Nhấn hết ga, tôi cho chiếc xe lái với tốc độ một trăm ba mươi cây số giờ trên con đường đất, lòng thầm vái rằng mình sẽ không bị sụp ổ gà và chết tan xác. Sau khi vượt qua khúc quanh gần đoạn cuối, tôi cho xe chậm lại ở vận tốc bảy mươi cây số giờ và khi tôi rẽ vào hoang địa. Tôi thắng gấp và chiếc Austin Healey dừng lại giữa chiếc du lịch màu nâu và chiếc Cadillac xanh. Cả hai hai đều vắng bóng người. Khi tắt máy xe, tôi mới thấy rằng mình đang chìm trong bầu không khí tĩnh mịch, đầy đe dọa.
Tôi ngồi đó một lúc, lắng tai nghe ngóng nhưng không biết rõ là mình đang chờ đợi điều gì: tiếng súng nổ, tiếng đạn ráo cày xới những vách đá sừng sững, hay là – để mặc cho trí tưởng tượng vẽ vời – tôi chờ nghe tiếng hổn hển của hai tên khổng lồ đang sống mái trên mỏm đá sừng sững bên trên tôi sáu mươi thước… Nhưng có điều là tôi không hề chờ đợi sự yên ổn!
Tôi đóng ầm cửa xe và tiếng động này vang vào vực núi như tiếng sấm gầm. Tôi châm điếu thuốc và bước ra trước xe để quan sát cảnh vật.
“Ô kìa Wheeler!” một giọng nói thốt lên từ phía sau tôi.
Tôi giật thót người, tưởng chừng cả tấm thân có thể bay bổng lên cả thước.
Quay phắt lại, tôi thấy Blake đang ngồi nơi ngăn trước của chiếc du lịch, khuôn mặt hơi khuất dưới cái mũ phớt rộng vành. Y mặc một chiếc sơ mi hở cổ màu ô liu và chiếc quần nhung sọc nhét kỹ vào đôi ủng bóng loáng. Cái khăn quàng cổ màu trắng buộc hờ hững như muốn làm nổi bật hơn làn da rám náng của y. Trên cặp đùi của y là khẩu Winchester calíp 458 tuyệt đẹp với ống ngắm lấp lánh dưới nắng trời.
Vẻ thản nhiên, Blake nói:
“Chà, trung úy phóng nhanh quá nhỉ! Đến có một mình à?”
“Thì một mình. John Kẻ đưa tin đâu?”
Blake mơ hồ chỉ tay về phía vực và đáp:
“Ở một nơi nào trong đó.”
“Chuyện gì đã xảy ra?” Tôi hỏi bằng một giọng ngạo mạn.
Blake vẫn điềm đạm:
“Khi đã săn đuổi thì tôi đành chọn phần đất cho mình vậy. Từ tám ngày nay, khi đi tập xạ, tôi bắt đầu am hiểu địa thế chính vì vậy mà tôi đã đến đây. Tôi đã dặn nhân viên tiếp tân là hễ bất cứ ai muốn gặp tôi thì cứ việc chỉ đường cho họ đến Vực Quỷ Sứ.”
“Nếu tôi không lầm thì John Kẻ đưa tin đã xuất hiện.” Tôi hất hàm về phía chiếc Cadillac. “Xe hắn đây nhưng chẳng hiểu hắn đâu rồi. Trời! Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Blake lầu nhầu:
“Chẳng có gì đáng kể. Tôi đã ngồi đây để chờ và khi trông thấy hắn, tôi làm ra vẻ sợ hãi và bỏ chạy. Hắn mang súng đuổi theo” xét theo tiếng nổ thì tôi nghĩ đó phải là khẩu Savage calíp 300, nhưng không chắc lắm.
“Điều quan trọng là hắn có mang súng, thế thôi. Còn calíp bao nhiêu thì tôi không cần biết. Nào, kể tiếp đi!”
“Tôi dụ hắn đuổi theo tôi đến bãi tập, cái chỗ mà trước khi trung úy đã đến.”
“Ừ, tôi nhớ rồi.”
