Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Gái Mất Tích

Chương 47: Nick Dunne

Tác giả: Gillian Flynn
Chọn tập

Ngày thứ mười mất tích

Tôi đã phạm phải một sai lầm, khi tỏ ra quá tự mãn. Dù cuốn nhật ký kia là cái quái quỷ gì đi nữa, nó cũng sẽ hủy hoại tôi. Tôi đã có thể thấy trước mắt mình bìa sách của cuốn tiểu thuyết tội phạm thực sự đó: bức ảnh cưới đen trắng của chúng tôi trên nền đỏ của máu, lời giới thiệu trên bìa cuốn sách: kèm theo mười sáu trang những bức ảnh chưa từng được công bố và những dòng nhật ký có thật của Amy Elliott Dunne – giọng nói từ thế giới bên kia… Tôi thấy nó kỳ lạ và cũng khá dễ thương, những lạc thú tội lỗi của Amy, những cuốn sách viết về tội phạm hạng bét mà tôi đã phát hiện được ở chỗ này, chỗ kia trong ngôi nhà của chúng tôi. Tôi đã cho rằng có thể cô ta đang thư giãn, tự cho phép mình đọc sách kiểu trên bãi biển đó chăng.

Không. Cô ta chỉ đang nghiên cứu mà thôi.

Gilpin kéo một chiếc ghế về phía mình, ngồi xoay ngược, và khoanh tay nghiêng về phía tôi – tạo hình một tên cớm trong phim của anh ta. Đã gần nửa đêm rồi, nhưng có cảm giác như còn muộn hơn thế.

“Hãy cho chúng tôi biết vợ anh đã ốm thế nào trong vài tháng gần đây.” Anh ta nói.

“Ốm ư? Amy chưa bao giờ ốm cả. Cả năm cô ấy mới cảm lạnh một lần, có lẽ thế.”

Boney cầm cuốn sách lên, lật đến trang đã được đánh dấu. “Tháng trước anh đã pha chế cho Amy và anh một vài thứ đồ uống, khi ngồi ở hiên sau nhà. Cô ấy viết ở đây là đồ uống ngọt không tưởng nổi và mô tả những triệu chứng mà cô ấy nghĩ là bị dị ứng: Tim tôi đập nhanh, lưỡi sưng lên làm nghẹn cổ họng tôi. Chân tôi như nhũn ra khi Nick dìu tôi lên nhà.” Cô ta đặt một ngón tay xuống để đánh dấu phần nhật ký đang đọc dở và ngước lên nhìn như có thể tôi đang không chú ý lắng nghe vậy. “Khi cô ấy tỉnh dậy vào buổi sáng hôm sau: Đầu tôi đau và bụng tôi nôn nao, nhưng kỳ quái hơn là móng tay có màu xanh nhợt, và khi soi gương, tôi thấy môi mình cũng vậy. Hai ngày sau đó tôi đã không tiểu tiện được. Tôi cảm thấy yếu vô cùng.”

Tôi lắc đầu với sự ghê tởm. Tôi đã trở nên gắn bó với Boney, tôi đã tưởng cô ta tốt đẹp hơn kia.

“Có phải đây là chữ viết của vợ anh không?” Boney nghiêng cuốn sách về phía tôi. Tôi thấy màu mực đen đậm và chữ viết của Amy, đan vào nhau như một biểu đồ của cơn sốt.

“Phải, tôi nghĩ vậy.”

“Chuyên gia phân tích chữ viết của chúng tôi cũng cho là vậy.”

Boney nói những lời đó với một niềm tự hào nhất định, và tôi nhận ra: Đây là vụ án đầu tiên hai người này từng thực hiện mà có sự tham gia của các chuyên gia bên ngoài, một vụ đòi hỏi bọn họ phải liên hệ với những người chuyên thực hiện các công việc đặc biệt như phân tích chữ viết.

“Anh biết chúng tôi tìm hiểu được điều gì khác khi chúng tôi đưa đoạn nhật ký này cho chuyên gia y khoa của chúng tôi không, Nick?”

“Nhiễm độc.” Tôi buột miệng. Tanner nhăn mặt nhìn tôi: Yên nào.

