Prudence Calthorpe mở cửa căn hộ nhìn ra sân thượng và tỏ vẻ ngạc nhiên khi trông thấy tôi.
Nàng nói với một giọng bông lơn:
“Anh Al ạ, đúng ra thì trước khi đến anh phải báo trước cho em biết để em còn nấu nướng và chuẩn bị này nọ…”
“À, cô vẫn luôn láu lỉnh như thế nhỉ! Và đồng thời luôn hấp dẫn và khêu gợi…”
Chiếc áo ngủ mỏng dính của nàng hầu như chẳng dùng để che giấu gì và điều này cũng cho thấy là nàng không có đánh cắp cái món đó!
Nàng hỏi bằng một vẻ ngây thơ giả tạo:
“Có chuyện gì không ổn thế anh? Chẳng lẽ buổi dạ vũ của ngành cảnh sát lại bị đình hoãn nữa hay sao? Thế thì tệ thật!”
“Ồ, bởi vì họ sợ cô tái diễn cái trò liệng lựu đạn khói vào và gào lên cháy nhà như dạo đó ở Miami. Chắc cô thích thú lắm khi được trông thấy các nạn nhân lao từ lầu cao xuống đường. Có phải thế không cô?”
Nàng mỉm cười e dè:
“Hình như có điều gì đó đang làm anh bực mình…” Rồi, chăm chú nhìn tôi, nàng thốt lên với vẻ ân cần: “Ồ! Thì ra anh bị thương! Thôi, vào đây mau đi, để em chăm sóc cho!”
Nắm lấy cánh tay tôi, nàng đưa tôi vào phòng khách và đẩy tôi ngồi xuống chiếc ghế bành gần nhất.
Nàng căn dặn:
“Anh ngồi yên đó đi! Chớ có nhúc nhích động đậy gì nữa! Để em mang thức uống đến rồi sau đó em băng bó vết thương cho!”
Nàng mang rượu ra ngay cho tôi và biến đi một lúc để trở ra với một túi cấp cứu. Nàng bắt đầu chùi sạch mặt tôi và cẩn thận dùng thuốc rửa các vết thương. Sau đó, nàng dùng kem sát trùng bôi lên vết thương phía trên lông mày của tôi và tiếp đến là vết thương dưới cằm. Rồi là đến cục u trên trán…
Khi đã xong xuôi, Prudence mang túi cấp cứu đi cất rồi quay trở lại phòng khách và rót rượu cùng uống với tôi. Ly rượu trên tay, nàng ngồi xuống nơi đi văng đối diện. Nàng nhìn chăm vào tôi với vẻ thắc mắc thấy rõ.
“Anh Al ạ! Anh vừa gặp chuyện gì thế? Kể cho em nghe đi.”
“Cô đúng là một thứ yêu tinh quỷ quái! Cô đã cho tôi nếm mùi kinh dị rồi sau đó cô băng bó vết thương cho tôi một cách rất ư là từ mẫu. Phải chăng đây là một lối đùa bỡn lạ lùng của cô?”
Prudence vội vã chớp mắt và cúi gầm mặt. Nhưng sự vội vã đó của nàng không che giấu được cái ngọn lửa bé bỏng đang rực sáng trong đáy mắt nàng và càng lúc càng lóe sáng hơn.
Nàng lo âu hỏi:
“Anh không được khỏe phải không Al? Theo em nghĩ thì chắc anh đã bị nặng… Khi đến đây, trông anh thật thảm thương… và bộ complet của anh thì rách bươm!”
“Tôi thấy đỡ lắm rồi!” Tôi nói dối, cố nén một tiếng rên.
Bởi chỉ một cử động nho nhỏ là bắp thịt cơ của tôi đau nhức khủng khiếp.
Để chứng tỏ mình không nói dối, tôi đứng dậy và bước vài bước đến quầy rượu.
Tôi hỏi:
“Cô đã ngâm nó trong formaldehyde chưa? Hay là cô chờ người ta gửi đến cho cô cái hũ làm theo hình cây vợt tennis?”
Nàng cau mày:
“Anh muốn nói gì?”
“Thì trái tim của Howard Davis, cây đinh của bộ sưu tập của cô chứ gì nữa! Tôi tiếc rằng cô không trông thấy tử thi bị phanh ngực của Davis” như thế để khỏi nhắm mắt ban đêm…
Nàng vẫn khăng khăng:
“Em hoàn toàn không biết chút gì về chuyện của anh! Chắc anh điên hoặc anh bị đánh quá nhiều vào đầu! Thôi, anh nên về nhà ngủ một giấc cho khỏe đi!”
Không an tâm đến điều nàng nói, tôi tiếp tục:
“Jonathan Blake có cho tôi hay rằng cô vốn là người thích chơi những trò quái đản… Và trò chơi vừa rồi của cô quả thật là tốn công tốn của cùng với bao giai đoạn cần phải vượt qua. Giai đoạn thứ nhất: cô cho John Kẻ Đưa Tin biết là cô đang cần một món để bổ sung cho bộ sưu tập của cô. Giai đoạn thứ hai: cô che giọng lại và gọi điện cho tôi để báo tin rằng có kẻ đang toan tính trộm tử thi ở nhà xác và đây là lúc mà tôi cần phải ra tay!”
“Anh ăn nói lung tung quá…”
Tôi uống cạn ly rượu và để nó xuống trên quầy:
“Prudence Calthorpe à, tôi báo cho cô biết rằng tôi rất phẫn nộ trước những hành vi của cô! Hơn nữa, giờ đây tôi đang mệt lả, đau nhức cả mình mẩy và khắp người đầy thương tích nên tôi không muốn chơi trò đoán mò nữa. Tôi muốn cô hãy thành thật khai báo cho tôi biết là có phải cô đã nhờ John Kẻ Đưa Tin đi lấy cho cô món mà cô cần sưu tập?”
“Wheeler à, anh chỉ là một kẻ tầm thường, tội nghiệp!” nàng nói bằng giọng chế giễu. “Tôi bắt đầu chán ngán anh rồi. Anh hãy cút đi và cố tìm một ai đó để mà khóc lóc, than vãn. Anh biết khi nhìn anh tôi liên tưởng đến gì không? À, đến một tên ăn mày cứ lải nhải liên tục, “Xin làm ơn làm phước bố thí cho tôi!”.”
