Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Gái Mất Tích

Chương 17: Nick Dunne

Tác giả: Gillian Flynn
Chọn tập

Bốn ngày trôi qua

Năm giờ sáng. Rand và tôi ngồi uống cà phê trong trụ sở Tìm kiếm Amy Dunne trống không, chờ đợi cảnh sát đang điều tra Lonnie. Từ tấm ảnh treo trên tường, Amy lại chăm chăm nhìn chúng tôi. Bức ảnh của cô ấy trông thật đau khổ.

“Ta chỉ không hiểu tại sao con bé không nói gì với con nếu nó cảm thấy sợ hãi chứ.” Rand nói. “Tại sao nó lại không nói với con nhỉ?”

Amy đã đến khu trung tâm thương mại vào Ngày lễ tình yêu, chứ không phải ngày nào

khác, để mua một khẩu súng – đó là điều mà anh bạn Lonnie của chúng tôi đã cho biết. Cô ấy có phần lúng túng và bồn chồn: Có lẽ tôi đang dại dột, nhưng… thực sự chỉ là tôi nghĩ mình cần một khẩu súng. Tuy nhiên, cô ấy hầu như rất sợ hãi. Có kẻ nào đó đã uy hiếp cô ấy, Amy nói với Lonnie như vậy. Cô ấy không nói gì cụ thể hơn, nhưng khi anh ta hỏi Amy xem cô ấy cần loại súng nào, thì cô ấy nói rằng: Loại có thể nhanh chóng hạ gục đối phương. Anh ta đã hẹn cô ấy vài ngày sau hãy quay lại, và cô ấy đã đúng hẹn. Lonnie đã không thể kiếm cho cô ấy một khẩu súng (“Anh bạn biết đấy, đó không phải mối bận tâm của tôi”), nhưng giờ thì anh ta ước gì mình đã có thể giúp. Anh ta nhớ Amy khá rõ, đã nhiều tháng qua, anh ta luôn băn khoăn không hiểu cô gái đó thế nào rồi, một cô gái tóc vàng xinh đẹp với nét mặt sợ hãi, đã cố kiếm cho mình một khẩu súng vào Ngày lễ tình yêu.

“Con bé có thể sợ ai được nhỉ?” Rand đặt câu hỏi.

“Hãy cho con biết thêm về Desi nữa đi, Rand.” Tôi nói. “Bố đã bao giờ gặp hắn ta chưa?”

“Nó có đến nhà ta vài lần.” Rand chau mày, cố nhớ lại. “Một gã khá bảnh trai, rất quan tâm đến Amy – nó đối xử với con bé như công chúa vậy. Nhưng ta chưa bao giờ thích nó cả. Ngay cả khi chuyện của hai đứa diễn ra tốt đẹp – thứ tình yêu trẻ dại, mối tình đầu của Amy – thậm chí lúc ấy ta đã ghét nó rồi. Nó rất vô lễ với ta, không thể hiểu nổi sao lại thế nữa. Nó tỏ rõ tính sở hữu đối với Amy, lúc nào cũng vòng tay ôm lấy con bé. Ta thấy hành động đó thật kỳ quặc, vô cùng kỳ quặc, đến mức nó còn không thèm tỏ ra lễ phép với chúng ta. Trong khi phần lớn các chàng trai đều muốn giữ quan hệ tốt với bố mẹ của bạn gái mình.”

“Con cũng vậy.”

“Và con đã như vậy!” Rand mỉm cười. “Con đã tỏ ra lo lắng rất đúng mực, điều đó rất dễ thương. Desi thì chẳng tỏ gì hết mà chỉ thấy ghê tởm.”

“Desi chỉ ở cách thành phố này khoảng một giờ xe chạy.”

“Đúng vậy. Còn Hilary Handy thì sao?” Rand vừa nói vừa dụi mắt. “Ta không muốn là một kẻ thành kiến về giới tính – nhưng con bé đó đáng sợ hơn cả Desi. Mà gã Lonnie ở khu mua sắm đó cũng không nói rằng Amy đang khiếp sợ một gã đàn ông.”

“Không, hắn ta chỉ nói cô ấy sợ hãi.” Tôi nói. “Có một phụ nữ trẻ ở Noelle Hawthorne – sống gần bọn con. Cô ta đã khai với cảnh sát rằng cô ta là bạn thân của Amy, mà con thừa biết là không phải vậy. Cả hai thậm chí còn không phải bạn bè. Chồng cô ta nói cô ta mắc chứng cuồng loạn. Rằng cô ta vừa xem những tấm ảnh của Amy, vừa khóc lóc. Lúc ấy con đã nghĩ đó là những bức ảnh trên Internet, nhưng… chuyện gì sẽ xảy ra nếu đó là những tấm ảnh thực sự về Amy mà cô ta có được? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô ta đã lén lút theo dõi Amy?”

“Cô ta đã cố bắt chuyện với ta hôm qua, lúc ấy ta đang bận bịu một chút.” Rand nói. “Cô ta đã trích dẫn một vài điều gì đó trong Amy tuyệt vời. Đúng hơn là Amy tuyệt vời và Cuộc chiến của những người bạn thân. ‘Bạn thân là những người hiểu rõ chúng ta nhất.’”

“Nghe có vẻ giống Hilary thật.” Tôi nói. “Tất cả đều đã trưởng thành.”

Hơn bảy giờ sáng thì chúng tôi gặp Boney và Gilpin tại một quán IHOP nằm bên đường cao tốc để chốt lại vấn đề: Điều ngớ ngẩn là chúng tôi đang phải thực hiện nhiệm vụ của bọn họ. Thật điên rồ khi chính chúng tôi mới là người lần tìm ra manh mối. Đã đến lúc phải để FBI vào cuộc nếu những tay cớm vùng này không thể giải quyết được vấn đề.

Một cô phục vụ bàn mũm mĩm có đôi mắt màu hổ phách nhận yêu cầu của chúng tôi, và rõ ràng là cô ta nhận ra tôi, nên vừa rót cà phê, vừa cố nấn ná để nghe lỏm từ xa cho đến khi Gilpin xua cô ta đi. Mặc dù vậy, cô ta vẫn lởn vởn như một con ruồi bướng bỉnh. Khi thì rót đầy lại cà phê, khi thì mang khay thức ăn tới, và đồ ăn của chúng tôi được phục vụ nhanh đến mức kỳ diệu. Trong lúc đó, cuộc tranh luận của chúng tôi trở nên căng thẳng. Điều này là không thể chấp nhận được… không cần thêm cà phê nữa, cảm ơn… thật không thể tin được là… ừ, được rồi, rượu whisky lúa mạch đen cũng được…

Trước khi chúng tôi kết thúc, Boney cắt lời. “Tôi hiểu, cũng là thường tình khi mọi người muốn tham dự vào việc này. Nhưng những gì các anh đã làm là vô cùng nguy hiểm. Các anh phải để chúng tôi giải quyết vấn đề này.”

