Hách Liên Ngự Thuấn nở nụ cười dịu dàng, “Đây là thứ ta tặng cho nàng, có lý nào trả lại chứ?”
“Không phải trả lại, là cho chàng mượn. Chàng nhất định phải chiến thắng trở về, sau khi trở về phải tự tay đeo lại cho ta.” Sở Lăng Thường đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực hắn, nghe từng nhịp tim đập trầm ổn của hắn rồi lại nhẹ giọng nói, “Đây không chỉ đơn giản là mệnh phù, trên đó còn có tình yêu cùng nỗi nhớ của ta, cho dù thế nào, chàng cũng phải bình an trở về.”
“Được, ta hứa với nàng!” Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng bằng sự thâm tình tột độ.
Sở Lăng Thường nhắm mắt lại nhưng tâm vẫn không cách nào bình lặng…
***
Bước sang tháng giêng, chiến loạn lại lần nữa nổ ra, binh lính Hung Nô lập tức nhận được lệnh xuất chinh mà Hách Liên Ngự Thuấn cũng được bổ nhiệm làm chủ soái thân chinh ra trận. Phó thống lĩnh Hổ Mạc cũng đi theo hắn, trực tiếp tiền về địa giới của Vu Điền cùng mười sáu nước Tây Vực, khiến cho tộc Tiên Ty, Ô Hoàn nhanh chóng nghe tin mà hoảng loạn.
Một ngày kia, khí trời khá tốt, ánh mặt trời chiếu lên những đám tuyết còn vương lại khắp nơi khúc xạ thành những ánh sáng có chút chói mắt. Bên ngoài trướng của Thiền Vu, Sở Lăng Thường lẳng lặng đứng đó, gió thổi qua áo choàng lông cừu trên đầu vai nàng khiến những bông tuyết trên đó bay tung lên tạo thành một khung cảnh sáng lóa khác thường. Bên cạnh nàng là Thanh Tụ đã sớm lạnh cóng đến mức phải liên tục giậm chân, thỉnh thoảng còn thổi hơi vào bàn tay, cố sức xoa cho ấm lên.
Thanh Tụ thực không hiểu vì sao tiểu thư cứ muốn gặp Thiền Vu Quân Thần như vậy. Nghe nói mấy ngày nay ông ta vẫn luôn nằm trên giường bệnh, không hề tiếp kiến bất kỳ viên quan nào để xử lý chính sự. Tiểu thư ước chừng đã chờ bên ngoài trướng gần hai canh giờ mà bên trong vẫn không có chút động tĩnh đồng ý tiếp kiến.
“Tiểu…tiểu thư, hay là chúng ta….chúng ta trở về thôi. Ngày mai trở lại vậy!”
Sở Lăng Thường quay đầu liếc nhìn nha đầu bên cạnh đã lạnh run lên, dịu dàng nói, “Em không cần ở đây cùng ta, trở về trước đi!”
“Tiểu thư…”
“Hôm nay ta nhất định phải gặp cho được Thiền Vu!” Thái độ của Sở Lăng Thường cực kỳ kiên quyết.
Gương mặt Thanh Tụ tràn ngập vẻ khổ sở, lại đau lòng vì biết thân thể nàng không khỏe khi đang mang thai. Vừa muốn mở miệng, Thanh Tụ lại thấy Hoa Dương công chúa đi từ bên trong trướng ra, khóe môi cô ta nhếch lên đầy châm chọc, “Sở Lăng Thường, cô thật có nghị lực đó. Vào đi, Thiền Vu muốn gặp cô.”
Sở Lăng Thường hít sâu một hơi, dùng ánh mắt ra hiệu cho Thanh Tụ rời đi rồi theo Hoa Dương vào trong trướng.
Bên trong trướng, không khí cực kỳ ngột ngạt, Sở Lăng Thường có thể dễ dàng nhận ra tất cả cung nữ nơi này đều đã đổi thành những gương mặt hoàn toàn mới. Theo tấm màn cửa được hạ xuống, thế giới bên ngoài dường như đã hoàn toàn bị ngăn cách.
Rất nhanh chóng, Sở Lăng Thường có thể nhìn thấy Thiền Vu đang nằm trên giường bệnh. Ông ta được Yên thị đỡ ngồi dậy, phía bên kia là nhị vương tử Vu Đan mấy năm nay vẫn ở trong tình trạng uể oải nhưng hôm nay tinh thần hắn lại phấn chấn lạ thường.