“Được, tôi thấy như thế là quá đủ cho tôi trong ngày hôm nay!”
Tôi băng ngang qua phòng khách, đẩy mạnh cửa và bước vào phòng trong. Viên gạch thời Trung Cổ vẫn còn đó, trên tủ côm mốt, cạnh bốn cái đầu thổ dân Jivaros. Tôi cầm lấy nó.
Có tiếng Prudence thốt lên từ phía sau tôi:
“À! Anh làm cái gì thế?”
“Cô vẫn khăng khăng cho rằng cô không hề dính dáng gì đến vụ lộn xộn vừa xảy ra ở nhà xác chứ gì? Cô vẫn dứt khoát cho rằng tôi là một thằng điên phải không?”
“Tôi chẳng hiểu chút nào về những gì anh nói! Nếu anh không chịu tin tôi thì như thế là anh điên thật rồi!”
Tôi giơ cao viên gạch lên, khoảng nửa thước, và rồi đột ngột để rơi xuống trên tủ côm mốt. Viên gạch rớt xuống ngay trên cái đầu thu gọn, làm nó vỡ vụn thành những mảnh nhỏ tung tóe trên.
Tôi lạnh lùng nói:
“Thế là xong đời Am. Bây giờ đến lượt Stram!”
Prudence gào lên:
“Kìa Al, anh điên thật rồi à! Tôi phải bỏ ra hai ngàn đô để mua một cái đầu như thế! Đây không phải là đầu của bọn da đỏ nhưng là của người da trắng, đầu của những nhà thương thuyết Bồ Đào Nha bị mất tích trong…”
“Tôi đếch cần biết! Cô hãy ráng nhớ đi còn không tôi sẽ dạy cho cô phương pháp luyện trí nhớ của giáo sư Wheeler qua mười bài học. Vừa rồi là bài thứ nhất. Cô thấy có thích hợp không?”
Bằng cả hai tay, nàng nắm lấy cánh tay tôi, cố kéo tôi về phía sau nhưng tôi giật cùi chỏ vào ngực nàng. Nàng rên lên một tiếng đau đớn và đột ngột buông tay tôi ra.
Nàng lảo đảo băng qua phòng, người cúi gập, hai tay ôm lấy ngực.
Tôi bình thản hỏi:
“Và bây giờ cô đã nhớ là chính cô đã dàn dựng vụ ở nhà xác với ý sập bẫy tôi?”
Nàng thốt lên một tiếng gì đó. Tôi cố nặn óc để nghĩ xem đó có phải là tiếng “vâng” hay không… Nhưng coi bộ không xuôi…
Tôi dứt khoát:
“Được, nếu muốn như thế thì cô sẽ được toại nguyện. Bây giờ đến lượt Stram!”
Tôi nện viên gạch xuống cái đầu thứ hai. Cái đầu này tiêu tan thành bụi trông thật ghê tởm.
Tôi nói tiếp:
“Cô hãy thú nhận đi, đó là tất cả những gì mà tôi đòi hỏi ở cô. Còn nếu không, toàn bộ sưu tập này của cô sẽ tan nát! Sau khi đập nát hai cái đầu còn lại, tôi sẽ thiêu rụi cái vạt choàng của Lizzie rồi tiếp đến tôi sẽ băm nát bàn tay của Kubla. Sau đó, để thay đổi không khí, tôi sẽ lấy viên gạch và…”
Nàng gào lên:
“Đồ khốn kiếp! Khốn nạn! Được rồi, tôi chịu thú nhận.”
“Cô thấy chưa!” Tôi thích thú thốt lên. “Mới đến bài thứ hai mà trí nhớ của cô đã có những tiến bộ đáng kể!”
Nàng nức nở:
“Đồ khốn nạn! Tiếc rằng John không giết ông cho xong!”
Tôi vẫn thản nhiên:
“Ồ, thằng đó có thử rồi, nhưng không thành công. Bây giờ, chúng ta hãy trở lại với điểm khởi đầu của sự việc, cô đồng ý chứ?”
Nàng gào lên, tức tối:
“Đúng, tất cả đều do tôi! Như thế ông đã hài lòng chưa?”
“Nào, hãy ăn nói đàng hoàng chút xíu coi!” Tôi nói và giơ viên gạch lên trên chiếc đầu thu nhỏ.
Nàng hét lớn:
“Đừng đập nữa!”
“Thế thì cô có chịu kể lại từ đầu chưa?”
“Được rồi, để tôi kể! Chiều hôm nay, tôi có gọi điện cho John Kẻ Đưa Tin và cho hắn biết là tôi cần trái tim của Davis để sưu tập. Tôi có hứa sẽ cho hắn mười ngàn đô, nếu lấy được. Hắn không chịu giá đó và đòi mười lăm ngàn. Cuối cùng, tôi đồng ý và hắn…”
“Này Prudence, bộ cô không nghe tôi nói gì sao? Tôi đã bảo là hãy kể lại ngay từ đầu…”
“Thì tôi đã kể cho ông nghe rồi đó!”
“Thế còn chuyện cái xác đầu tiên thì sao? Cái xác đã bị đánh cắp để đưa vào đài truyền hình đó? Bộ cô quên rồi à?”
Mắt mở to, nàng chậm rãi đứng dậy.
“Cái xác đầu tiên?” nàng nói nho nhỏ.
“Đó là chuyện quá dễ hiểu, ngay cả đối với một kẻ ngu ngốc như tôi! Cô vốn thích giở trò quái quỷ và cố quyết tâm ngăn trở bằng mọi giá sự nghiệp diễn viên truyền hình của Pénélope. Từ đó cô đã hãy ra một sáng kiến: cô biết rõ là ở phòng thâu hình có một quan tài với bên trong là một hình nộm bằng giấy bìa: cái đinh của buổi trình diễn là lúc Pénélope mở nắp quan tài và cho thấy con quỷ đang nằm trong đó. Chính cô đã thuê người đánh cắp tử thi ở nhà xác và đặt nó vào quan tài để thay thế con quỷ bằng giấy bồi. Một trò đùa kỳ dị với mục tiêu là khi nắp quan tài mở ra, Pénélope sẽ mất hồn trước cảnh tượng đó. Đối với cô, tiền bạc không có nghĩa gì cả nhưng điều quan trọng là sự tan vỡ giấc mơ diễn viên của Pénélope.”