“Chỉ có vậy thôi nhưng cô đã không giải quyết được.” Tôi nói. “Các anh chị không bao giờ có được thông tin này, về khẩu súng ấy, nếu không phải chính chúng tôi đêm qua đã đến đó. Vậy Lonnie đã khai gì với các anh chị?”

“Cũng giống như những gì anh ta nói với anh thôi.” Gilpin nói. “Amy muốn mua một khẩu súng, cô ấy đã khiếp sợ.”

“Anh có vẻ không ấn tượng mấy với thông tin này nhỉ.” Tôi gắt gỏng. “Có phải anh cho rằng hắn ta đang dựng chuyện phải không?”

“Chúng tôi không cho là hắn ta dựng chuyện.” Boney lên tiếng. “Chẳng có lý do gì để hắn ta phải buộc cảnh sát để mắt tới mình cả. Hắn ta có vẻ ấn tượng về vợ anh. Rất là… Tôi không rõ nữa, có vẻ bối rối khi chuyện này xảy ra với cô ấy. Hắn ta nhớ từng chi tiết cụ thể. Nick, hắn ta nói hôm đó cô ấy đã mang một chiếc khăn màu xanh lục. Anh biết đấy, không phải một chiếc khăn mùa đông mà là một chiếc khăn thời trang.” Cô ta phẩy phẩy tay để ra hiệu rằng cô ta nghĩ thời trang là một thứ ngớ ngẩn, không đáng để cô ta phải chú ý. “Màu xanh ngọc. Anh nhận ra chứ?”

Tôi gật đầu. “Amy vẫn hay quàng chiếc khăn ấy khi mặc chiếc quần jeans màu xanh da trời.”

“Còn có cả một chiếc ghim cài áo nữa – một chữ A màu vàng cách điệu thì phải?”

“Đúng rồi.”

Boney nhún vai: Vậy nhé, vấn đề đã rõ.

“Cô không nghĩ có thể hắn ta đã quá ấn tượng với cô ấy đến mức… bắt cóc cô ấy sao?” Tôi hỏi.

“Hắn ta có bằng chứng ngoại phạm. Vững như bàn thạch.” Boney vừa nói vừa nhìn tôi với vẻ châm chọc. “Thành thật mà nói, chúng tôi vừa bắt đầu chuyển hướng điều tra theo… một loại động cơ khác.”

“Điều gì đó… mang tính cá nhân hơn.” Gilpin bổ sung. Anh ta hồ nghi nhìn xuống chiếc bánh kếp được trang trí bằng dâu tây và kem của mình, rồi gạt đám dâu và kem sang một bên đĩa.

“Mang tính cá nhân sao?” Tôi nói. “Vậy có nghĩa là các anh chị sẽ nói chuyện với Desi Collings hoặc Hilary Handy phải không? Hay tôi phải làm việc đó?” Thực tế thì tôi đã hứa với Marybeth là hôm nay sẽ đi gặp bọn họ.

“Chắc chắn rồi, chúng tôi sẽ nói chuyện với bọn họ.” Boney nói với giọng điệu xoa dịu như thể một cô bé đang hứa với bà mẹ khó tính của mình rằng sẽ ăn nhiều hơn vậy. “Chúng tôi không cho đó là một manh mối – nhưng vẫn sẽ nói chuyện với bọn họ.”

“Vậy thì tốt rồi, cảm ơn vì đã thực hiện đúng phận sự của các anh chị, đại loại vậy.” Tôi đáp. “Còn Noelle Hawthorne thì sao? Nếu cô muốn tìm ai đó ngay gần kề nhà chúng tôi thì đó chính là cô ta, và cô ta có vẻ bị ám ảnh vì Amy thì phải.”

“Tôi hiểu, cô ta đã gọi cho chúng tôi, và cô ta cũng có trong danh sách của chúng tôi.” Gilpin gật đầu. “Hôm nay.”

“Tốt. Các anh chị còn định làm gì nữa không?”

“Nick, thực tế là chúng tôi mong anh sẽ dành chút thời gian cho chúng tôi, để chúng tôi có thể hỏi thêm anh một số vấn đề.” Boney nói. “Vợ chồng thường hiểu nhau hơn họ tưởng. Chúng tôi muốn anh suy nghĩ thêm một chút về cuộc cãi vã – sự việc mà cô, ờ, Teverer đó đã vô tình nghe được giữa anh và Amy vào buổi tối trước khi cô ấy mất tích.”

Rand đột ngột quay sang tôi.

Jan Teverer, người phụ nữ với món thịt hầm kiểu Cơ đốc giáo, không còn chỗ đứng trong mắt tôi nữa.

“Ý tôi là, liệu có phải vì – tôi biết điều này rất khó nghe, nhưng thưa ông Elliott – vì Amy đang phải chịu áp lực gì đó hay không?” Boney hỏi với ánh mắt ngây ngô. “Ý tôi là, có lẽ cô ấy đã tiếp xúc với một số đối tượng không hay trong thị trấn này. Có vô vàn những kẻ buôn bán ma túy. Có thể cô ấy đã bị mất kiểm soát, nên đó chính là lý do vì sao cô ấy muốn mua một khẩu súng. Phải có một lý do nào đó khiến cô ấy muốn có một khẩu súng để phòng vệ mà không nói với chồng mình. Và Nick ạ, chúng tôi muốn anh suy nghĩ kỹ hơn về việc anh đã ở đâu tại thời điểm đó – thời điểm của cuộc cãi vã, khoảng 11 giờ đêm, cũng là lần cuối cùng người ta nghe thấy tiếng Amy…”

“Bên cạnh tôi.”

“Bên cạnh anh – và buổi trưa, khi anh đến quán bar. Nếu anh ra ngoài và đi lòng vòng trong thị trấn, lái xe ra bãi biển, loanh quanh ở bến tàu, thì chắc hẳn phải có ai đó trông thấy anh chứ. Thậm chí là một ai đó, anh biết đấy, dắt chó đi dạo chẳng hạn. Nếu anh có thể giúp chúng tôi, tôi nghĩ điều đó thực sự…”

“Hữu ích.” Gilpin bổ sung khi xiên trái dâu.

