Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuông Gió

Quyển 2 – Chương 26

Tác giả: Vĩ Ngư
Chọn tập

“Cô nói xem, Tiểu Hạ có khả năng còn sống không?”

Thấy Quý Đường Đường không đáp lời, Diệp Liên Thành không kìm được hỏi lại một lần.

Quý Đường Đường cúi đầu, hít một hơi thật sâu, sau đó ngẩng đầu lên, dáng vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì: “Con người anh thật là kỳ quái, chuyện đến cả công an và báo chí cũng đã xác nhận rồi, một ông bảo vệ mới nói có mấy câu với anh, anh đã nghi thần nghi quỷ. Hơn nữa, chính anh cũng nói, nếu Tiểu Hạ chưa chết thì cô ấy làm gì mà không đến tìm anh? Cha mẹ cô ấy đều đã mất hết, một cô gái như cô ấy, không nơi nương tựa, cô ấy còn có thể đi đâu? Chưa biết chừng đã bị người ta bán đi rồi, theo ý tôi, lúc đó đi cùng cha mẹ có khi còn tốt hơn một chút, người một nhà, xuống dưới đó cũng chăm sóc được cho nhau.”

Diệp Liên Thành không lên tiếng, chân mày lại nhíu lại, được một lúc, trong giọng nói có sự bất mãn rõ ràng: “Con người cô nói chuyện thật khiến người ta khó chịu, cô có thể suy nghĩ đến cảm nhận của người khác được không?”

Quý Đường Đường cười nhạt: “Sự thật mất lòng, anh muốn nghe những câu khiến anh thoải mái thì tôi cũng nói được thôi, ví dụ như Tiểu Hạ vẫn sống, sống một cuộc sống thần tiên như trong truyện cổ tích vậy, anh có tin không?”

Diệp Liên Thành nhìn đăm đăm Quý Đường Đường một lúc lâu: “Sao cô cứ như muốn ganh đo với tôi vậy? Tôi đắc tội cô à?”

Quý Đường Đường không chút để ý xé một miếng bánh kẹp đưa lên miệng: “Tính tôi nó thế đấy.”

Diệp Liên Thành tức giận, anh ta đặt dao nĩa xuống, bỏ lại một câu “Ăn không vô nữa”, quay thẳng lên lầu.

Quý Đường Đường cắn nĩa nhìn Diệp Liên Thành lên lầu, vừa nhìn vừa cảm thán mình đúng là không biết xấu hổ đến cùng cực, ăn không ở không của người ta, còn có thể chọc cho chủ nhà tức đến mức này, Diệp Liên Thành không tống cổ cô ra ngoài, thật sự là quá có tu dưỡng.

Đang suy nghĩ lung tung, chợt nhớ đến chuyện Nhạc Phong dữ dằn đòi cô quả trứng gà trước đó, đổi lại là cái tên Nhạc Phong hẹp hòi keo kiệt kia, chắc sẽ giật lấy cái đĩa ôm khư khư vào ngực không cho cô ăn đây.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, rõ ràng vẫn còn đang khó chịu, thế mà lại vui lên được, đang vui vẻ, vô tình lại thấy Mẫn Tử Hoa đang ngồi cách cô hai cái bàn mà nhìn cô.

Trái tim Quý Đường Đường đập thịch một tiếng, còn sợ là mình đắc ý vênh váo quá nên để lộ sơ hở gì, vội vàng cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm, ai ngờ Mẫn Tử Hoa đã bước tới, ngồi xuống chỗ đối diện của Diệp Liên Thành: “Chào cô, tôi là Mẫn Tử Hoa, bạn của Diệp Liên Thành.”

Quý Đường Đường ngẩng đầu lên, nuốt nốt miếng bánh kẹp xuống, ú ớ đáp một câu: “Hân hạnh được gặp.”

Mẫn Tử Hoa cười cười: “Tôi và Tiểu Hạ cũng là bạn học, chỉ có điều là không được thân lắm thôi.”

Quý Đường Đường ừ một tiếng rồi im lặng, trước kia cô với Mẫn Tử Hoa đúng là chỉ như chuồn chuồn lướt nước — nếu không phải bởi vì anh ta là bạn cùng phòng với Diệp Liên Thành, chắc ngay cả chút giao tình ấy cũng không có.

“Vẻ ngoài của cô thật sự rất giống Tiểu hạ. Nếu không biết Tiểu Hạ đã qua đời, tôi thật sự sẽ nghĩ cô chính là cô ấy.”

