Lại cù lần nữa? Thôi đừng hỏi, bực mình lắm ông anh? Hồi đó chẳng lẽ, nửa đêm, em mò qua, sờ mó cặc anh, hôn môi anh, bắt anh bú ìôn, rồi cho đụ cho đỡ thèm… Bởi vì, hể nhắm mắt là em nghĩ tới anh tắm; nghĩ tới con cặc dài thòng to tổ bố. Bất nhơn, mu lồn em nó ngứa sảng luôn. Gãi không đã – Chơi dưa cũng không ăn thua gì. Chỉ mong có cặc thiệt của anh để vô, may ra.
Em hồi hộp gõ cửa. Thầy mở hé nhìn ra, vô cùng ngạc nhiên – Thầy không bao giờ ngờ em dạn đến như vậy:
– Có chuyện gì gấp mà… Uyển đến bất ngờ thế? Thầy chào em, rồi mở cửa, đưa tay mời em vào Thầy còn rất trẻ, khoảng 22 hay 23 gì đó. Độc thân – Đàn rất hay. Hát giỏi.
– Thưa… em có chút quà – Xin thầy vui lòngnhận, em nói.
Thầy lúng túng như cậu học trò mới biết yêu, quên cả mời em ngồi. Tay thầy cầm gói quà, mà mắt nhìn lơ lửng ở đâu. Không dám nhìn em, rồi chạy lại tủ lạnh, thầy lấy hai lon nước, nói thật nhỏ, mời em:
– Cám ơn Uyển về gói quà. Thầy độc thân nên không người pha trà. Mời Uyển uống đỡ lon Coca. Trời lạnh, sao Uyển ăn mặc sơ sài vậy. Không lạnh à.
– Dạ lạnh chớ. Nhưng, em nghĩ, đến phòng thầy, chắc sẽ ấm!
Em nói câu đó thật lã lơi, mời gọi, và liếc thấy thầy càng lúng túng hơn. Em tưởng thầy sợ có ai đến, hay đang chờ ai:
– Chắc thầy sắp có khách? Hay là, em xin phép về vậy…
– À, không – Không có ai đến đâu. Nhưng hình như cánh cửa chưa được khóa… Sợ… có ai bất thình lình đến, hơi bất tiện…
Em tự động lại khóa trái cánh cửa. Em làm vậy bởi vì, tại sao tự nhiên thầy Báu lại sợ ai đến bất thình lình? Học trò đến kỉnh quà cho thầy là thường. Sao lại phải sợ? Khóa xong cánh cửa, em đứng xoáy mặt lại phía thầy, nhìn trân trối. Hình như thầy cố tình xê dịch, đứng sau cái lưng ghế để che cái gì, bí mật lắmt Em mặc kệ, hỏi thầy:
– Thầy cho em mượn một cái áo sơ mi thay – Mặc áo dài em không dám ngồi, sợ nhăn – Khi em về, mẹ sẽ nghi…
Thầy vội vã đến mở tủ, sơ ý cho em thấy vật thầy muốn che sau lưng ghế chính là khúc dương vật đang chòi lên, đội một đống trong quần. Lấy áo xong, thầy cầm đến đưa em chỉ bằng một tay – Tay kia đè “thằng nhỏ” xuống. Rồi thầy trở lại đứng sau ghế. Em tự nhiên, và cố ý cổi chiếc áo dài bông vắt qua thành ghế, để lộ bộ ngực nhỏ, có bọc xú chiêng ra trong khoảng khắc, cho thầy nhìn thấy. Thầy đứng chết trân như Từ Hải chết trên thành. Đôi mắt thầy dại khờ, rồi giật mình, khi em hỏi:
– Thầy thầy có dư cái quần ngủ nào không, cho em mượn luôn?
Em chơi ác, hỏi câu đó bởi biết, làm sao thầy có đến hai bộ đồ ngủ – Em nằng nặc đòi phải có cái quần ngủ để thay. Thầy nói nhỏ:
– Anh, ủa quên, thầy chỉ có cái này đang mặc. Nhưng nếu em muốn, thầy vẫn cổi ra cho Uyển mượn.