Boney lắp bắp trong một giây, đây không phải là thông tin mà tôi định cung cấp.

“Đúng vậy, Nick, cảm ơn anh: nhiễm độc chất chống đông.” Cô ấy nói. “Rất phổ biến. Cô ấy may mắn là đã sống sót.”

“Cô ấy không sống sót, bởi chuyện đó chưa từng xảy ra.” Tôi nói. “Như cô đã nói, chuyện đó rất phổ biến, nó được bịa ra từ những thông tin tìm kiếm được trên Internet.”

Boney nhíu mày nhưng không phản bác. “Cuốn nhật ký không phải là bức tranh đẹp đẽ gì về anh, Nick ạ.” Cô ta tiếp tục, một ngón tay lần theo bím tóc tết. “Bạo hành – anh đối xử thô bạo với cô ấy. Căng thẳng – anh nổi giận nhanh chóng. Quan hệ tình dụ̣c gần như là hiếp dâm. Cô ấy đã rất sợ anh trong phần cuối cuốn nhật ký này. Rất đau lòng khi phải đọc nó. Khẩu súng mà chúng ta còn đang băn khoăn đó, cô ấy nói muốn có nó bởi cô ấy sợ anh. Đây là đoạn nhật ký cuối cùng: Người đàn ông này có thể giết tôi. Người đàn ông này có thể giết tôi. Chính cô ấy đã nói vậy.”

Cổ họng tôi nghẹn lại. Tôi cảm thấy như mình sắp nôn mửa đến nơi. Sợ hãi, gần như vậy, và sau đó là cơn thịnh nộ nổi lên. Con khốn chết tiệt, con khốn chết tiệt, khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp.

“Quả là một lời ghi chú thông minh và thuận tiện để cô ta có thể tạo ra một cái kết mở phải không.” Tôi nói. Tanner đặt một bàn tay lên tay tôi để nhắc tôi im lặng.

“Có vẻ như anh đang muốn giết cô ấy thêm một lần nữa, ngay bây giờ, thì phải.” Boney nói.

“Anh chẳng làm gì khá́c ngoài việc nói dối chúng tôi, Nick ạ.” Gilpin nói. “Anh nói anh ở bờ sông sáng hôm đó. Những người chúng tôi hỏi chuyện đều nói anh ghét bờ sông. Anh nói anh không biết gì về đám đồ được mua bằng những chiếc thẻ tín dụng đã tiêu hết hạn mức đó. Giờ thì chúng ta có hẳn một căn lều đầy những vật dụng y hệt, và chúng đều có dấu vân tay của anh. Chúng ta có một bà vợ phải chịu đựng những chuyện như nhiễm độc chất chống đông nhiều tuần trước khi cô ấy biến mất. Ý tôi là, hãy thôi đi.” Anh ta tạm dừng lại để chờ phản ứng.

“Có điều gì khác trong đoạn viết đó không?” Tanner hỏi.

“Chúng tôi có thể khẳng định rằng anh đã có mặt ở Hannibal, nơi mà chiếc xắc tay của vợ anh đã xuất hiện vài ngày sau đó.” Boney nói. “Chúng tôi có một người hàng xóm nghe được việc hai người đã to tiếng vào đêm hôm trước. Việc có thai ngoài ý muốn của anh. Một quán bar được mượn từ tiền của vợ anh và sẽ là tài sản của cô ấy trong trường hợp hai người ly dị. Và dĩ nhiên, dĩ nhiên: Một cô bạn gái bí mật trong hơn một năm.”

“Ngay bây giờ chúng tôi có thể giúp anh, Nick.” Gilpin nói. “Một khi chúng tôi bắt anh rồi, chúng tôi không thể giúp gì được nữa.”

“Các anh chị đã tìm thấy cuốn nhật ký ở đâu vậy? Ở nhà của bố Nick?” Tanner hỏi.

“Đúng vậy.” Boney nói.

Tanner gật đầu với tôi: Đó là thứ mà chúng ta đã không tìm thấy. “Để tôi đoán nhé: lời gợi ý nặc danh phải không?”