Prudence buồn bã nói:
“Chỉ có điều là sự việc không xảy ra như thế.. Khi Pénélope mở nắp quan tài thì thay vì cái xác bị cắp ở nhà vĩnh biệt, đó lại xác Howard Davis…”
“Có phải John Kẻ Đưa Tin đã đánh cắp xác theo lệnh của cô?”
Nàng gật đầu:
“Đúng như vậy… Chính John cũng là người quen chị em tôi qua hai cuộc ly dị. Khi tôi vừa đặt chân đến đây thì hắn đã gọi điện và cho biết là hắn đang ở Pin City và nếu tôi có điều gì cần giúp đỡ thì hắn sẵn sàng.”
“Được. Và bây giờ là câu hỏi chủ yếu của tôi: ai đã thay xác Davis vào cái xác người đàn bà đó?”
“Tôi hoàn toàn không biết.”
“Cô đừng có buộc tôi phải chơi trò đập phá đó nữa, như thế thì nhàm chán lắm.”
Nàng gào lên:
“Trời! Ông phải tin tôi chứ! Tôi cam đoan là đã nói thật với ông mà! Tôi chẳng hiểu vì sao sự thể lại xảy như vậy và điều đó đã làm tôi bồn chồn… Rất có thể là một trò của John, nhưng tôi không dám hỏi hắn.”
“Tại sao?”
Nàng run rẩy:
“Tôi đã một lần chứng kiến hắn nổi cơn thịnh nộ… Ông có biết hắn đã làm gì không? Hắn đã đấm vỡ tấm kính dày sáu phân! John là một người kỳ cục, hoàn toàn vô đạo đức và xem thường con người. Mối bận tâm duy nhất trong đời hắn là tiền! Tiền là mục tiêu cao cả nhất của nhất trong đời hắn là tiền! Tiền là mục tiêu cao cả nhất của hắn. Hắn đã gom khá bộn tiền, nhiều hơn số mà hắn cần có, nhưng hắn vẫn muốn nhiều hơn nữa. Và, để có tiền, hắn sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì…”
“Đúng… Trông thấy hắn, ngay cả tôi cũng thấy sợ.”
Nàng đưa tay xoa xoa ngực:
“Thôi, bây giờ chúng ta hãy trở ra phòng khách đi. Tôi thấy cần một chút rượu…”
“Được thôi.”
Tôi liệng cục gạch lên giường và bước theo nàng ra khỏi phòng.
Vừa đến phòng khách, nàng chỉ bước được ít bước và ngã xuống trên đi văng.
“Trung úy thứ lỗi cho…” nàng nói bằng một giọng run rẩy. “Ông vui lòng rót hộ tôi một ly rượu. Bây giờ tôi không còn cử động gì nổi.”
Tôi đến quầy rượu, rót đầy hai ly và mang đến. Tôi trao nàng ly rượu và ngồi xuống cạnh nàng.
Nàng gượng cười:
“Cảm ơn ông! Tôi không ngờ mình tệ đến thế.”
“Tôi muốn tin lời cô, ít ra là vào lúc này, khi cô bảo rằng cô không hề biết ai là kẻ đã đặt xác Davis vào trong quan tài. Thôi, bây giờ chúng ta hãy trở lại với câu chuyện lúc nãy. Có phải cô muốn lấy trái tim của Davis để làm sưu tập?”
Prudence rùng mình:
“Không hề có chuyện đó! Chỉ những tên bệnh hoạn mới xem lời nói đùa của tôi là chuyện thật… và John Kẻ Đưa Tin chính là bệnh hoạn. Tôi biết chắc thế nào hắn cũng nhận lời đề nghị của tôi, dẫu với một giá rẻ thôi. Khi gọi điện cho trung úy, tôi đã dùng khăn tay che miệng để trung úy không nhận ra được giọng nói. Tôi đã trông thấy người ta làm thế trong phim ảnh nên bắt chước theo, thế thôi!”
“Không khôn khéo lắm, nhưng hữu hiệu. Tại sao cô gọi điện cho tôi? Phải chăng đây cũng là một trò quái quỷ nữa? Và nếu chẳng may xảy ra đụng độ chết chóc thì chắc cô thích chứ?”
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên một cách thành thật:
“Ồ, trung úy phải hiểu cho tôi chứ! Tôi nào ngờ trung úy đến đó một mình! Tôi vẫn tưởng ít nữa là trung úy sẽ đưa cả một xe cảnh sát đến và John sẽ bị bắt ngay tại hiện trường.”
“Tại sao cô lại mong cho John bị bắt chứ?”
Một lần nữa, lại rùng mình và vội vã uống một hóp rượu.
Cuối cùng nàng nói:
“Tôi không tin được hắn. Chính hắn là kẻ đã giở trò tráo xác chết và tôi chẳng hiểu sao hắn làm như thế! Chuyện này làm tôi phải bồn chồn. Biết đâu được? Có thể hắn muốn gài tôi vào cái chết của Howard Davis hoặc trút cái tội đó lên đầu tôi! Tôi buộc lòng phải có phản ứng, trong trường họp hắn toan tính làm chuyện đó…”
Tôi miễn cưỡng gật đầu:
“Những điều mà cô vừa nói tuy nghe quá điên rồ, nhưng theo tôi nghĩ thì có thể tin được. Thôi, cô hãy uống cạn ly đi.”
“Tại sao ông vội thế?”
“Thì cô uống cạn đi!”
Nàng nhún vai và ngoan ngoãn nghe theo tôi. Tôi nắm lấy cánh tay nàng, buộc nàng phải đứng dậy và lôi nàng ra cửa.
Nàng sững sờ nhìn tôi, vùng tay rồi hét lớn:
“Thì tôi đã khai thật mọi chuyện với trung úy rồi! Tôi thề mà! Không lẽ bây giờ trung úy bắt giữ tôi, khi tôi đã…”
“Hãy bình tĩnh nào! Sao mà la hét om sòm vậy? Chúng ta chỉ đi tham quan nơi đây một chút thôi. Ô, không xa lắm đâu! Chỉ có lầu chín khách sạn này thôi. Tôi và cô sẽ ghé lại đó trong hai phút là cùng.”
