Đào đửng gần, thầy mới nhận thấy cô bé không mặc áo lót. Không biết có phải tại nhà nghèo, hay Đào cố ý. Chỉ có cái áo dài trắng bọc trọn nửa thân hình phía trên. Cho nên ngực Đào cộm lên hai nuốm vú nhỏ, thấy rõ. Đào trả bài xong, thay vì hỏi những câu liên quan tới bài vở. Thầy đã hỏi Đào:
– Nhà em ở đâu?
– Thưa thầy, em ở tuốt trên xóm Vườn Ông Tảo, gần cầu Chợ.
– Xa dữ vậy? Rồi đi bộ đến trường, em không mỏi chân sao?
– Dạ mỏi chứ, nhưng đi riết, nó cũng quen.
Hôm đó, sau giờ học, thầy lái Honda ra cầu Hang chờ tại một quán bán nước dửa – Hai mươi phút sau, Đào đi đến – Thầy bước ra chào, rồi mời Đào vào uống nước. Thầy Trung táo bạo như thế bởi vì trong lớp, một đôi khi thầy thấy Đào có nhìn trộm thầy. Đôi mắt đó có cái gì khác thường, là lạ – Rồi thầy cũng cố tình nhìn đáp lại mấy ìân – Cô bé mặt hồng, bẻng lẻng nhìn chổ khác. Tử hôm đó, trên bàn thầy, sáng nào cũng có một quả đào do thầy mang tới.
“Ngôn ngữ” đó thầy dùng để nói cho Đào biết, là thầy đã yêu em. Đôi khi trong giờ giảng bài, thầy cầm quả Đào, chốc chốc lại đưa lên mũi ngửi như hôn, mà mắt thì phóng tới nhìn cô bé. Đào hiểu là mình được thầy Trung đặc biệt chú ý, bởi vì người được thầy gọi lên trả bài nhiều nhất là em. Hôm nay Thầy chận em, mời vào uống nước dừa, chắc phải có cớ sự Đào lẳng lơ, nâng ly, ngậm ống hút, mà mắt nhìn thầy Trung không chớp, để uống liền mấy ngụm nước dửa mát lạnh.
– Em đi bộ về nhà chắc mất cả tiếng? Thầy hỏi Đào.
– Dạ – Trời mưa, đường trơn, thì có thể hơn.
– Để mỗi sáng thầy đến chở em đi học. Rồi chìêu chở về, có được không? Chớ em đi vậy, tội nghiệp quá!
– Dạ thôi, em lội bộ cũng đã quen. Phìên thầy như vậy… lỡ có ai họ… thấy – Rồi thầy mang tiếng với cô ở nhà…
– A, a, không? Thầy độc thân…
Thầy giáo mà độc thân? Làm sao em dám tin?
– Không tin để thầy chở em về nà cho biết!!!
Đào thả một câu thăm dò rất khôn ngoan. Vừa từ chối lấy lệ, vửa hỏi xem anh đã có bến chưa. Rồi em lại nâng ly dửa tươi hút vài ngụm và mắt vẫn lẳng lơ nhìn Trung. Trời xế nắng – Má em hồng hẳn lên nỗi sung sướng được thầy Trung ân cần lo lắng. Em bạo dạng hơn, hỏi:
– Nhà thầy cách đây có xa không?
– Không. Chỉ năm phút xe Honda. Đến nhà thầy chơi nhé.
– Dạ thôi – Em… em… không dám. Xin để lần khác đi.
Đào nghĩ nếu nhận lời ngay có thể bị Trung đánh giá em thấp. Nên tuy lòng muốn lắm, em vẫn phải hẹn hôm khác. Và, hôm khác đó, là một chìêu mưa, tan học. Đào ướt hết áo quần khi đến cầu Hang – Cũng như mọi khi, Đào chỉ mặc một áo dài trắng, không có lót. Chiếc áo trắng mỏng ôm sát người em, nếu Đào không dùng cặp da che phần dưới, thì toàn thân Đào coi như đã lỏa thể. Hai trái vú lớn, ngon tay~ cộm lên với hai cái nuốm như hai hạt đậu phộng. Lúc Đào lùng một tay vuốt nước mưa trên tóc, vô tình để chiếc cặp da rời khỏi phần em muốn che. Trung thấy hết vùng cỏ mọc um tùm, đen xám bên trong.
