Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuông Gió

Quyển 4 – Chương 26

Tác giả: Vĩ Ngư
Chọn tập

Tần Thủ Thành khiếp sợ giật thót, suýt nữa hét thành tiếng, lấy lại bình tĩnh nhìn một lần nữa, ánh sáng ghế sau rất tói, Tần Thủ Nghiệp âm u nhìn ông ta, nào có bóng dáng của Thịnh Thanh Bình?

Từ gương chiếu hậu, Tần Thủ Nghiệp lạnh lùng liếc mắt nhìn ông ta: “Chú cũng thấy?”

Tần Thủ Thành một mực cho rằng mình bị hoa mắt, vốn đã có chút bình tĩnh lại, bị ông ta hỏi như vậy, trái tim lại hoang mang giật thon thót: “Thực sự là… cô ấy?”

Tần Thủ Nghiệp khinh thường nhìn ông ta một cái, tỏ ra trấn định đến khác thường: “Giết người một vạn, hao tổn tám trăm, tà âm của Lộ linh làm Thịnh Hạ tổn thương, đương nhiên cũng sẽ gây ảnh hưởng đến chúng ta, có lẽ đôi khi có thể sẽ khiến chúng ta nhìn thấy ảo giác.”

Tần Thủ Thành luống cuống: “…. Vậy giờ phải làm sao?”

Tần Thủ Nghiệp cười nhạt: “Chú sợ? Đa nghi sinh quỷ ám, mọi người đều tự mình dọa chết chính mình mà thôi. Bằng không chỉ là một thứ ảo ảnh tưởng tượng ra, có gì mà phải sợ.”

Tần Thủ Thành không hé răng nữa, trong lòng, ông ta bỗng nhiên có chút hâm mộ Tần Thủ Nghiệp: Con người mà có thể đê tiện, độc ác đến nhường này thì đã tốt, có làm bao nhiêu chuyện hổ thẹn lương tâm thì ma quỷ có tìm đến giường cũng vẫn có thể ngủ say sưa, những kẻ còn biết lo sợ ma quỷ tìm đến, đều là những kẻ còn sót lại chút lương tâm, còn tin rằng trên đời này có báo ứng, quả nhiên con người quá nhu nhược không có gì tốt, suốt ngày bị chèn ép.

Đến giờ ăn cơm mà mưa vẫn không thấy ngớt, cũng không ai đề cập đến chuyện sửa đường dây điện, Thạch Gia Tín thắp mấy cây nến trong phòng, mở bếp gas nấu mì, canh suông mì sợi, thêm tí muối, trứng trần nước sôi, đến mấy cọng hành lá cũng không có, nhìn mà khiến người ta mất hết cảm giác thèm ăn, Nhạc Phong quấy quấy đôi đũa trong bát mì hai cái, đến cả ý muốn gắp lên cũng không có, ngẩng đầu nhìn Thạch Gia Tín, anh ta vẫn ăn ngon lành.

Nhạc Phong nổi lên ý xấu, anh vốn đã không vừa mắt Thạch Gia Tín, giờ đang ăn không vô, càng không thể để kẻ khác ăn ngon được, liền vươn đũa gõ lên thành bát anh ta: “Này! Này!”

Thạch Gia Tín ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh, Nhạc Phong hỏi anh ta: “Nghe nói con gái nhà họ Thịnh đều gả cho người họ Thạch nhà các anh hả?”

“Ừ.”

“Ngọn núi này chỉ có hai nhà Thịnh Thạch, mấy người ở đây cưới qua cưới lại, kết hôn gần, kiểu gì cũng có liên hệ máu mủ, anh bảo mấy thập niên trước còn xuất hiện không ít quái thai, thế bây giờ thì sao, còn nữa không?”

Thạch Gia Tín nhìn anh một cái, đáp hai chữ: “Không còn.”

“Sao lại không còn được?” Nhạc Phong có ý ganh đua với anh ta, “Chẳng lẽ gen nhà các người tốt lên à? Tôi đâu có thấy vậy nhỉ.”

Thạch Gia Tín rũ mắt xuống: “Nhạc Phong, anh hỏi nhiều quá rồi đấy.”

Nhạc Phong đã có ý định bỡn cợt anh ta: “Tôi đây chẳng phải là đang thảo luận nghiên cứu với anh à, gặp chỗ khó mọi người cùng nhau phân tích thôi mà.”

Nói xong mới nhận ra mấy chữ “gặp khó cùng phân tích” này thật kỳ quái, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra là Quý Đường Đường đã từng nói qua, trong lòng có chút vui vui, thầm nghĩ quả nhiên là hai người ở bên nhau lâu, hành vi cử chỉ câu cửa miệng gì đó cũng càng ngày càng giống nhau, sau đó lại nghĩ đến chuyện xảy ra lúc cô nói những lời này, vành tai đột nhiên nóng lên, nhất thời có chút mơ tưởng hão huyền: Mấy ngày nay Đường Đương vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, vậy mà không nhân cơ hội sàm sỡ cô ấy, thế này không phù hợp với bản tính của ông đây, nhân phẩm sao đột nhiên lại cao lên thế nhỉ?