“Tôi vốn quen chơi cái trò này! Một trò chơi quá đơn giản… Tôi cố tình cho hắn trông thấy tôi để đuổi theo và sau đó tôi lủi nhanh sâu những tảng đá. Nói cách khác đi là tôi đã biến! Hiển nhiên điều này làm cho hắn nghĩ rằng tôi đã chạy xa và như thế khiến hắn càng lao nhanh về phía trước, càng lúc càng rời xa trung tâm vực trong khi tôi lặng lẽ quay trở lại phía sau…”
Tôi châm điếu thuốc:
“Rồi sao nữa?”
“Thì đơn giản thôi trung úy ạ! Chỉ là một sự hoán chuyển: kẻ săn đuổi bây giờ trở thành con mồi và con mồi thì trở thành người thợ săn! Khi John đến cuối hẻm vực, hắn bị chắn ngang bởi một vách đá cao sáu mươi thước.. thế là không đi được nữa!”
Hắn buộc lòng phải quay lại trung tâm vực. Lúc đó tôi đang chờ hắn ở đầu vực và đương nhiên, tôi nắm ưu thế!
Blake cười rộ, thích thú. Hắn nói tiếp với một giọng pha chút thương cảm:
“Tội nghiệp thằng ngốc! Nếu am hiểu tình huống chắc hắn điếng người… Không chút vội vã, tôi chờ hắn trở ra. Nhờ vào ống ngắm tôi có thể bắn chính xác cách ba trăm thước nhưng tôi không vội. Tôi chờ cho hắn đến gần khoảng hai trăm thước mới nổ súng.”
Hắn cau mày ngầm nghĩ một lúc rồi tiếp:
“Tôi chẳng hiểu điều gì đã xảy ra .. Hẳn tôi có thể đã bắn trật, do quá nóng ruột…”
Tôi ngạc nhiên:
“Anh đã bắn trật à?”
Blake nhướng mắt nhìn tôi:
“Trật? Đương nhiên là không! Hắn đã bị thương. Tôi cảm thấy hắn nhảy dựng và rú lên khi rơi xuống. Nhưng, hai giây sau, hắn nã súng về phía tôi, và chỉ trật có đôi chút. .. Thế là tôi rời hẻm vực.”
Hắn gật đầu:
“Đúng.” Nhìn đồng hồ đeo tay, hắn tiếp “Nhưng trong khoảng nữa tiếng nữa mà hắn không xuất hiện thì xem như hắn đã chết.”
“Tại sao?”
Blake âu yếm vỗ nhẹ lên báng súng:
“Một vết thương do món đồ chơi này gây ra thì khó lòng mà sống sót! Có lẽ tôi đã bắn trúng hắn ở phía trên đùi hoặc ở bụng. Như thế hắn phải mất máu nhiều, rất nhiều…” Hắn liếc mắt nhìn bầu trời “… chưa kể đến cái nắng này. Bây giờ, ở trong đó hẳn phải nóng đến bốn mươi độ hơn. Đã bị thương như thế thì hắn không thể tồn tại lâu!”
“Vậy thì chúng ta phải đi tìm hắn! Chúng ta không thể để mặc cho hắn chết như thế được!”
Blake lắc đầu với vẻ dứt khoát:
“Nguy hiểm lắm trung úy ạ! Trung úy nghe tôi đi. Một con người khi đã bị thương thì nguy hiểm chẳng kém gì con tê giác vết thương đau nhức làm nó điên tiết vì thế chúng ta khó lòng mà đốn gục. Tốt hơn chúng ta nên chờ đây khoảng nữa tiếng đồng hồ rồi hãy vào xem.”
“Thế còn sư tử? Một con sư tử khi đã bị thương thì nguy hiểm không?”
“Hả?” Hắn lơ đễnh hỏi.
“Sợ anh thiếu đạn nên tôi đã mang theo viên này…”
Lấy từ túi ra viên đạn cỡ lớn, tôi đặt vào lòng tay Blake. Hắn nhìn một lúc lâu trước khi phát biểu:
“Đây là đạn súng Continental calíp 600. Một thứ vũ khí cực kỳ lợi hại! Làm sao ông có thứ này?”
Tôi hờ hững đáp:
“Tôi đã tìm thấy trong một bao thư màu vàng được ký thác trong két sắt của Park Hotel.”
