Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đại Hoàn Dư – Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Chương 264: Biến cố

Tác giả: Ân Tầm
Chọn tập

Sở Lăng Thường ngẩng lên nhìn Hách Liên Ngự Thuấn.

“Thị vệ vừa bẩm báo với ta, Dạ Nhai Tích cùng Nam Hoa công chúa đã đồng thời rời cung, có người tận mắt nhìn thấy.” Hách Liên Ngự Thuấn chậm rãi nhấn mạnh từng lời.

Sở Lăng Thường nghe mà sửng sốt. Nam Hoa công chúa và sư huynh cùng nhau rời cung? Sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là…

Trong lòng nàng nghĩ đến một tình huống nhưng rồi lại cảm thấy có gì đó không ổn. Nàng không phải không biết nỗi lòng của Nam Hoa công chúa, cũng không phải không hiểu sự đè nén trong lòng sư huynh, nhưng xét theo tính tình của Nam Hoa thì sẽ không làm ra loại chuyện như vậy.

Đúng vậy, điều duy nhất mà nàng có thể nghĩ tới khi nghe tin tức động trời kia từ miệng Hách Liên Ngự Thuấn chính là hai từ…Bỏ trốn!

Một cảm giác khó có thể diễn tả thành lời trào dâng từ tận đáy lòng Sở Lăng Thường, đó là một loại cảm giác bao gồm cả sự cảm động cùng lo lắng, rất mâu thuẫn. Nàng cẩn thận nhìn Hách Liên Ngự Thuấn, cố gắng tìm kiếm một chút biểu hiện của sự biến đổi tâm tình trên gương mặt hắn, đáng tiếc, gương mặt hắn vẫn bình thản tựa mặt hồ phẳng lặng, một chút xíu biểu lộ cũng không có. Trong lúc nhất thời, Sở Lăng Thường thực nhìn không thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

“Bọn họ…” Nàng cũng không biết nên nói gì nữa.

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn nàng, hỏi khẽ, “Nàng biết bọn họ tới nơi nào?”

“Ta không biết!” Sở Lăng Thường vội trả lời.

Hách Liên Ngự Thuấn nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, nhưng cũng không nói tiếng nào mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu, trên gương mặt hắn vẫn bình lặng hệt như trước khiến người ta không cách nào đoán biết tâm trạng.

Nàng không rõ hắn hỏi câu vừa rồi với mục đích gì, cũng không biết đến tột cùng hắn nhìn nhận chuyện này như thế nào, hay hắn sẽ xử lý ra sao. Hiện giờ, nàng thực sự bận tâm đến điều đó. Tuy rằng Nam Hoa công chúa chỉ là thê tử gả cho hắn trên danh nghĩa, nhưng dù sao cũng có thân phận chính thất. Một khi Nam Hoa công chúa thật sự bỏ trốn theo sư huynh, chuyện này nếu truyền ra ngoài sẽ trở trành trò cười cho thiên hạ, khiến cho Hách Liên Ngự Thuấn hoàn toàn mất mặt.

Trong lòng có chút thấp thỏm bất an, tận sâu thẳm trong lòng, nàng thật sự hy vọng sư huynh cùng Nam Hoa công chúa có thể dũng cảm đi tìm hạnh phúc của mình, như vậy còn tốt hơn để họ ngóng trông nhau nơi hoàng thành lạnh lẽo này mà không thể nói với nhau lời nào.

Suy nghĩ hồi lâu, Sở Lăng Thường không kìm lòng được liền mở miệng hỏi, “Ngự Thuấn, chàng định làm thế nào?”

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn hơi loé lên rồi tầm mắt hoàn toàn đặt trên gương mặt Sở Lăng Thường, trên khoé môi là nụ cười như có như không. Tâm tư hắn vẫn sâu xa khó lường hệt như trước kia khiến người ta không cách nào chạm tới.

“Nàng cũng nghĩ đến khả năng đó, không phải sao?”

“Hai người bọn họ chưa chắc là….” Sở Lăng Thường nóng nảy bật thốt lên, nói được nửa câu liền ngừng lại.

