Mười tháng, hai tuần, sáu ngày sau ngày trở về
Người tôi nói với tôi rằng tình yêu nên là vô điều kiện. Đó là nguyên tắc, mọi người đều nói như vậy. Nhưng nếu tình yêu không có những ranh giới, không có hạn định, không có điều kiện, vậy thì việc gì người ta phải cố gắng để làm điều đúng đắn? Nếu tôi biết mình sẽ được yêu thương bất kể có chuyện gì xảy ra đi nữa, thì thử thách sẽ nằm ở đâu? Lẽ ra tôi phải yêu Nick bất chấp những hạn chế của anh ấy. Và Nick đáng lẽ phải yêu tôi bất kể những lời châm biếm của tôi. Nhưng rõ ràng là chẳng ai trong hai chúng tôi làm được như vậy cả. Điều đó khiến tôi nghĩ rằng mọi người đều đã rất sai lầm, rằng tình yêu đáng lẽ phải có nhiều điều kiện. Tình yêu nên đòi hỏi cả hai phía lúc nào cũng phải thể hiện hết mình. Tình yêu vô điều kiện là một tình yêu vô kỷ luật, và như tất cả chúng ta đã thấy, tình yêu vô kỷ luật thì thảm khốc đến thế nào.
Các bạn có thể đọc thêm những suy ngẫm của tôi về tình yêu trong cuốn Tuyệt vời. Sẽ sớm được xuất bản!
Nhưng trên hết là: tình mẫu tử. Ngày mai sẽ là ngày dự sinh. Ngày mai cũng tình cờ là ngày kỷ niệm lễ cưới của chúng tôi. Năm thứ sáu. Biểu tượng là Sắt. Tôi đã nghĩ về việc sẽ tặng Nick một chiếc còng tay thật đẹp, nhưng có lẽ anh ấy sẽ không lấy đó làm điều gì khôi hài cho lắm. Quả thực là kỳ lạ khi nghĩ rằng: Ngày này một năm trước, tôi còn đang hủy hoại chồng mình. Giờ thì tôi đã gần như hoàn thiện việc lắp ráp lại anh ấy.
Những tháng ngày qua, Nick đã dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi của anh ấy để thoa vô tội vạ loại bơ ca cao chống rạn da lên bụng tôi, chạy ra ngoài mua đồ dầm chua ngọt, rồi lại xoa bóp chân cho tôi, làm tất cả những gì mà những ông-bố-tương-lai tốt cần phải làm. Anh ấy mê mẩn tôi. Anh ấy đang học cách để yêu tôi vô điều kiện, dựa trên tất cả những điều kiện của tôi. Tôi cho rằng rốt cuộc thì chúng tôi cũng đang trên con đường tiến tới hạnh phúc. Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra.
Chúng tôi đang trong đêm trước ngày trở thành gia đình hạt nhân sáng lạng và tuyệt vời nhất thế giới này.
Chúng tôi chỉ cần giữ vững nó. Nick chưa nắm được điều này một cách hoàn hảo cho lắm. Sáng nay lúc anh ấy vuốt ve mái tóc của tôi và hỏi còn điều gì mà anh ấy có thể làm cho tôi được nữa không, tôi đã thốt lên: “Chúa ơi, Nick, sao anh lại tuyệt vời với em đến vậy?”
Đáng lẽ ra anh ấy phải bảo rằng: Em xứng đáng với điều đó. Anh yêu em.
Nhưng anh ấy lại nói: “Vì anh thấy tội nghiệp cho em.”
“Tại sao?”
“Bởi mỗi sáng, em phải thức dậy và phải là chính mình.”
Tôi thực sự, thành tâm ước là anh ấy đã không nói như vậy. Tôi vẫn nghĩ mãi về điều đó. Tôi không dừng được.
Tôi không còn điều gì để nói thêm nữa. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng mình là người được nói lời cuối cùng. Tôi nghĩ tôi đã giành được điều đó.