Không tay cớm nào nói một lời.

“Tôi có thể hỏi các anh chị đã tìm thấy nó ở đâu trong căn nhà được không?” Tôi hỏi.

“Trong lò sưởi. Tôi biết anh nghĩ là anh đã đốt nó. Nó bén lửa, nhưng mồi lửa quá yếu, nó chỉ cháy âm ỉ. Vì thế chỉ những mép giấy bên ngoài bị cháy thôi.” Gilpin nói. “Một việc cực kỳ may mắn cho chúng tôi.”

Lò sưởi – một trò đùa riêng tư khác của Amy! Cô ta đã luôn thể hiện sự ngạc nhiên vì tôi hiểu quá ít về những thứ mà đàn ông cần phải hiểu. Trong lần tìm kiếm của chúng tôi, tôi thậm chí đã ngó vào chiếc lò sửa cũ kỹ đó của bố mình, với ống thông khí, dây dẫn và đầu nối, rồi lùi lại vì không thoải mái, vì sợ.

“Đó không phải là may mắn. Anh không thể tự tìm ra nó.” Tôi nói.

Boney khẽ nhếch mép trái lên cười. Cô ta ngả người về sau và chờ đợi, thoải mái như diễn viên trong một quảng cáo trà đá vậy. Tôi gật đầu với Tanner đầy tức tối: Anh nói đi.

“Amy Elliott Dunne vẫn còn sống, và cô ta đang đổ tội cho Nick Dunne về cái chết của mình.” Anh ta nói. Tôi đan hai tay vào nhau và ngồi thẳng người, cố làm bất cứ điều gì để giữ mình tỉnh táo. Boney nhìn tôi chằm chằm. Tôi cần một tẩu thuốc, một cặp kính để có thể ngay lập tức bỏ chúng xuống nhằm tăng phản ứng, và một bộ từ điển bách khoa thư đặt dưới khuỷu tay nữa. Tôi cảm thấy chóng mặt. Không được cười.

Boney chau mày. “Lại gì nữa đây?”

“Amy còn sống và vẫn rất ổn, cô ta đang đổ tội cho Nick.” Người đại diện của tôi nhắc lại.

Bọn họ quay sang nhìn nhau, nhoài mình qua chiếc bàn: Có thể tin được gã này không vậy?

“Tại sao cô ấy lại làm vậy?” Gilpin vừa hỏi vừa dụi mắt.

“Bởi vì cô ta ghét anh ấy. Quá rõ ràng. Anh ấy là một gã chồng khốn nạn.”

Boney nhìn xuống sàn nhà, thở hắt ra. “Tôi hoàn toàn đồng ý với anh ở điểm này.”

Cùng lúc đó, Gilpin thốt lên: “Ôi, vì Chúa.”

“Có phải cô ấy bị điên không, Nick?” Boney nói và ngả người gần lại. “Điều mà anh nói, thật điên rồ. Anh có hiểu tôi nói gì không? Sẽ phải mất, bao lâu nhỉ, sáu tháng, một năm, để dựng lên tất cả những chuyện này ư. Cô ấy có lẽ phải căm ghét anh lắm, để những mong làm hại anh – một sự hãm hại hết mức có thể, vô cùng nghiêm trọng và khủng khiếp – trong một năm. Anh có biết rằng duy trì sự căm hận trong một khoảng thời gian dài như vậy khó đến thế nào không?”

Cô ta có thể làm được. Amy có thể làm được.

“Tại sao không chỉ đơn giản là ly dị một tên khốn như anh thôi?” Boney cáu kỉnh nói.

“Điều đó sẽ không thỏa mãn… nhận thức về sự công bằng của cô ta.” Tôi trả lời. Tanner nhìn tôi một lần nữa.

“Chúa ơi, Nick, anh không mệt mỏi vì tất cả những điều này à?” Gilpin nói. “Chúng tôi có lời nói của vợ anh: Tôi nghĩ anh ta có thể giết tôi.”

Có ai đấy đã cho bọn họ biết, tại một thời điểm nào đó, nhắc đến tên của nghi phạm thật nhiều sẽ khiến hắn ta cảm thấy thoải mái và thân thuộc. Tương tự như việc bán hàng vậy.