Xem ra có rất nhiều chuyện, Diệp Liên Thành không nói cho Mẫn Tử Hoa, Quý Đường Đường thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm qua, cô cầm dao đâm A Thành là xảy ra chuyện gì?”

Quý Đường Đường mờ mịt: “Hả?”

Mẫn Tử Hoa giải thích: “Hôm qua khi công an tới, A Thành nói gặp dịp thì chơi với cô, sau đó chia tay, cô không chịu được cơn tức, cầm dao đến hù dọa cậu ấy, cậu ấy không cẩn thận quệt phải — đây là giúp cô che giấu đúng không, vẻ ngoài cô giống hệt Tiểu Hạ, A Thành làm sao có thể gặp dịp thì chơi với cô được, hơn nữa, trước đó cậu ấy đã gọi điện cho tôi, luôn bảo tôi giúp một tay tìm cô, cậu ấy không thể nào biết cô trước khi chuyện xảy ra được.”

Quý Đường Đường cười cười: “Tại sao lại giúp tôi che giấu thì anh nên đi hỏi Diệp Liên Thành ấy. Về chuyện cầm dao, tôi có chứng động kinh, có lúc sẽ lên cơn, đơn giản vậy thôi.”

Mẫn Tử Hoa lắc đầu: “Tôi có ông chú cũng bị động kinh, tôi đã thấy chú ấy phát bệnh, không hề giống cô. Hơn nữa, lúc ấy cô mặc đồ Tiểu Hạ, cô có chuẩn bị.”

Quý Đường Đường nhấp một ngụm cà phê, suy nghĩ một chút, vẫn nói cho anh ta biết: “Tin hay không tùy anh, tôi không nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Nhạc Phong nói, có thể tôi bị Thẩm Gia Nhạn nhập vào người.”

Mẫn Tử Hoa sửng sốt một chút, theo bản năng đẩy gọng kính trên sống mũi, vậy mà lại chấp nhận cách nói này: “Chẳng trách… Chị Nhạn Tử ngoài miệng thì không nói, nhưng trong lòng vẫn rất để ý đến chuyện Tiểu Hạ.”

Quý Đường Đường thấy hơi lạ: “Sao anh không giật mình chút nào vậy, anh rất tin vào chuyện này à?”

Mẫn Tử Hoa lúng túng cười: “Thực ra thì… tôi cũng nửa tin nửa không… Nhưng mà A Điềm thì rất tin, bị cô ấy ảnh hưởng, tôi cũng cảm thấy rất mơ hồ.”

“A Điềm? A Điềm ở Đăng Hồng Tửu Lục?” Quý Đường Đường lập tức ngồi thẳng người, “Anh rất thân với cô ta à?”

“Cũng tàm tạm thôi.” Về chuyện của A Điềm, Mẫn Tử Hoa không muốn nhiều lời: “Có qua lại một chút, mấy ngày nay có thể cô ấy đi xa nhà, đến nhà cũng không tìm được cô ấy.”

“Cô ta ở đâu?”

Thấy vẻ kinh ngạc của Mẫn Tử Hoa, Quý Đường Đường mới ý thức được mình hỏi dò quá dồn dập, vội vàng nói dối để lấp liếm: “Tôi từng nghe cô ấy hát, rất êm tai. Lúc đó tôi còn ghi âm lại gửi cho một người bạn ở Bắc Kinh, bạn tôi vừa hay đang làm trong hãng thu âm, cậu ta nói rất có tiềm chất, bảo tôi liên lạc giúp, để xem có cơ hội hợp tác hay không, ra đĩa nhạc gì đó…”

Nói dối một tràng xong, Quý Đường Đường cũng thấy bội phục bản thân mình, mấy năm nay đúng là từng trải hơn, mồm miệng bịa chuyện mà y như thật, đến nháp cũng không cần.

Không lâu sau khi Quý Đường Đường bỏ đi, Diệp Liên Thành xuống lầu tìm Mẫn Tử Hoa, lúc hỏi đến Quý Đường Đường, Mẫn Tử Hoa báo cho anh ta biết người đã đi rồi, thuận miệng kể lại chuyện cô tìm A Điềm.

Diệp Liên Thành trầm mặc một lúc, cuối cùng mới nói: “Cô ta là bạn của Nhạc Phong, còn quen người trong giới giải trí, cô gái này, bối cảnh rất phức tạp.”

