Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 36: Phần 2: Toà thành trong tim mỗi người

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Hổ Mạc nghe xong, suy nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Vương gia, nói như vậy tức là mật thám của các bên trong Hán cung đã phát giác ý đồ của Hán đế, muốn mau chóng diệt trừ thập hoàng tử sao?”

“Phát giác ra ý đồ của Hán đế không phải là mật thám của các bên tại Hán triều mà là Hữu hiền vương Vu Đan của dân tộc Hung Nô.” Hách Liên Ngự Thuấn hờ hững trả lời, ánh mắt lộ rõ vẻ tinh tường, nhìn thấu mọi sự.

Hổ Mạc hơi ngẩn ra nhưng cũng không chút hoài nghi những lời của Hách Liên Ngự Thuấn. Mấy năm nay Hung Nô cực kỳ hưng thịnh, chiến sự lại liên tiếp truyền về tin thắng trận, quân thiết kỵ của Hung Nô thậm chí đã chiếm giữ hơn một nửa lãnh thổ phương Bắc. Thiền Vu Quân Thần thấy vậy càng kích động khuếch trương lãnh địa. Thiền Vu Quân Thần là người tính tình mạnh mẽ, vốn không phục nhà Hán ở phương Nam, vừa mới lên ngôi đã bỏ việc hòa thân cùng Đại Hán, xuất binh Nam hạ, công chiếm một lượng lớn thành trì cùng tài nguyên. Lúc đó Văn Đế còn tại vị, các đài báo nguy liên tục thắp sáng, lửa cháy soi rọi tới tận cung Cam Tuyền. Sau khi Văn Đế băng hà, Cảnh Đế lên ngôi thì quyền hành lại rơi vào tay Đậu thái hậu. Chính vì vậy Thiền Vu Quân Thần lại càng có ý muốn đánh xuống phía Nam, càng muốn mượn loạn bảy nước hiện nay, lần thứ hai đưa binh xuống Nam hạ công chiếm thành Trường An.

Mà “Vu Đan” vương gia vừa nhắc tới kia chính là con trai của Thiền Vu, cũng được coi như thái tử hiện giờ của Hung Nô. Nhưng thế sự biến đổi, sở dĩ một người vốn được coi như thái tử lại được gọi là Hữu hiền vương, nguyên nhân chính là bởi Thiền Vu đã tìm lại được đứa con trai bị thất lạc. Đứa con trai này chính là Hách Liên Ngự Thuấn. Người ngoài tuy không biết rõ tình hình cụ thể nhưng Hổ Mạc vẫn luôn đi theo hắn nên biết được chuyện này.

Mẹ của Hách Liên Ngự Thuấn vốn là người nước Ngụy, lúc Thiền Vu hiện giờ theo cha mình tấn công Đại Hán đã từng mê luyến nữ nhân này. Sau khi Thiền Vu trở lại Mạc Bắc (sa mạc Gobi hiện nay) ông ta vẫn mãi lưu luyến và nhớ nhung nữ nhân đã cùng mình ngày đêm không rời đó. Tuy đã từng muốn đưa bà trở về phương Bắc nhưng bởi chiến sự xảy ra liên miên nên trong một khoảng thời gian đã mất đi liên lạc với bà.

Sau khi Thiền Vu Quân Thần lên ngôi, lần thứ hai sai người lẻn vào Trung Nguyên, muốn tìm lại nữ nhân mà ông ta vẫn luôn nhớ nhung kia nhưng chỉ tìm lại được cốt nhục của mình bởi nữ nhân mà ông ta yêu thương đã sớm không còn trên nhân thế.

Đối với đứa con trai Hách Liên Ngự Thuấn này, Thiền Vu Quân Thần cực kỳ yêu thương cùng đau lòng. Xuất phát từ tình cảm đối với mẫu thân hắn nên còn cho phép hắn được mang họ mẹ, cũng phong cho hắn làm Tả hiền vương dưới một người trên vạn người. Bởi vì hắn lớn hơn thái tử Vu Đan, cho nên nghiễm nhiên trở thành con trai trưởng, cũng là đại vương tử của Hung Nô.

Vu Đan thì không được chững chạc như Hách Liên Ngự Thuấn, ngược lại luôn làm trái lại với đại huynh của mình. Tuy vậy Vu Đan cũng không phải là người thông minh, ý đồ của bản thân lại thể hiện quá lộ liễu. Cho nên Vu Đan chẳng cách nào hiểu được Hách Liên Ngự Thuấn. Một Tả hiền vương có thể sống sót trong chiến loạn kia thực phải có chỗ hơn người, tâm tư của hắn cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài ôn hòa tươi cười nhẹ nhàng kia.

“Ta chắc đệ đệ chẳng mấy sẽ tới kinh thành, mục tiêu của hắn đâu chỉ đơn giản là thập hoàng tử như vậy. Bao lâu nay không hạ độc, lại chờ tới lúc bản vương vừa vào cung thì ra tay.” Nụ cười trên môi Hách Liên Ngự Thuấn lúc này lại càng thêm phần rạng rỡ.

Hổ Mạc vội nói, “Vương gia, vậy chúng ta lại càng không thể ngồi yên chờ chết.”

“Chuyện trọng yếu trước mắt chính là Sở Lăng Thường!” Hắn chậm rãi đáp lại.

Hổ Mạc biết Tả hiền vương không phải người đam mê nữ sắc nên nghĩ một chút rồi lại hỏi, “Sở Lăng Thường này là người của Quỷ Cốc phái. Người người đều nói nếu được người của Quỷ Cốc phái phò trợ sẽ có được thiên hạ. Cho dù vương gia có lòng thì Hán đế cũng chưa chắc đã chịu nhường.”

Nét tự tin lại lần nữa tràn ngập trong mắt Hách Liên Ngự Thuấn, “Hán đế sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý thôi. Cho dù ông ta không muốn thì trong hậu cung cũng sẽ có người đứng ra làm chủ. Hổ Mạc, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu của người Trung Nguyên là “hồng nhan họa thủy” hay sao?” Nói đến đây, hắn lại phóng tầm mắt nhìn bốn phía đại điện, “Cung điện lớn thế này, có thể chứa cả thiên hạ, nhưng vĩnh viễn sẽ không dung nạp một nữ tử khuynh quốc, huống hồ nàng còn là mối đe dọa của đám nữ nhân ham mê quyền lực cùng vinh hoa phú quý nơi đây.”

“Thế nhưng bản lĩnh của nữ nhân này thực sự không nhỏ.”

“Sở Lăng Thường quanh năm ẩn cư nơi sơn cốc, mặc dù có thể xem được số mệnh nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi. Lòng người hiểm ác nàng ấy biết được bao nhiêu? Nàng là người, không phải thần thánh. Chỉ cần là người thì sẽ có điểm yếu, mà bản vương am hiểu nhất chính là nắm bắt điểm yếu của người khác.” Hách Liên Ngự Thuấn nhếch môi nở nụ cười thần bí mang theo mưu tính sâu xa khiến người ta thực sự phải kinh sợ…

Chọn tập
Bình luận