Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dấu Chân Của Chúa

Chương 16

Tác giả: Greg Iles

Khi chiếc Audi rú ga đến gần chỗ ngoặt, tôi nhìn lướt đoạn đường cao tốc phía sau. Chiếc xe gần nhất còn cách chúng tôi khoảng hai trăm mét. Trông giống một chiếc bán tải. Tôi ngờ rằng đó là NSA nhưng có trời mà biết được. Có bọn do thám trên không rồi, bọn dưới đất không cần phải bám sát chúng tôi. Chúng thậm chí có thể dẫn trước chúng tôi. Đơn giản là không thể biết bọn theo dõi chúng tôi là ai và đang ở đâu. Nếu chúng tôi may mắn, thì chiếc máy bay trên kia chỉ mới phát hiện ra chúng tôi vài phút trước khi tôi nhìn thấy tia laser.

Rachel ngả sang ghé sát tôi đủ để nói thầm: “Tôi nghĩ tôi nhìn thấy chỗ rẽ. Có phải đường cao tốc 45?”

Tôi kiểm tra bản đồ. “Đúng, nhưng không phải đường cao tốc. Rẽ đi.”

Rachel giảm tốc độ xuống năm mươi rồi quẹo trái vào đường 45.

“Mạnh lên,” tôi nói.

Cô dấn ga và lao thẳng vào con đường đôi rải nhựa với tốc độ hơn trăm cây một giờ. Tôi đeo kính ngắm lên mặt tìm tia laser. Nó đã mất dấu chúng tôi ở khúc ngoặt, nhưng nhanh chóng tìm lại mục tiêu, chiếu thẳng vào cửa kính chắn gió phía sau. Tôi ghé tai Rachel.

“Chúng ta sắp vượt qua một chiếc cầu nơi sông Cashie đổ vào Albemarle Sound. Sau đó rẽ trái lần nữa.”

“Lúc nào gần đến anh bảo tôi.”

Chiếc A8 nuốt lấy con đường như hổ đói, tăng tốc băng qua chiếc cầu cao bắc vòng qua sông Cashie. Tôi nhoài người ra cửa kính nhìn lên trời. Một máy bay nhỏ đang bay dọc theo đường ở độ cao khoảng một nghìn năm trăm mét. Tôi nhẹ cả người. Tôi sợ là sợ trực thăng đổ bộ xuống đường với đội SWAT trang bị súng tiểu liên. Một chiếc máy bay cánh cố định có thể đậu trên đường cao tốc, nhưng không thể hạ cánh xuống con đường ngoằn ngoèo mà chúng tôi sắp tiến vào.

Rachel chỉ ngã tư trước mặt. Tôi gật đầu. Cô giảm tốc vừa đủ để rẽ, sau đó lao vào con đường nhỏ hơn nhiều, hai bên là rừng cây rậm rạp.

“Nhìn đám cây kia,” tôi nói, áp tay lên bảng đồng hồ.

Phía trước gần một trăm mét, những cây sồi cao vút bọc lấy con đường, biến nó thành một đường hầm rợp bóng. Khi chúng tôi tiến vào, tôi quay kính xuống và nhoài người ra lần nữa. Đầu tiên chỉ thấy cành cây. Rồi tôi thấy một ánh bạc lóe lên khi chiếc máy bay nhào xuống đằng sau chúng tôi ở độ cao khoảng sáu trăm mét.

“Nhanh!” tôi hét lên. “Cho chúng hít khói.”

“Nếu lái nhanh hơn, tôi sẽ mất kiểm soát.”

“Cô đang lái rất tốt.”

Lực lưỡng cưỡng chế luật pháp sử dụng máy bay cánh cố định để trinh sát, vì so với trực thăng, chúng có thể bay tại chỗ cố định lâu hơn nhiều. Hôm nay chúng sẽ phải trả giá đắt cho chiến lược ấy. Một chiếc máy bay thường không thể lượn trên bầu trời với những đường bay đủ hẹp để có thể duy trì được việc tiếp cận mục tiêu trên con đường ngoằn ngoèo được che phủ rậm rạp.

Các bánh xe lớn của chiếc Audi rít lên khi Rachel cua gấp ở tốc độ trên trăm cây. Vai phải của tôi bị ép mạnh vào cửa xe. Chật vật giữ yên tấm bản đồ, tôi tìm một lối ra. Nếu chúng tôi đi theo con đường làng nhỏ kế tiếp bên tay trái, chúng tôi sẽ nhanh chóng vượt lại sông Cashie một lần nữa mà không phải qua cầu. Ở chỗ ấy sông Cashie chỉ như một con lạch nhỏ, có một ghi chú bằng chữ in nghiêng, Phà. Từ này có thể chỉ nhiều thứ khác nhau, từ chiếc tàu thủy tự hành đến chiếc sà lan vận hành bằng cáp.