“Đi gặp Pénélope à?” Nàng hỏi, bỗng chốc cảnh giác. “Gặp cô ấy để làm gì chứ?”
“Tôi vốn thích nghe phụ nữ tâm sự… Nào, chúng ta hãy xuống đó xem Pénélope có chịu thổ lộ điều gì với chúng ta không.”
Tôi dẫn Prudence đi dọc theo các hành lang và nhấn nút gọi thang máy mở ra và chúng tôi bước vào.
“Cho xuống tầng thứ chín nhé em.” Tôi nói với thằng nhóc coi thang máy.
Hắn liếc nhanh mắt nhìn chiếc áo ngủ Prudence, một chiếc áo quá mỏng đủ để cho hắn trông thấy vẻ đẹp của một bộ ngực cân đối và rắn chắc như một pho tượng. Rồi hắn chăm chú nhìn tôi, miệng há hốc. Khi trông thấy chiếc áo veston bị xé rách và quần bị thủng lỗ ở hai đầu gối thì miệng hắn càng há rộng hơn.
“Tầng thứ chín, cậu có nghe tôi nói không? Có chịu cho thang máy chạy chưa hay cứ đứng đó mà nhìn tôi như thế?”
Tỉnh hồn, hắn vội vã đáp:
“Vâng, thưa ông.”
Không một tiếng động, cabin trôi nhanh xuống và xịch lại ở tầng chín. Tôi đẩy Prudence ra trước và khi chực bước theo nàng thì thằng nhóc coi thang máy đưa bàn tay run rẩy ra nắm lấy cánh tay tôi. Hướng mắt xuống, tôi thấy hắn đang ngạc nhiên nhìn mình.
Hắn ấp úng nói:
“Xin ông thứ lỗi! Có phải hai ông bà đang đi hưởng tuần trăng mật?”
“Tại sao cậu có thể đoán được như thế chứ? Từ tám ngày nay tôi đã ăn một miếng nào đâu!”
Tôi kéo Prudence về phía căn hộ của Pénélope và dộng mạnh cửa. Không một động tĩnh nào ở bên trong. Tôi dộng thêm hai chục giây nữa và bên trong vẫn im lìm. Bây giờ, tôi thấy tâm trạng mình không còn thích hợp với trò chơi dộng ì ầm này nữa và vì thế tôi quyết liệt phá tung cửa. Không ngần ngại, tôi đạp mạnh vào mục tiêu. Cú đạp đầu tiên này không mang lại kết quả nhưng, trong lần thứ hai thì, chỉ một giây trước khi bàn chân tôi chạm phải cánh cửa, nó đã được đột ngột mở ra. Với sức mạnh phóng nhưng không gặp phải chướng ngại nên tôi hụt hẫng và suýt nữa phải trật đầu gối.
Pénélope vội vã nhảy lùi lại, kịp tránh mũi giày của tôi đang phóng thẳng về xương chày phía phải của nàng. Về phần tôi, để lấy lại thăng bằng, tôi phải bước vội thêm vài bước, tương tự như một kẻ đang biểu diễn một điệu cha-cha-cha phức tạp.
“Với anh Al thì luôn luôn có chuyện để mà đùa vui” Prudence nói và cười lã chã. “Đây là màn biểu diễn vũ balê của trợ lý cảnh sát trưởng.”
Tôi lầu nhầu:
“Ngộ nghĩnh lắm à?”
Nắm lấy cánh tay Prudence, tôi đẩy mạnh nàng vào bên trong rồi tôi đóng cửa lại và theo nàng. Pénélope vẫn đứng yên ở đó, mắt tròn xoe, lặng im nhìn chúng tôi. Tôi đưa mắt nhìn lại nàng và nàng đắm đuối nhìn tôi khiến tôi thầm nghĩ rằng không có Prudence thì sự việc hẳn khó có thể mà lường trước được…
Pénélope liếc nhìn người chị song sinh của nàng:
“Tôi không ngờ chị dám mặc áo ngủ mà đi dạo trong những hành lang của khách sạn như thế! Dẫu sao thì tôi cũng không dám có những hành vi như chị…”
“Vâng, tôi biết cô hay rồi! Vì sưu tập quá nhiều pho tượng cổ Á Đông nên bây giờ trông cô đạo mạo ra!”
Mặt Pénélope đỏ ửng:
“Nếu là chị thì ít ra tôi cũng mặc một chiếc áo khoác để che đậy đôi chút chứ ai mà làm gì kỳ cục… Tôi biết chị thích chọc cười thiên hạ. Nhưng theo tôi thì có nhiều cách khác hay hơn…”
Rất ư là ngọt ngào, Prudence nhỏ nhẹ:
“Tôi không giận cô. Sở dĩ cô ăn nói như thế là cũng vì Jonathan Blake mà ra… Cô muốn được trở thành nàng hầu của hắn để tối ngày ngồi chồm hổm nấu cơm với hy vọng rằng nồi cơm sẽ khét cháy và được hắn cho một trận đòn… À, rồi cô sẽ hài lòng với chuyện đó, bởi tôi biết hắn quá mà!”
“Chị nói dối…” Pénélope gào lên và nức nở khóc.
Một lúc sau, nàng quay gót và vội vã chạy vào phòng trong, đóng ầm cửa lại. Prudence bước đến quầy rượu. Nàng lấy ra hai chiếc ly và nói:
“Em không hiểu tại sao chúng ta lại đến đây. Nhưng thôi, mặc kệ nó. Tốt hơn chúng ta nên uống vài ly cái đã, có phải thế không anh?”
“Ý kiến hay đấy!”
Liếc nhìn tôi, nàng bỏ nước đá vào ly.
Một lúc sau, nàng nói:
“Tuy không biết vì lý do nào anh vẫn dẫn em đến đây, nhưng theo em nghĩ sẽ chẳng vui vẻ gì…”
“Tùy theo cô nghĩ sao về hai chữ “vui vẻ”. Cô vốn có một tinh thần tiếu lâm khá đặc biệt, vì vậy tôi mong cô cảm thấy thích hợp với hoàn cảnh?”