————————————————————

Nhà của A Điềm nằm ở ngoại ô Cổ Thành, vị trí hơi có chút vắng vẻ, một căn biệt thự nhỏ hai tầng riêng biệt, mới nhìn qua, khá giống với nhà của mấy người giàu xổi ở Cổ Thành, Quý Đường Đường nhìn nhìn thấy trước sau ngõ ngách không có ai, đầu tiên ném chiếc ba lô qua bờ tường không được cao lắm, sau đó trèo tường vào — lúc chống chân đáp xuống đất, đau đến mức nhảy bắn tại chỗ chừng mười giây mới khôi phục bình thường.

Cửa chính của căn biệt thự đã khóa, hai bên cửa sổ đều có lưới chống trộm, Quý Đường Đường đi vòng quanh căn nhà một vòng mới phát hiện ra một khung cửa sổ ở đằng sau căn nhà, xuyên qua lớp kính nhìn vào trong thì thấy là một cái toilet, cửa sổ bị khóa từ bên trong, Quý Đường Đường lượm một miếng ngói xanh ở trong vườn hoa, dùng áo bọc lại đập vỡ cửa sổ, gỡ hết những vụn thủy tinh ở góc cạnh ra xong mới trèo qua cửa sổ nhảy vào.

Đẩy cửa phòng vệ sinh ra là bước ngay vào phòng khách tầng một, bên cạnh có cầu thang thông lên tầng hai, đồ đạc trong phòng khách đều làm từ gỗ, nhìn có chút cổ xưa, trên tường treo đầy tranh thủy mặc tùng trúc cúc mai, trên chiếc án kê dựa vào tường có thờ một pho tượng Quan Thế Âm bằng sứ trắng, nhìn kiểu gì cũng thấy không giống chỗ ở của A Điềm, Quý Đường Đường một lúc lâu mới nhận ra đây là phong cách thẩm mỹ của cái gã buôn đồ cổ tên Hoàng Vượng Phát kia, ngẫm lại cái kiểu cách vừa lười nhác vừa tư sản kia của A Điềm — hai kẻ này lại góp gạo thổi cơm chung, đúng thật là một chuyện tức cười đến đỉnh điểm.

Tầng hai chủ yếu là phòng ngủ, ngoài ra còn một phòng vệ sinh và hai gian phòng nhỏ khác, phong cách trang trí vẫn theo kiểu của Hoàng Vượng Phát, ngay đến cả cái giường lớn kê trong phòng ngủ cũng là kiểu giường bốn chân khắc hoa văn, trên tủ đầu giường có một tấm ảnh của A Điềm, hiếm hoi để mặt mộc không trang điểm, áo phông cộc tay màu trắng, váy kaki dài đến đầu gối, tóc buộc đuôi ngựa, mới nhìn qua, có vài phần giống với Thịnh Hạ năm đó, Quý Đường Đường cầm lấy khung ảnh nhìn một lúc lâu, chợt nhảy ra một suy nghĩ kỳ quái: Diệp Liên Thành mới đầu ở bên cạnh A Điềm, chẳng lẽ là vì vẻ ngoài của A Điềm có vài phần giống mình?

Nghĩ đến vẻ quyến rũ mà đã trải hết bụi trần của A Điềm bây giờ, trong lòng Quý Đường Đường có chút khó chịu: sự thay đổi của A Điềm, gần như diễn ra ngay trước mắt Diệp Liên Thành, Diệp Liên Thành thấy vậy mà thực sự không có chút đau lòng nào hay sao? Hay nên nói là trải qua “cái chết” của Thịnh Hạ, đối với tất cả những chuyện khác, anh ấy đã thực sự hoàn toàn không quan tâm?

Mở tủ quần áo ra, quần áo hằng ngày của A Điềm vẫn còn, Mẫn Tử Hoa nói “đến nhà cũng không tìm được cô ấy”, như vậy A Điềm hẳn là đã vội vàng rời đi sau khi chuyện bị bại lộ, mà căn cứ vào cuộc chạm trán giữa Nhạc Phong và bọn họ trước đó một ngày, A Điềm hẳn là chưa rời khỏi Cổ Thành — Quý Đường Đường gần như có tám phần chắc chắn A Điềm còn có thể sẽ quay về một chuyến nữa.