– Về nhà anh núp mưa, hong khô áo quần, chờ mưa tạnh, anh chở em về nhé? Trung đưa ý kiến.
Đào không trả lời, mà ngồi vào yên sau, tay ôm hông Trung. Chiếc xe đưa hai người về căn nhà ngói nhỏ một phòng ngủ, phòng ăn và nhà bếp. Trung mở tủ lấy bộ đồ ngủ đưa cho Đào, rồi bảo:
– Em vào phòng anh thay gấp đi, đưa áo quần ướt cho anh hong khô dưới bếp. Cứ tự nhiên, xem như nhà của em.
Đào cầm bộ đồ, đứng thừ người ra đó, nhỏng nhẻo:
– Em… em… muốn anh thay cho em hà!
Câu nói làm Trung tóa hỏa, tam tinh. Chàng chẳng bao giờ ngờ nổi Đào bạo dạng như thế. Em đã đốt ngắn giai đoạn cách bất ngờ – Chàng hiểu, khi Đào bằng lòng cho chàng chở về nhà, tất nhiên sẽ xảy ra cái gì đó thú vị, hấp dẫn lắm – Nhưng không phải dễ dàng êm xuôi như câu em vừa nói. Nên Trung đưa em vào phòng, không cần đóng cửa.
– Muốn anh thay áo quần cho em hả? Trung hỏi:
– Dạ, mau lên anh. Em lạnh quá hà! Rồi anh cũng thay luôn.
Trung mừng quá như đứa bé được gói quà. Chàng lúng túng lạng quạng, không biết phải làm gì. Thì Đào cầm tay chàng:
– Khuy nút áo ở đây này – Coi anh đó. Làm cái gì mà rung dữ vậy? Cổi ra cho em đi! Mau lên, không em lạnh quá!
Trung từ từ như anh khờ, mở từng nút – Cái cúc euối cùng vừa bung ra, Trung thấy toàn bộ cặp nhũ hoa đẹp kinh hồn của cô bé. To như hai quả cam, trắng tươi, hai nuốm hồng như hạt lựu. Trung chết sửng, thì Đào dục thêm:
– Nhiêu đó thôi, rồi đứng chết trân vậy hả? Người ta lạnh muốn chết đây này – Hổng biết gì hết hà!
Trung ân cần cổi áo ra cho em, xong cổi luôn cái quần dài – Mảnh vải cuối cùng của Đào là chiếc quần lót – Trung ngập ngửng vì e ngại. Đào cầm tay chàng thọc hẳn vào bên trong.
Trung nín thở, vì tay chàng vừa chạm mớ lông lồn dày rậm của Đào. Cứ để tay Trung nằm đó, Đào tự động tuột hết ra. Đào yêu thầy Trung quá, một phần – Phần khác, tuổi dậy thì của cô gái quê bừng bửng bốc lên như hỏa diệm sơn –
Đào táo bạo muốn làm ngay cái gì, để hưởng cho được những sự thật em tửng mơ ước trong giấc ngủ, trong những chìêu nằm nhìn mưa tầm tã rơi ngoài vườn chuối, sau nhà.
Cái mưa buồn thê thiết như chìêu nay – Mưa xuống là lũ ểnh ương đồng thanh tấu lên bài nhạc như than khóc. Ruộng lúa, bờ tre, con kinh, mù như sương tỏa.
Thấy tóc Đào còn ướt đẵm – Người đào rung cằm cặp vì gió thổi, Trung thương quá, tiến đến ôm chầm cô bé mà chàng quên rằng áo quần chàng cũng ướt sủng. Đào nhắc khéo:
– Biểu người ta thay đồ, còn anh thì… Vậy em thay làm chi?
– Ý anh quên. Xin lỗi – Để anh đi thay…
Trung dợm đi, Đào nắm tay kéo lại, dậm chân, nhỏng nhẻo.
– Anh mắc cỡ hả? Nhìn em coi? Vậy là anh không thương em.