Đang miên man suy nghĩ, Thạch Gia Tín gằn giọng nói: “Anh cũng đã gặp người nhà họ Thịnh rồi, họ ao ngạo như vậy, liệu có để cho thứ mất mặt như quái thai này tồn tại hay sao?”

Nhạc Phong trở về thực tại: “Vậy nên không phải là không có, mà là vừa sinh ra đã bị các người giết chết rồi đúng không?”

Thạch Gia Tín lạnh mặt: “Bằng không thì sao, anh đã nhìn thấy bộ dạng quái thai bao giờ chưa, cái loại cả người dính liền, tay còn dài hơn chân, hai đầu ba bốn con mắt, chẳng lẽ định nuôi chúng đến lớn hay sao? Ở nông thôn có nơi trọng nam khinh nữ, sinh con gái còn dìm chết trong bồn tắm, Thịnh gia xử lý quái thai ngay lúc vừa mới sinh ra, cũng đâu phải tội ác tày trời.”

Những lời này tuy thẳng thắn, nhưng ngoài ý nghĩa lời nói lại lộ ra sự tanh tưởi và u ám nồng đậm, nghĩ đến cảnh một bọc thịt đỏ hỏn hình thù kỳ quái vừa mới được sinh ra đã bị dìm chết tươi trong thùng nước hoặc vứt ở nơi đất hoang cho tự sinh tự diệt, Nhạc Phong không kìm được mà thấy lạnh cả sống lưng, trứng gà trong bát mỳ còn chưa hết mùi tanh, mùi vị bốc lên, càng khiến người ta thấy buồn nôn, anh kỳ thực đã không muốn tiếp tục đề tài này nữa nhưng có một vấn đề vẫn phải hỏi: “Vậy Đường Đường liệu có di chứng gì không?”

Thạch Gia Tín cũng ngừng ăn, nhìn anh cười mỉa: “Sao hả, nếu cô ấy có vấn đề, anh sẽ bỏ cô ấy đúng không?”

Nhạc Phong có chút bực: “Tôi đang lo cho cô ấy thôi, mẹ cô ấy tuy kết hôn với người nhà họ Tần, nhưng dù sao bà ấy cũng là hậu đại của kết hôn cận huyết, nhỡ đâu có cái gì di truyền gì đó thì sao, sẽ gây nên ảnh hưởng xấu cho Đường Đường, biết sớm còn hơn là biết muộn.”

Thạch Gia Tín nhìn anh chằm chằm, như đang đong đếm xem lời nói của anh có bao nhiều phần là thật, sau một lát, anh ta lại cúi đầu cầm đũa gảy gảy mì trong bát mình: “Anh yên tâm đi, thứ nhất Tiểu Hạ sinh ra đã bình thường, thứ hai, cô ấy là do Thịnh Thanh Bình và người ngoài sinh ra, sẽ không sao.”

Nhạc Phong vẫn không nghĩ ra nổi: “Ý của anh là, Thịnh gia một là sinh ra sẽ khỏe mạnh, hai là sinh ra quái thai, không trắng thì đen, như vậy không khoa học chút nào, chí ít cũng phải là không ảnh hưởng nhiều thì cũng ảnh hưởng ít chứ.”

Thạch Gia Tín khó chịu: “Không khoa học? Con gái nhà họ Thịnh nghe được tiếng oán khí chạm vào chuông cũng đâu có khoa học, thứ gì cũng dùng khoa học để giải thích, bộ khoa học là cha anh à?”

Nhạc Phong tức đến suýt hộc máu, đáp trả một câu vô cùng ác: “Tôi hỏi nhiều, là vì tôi lo cho Đường Đường thôi. Nếu lúc trước anh để tâm một chút, giúp Vưu Tư lường trước được những nguy hiểm sẽ phát sinh, cô ấy cũng sẽ không xui xẻo đến mức thành như vậy.”

Quả nhiên, cứ hễ nhắc đến Vưu Tư, sắc mặt Thạch Gia Tín lúc nào cũng nháy mắt trở nên xám xịt, anh ta cúi đầu, nhìn chằm chằm bát mì không lên tiếng, gân xanh trên cổ giật từng cái, bàn tay co giật liều mạng siết chặt đôi đũa quấy mì trong bát, nhanh chóng khiến sợi mì trở nên nát bấy.

Nhạc Phong có chút hối hận vì đã mang Vưu Tư ra công kích anh ta, nhưng so với sự ân hận, càng nhiều hơn là hoài nghi: Xem ra, Vưu Tư tám chín phần mười là bị nhà họ Thịnh khống chế, rốt cuộc cô ấy ra sao rồi? Con người cùng lắm là chết, còn có chuyện gì còn kinh khủng hơn cái chết hay sao?