Với một cử chỉ tức tối, nàng khui chai whisky:
“Anh Wheeler à, cứ mỗi lần anh nói theo kiểu sách vở như thế là em cảm thấy ghét anh tệ! Em ao ước có ngày anh bị trói cả tay chân và bị chùm vải đen trước mặt em” như thế cho anh bỏ đi cái nụ cười ngu ngốc của anh đi!
Cửa phòng mở ra Pénélope xuất hiện. Bây giờ nàng đã khoác một chiếc áo ngủ thật đứng đắn, kéo dài tới gót chân và trông nàng cứ như là người mẫu trong tạp chí thời trang.
Nàng hất hàm và nói với tôi bằng vẻ thách thức:
“Bởi vì Blake không ở đây nên ông mới có thể ngang tàng như thế! Nếu có ảnh thì đương nhiên ông không thể dộng cửa ì ầm và dám đạp vào người tôi đây!”
“Em cưng của chị uống gì nào?” Prudence hỏi:
Với một vẻ buồn bã đầy kịch tính, Pénélope đáp:
“Ồ! thứ gì cũng được… Tốt nhất là rượu mạnh bởi em thấy tinh thần lúc này sao bết quá…”
Tôi ngả người xuống ghế bành và châm một điếu thuốc. Prudence mang rượu lại cho chúng tôi và ngồi xuống trên tay tựa của chiếc ghế đối diện. Ly rượu trong tay, Pénélope vẫn đứng đó một lúc với vẻ bất định rồi nàng ngồi xuống trên đi văng đối diện tôi. Nàng không quên khép nép kéo tà áo, để nó phủ hẳn xuống mắt cá chân.
Nàng lạnh lùng nói:
“Xin trung úy vui lòng cho biết trung úy cần gặp tôi có việc gì? Tôi muốn giải quyết với trung úy càng sớm càng tốt vì tôi đang rất mệt mỏi… Tôi vừa chớp mắt là bị trung úy dộng cửa ầm ầm!”
“Sở dĩ tôi làm phiền cô như thế này là vì Prudence đã thổ lộ với tôi một chuyện, và tôi muốn chia sẻ cái chuyện đó cùng cô.”
“Trời! Wheeler à, em hy vọng rằng anh biết cân nhắc những gì anh sẽ làm…”
“Cô khỏi lo, tôi biết chứ!”
Pénélope lặng im nghe tôi kể về việc Prudence đã thuê John Kẻ Đưa Tin đánh cắp tử thi ở nhà xác và đặt nó vào quan tài để thay cho người nộm bằng giấy bìa.
Sau khi kể hết sự việc, tôi ra lệnh cho Prudence:
“Bây giờ cô phải nói cho Pénélope biết vì lý do nào cô đã làm như thế! Theo tôi nghĩ thì cô Pénélope đây hẳn phải mong muốn nghe cô kể rõ lý do.”
Prudence ngẩng đầu lên nhìn tôi. Nàng nói với vẻ đe dọa:
“Sẽ có ngày tôi bắt ông trả cái nợ này và ngày đó không xa đâu!”
“Được, tôi sẽ chờ. Sao, bây giờ cô có chịu nói ra chưa hay tôi phải nói thay cho cô?”
“Ai nói thì cũng thế thôi…” Prudence uể oải đáp.
Rồi quay sang Pénélope, nàng nói lớn:
“Chắc cô cũng hiểu là tôi dứt khoát phá hỏng sự nghiệp diễn viên truyền hình của cô… ngay từ bước đầu. Bằng cách này hay cách khác!”
Pénélope chết sững. Một lúc sau, như chợt tỉnh, nàng gào lên:
“Khốn nạn! Đồ ganh tức dơ bẩn! Đồ…”
Mặt vẫn lạnh lùng, Prudence phản ứng:
“Tôi khuyên cô hãy câm họng lại, nếu không tôi sẽ đập vỡ mặt cô!”
“Ồ, cô ganh tức à! Cô thì lúc nào cũng ganh tức với tôi! Ngay từ thuở nhỏ cô đã như vậy rồi! Hễ tôi có một thứ gì đó mà cô không có là cô làm ầm lên. Rồi khi đi học cũng vậy, cô luôn luôn cà nạnh với tôi! Đến khi tôi lấy Davis thì cô lại xúi ba chống lại cuộc hôn nhân của tôi!”
Prudence dịu dàng nói:
“Em nói sao đi nữa thì chị cũng chẳng giận em đâu, nhất là trong trường hợp của em với Howard Davis. Sở dĩ như thế là vì chị không ưa con người của Davis. Chị biết rằng em không thể cưỡng nổi cái mã đẹp trai của hắn. Nhưng tại sao em phải kết hôn với hắn chứ? Thay vì cưới hỏi như thế, em có thể đưa hắn đi Florida, mỗi tuần cho hắn một trăm đô la tiền túi và như thế là đủ cho hắn cảm thấy sung sướng như một ông vua rồi! Tất cả những gì mà Davis ao ước, đó là một cuộc sống tiện nghi mà hắn không nhọc công làm việc để được hưởng.”
Giọng Pénélope run rẩy:
“Có thể Davis là… như chị nói, nhưng tôi đã bỏ hắn rồi. Còn chị, chị đã may mắn gặp được một người chồng tuyệt vời và chị đã quá ngu ngốc để mất chàng!”
“Thế mà em cũng nói được à! Em muốn nói chàng nào cơ? (Prudence giả vờ ngây thơ một cách tài tình). Phải chăng em muốn nói về Blake, một thằng vô tích sự chỉ biết xách súng đi săn ở khắp nơi trên trái đất này và đã phá sản vì cái trò ngu ngốc đó? Có phải em muốn nói đến anh chàng người Rừng có thói quen tắm nước lạnh vào mỗi buổi sáng? Bộ em tính đùa à?”
Điên tiết, giọng nói của Pénélope run rẩy:
“Không, tôi không đùa đâu. Tôi sẽ sống với ảnh để xem chị nói thật không hay cũng vẫn là cái tính đành hanh tồi tệ đó! Với tính tình đó thì chị không ngần ngại bôi bác bất cứ ai, ngay cả đó là một người đàn ông hào hoa và rộng lượng như Blake!”