Cả hai bọn họ đều nhìn tôi chăm chú một cách đồng điệu. “Điều đó sẽ vô cùng hữu ích, Nick ạ.” Gilpin thân mật nhắc lại. Lần đầu tiên tôi được nghe về cuộc cãi vã – và rằng bọn họ biết là có chuyện đó – và bọn họ đã chọn thời điểm để nói với tôi ngay trước mặt Rand – và vờ như không phải đang bắt thóp tôi.

“Dĩ nhiên rồi.” Tôi nói.

“Anh không phiền cho chúng tôi biết đó là chuyện gì chứ?” Boney hỏi. “Cuộc cãi vã ấy?”

“Cái cô Teverer đó đã nói gì với các anh chị?”

“Tôi ghét phải tin lời cô ta vì tôi đã có anh ở đây rồi.” Cô ta rót thêm kem vào cà phê của mình.

“Cuộc cãi vã đó chẳng có nội dung gì cả.” Tôi mở lời. “Đó là lý do vì sao tôi đã không đề cập đến nó. Chỉ là hai chúng tôi lời qua tiếng lại với nhau, cặp vợ chồng nào đôi khi chẳng thế.”

Rand nhìn tôi như thể ông không thể hiểu tôi đang nói gì nữa: Lời qua tiếng lại? Anh nói lời qua tiếng lại là cái gì mới được chứ?

“Chỉ là, cãi vã về bữa tối.” Tôi nói dối. “Về việc chúng tôi sẽ làm gì cho bữa tối nhân kỷ niệm ngày cưới. Anh chị biết đấy, Amy thuộc tuýp người truyền thống trong những sự việc thế này…”

“Tôm hùm!” Rand cắt ngang. Ông ấy quay sang đám cảnh sát. “Năm nào Amy cũng làm tôm hùm cho Nick.”

“Đúng vậy. Nhưng trong thị trấn này thì mua tôm hùm ở đâu được chứ, mà còn tươi sống, bơi trong bể nữa, nên cô ấy đã tức giận. Tôi đã đặt bàn ở nhà hàng Houston…”

“Ta tưởng con đã nói là con không đặt bàn ở Houston cơ mà?” Rand chau mày.

“Ồ, vâng, xin lỗi, con đang lẫn lộn hết cả. Tôi mới chỉ có ý đặt bàn ở Houston thôi. Nhưng đáng lẽ tôi nên đặt trước ở đó để họ chuyển tôm hùm đến mới phải.”

Cả hai viên cảnh sát tình cờ cùng nhướng mày. Thật lạ lùng làm sao.

“Việc đó cũng chẳng phải đắt đỏ gì. Nhưng dù sao thì chúng tôi cũng đã bất hòa với nhau, đó là một trong những cuộc cãi vã không đáng có.” Tôi đưa một mẩu bánh kếp lên miệng. Tôi có thể cảm thấy hơi nóng đang bốc lên từ bên dưới cổ áo mình. “Chúng tôi đã cười phá lên cả tiếng đồng hồ liền chỉ vì chuyện đó.”

Tất cả những gì Boney nói chỉ là một tiếng “À.”

“Còn việc giải đố của anh đã đi đến đâu rồi?” Gilpin hỏi.

Tôi đứng dậy, đặt tiền lên bàn, chuẩn bị rời đi. Tôi không phải kẻ buộc phải chứng minh mình ở đây. “Vẫn chưa đi đến đâu cả – rất khó có thể nghĩ được gì mạch lạc trong lúc có quá nhiều chuyện xảy ra như thế này.”

“Thôi được rồi.” Gilpin nói. “Có vẻ như trò săn tìm kho báu không cho thấy manh mối

gì. Giờ thì chúng ta đều biết Amy đã có cảm giác bị đe dọa từ nhiều tháng nay. Nhưng

dù sao có thông tin gì xin cứ cho chúng tôi biết, được chứ?”

Tất cả lục tục bước ra ngoài trời nóng nực. Khi Rand và tôi đã vào trong xe thì Boney gọi với theo: “Này, Amy vẫn là số hai phải không Nick?”

Tôi chau mày về phía cô ta.

“Cỡ số hai ấy?” Cô ta nhắc lại.

“À, tôi nghĩ là vậy.” Tôi nói. “Đúng đấy. Cô ấy vẫn mặc cỡ số hai.”

Boney làm vẻ mặt kiểu Hmmm rồi vào xe của mình.

“Theo con nghĩ thế là thế nào?” Rand hỏi.

“Hai người đó ấy ạ, ai mà biết được chứ?”

Chúng tôi hầu như im lặng trên suốt chặng đường trở về khách sạn. Rand chăm chú nhìn dãy nhà hàng bán đồ ăn nhanh nhấp nhô phía ngoài cửa sổ, còn tôi thì mải nghĩ về lời nói dối của mình – nhiều lần nói dối của mình. Chúng tôi phải đi một vòng để tìm chỗ đỗ xe tại khách sạn Days Inn, cuộc hội thảo về tiền lương quả thực là một sự kiện lớn.

“Con biết không, thật buồn cười khi một kẻ sống cả đời ở New York như ta, mà vẫn quê kệch làm sao.” Rand nói trong khi đặt tay lên tay nắm cửa xe. “Khi Amy nói sẽ chuyển về đây, sống bên dòng sông Mississippi thơ mộng này, với con, ta đã hình dung… một màu xanh tươi, với ruộng đồng, với hàng cây táo, và cả những chuồng trại màu đỏ cũ kỹ kia nữa. Ta buộc phải nói với con rằng, ở đây quả thực là xấu.” Ông ấy cười phá lên. “Ta không thể nào nghĩ được một thứ gì đẹp đẽ trong cả thị trấn này. Ngoại trừ con gái ta.”

Ông ấy ra khỏi xe và sải bước thật nhanh về phía khách sạn, và tôi cũng không cố đuổi theo. Tôi bước vào trung tâm chỉ huy chỉ sau ông ấy một vài phút, ngồi xuống bên một chiếc bàn kê tách biệt ở phía cuối căn phòng. Tôi cần phải hoàn tất việc giải đố trước khi các câu đố biến mất, tìm hiểu bằng được Amy định đưa tôi đến đâu. Trong vài giờ ngồi ở đây, tôi sẽ giải câu đố thứ ba. Trong lúc chờ đợi, tôi bấm điện thoại.

“Vâng.” Một giọng nói bất nhẫn cất lên. Tiếng trẻ con khóc văng vẳng trong điện thoại. Tôi có thể nghe thấy người phụ nữ đó đang sấy tóc.

“Xin chào, có phải – có phải là Hilary Handy không?”