Tối hôm đó, xảy ra một việc khiến Nhạc Phong phi thường tức giận, Thịnh Cẩm Như không đưa Quý Đường Đường ra khỏi động đá vôi.

Càng khiến anh giận dữ hơn là cơn tức của anh trước mặt mấy bà già họ Thịnh này, tựa như không khí vậy —- lúc anh ta nổi giận, Thịnh Cẩm Nhưng không nhanh không chậm hút thuốc, còn mấy bà già còn lại, ai khâu đế giày thì khâu đế giày, ai may áo thì may áo, có người còn chỉ đạo người khác giữ cho bà ta cái ống tay áo để tiện đường hạ kéo, dường như trước mặt mỗi người đều có một cái hố đen, lửa giận Nhạc Phong trút ra còn chưa đến mép áo bọn họ đã bj hố đen hút sạch sẽ.

Nhạc Phong cảm giác mình đúng như đang đàn gảy tai trâu, lại còn là một đám trâu già vô cùng thô bỉ đáng ghét.

Chờ cơn tức của anh vợi bớt, Thịnh Cẩm Như mới chậm rãi dập dập đẩu tẩu thuốc lên bàn: “Ta cũng chỉ vì tốt cho Tiểu Hạ mà thôi, lúc đầu ta cũng đã nói với cậu rồi, để trị được tật nà, ba thời điểm quan trọng nhất là mặt trời mọc, giữa trưa, và lúc mặt trời lặn, cậu phải đưa con bé lên đây trước khi mặt trời mọc, cộng thêm phải đi bộ cả quãng đường, cậu đã tính qua phải dậy sớm thế nào chưa? Tiểu Hạ ban ngày đã khổ sở trong âm trận, cần nghỉ ngơi nhiều, ở trong động đá vôi là tiện nhất, còn có chị em săn sóc, cậu hà tất chỉ vì một lần gặp mà khiến con bé phải chịu khổ?”

Nhạc Phong giận quá hóa cười: “Nói thì có lý đấy, nghe như tôi không biết lý lẽ vậy —– tôi vừa giao người cho các người ngày đâu tiên đã không cho tôi gặp mặt, các người còn nắm lý lẽ phải không?”

Thịnh Cẩm Như mặt không thay đổi nhìn anh: “Tiểu Hạ đã không khóc không nháo, cũng có nghĩa là nó không phản đối, nếu nó còn không ý kiến, người ngoài như cậu lại làm loạn ở Thịnh gia này, đúng là có phần thiếu sự dạy bảo của gia đình đi.”

Lời này chọc đến chỗ đau của Nhạc Phong, đời này anh hận nhất kẻ khác nói mình thiếu gia giáo hay ngấm ngầm nhục mạ cha mẹ mình, siết chặt nắm nay, cuối cùng đành lấy đại cục làm trọng, đóng cửa rầm một tiếng, tiếng vang cực lớn, mấy bà già đang làm việc bên trong đều giật mình một cái, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía cánh cửa đã đóng.

Mơ hồ vang lên một tiếng rầm, chắc là đã đạp đổ luôn cái hàng rào bên ngoài rồi.

Trở lại bên dưới, Thạch Gia Tín đã ngủ trước, trong thôn vốn hẻo lánh, hơn nữa lại đang cúp điện, không có gì để tiêu khiển, hình như trừ ngủ ra cũng chẳng có việc gì khác để làm —- Nhạc Phong chạy vào phòng anh ta, lật chăn lên, túm cổ áo xốc người lên: “Thạch Gia Tín, anh nói thật cho tôi, Thịnh Cẩm Như có phải sẽ không trả Đường Đường lại cho tôi nữa?”

Trong bóng tối, ánh mắt của Thạch Gia Tín rất sáng, nhưng anh ta không nhìn Nhạc Phong mà chỉ nhìn chằm chằm lên ngọn đèn đã tắt trên trần nhà, khóe miệng xẹt qua một tia cười quỷ dị: “Không đâu.”

Ngực Nhạc Phong phập phồng kịch liệt, câu trả lời này không phải điều anh muốn nghe, nhưng dường như đã nằm trong dự liệu —– anh rã rời buông tay, thân thể Thạch Gia Tín nảy trên chiếc đệm lò xò mấy cái, sau đó dùng tay chống giường ngồi dậy, lục lọi lấy ở đủ đầu giường ra một bao diêm, lắc lắc, chỉ còn lại một que, ánh lửa lóe lên trong chớp mắt đã tắt, mùi lưu huỳnh thoang thoảng lan ra trong đêm tối.

Thạch Gia Tín hỏi anh: “Anh định thế nào bây giờ?”

Nhạc Phong không trả lời câu hỏi của anh ta: “Thịnh Cẩm Như thực sự có thể chữa cho Đường Đường ư?”