“Chà, chà…- Hắn thốt lên nho nhỏ.”
“… đương nhiên người ký thác nó là Thelma Davis. Đây là thứ mà nàng đã lấy được của Howard Davis, người chồng trước.”
Hàm răng Blake nghiến chặt một lúc. Hắn nói:
“Nếu John còn sống thì chẳng mấy chốc nữa hắn sẽ xuất hiện.”
Tôi tiếp tục:
“Theo như lời của chuyên gia khí tài thì đây không phải là một viên đạn thông thường như bao viên khác. Có ai đó đã lấy đi ba phần tư lượng thuốc súng rồi gắn đầu đạn vào như cũ.”
Blake nói khô khốc:
“Theo tôi nghĩ thì đây là lúc mà trung úy nên để mắt canh chừng hẻm vực này. Nếu không muốn để cho thủ phạm trốn thoát.”
Tôi gật gù và nói bằng một giọng đanh thép:
“Đồng ý là John đã làm rối bời công việc điều tra của tôi. Nhưng nếu hắn có biến đi chăng nữa thì cũng chẳng hề gì bởi những bí ẩn của vụ án đã được hé lộ từ một góc cạnh mới…”
“Này Wheeler, ông nói gì lạ thế?” Blake hậm hực nói. “Tôi chẳng hiểu gì hết!”
“Nếu vậy, tôi sẵn sàng giải thích cho anh. Anh đồng ý chứ?”
“Dĩ nhiên là đồng ý. Tôi sẵn sàng nghe ông bởi dẫu sao thì chúng ta cũng cần phải ngồi chờ đây một lúc.”
“Được, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu từ Howard Davis, nạn nhân đầu tiên của vụ án. Là chồng của Pénélope Calthorpe, Davis đã phải ra tòa ly dị mà không được hưởng một xu trợ cấp. Trước đây, Davis là một tay chơi quần vợt chuyên nghiệp nhưng sau đó, vì quá lười biếng và già rồi nên y không còn ra sân được nữa. Đã thế, y còn bị Thelma, người vợ đầu tiên của y, làm cho khốn đốn bởi số tiền trợ cấp lương thực mà y phải chu cấp và có nguy cơ bị tống giam vì không thực hiện lời cam kết này.”
Blake thẳng thừng:
“Thì tôi đã bảo lâu rồi! Davis là một thằng vô tích sự.”
Tôi nói tiếp:
“Chính vì vậy mà Davis rất cần tiền. Y phải đào ra tiền với bất cứ giá nào và đương nhiên không bỏ qua một cơ hội tống tiền. Davis có quen biết với một gã tên Blake, chồng của Prudence, nhưng cả hai đã ly dị và cũng như y, Blake không được hưởng một xu teng nào. Tuy vậy Blake khác hẳn với Davis. Blake xuất thân từ một gia đình quyền quý ở Boston, với một tài sản vững bền” ít ra thì thiên hạ cũng nghĩ như vậy..
“Ông nói tiếp đi!” Blake lầu nhầu.
“Và thiên hạ đã lầm to! Không ai ngờ rằng chính vì ham mê săn thú, cái môn thể thao tốn kém này, mà Blake đã tán gia bại sản. Chỉ có Prudence là biết rõ điều này: nàng đã biết rõ từ khi cha nàng còn sống, thuở nàng còn là vợ Blake.”
Tôi ngưng lại để châm điếu thuốc. Blake vẫn ngồi im, hai tay thong thả đặt trên đầu gối, mắt hướng về hẻm vực phía trước.
“Bây giờ, tôi rút gọn lại nhé! Thế rồi trong một chuyến đi săn với anh, cha của Prudence đã bị sư tử vồ chết. Một sự rủi ro.. lạ lùng, nhưng không có thể nêu lời giải thích chính xác. Khi con sư tử xuất hiện thì chính anh là người đã nã phát súng đầu tiên nhưng lạ lùng thay, với tay thiện xạ như anh, nó chỉ bị thương.. Và trước khi anh bắn thêm phát nữa thì nó đã chồm đến ông Calthorpe. Rủi thay, súng ông ấy bị kẹt đạn!”