Đã vậy, cô chẳng phải đang là ôm cây đợi thỏ hay sao: dù sao cô cũng chẳng có chỗ nào để đi, ở đây có ngói che đầu, tốt hơn bao nhiêu so với căn nhà hoang tàn trong núi kia.

Tiếp đó cả một ngày, cô đã lục lọi hết tất cả các ngõ ngách trong căn nhà này, nói là nhà này bị gặp cướp cũng không quá đáng — có điều cô hành động cẩn thận hơn, cho dù có lục lọi bừa bãi đến đâu thì cuối cùng vẫn sắp lại nguyên dạng, không để cho kẻ khác thấy được nửa phần sơ hở.

Trên nóc tủ treo quần áo có một chiếc hộp da, cô lục ra được ảnh của Diệp Liên Thành và Thập Tam Nhạn, cũng không biết là A Điềm dùng cách nào mà chụp được, lúc đi dạo, lúc ăn cơm, ngay cả lúc hôn, mỗi một tấm trên gương mặt của Thập Tam Nhạn đều được dùng bút đỏ vẽ từng vòng tròn thật đậm, đánh một dấu x, có vài tấm còn bị dùng đầu bút chọc cho thủng, bên cạnh xiêu vẹo viết một vài câu mắng chửi ngoan độc, Quý Đường Đường chưa bao giờ vì yêu mà ghen tỵ với người khác, cô không hiểu được tại sao ham muốn chiếm hữu và trả thù của A Điềm lại mãnh liệt như vậy, lại nghĩ, có một số người không chiếm được tình yêu chỉ biết lặng lẽ rơi lệ hay yên lặng ra đi, có người không chiếm được lại nghĩ đến chuyện đồng quy vu tận, hoặc là hủy hoạt người kia, có lẽ là vì người với người bất đồng chăng.

Dưới ngăn để đĩa của kệ ti vi tìm được chừng mười cái CD khiêu dâm, minh họa bên trên vô cùng khó coi, cực kỳ bỉ ổi, thậm chí còn có tính ngược đãi, Quý Đường Đường nhận ra hẳn là của Hoàng Vượng Phát hết — một gã đàn ông lớn tuổi lại có ngoại hình đáng khinh như vậy, ỷ vào mình có chút tiền, bao nuôi một cô nhân tình trẻ tuổi, trong chuyện giường chiếu, khả năng tình dục hòa hợp là không lớn, chỉ e dùng A Điềm để phát tiết là chiếm phần nhiều — vẻ phóng túng không chút kiềm chế trong chuyện nam nữ và cả sự tự giày vò bản thân của A Điềm sau này, chắc hẳn không thể không liên quan đến chuyện Hoàng Vượng Phát lấy cô ta ra để phát tiết, chuyện trên đời, có quả tất có nhân đi.

Nghĩ vậy, không nhịn được lại nhìn tấm ảnh của A Điềm, dường như nhìn thấy chính bản thân mình rất lâu trước kia, Quý Đường Đường lẳng lặng nói với chính mình: nếu như có một ngày như vậy, bất kể có thất vọng hay tan nát cõi lòng thế nào thì nhất quyết không được oán hận bản thân mình, buông tha cho chính mình, chỉ cần mày chà đạp lên bản thân mình bước đầu tiên, thì cả thế giới sẽ chà đạp mày.

Vậy nên trong đáy lòng cô, ít nhiều cũng có chút kiêu ngạo vì bản thân mình: Sau đêm hôm đó, con đường phía trước thực ra có vô số khả năng vô số kiểu sa đọa buông lơi hay cách thức để kết thúc, nhưng mình cuối cùng vẫn kiên cường chấp nhận, gập ghềnh bước tới ngày hôm nay, mặc dù chẳng phải nữ siêu nhân nữ cường nhân gì cả, nhưng biểu hiện chung quy vẫn đáng khen ngợi.

Sắc trời dần tối lại, trong tủ lạnh có mì tôm và bánh bích quy, vốn định ăn mì, lại cảm thấy mùi mì tôm khá nồng — nhỡ đâu thực sự có người tiến vào sẽ nảy sinh nghi ngờ, vậy nên gặm vài miếng bánh bích quy cho xong việc, đêm xuống liền mò mẫm rửa mặt, nếu chỗ này đã “không có ai” thì cô cũng phải phối hợp diễn cho đạt mười phần mười.