Đợi Sở Lăng Thường vấn an xong, Thiền Vu Quân Thần mới khàn giọng lên tiếng, “Nghe cung nữ nói ngươi đã đợi bên ngoài trướng suốt hai canh giờ?”
“Vâng, Thiền Vu!” Sở Lăng Thường thấy sắc mặt ông ta tái nhợt, trong lòng cảm thấy cực kỳ hồ nghi. Chẳng qua chỉ không gặp mấy ngày, bệnh tình của ông ta sao có thể trầm trọng như vậy?
“Lăng Thường hôm nay tới là bởi có chuyện quan trọng muốn bẩm với Thiền Vu!”
Thiền Vu Quân Thần khẽ gật đầu, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì lại tiếp tục ho khan, xem tình hình thì không phải mới ngày một ngày hai.
Sở Lăng Thường thực sự kinh ngạc, vội lên tiếng, “Thiền Vu, xin để cho Lăng Thường chẩn mạch cho người.”
Thiền Vu yếu ớt đưa tay ra, dáng vẻ trông cực kỳ thống khổ, không biết ông ta đang muốn biểu đạt ý gì. Yên thị ở một bên vội vàng đưa mắt ra hiệu cho nhị vương tử, Vu Đan lập tức tiến lên giữ lấy ông ta.
Yên thị nhìn về phía Sở Lăng Thường, giọng nói trở nên bén nhọn, “Sở Lăng Thường, ngươi muốn giả vờ đến khi nào? Thiền Vu nếu không phải dùng cái thần đan diệu dược của các ngươi thì đâu có biến thành bộ dạng như vậy? Thiền Vu tính tình nhân hậu nên mới không trị tội các ngươi nhưng ta cho ngươi biết, nếu bệnh tình của Thiền Vu không có chuyển biến, ta nhất định không tha cho các ngươi đâu.”
Sở Lăng Thường nghe mà cảm thấy có chút mơ hồ, “Đan dược đó thực sự có hiệu quả đối với căn bệnh nhức đầu của Thiền Vu, tuyệt đối sẽ không khiến bệnh tình nặng thêm. Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân!”
“Đương nhiên ngươi sẽ nói như vậy! Sở Lăng Thường, ngươi luôn làm những việc kỳ quái, hành động quỷ dị, ai biết được ngươi cùng sư huynh mình đã dở trò gì với đan dược của Thiền Vu.” Giọng nói lạnh lùng của Hoa Dương liền vang lên.
“Đủ rồi, đừng tranh cãi nữa!” Thiền Vu Quân Thần bị thanh âm ồn ào khuấy động bên tai khiến đầu càng thêm đau đớn, vô lực phất tay một cái, “Lăng Thường, ngự y đã tới xem rồi, nói nghỉ ngơi mấy ngày sẽ không sao. Ngươi có thể yên tâm rồi. Tìm ta có chuyện gì vậy?”
Sở Lăng Thường nghe vậy tuy trong lòng vẫn tràn ngập âu lo nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ hít sâu một hơi rồi lên tiếng, “Thiền Vu, mấy ngày gần đây thiên tượng có chuyển biến khác thường, tuyết không ngừng rơi dày đặc. Lăng Thường bởi lo lắng nên đêm qua đã gieo một quẻ, ai ngờ quẻ tượng biểu hiện điềm dữ, điều này có nghĩa là trời đất sắp có sự biến động lớn.”
“Vậy sao?” Thiền Vu nghe vậy, trên gương mặt thoáng hiện lên nét lo âu.
Hoa Dương ở một bên thấy vậy liền vội vàng nói, “Thiền Vu chớ nghe những lời nói xằng của Sở Lăng Thường. Bắc quốc vào thời gian này luôn có tuyết rơi dày, đâu có gì kỳ quái chứ? Có người nào không biết từ trước tới giờ cô ta không bao giờ để lộ thiên cơ. Còn có lời đồn đại rằng cô ta không hề đoán được tương lai, số mạng. Theo thần thiếp thấy, cô ta bất quá là có mục đích khác thôi.”
“Thiên địa có sự khác thường, cho dù không cách nào suy đoán được tương lai thì cũng có thể căn cứ vào sự biến đổi đó để phòng ngừa tai họa. Các động vật đều đang di cư chứng tỏ sắp có đại nạn phát sinh. Thiền Vu, Hung Nô vào lúc này cần nhất là phải tích trữ lương thảo, xin hãy lệnh cho thái tử đem binh mã lập tức trở về, lúc này vạn lần không thích hợp phát động chiến tranh.”