Cô ta gác máy. Tôi gọi lại.

“Xin chào?”

“Xin chào. Tôi nghĩ cuộc gọi trước đã bị gián đoạn.”

“Anh có thể đưa số máy này vào danh sách không nên gọi của anh được không…”

“Hilary, tôi không bán hàng gì cả, tôi gọi vì việc của Amy Dunne – Amy Elliott.”

Im lặng. Tiếng trẻ con khóc lại thét lên, một tiếng gào nửa cười nửa cáu giận.

“Có chuyện gì với cô ta vậy?”

“Tôi không biết cô có xem trên truyền hình không, nhưng cô ấy đã mất tích. Amy mất tích hôm mùng 5 tháng 7, trong một tình huống có khả năng liên quan đến vấn đề bạo lực.”

“Ồ. Tôi rất lấy làm tiếc.”

“Tôi là Nick Dunne, chồng cô ấy. Tôi vừa gọi điện cho các bạn cũ của cô ấy.”

“Ồ, vâng?”

“Tôi băn khoăn liệu cô có liên lạc với cô ấy không. Gần đây ấy.”

Cô ta thở phì phò vào điện thoại, ba lần hít vào thật sâu. “Có phải vì chuyện đó không, cái thứ nhảm nhí từ thời trung học ấy?” Ông bố xuất hiện qua điện thoại, tiếng trẻ con làm nũng toáng lên. “Mẹ, con muốn mẹ cơ.”

“Một lát nữa thôi, Jack.” Cô ta nói lớn vào khoảng không phía sau mình, rồi quay trở lại nói chuyện với tôi bằng thứ giọng chói tai giận dữ. “Có phải vậy không? Có phải đó là lý do anh gọi cho tôi không hả? Bởi chuyện đã từ hai mươi năm chết tiệt về trước rồi. Còn hơn ấy chứ.”

“Tôi biết. Tôi biết. Nghe này, tôi buộc phải hỏi. Nếu không hỏi thì tôi sẽ là một tên khốn nạn.”

“Mẹ kiếp, trời đất ơi. Giờ tôi là mẹ của ba đứa con rồi. Tôi chưa hề nói chuyện lại với Amy kể từ hồi trung học. Tôi đã rút ra được bài học cho mình. Nếu tôi có thấy cô ta trên phố thì tôi cũng tránh sang đường khác.” Tiếng đứa trẻ thét lên. “Tôi phải gác máy đây.”

“Chỉ một lát thôi, Hilary…”

Cô ta ngắt máy, và ngay lập tức điện thoại có thẻ dùng một lần của tôi rung lên. Tôi mặc kệ nó. Tôi phải tìm chỗ nào đấy để giấu cái thứ chết tiệt này mới được.

Tôi cảm thấy sự có mặt của ai đó, một phụ nữ, ở gần bên mình, nhưng tôi không ngước nhìn lên và thầm mong cô ta sẽ bỏ đi.

“Còn chưa đến trưa mà trông anh như thể vừa trải qua cả một ngày rồi vậy, tội nghiệp chưa kìa.”

Shawna Kelly. Cô ta cột tóc lên theo kiểu đuôi ngựa của mấy cô nàng õng ẹo. Cô ta đang trề đôi môi bóng nhẫy của mình về phía tôi. “Anh đã sẵn sàng nếm chút bánh Frito của tôi chưa nào?” Cô ta mang theo một hộp đồ ăn và đặt nó chỉ ngay phía dưới bộ ngực của mình, chất nhựa dẻo saran đổ mồ hôi đầm đìa. Những lời cô ta nói nghe như thể trong một video của mấy ban nhạc rock để tóc dài từ những năm 80 vậy: Anh có muốn nếm một chút bánh của em không?

“Tôi ăn sáng no rồi. Dù sao cũng cảm ơn. Cô thật tốt bụng.”

Thay vì bỏ đi thì cô ta lại ngồi xuống. Chiếc váy tennis màu lam ngọc làm lộ ra đôi chân được thoa kem kỹ lưỡng đến mức bóng loáng của cô ta. Cô ta đá đá tôi bằng mũi giày sạch bong hiệu Tretorn của mình. “Cưng có ngủ không vậy?”

“Tôi vẫn khỏe.”

“Nick, anh phải ngủ. Anh mà kiệt sức rồi thì còn giúp được ai nữa.”

“Có thể tôi sẽ đi trong ít phút nữa, để xem tôi có vài giờ nghỉ ngơi hay không.”

“Tôi nghĩ anh nên làm vậy. Tôi thực lòng đấy.”

Đột nhiên tôi cảm thấy biết ơn sự quan tâm của cô ta vô cùng. Bản chất đứa-con-trai-của-mẹ lại trỗi dậy trong tôi. Thật nguy hiểm. Dẹp đi, Nick.

Tôi đợi cô ta rời đi. Cô ta cần phải đi – mọi người đã bắt đầu hướng ánh mắt về phía chúng tôi rồi.

“Nếu anh muốn, ngay bây giờ tôi sẽ đưa anh về nhà.” Cô ta nói. “Một giấc ngủ ngắn chính là điều mà anh cần.”

Cô ta với tay chạm vào đầu gối tôi, và tôi bỗng thấy giận điên người khi cô ta không nhận ra là mình phải biến đi chỗ khác. Để cái hộp đồ ăn đó ở lại rồi biến đi, đồ gái lăng loàn bám dai như đỉa đói. Bản chất đứa-con-trai-của-bố lại trỗi dậy. Thực điên người.

“Sao cô không đăng ký với Marybeth?” Tôi cộc cằn nói và chỉ về phía mẹ vợ tôi bên chiếc máy Xerox, đang sao chụp cơ man nào là ảnh của Amy.

“Được thôi.” Cô ta chần chừ, còn tôi bắt đầu mặc kệ thái độ thẳng thừng của cô ta. “Vậy thì tôi để lại chiếc bánh cho anh. Mong là anh thích.”

Tôi có thể nhận thấy thái độ xua đuổi của mình đã khiến cô ta khó chịu, bởi cô ta chẳng thèm nhìn vào mắt tôi khi bỏ đi, chỉ xoay người rồi thong thả bước. Tôi cảm thấy thật tồi tệ, muốn xin lỗi và cư xử cho phải phép. Đừng có đi theo cô ta, tôi tự ra lệnh cho mình.

“Có tin tức gì không?” Là Noelle Hawthorne, xuất hiện tại đúng chỗ mà Shawna vừa mới bỏ đi. Cô ta trẻ tuổi hơn Shawna nhưng trông già hơn – thân mình béo ú với bộ ngực đồ sộ chảy sệ. Nét mặt cô ta chau lại.

