Ngày thứ mười mất tích
Chúng tôi lái chiếc xe của tôi qua đường phân giới bang để sang đất Illinois, tiến vào khu vực ngoại vi vô cùng kinh khủng của một thị trấn hoang tàn nào đó nằm bên sông, sau đó chúng tôi dành một tiếng đồng hồ lau sạch mọi dấu vết trên chiếc xe, rồi bỏ nó lại đó với chùm chìa khóa còn tra trong ổ. Hãy cứ gọi đó là một vòng luẩn quẩn đi: cặp đôi người Arkansas khá mờ ám đã lái chiếc xe này trước tôi, Amy vùng Ozark rõ ràng là khả nghi, hy vọng một kẻ sa cơ lỡ vận nào đó ở Illinois cũng sẽ có một hồi thích thú với nó.
Sau đấy chúng tôi lái xe trở lại Missouri qua những con đường đồi uốn lượn, cho tới khi tôi thấy mặt hồ Hannafan lấp loáng qua những hàng cây. Bởi Desi có gia đình ở St. Louis, nên anh ta thích cho rằng khu vực này đã có từ lâu, một nơi thuộc Bờ Đông xưa cũ, nhưng anh ta đã nhầm. Hồ Hannafan không được đặt theo tên của một chính khách thuộc thế kỷ mười chín, hay một vị anh hùng trong cuộc Nội chiến. Nó là một hồ tư nhân, được đào bằng máy vào năm 2002 bởi một tay phát triển bất động sản bợ đỡ có tên là Mike Hannafan, một kẻ mà té ra còn làm thêm nghề xử lý rác thải nguy hiểm một cách bất hợp pháp nữa. Cộng đồng dân cư bất trật tự ở đây hiện đang tranh cãi để tìm một tên mới cho hồ của bọn họ. Hồ Collings, tôi chắc chắn cái tên này đã được nhắc đến.
Vậy nên, mặc cho hồ được thiết kế rất hợp lý – một số ít cư dân thuộc tầng lớp thượng lưu được phép chèo thuyền ở đây, nhưng không được dùng động cơ – và ngôi nhà lừng lững rất thẩm mỹ đó của Desi – một tòa lâu đài kiểu Thuỵ Sĩ theo tiêu chuẩn Mỹ – nhưng tôi vẫn chẳng mặn mà. Đó luôn là vấn đề với Desi. Có phải người ở Missouri hay không không quan trọng, nhưng đừng làm ra vẻ “Hồ Collings” là hồ Como.
Anh ta tựa vào chiếc Jaguar của mình và hướng ánh mắt về phía ngôi nhà để tôi phải tạm dừng và tán thưởng.
“Bọn anh đã mô phỏng nó theo căn biệt thự nhỏ tuyệt đẹp mà mẹ và anh đã ở tại Brienzersee.” Anh ta nói. “Tất cả những gì bọn anh còn thiếu là một dãy núi.”
Một thiếu sót khá lớn đấy, tôi nghĩ, nhưng vẫn đặt tay lên cánh tay anh ta và nói. “Đưa em đi xem bên trong ngôi nhà đi. Nó hẳn là đẹp lắm.”
Anh ta dẫn tôi đi một vòng loanh quanh trong ngôi nhà, bật cười vì sự loanh quanh đó. Một căn bếp được trang hoàng lộng lẫy – tất cả đều bằng đá granit và crom – phòng khách được thiết kế với những lò sưởi mang phong cách trung tính, nhả khói ra khoảng không gian bên ngoài (nơi mà người dân Trung Tây vẫn gọi là khoảng sân sau) nhìn xuống khu rừng và mặt hồ. Tầng ngầm là phòng giải trí với bàn bi-a, bảng ném phi tiêu, hệ thống âm thanh nổi, một quầy bar nhỏ có bồn rửa và một khoảng không gian ngoài trời của riêng nó (nơi mà người dân Trung Tây gọi là một khoảng sân sau khác). Phòng tắm hơi được đặt bên ngoài phòng giải trí và cạnh hầm rượu. Tầng trên gồm có năm phòng ngủ, căn phòng lớn thứ hai trong số đó anh ta dành cho tôi.
“Anh đã cho sơn lại căn phòng này.” Anh ta nói. “Anh biết em thích màu phấn hồng.”
Tôi không còn thích màu phấn hồng nữa, đó là từ thời trung học rồi. “Anh thật dễ thương, Desi, cảm ơn anh.” Tôi nói, lời cảm ơn chân thành nhất của tôi. Những lời cảm ơn của tôi luôn khá khiên cưỡng. Thường thì tôi sẽ không nói những lời như vậy. Mọi người hay làm những việc mà họ cho rằng mình phải làm và rồi đợi bạn bày tỏ vô vàn sự cảm kích – bọn họ giống như những nhân viên bán sữa chua kem vậy, phục vụ khách chỉ để nhận tiền boa.
Nhưng Desi thích nhận những lời cảm ơn như một chú mèo thích được chải lông, lưng anh ta cong lên vì khoái lạc. Mà thực ra lúc này đó cũng là một hành động đáng làm.
