Anh nhớ không ìâm, hình như hôm qua, em có nói nếu em không đi lại với bọn choai choai thằng Cơ, thằng Hạnh và Lộc, có thể em sẽ thành một gái gọi. Loại gái gọi vì sinh lý, chớ không vì tiền.
Lãnh xong Hạnh ra khỏi Trung Tâm Quang Trung, Thiếu Tá Vũ Hào, tối hôm đó, bị bà Thoa bắt phải cung khai hết sự thật về buổi trưa ông với Kim Hằng làm tình. Khai xong, hai ông bà kể như huề. Không ai thắc mắc về ai. Nhưng Vũ Hào nhớ mãi câu nói trên, mới hỏi vợ. Mợ Thoa nói:
– Đúng, anh – Em có nói như thế thật – Và đó cũng là điều em suy nghĩ tận đáy lòng. Mà nếu em đã làm như thế, thanh danh anh cũng không còn. Anh nghĩ sao?
– Anh hỏi, bởi vì bé Kim Hằng cũng nói một câu giống hệt. Anh thắc mắc: bộ có loại đàn bà thèm sinh lý đến như thế à? Không phải mỗi mình em với Kim Hằng, mà còn cả lô các cô gái giang hồ trẻ trung đều khai như thế.
– Em nghĩ là có – Những ham muốn, ước mơ của phái nử về tình dục, thường không lộ ra bên ngoài. Cho nên làm đ là cách giải quyết thỏa đáng nhất, mà kín đáo nhất. Mỗi gái giang hồ trung bình một ngày đụ ít nhất 6 hoặc bảy đàn ông. Đã được nhiều tiền hơn một công chức hạng bự, lại còn đã nư cơn thèm tình dục. Tại sao không làm, dù biết khi bị Cảnh sát như anh ruồng bố, họ phải chạy thục mạng. Lỡ bị bắt, phải tù rạc vài năm? Còn lấy chồng, dù là chồng giàu như anh, họ chỉ thỏa mãn có một phần ba về tìên tài – Hai phần ba kia là tình dục thì họ bị thiếu hụt. Em đây chớ ai. Cho nên, em chỉ xin có một đìêu: Cho em tự do “đi lại” với mấy choai choai thiếu niên đó, nếu anh không muốn em thành gái gọi. Nghe em hỏi, và trả lời thành thật, khi gần gụi với Kim Hằng, anh có . cảm thấy khoái hơn với em không? Ngoài cái khoái lạc tình dục, anh còn được thêm cái cảm giác “ăn rau non” – Có đúng không?
Vũ Hào không dám nhìn vợ để trả lời. Chàng dúi cái mặt vào bộ ngực đồ sộ, cứng ngắt~ của mợ Thoa mà gật đầu. Vì chàng biết, nếu chàng không thành thật, thì vợ chàng cũng sẽ bắt đầu không thành thật. Thà là ử đi cho êm chuyện. Làm sao chàng bảo không được. Đâu phải Kim Hằng là cô gái dé dé đầu tiên Vũ Hào đã “xơi” qua. Hằng tá rồi, mà chàng phải dấu bớt. Vì chàng sợ tăng “quân số” bên ta, thì bên mợ Thoa cũng làm vậy, không thua. Vũ Hào hỏi vợ:
– Hạnh và Lộc đã đủ cho em vừa ý chưa? Cộng luôn anh, thì em tạm vừa lòng. Mợ Thoa trả lời.
Vũ Hào hiểu câu đố là: “có cả anh, em mới chỉ tạm vửa lòng thôi. Nếu có hơn thế nữa thì càng tốt”. Chàng im lặng, không dám hỏi thêm gì vợ về tình dục. Mợ Thoa thì cởi mở thành thật. Mà trả lời thẳng thửng như thế, chỉ làm Vũ Hào không vui.