“Cho đến giờ thì chưa.”

“Anh có vẻ đối mặt với mọi chuyện bình thản nhỉ.”

Tôi quay sang nhìn cô ta, không biết nên phải nói gì.

“Anh thậm chí có biết tôi là ai không?” Cô ta hỏi.

“Dĩ nhiên rồi. Cô là Noelle Hawthorne.”

“Tôi là bạn thân của Amy đấy.”

Tôi phải nói trước với cảnh sát mới được. Chỉ có hai cách để nhìn nhận về Noelle: Cô ta là một ả dối trá công khai trắng trợn – cô ta thích để lại ấn tượng rằng mình là bạn thân thiết với một người phụ nữ đang mất tích – hoặc là cô ta bị điên. Cô ta là một kẻ đeo bám kiên quyết phải trở thành bạn của Amy, và khi Amy né tránh cô ta thì…

“Cô có biết gì về Amy không hả Noelle?” Tôi hỏi.

“Dĩ nhiên là tôi biết, Nick. Tôi là bạn thân của cô ấy đấy.”

Chúng tôi trừng mắt nhìn nhau một lúc.

“Cô sẽ chia sẻ những gì mình biết chứ?” Tôi hỏi.

“Cảnh sát biết phải tìm tôi ở đâu. Nếu bọn họ quan tâm.”

“Thật quý hóa làm sao, Noelle. Tôi sẽ̃ đảm bảo là bọn họ phải nói chuyện với cô.”

Hai má cô ta đỏ ửng, hai khoảng tròn đỏ ở hai bên.

Cô ta bỏ đi. Còn tôi thì nghĩ̃ đến những điều nghiệt ngã, một trong những suy nghĩ đó đã vượt xa khỏi tầm kiểm soát của tôi. Tôi nghĩ: Bọn đàn bà thật quái đản. Không một ai có đủ tư cách hết: Ít cũng không, nhiều cũng không. Đàn bà thật điên rồ.

Khi trời tối hẳn, tôi lái xe về ngôi nhà bỏ không của bố tôi. Trên ghế bên cạnh tôi là câu đố của Amy.

Có thể anh thấy có lỗi khi đưa em đến đây

Phải thú nhận rằng em cảm thấy có phần kỳ quặc

Nhưng dường như chúng ta không có nhiều lựa chọn

Chúng ta quyết định: Mình sẽ ở lại đây

Hãy mang tình yêu của chúng ta tới ngôi nhà màu nâu nhỏ xinh này

Cho em chút thiện nguyện nào, hỡi chồng yêu nóng bỏng!

Câu đố này khó hiểu hơn so với những câu khác, nhưng tôi đoan chắc mình hiểu đúng. Amy đang ám chỉ đến Carthage, và rốt cuộc đã tha thứ cho tôi vì chuyển về đây. Có thể anh thấy có lỗi khi đưa em đến đây… [nhưng] Mình sẽ ở lại đây. Ngôi nhà màu nâu nhỏ xinh chính là ngôi nhà của bố tôi. Thực ra nó có màu xanh lam, nhưng Amy đang nhắc đến một chuyện đùa nho nhỏ khác nữa. Tôi luôn thích thú với những câu chuyện đùa của chúng tôi – chúng khiến tôi cảm thấy gắn bó với Amy hơn bất kỳ điều tâm sự nào hay những lần làm tình cuồng nhiệt hoặc nói chuyện tào lao cho đến sáng. Câu chuyện ngôi nhà màu nâu nhỏ xinh nói về bố tôi, và Amy là người duy nhất mà tôi đã kể câu chuyện này: sau khi bố mẹ ly hôn, tôi rất ít khi gặp bố nên tôi đã nghĩ về ông như một nhân vật trong sách truyện. Ông không hẳn còn là bố tôi nữa – người đáng lẽ phải yêu chiều tôi và dành thời gian ở bên tôi – mà là một nhân vật đôn hậu và có phần tầm cỡ tên là Ông Brown. Đó là nhân vật lúc nào cũng bận rộn với những công việc lớn lao vì nước Mỹ và thi thoảng (lắm) mới gặp tôi như một cách ngụy trang để đi lại dễ dàng hơn trong thành phố. Amy đã rưng rưng nước mắt khi nghe tôi kể câu chuyện này, tôi không có ý làm cho cô ấy khóc, mà chỉ có ý kể nó như một câu chuyện trẻ con vui vẻ mà thôi. Cô ấy nói với tôi rằng giờ đây cô ấy chính là gia đình của tôi, rằng cô ấy yêu tôi nhiều đến mức có thể bù đắp cho tôi tình thương bằng mười ông bố tệ bạc như vậy, và rằng kể từ giờ chúng tôi, hai chúng tôi, chính là gia đình Dunne. Sau đó cô ấy thì thầm bên tai tôi rằng: “Em có một nhiệm vụ có thể rất thích hợp với anh…”

Về chi tiết thiện nguyện kia, đó lại là một sự hòa giải khác. Sau khi bố tôi hoàn toàn mất trí vì căn bệnh Alzheimer, chúng tôi đã quyết định bán ngôi nhà của ông, nên Amy và tôi đã dọn dẹp lại ngôi nhà, sắp xếp đồ đạc để tặng cho tổ chức Thiện nguyện. Lẽ dĩ nhiên là Amy đã vô cùng hăng hái với công việc – gói ghém, xếp sắp, di chuyển – trong lúc đó tôi thờ ơ xem xét lại những đồ đạc của bố. Đối với tôi, mọi thứ đều là một câu đố. Một chiếc cốc có quai với những vết ố cà phê đậm màu hơn những chiếc khác chắc hẳn là chiếc cốc ông rất yêu thích. Một món quà tặng chăng? Ai đã tặng ông nhỉ? Hay là ông tự mua cho mình? Tôi hình dung việc mua sắm đối với bố tôi hẳn bị coi là một thứ nhu nhược. Mặc dù vậy, lục tìm trong tủ quần áo của ông tôi phát hiện được năm đôi giày, còn mới tinh bóng loáng, vẫn đặt trong hộp. Ông đã tự mình mua những thứ này sao, cho thấy một Bill Dunne cởi mở hơn so với một con người dần tách biệt mình trong cô đơn chăng? Có phải ông đã đến cửa hàng Shoe-Be-Doo-Be để mẹ tôi chọn giúp, một điều thường thấy trong hàng loạt những đức tính tốt đẹp của bà? Lẽ dĩ nhiên là tôi đã không chia sẻ những suy tư đó của mình với Amy, như thế tôi sẽ không mang tiếng là kẻ chểnh mảng trốn việc như tôi vẫn thường vậy.