“Bà ta không chữa được, trên đời này không ai có thể chữa được.”

Nhạc Phong ừ một tiếng, chậm rãi ngồi xuống giường, móc thuốc lá và bật lửa từ trong túi ra, lúc châm lửa, Thạch Gia Tín cầm ngọn nến dựng đứng ở tủ đầu giường tới châm lửa, ngọn lửa nhảy lên một cái, cuối cùng cũng bừng lên, cả phòng chìm trong ánh sáng màu cam âm u, nhìn vô cùng không chân thực.

Nhạc Phong rít một hơi thuốc, lại từ từ nhả ra, làn khói mang theo hơi ấm ít nhiều xoa dịu thần kinh đang vô cùng căng thẳng của anh.

“Có cách gì để tôi có thể tiến vào động đá vôi được không?”

“Không vào được.”

Nhạc Phong sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Thạch Gia Tín: “Cái gì gọi là không vào được?”

Thạch Gia Tín cười cười: “Mấy năm trước, động đá vôi có hai cửa ra, cả hai đều có cơ quan then chốt, mỗi cái có hai tầng cửa, một tầng cửa đá, một tầng cửa đồng, mỗi cánh cửa đều chỉ có duy nhất một chiếc chìa khóa.”

“Hai cánh cửa cách nhau rất xa, anh mà chạy thoát từ một trong hai cánh cửa thì người khác có đuổi ra theo cánh cửa còn lại cũng không kịp.”

“Hơn hai mươi năm trước, Thịnh Thanh Bình nửa đêm giết chết một trong hai bà vú trông cửa để trốn chạy, khi người trong động phát hiện ra, bà ấy đã khóa chặt cửa, mang chìa khóa đi, từ đó về sau, một cánh cửa trở nên vô dụng, trở thành tử môn của động đá vôi.”

“Dưới cơn giận dữ, Thịnh Cẩm Như xây một dãy nhà ở ngay cửa ra còn lại, hai mươi năm trời chưa từng xuống núi, bà ta đánh thêm một chiếc chìa khóa, giao cho hai người khác nhau nắm giữ, vậy còn chưa đủ, trên cánh cửa đồng còn dùng mật mã theo Cửu Tinh Phi phục, Cửu Tinh Phi phục, trên lưu năm tháng, dưới đón nhật nguyệt, cách một khoảng thời gian, mật mã lại thay đổi, ngoại trừ Thịnh Cẩm Như, không ai có thể mở được.”

“Cho dù anh có ép Thịnh Cẩm Như mở được cánh cửa kia, anh cũng không thể tiến vào giữa động đá được, muốn đến đó, phải đi qua một đoạn thủy đạo chín khúc, phải do người họ Thịnh đưa đò mới được. Huống chi hậu đại của chín loại chuông đều tập trung ở đó, thực sự lâm trận đối đầu, mỗi một loại chuông đều là thứ vũ khí giết người lợi hại, anh có mấy cái đầu để người ta vặt? Thịnh gia nữ nhân phần lớn đều không được tiếp nhận nền giáo dục bên ngoài, trưởng thành theo phương thức của gia tộc, không có khái niệm gì về thị phi, muốn đối phó với anh sẽ tuyệt đối không nương tay. Tiến vào động đã vôi? Anh nghĩ cũng đừng có nghĩ nữa?”

“Người nhà họ Tần cũng hung hãn đấy thôi, năm đó gài bẫy Thịnh Thanh Bình, bọn chúng còn không dám mò đến cái thôn nhỏ bên ngoài, chớ bàn đến động đá vôi.”

Nhạc Phong trầm mặc một lúc: “Vậy nên, người ngoài không có cách nào có thể tiến vào động được?”

Thạch Gia Tín cười khổ: “Có thể chứ, sao lại không, có bản lĩnh, anh điều một cái trực thăng đến, từ trên nhảy xuống, sau đó ném bom cho nổ tung cánh cửa kia, ôm một cái súng máy vọt vào, đại khái có khoảng 50% phần thắng. Sở dĩ là 50%, bởi vì chuông của con gái nhà họ Thịnh khả năng sẽ nhanh hơn độc hơn súng máy, anh còn chưa rờ đến cò súng đã toi mạng rồi.”

Nhạc Phong không nói gì, sau một lát, không biết là anh đang tự lẩm bẩm hay là đang nói với Thạch Gia Tín: “Vậy tôi phải làm sao bây giờ, Đường Đường còn đang ở trong đó.”

Thạch Gia Tín không trả lời mà đột nhiên nói ra một yêu cầu kỳ quái: “Nhạc Phong, cho tôi điếu thuốc đi.”

Châm thuốc, anh ta hít mạnh hai hơi rồi dừng, ngẩn ra nhìn đầu thuốc bốc lên, khói thuốc phút chốc tụ lại: “Nhạc Phong, trước khi đi tôi đã hỏi anh rồi, tôi đã bảo anh nghĩ cho kỹ, nghĩ rồi hãy quyết định, có lúc, chúng ta không còn đường nào để lùi.”