Tôi đeo kính ngắm lên nhìn bao quát con đường phía trước. Tia laser đang nhấp nháy loạn xạ trước xe khoảng bảy mươi mét, đứt quãng và xoắn vặn khi người điều khiển đang cố xoay xở với những cành cây che chắn trên đầu chúng tôi.

“Có một chiếc phà ở phía trước,” tôi nói. “Nếu chúng ta đến được đó, chúng ta có thể cắt đuôi bọn theo dõi dưới đất.”

“Được.”

“Cô sẽ nhìn thấy lối rẽ trái ngay bây giờ.”

“OK.”

“Đó!”

Rachel đạp phanh. Tôi tưởng bọn tôi bị hất tung ra ngoài, nhưng chiếc xe nhờ có bốn bánh chủ động vẫn trụ được trên đường, chỉ chút nữa là cô mất tay lái. Khi đường hầm cây sồi mỗi lúc một rậm rạp, con đường một làn xe thoắt cái chỉ còn sỏi, bùn và dốc thoai thoải, tôi hiểu là sắp đến mép nước.

“Cẩn thận đấy”, tôi nói, sợ hãi trước tiếng sỏi bắn rào rào vào gầm xe.

Chiếc xe nghiêng sang phải, chúng tôi vòng một cua cuối cùng rồi chạy đến dừng phía sau một con Chevy Nova cũ màu xanh lá cây đậu giữa đường mòn. Bên kia chiếc xe tôi thấy một dòng sông sẫm màu đang lờ đờ trôi, chiều rộng khoảng tám mươi mét.

“Tôi không trông thấy phà,” Rachel nói.

Có một chiếc xuồng nhôm cũ rích được chằng trên nóc chiếc Nova, nhưng tôi không thấy một ai. Tôi lấy vạt áo che khẩu súng, bước ra ngoài về phía dòng sông.

Tiếng ghi ta thùng vọng tới tai tôi, gợi nhớ đến bản Deliverance. Vòng qua chiếc xe, tôi thấy không phải là hai chàng trai miền núi đặc trưng, mà là hai cậu trai tuổi trung học đang ngồi đất. Một cậu tóc vàng quấn khăn rằn như băng đô trên đầu. Cậu kia tóc đen đang gảy cây ghi ta Martin cũ mòn. Tôi lơ đãng khoát tay và bước qua chỗ chúng tới bờ sông.

Chiếc phà được đóng để chở ba hoặc bốn ô tô, đang vượt sông từ bờ kia sang, một cột khói đen ngòm phụt ra từ động cơ gầm gào. Một chiếc nhà xe lưu động đang đỗ ở bờ bên kia. Bên cạnh là một con dốc thoai thoải, và con đường mất hút vào trong rừng.

“Chúng tôi đã gọi phà rồi,” tiếng một trong hai cậu bé sau lưng tôi.

Tôi quay lại mỉm cười với chúng. Thằng tóc vàng quấn khăn rằn mặc chiếc áo phông UNC, đôi mắt xanh đảo như rang lạc. Thằng chơi ghi ta trông có vẻ lì, vai nó có một vệt cháy nắng sậm. Tôi ngửi thấy mùi cần sa không lẫn được.

“Các cậu vẫn thường lượn trên các dòng sông quanh đây à?”

Thằng tóc vàng cười. “Chúng tôi đi chơi nhênh nhang thôi. Sáng nay vừa mới lênh đênh trên sông Chova. Bây giờ chúng tôi về nhà, ở Tarboro. Chỉ muốn ngó qua sông Cashie một cái cho biết.”

Tôi đưa tay che mắt ngó lên bầu trời. Chiếc máy bay do thám vo vo bay ra khỏi một đám mây tích, sang bên kia sông.

“Chơi hay đấy,” tôi nói với tay chơi ghi ta, tay này vẫn gảy đàn nhè nhẹ. Sau đó tôi trở về chỗ chiếc Audi và chui vào trong.

“Phà đang sang.”

“Máy bay vẫn còn trên đó à?” Rachel hỏi.

“Ừ.”

Trông cô có vẻ mỏi mệt như quá sức chịu đựng của một ngày. Khi rầu rĩ nhìn phía sau chiếc Nova, tôi bỗng nảy ra một ý.

“Tôi sẽ quay lại ngay.”