Lần đầu tiên, thầy giáo Trung thoát y trước mặt một cô gái học trò. Chàng thấy mình dị hợm, lố bịch – Nhưng nhìn tửng phần da thlt hấp dẫn của Đào, chàng mạnh dạng cổi hết – Lúc đó chàng mới hiểu tại sao Đào rung cằm cập. Chàng đến đóng ập hai cửa sổ – Căn phòng ấm áp, và tối hơn. Chàng dìêu bé Đào lại giường, cả hai nằm xuống, đắp chăn ôm nhau, và tự nhiên như vợ chồng mới cưới.
Trung trở mình, trồi lên, lấy khăn lau tóc cho cô bé, rồi ngắm nhìn nhan sắc mặn mà của hoa nhà quê.
– Tại sao anh yêu em? Đào trìêu mến hỏi thầy Trung.
– Tại mỗi thứ một tý. Nhưng nổi bật nhất phải nói là thân hình nở nang của em – Sao 13 tuổi mà…
– … mà nở như người lớn chớ gì? Ai cũng hỏi, mà em không biết trả lời làm sao. Có lẽ em giống má em?
Đào kéo cái chăn xuống một tỵ, cho lòi hai trái vú ra, nói:
– Mà cũng có lẽ… đêm nào… em cũng bóp nó chăng?
– Em tự bóp, Trung hỏi. Tại sao phải tự bóp vú mình?
– Trời đất sinh vậy mà. Gái ở đây bằng tuổi em, đứa nào nhà nghèo không đi học được là… đã có chồng, có con. Bạn trang lứa của em thiếu gì Không biết anh có hiểu gái 13 vật trâu cũng chết? Họ nói vậy là, gái tuổi em, nó thèm… thèm ba cái chuyện vợ chồng kinh khủng. Em còn trinh tới bây giờ cũng nhờ nghe lởi mẹ dạy.
Nhưng bữa nay, em chắc chắn phải cho anh, dù anh có không thương em thiệt tình…
– Tại sao?
– Tại em… yêu anh lâu lắm rồi, tử năm Đệ Thất lận, Mỗi đêm, nằm nghĩ đến anh, là thân thể em ngứa ngáy khó chịu. Hai cái ngực, rồi phần ở dưới – Làm như có kiến bò vô cửa mình. Chịu không nổi. Bao nhiêu ìân em định viết thư gửi anh, thú thật hết lòng mình… mà không dám…
Lời tỏ tình mộc mạc chân thật của Đào làm thầy Trung xốn xang cõi lòng. Thây cúi xuống ngậm một đầu vú nút mạnh. Một tay thầy bóp vú kia cho đã cái thèm tử những ìân nhìn trộm Đào trong lớp…
Con cặc chàng cứng ngắt, đang cà mạnh vào bắp vế em bé. Còn đầu gối Trung thì đang chà sát bộ lông lồn dày rậm, đen thui của Đào. Cô bé cứ hẩy đít, đòi hỏi kịch liệt, mà không bạo mồm bạo miệng như Uyển ở Sàigòn. Em cứ nằm ứ ứ nhẹ nhẹ, nhưng nước lồn đã ứa ra ướt nhẹt cửa mình, cho đến khi bàn tay Trung xuống thám hiểm.
Nhà quê yên tịnh – Nên mưa rơi nghe rõ từng hạt. Tiếng gió xào xạc ngoài vườn. Tiếng sấm sét làm căn phòng ấm áp lãng mạn hơn. Ngón tay Trung làm cô bé không mở mắt nổi – Không phải một mình Trung, mà cả trường, tử gìáo sư đến những cậu choai choai, ai cũng thèm thân hình bốc lửa của Đào. Trung ôm mặt Đào, hạ môi xuống – Lửa tóe ra – Sấm sét nổi dậy. Bão tố tràn tới – Ngón tay Trung định vào huyệt đạo, thì Đào nắm cứng lại, nói nhỏ:
– Em muốn anh làm chứng là em vẫn còn trinh. Em muốn chiều nay, một ìân, tình nguyện dâng hiến cho anh, riêng anh – Không phải bằng ngón tay đó của anh, mà phải bằng…
Đào tự động kéo Trung lên nằm trên người em. Hai chân em dang ra, rồi cầm cặc Trung để ngay vào cửa mình:
– “Lấy” em đi Thầy Trung? Em yêu thầy lắn, thầy Trung!