“Cưng ơi, những gì mà chị nói ra với em, đó chính là sự thật” Prudence chán chường thốt lên. “Một khi đã sống với hắn rồi em sẽ biết. Sáng nào cũng thế, hắn luôn dầm mình dưới vòi nước lạnh trong mười phút – đúng mười phút thôi nhé, không hơn không kém. Blake là con người của những thói quen… Nhưng muốn được hắn say mê thì chị khuyên em những điều sau đây: thứ nhất, em hãy để tóc dài rồi nhuộm đen và thắt bím; thứ hai, em hãy tắm nắng sao cho da dẻ ngăm đen lại, và ăn mặc theo lối Á Đông… Kèm theo đó, nếu em có thể phát âm một cách lơ lớ thì càng hay. Như thế hắn không thấy có sự khác biệt nào giữa em với một cô bé người Hoa hoặc người Nhật và càng yêu quý em hơn!”
Pénélope gào lên:
“Cô im đi!”
“Này cưng… (Prudence làm ra vẻ sướt mướt). Chị chỉ muốn chứng tỏ cho em thấy là chị không nói dối. Và chị cũng không nói dối khi cho em biết rằng hắn đã tan gia bại sản. Đồng ý rằng trước đây hắn là một kẻ có tiền của. Cha hắn có để lại cho hắn một gia tài kha khá nhưng có điều là với cái lối đi săn ở khắp nơi trên thế giới như hắn thì tiền của nào mà chịu cho siết. Săn bắn là môn thể thao cực kỳ tốn kém và hắn đã lún sâu trong nhiều năm nay, ngay cả trước khi chị kết hôn với hắn. Này em, em có biết tại sao chị phải nhờ John Kẻ Đưa Tin dàn dựng cho chị một cái cớ để ly dị với Blake chứ? Thì có gì đâu, cũng như Davis với em, Blake là một gánh nặng của chị!”
“Cô nói dối…”
Prudence vẫn dứt khoát:
“Đó là sự thật, hoàn toàn là sự thật cưng ạ. Nhưng em bận tâm mà làm gì? Dẫu sao em cũng có khá nhiều tiền, đủ để cho em và Blake khỏi phải bận tâm lo lắng. Và, nếu không muốn chôn vùi phần đời còn lại của mình trong rừng sâu vì phải lẽo đẽo theo hắn trong những cuộc đi săn, thì em cứ việc mua cho hắn một cánh rừng nho nhỏ. Em mua thú thả vào trong đó, dựng ở đó một ngôi nhà, thuê hai cô hầu phòng người Nhật và thế là Blake không đòi hỏi phải đi đâu xa!”
Pénélope gào lên và nhảy chồm đến Prudence. Nàng đưa tay chụp lấy cổ họng cô chị và hai người ngã nhào xuống sàn.
Không rời lấy nhau họ lăn tròn trên thảm, người cào cấu, kẻ giật tóc. Họ đạp túi bụi vào nhau và la hét inh ỏi. Trong một lúc, khi thấy còn có thể chịu đựng được, tôi vẫn để cho họ ẩu đả. Nhưng, khoảng ba phút sau, tôi chịu hết nổi.
Tôi đến quầy rượu, rót nước đá lạnh vào một bình đựng nước khá lớn và bước đến chỗ hai chị em đang vật lộn. Lúc này Pénélope đang cào cấu vào mắt cô chị trong khi cô này cố dùng hai tay để giật lấy mảng tóc tuyệt đẹp của Pénélope. Cảnh tượng đang diễn ra cùng với tiếng gào thét inh ỏi, khiếp quá!
Tôi nhắm khá kỹ trước khi nghiêng miệng bình xuống: một dòng nước lạnh cóng tuôn xuống trên hai chị em, làm cho tiếng gào thét im bặt. Không ngừng tay, tôi cứ thế đổ tiếp cho đến khi cạn nước.
Cuối cùng họ đành phải buông nhau ra. Prudence lồm cồm ngồi dậy và nhìn tôi trông thật tội nghiệp với khuôn mặt đã bị che phần nữa bởi mái tóc xõa. Áo ngủ rách bươm khiến cho nàng giờ đây gần như là trần trụi, để lộ nhiều vết cào cấu còn hằn trên ngực.
Pénélope lảo đảo đứng dậy và tấm tức khóc như là một đứa bé. Mái tóc của nàng giờ chẳng khác gì cái ổ quạ và con mắt phải của nàng thì tím bầm. Chiếc áo ngủ kín đáo đã bị xé đôi, để lộ lớp áo lót mỏng dính bên trong cùng bộ ngực rắn chắc. Nàng e thẹn đưa tay giữ áo và đi cà nhắc về phía đi văng rồi mệt lả ngả người xuống đó.
Tôi bước đến cạnh nàng:
“Thôi, chấm dứt nhé Pénélope!” Tôi nói. “Bây giờ chúng ta hãy nói chuyện đứng đắn một chút.”
Nàng buồn bã nhìn tôi qua đôi mắt đẫm lệ.
“Ông hãy đi đi!” Nàng nghẹn ngào.
Tôi nói tiếp:
“Hẳn Howard Davis có biết một điều gì đó. Điều này có liên quan đến cô và có thể ngăn trở cuộc hôn nhân giữa cô và Blake. Davis đã theo cô đến Pin City và đe dọa là sẽ công bố cái bí mật này. Theo tôi nghĩ thì có lẽ hắn đã muốn tống tiền cô hoặc, để đổi lấy sự im lặng, hắn đã đòi hỏi chung sống trở lại với cô. Trước hoàn cảnh như thế, vì cuồng si Blake nên cô sẵn sàng loại bỏ Davis với bất cứ giá nào. Cô đã giao công việc này cho John Kẻ Đưa Tin. Đây cũng là lúc mà Prudence yêu cầu John đánh cắp tử thi ở nhà xác để đặt vào quan tài ở đài truyền hình, nên vì thế hắn đã nảy ra một sáng kiến khá tài tình. Bằng cách đặt xác Davis vào trong quan tài của đài truyền hình, hắn cùng một lúc đạt được hai mục tiêu: một mặt hắn có dịp để phi tang cái xác của Davis và mặt khác hắn có thể làm cho cô nghĩ rằng có ai đó đang cố tình làm hại thanh danh của cô.”