Tôi bước ra, đi vòng qua chiếc Nova, rồi đến ngồi xổm trước mặt hai cậu học sinh. “Tôi có một đề nghị này cho các cậu.”

“Đề nghị loại gì?” thằng tóc vàng hỏi.

“Vợ tôi chưa được đi chơi bằng xuồng bao giờ. Cô ấy thấy chiếc xuồng của các cậu và nảy ra một ý định bốc đồng. Cô ấy muốn ngồi xuồng xuôi eo sông.”

Tay chơi ghi ta ngưng gảy đàn. “Chúng tôi sắp về nhà, cha nội ạ.”

“Tôi nhớ mà. Tarboro chứ gì? Nhưng tôi đang nghĩ… các cậu sẽ định giá chiếc xuồng bao nhiêu nhỉ. Tôi thấy nó là một chiếc Grumman cũ thì phải.”

“Đúng đấy,” thằng tóc vàng nhanh nhảu. “Trước đây nó là của ông chú tôi. Tôi đoán nó độ bốn trăm đô.”

Tất cả chúng tôi cùng quay lại khi boong phà kịch bờ.

Tôi đứng dậy búng sợi dây thừng hình chữ V ngược chằng chiếc xuồng vào chắn trước của xe. “Nói hai trăm thì nghe có vẻ sát hơn,” tôi vừa cười vừa nói. “Nhưng tôi chỉ cần vợ tôi vui. Năm trăm được chứ?”

Thằng bé tóc vàng nuốt khan. Nó đang tính thử với năm trăm đô tiền mặt nó có thể mua được bao nhiêu cần sa.

“Vấn đề là, tôi không muốn để xe của chúng tôi lại đây. Tôi muốn nhờ cậu lái nó lên đằng kia.”

“Tới đâu?” tóc vàng hỏi.

“Tới Tarboro được không?”

Trông nó có vẻ bối rối. “Nhưng ông làm thế nào đến đó được để lấy lại xe?”

“Xuống phà nào!” người lái phà – một ông già khẳng khiu tóc bạc trong bộ áo liền quần cũ sờn hét lên.

Tôi rút ví lấy ra đếm mười tờ 100 đô. “Đây một ngàn đô, cậu còn lo lắng gì không?”

“********** chó,” thằng chơi ghi ta đứng lên. Nó nhìn chiếc Audi qua chiếc Nova. Mặt Rachel trông mờ mờ dưới hồi quang của nắng. “Đây là xe ông hả?”

“Đúng đấy.”

“Ông trả thế nào?”

“Tôi trả một ngàn đô cho chiếc xuồng và một chuyến dạo nhanh. Cậu đồng ý chứ?”

Cả hai thằng nhìn chiếc Audi, rồi nhìn nhau. “Một ngàn năm trăm,” tóc vàng quay sang tôi nói. “Một nghìn năm trăm tôi sẽ lái nó đến Tarboro. Cái giá của mạo hiểm đấy.”

Tôi mỉm cười. “Một nghìn năm trăm, nhất trí. Nhưng chúng ta sẽ phải làm như thế này.”

Chúng tôi cho xe xuống phà, ông già lái con phà run rẩy ra giữa dòng chảy chậm. Như giao hẹn, hai đứa con trai ngồi trên chiếc xe Nova của chúng khi sang phà. Tôi và Rachel ngồi trên chiếc Audi. Máy bay của NSA vẫn còn bay tại chỗ, nó lượn một vòng hẹp trên sông. Tôi đoán các đội an ninh của Geli Bauer đang tụ họp trong cái góc nhỏ ở Bắc Carolina.

Khi phà sang đến bờ bên kia, chiếc Nova chầm chậm lăn xuống boong tàu và leo lên dốc vào con đường nhỏ. Rachel theo sau. Rồi bỗng nhiên cô quặt qua đầu chiếc Nova mà lao thẳng vào rừng như ma đuổi. Ngay khi các cành sồi che kín chúng tôi, cô mới đạp phanh và chờ chiếc Nova đến nơi. Hai mươi giây sau, chiếc Chevy cũ kỹ lượn một vòng và đến đậu sau xe chúng tôi.

“Nhanh lên!” tôi quát khi hai thằng ra khỏi xe.

Chiếc xuồng được đặt trên tấm đệm vuông bằng bọt xốp màu vàng để tránh mép kim loại làm trầy xước mui xe. Tôi bắt đầu tháo dây chằng nhưng thằng tóc vàng đã rút từ trong túi ra một con dao và cắt dây ở hai bên xuồng. Tôi giữ phần đáy, tay chơi ghi ta nắm phần đuôi, chúng tôi kéo tuột chiếc xuồng khỏi nóc xe, lật ngược nó lại khi đặt xuống đất. Vào phút cuối cùng chúng tôi bị tuột tay và chiếc xuồng rơi xuống sỏi kêu đánh xoảng.

