đó nhất định phải biết tôi bơi rất yếu, phải biết được cơ hội tôi chèo thuyền ra khơi một mình để hại tôi.

Tôi đứng lặng người nhìn lỗ khoan dưới đáy con thuyền… Tôi chợt nhận ra còn có Slack đang đứng ngay bên cạnh, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. Cậu nói – cô Ellen, nếu cô có phiền muộn gì thì hãy tới chỗ tôi, được không? có thể thần linh ở trong tôi sẽ giúp cô. Cô Silva thường hay tới chỗ tôi trò chuyện. Cô cũng vậy chứ, cô Ellen?

– Cảm ơn cậu, Slack, – tôi nói. – Tôi mừng vì có cậu là bạn.

Tôi đã cố xua đuổi sự thật khủng khiếp đó ra khỏi đầu, nhưng không được. Tôi không thể làm ngơ trước một sự thật hiển nhiên mà tôi phải đối mặt.

“Có kẻ muốn giết tôi!”

Bình luận