“Không! Không thể nào! Những gì mà trung úy nói đều hoàn toàn không có thực.”
“Được, rồi cô sẽ có dịp giải thích điều đó ở tòa án. Như tôi đã nói, để bắt giữ cô tôi cần phải biết rõ cái nguyên nhân đã thúc đẩy cô phạm pháp. Bây giờ tôi đã hiểu rõ vì sao Davis bị sát hại cũng như tại sao Thelma đã chết.”
“Trung úy điên rồi! Tôi giết Thelma để làm gì chứ?”
“Bởi vì Davis đã nói cho Thelma biết về chuyện có liên quan đến cô! Sáng nay Thelma cho tôi hay là nàng đang nắm giữ một số điều có thể làm cho gia đình Calthorpe chấn động và đặc biệt là cô. Hẳn khi trừ khử Davis, cô không ngờ rằng Davis đã thổ lộ nhiều chuyện cho người vợ trước đây của anh ta? Có thể sáng nay Thelma đã gọi điện cho cô, ít lâu sau khi cô đã gặp tôi. Tôi đã cho cô biết về sự hiện diện của Thelma ở Pin City” và khi nói với cô chuyện này, tôi đã vô tình làm hại Thelma mà không hay biết… Đúng vậy, lúc đó tôi không lường trước được. Khi Thelma gọi điện cho cô, cô đã hẹn gặp nàng và rồi thay vì đến chỗ hẹn thì cô giao việc này cho John Kẻ Đưa Tin.
Prudence khập khiễng bước đến bên tôi. Nàng nói nho nhỏ:
“Anh Al ạ, không phải thế đâu! Pénélope không thể nào làm chuyện như thế. Nàng ích kỷ, thiếu bản lĩnh và đôi lúc ứng xử như một đứa ngu xuẩn. Nhưng không bao giờ có thể nhẫn tâm giết người. Em hoàn toàn không tin điều anh vừa nói!”
“Chuyện đó, chúng ta hãy để cho các quan tòa quyết định!” Tôi lạnh lùng nói. Rồi, hướng mắt nhìn xuống Pénélope, tôi tiếp: “Tốt hơn, cô nên chuẩn bị để ra đi với tôi.”
“Không phải thế đâu, trung úy! Tôi lạy ông, trung úy, hãy nghe tôi nói cái đã! Trung úy hãy cho tôi ít phút để tôi sẽ trình bày hết sự thật cho trung úy!”
Tôi lạnh lùng:
“Chỉ mất giờ vô ích! Tôi biết chứ, nhưng thôi cũng được. Tôi dành cho một phút để giải thích.”
Bằng một giọng vội vã nàng tuôn ra mãnh liệt:
“Kể từ sau ly dị, tôi không gặp lại Davis cũng như nhận được bất cứ tin gì của ảnh. Đời sống của tôi chẳng có gì là bí mật và Davis cũng chẳng biết gì về đời tôi vì thế, theo tôi nghĩ, hẳn cô Thelma đã tung cái tin đó ra với chủ tâm làm hại tôi. Cô ấy không ưa gì tôi bởi tôi đã cuỗm mất Davis của cô…Trong buổi tối trước khi vào đài truyền hình để trình diễn buổi đầu tiên, tôi đã ở nhà một mình. Vì cảm thấy bối rối với ý nghĩ rằng mình sẽ xuất hiện trước những ống kính camera, nên tôi quyết định nằm nghỉ một lúc trước khi ra đi. Lúc đó đã hơn tám giờ. Tôi nghe có tiếng gõ cửa và nghĩ rằng có lẽ Blake đến để ủng hộ tinh thần và chúc tôi may mắn trước giờ trình diễn. Khi vừa mở cửa ra thì tôi nghe một tiếng nổ và thấy Howard Davis đang đứng trước mặt tôi. (Nàng rùng mình). Tôi mở rộng cửa và thế là Davis lảo đảo và ngã sấp xuống dưới chân tôi. Vào lúc đó, tôi chẳng hiểu gì… Tôi quỳ xuống bên cạnh ảnh và khi trông thấy vết thương, tôi biết rằng ảnh đã chết. Davis nằm đó, đôi chân chắn ngang cửa vì thế tôi phải kéo anh vào mới có thể đóng cửa lại….”
Tôi nói:
“Một phút dành cho cô đã chấm dứt. Bây giờ tôi yêu cầu cô thay đồ để đi theo tôi.”
Pénélope năn nỉ:
“Tôi van ông! Xin ông hãy để cho tôi nói hết! Khi đó, tôi đang tính gọi cảnh sát nhưng rồi tôi chót nghĩ nếu làm như thế thì xem như tôi hủy bỏ bản hợp đồng ký với đài truyền hình và đồng thời vĩnh biệt giấc mơ trở thành diễn viên… Trong khi đắn đo như thế, tôi tự hỏi liệu cảnh sát có tin tôi không. Davis trước đây là chồng tôi và bây giờ, tôi sắp sửa kết hôn với một người khác… Cảnh sát có thể cho rằng tôi và Davis đã gây gổ nhau và tôi đã bắn ảnh…”
“Rồi sau đó?”
“Sau đó, tôi… gọi điện cho John Kẻ Đưa Tin… Tôi thuật lại sự việc cho hắn và nhờ hắn giải quyết hộ tôi cái xác Davis. Hắn ra giá hai chục ngàn đô và tôi đồng ý. Vào lúc đó thì giá nào tôi cũng chịu… Nửa tiếng sau, hắn đến chỗ tôi, mang theo một cái rương dùng để đựng xác Davis. Sau khi đặt Davis vào đó và khóa lại, hắn gọi điện cho phòng bảo vệ để nhờ hai nhân viên khiêng hộ cái rương xuống. Trong khi chờ đợi, hắn rót rượu và cả hai chúng tôi vừa trò chuyện vừa uống rượu cho đến khi cái rương được khiêng đi…”
“Thế là xong!”