Tối đó ngủ sớm hơn hẳn, trải nệm chống ẩm bên cạnh chiếc giường lớn ở phòng ngủ chính, ba lô nhét vào trong tủ quần áo của A Điềm, nằm một lúc trong lòng lại thấy nôn nao, cô rời giường lấy ba chiếc xương đinh còn dư lại trong ba lô nhét vào trong túi quần, còn cả chuỗi chuông gió kia nữa, may mà cuốn vào xong lại nhét vừa túi áo.

————————————————————

Quý Đường Đường ngủ một mạch đến nửa đêm thì tỉnh lại, trong mơ, cô nghe thấy tiếng bước chân lên tầng, muốn tỉnh lại mà không tỉnh được, vậy nên cứ ra mồ hôi lạnh mãi, cuối cùng cũng tỉnh lại.

Tiếng bước chân từ trong mộng rõ ràng kéo dài đến hiện thực — cũng may cô đang ngủ trên đất, càng dễ nghe thấy tiếng động vọng đến từ mặt đất, Quý Đường Đường ôm lấy trái tim đang nhảy bắn lên, lại áp tai xuống đất lắng nghe, không phải chỉ có một người, mà phương hướng, chính là đang nhắm về phía phòng ngủ chính…

Trước khi cánh cửa phòng ngủ chính bị đẩy ra, Quý Đường Đường nhanh chóng kéo đệm và bản thân lùi vào dưới gầm giường, đồng thời thầm cảm kích lão Hoàng Vượng Phát kia: may mà lão có phong cách thẩm mỹ cổ hủ cực kỳ thế này, chứ nếu mà dùng loại giường đôi hiện đại kia, thành giường sát đất, cô có chen đến bẹp người cũng không chui nổi vào trong gầm giường.

Cửa đẩy ra, mượn ánh trăng nhàn nhạt, xuyên qua tấm ga trải giường rủ xuống bên mép giường, có thể nhìn thấy hai đôi chân, giọng của A Điềm vang lên đầu tiên::”Đến rồi.”

Một giọng nam khác hàm hồ ừ một tiếng, sau đó chợt tức giận hạ thấp giọng: “Cô là heo à, không được mở đèn, mở đèn một cái là người ta biết trong nhà có người ngay, không được thì dùng đèn pin đi.”

Rất tốt, đến nhanh vậy. Quý Đường Đường thấy may mắn, đồng thời lại có vài phần bất an.

A Điềm đáp một tiếng, cửa ngay lập tức khép lại, thân giường khẽ rung lên, hai người kia lần lượt ngồi xuống.

Quý Đường Đường nằm thẳng trên nệm, lẳng lặng nghe cuộc đối thoại của hai người.

Chỉ nghe thấy A Điềm hạ giọng nói: “Cát Nhị bảo hai cái xương đinh trên mặt anh không thể gỡ ra được, chẳng lẽ cứ để nó đính trên mặt như vậy cả đời sao?”

Ngô Thiên cười lạnh một tiếng: “Lần này nhặt được cái mạng về đã là không tệ rồi, cô không nghe lão mù Cát Nhị nói sao, xương đinh vốn có năm cái, hơn nữa còn là xương ngón tay người. Hai cái trên mặt tôi xem ra là ngón trỏ và ngón giữa, nhỡ đâu có ngày cả năm ngón cùng tề tựu, cắm hết lên người tôi, đó tương đương với việc bị vuốt quỷ túm lấy không buông, đến lúc đó, chết thành cái dạng gì cũng khó nói — cái ***, lần này đúng là gặp phải khắc tinh, lại ngay ở Cổ Thành này, mẹ kiếp, không biết có phải lão ấy thừa cơ hại tôi hay không.”

A Điềm vội vàng ngắt lời gã: “Lão mù Cát Nhị đó rất thiêng, lúc tôi mới tới Cổ Thành, lão ấy còn chưa mù hẳn, vẫn coi bói ở đầu cầu, lão bảo với tôi là tôi có kiếp nạn, đầu tiên là tình kiếp, xoay đi xoay lại là có thể chuyển thành mệnh kiếp, cách tránh nạn duy nhất là lập tức rời khỏi Cổ Thành, lúc ấy tôi còn trẻ, nào có nghe lão. Ai ngờ chưa đến hai ngày đã gặp được Diệp Liên Thành… Ngẫm lại những chuyện xảy ra gần đây, đúng là tính kiếp chuyển thành mệnh kiếp, đều bị Cát Nhị nói trúng. Lần này chúng ta nghe lão đi thôi, lão bảo chúng ta đi về phía Nam, ra khỏi biên giới là không còn gì phải sợ nữa. Đi tiếp về phía Nam chính là Myanmar, bên đó có người chuyên tổ chức vượt biên, tôi nghĩ chắc cũng không thành vấn đề.”