Nói xong, anh ta dụi tắt điếu thuốc, không hề sợ tàn thuốc làm bẩn ga giường: “Có câu này chắc sẽ không xuôi tai, nhưng tôi vẫn phải nói, Nhạc Phong, con đường anh chọn, phía trước tối đen, đen thui.”

Toàn thân Nhạc Phong cứng đờ, trong nháy mắt, anh cảm thấy máu trong huyết quản cũng đã ngừng chảy, da dẻ bốc lên khí lạnh, anh run lên một cái, bỗng nhiên vươn tay túm lấy cánh tay Thạch Gia Tín: “Anh có cách đúng không? Anh nghĩ cách gì đi, Đường Đường là một cô gái tốt, nể mặt cô ấy đã giúp đỡ anh, anh hãy nghĩ ra cách gì đó đi.”

Thạch Gia Tín nở nụ cười, giọng điệu vừa cổ quái lại vừa thê lương: “Tôi đã giúp rồi, tôi đã nhắc nhở anh rồi Nhạc Phong. Có thể tiến vào động đá vôi thì tôi đã sớm vào rồi, Tư Tư đang ở trong đó, tôi muốn tiến vào đó hơn bất cứ kẻ nào.”

Trái tim Nhạc Phong thoáng chốc trở nên lạnh lẽo.

Bằng trực giác, anh biết Thạch Gia Tín không nói xạo.

Hai người đều không nói gì, cứ lẳng lặng ngồi yên như vậy, cho đến khi ngọn nến cháy đến tận cùng, tan thành một bãi sáp nến trên tủ, liều mạng le lói một lần cuối cùng, sau đó đột ngột tắt phụt, quay về tĩnh lặng.

Ngày hôm sau không mưa nữa, trời rất âm u, sáng sớm, đám người trong thôn liền vác thang trèo lên cột điện sửa đường dây, bàn tán ồn ào, nghe mà khiến người ta nhức đầu, đêm qua Nhạc Phong ngủ không ngon, đầu óc đờ đẫn như không hoạt động. Tối qua, anh đã suy nghĩ lung tung cả đêm, đến cả chuyện tìm “trực thăng” hoang đường mà Thạch Gia Tín nói, anh cũng nghiêm túc suy tính: Năm đó hình như có mấy chiến hữu ở lại, không biết đã lên tới cấp bậc gì, có quan hệ với Không quân được không? Hay là mua đứt một cái trực thăng dân sự có vẻ dễ hơn….

Cả ngày vẫn ở trong trạng thái như vậy, cuối cùng đầu óc cũng trống rỗng, chẳng còn sức lực suy nghĩ bất cứ chuyện gì, gần xế chiều liền gục xuống bàn ngủ, lúc tỉnh lại trời đã đen ngòm, Thạch Gia Tín ngồi trong phòng xem phim, Nhạc Phong hoảng hốt một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Thạch Gia Tín nhìn đồng hồ đeo tay một cái: “Hơn mười giờ rồi, không phải lên nữa, gần nửa đêm rồi, ngủ sớm đi.”

Nhạc Phong do dự một chút: “Tôi vẫn muốn lên xem.”

Lên đến nơi, lại hối hận vì đã không nghe lời của Thạch Gia Tín: Mấy căn phòng đều tối om, cái hàng rào bị anh đạp đổ vẫn còn treo ở đó, đi vào trong sân, nghe thật kỹ có thể thấy tiếng phụ nữ đang ngáy, Nhạc Phong ngồi trên tảng đá thật lâu, đầu óc trống rỗng, vô tình ngẩng đầu phát hiện phía trước cách đó không xa đúng là nơi Quý Đường Đường rửa mặt đánh răng, nhớ tới ngày hôm đó cô ngậm nước phun trái phun phải như vòi nước, Nhạc Phong vừa chua xót vừa muốn cười, cuối cùng toàn thân bỗng chốc bị một cơn sợ hãi kinh hoàng bao phủ: Thực sự chẳng lẽ đã bị Thịnh gia ép đến độ này, không thể gặp lại Đường Đường nữa hay sao?

Thịnh gia có đáng sợ hay không? Ban đầu anh không nghĩ tới, chí ít, không giống như đám người nhà họ Tần thực sự động dao thấy máu, thậm chí có lộ diện cũng chỉ là mấy bà lão run rẩy gió thổi là đổ, nhưng tiếp xúc vào mới phát hiện những người này rất âm hiểm, bên ngoài thì tỏ vẻ ôn hòa, bên trong lại làm việc độc ác, một việc cũng không chừa.