Howard Davis cũng có mặt trong chuyến đi săn này. Tựa như anh, cái chết của ông Calthorpe không làm cho y tiếc thương bởi anh và y đều không còn xu dính túi và biết rằng, như thế là vợ mình có dịp để thừa hưởng gia tài của cha để lại.
Theo tôi nghĩ thì sau khi ông Calthorpe qua đời, có lẽ Davis đã trông thấy anh tháo đạn ra khỏi súng của ông già và tìm cách liệng bỏ hay cất giấu ở một nơi nào đó. Vốn tò mò, Davis đã nhặt lấy súng ông già vì thế, khi nhấn cò, đạn phát nổ nhưng đầu đạn không bắn đi được. Giữa những tiếng súng ì xèo trong khi săn bắn thì chỉ có đôi tai quá tinh tường như anh mới có thể phân biệt được mà thôi.
Davis cất giữ những viên đạn đó và khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn, y quyết định dùng chúng để tống tiền anh. Nhưng y đâu biết rằng lúc này anh không còn tiền của gì nữa và anh đang trông mong được kết hôn với Pénélope để cứu vãn tình thế!
Nhướng mắt nhìn tôi, Blake hỏi:
“Bộ trung úy muốn gán cho tôi cái tội đã giết Davis à?”
“Đúng. Anh đã giết Davis và Thelma người vợ trước của y.”
“Chứng cứ đâu?”
“Thì viên đạn này! Nó chứng tỏ rằng, nếu không trực tiếp giết ông Calthorpe thì anh đã cố tình làm đủ mọi cách để đưa ông ấy về bên kia thế giới. Khi Davis dọa sẽ cho anh xem một trong những viên đạn, ít ra y cũng giữ được hai viên, thì hẳn anh đã cười vào mũi y và nói rằng sẽ chẳng ai tin y đâu. Để đáp lại, y cho rằng nếu nói cho Pénélope, người vợ mà y đã ly dị, biết thì nàng sẽ tin ngay. Đây là một nguy cơ mà anh không thể làm lơ được.”
Anh buộc phải ra tay thật nhanh bởi nếu Davis cho Pénélope hay rằng chính anh đã chủ tâm giết ông Calthorpe thì nàng sẽ từ hôn anh và thế là chấm dứt giấc mơ được tiếp tục đi săn và sống đời trưởng giả! Theo tôi nghĩ anh đã bám sát Davis để xem y có thực hiện lời đe dọa không. Anh theo hắn đến khách sạn và khi trông thấy y gõ cửa phòng Pénélope thì anh đã bắn gục hắn và tẩu thoát.
Điều không may cho Thelma là Davis đã cho nàng hay sự việc này… Vì có giữ một viên đạn như thế nên nàng đã dùng nó để tống tiền cho riêng nàng. Khi gặp anh ở nhà Pénélope, tôi đã làm anh phải cảnh giác khi nói ra những lời đe dọa của Thelma. Chẳng bao lâu sau, nàng đã gọi đến anh và anh đồng ý gặp nàng để trao tiền, đổi lại nàng phải mang theo viên đạn để giao cho anh. Dĩ nhiên anh không có tiền để mang theo nhưng anh cũng không ngờ rằng, vốn tính đa nghi, Thelma đã gởi viên đạn lại khách sạn…
Anh lái xe đến gặp Thelma rồi chở nàng ra quốc lộ để sau đó rẽ vào một con đường đất. Một khi đã tìm được nơi thanh vắng, anh dừng xe lại và vặn cổ Thelma Davis cho đến chết. Anh vứt xác nàng vào đám cỏ bên đường. Tiếc thay, anh không tìm được viên đạn sau khi đã lục lọi xách tay và quần áo nạn nhân. Anh quay về khách sạn và đột nhập vào phòng Thelma qua ngã cầu thang cấp cứu; Anh đã xáo tung mọi thứ, cố tìm kiếm nhưng vô ích…
Lúc nãy, tôi đã gọi đến anh thông báo hai điều, thứ nhất là John Kẻ đưa tin đang tìm giết anh – đây là chuyện có thật: thứ hai là John đang bị truy nã vì đã nhúng tay vào hai trọng án – chuyện này hoàn toàn sai…
Đôi mắt xanh của Blake chòng chọc vào tôi một hồi.