Trung nhấn xuống, nhấn xuống – Khúc gân hiên ngang, chật chội đi vào – Đào rướn người lên – Cằm hất ngược không trung – Em đang hướng cái tái tê của tình ‘dục, đang ôm cứng người yêu, chờ một giây đau đớn nào đó qua đi, để sau đó sẽ tuyệt cùng hạnh phúc mà cả một đời gái quê mới có được chiều mưa hoàng đạo như hôm nay. Dương vật của Trung đã vào hết. Chàng nghe một tiếng sực bên trong – Tiếng “ứ” nhẹ của Đào bên ngoài – Xong cô bé ôm chặt người yêu, bắt đầu xàng mông đít, hứng đớ những cú nắc trởi giáng của ông thầy trẻ tuổi đẹp trai, phong nhã.
Một tia chớp làm sáng căn phòng. Tiếp theo là một tiếng sấm vang trời. Theo sau là cơn mưa thêm chập chùng đổ xuống vạn vật. Hồn của Đào đang thoát xác, bay nơi nào đó trong không trung. Khoái lạc, hạnh phúc, cùng vỡ ra, quyện nhau, làm tấm chăn rời khỏi hai người trần truồng, rơi xuống đất. Không cần chăn họ cũng ấm. Nhiệt điện tử cô bé Đào không thôi, cũng đủ thiêu đốt cả hai người. Vì chiều nay, cái thèm khô nước miếng tử thân thể Đào; sức dâm kịch liệt của gái 13. Đào, đã tan thành nước, liên tục ứa trào ra miệng lồn, làm con dương vật của Trung nóng hổi, đê mê:
– Cá rô ngoài ruộng nhảy mẹ nó hết lên bờ rồi Trung ơi! Khoai sắn, vườn tược trôi bà nó ra sông cái rồi. Tụi mình chèo ghe đi trốn lụt ở đâu đây anh? Ui, nắc mạnh hơn cho em – Phải chơi cho tới khuya, hãy ngửng nhen Trung???
Đào ôm Trung cứng ngắt – Em choàng cặp đùi dài qua phần dưới của Trung mà quấn, mà xàng tía lia, không ngừng.
– Đã quá thầy Trung ơi? Lẽ ra em phải hiến thân cho thầy tử năm Đệ Thất lận – Em biết trước sau em cũng thất thân với thầy thôit Anh phải đụ sao cho em sướng chết trên giường của anh đi. Ui, đó, dở một đùi của em lên. Ui, nắc xéo vậy đã lắm, mình ơi.
Trung dở một đùi của Đào lên, nằm xéo, chơi kiểu. Hai tay Đào bóp nhuyển nhử cặp vú. Tóc rối bời trên mặt – Đầu em !ắc lư, la oải trời vì Trung đang đụ tàn canh gió lốc. Đụ sầm sập như mưa xối xả ngoài kia.
– Anh đụ cho em có bầu luôn nhen? Trung nói bên tai Đào.
– Dạ – Cám ơn anh. Em muôn vậy lắm, anh ơi! Làm sao được vậy hả anh? Con em, chắc sẽ đẹp trai như anh.
Trung nghe đã lỗ tai quá. Chàng nắc tới tấp – Sau hai chục phút, cô bé sướng tuyệt đỉnh, cong mình, trân cẳng, cắn cằm của Trung, rồi hét lên như cháy nhà:
– Sao mà nó sướng dễ sợ vầy hả anh? Ui, sướng tử phía trong, ui, nó đã ngứa, nó, nó… ui, chết, chết, chết.
Hai tay Trung bợ đít con bé lên cho sát, để chàng nắc tiếp – Đào trợn trắng dả đôi mắt, bặm môi, ra một quả sướng đầu tiên, lâu gần nửa phút – Em xìu xuống, để mặc cho Ông Thầy muốn làm gì thì làm.