Nếu ví Tần gia như một cơn lốc, Thịnh gia quả thực là cát lún sa mạc, một cơ lốc có thể cuốn đi tất cả, nhưng tìm một công sự kiên cố che chắn còn có thể chống đỡ được, còn nếu sa vào cát lún, con người chỉ như con ếch trong nồi nước nóng, mắt mở trừng trừng nhìn bản thân bước từng bước trên con đường tuyệt vọng, lại chẳng có biện pháp gì.

Lần đầu tiên trong đời, Nhạc Phong cảm thấy mình lâm vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ, hoàn toàn không biết nên đi hương nào, dùng sức lực toàn thân, nhưng không biết ra sức tại đâu, vung nắm đấm ra, cũng chỉ đụng tới vải bông mềm nhũn.

Cũng không biết qua bao lâu, anh rùng mình một cái, Nhạc Phong mới cảm thấy lạnh, anh thở dài theo đường cũ xuống núi, đi được nửa đường thì mơ hồ nghe thấy tiếng mô tô, từ xa nhìn lại có ánh đèn pha, xuyên qua tầng tầng rừng rậm trên đường núi.

Chắc là xe đi ngang qua, loại người như Thịnh gia, chắc cũng chẳng có khách khứa gì đến chơi.

Ngày thứ ba, sáng sớm tất cả đều bình thường, đại khái khoảng 9, 10 giờ, Nhạc Phong nhạy bén nên nhận ra sự khác biệt, người dưới chân núi đồng loạt kéo tới, một đám người tụ tập lại trong nhà của một nhân vật tựa tựa như trưởng thôn, cao giọng kịch liệt tranh cãi về chuyện gì đó, những người đến sau không chen vào trong nhà được, tụm năm tụm ba ở cửa thôn xì xào bàn tán, Nhạc Phong ở trong phòng nhìn mà thấy lạ, hỏi Thạch Gia Tín: “Thế này là làm sao?”

Thạch Gia Tín cũng thấy lạ: “Biết được, để tôi qua hỏi xem.”

Nhạc Phong biết mình là người ngoài, không được yêu quý gì, cũng không chường mặt ra để người ta ghét làm gì, được một lúc Thạch Gia Tín quay lại, nhún vai với Nhạc Phong: “Nói là việc nhà, vì tôi ở đây cũng là “người ngoài”, nên cả tôi cũng không nói. chỉ bảo chúng ta ngoan ngoãn ở yên đây.”

Nói xong nhìn ra ngoài dẩu miệng, theo hướng chỉ của anh ta, Nhạc Phong thấy ngoài cửa cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng, khoanh tay nhìn căn nhà bọn họ đang ở, giám thị một cách rõ ràng.

Nhạc Phong cười lạnh một tiếng: “Thịnh gia Thạch gia nhà các người thực sự coi mình là cái rốn của vũ trụ rồi, chuyện bằng cái rắm cũng phòng này phòng kia, làm như người ta muốn biết lắm vậy.”

Thạch Gia Tín không để ý tới anh, mở cửa sổ ra buồn bực xem động tĩnh bên kia: “Anh thì không lạ gì, tôi thì thấy lạ đây, thật đấy, Nhạc Phong, tôi chưa nhin thấy cảnh này bao giờ.”

Đừng nói là Thạch Gia Tín chưa nhìn thấy tình cảnh này bao giờ, những kẻ hơn anh ta cả chục tuổi cũng còn đang hoảng hốt.

Gần chính ngọ, trong động đá vôi bỗng nhiên vang lên những tiếng ngân dài, đinh đinh đang đang, ba dài hai ngắn, nem theo ống đồng chôn sâu trong động đá vôi truyền đến, tất cả mọi người đều có chút giật mình, ngay đến cả Thịnh Cẩm Như cũng không đoán được chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Thanh tỷ lớn tuổi nhất bỗng dưng mở trừng cặp mắt già nua, khản giọng kích động kêu lên: “Kim quản phi thanh, đại nạn!”

Vài chữ ngắn ngủn, lại khiến tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.

Chuyện phải kể từ hơn trăm năm trước, khi động đá vôi mới được khai phá, để tiện cho việc liên hệ khẩn cấp truyền âm cảnh báo giữa bên ngoài và bên trong đã, bên sâu trong động có chôn một hệ thống ống đồng dẫn âm, dựa theo tiết tấu ngừng nghỉ và gõ nhịp nhất định, có thể truyền thông tin vào động, mới đầu ám ngũ phi thường phức tạp, sau đó theo thời gian mà thay đổi, dần dần mai một. Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Thịnh gia đã tìm một nơi hẻo lánh như vậy, nào có việc gì để mà báo động? Hơn nữa trong vòng một ngày, Thịnh Cẩm Như tất nhiên sẽ ra vào động, không có việc gì gấp rút đến độ phải dùng kim quản phi thanh —- lâu ngày, cũng chẳng còn ai sử dụng, ngay cả mười năm trước khi Thịnh Thanh Bình bỏ trốn cũng không ai nghĩ đến chuyện dùng kim quản phi thanh…

Chẳng lẽ là người thanh niên đi cùng Thịnh Hạ lại gây sự? Khả năng không lớn, Thịnh Hạ còn đang ở trong động, cậu ta dù sao cũng phải sợ ném chuột vỡ bình chứ, hơn nữa, Thạch gia trưởng bối đều trấn thủ trong trấn, đáng vì một chuyện nhỏ mà làm rối loạn trận tuyến hay sao?