Hắn nói trong cuống họng:
“Nếu vậy thì đối với ông, John Kẻ đưa tin không còn đáng kể nữa?”
Tôi thú nhận:
“Hắn đã gây cho tôi khá nhiều phiền muộn. Tối hôm qua, ở nhà xác, hắn đã làm tôi bầm dập và sáng nay, hắn lại liệng tôi ra khỏi cửa … suýt nữa là gãy cổ! Thành thật mà nói, tôi không ưa gì hắn.”
“Thế rồi ông muốn cho hai chúng tôi đụng nhau và ông ở giữa làm trọng tài! Nếu tôi thắng cuộc thì ông sẽ tóm cổ tôi vì can tội sát nhân, trong trường hợp John thắng thì tội trạng của hắn có phần nhẹ hơn, nhưng cũng đủ để bị bắt giữ. Hay lắm trung úy!”
“Đó là chưa nói đến cái khả năng để cho anh và hắn ở lại bên nhau..”
Blake nói, giọng khó chịu:
“Trung úy có hiểu rằng trong trường hợp này thì tôi buộc lòng phải thủ tiêu trung úy chứ?”
Tôi rút khẩu 38 ra, lần này cẩn thận mở chốt an toàn:
“Thì hãy thử xem! Bộ tưởng tôi không có súng à?”
“Tôi biết, nhưng điều đó không làm cho tình huống của trung úy trở nên khả quan hơn. Chưa kể là John Kẻ đưa tin có thể bất thần xuất hiện và làm rối bời… Nếu còn sống, hắn vẫn là mối đe dọa thường xuyên. Ngoài ra, làm sao trung úy có thể áp giải tôi về Pin City được chứ? Trung úy nên nhớ rằng đây không phải là phần đất của trung úy mà là của tôi. Rất tiếc Wheeler ạ, nhưng tôi thấy ông chẳng có một cơ may nào!”
“Có chứ! Tôi đã nghĩ ra một phương cách nhằm giản đơn mọi sự việc.”
Lùi lại một bước, tôi ấn nòng khẩu súng 38 vào lưng hắn,
“Thôi, chúng ta hãy vào đó để xem John Kẻ đưa tin ra sao rồi!”
“Chuyện điên rồ!”
“Có thể lắm… rồi chúng ta sẽ biết sau! Nào Blake, đứng dậy đi!”
Vì hắn có vẻ như không muốn nghe theo, tôi ấn mạnh hơn nòng súng vào lưng hắn.
“Chớ buộc tôi phải nã súng vào lưng cho xong chuyện đấy!”
Giữ khẩu Winchester bằng hai tay, Blake chậm rãi đứng dậy.
Tôi giải thích:
“Bây giờ chúng ta sẽ vào vực, anh đi trước, tôi theo sau. Nếu anh ngoái cổ lại, tôi đốn gục anh ngay, hiểu chưa?”
“Nếu chẳng may John còn sống thì sao?”
“Thì anh cứ việc bắn hạ hắn. Sau đó mạnh ai nấy lo!”
“Vậy thì tôi cũng còn nhiều cơ may Wheeler ạ!” Blake thốt lên với vẻ châm biếm. “Nếu từ một xó xỉnh nào đó của hẻm vực mà John không tỉa được tôi thì ông cũng khó lòng để hắn bắn trúng tôi từ phía sau!”
Tôi nói rằng một giọng tỉnh khô:
“Cái chết của Howard Davis không làm tôi xúc động chút nào. Nhưng với cái chết của Thelma thì lại khác. Khi trông thấy xác cô ta bị vứt bên đường, cổ bị vặn gãy, thì tôi không thể chấp nhận được. Một lối giết người đê tiện. Phải nói là giữa anh và John thì tôi ưa John hơn. Hắn ít ra cũng dám chấp nhận hiểm nguy… Trong khi anh chỉ biết ngồi rình, với khẩu Winchester nắm chắc trong tay. Anh tưởng rằng anh là một siêu nhân chỉ vì dám bắn một con thú hoang cách xa hai trăm thước và không để cho áo sơ mi của mình bị vấy bẩn!”