Thằng tóc vàng nhoài ra ghế sau lấy ra hai mái chèo gỗ dài, ném vào lòng xuồng. Khi nó nhìn lên, mắt nó chăm chú gì đó sau lưng tôi, và nó đỏ mặt. Tôi quay lại thấy đứng sau tôi là Rachel mặc quần jean, áo sơ mi trắng.

“Ôi,” cô nói. “Tôi rất cảm ơn các bạn.” Rồi cô mỉm cười theo kiểu trước đó chưa bao giờ tôi thấy.

“À, không vấn đề gì,” thằng tóc vàng nói.

Thằng chơi ghi ta vẫy Rachel nhưng không nói gì, và tôi thấy mặc dù đã ba muơi lăm nhưng Rachel Weiss vẫn còn hấp dẫn bọn trẻ hai mươi.

“Chúng tôi sắp phải đi rồi,” tôi nói. “Các cậu cũng thế.”

Tôi đưa cho thằng tóc vàng mười lăm tờ một trăm đô.

“Tôi cũng chả biết ông trả chúng tôi thế này là quá nhiều hay không đủ,” nó nói. “Nhưng thôi, thế là gọn,” nó chỉ tay ra khóm cây. “Nếu ông đưa chiếc xuồng qua lùm cây kia, chỉ khoảng năm mươi mét là ông sẽ gặp dòng sông.”

“Cám ơn.”

Nó lóc cóc chạy đến chiếc Audi và ngồi vào sau tay lái. Khi tôi vào lấy chiếc hộp của Fielding ở ghế sau, tôi chạm vào vai nó, “Nếu có ai chặn cậu lại giữa đường để hỏi, cứ nói chính xác những gì đã xảy ra. Về tiền, về tất cả. Cậu sẽ an toàn.”

Nó gật đầu. “Đừng lo.”

Chiếc Audi gầm lên lao vào con đường rợp bóng sồi. Thằng chơi ghi ta ngồi trong chiếc Nova cười, lắc đầu và từ từ chạy theo. Tôi ném chiếc hộp của Fielding vào lòng xuồng, quấn dây mái chèo vào bàn tay phải và kéo chiếc xuồng về phía lùm cây.

“Tôi đẩy nhé?” Rachel hỏi.

“Tôi kéo được rồi. Cô coi chừng rắn đấy.”

Từ giây phút ấy mắt cô không rời mặt đất.

Hàng cây mọc ken sát đến nỗi khó lòng kéo chiếc xuồng qua giữa chúng, làm tôi toát hết cả mồ hôi. Nhưng thằng nhỏ tóc vàng nói đúng. Chẳng mấy chốc tôi ngửi thấy mùi gỗ mục, và mắt tôi bắt gặp những tia nắng vàng chiếu trên mặt nước. Thêm mười lăm mét nữa tôi đã xô được chiếc xuồng giữa hai cây bách và đẩy nó xuống dòng sông.

“Lên xuồng đi,” tôi bảo Rachel. “Thẳng tới phía trước.”

Cô trèo lên phía đuôi xuồng và thận trọng đến chỗ ngồi ở mũi xuồng. Tôi đẩy xuồng ra chỗ nước sâu hơn rồi nhảy lên đuôi xuồng khi nó lao ra khỏi bờ. Ngồi vào ghế cứng, tôi cầm lấy mái chèo và lái xuồng dọc theo bờ sông ngoằn ngoèo.

“Tôi sẽ cho xuồng chạy dưới tán cây. Cô quan sát máy bay nhé.”

Rachel nheo mắt nhìn lên. Vừa chèo tôi vừa căng tai lắng nghe, nhưng chỉ nghe được tiếng nước ì oạp.

“Có thấy gì không?”

Cô lắc đầu.

Tôi nhìn xuống khúc quanh dài tối sẫm của dòng sông, hai bên bờ mọc dày thông và bách. Lúc này chắc là một lực lượng lớn của NSA đang tập trung đi tìm chúng tôi. Nhưng ở đây, lực lượng mạnh ấy hoàn toàn vô dụng. Lần đầu tiên sau nhiều giờ căng thẳng, lúc này tôi mới thấy hơi nhẹ nhõm.

“Anh có biết ta đang đến đâu không?”

“Không, nhưng tôi biết khi nào chúng ta đến đó.”

Bình luận