Thịnh Cẩm Như chậm rãi đứng dậy, từ bờ đá nhìn xuống, người phụ nữ hai đầu kia đã đang chuẩn bị chống bè, ngoại trừ Thanh tỷ tuổi cao vẫn đang ngồi tại chỗ ra, những người khác đều mang vẻ kinh hoàng mà vây xung quanh.

Kim quản phi thanh là tiếng báo động khi Thịnh gia gặp phải chuyện cực kỳ khó giải quyết, hơn nữa Thanh tỷ lại thốt lên hai chữ “Đại nạn”, đám tiểu bối chưa có kinh nghiệm của Thịnh gia không thấy hoảng hốt mới lạ, lúc này, người đứng đầu phải bình tĩnh, bằng không một đám láo nháo, còn chưa biết xảy ra chuyện gì nội bộ đã hỗn loạn, chẳng phải là để người ngoài chê cười hay sao?

“Cầm chuông theo, mỗi một chi cử một người theo ta, những người khác đi qua thủy đạo, lui về sau thềm đá, để lại hai người…”

Nói đến đây, trên cao bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, khiến những sợi dây đồng liên tục rung lên, Quý Đường Đường ngồi giữa âm trận bỗng dưng trợn mắt, giữa hai tròng mắt dâng lên một tầng huyết quang, ngay sau đó nhanh chóng rút đi, cô vô thức giật giật, chợt nghe thấy tiếng bước chân lại gần, cô do dự hai giây, lại nhanh chóng nhắm mắt lại.

—– “Bà cố, đã quá ngọ rồi. Lẽ ra ba ngày quá nửa là phải có ý thức trở lại rồi, giờ đã gần đến ngày cuối, hình như vẫn không có gì khởi sắc…”

—– “Ngươi thì biết cái gì, ba ngày chỉ là con số tầm thường, có một số người nếu như bị tổn thương quá nặng thì sẽ phải kéo dài thời gian. Hơn nữa lúc đầu do ta nóng vội, thời gian con bé tiến vào âm trận đã qua lúc mặt trời mọc… Trình tự đảo lộn, không biết có phải không ổn hay không… để lại vài người chăm sóc cho Thanh tỷ, cho Tiểu Hạ ăn, mặt trời lặn nhớ kỹ tiếp tục đưa nó vào âm trận.”

Thịnh Cẩm Như nói xong cũng đi xuống dưới, đám người tụ tập lại lúc trước dường như lúc này mới phản ứng kịp, nhanh chóng tản ra khắp mọi nơi chuẩn bị, lúc đi ngang qua Thanh tỷ, bà ta vẫn còn thấp giọng thì thào: “Kim quản phi thanh, đại nạn… đại nạn…”

Giọng nói càng lúc càng nhỏ, mái tóc thưa thớt bạc trắng rũ xuống, nhìn kiểu gì cũng thấy đầy vẻ tiêu điều chẳng lành, Thịnh Cẩm Như buồn bực trong lòng, bước nhanh qua bà ta, đột nhiên quát lên một câu như muốn hả giận: “Đều nhanh hết lên cho ta!”

Gõ Kim quản là quyết định chung của đám bô lão Thạch gia và Thịnh gia, bọn họ chưa bao giờ gặp phải tình huống này —– đừng nói là gặp, ngay cả nghĩ cũng chưa từng, nhất thời luống cuống trận tuyến, hơn nữa con người ít nhiều đều có thiên tính đổ dầu vào lửa loạn càng thêm loạn, một người nói ra, những kẻ khác không ngừng hưởng ứng, hơn nữa nhất thời không có cách nào để liên lạc với Thịnh Cẩm Như trong động đá vôi, vậy mà lại mang biện pháp cảnh báo cổ xưa nhất ra dùng.

Trên đường đi, Thịnh Cẩm Như vẫn luôn suy đoán đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, phải thừa nhận, tình thế trước mắt thực sự nằm ngoài dự liệu của bà ta, nhưng bà ta không hề lo lắng, thậm chí còn bình tĩnh hơn lúc bình thường.

Bà ta cười lạnh buông một câu: “Người nhà họ Tần tới, tới làm gì, muốn chết sao?”

Gần như cùng lúc đó, trong căn phòng chủ tịch xã thôn dưới mà Nhạc Phong và Quý Đường Đường đã từng đặt chân, Tần Thủ Thành cũng nói với Tần Thủ Nghiệp một câu tương tự.

“Đại ca, chúng ta tới đây làm gì, muốn chết sao?”