Tôi thúc nòng súng để đẩy hắn về phía trước:
“Đã hết rồi, cái trò quyền quý đó! Bây giờ để tôi xem anh ứng xử ra sao khi phải trực diện với một kẻ cùng đường và có võ trang! Tôi hy vọng giờ đây John vẫn còn sống và đang chờ anh ở một nơi nào đó trong hẻm vực. Đây là lần đầu tiên trong đời anh phải đối đầu ngang với con mồi của anh!”
Tôi và Blake chậm rãi tiến bước. Khi sắp sửa bước vào hẻm vực, Blake đột ngột khựng lại. Hắn gào lên:
“Tôi đã nói với ông rồi, đây là chuyên điên rồ! John đang núp ở một nơi nào đó, có thể rất gần đây và khi chúng ta trông thấy hắn thì muộn rồi!”
“Này Blake, anh sao thế? Chẳng nhẽ anh sợ à?”
Hắn tức tối:
“Sợ hãi hay ngu ngốc có gì là khác nhau? Cứ kiểu này thì coi như chúng ta đã thua cuộc!”
“Nhưng còn đỡ tệ hơn Howard Davis và Thelma nhiều! Bây giờ anh chọn đi, hoặc tiến vào hoặc tôi cho anh một viên đạn vào lưng!”
Hắn cầm lấy chiếc khăn quàng cổ để lau vầng trán ướt đẫm.
“Này Blake! Chỉ năm giây thôi! Hãy chọn đi!”
Hắn lặng người trong ba giây nữa rồi lại tiến bước, thật từ tốn, hắn đi vào hẻm vực. Khi chúng tôi đã vượt qua được khoảng năm mươi thước thì một tiếng nổ khô khốc vang lên. Blake rú lên trong khi ngã xuống. Khẩu Winchester vuột khỏi tay hắn và lăn lóc trên nền đá lởm chởm .
Tôi đứng sững một lúc, cảm thấy cực kỳ trơ trọi. Rồi tôi cúi xuống cạnh Blake.
Hắn ngoái đầu nhìn tôi bằng một ánh mắt căm hờn. Nét mặt hắn co rúm trong cơn đau đớn.
Hắn rên rỉ:
“Cái giò của tôi! Gãy xương rồi, tôi không còn đi được nữa. Wheeler phải làm gì đi chứ! Hãy đưa tôi ra khỏi đây đi!”
Giật chiếc khăn quàng đang đeo ở cổ, hắn lau vầng trán đầm đìa mồ hôi và dùng nó để buộc phía trên gối phải. Máu tuôn xối xả dọc theo đùi, làm ướt đẫm chiếc ủng của hắn.
Lại một phát súng thứ hai vang lên, bắn tung những mảnh đá vào mặt tôi. Đầu đạn cắm phập xuống đất, sát chân tôi.
Có tiếng gào khàn đục: .
“Wheeler à! Tôi chỉ cách ông năm mươi thước và nòng súng của tôi đang hướng vào đầu ông. Hãy tuân theo lời tôi còn nếu không, ông sẽ lãnh một viên ngay giữa trán!”
John không phải là kẻ thích nói đùa, tôi biết chứ! Viên đạn vừa rồi là một lời cảnh cáo quá chính xác để tôi không thể xem thường.
Tôi hét lớn:
“Cậu muốn gì?”
Giọng nói lại vang lên:
“Ông hãy tiến thẳng về phía trước cho đến khi tôi bảo dừng. Nhặt lấy khẩu súng trường của Blake và giữ lấy nòng súng trong tay trái, giữ lấy nòng súng của ông bằng tay phải.”
“Đồng ý.”
Blake bất thần gào lên:
“Tại sao trung úy lại nghe theo hắn? Không lẽ trung úy bỏ mặc tôi ở đây sao? Khi đến gần, hắn sẽ đốn gục ông cho mà xem!”
Mặc kệ hắn, hãy để cho hắn chết một mình như con chó rừng!
Giọng nói của Blake vỡ tan trong tiếng nấc. Hắn nắm tay lại và hoảng loạn dộng xuống nền đất.
Nắm lấy nòng khẩu Winchester, tôi nhặt nó lên trong khi tay kia thì cầm lấy nòng khẩu 38. Tôi tiến bước theo lệnh của John.