“Đây. Hộp đây. Để cho Thiện nguyện.” Cô ấy nói khi bắt quả tang tôi ngồi bệt trên sàn nhà, tựa mình vào tường và chăm chăm nhìn chiếc giày. “Anh cho đôi giày vào hộp đi. Được không?” Tôi xấu hổ nên đã cằn nhằn cô ấy, cô ấy gắt gỏng lại với tôi, và… lại như mọi khi.

Tôi phải nói thêm, để bênh vực cho Amy, rằng cô ấy đã hai lần hỏi xem liệu tôi có muốn nói chuyện, liệu có tôi có chắc rằng mình muốn làm điều này không. Đôi khi tôi bỏ qua những chi tiết như vậy. Sẽ tiện cho tôi hơn. Thực tế là, tôi muốn cô ấy phải thấu hiểu suy nghĩ của tôi, như vậy tôi sẽ không phải hạ thấp mình bằng cách nói toạc ra theo kiểu cách phụ nữ đó. Đôi khi tôi cảm thấy mình có lỗi, cũng như Amy, khi chơi trò cố-hiểu-anh-đi đó. Tôi cũng đã bỏ qua chi tiết này nữa.

Tôi là một kẻ chỉ thích dối trá về sự chểnh mảng của mình.

Khoảng hơn mười giờ tối thì tôi dừng xe trước cửa ngôi nhà của bố tôi. Một ngôi nhà nhỏ xinh gọn gàng, một nơi lý tưởng để bắt đầu (hoặc kết thúc) một mái ấm gia đình. Hai phòng ngủ, hai phòng tắm, phòng ăn, căn bếp tuy cũ kỹ nhưng tươm tất. Tấm biển đề bán nhà được dựng ở sân trước đã hoen gỉ. Một năm qua vẫn không thay đổi gì.

Tôi bước vào ngôi nhà nặng mùi ẩm mốc, hơi nóng cuốn lấy tôi. Hệ thống báo động rẻ tiền mà chúng tôi đã lắp đặt sau ba lần bị trộm bắt đầu kêu bíp bíp, như thể tiếng quả bom nổ chậm đang đếm ngược vậy. Tôi nhập mật mã, những con số đã khiến Amy phát điên vì nó đi ngược với tất cả những nguyên tắc cài đặt mật mã. Đó là ngày sinh của tôi: 81577.

Mật mã bị từ chối. Tôi thử lại lần nữa. Mật mã bị từ chối. Mồ hôi chảy thành giọt trên lưng tôi. Amy đã luôn cảnh báo tôi về việc đổi mật mã. Cô ấy nói thật vô tác dụng khi đặt một mật mã có thể dễ dàng đoán được như thế, nhưng tôi biết lý do thực sự. Cô ấy tức giận vì đó là ngày sinh của tôi chứ không phải là ngày cưới của chúng tôi: Lại một lần nữa tôi đã chọn tôi thay vì chúng tôi. Giờ thì những hoài niệm ngọt ngào về Amy của tôi đã biến mất. Tôi ấn mạnh ngón tay mình lên các con số một lần nữa, mỗi lúc một thêm hốt hoảng vì tiếng chuông báo động vẫn tiếp tục bíp bíp bíp để đếm ngược – cho đến khi nó thực sự kêu toáng lên.

Uuuuuuu-uuuuuuu-uuuuuu!

Điện thoại di động của tôi sẽ đổ chuông, do đó tôi có thể ngắt nó: Tao đây, đồ đại ngu đần kia. Nhưng điện thoại đã không đổ chuông. Tôi đợi đúng một phút. Tiếng chuông báo động gợi tôi nhớ lại một bộ phim về chiếc tàu ngầm bị đắm. Hơi nóng bí bách từ ngôi nhà kín như bưng trong tiết trời tháng Bảy tỏa ra trùm lấy tôi. Lưng áo tôi đã ướt đẫm. Khốn kiếp, Amy. Tôi dò tìm số điện thoại công ty trên chiếc chuông báo động nhưng không tìm được gì. Tôi kéo một chiếc ghế và giật chiếc chuông báo động thật mạnh. Nó rời khỏi tường, lủng lẳng trên sợi dây nối và điện thoại của tôi cuối cùng đã đổ chuông. Một giọng nói khó chịu phía bên kia đầu dây đòi biết tên con vật nuôi đầu tiên của Amy.

Uuuuuuu-uuuuuuu-uuuuuu!

Chính xác đó là ngữ điệu không được mong đợi một chút nào – tự mãn, nóng nảy, lạnh lùng – và chính xác đó là câu hỏi không thích hợp một chút nào, bởi tôi không biết câu trả lời, điều đó khiến tôi phát điên lên được. Cho dù tôi có giải được bao nhiêu câu đố đi chăng nữa, tôi vẫn phải đối mặt với những thứ tầm phào của Amy, buộc tôi phải thoái chí.

“Nghe này, tôi là Nick Dunne, đây là nhà của bố tôi, số tài khoản này là do chính tôi mở.” Tôi gắt gỏng. “Cho nên tên con vật nuôi đầu tiên của vợ tôi là cái đếch gì thì cũng không phải việc của tôi nghe chưa.”

Uuuuuuu-uuuuuuu-uuuuuu!

“Thưa ông, làm ơn đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó.”

“Nghe này, tôi chỉ đến để lấy một thứ đồ trong nhà bố tôi, và giờ thì tôi sẽ đi, được chứ?”

“Tôi buộc phải báo cảnh sát ngay tức thì.”

“Cô có thể tắt ngay cái chuông khốn kiếp này đi để tôi nghĩ câu trả lời được hay không?”

Uuuuuuu-uuuuuuu-uuuuuu!

“Chuông báo đã ngắt.”

“Chuông báo chưa hề ngắt.”

“Thưa ông, tôi đã cảnh báo rồi, xin đừng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu đó.”

Đồ khốn nạn.

“Cô biết gì không? Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp.”

Tôi ngắt máy ngay vừa lúc nhớ ra tên con mèo của Amy, con vật nuôi đầu tiên đó: Stuart.

Tôi liền gọi lại thì gặp một tổng đài viên khác, một người biết điều hơn, người đã ngắt chuông báo động và, Chúa ban phước lành cho cô ta, đã hủy bỏ việc báo cảnh sát. Thực sự tôi không có tâm trạng nào để phân bua về mình nữa.