Tần Thủ Nghiệp không nói gì, ông ta tựa người trên ghế, ngắm bức tranh chữ treo trên bức tường đối diện, “Một lòng vì công, liêm khiết thanh bạch”, không biết là chữ của thư pháp gia kém danh nào, bên dưới còn phác một thư sinh đầy vẻ thương dân oán trời, Thịnh gia che giấu cũng giỏi lắm, người thường, ai có thể ngờ được một cái thôn nhỏ lại ẩn chứa bí mật như vậy?

So với vẻ nhàn nhã của ông ta là vẻ căng thẳng và kinh hoàng khó mà che giấu được của những kẻ khác, Tần Thủ Nghiệp mắt lạnh quét một vòng qua vẻ sợ hãi bủn rủn của đám thanh niên trai tráng họ Tần, trong lòng dâng lên một tiếng trào phúng, đồng thời, ông ta cũng cảm thấy là lạ, tại sao mình lại không sợ chứ?

Xem chú hai kìa, mồ hôi đã rịn hết cả ra rồi, bản thân mình trước đây chẳng phải cũng rất kiêng dè Thịnh gia hay sao, giờ tại sao lại không sợ chứ?

Ông ta nghĩ mãi nghĩ mãi, bỗng nhiên nghĩ đến một lời giải thích, đáp án này rất chuẩn, khiến cho ông ta không nhịn được mà bật cười.

Không phải vẫn có câu, chân đất không sợ kẻ đi giày hay sao, giờ ông ta đâu chỉ chân đất, đến chân ông ta còn chẳng có, ông ta còn gì phải sợ nữa?

Đối với biểu hiện của ông ta, Tần Thủ Thành đã khó mà nén được.

“Anh cả! Anh lý trí một chút được không? Vừa ròi anh cũng nghe thấy bọn họ nói rồi đấy, Thịnh Hạ đã quay về rồi, muốn cướp người từ tay nhà họ Thịnh, anh điên rồi sao? Đây là địa bàn của người ta! Bọn chúng chỉ cần búng tay là có thể nghiền nát chúng ta, anh cả, sao anh cứ cố chấp như vậy, chí ít anh phải suy nghĩ một chút cho mấy đứa tiểu bối của nhà họ Tần này chứ!”

Tân Thủ Nghiệp mở mắt, lạnh lùng nói: “Ai bảo với chú, tôi muốn cướp người từ trong tay nhà họ Thịnh?”

“Chú nghĩ tôi là thằng đần à?” Tần Thủ Nghiệp cười đầy dữ tợn, vươn tay chỉ vào đầu mình, “Tôi bị cán vào chân, chứ không phải ở đây, Thịnh Hạ quay lại Bát Vạn Đại sơn, cũng như cá về nước, có giăng thêm bao nhiêu lưới cũng uổng công, tôi không hiểu hay sao, còn cần chú nhắc!”

Tần Thủ Thành sửng sốt một chút, một lúc sau giọng nói có vẻ giật cục: “Vậy… vậy anh tới đây, là vì cái gì?”

“Vì cái gì?” Tần Thủ Nghiệp lặp lại những lời này, dường như đang hỏi Tần Thủ Thành, lại như đang hỏi chính bản thân mình, hỏi mãi hỏi mãi, ông ta đột nhiên cảm thấy kích thích cuồng loạn, quăng cái nạng trên ghế xuống, hai tay ông ta cật lực ôm lấy cái chân đã đứt, cắn chặt răng, vậy mà lại vác cái chân gãy kia lên trên mặt bàn.

Tần Thủ Thành bị hành vi quái dị này của Tần Thủ Nghiệp làm cho sợ đến mức lui lại hai bước, Tần Thủ Nghiệp đang ngồi trên ghế, ông ta vừa nhấc cái chân lên như vậy, toàn thân đều lộ vẻ vặn vẹo mà quái dị, phần chân đứt đoạn để sát mép bàn, để lộ ra một phần được băng bó kỹ chừng mười centimet.

“Vì cái gì, chú nói xem, vì cái gì?” Tần Thủ Nghiệp nói xong liền phát cuồng, gần như điên dại xé rách ống quần và băng vải, Tần Thủ Thành muốn ngăn cản nhưng không kịp, cái chân gãy rớm máu lộ ra, từ góc độ của ông ta, thậm chí còn có thể nhìn thấy rõ đầu khớp xương trắng hếu.

“Dù sao cũng phải có kẻ đứng ra, trả lại công bằng cho cái chân này chứ, ” Gương mặt Tần Thủ Nghiệp đầy vẻ cổ quái, cười một tiếng quỷ dị, giọng nói bỗng nhiên đè thấp, như đang lẩm bẩm một bí mật không thể cho ai biết, “Thịnh Hạ tao không đòi được, nhưng nếu đòi một người ngoài thì sao? Hả?”

Chọn tập
Bình luận