Có thể nói đây là năm mươi thước dài nhất trong kiếp đời của tôi…
“Dừng lại Wheeler!” Giọng nói ồ ồ nghe rất gần, tưởng chừng sát chân tôi. “Dừng lại đi!”
Tôi tuân theo. John đang nằm dài sau một tảng đá tai mèo, tay nắm chặt khẩu súng trường. Khuôn mặt đỏ như gạch nung xem chừng muốn bốc khói bởi sự nóng bỏng đang toát ra từ chính con người hắn. Hắn nhìn tôi qua khe hở của những mí mắt đã sưng húp tuy vậy, đôi môi khô và nứt nẻ của hắn cũng còn đủ sức để ra lệnh:
“Hãy vất khẩu súng của Blake ra xa. Càng xa càng tốt!”
Khi khẩu Winchester đã rơi xuống trên nền đá cách tôi ba mươi thước, John nói tiếp:
“Vứt bỏ hết đạn của khẩu 38 đi. Chớ có toan qua mặt, tôi còn đếm được mà.”
Một lần nữa, tôi làm theo lời John trong khi họng súng của hắn không rời khỏi tầm ngực tôi.
“Được đấy!” Hắn nói. “Bây giờ hãy nhét súng vào đi.”
Tôi cho súng vào bao đeo dưới nách và nhìn xuống John.
Hắn hỏi:
“Ông có chút nước nào không?”
Không chờ tôi trả lời, hắn gật gù nói tiếp:
“Một câu hỏi quá ngu ngốc, đương nhiên là ông không có rồi. Tôi bị phơi thây như thế này trong suốt hai tiếng đồng hồ qua vì thế khát lắm …”
“Tại sao cậu không tìm cách thoát ra khỏi đây?”
“Bộ Blake không kể cho ông nghe sao? Y đã dụ tôi vào đây rồi bỏ chạy trở ra. Wheeler ạ, tôi muốn khuyên ông một điều, đó là chớ nên bao giờ nóng giận… Nóng giận là lỗi lầm tệ hại nhất mà chúng ta có thể mắc phải!”
Cơn ho nổi lên khiến cho John phải ngưng ngang… Một lúc sau, hắn tiếp: .
“Blake đã nhắm bắn vào háng tôi với mục đích là cho tôi phải chết dí ở đây, nhưng bây giờ thì chẳng có gì là quan trọng nữa… Chỉ có điều là tôi chưa chết hẳn! Tôi chưa muốn chết một khi mà thằng khốn nạn đó chưa được nếm cái trò mà hắn đã dành cho tôi!” John cười khẩy. “Đáng lí tôi cho hắn một viên vào đầu, nhưng tôi không muốn như vậy.. Có phải ông muốn đưa hắn trở vào đây?”
“Đúng.”
John Kẻ đưa tin chậm rãi nói:
“Thì ra ông đã biết hắn chính là tên sát nhân! Ông không muốn để tôi ra đi, lòng còn áy náy vì những tội ác mà mình không hề muốn phạm… Tuy vậy trước đây ông vẫn dứt khoát rằng chính tôi đã nhúng tay vào hai trọng án với mục đích là buộc tôi phải thanh toán Blake! Và ông đã thành công… (Một lần nữa, cơn ho nổi lên), ông không có ý định kết tội tôi chứ?”
“Không.”
“Và trước đây, khi nhấn vào cò súng ông đã biết rằng mình chưa mở chốt an toàn… Đúng vậy, đó chỉ là một trò dàn cảnh của ông!”
“Còn về cuộc đời của tôi thì ông đã đoán không sai mấy… Tôi là một người rất có uy tín và được kính trọng” không phải tại Hillside, nhưng ở Connecticut. Ngôi nhà ở Hillside không phải của tôi, đó chỉ là nhà mướn… Làm ăn là một chuyện còn vui thú lại là chuyện khác.. Wheeler à, tôi muốn hỏi ông câu cuối, ông sẽ đưa Blake ra khỏi đây chứ?
Không trả lời, tôi nhìn hắn.