“Chưa hẳn…” Nàng nói nho nhỏ. Hắn không hề cho tôi biết rằng hắn sẽ đặt xác Davis vào trong quan tài… và thế là, khi mở nắp ra, tôi muốn chết đứng! Tiếp đó, khi bị trung úy gạn hỏi, tôi cuống cuồng… Tôi đã nói rằng tôi không hay biết gì… Rồi trung úy báo cho tôi hay rằng đã biết rõ tung tích nạn nhân và… cho rằng tôi không thành thật khai báo… Trung úy có biết là tôi sợ điếng người không! (Nàng cố gượng cười). Trong đời, tôi chưa lần nào sợ đến như vậy! Sau khi trung úy đi rồi, tôi gọi cho John và báo cho hắn rõ sự việc. Tôi yêu cầu hắn tìm cách cứu tôi ra khỏi cái thế bí này. Bởi sự việc càng lúc càng trở nên nguy hiểm cho tôi và rất có thể, chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ bị bắt vì tội sát nhân…
“Thế là John Kẻ Đưa Tin đã ra tay?”
Pénélope gật đầu:
“John đồng ý giúp tôi. Nhưng hắn cũng cho biết rằng chuyện này rất khó khăn và nguy hiểm cho hắn. Hắn sẵn sàng chấp nhận bất trắc và hứa sẽ giải tỏa mọi nghi ngờ cho tôi với điều kiện là tôi phải chi cho hắn năm mươi ngàn đô.”
“Và cô đã chấp nhận?”
“Vâng…” Pénélope buồn bã gật đầu. “Hai tiếng đồng hồ sau, tôi trao cho hắn tấm ngân phiếu.”
Bỗng chốc, ánh sáng sa sầm và tôi thấy khuôn mặt của Pénélope chìm hẳn sau một màn sương. Tôi lắc mạnh đầu vài ba lần và mọi vật lại hiện rõ như cũ.
Prudence vội vã hỏi:
“Anh thấy không ổn à?”
“Ồ, không sao cả! Cô có thể cho tôi một ly nước lạnh được chứ?”
Căn phòng đột ngột chìm trong im lặng. Tôi đưa mắt nhìn Prudence và thấy nàng như ngưng thở. Nàng nhướng mắt và nói nho nhỏ:
“Bộ anh muốn đùa à?”
Tôi tức tối:
“Đùa thế nào chứ! Ở đây không có nước lạnh hay sao?”
Nàng năn nỉ:
“Thế anh uống whisky với nước đá và nhiều sô đa vậy nhé?”
“Không. Tôi chỉ cần một ly nước lạnh… Nếu không có thì cô hãy gọi bồi mang lên đi!”
Nàng nói, dứt khoát:
“À, chắc anh đang mệt!”
Tôi nhìn theo Prudence trong khi nàng khập khiễng bước đến quầy rượu để lấy nước cho tôi.
Có tiếng nói nho nhỏ:
“Trung úy à…”
Tôi đưa mắt nhìn xuống Pénélope. Nàng ngập ngừng đôi chút trước khi lên tiếng:
“Trung úy vẫn quyết tâm bắt giữ tôi?”
“Chắc là không.”
Nàng thở dài nhẹ nhõm:
“Như thế là trung úy đã tin tôi?”
“Chuyện cô nói có thể tin được.”
Prudence mang ly nước đến và dịu dàng đặt vào tay tôi. Tôi uống cạn một hơi và trả lại nàng cái ly. Nàng cầm lấy và vẫn đứng đó để chăm chú nhìn tôi.
Một lúc sau, nàng lạnh lùng nói:
“Quả là một phương pháp rất hiệu nghiệm!”
Tôi thắc mắc:
“Cái gì?”
“Thì cái trò khủng bố của trung úy chứ gì! Em buộc lòng phải khai sự thật dưới sự đe dọa bị phá nát bộ sưu tập, những thứ mà em yêu thích nhất. Sau đó trung úy đã lôi em xuống đây để tiếp tay với trung úy trong việc hù dọa Pénélope. Một khi Pénélope đã khiếp vía rồi, trung úy lại giáng thêm một cú nảy lửa nữa bằng cách cho biết sẽ bắt giữ cô ta vì cô đã nhúng tay vào hai trọng án. Với cái lối dứt khoát như thế, trung úy đã thành công với em và, cũng với cái lối đó, Pénélope đã buộc lòng phải khai sự thật.”
“Tôi nào muốn thế… Cô Prudence à, cô đã tỏ ra quá láu lỉnh với tôi! Tôi bây giờ xin cảm ơn hai cô về một buổi tối quá sôi động như thế này… Cảm ơn tất cả mọi chuyện. Bây giờ tôi cần phải đi gặp cái kẻ thích truyền đạt cho tôi điều này điều nọ…”
Tôi mỉm cười với hai nàng và quay gót bước ra cửa. Khi vừa đi được ba bước thì, chẳng hiểu vì lý do nào, hai đầu gối tôi đột nhiên yếu hẳn và tôi thấy mình ngồi bệt xuống đất.
Prudence lao ngay về phía tôi và thốt lên:
“Trời, anh Al! Quả đúng như em nói, anh không được khoẻ mà!”
Nàng quỳ xuống và nhìn tôi bằng một ánh mắt lo lắng.
Tôi nói:
“Không sao đâu… Có lẽ vì tôi ráng sức một chút… Tôi chỉ cần ngồi như thế này một lúc rồi sẽ đỡ…”
Một vùng sương mù bỗng nhiên kéo đến, che đi khuôn mặt kề cận của Prudence:
“Cô làm ơn đừng có lắc lắc cái đầu như thế khi nói với tôi có được không?”
“Nhưng em có lắc đầu đâu?”
Tôi tức tối:
“À, ra thế! Vậy thì mấy bức tường ở đây chắc cũng không chao đảo?”
Khuôn mặt nàng mất hẳn sau lớp sương mù dày đặc và tôi cảm thấy có một chấn động nhẹ ở sau gáy mình. Bây giờ, đến lượt sàn nhà cũng ngả nghiêng theo! Bóng tối dâng lên như một ngọn sóng, nhấn chìm lấy tôi. Trong cơn sảng khoái đó, tôi buông trôi tất cả.