“Sở Lăng Thường, thì ra ngươi cố tình làm ra nhiều chuyện như vậy là vì không muốn thái tử tấn công Vu Điền.” Nhị vương tử lạnh lùng lên tiếng rồi nhìn về phía Thiền Vu nhẹ giọng nói, “Phụ vương, đất Vu Điền càng lúc càng phách lối, nếu như không xuất binh trấn áp, sợ rằng sẽ đại biến. Lại nói, thái tử dẫn binh xuất chinh mới có mấy ngày, nếu điều trở về sẽ khiến tâm tư binh sỹ đại loạn, lúc đó ngoại tộc sẽ coi người Hung Nô ta ra thế nào đây? Nhi thần thấy đây là chuyện không thể làm!”
Gương mặt Thiền Vu lộ ra vẻ chần chừ, tuy rằng bệnh tật khiến dung mạo tiều tụy nhưng có thể thấy mi tâm ông ta đang nhíu lại suy tính.
Sở Lăng Thường có chút buồn bã nhìn Thiền Vu Quân Thần. Nàng cũng không phải chỉ vì an nguy của Hách Liên Ngự Thuấn mà nói vậy. Thiên tượng mấy ngày nay thật sự khác thường, đêm qua còn có sự biến đổi kỳ dị, tuy rằng không không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhận thấy nó không hề đơn giản.
Nàng dứt khoát lên tiếng lần nữa, “Thiền Vu, chuyện này không thể trì hoãn thêm nữa, một khi thiên tai xảy ra, lòng dân nhất định sẽ đại loạn. Trọng binh trong thành lúc này không đủ để trấn an dân chúng, Hung Nô sẽ lâm vào tình cảnh bất an.” Nói đến đây, nàng hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn Thiền Vu, lại quỳ gối xuống sàn, “Xin Thiền Vu thu hồi lại lệnh xuất chinh, Lăng Thường nguyện vì lê dân vô tội cầu xin người.”
“Lăng Thường, ngươi….” Thiền Vu Quân Thần bị kích động lại bắt đầu ho khan kịch liệt, đưa tay chỉ về phía nàng, muốn nàng mau đứng dậy. Trong thiên hạ ai mà không biết người của Quỷ Cốc phái chỉ luôn quỳ lạy trời đất, không bao giờ quỳ trước bậc quân vương.
Yên thị thấy vậy lập tức đứng chắn trước mặt Thiền Vu, chỉ về phía Sở Lăng Thường phẫn nộ quát, “Giỏi cho Sở Lăng Thường, nói ra những lời độc địa như vậy là ngươi có ý gì? Hung Nô luôn quốc thái dân an, sao cho phép ngươi ở nơi này nói lời yêu hoặc?”
Hoa Dương công chúa cười lạnh nói thêm vào, “Theo ta thấy, với khả năng của cô ta không chừng đã giở yêu pháp gì để khiến Hung Nô lâm vào cảnh khó khăn cũng nên?”
Sở Lăng Thường nhìn chằm chằm Hoa Dương, mi tâm dâng lên sự không vui.
“Thiền Vu không muốn nghe ngươi nói mấy lời xui xẻo như vậy. Thái tử xuất chinh đã là sự thật, Sở Lăng Thường ngươi nên biết, thái tử mà trở lại lúc này chính là phạm vào quân kỷ, nhất định phải xử theo quân pháp. Ngươi nếu thật lòng quan tâm thái tử thì hãy cầu cho hắn nhanh chóng thắng trận trở về.” Yên thị không để cho Thiền Vu ở phía sau có cơ hội mở miệng, hung hăng phất tay, “Người đâu, đem Sở Lăng Thường kéo ra ngoài. Sau này không có lệnh của ta, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào kim trướng.”
Viên quan hầu cận vội tiến lên, kéo Sở Lăng Thường ra ngoài. Lúc này, trong lòng nàng mới hoàn toàn hiểu rõ, đám người Yên thị đã bắt đầu nhúng tay vào chính sự.
***
Tiếng tiêu xa xăm khẽ vang lên bên ngoài cửa sổ, hai con hạc vẫn một mực nô đùa.