Ngô Thiên hừ một tiếng: “Nói ra chuyện này cũng vì Trần Lai Phượng cả, mẹ kiếp, sớm biết con mụ họ Trần này phiền toái như vậy, trước kia tôi đã không giết nó, đều tại lão Hoàng mập kia, ao ước miếng ngọc của Trần Lai Phượng đến phát điên, mụ họ Trần đó cũng tham, thấp hơn mười vạn nhất định không chịu nhả tay, ông đây xử nó, sang tay bán cho lão Hoàng mập kia năm vạn, con mẹ nó, lão mập đấy nhát chết, nghe nói chết người là chết cũng không lấy ngọc, cũng không cho ông đây phát tài theo, ông chỉ hận không xử luôn cả lão.”

A Điềm cười khẽ một tiếng: “Sợ là anh không có cơ hội giết lão rồi, kể từ lần lão bắt gặp tôi ở với anh đã chẳng thấy tăm hơi đâu nữa rồi. Tiền tiêu mỗi tháng cũng cắt, có điều cũng may là không thu lại cái nhà, cũng không tìm tôi gây phiền phức.”

Ngô Thiên cười lạnh một tiếng: “Lão dám tìm cô em gây phiền phức sao, chán sống rồi chắc.”

A Điềm than thở: “Sớm biết vậy trước kia cùng anh trốn ra ngoài thì đã không nghĩ đến chuyện giết Thập Tam Nhạn xả giận, người định không bằng trời định, kéo theo lắm chuyện như vậy.”

Sau khoảng im lặng trong chốc lát, Ngô Thiên thúc giục cô ta: “Đừng nhắc đến những chuyện vớ vẩn này nữa, chỗ ở này của cô, công an sớm muộn cũng sẽ để mắt tới, không phải dọn đồ nữa, chỉ cầm tiền theo thôi, cô có tiền mặt đúng không?”

A Điềm có chút đắc ý: “Đương nhiên, còn là chiết khấu bảo đảm nhé. Để trong ngân hàng, tài khoản mà bị đóng băng thì tôi mất hết à, trước kia anh còn cười tôi giấu tiền kiểu quê mùa, giờ chẳng phải chỉ trông vào chút tiền này của tôi? Chạy trốn cần tiền, mà muốn cầu Cát Nhị trấn áp con ma Trần Lai Phượng này, chắc cũng phải ra chút máu…”

Ngô Thiên mất kiên nhẫn: “Tiền giấu đâu rồi?”

“Dưới giường, trong hộp giày.”

Dưới giường?

Trái tim Quý Đường Đường thót lên một cái, ban ngày lúc lục đồ, cô cũng thấy dưới giường có một đống hộp để giày, lười phải lôi mấy cái giày thối ra nên cô cũng không lấy ra ngoài xem, không ngờ bên trong lại giấu tiền.

Thân giường chợt nhẹ, A Điềm quỳ xuống, hai tay thò xuống dưới gầm giường, trái tim của Quý Đường Đường đập thình thịch, cô nín thở, đầu óc nhanh chóng vận hành: đầu tiên là phải khống chế A Điềm, chỉ cầm cô ta ghé đầu vào, liền túm đầu cô ta đập lên thành giường, dập đầu bất tỉnh rồi thì tập trung đối phó với gã kia, trên người gã kia có hai chiếc xương đinh, chỉ cần đem ba chiếc còn lại cắm lên người hắn…

Ngô Thiên chợt suỵt một tiếng: “Có người gõ cửa, nghe thấy không?”

Động tác của A Điềm khựng lại.

Quả nhiên, có tiếng gõ cửa, hẳn là ở sân trước.

Ngô Thiên thấp giọng dặn A Điềm: “Cô đứng ra cạnh cửa sổ xem ai tới.”

A Điềm ừ một tiếng, đứng lên cố gắng rón rén đi ra ngoài, trái tim Quý Đường Đường thoáng buông lỏng, còn chưa kịp thở hắt ra, ga giường đã bị vén lên, Ngô Thiên cầm đèn pin chui vào.