Tôi đặt túi xuống căn phòng của mình, cố tỏ ra rằng tối nay tôi cần nghỉ ngơi – tôi cần biết người ta phản ứng thế nào trước những lời thú nhận của Andie và liệu Nick đã bị bắt chưa – nhưng dường như tôi vẫn còn phải mệt với những lời cảm ơn nữa. Desi đã đảm bảo rằng tôi sẽ mãi mãi phải chịu ơn anh ta. Anh ta nở một nụ cười theo kiểu có-bất-ngờ-đặc-biệt-lắm rồi nắm tay tôi (Anh có một thứ khác nữa muốn cho em xem) và kéo tôi xuống nhà (Anh thực sự mong là em sẽ thích điều này) đi qua hành lang rồi ra khỏi căn bếp (Mất rất nhiều công sức, nhưng hoàn toàn xứng đáng.).
“Anh thực sự mong em sẽ thích điều này.” Anh ta nói lại câu đó, và mở toang cánh cửa.
Đó là một căn phòng bằng kính, một căn nhà kính thì đúng hơn. Bên trong là hoa tuy-lip, hàng trăm bông, đủ các sắc màu. Hoa tuy-lip nở vào giữa tháng Bảy trong ngôi nhà bên hồ của Desi. Trong không gian đặc biệt của chúng để dành tặng một cô gái vô cùng đặc biệt.
“Anh biết hoa tuy-lip là loài hoa yêu thích của em, nhưng mùa hoa ngắn quá.” Desi nói. “Vì vậy anh đã điều chỉnh nó vì em. Chúng sẽ nở quanh năm.”
Anh ta choàng tay ôm eo tôi và dẫn tôi về phía những bông hoa để tôi có thể thưởng thức chúng một cách trọn vẹn.
“Tuy-lip nở bất cứ ngày nào trong năm sao.” Tôi nói và cố khiến đôi mắt mình trở nên long lanh. Hoa tuy-lip là loài hoa yêu thích của tôi từ thời trung học. Khi ấy chúng là loài hoa yêu thích của tất cả mọi người, cũng như hoa đồng tiền vào cuối những năm 80 vậy. Giờ thì tôi thích hoa phong lan kia, một loài hoa về cơ bản đối lập hoàn toàn với hoa tuy-lip.
“Có bao giờ Nick nghĩ đến những thứ như thế này cho em chưa?” Desi thì thầm bên tai tôi khi những bông tuy-lip đung đưa bên dưới hệ thống tưới phun sương.
“Nick thậm chí chưa bao giờ nhớ là em thích hoa tuy-lip kia.” Tôi nói, đó là câu trả lời thật.
Quả là ngọt ngào, trên cả ngọt ngào, hành động đó. Căn phòng hoa của riêng tôi, như thể một câu chuyện cổ tích vậy. Nhưng tôi cảm thấy có phần lo lắng: Tôi mới chỉ gọi cho Desi hai mươi tư giờ trước đây, và những bông hoa này không phải mới được trồng, căn phòng đó cũng không có mùi sơn mới. Điều này khiến tôi phải tự hỏi: số lượng thư trong những năm qua có phần nhiều hơn và giọng văn đầy đau khổ đó… tự bao giờ anh ta đã muốn đưa tôi đến đây vậy? Và anh ta nghĩ tôi sẽ lưu lại đây bao lâu? Đủ lâu để thưởng ngoạn những bông tuy-lip hé nở mỗi ngày trong một năm sao.
“Chúa ơi, Desi.” Tôi nói. “Điều này giống như một câu chuyện cổ tích vậy.”
“Câu chuyện cổ tích của em.” Anh ta nói. “Anh muốn em thấy cuộc sống có thể thế nào.”
Trong những câu chuyện cổ tích luôn luôn có vàng. Tôi chờ đợi anh ta cho tôi một đống tiền, một chiếc thẻ tín dụng loại mỏng, hoặc thứ gì đó có thể dùng được kia. Chuyến tham quan lại loanh quanh trở qua các phòng để tôi có thể ồ và à về những chi tiết mà tôi đã bỏ lỡ trong lần tham quan đầu tiên. Và rồi chúng tôi quay trở lại phòng ngủ của tôi, căn phòng của một cô gái với sa tanh và lụa, màu hồng và vải nhung lông, ngọt ngào như kẹo dẻo và kẹo bông. Khi tôi chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi để ý thấy bờ tường bao quanh ngôi nhà rất cao.
Tôi buột miệng, một cách căng thẳng.”Desi, anh có thể để lại cho em một chút tiền được không?”
Anh ta quả thực đã vờ tỏ ra ngạc nhiên. “Giờ em đâu cần đến tiền nữa, phải vậy không?” Anh ta nói. “Em không cần phải trả tiền thuê nhà, ngôi nhà này sẽ luôn có đầy đủ đồ ăn thức uống. Anh có thể mang quần áo mới tới cho em. Điều đó không có nghĩa là anh không thích em trong bộ đồ kiểu cô nàng đi câu này.”
“Chỉ là em nghĩ một ít tiền mặt sẽ khiến em cảm thấy thoải mái hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra. Nếu em cần phải rời khỏi đây gấp.”
Anh ta mở ví và lấy ra hai tờ hai mươi đô-la. Nhẹ nhàng đặt chúng vào tay tôi. “Của em đây.” Anh ta nói một cách bao dung.
Tôi tự hỏi liệu có phải mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn chăng.