Đợi tiếng tiêu dứt hẳn, Thanh Tụ bưng lò sưởi tay vào, khịt mũi, thở một hơi dài, “Em thực nhớ những ngày ở nơi sơn cốc.”
Sở Lăng Thường thả tay khỏi cây đàn, nhìn Thanh Tụ, khẽ thở dài. Sao nàng lại không muốn như vậy chứ? Chỉ tiếc hoa đào vẫn như cũ mà người đã thay đổi mất rồi. Bất giác nàng lại ngẩng đầu nhìn Dạ Nhai Tích ngồi bên khung cửa sổ đang chìm vào suy tư, gương mặt tuấn dật mấy ngày nay cũng đã gầy đi không ít.
Hồi lâu sau, Dạ Nhai Tích mới quay đầu nhìn về phía Sở Lăng Thường, thấy ánh mắt nàng lộ ra vẻ lo âu liền cười nhẹ một tiếng, “Tra được đầu mối gì không?”
Nàng lắc đầu, vốn muốn từ trong sách cổ tra ra một chút tình huống tương tự nhưng hết thảy đều hoài công. Chậm rãi đứng dậy, tà áo khẽ lay động, nàng bước tới gần cửa sổ nhìn màn tuyết trắng xóa bên ngoài, “Sư huynh, muội mơ hồ cảm giác được tai họa lần này sẽ mang tới một thảm họa hủy diệt.”
“Thiền Vu chậm chạp không hạ lệnh, dân chúng cũng hoàn toàn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.” Ánh mắt Dạ Nhai Tích đầy vẻ lo âu, lại thấy hai con hạc bay tận lên trời đuổi theo một con quạ nhỏ thì nhẹ giọng nói, “Chỉ mong hết thảy đều chỉ lo sự lo lắng của muội mà thôi, có lẽ mùa đông này rất nhanh sẽ trôi qua.”
Sở Lăng Thường khẽ lắc đầu, “Cho dù tai họa không phát sinh, muội thấy đám người Yên thị cũng sẽ gây sóng gió, bệnh tình của Thiền Vu rất kỳ quái, hiện giờ tất cả chuyện lớn nhỏ của Hung Nô đều do Yên thị quản lý, nhị vương tử dường như cũng có động tĩnh, tối qua tinh thần của hắn cũng có sự chuyển biến. Cục diện này thực sự không ổn.”
“Gần đây nhị vương tử lại bắt đầu liên hệ mật thiết với Hữu Cốc Lễ vương Y Kha. Chuyện này thực sự không thể coi thường. Nhưng tạm thời hắn sẽ không có hành động gì lớn, Thiền Vu bệnh nặng, hắn phải làm gì đó mới có thể khiến Thiền Vu hạ lệnh thái tử thân chinh tấn công Vu Điền.” Dạ Nhai Tích chậm rãi phân tích.
Thanh Tụ nghe vậy thì cực kỳ kinh hại, vội vàng hỏi, “Vậy chúng ta không phải sẽ rất nguy hiểm sao? Bây giờ thái tử lại không ở đây, làm sao bây giờ?”
“Có lẽ…” Dạ Nhai Tích nhìn hai người họ, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng, “Còn có một người rơi vào tình cảnh nguy hiểm hơn cả chúng ta.”
“Là người nào vậy?” Thanh Tụ liền hỏi.
Sở Lăng Thường lại là người trả lời thay Dạ Nhai Tích, giọng nói êm ái cực kỳ kiên định, “Nam Hoa công chúa!” Nàng ngước mắt nhìn Dạ Nhai Tích, ý nhị hỏi nhỏ, “Sư huynh, huynh cũng đã nghĩ tới chuyện này, phải không?”
Nét ưu thương tràn ngập trong mắt Dạ Nhai Tích, giống như ngôi sao le lói rơi xuống trong màn đêm u tối, “Nam Hoa công chúa được Đậu thái hậu phái đến Hung Nô để do thám tình hình. Một khi thân phận bị Yên thị phát hiện, nhất định sẽ bị xử trí.”
Đây cũng là lo lắng của Sở Lăng Thường. Ban đầu nàng chỉ biết Nam Hoa là người của Lật phi, nhưng không ngờ người vẫn luôn đứng đằng sau cô ấy lại là Đậu thái hậu. Nếu như không phải nàng tận mắt nhìn thấy Nam Hoa có liên lạc với sứ giả Hán cung thì nhất định cũng không ngờ tới.