Chưa bao giờ chàng làm tình với Mợ Thoa sung sướng, khoái lạc như đêm đó. V, chàng đụ với lòng ghen và luôn với nỗi sợ mợ Thoa sẽ còn thêm những mối tình mới. Chàng sợ thì sợ, mợ Thoa như cánh bướm rong chơi ngoài vườn hoa. Hoa nào vừa ý là mợ đáp cánh, hút nhụy. Đó là lần mợ lái xe chở Lộc đi Thủ Đức tắm hồ bơi một nhà bà bạn cùng tuổi, cùng quê, cùng trường, cùng sở thích: đụ trẻ em!
Xe ngửng trước cổng, bà bạn tên Hoàng Lan chạy ra đón:
– Moi cho súc hồ sạch sẽ để đón gian nhân và ai đây?
– Con trai, ủa quên, bồ nhí của mình đó Lan – Thoa nói.
– Trời ơi, trẻ quá vậy, tên gì đây? Đẹp như tài tử điện ảnh?
– Lộc – Xinh trai không? Con nuôi của mình đó.
– Mèn ơi, sao bà có phước quá vậy? Moi tìm cả mười năm nay nuốn đỏ con mắt mà không có. Có đám bạn trai của thằng con… mà con trai Thủ Đửc nhút nhát lắm. Lan thử tấn công mấy ìân, không cậu nào dám hết. Hay là, chút nữa,
Thoa chỉ giùm mình cách, được không? để kiếm một bố nhí.
– Chuyện nbỏ. Nghe mình hỏi. Con trai bồ…năm nay bao nhiêu.
– Thì… nó cũng ngang ngang với cậu này – Mười bảy!
– Vậy cho mình kêu bồ bằng bà già chồng chịu không?
– Con nhỏ này, gặp nhau là nói chuyện cà rỡn không à, bồ kêu tôi bà già chồng, còn cậu này bỏ cho ai?
– Thì còn cho ai nữa. Cho bà già chồng? Hí, hí, hí…
Hoàng Lan đỏ phửng mặt. Dù đã cớ chồng, có con, mà khi tiếp giáp với chuyện gái trai, tình dục, phản ứng tự nhiên của cô nàng y hệt gái 16. Từ phút đó, Hoàng Lan hay liết trộm anh chàng Lộc – Anh này thì có nìêm vui nhỏ đang dậy trong lòng: Sắp được hưởng của mới!
Nhà của Hoàng Lan là một biệt thự sang trọng. Chồng nàng bận việc trên đồn đìên Xuân Lộc. Tháng về vài ngày, ớ nhà, Hoàng Lan thèm sinh lý quá, có khi thành con mẹ điên. Nửa trưa, nắng chang chang, cổi truồng nhảy xuống hồ tắm, hơi ngửa, rồi bơi sấp, rồi hát nhạc sếnh, không kể người ăn, người làm nhìn trộm. Bữa nay Lan đã cho bọn người làm đi Biên Hòa ăn chơi, đi ciné – Lan nghe mợ Thoa đến, mà có mang theo kép nhí, nên Lan muốn tổ chức bữa tắm cổi truồng như Lan vẫn làm mỗi trưa hè:
– Nè Thoa!
– Gì đó bà già chồng? Thoa hỏi với giọng diễu .. cợt
– Đồ quỷ nà. Ăn uống xong, ba đứa tụi mình cuổng trời tắm cho đã nhen? Chịu không?
– Là sao Thoa đâu có biết. Thoa vở hỏi.
– Trời thần đất thánh – Cuổng trời là cởi truồng đó, làm bộ hoài. Tụi người làm mình cho nghĩ hết, đi chơi xa. Chỉ còn có ba đứa mình thôi.
– Mèn ơi! Vậy thằng chồng nhí của con đâu “má”? Sao má không rủ chồng con cùng cuổng trời tắm với mình cho vui.
– Nó đi chơi banh sắp về – ời đúng đó, nó cũng hay cổi truồng tắm một mình lắm. Để Lan rủ nó cho Thoa có bạn.