Trung ngửng đụ. Rút cặc ra nhìn. Con bé còn trinh thật. Lúc đó chàng mới thật yêu thương cô học trò 13 tuổi. Vì dương vật của chàng dính một lớp nước màu hồng nhạt đặc kẹo của Đào. Trung mạnh dạng cúi xuống, banh háng Đào ra, liếm sạch sành sanh không còn một giọt – Xong Trung bắt đầu liếm, bú. Đào nằm ngoẻo cổ, hé mắt nhìn gương mặt đẹp trai của Trung đang miệt mài bú hột le của em. Lẽ ra em mệt quá, chỉ nằm bất động dương sức.
Nhưng cái lưỡi quái ác của Trung đã làm em sống lại sự thèm muốn nóng bừng từ cô gái quê 13 tuổi. Trung móc cái mồng đóc bửng bực bằng đầu lưỡi cứng, làm sao Đào chịu nổi. Em chợt đòi Trung:
– Em cũng muốn bú anh – Anh làm em đã quá mất thôi – Trung ngửng lại, quỳ thẳng người, nhìn, ngắm thật kỹ thân hình bốc lửa của Đào – Đúng là em bé phát triển quá nhanh. Nhìn thân hình lõa thể này, không ại có thể nói được số tuổi của Đào là 13!
Trung nằm ngửa ra – Cô bé ngược đầu nằm sấp, úp lồn lên miệng thầy giáo. Trận bú của hai người kéo dàl theo cơn mưa dầm tầm tã ngoài kia…
Lên năm Đệ Ngũ, Đào vẫn còn hẹn hò với Trung mỗi ngày, sau giờ học – Nhưng giữa năm Đệ Tứ, người ta không còn thấy bóng dáng thầy Trung tại Trường Trung học Nguyễn Bá Học nữa. Im hơi, lặng tiếng, thầy tuyệt tích giang hồ. Tiếng đồn rằng thầy bị bắt cóc, rồi bị thanh toán, vì bé Đào đang mang cái bầu lúp lúp đi học, vú nở, đít bự…
Nhưng không, thầy đổi tên, trốn biệt lên Sàigòn – Rồi không biết bằng cách nào, thầy trớ thành Hiệu trưởng, và, đêm nay, đang ôm đụ bé Uyển tàn canh trên bàn làm việc, nơi mà hằng ngày, chàng phải lên mặt đạo đức, xử những vụ tình dục lăng nhăng của đám học trò tuổi thiếu niên.
Rồi cũng không ai ngờ, để được “Quan tòa cọp rằn” ếm nhẹm cho êm các vụ kiện cáo, những cô học trò “tội phạm” đã bí mật đút lót cho ông bằng những trận đụ lừng trời như Uyển đang hiến đêm nay tại văn phòng của ông.
Vì, thưa quý độc giả, hồi 11 giờ đêm, sau khỉ “Cọp Rằn” Hiệu trưởng đã thỏa mãn nhục dục ba lần, em bé Uyển vừa mặc đồ, vừa khẳng định với ngài rằng:
– Em hửa chắc với anh, chuyện tình dục thầm kín này của chúng mình, chỉ có em và anh biết. Nếu có người thứ ba biết, thì chỉ do anh “bật mí” mà thôi.
– Tại sao chỉ một mình anh, mà không phải là em?
– Em? Em đâu có ngu đến độ được anh, người đẹp trai, quyền tước lớn nhất trong trường, yêu thương, rồi may ra bán rao. Không, không bao giờ – Nhưng!
Thầy Trung giật mình, nhìn trừng vào Uyển, hỏi:
– Nhưng làm sao?
– Nhưng với một đìêu kiện! Chỉ với một điều kiện thôi!
– Điều kiệu gì? Thầy hỏi nhỏ.
– Anh không bao giờ được bãi việc Thầy Báu dạy nhạc, để đưa bạn chí thân của anh vào thay thế!
Nói xong, cô bé lại hôn thầy một cái, hẹn lần tới xong mở cửa bước nhanh. Ông “Cọp Rằn” ngồi phịch xuống như cây đại thụ vừa bị đốn ngã. Hai tay ôm vò đầu tóc, mặt phửng đỏ lên vì cáu tiết bị cô bé gài bay!