Từ sau lưng ghế, thầy cổi quần ra, ném về hướng em. Xong thầy cổi áo cột choàng qua ngang hông, thay thế cái quần. Em biết thầy không đến trao quần tận tay em, bởi vì thầy đang ở truồng. Em chưa tròng áo thầy vào người, mà tay em đã tuột quần ra khỏi người, chỉ còn xú chiêng và xì líp. Em chơi một chiêu khác:
– Thưa anh, ủa quên, thưa thầy, trời đâu cớ lạnh. Em khỏi mặc áo quần của thầy, để như vầy cho tự nhiên hơn nhen? Với lại, cửa dã đóng kín, còn khóa kỹ. Đâu phải sợ gì???
Vừa nói, em vừa tiến tới hướng Báu đứng. Cái xì líp mỏng có thêu hoa của em không che nổi bộ lông lồn mọc rậm rì bên trong, làm mắt chàng đỏ hồng lên, theo với màu mắc cỡ hiện lên hai lỗ tai và khuôn mặt dễ thương. Em đứng gát một chân lên thành ghế sofa cho Báu nhìn tận tường hơn. Xong em tiến đến sát chỗ chàng đứng:
– Thầy có kẹt gì không mà đứng chết cứng một chỗ vậy? Mồm thì hỏi, hai mắt em nhìn cặc chàng đội cái áo, chổng thẳng về phía trước. Em tiến gần hơn, gần hơn, cố tình cho cặc thầy đụng vào mu lồn em. Hai tay em quàng qua cổ chàng, kéo xuống, bắt chàng phải tặng em nụ hôn nồng. Thình lình, chiếc áo chàng choàng qua hông rơi xuống đất. Thế là toàn bộ thân thể thầy không xiêm y. Và, Báu đã ghì chặt thân em, không e dè gì nữa. Chàng có vẻ bình tĩnh, tự tin hơn lúc nãy, vì đã có em giàn cảnh, tạo cơ hội cho những mảnh giấy thầy trao em thành sự thật. Những mảnh giấy như:
1. “Uyển – Trong lớp, thầy xin Uyển đứng nhìn thầy cách kỳ cục như thế. Thầy không tài nào giảng bài tự nhiên được. Đôi mắt Uyển sắt hơn gươm, sao – Nó đã theo thầy cả vào giấc ngủ. Lạy người đẹp, cho thầy sống thêm ít tuổi nữa!!”
2. “Buổi sáng, thầy thấy Uyển bẻ cành hoa phượng – Sau giờ chơi, nó nằm trên bàn thầy dạy – Suốt ngày đó, đêm đó tâm hồn thầy nở rực như những cánh hoa đỏ thắm, em chot Những cánh hoa học trò” đã vào nằm dưới gối thầy, giấc ngủ!”
3. “Một ngày hè nào đó thầy sẽ mời Uyển đi ăn kem – Thầy sẽ trải hết ước mơ; mộng mị về Uyển, thật chân thành, để Uyển thấy cuộc đời thầy đang dần vào một bóng im, nơi đó, bên thầy có con chim nhỏ hót líu lo: Uyển!”
Những mảnh giấy thật nhỏ với ba bốn giòng thư, mà em đọc dài như một tiểu thuyết. Nó cho em thấy thầy Báu cũng đang thèm em như thèm một dĩa rau non.
Báu với em, sát khít, chàng trần truồng. Còn em? Chỉ còn hai mảnh vải nhỏ đủ che khiêm nhường những da thịt mà Báu muốn nhìn. Em ngây ngất ôm Báu, dựa nghiêng mặt vào ngực chàng nghe hơi đàn ông ấm rực chuyền qua. Em nói:
– Anh bắt em đứng mãi thế này sao?
– Anh biết – Báu trả lời – Nhưng tuổi em?
– Mười hai – Bộ sợ hả? Em tự dẫn thân đến tặng anh mà!
– Nhưng cô quá nhỏ cho chuyện người lớn không? Em?