Bốn mắt nhìn nhau, vẫn là Quý Đường Đường phản ứng nhanh hơn, cô không kịp nghĩ nhiều, một cước đạp lên mặt Ngô Thiên, mượn lực khi đạp trượt người ra ngoài từ phía bên kia giường, vừa mới đứng dậy, cạnh cửa đã vọng đến giọng nói hoảng loạn của A Điềm: “Có người đến, đừng có lên tiếng đấy, là…”

A Điềm không nói tiếp được, cô ta bị hai bóng người trong phòng làm cho phát sợ, theo bản năng muốn kêu toáng lên, Quý Đường Đường một lòng muốn quật ngã A Điềm trước, cô túm lấy bả vai A Điềm, đẩy mạnh ra ngoài.

A Điềm đụng vào khung cửa sổ, tiếng động lần này rất lớn, người đang gõ cửa bên ngoài lập tức cảnh giác: “A Điềm, cô đang ở trong nhà đúng không?!”

Quý Đường Đường lập tức ngẩn ra: Diệp Liên Thành sao lại tới đây?

————————————————————

Trên một khía cạnh nào đó, Diệp Liên Thành là bị Mẫn Tử Hoa và Quý Đường Đường cùng nhắc nhở: Mẫn Tử Hoa nói cho anh biết, Quý Đường Đường hỏi dò địa chỉ của A Điềm.

Diệp Liên Thành cảm thấy chuyện này hình như còn liên quan đến một chuyện khác nữa, lại không sao nghĩ ra nổi, cho đến lúc trước khi đi ngủ, anh mới chợt nhớ ra trước đó một ngày, lúc Quý Đường Đường bị Thập Tam Nhạn nhập vào người đã nói:

“Phong Tử, tại sao A Điềm lại giết tôi?”

Cho nên, cái chết của Nhạn Tử có liên quan đến A Điềm?

Diệp Liên Thành nhấp nhổm không yên, một đêm vợ chồng trăm đêm ân nghĩa, cho dù anh không thật sự dốc hết lòng dạ với Thập Tam Nhạn, nhưng chung quy vẫn có tình cảm, càng nghĩ càng không ngủ được, biết rõ Mẫn Tữ Hoa đã đến tận cửa mấy lần vẫn không tìm được A Điềm nhưng vẫn ôm hy vọng đến tìn, phảng phất như chỉ cần đến trước cửa nhà A Điềm là có thể ăn nói với Thập Tam Nhạn.

Đầu tiên anh nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong yên tĩnh, không có phản ứng gì như trong dự liệu, Diệp Liên Thành do dự một chút, lại cảm thấy mình đúng là vẽ chuyện, lúc xoay người định đi, trong căn nhà chợt vọng đến một tiếng rầm, giống như có thứ gì đó bị va phải.

Diệp Liên Thành toàn thân chấn động: “A Điềm, cô đang ở trong nhà đúng không?”

Không ai trả lời, nhưng tiếng động bên trong là có thật, dưới tình thế cấp bách, Diệp Liên Thành tông cửa, cánh cửa bật mở, giờ anh ta mới phát hiện cánh cửa này chẳng qua chỉ bị gài vào, băng qua sân chạy vội đến trước cửa, cánh cửa khép hờ, anh chạm đến công tắc trên tường, bật đèn.

Ánh sáng chói mắt, đối diện là một pho tượng Quan Âm bằng sứ trắng, tựa như đang nhìn anh chằm chằm.

Tiếng động trên lầu lại vọng tới, dường như có người đang xô xát, Diệp Liên Thành hoảng hốt, men theo cầu thang đi lên: “A Điềm, A Điềm, cô ở đâu?”

Vừa mới đến đầu cầu thang đã có người gào lên bổ nhào tới, Diệp Liên Thành bị gã đó quấn lấy lăn xuống cầu thang, trên lầu vọng đến tiếng kêu nức nở của A Điềm: “Đừng giết anh ấy, đừng giết anh ấy!”

Va chạm kịch liệt khiến cho màng nhĩ của Diệp Liên Thành kêu ong ong, trong lúc mơ hồ, anh thấy một gương mặt dữ tợn đầy hung ác, trên gương mặt gã nọ có hai vết sẹo lằn cả thịt trắng ra cực kỳ ghê người, hai cánh tay như hai gọng kìm sắt đang kẹp chặt lấy cổ họng anh.