Tôi ngồi trên chiếc thảm mỏng dính và rẻ tiền, thở hổn hển và nghe tim đập loạn xạ. Một phút sau, khi vai không còn cứng lại nữa, quai hàm thả lỏng, tay không còn nắm chặt và tim trở lại nhịp đập bình thường, tôi đứng dậy và trong giây lát cân nhắc xem có nên rời đi hay không, như thể đó sẽ là một bài học cho Amy vậy. Nhưng khi đứng lên, tôi thấy chiếc phong bì màu xanh lam trên bàn bếp, giống như một lời nhắn dành cho John yêu quý vậy.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở ra – thái độ khác đây – và mở chiếc phong bì, lôi ra một bức thư được đánh dấu bằng một hình trái tim.

Chào anh yêu quý,

Vậy là cả hai chúng ta đều có những điểm mà chúng ta cần suy xét. Với em, đó là tính cầu toàn và đôi khi (mơ tưởng) tự cho mình là đúng. Còn với anh? Em hiểu anh lo lắng rằng đôi khi anh quá dè dặt, quá xa cách, đến mức không thể dịu dàng và ân cần. Thực ra, em muốn nói với anh – ngay trong căn nhà này của bố anh – rằng điều đó không đúng. Anh không giống với bố anh. Anh cần biết rằng anh là một người đàn ông tuyệt vời, một người đàn ông ngọt ngào và tốt bụng. Em vừa trừng phạt anh đấy, vì đôi lúc anh đã không thể hiểu cho em, vì anh đã không thể hành động theo đúng cách mà em mong đợi vào đúng thời điểm đó. Em trừng phạt anh vì đã là một người đàn ông sống thực. Em đã yêu cầu anh làm việc này, việc khác thay vì tin tưởng anh sẽ tự tìm được cách riêng của mình. Em đã không tin tưởng để cho anh cơ hội: cho dù anh và em có sai lầm đến thế nào, anh vẫn luôn yêu em và mong em được hạnh phúc. Và bấy nhiêu đó là đủ với bất kỳ cô gái nào, phải không anh? Em e là mình đã nói nhiều điều không thực sự đúng về anh, còn anh thì đã tin vào những lời nói đó. Vậy nên lúc này đây em sẽ nói rằng: Anh là một người nồng ấm. Anh là mặt trời của em.

Nếu Amy đang ở đây bên tôi, như cô ấy luôn thể hiện, cô ấy sẽ dụi mình vào người tôi theo cách mà cô ấy vẫn làm, áp mặt vào một bên cổ tôi và hôn tôi, rồi mỉm cười nói: Anh biết không, anh là mặt trời của em. Cổ họng tôi thắt nghẹn lại. Tôi nhìn quanh một lượt ngôi nhà của bố mình rồi cất bước, khép lại cánh cửa trước làn hơi nóng ngột ngạt kia. Ngồi trong xe, tôi lóng ngóng mở chiếc phong bì có chứa câu đố thứ tư. Chúng tôi hẳn đã đến gần chặng đường cuối.

Hình dung về em: Một cô gái xấu xa

Em đáng bị trừng phạt, thật không đáng được tha

Đó là nơi anh giữ điều tốt đẹp cho năm năm kỷ niệm

Xin thứ lỗi cho em nếu lại làm khó anh!

Anh có nhớ nơi đây, một ngày trưa nắng ấy

Nhâm nhi cocktail, mọi thứ thật rạng ngời

Lúc này đây anh hãy tới ngay nơi,

cảnh tượng tuyệt vời đang trải ra trước mắt

Hãy mở cánh cửa với bất ngờ trước mặt.

Ruột gan tôi như thắt lại. Tôi không biết câu đố này có nghĩa gì. Tôi đọc lại, nhưng vẫn không thể đoán nổi. Amy không còn dễ dàng với tôi nữa rồi. Rốt cuộc, tôi vẫn sẽ không thể kết thúc trò chơi săn tìm kho báu này.

Tôi giận sôi người. Một ngày chết tiệt. Boney thì bắt nọn tôi, Noelle thì điên loạn, Shawna thì tức tối, Hilary thì bực bội, cô ả nhân viên của công ty an ninh thì khốn nạn, và cuối cùng vợ tôi lại gây khó cho tôi. Đã đến lúc kết thúc cái ngày chết tiệt này. Ngay lúc này, chỉ duy nhất một người phụ nữ mà tôi có thể chịu đựng được khi ở bên mà

thôi.

Go liếc nhìn tôi – cái nhìn lo lắng, kín tiếng và kiệt lực được thừa hưởng từ bố – rồi để tôi ngồi lại trên chiếc trường kỷ trong khi thông báo sẽ chuẩn bị chút gì đó cho bữa tối muộn. Năm phút sau, Go cẩn trọng bước ra, cố giữ thăng bằng đồ ăn trên chiếc khay hình chữ nhật cổ. Món ăn nhanh gọn truyền thống của gia đình Dunne: phô mai nướng và khoai tây thái lát nướng, một cốc nhựa đựng…

“Không phải Kool-Aid đâu.” Go nói. “Bia đấy. Kool-Aid xem ra có phần lạc hậu rồi.”

“Em thật ân cần và kỳ lạ, Go ạ.”

“Ngày mai anh sẽ phải nấu đấy.”

“Hy vọng là em sẽ thích súp đóng hộp.”

Con bé ngồi xuống trường kỷ bên cạnh tôi, nhón một miếng khoai tây nướng trên đĩa và hỏi, một cách ngẫu nhiên: “Anh có biết tại sao cảnh sát lại hỏi em về việc liệu Amy vẫn là cỡ số hai không?”

“Trời đất, bọn họ không chịu bỏ qua chuyện đó hay sao.” Tôi nói.

“Chuyện này khiến anh phát hoảng à? Có lẽ bọn họ tìm thấy quần áo của chị ấy hay thứ gì đấy.”

“Bọn họ sẽ phải đề nghị anh nhận diện chúng. Phải vậy không?”

Suy nghĩ khoảng một giây, con bé chau mặt nói. “Có lý.” Nét mặt Go vẫn chau lại cho đến khi bắt gặp cái nhìn của tôi thì mỉm cười. “Em đã ghi lại trận bóng chày đấy, có muốn xem không? Anh ổn đấy chứ?”

“Anh ổn.” Tôi thấy rất tệ, bụng dạ ngán ngẩm, tâm trạng như tan nát. Có lẽ vì câu đố tôi chưa giải được. Nhưng đột nhiên tôi cảm thấy như mình đã bỏ qua một điều gì đó. Tôi đã mắc một sai lầm vô cùng lớn, một lỗi thảm họa. Có lẽ đó là lương tâm của tôi, đang trỗi dậy trở lại thế giới bên ngoài từ nơi giam giữ bí mật của nó.