John lầu nhầu nho nhỏ:
“Hãy để hắn lại đây đi! Hắn đã từng bỏ mặc tôi ở đây và đến ngồi dưới một bóng râm. Nhớ nhé ông..,”
Khẩu súng tuột ra khỏi tay John và đầu hắn chúi về phía trước đập vào tảng đá nóng bỏng. Chỉ còn tiếng lách tách thật nhỏ, nhưng toàn thân hắn đã bất động.
Khi tôi quay trở lại bên Blake thì y không còn nguyền rủa nữa. Giờ đây, trông y đuối sức hẳn. Ngước mắt nhìn tôi, Y gào lên:
“Wheeler à, John đâu rồi?”
“Đã chết.”
“À, thế thì tôi đã bắn trúng?”
Y mỉm cười tuy vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh căm. Mắt không rời tôi, y nói tiếp:
“Được, ông sẽ đưa tôi ra khỏi đây bằng cách nào? Ông phải biết là bây giờ tôi không còn đi được nữa!”
“Tôi không nghĩ đến chuyện đưa anh ra khỏi đây.”
Bỗng dưng bị đẩy vào tuyệt vọng, hắn nức nở:
“Rồi tôi sẽ ra sao? chảy máu như thế này mà để tôi một mình thì chắc chết mất. Tôi thấy yếu lắm rồi… Không, ông không thể bỏ mặc tôi như thế này!” Blake nhổm dậy trên hai tay. Y gào lên: “Ông phải đưa tôi ra khỏi đây.”
“Được, tôi sẽ cho anh một cơ may!”
“Tôi biết mà!” Y nhẹ nhõm nói. “Tôi biết ông sẽ không mặc tôi!”
“Cái xác của John đang ở cách phía trước anh khoảng năm mươi thước. Theo tôi, anh có thể bò đến đó. Tuy khó khăn đấy, nhưng tất nhiên là được thôi.”
Blake thều thào:
“Ông muốn tôi làm gì chứ?”
“Cạnh xác John có một khẩu súng.”
Nói xong tôi đi về phía trung tâm để ra khỏi hẻm vực. Tiếng nguyền rủa và gào thét vang vang bên tai tôi một lúc lâu rồi xa dần và cuối cùng tôi không còn nghe gì nữa.
Tôi bước về chỗ đậu xe và ngồi phịch xuống trên ngăn trước của chiếc du lịch màu nâu. Mình mẩy tôi ướt đẫm mồ hôi và quần áo dán chặt vào thân như vừa được lôi từ dưới nước lên. Cổ họng tôi khô ran như một họng lò và mặt tôi đỏ cháy vì nắng.
Một lúc sau, tôi đứng dậy để chui vào chiếc Austin Healey. Vì không xem đồng hồ nên tôi chẳng hiểu mình đã ngồi như thế từ lâu. Nhưng có điều chắc chắn là thời gian trôi qua thật chậm.
Thế rồi bỗng dưng, trong cái tĩnh mịch kinh khiếp này, một tiếng nổ vang lên, vang xa dọc theo vực thẳm một tiếng súng trường lẻ loi xuất phát từ hẻm vực. Rồi một lần nữa, im lặng lại phủ xuống.
Tôi nổ máy, lùi xe ra khỏi hai chiếc du lịch và hướng về con đường đất. Trước khi cho xe rẽ vào khúc quanh, tôi liếc mắt nhìn lại lần cuối: từ xa, hai chiếc ô tô lấp lánh dưới nắng trời trông tựa như hai tượng đài.
Dẫu sao thì chúng cũng có thể được xem như những quan tượng đài: chiếc du lịch màu nâu để thương tiếc một thương nhân quyền quý.
Tôi không biết mình sẽ phải kể lại cho ông Lavers nghe những gì đây?
HẾT
• Chú thích •
[1] Một loại whisky, ngày trước ở Việt Nam ta thường gọi là rượu bourbon, phát âm theo tiếng Pháp (Buốc-bông). Rượu bourbon cất từ bắp, xuất xứ vùng Bourbon, bang Kentucky, Hoa Kỳ.
[2] Đồ dùng để kê đỡ, làm bằng một phiến gỗ dài, hẹp, có chân ở hai đầu.
[3] Phiên âm của từ l’auction. Lạc-xoong ban đầu là cửa hàng bán đồ cũ.