“Gần đây anh đã tới nhà của bố anh phải không, Nick?” Boney hỏi. “Vào ngày chín tháng Bảy?”

Chết tiệt. Đó là lý do tại sao Amy đã thay đổi mã số́ thiết bị báo động. Tôi phải chống chọi với sự ghê tởm dữ dội về bản thân mình: rằng vợ tôi đã chơi tôi đến hai lần. Không chỉ cô ta lừa tôi tin rằng cô ta vẫn yêu tôi, cô ta còn thực sự ép tôi phải tự vướng chân vào vụ này. Con đàn bà hiểm ác, vô cùng hiểm ác. Tôi gần như phá lên cười. Lạy Chúa tôi, tôi căm ghét cô ta, nhưng cũng phải ngưỡng mộ ả khốn nạn này.

Tanner lên tiếng: “Amy đã dùng những câu đố của mình để ép buộc thân chủ của tôi phải tới những địa điểm khác nhau, nơi cô ta đã để lại vật chứng – Hannibal, nhà của bố anh ấy – để anh ấy phải chịu tội. Thân chủ của tôi và tôi đã mang theo những câu đố này. Như một sự hợp tác.”

Anh ta lấy ra các câu đố và những lời nhắn nhủ yêu thương, xòe ra trước mặt đám cảnh sát như một trò ảo thuật với những quân bài. Tôi vã mồ hôi trong khi bọn họ đọc chúng, rồi thuận lòng ngước nhìn lên và nói với tôi rằng mọi chuyện giờ đã rõ ràng.

“Được rồi. Anh nói rằng Amy căm ghét anh đến mức cô ấy tốn hàng tháng trời để âm mưu đổ tội cho anh về cái chết của mình?” Boney hỏi bằng giọng nhỏ nhẹ và thận trọng của một phụ huynh đang tỏ ra thất vọng.

Tôi thể hiện một bộ mặt vô cảm với cô ta.

“Những thứ này không có vẻ gì giống một phụ nữ đang tức giận cả, Nick ạ.” Cô ta nói. “Cô ấy mong mỏi muốn xin lỗi anh, đề nghị hai người bắt đầu lại, để anh biết cô ấy yêu anh nhiều đến thế nào: Anh thật ấm áp ­- anh là mặt trời của em. Anh thật giỏi giang, anh thật dí dỏm.”

“Ồ, chết tiệt làm sao.”

“Một lần nữa, Nick, phản ứng đó vô cùng lạ thường đối với một người đàn ông vô tội.” Boney nói. “Chúng ta đang ở đây, đang đọc những lời ngọt ngào, có thể là những lời cuối cùng của vợ anh dành cho anh, còn anh thì thực sự tỏ ra giận dữ. Tôi vẫn nhớ đêm đầu tiên ấy: Amy mất tích, anh bước vào đây, chúng tôi giữ anh trong chính căn phòng này trong vòng bốn-mươi-lăm phút, và trông anh rất buồn chán. Chúng tôi theo dõi anh trên thiết bị giám sát, anh gần như đã ngủ thiếp đi.”

“Chuyện đó chẳng có liên quan với bất cứ điều gì…” Tanner lên tiếng.

“Tôi đã cố giữ bình tĩnh.”

“Anh trông rất, rất bình tĩnh.” Boney nói. “Ngay từ đầu, anh đã hành xử… không phù hợp chút nào. Vô cảm, xấc xược.”

“Đó là con người tôi, cô không thấy sao? Tôi là kẻ khắc kỷ. Đến quá mức cần thiết. Amy biết điều này… Cô ta lúc nào phàn nàn về việc đó. Rằng tôi không đủ cảm thông, rằng tôi tự thu mình lại, rằng tôi không thể đối mặt với những cảm xúc khó khăn – như nỗi buồn, hay tội lỗi. Cô ta đã hiểu rằng trông tôi sẽ hết sức khả nghi. Mẹ kiếp! Hãy gặp Hilary Handy đi, cô làm được chứ? Gặp cả Tommy O’Hara nữa. Tôi đã nói chuyện với bọn họ rồi đấy! Họ sẽ cho cô biết cô ta là người thế nào.”