– Hí, hí, hí. Hèn chi nãy giờ anh ngại ngùng, đứng im?
– Như vậy có nghĩa là…
– … em đã lớn hơn tuổi – Tin không?
Hmh như chàng tin, vì lời em nói cả quyết quá, tự tin quá, Nhưng Báu im lặng – Có lẽ chàng bàng hoàng, ngỡ ngàng. Chàng thấy dáng điệu em quả không phải là một thiếu niên dù tuổi chỉ 12. Lối nói chuyện và cử chỉ của em đã thành niên dù các “bộ phận” trên người chỉ là hoa chưa nở? Chờ lâu quá, em tiến công một mình bằng cách dục chàng:
– Để em đứng hoài vậy sao? Người gì mà lạnh như đá?
Báu lãng mạn, bưng mắt em lên ngắm thì ít, mà để tự hỏi xem em có vừa với cái khổ, cái vóc của chàng đang có? Và Báu bừng dôi mắt, sáng như ánh sao, khi thấy hai tay em tự động cổi chiếc xú chiêng ra – Kế đó, là chiếc quần lót. Dương vật của chàng đang chạm vào chòm lông rậm, đen rì của em. Báu xúc động đến độ hai vai run lên nhè nhẹ. Mắt chàng nhìn em thẩn thờ gần như thơ ngây!
Có phải anh định nói gì với em? Em hỏi Báu.
– Không? Anh đang đợi em nói “gì” với anh, thì đúng hơn.
– Có thể cả hai chúng mình đửng nói gì. Mà phải làm “gì” có được không, anh yêu? Chắc anh biết tại sao em dám đến thăm anh? Gói quà chỉ là cái cớ thôi!
– Anh hiểu, mà vẫn cbưa biết phải làm gì, dù biết, trước sau rồi hai đứa phải làm gì. Nếu không, sao ta lại trần truồng?
Em không nói nữa, thò tay xuống cầm ngay cặc Báu. Bấy giờ thì chính em xúc động, bởi em đang cầm trong tay trọn giấc mơ. Cặc chàng to quá với bàn tay em. Nó nóng hửng hực, và như có cử động nho nhỏ mỗi lần em bóp nhẹ. Một giấc mơ kéo dài không biết tự bao giờ. Có lẽ từ ngày những phiến lông đầu tiên bắt đầu mọc. Từ ngày em nhìn trộm anh tắm…
Thầy Báu nhìn vào phòng ngủ, rồi hỏi em:
– Mình có cần thiết vào đó không? Anh muốn mình “ăn cơm” giữa rửng, thay vì dọn lên bàn một cách đàng hoàng. Anh muốn mình làm cái gì lãng mạn một tỵ. Thích thú hơn? Chàng nói vừa xong, em quỳ xuống nhìn khúc gân nóng hổi to tướng của chàng, rồi dùng mũi hôn da diết. Em hôn giấc mơ của mình đang thành sự thật. Em hôn khúc thịt người, chớ không phải quả dưa hay chuối già. Em đang sống, đang hạnh phúc tràn trề chớ không phải mất công tưởng tượng. Rồi, em táp vào, ngoạm, ăn vội như sợ “phần cơm” sẽ bị hết – Không cần thầy Báu đang nghĩ gì Một chùm kỷ niệm trong lớp, giờ chơi, ngoài sân, trong hành lang, thầy thường đứng chống hai khuỷu tay ở bao lơn, một mình, mặt nhìn nghiêng, đẹp trai, và sexy.
Em từ lớp học, qua khung cửa chính, vừa nói chuyện thao thao với con bạn, vừa canh chửng xem thầy có liếc lại phía mình, nhất là móc túi lấy ra tờ giấy nhỏ của em viết: “Thưa thầy, đêm qua em ngủ có vài tiếng – Em vô tình trở mình, ôm chị Khang, mà tìêm thức thì thấy là thầy nằm đó Nếu tiếp tục thế này, có lẽ, một khoảnh khắc nào đó, em sẽ thành cái xác người biết đi, biết yêu Yêu ai thầy có biết không???