A Điềm gần như ngã lăn một vòng từ trên lầu chạy xuống, cô ta khóc nấc chạy đến gỡ tay gã kia ra: “Đừng giết anh ấy, anh thả anh ấy ra đi….”

Ý thức của Diệp Liên Thành dần mơ hồ, giữa lúc hoảng hốt, anh thấy sau lưng người nọ xuất hiện bóng dáng của Quý Đường Đường, cô giơ cao một cái ghế lên, đập mạnh xuống đầu gã kia…

Tiếp đó, tựa như những thước phim câm, gã kia mềm oặt ra ngã vật xuống, A Điềm sợ đến mức không phát ra nổi tiếng nào, trong tay Quý Đường Đường còn cầm tay vịn của cái ghế, mấy chiếc chân ghế đã bị đập gãy rời.

Diệp Liên Thành ho khan ôm cổ họng đứng dậy, Quý Đường Đường nhìn qua có vẻ mệt lả, cô lau vết máu đang chảy ra từ khóe miệng xong mới bước một bước về phía Diệp Liên Thành, thân thể lung lay một cái, suýt nữa ngã xuống, Diệp Liên Thành vội vàng đỡ lấy cô: “Quý tiểu thư, tại sao cô lại ở đây?”

Quý Đường Đường đẩy mạnh anh ra bên ngoài: “Đi mau, anh đừng ở lại đây, đi mau!”

Diệp Liên Thành có chút mờ mịt: “Vậy còn cô, cô không sao chứ, cô…”

Đang giằng co, chợt nghe thấy một tiếng phập vô cùng nhẹ, thân thể Quý Đường Đường chợt run lên, sắc mặt lập tức biến đổi.

Diệp Liên Thành bị cô làm cho hoảng sợ: “Quý tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Quý Đường Đường không trả lời, cô cúi đầu, nhìn bụng mình.

Nơi đó, là đầu nhọn của một chiếc chân ghế bị gãy, từ sau xuyên qua, lộ ra chừng nửa tấc dài nhọn.

Đầu óc Diệp Liên Thành uỳnh một tiếng, lảo đảo lùi lại hai bước, vấp vào ngưỡng cửa một cái, cả người gần như té ngã ra sân, anh ngẩng đầu lên, thấy Quý Đường Đường vẫn còn đang đứng ở cửa, thậm chí còn cười với anh một cái.

Anh không nghe thấy giọng nói của cô, nhưng có thể đọc được khẩu hình của cô, cô đang nói với anh: “Đi đi.”

Diệp Liên Thành lảo đảo mà chạy, lúc chạy đến gần cửa, anh quay đầu nhìn lại, gã kia hình như muốn đuổi theo, bị A Điềm ôm lấy, gã giơ chân đạp A Điềm một cái, miệng mắng chửi gì đó, tiếp đó đạp lên người Quý Đường Đường, rút thanh gỗ ra.

Tầm mắt Diệp Liên Thành mơ hồ, anh lảo đảo chạy, cũng không biết bản thân đã chạy bao lâu, lúc dừng lại, hình như là ở trên con phố quán rượu ở Cổ Thành, rất nhiều quán còn chưa đóng cửa, xa xa có một nơi rất dễ trông thấy, Đăng Hồng Tửu Lục.

Diệp Liên Thành run rẩy như phát sốt, anh rút di động ra, nhấn 110.

Không hiểu tại sao, đầu kia không tiếp ngay lập tức, nước mắt của Diệp Liên Thành bất tri bất giác đã chảy ra, anh gầm lên với chiếc di động: “Nghe điện thoại đi, mau nghe điện thoại!”

————————————————————

Chiếc điện thoại ở Phong Nguyệt vang lên vào lúc 1 giờ sáng đã lâu.

Thần Côn và Mao Ca đều ngủ ở sân sau, đêm khuya không nghe thấy, lẽ ra buổi đêm là đến phiên Thạch Đầu trực đêm nhưng mấy ngày hôm nay cậu ta cũng mệt lả, vùi mình trên cái sô pha ở đại sảnh ngủ như heo, động đất cũng không tỉnh lại được.

Cuối cùng vẫn là Nhạc Phong từ trên lầu đi xuống nghe. Người gọi điện chính là ông cảnh sát họ Trương kia, câu đầu tiên là: “Hỏng rồi, đã xảy ra chuyện.”

Chọn tập
Bình luận