Go chuyển sang tập trung vào trận đấu, và trong suốt mười phút sau đó chỉ bình luận về trận đấu mỗi khi nhấp một ngụm bia. Go không thích phô mai nướng, con bé đang xúc bơ lạc từ trong chiếc lọ và phết lên trên những chiếc bánh quy giòn. Khi chương trình quảng cáo giữa trận đấu xuất hiện, con bé tạm dừng và nói. “Em mà có thứ của quý giống các anh thì em sẽ làm tình với cái thứ bơ lạc này.” Nói rồi con bé cố ý phủi tung vụn bánh quy về phía tôi.

“Anh nghĩ em mà có thứ của quý đó, thì hẳn những gì xấu xa nhất đều sẽ xảy ra.”

Go tua nhanh qua phần diễn biến không có gì đáng chú ý của trận đấu. Đội Cards bị dẫn trước năm điểm. Cho đến phần quảng cáo tiếp theo, Go lại tạm dừng và nói: “Em đã gọi điện để thay đổi nhạc nền điện thoại đấy, nhạc chờ là bài hát của Lionel Richie – anh có bao giờ nghe Lionel Richie không ấy nhỉ? Em thích bài ‘Penny Lover’, nhưng nhạc chờ không phải bài đó. Tuy nhiên, dù sao đi nữa thì lúc đấy, có một phụ nữ đã nghe máy, và cô ta nói rằng tất cả các đại diện chăm sóc khách hàng đều ở Baton Rouge, điều này nghe có vẻ kỳ quặc vì giọng cô ta nghe không có ngữ điệu đó, nhưng cô ta nói rằng mình sinh ra ở New Orleans, và có một điểm lưu ý nho nhỏ là – mà người ta gọi những người quê ở New Orleans là gì ấy nhỉ, người New Orleans à? – dù sao đi nữa thì mấy người đó cũng không có ngữ điệu của vùng này. Rồi cô ta nói về gói dịch vụ của em, gói dịch vụ loại A…”

Go và tôi có một trò chơi được lấy cảm hứng từ mẹ, một người có thói quen nói chuyện vô cùng tẻ nhạt. Go quả quyết rằng chính những câu chuyện dài vô tận đó của bà đã âm thầm ngược đãi chúng tôi. Từ mười năm nay rồi, bất kể khi nào Go và tôi không biết phải nói gì, thì một trong hai chúng tôi sẽ phá vỡ sự im lặng bằng một câu chuyện về chủ đề sửa chữa các thiết bị hoặc sử dụng phiếu giảm giá. Tuy nhiên, Go có phong độ ổn định hơn tôi. Những câu chuyện của con bé kéo dài lê thê, không đứt quãng, mãi mãi không thôi – chúng tiếp diễn lâu tới mức khiến người ta thấy thực sự bực mình và sau đó lại có cảm giác buồn cười.

Go đã chuyển sang câu chuyện về chiếc đèn tủ lạnh của con bé mà chẳng hề tỏ ra một chút ngập ngừng. Bỗng nhiên tôi cảm thấy biết ơn con bé vô cùng. Tôi nhoài người qua chiếc trường kỷ và hôn lên má Go.

“Vì điều gì thế?”

“Chỉ là cảm ơn thôi.” Tôi thấy đôi mắt mình nhòa lệ. Trong giây lát, tôi nhìn đi nơi khác, chớp mắt để lùa những giọt nước tràn ra, còn Go thì vẫn thao thao bất tuyệt. “Thế nên em đã phải thay cả ba cục pin loại A, nhưng hóa ra lại khác với loại pin của transistor, vì vậy em đã phải tìm tờ biên lai để mang trả lại đống pin đó…”

Chúng tôi xem nốt trận đấu. Cards thua. Khi trận đấu kết thúc, Go chuyển tivi sang chế độ im lặng. “Anh muốn nói chuyện hay muốn phân tán tư tưởng nào? Bất cứ điều gì anh cần.”

“Em đi ngủ đi, Go. Anh sẽ đi nằm một lúc. Có lẽ là sẽ ngủ. Anh cần phải ngủ.”

“Anh có muốn uống một viên thuốc ngủ không?” Đứa em gái song sinh của tôi là một tín đồ trung thành với những cách dễ dàng nhất. Không cần các phương thức thư giãn hay bài hát của cá voi, uống một viên thuốc và không còn biết trời đất là gì nữa.

“Không.”

“Em để ở trong tủ thuốc ấy, nếu anh thay đổi ý kiến. Phòng trường hợp anh cần hỗ trợ để ngủ được…” Go chần chừ nhìn tôi một lát, rồi sau đó, rất đúng kiểu Margo, con bé thoăn thoắt bước xuôi xuống hành lang, trông rõ ràng chẳng buồn ngủ chút nào cả, và đóng cửa phòng mình lại, hiểu rằng điều tử tế nhất với tôi lúc này chính là để tôi lại một mình.

Rất nhiều người không có được tính cách ấy: biết lúc nào nên phải rút lui. Người ta thích nói, còn tôi thì chưa bao giờ là một người hay nói cả. Tôi chỉ độc thoại âm thầm với mình, và những ngôn từ đó chẳng bao giờ bật được ra khỏi miệng cả. Hôm nay trông con bé thật dễ thương. Tôi nghĩ được như vậy, nhưng không hiểu sao chẳng khi nào thốt được nên lời. Mẹ tôi nói, rồi em gái tôi cũng nói. Tôi được nuôi lớn là để lắng nghe. Vì vậy, ngồi một mình trên trường kỷ, tôi chẳng nói một lời nào và cảm thấy mình thật tàn tạ. Tôi xem qua một cuốn tạp chí của Go, lướt qua hết kênh truyền hình này đến kênh truyền hình khác, cuối cùng cũng thích thú với một chương trình trắng-đen lỗi thời, những người đàn ông đội mũ rộng vành cặm cụi ghi chép trong khi một cô vợ xinh đẹp đang giải thích về việc chồng cô ta đang ở Fresno, điều khiến hai tay cảnh sát quay sang nhìn nhau đầy ẩn ý và gật đầu. Tôi nghĩ đến Gilpin và Boney, chợt thấy lòng dạ mình nôn nao.

Chiếc điện thoại có thẻ dùng một lần trong túi tôi phát ra thứ âm thanh của máy đánh bạc mini, có nghĩa là tôi có tin nhắn.

Em đang ở bên ngoài, mở cửa đi.

Chọn tập
Bình luận