Đang giữa bữa ăn, thì Thịnh, con trai của Hoàng Lan về, mồ hôi nhễ nhại, nó khoanh tay lễ phép chào:
– Thưa má con mới về. Thưa bác, thưa anh… Mợ Thoa thấy thằng nhỏ cao ráo (dân bóng rổ) và xinh trai, thì chịu lìên. Nàng nhìn thằng nhỏ đăm đăm – Hoàng Lan giới thiệu với con trai, đúng ra là con riêng của chồng):
– Đó là chị Thoa, còn kia là anh Lộc, ở Sàigòn xuống chơi. Còn đây là Thịnh, con trai lớn của tôi Đào nhìêu một cây. Thịnh, con bắc ghế, ngồi bên chị Thoa nói chuyện cho vui…
Thịnh đi tìm cái ghế, thì Thoa bảo nhỏ Lộc sang ngồi cạnh Hoàng Lan. Hai chị già nháy mắt nhau, “gã” con trai cho nhau. Thịnh mang ghế đến ngồi kế bên mợ Thoa, nhưng không gần lắm, nên Thoa tự động nhích ghế mình sát vào, lấy ly, rót nước cam, đưa cho Thịnh:
– Bộ sáng nào cũng đi chơi banh hay sao mà mồ hôi quá Trời vầy. Để chị lau cho nhen.
Thịnh cầm ly nước uống, trong khi Thoa rút cái khăn lông trên ghế, lau mồ hôi cho Thịnh cách ân cần:
– Cha, dân thể thao, hèn chi cặp ngực nở như con gái… Đưa em lau bàn tay luôn cho anh nhen.
Cái máu dâm cố hữu của chị đàn bà từng trải làm Thoa mạnh miệng, chuyển đổi hoàn cảnh, như một gái giang hồ. Thịnh hơi lấy làm lạ, liếc qua mẹ. Bà Hoàng Lan đang sát người vào Lộc nói thầm cái gì đó, rồi cả hai cười lý nhí. Thoa
hơi nhột, hỏi:
– Hai người cười cái gì đó, cho tôi chia vui với chứ!
– Tụi tôi thấy hai người xứng đôi dữ à. Cha, hết lau tay, rồi bây giờ lau luôn cả bắp vế nữa. Sau cưng Thịnh quá vậy – Ước gì có người cưng tôi như vật! cho sướng?
Lộc không bỏ lỡ cơ hội, cầm ngay ly cà phê sữa, đưa vào tận mồm Hoàng Lan, nói nhỏ:
– Đây có người hầu ngay đây, khỏi ước.
Hoàng Lan vờ cầm ly sứa mà bàn tay thì ôm bàn tay Lộc, nàng uống một ngụm, xong hớp một ngụm khác, kéo cổ Lộc xuống, sú qua miệng Lộc.
Thoa buông cái khăn trên nền gạch, vỗ tay, cười lớn:
– Trời, có cái camera, tôi quay bà “mẹ chồng” của tôi, với chàng Lộc, đẹp hết chê, đẹp bá chấy… Mẹ chồng ơi? Con lo eho người ta như vậy mà người ta… người ta chẳng ngó ngàng gì tới con hết, mẹ chồng ơi! Buồn quá hà…
Lộc đang ôm sát Hoàng Lan vào lòng, trong khi bà này nói:
– Sao con hững hờ vậy Thịnh? Con có nghe “dâu” của má nó than không? Sú cho nó miếng nước cam đi, cho phải lễ…
Thằng bé vói tay bẻ trái chuối, lột ra một nữa, đứng lên, ân cần đưa vào miệng mợ Thoa:
Mời chị dùng chuối!
– Mẹ chồng ơi! ảnh kêu con bằng chị kìa, Thoa nhỏng nhẻo.
– Khổ quá Thịnh ơi? đửng để người yêu của con nó… nó… nhỏng nhẻo với mà hoài vậy. Con có thấy anh Lộc bên này không? Người ta cho má ngồi trên bắp vế, đút từng quả nho… còn… con sao mà… lạnh lùng quá vậy? Bắt chước anh Lộc đi cho vui con. Trước lạ, sau quen mà.