“Chúng tôi đã nói chuyện với bọn họ.” Gilpin nói.

“Và?”

“Hilary Handy đã cố tự tử hai lần kể từ thời trung học. Tommy O’Hara đã hai lần phải cai nghiện rượu.”

“Có thể là vì Amy.”

“Hoặc vì bọn họ đều là những người có xu hướng phạm tội và vô cùng bất ổn.” Boney nói. “Hãy quay trở lại với trò chơi truy tìm kho báu đã nào.”

Gilpin đọc to câu đố thứ hai bằng giọng đều đều thong thả.

Anh đưa em đến để nghe anh bầu bạn

Những cuộc phiêu lưu thời niên thiếu của anh: chiếc mũ không chóp, chiếc quần jeans không lành

Chỉ có chúng mình, mặc kệ những kẻ khác

Một nụ hôn vụng trộm… vờ như duyên mình đã tạc.

“Anh nói nó được viết ra để ép anh tới Hannibal sao?” Boney nói.

Tôi gật đầu.

“Nó không nói gì tới Hannibal ở bất cứ đâu trong này cả.” Cô ta nói. “Thậm chí còn không ám chỉ về nơi đó nữa kia.”

“Chiếc mũ lưỡi trai, đó là lời trò đùa xưa cũ giữa hai chúng tôi về…”

“Ồ, một trò đùa giữa hai người sao.” Gilpin nói.

“Thế còn câu đố tiếp theo, ngôi nhà nhỏ màu nâu thì sao?” Boney hỏi.

“Để tìm đến ngôi nhà của bố tôi.” Tôi nói.

Nét mặt Boney lại trở nên lạnh lùng. “Nick, ngôi nhà của bố anh có màu xanh lam cơ mà.” Cô ta quay sang Tanner với đôi mắt sáng rực: Đây là thứ mà các anh muốn cung cấp cho tôi sao?

“Nghe có vẻ như anh đang bịa ra ‘những trò đùa bí mật giữa hai người’ trong các câu đố này vậy.” Boney nói. “Ý tôi là, anh muốn nói đến sự thuận tiện: Chúng tôi phát hiện ra anh đã tới Hannibal, anh biết gì không, câu đố này bí mật ám chỉ đi tới Hannibal.”

“Món quà cuối cùng này…” Tanner vừa nói vừa nhấc chiếc hộp đặt lên bàn. “…là một gợi ý không quá khó hiểu. Con rối Punch và Judy. Tôi chắc là cô biết, Punch giết Judy và con cô ta. Món đồ này là do thân chủ của tôi phát hiện được. Chúng tôi muốn chắc chắn là các anh chị có nó.”

Boney kéo chiếc hộp sang bên, đeo găng tay cao su vào, và nhấc những con rối ra ngoài. “Nặng.” Cô ta nói. “Và cứng.” Cô ta kiểm tra viền đăng ten trên váy của con rối Judy và chiếc áo sặc sỡ của con rối Punch. Cô ta nhặt con rối chồng lên, xem xét kỹ cán cầm bằng gỗ đặc có các rãnh xẻ.

Cô ta đờ người, mày chau lại, con rối nằm trong tay cô ta. Rồi cô ta xoay ngược con rối vợ khiến chiếc váy của nó bị tốc lên.

“Con rối này không có tay cầm.” Cô ta quay về phía tôi. “Con rối này từng có tay cầm phải vậy không?”

“Làm sao tôi biết được?”

“Một tay cầm có kích thước khoảng 5×10 cm, rất dày và nặng, có đường xẻ rãnh ăn vào trong để cầm nắm dễ dàng hơn?” Cô ta gắt gỏng nói. “Một tay cầm trông như một cây gậy chết tiệt ấy?”

Cô ta nhìn tôi chằm chằm và tôi có thể hiểu cô ta đang nghĩ gì: Anh là một gã thích giở trò. Anh là tên rối loạn nhân cách chống xã hội. Anh là kẻ giết người.

Chọn tập
Bình luận
× sticky