“Chưa chắc là cái gì?” Hách Liên Ngự Thuấn cười nhẹ, vươn tay ôm lấy nàng, “Nàng định nói bỏ trốn, đúng không?”

Sở Lăng Thường cũng âm thầm hít sâu một hơi, không nói gì nữa nhưng trên mi tâm còn vương vấn nét suy tư. Bỏ trốn là chuyện tuy lớn mà nhỏ, khó có thể xác định trước được. Hai người bọn họ rốt cục đã xảy ra chuyện gì, không ai hay biết cả.

Không khí trong phòng như ngưng lại.

Khẽ liếm cánh môi có chút khô khốc, nàng hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng, “Có lẽ hai người bọn họ cùng ra ngoài cung làm chuyện gì đó thôi.”

Nói xong những lời này, nàng lại cảm thấy thực mâu thuẫn. Sư huynh ra ngoài làm việc còn có thể nghe được bởi huynh ấy rất tự do, trong cung trước giờ cũng chưa từng hạn chế hành vi của huynh ấy, nhưng Nam Hoa công chúa thì khác, cô ấy sao có thể tuỳ ý ra khỏi cung đây?

Hách Liên Ngự Thuấn không nói gì mà chỉ nhìn nàng nở nụ cười ấm áp, dường như hắn nhận ra nàng chỉ thuận miệng nói ra câu này nên giờ cảm thấy có chút lúng túng. Mãi lâu sau, hắn mới khẽ thở dài, “Được, vậy giờ nàng có thể nói cho ta biết, Nam Hoa cùng Dạ Nhai Tích rốt cục đã xảy ra chuyện gì hay không?”

“Hai người bọn họ…” Sở Lăng Thường chần chừ không biết có nên nói hay không bởi nàng cũng sợ chuyện này nói ra sẽ khó giữ bí mật nữa. Nhưng nàng lại nghĩ, có lẽ lúc này thật sự giúp được Nam Hoa chỉ có Hách Liên Ngự Thuấn. Khẽ chớp mắt, rồi nàng lại lần nữa ngẩng lên nhìn vào đôi mắt hắn, cất tiếng nói đầy khẳng định và nghiêm túc, “Ngự Thuấn, thật ra Nam Hoa công chúa cùng sư huynh của ta….hai người bọn họ….thật lòng yêu thương nhau.”

“Thật lòng yêu thương? Từ lúc nào vậy?” Hách Liên Ngự Thuấn nhạy cảm hỏi lại.

“Là từ…” Sở Lăng Thường hơi dừng lại một chút, rồi kín đáo sửa lại lời nói, “Theo ta biết thì là từ khi sư huynh tới Hung Nô, có lẽ hai người họ cùng ở trong cung nên lâu ngày sinh tình…”

Nàng không dám nói ra chuyện khi còn ở Hán cung. Cũng không phải nàng có lòng giấu diếm, chẳng qua là chuyện này quá mức trọng đại, một khi nói ra việc Nam Hoa công chúa cùng sư huynh ngay từ khi còn ở Hán cung đã có tình cảm vậy thì ý nghĩa cùng mục đích của chuyện Nam Hoa công chúa ở lại Hung Nô cũng sẽ bị lôi ra ánh sáng. Nàng tin tưởng Nam Hoa làm vậy là có ẩn tình bởi cô ấy nguyên bản là người có tình tình hiền lành.

Con ngươi màu hổ phách của Hách Liên Ngự Thuấn hơi sẫm lại, hắn giơ tay nâng cằm nàng lên, “Nói như vậy, mục đích ban đầu của Dạ Nhai Tích khi tới Hung Nô thật sự chỉ là vì một mình nàng?”

“Dĩ nhiên! Từ nhỏ sư huynh đã rất quan tâm ta, huynh ấy dĩ nhiên là lo lắng cho sự an nguy của ta nên mới tới Hung Nô.” Trong lòng Sở Lăng Thường âm thầm dâng lên một sự kinh ngạc, khẽ liếm nhẹ cánh môi.