Bây giờ những lá thư ngắn củn như thế gửi đi từ em, hoặc tử thầy, đã trở thành vô nghĩa. Nó như như những phiến gỗ nối nhau làm chiếc cầu cho em và Báu đang trần truồng vào sáng 29 Tết, trong khuôn phòng rộng bằng phòng ngủ của em. Em ôm khúc gân bú không mỏi miệng. Quỳ không đau gối. Có lẽ nhờ tiếng rên thê thiết của Thầy Báu nối liền nhau:
– Có lẽ nào con va vào mối tình nghiệt ngã thế này hả Trời Phật. Người yêu con, nếu con dám gọi là thế, đang thắt thòng lọng vào đời con. Chạy trốn cũng không được. Tử nang cũng không xong. V con đã đồng lõa. Gật đầu – Vào cuộc chơi. Xin ơn trên vì thương con là một nhạc sỹ lãng mạn, yêu một gái 12 lãng mạn, mà che hết cho con mọi tai ương!!!
Chắc chàng cũng không ngờ 12 tuổi mà em biết dùng miệng làm tứ chi chàng bủn rủn, rung bầng bậc. Em biết bú tử bao giở? Có kẻ nào khác, trước chàng không? Và em đã vào tình dục từ bao lâu, mà em trưởng thành như gái đã có chống?
Gương mặt Báu mất hết thần lực – Chàng chịu cơn khoái lạc như núi đổ đá về thung lũng. Như thác cao đổ nước về đồng bằng. Chàng rung chuyển toàn thân, không còn đứng vững nữa, đã quỵ xuống, rồi bật ngửa ra như một cây đại thụ vừa trốc gốc. Báu cho em cảm giác như lần đầu chàng liên hệ đến tình dục. Có lý nào?
Em, cứ thế, tiến công. Tràn quân lên – Chiếm cao ốc – Chàn hai chân qua thân Báu, em canh thật đúng cho cặc Báu chỉa ngay cửa mình. Ngồi xuống – Đưa hết giấc mơ vàng vào người em. Những bản nhạc Báu hát. Những tiếng đàn huyền ảo Báu đàn. Hiện lên, như cơn lũ mùa đông, ngập nước hết thân em. Lụt lội một mối tình vĩ đại – Lung linh những tia chớp từ nguồn, những cơn mưa dầm nặng hạt, xối xuống, làm ướt hết tuổi 12 của hoa soan đỏ thắm, của những cánh bướm chập chờn thần thoại. Em ngước mặt, nhắm mắt, nghe từng tế bào dựng ngược vì cơn sướng chưa tửng đến trong đời.
Không còn nghe ai, trong hai đứa, dậy lên tiếng rên thống thiết. Vì nụ hôn nồng, ngây ngất, làm dính sát hai thân hình đã rình rập nhau suốt hơn một năm tình ái bằng những mãnh thư tình mà diện tích chỉ nhỏ hơn bàn tay. Những thửa ruộng hoang khô cằn của Báu và em đang tràn ngập nước. Lúa trổ dòng đòng – Thuyền nan chập chềnh nhẹ lướt. Em, cứ thế, như nữ kiệt sải ngựa, phi nước đại. Một tiếng, hai tiếng, rồi ba. ở dưới, Báu thỏa thuê, mệt nhoài, rời rã không biết bao nhiêu lần? Riêng em, quên hết đường về – Quên hết những con phố vắng người, chiều 29 Tết, dang rộ lên tiếng pháo – Tiếng pháo khai phá đời con gái của em đang hưởng trọn những huy hoàng của người lớn, ìân đầu tiên trong căn gác của ông thầy Tên Báu.
Lộc nghe xong, một chút ghen tương, một chút kích thích, một nui yêu thương, chàng với Uyển cũng đổ hết mưa lũ trên nệm giường suốt đêm đó, cho tới gà gáy canh ba – Rồi, truồng trần, ôm nhau ngủ, như lời Uyển hẹn lúc chặp tối…