Hách Liên Ngự Thuấn cũng không tiếp tục gặng hỏi nữa tuy rằng nhiều năm như vậy hắn cũng biết rất rõ, mỗi khi Sở Lăng Thường chỉ cần nói dối một chút xíu thì nàng cũng sẽ mất tự nhiên liếm cánh môi. Vừa rồi, động tác vô thức này của nàng đã tiết lộ cho hắn sự bất an trong tận đáy lòng.

Tuy rằng nàng là hậu nhân Quỷ Cốc, nhưng nàng cũng là một nữ tử có thất tình lục dục, có điều lo lắng như vậy cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

Nghĩ vậy nên Hách Liên Ngự Thuấn âm thầm thở dài, “Lăng Thường, nàng phải tin tưởng ta. Ta thật sự hy vọng hai người bọn họ có được hạnh phúc. Nếu như rời cung là lựa chọn duy nhất, ta rất nguyện ý thành toàn cho họ.”

Sở Lăng Thường giật mình ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng không nghe lầm chứ?

Chẳng lẽ…hắn đã sớm nhìn thấu nỗi lòng của Nam Hoa công chúa cùng sư huynh?

Hẳn là bị dáng vẻ của nàng chọc cười, Hách Liên Ngự Thuấn giơ tay lên khẽ nhéo chóp mũi xinh xinh của nàng, động tác mang theo sự cưng chiều vô hạn, “Dạ Nhai Tích trời sinh tính tình tiêu sái tự tại, ở một chỗ đợi nhiều năm như vậy không phải tính cách của huynh ấy. Quyền quý trong mắt Dạ Nhai Tích chỉ như mây khói, trong tim có một người mới là sự thật.”

Sở Lăng Thường không khỏi than thầm trong lòng. Hắn quả thực hiểu rất rõ sư huynh nàng.

Đã như vậy, nàng cũng yên tâm, ngẩng lên hỏi, “Nếu như hai người bọn họ thật sự có dự mưu rời cung, chàng thật sự không quan tâm?”

Hách Liên Ngự Thuấn bật cười nhẹ, “Tại dạ tiệc ở Hán cung năm đó ta đã từng nói, rượu ngon ba ngàn bình, ta chỉ nguyện chọn một!”

Cảm giác ngọt ngào cũng theo câu nói này của hắn dâng tràn tâm tư Sở Lăng Thường, quyến luyến lấy từng hơi thở của nàng.

“Vậy nên làm gì bây giờ?” Hơi cúi xuống để giấu khuôn mặt đã ửng hồng nhưng trong lòng Sở Lăng Thường vẫn có chút âu lo.

Chỉ sợ đến lúc đó khổ sở sẽ không chỉ riêng gì sư huynh cùng Nam Hoa công chúa mà ngay cả Hách Liên Ngự Thuấn cũng bị liên luỵ. Dù sao vứt bỏ một công chúa Đại Hán cũng đâu phải chuyện đùa.

Hách Liên Ngự Thuấn khẽ dựa lưng vào thành ghế, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, mi tâm có chút nhíu lại, “Nếu như quả thật đã cao chạy xa bay thì cũng thôi. Chỉ sợ, lại nảy sinh chuyện khác!”

Tâm tình Sở Lăng Thường theo câu nói này của hắn lại thắt lại, sự cảnh giác cũng dâng cao.

***

Hình phòng…

Sau bàn chủ sự, Hổ Mạc ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm Thanh Tụ đã đứng ở góc tường suốt thời gian một nén nhang. Cuối cùng, Thanh Tụ cũng là người mở miệng phá tan sự im lặng trong phòng.

“Này, ngươi muốn phạt thì mau phạt đi, nhìn chằm chằm ta như vậy làm cái gì? Muốn doạ ta sao?” Thanh Tụ không kiềm chế được bật thốt lên, nói xong còn có cảm giác hào khí dâng cao vạn trượng.

Chọn tập
Bình luận