Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 9

Tác giả: Jeff Lindsay

Tôi bừng tỉnh, cả người đẫm mồ hôi, không rõ mình đang ở đâu, và hoàn toàn chắc chắn một vụ giết người nữa sắp xảy ra. Ở đâu đó cách chỗ này không xa, hắn đang tìm kiếm nạn nhân tiếp theo của mình, lượn lờ trong thành phố như một con cá mập quanh rặng san hô. Tôi cảm thấy chắc chắn đến mức gần như có thể nghe thấy tiếng xé băng dính. Hắn đang ở ngoài kia, thỏa mãn Kẻ lữ hành Tối Tăm của hắn, và gã này đang nói với Kẻ lữ hành trong tôi. Trong giấc ngủ của mình, tôi đã song hành cùng hắn, như một con cá ép lởn vởn trong những vòng xoay lớn chậm rãi của hắn.

Tôi ngồi dậy trên cái giường nhỏ của mình, hất tấm chăn nhàu nhĩ ra. Cái đồng hồ cạnh bên đầu giường cho biết lúc này là ba giờ mười bốn phút. Bốn tiếng đồng hồ kể từ khi tôi lên giường ngủ, cảm thấy như thể suốt thời gian đó mình đã phải chạy bộ qua rừng rậm với một chiếc piano trên lưng. Người đầm đìa mồ hôi, cứng đờ, đần độn, không thể định hình được ý nghĩ nào ngoài niềm tin chắc chắn vụ giết người sắp xảy ra ngoài kia không có tôi.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đêm nay là một đêm không ngủ. Tôi bật đèn lên. Hai bàn tay nhớp nháp, run rẩy. Tôi dùng ga trải giường lau tay, nhưng vô ích. Tấm ga trải giường cũng ướt sũng. Tôi vùng dậy, lảo đảo đi vào phòng tắm để rửa tay. Tôi giơ hai bàn tay ra dưới dòng nước xối xả. Vòi nước tuôn ra một dòng suối ấm áp ở nhiệt độ phòng, trong một khoảnh khắc, dường như tôi đang rửa tay trong máu và dòng nước biến thành đỏ sậm; chỉ trong một giây, trong không gian tranh tối tranh sáng của phòng tắm, chậu rửa chuyển sang đỏ ngầu như máu.

Tôi nhắm mắt lại.

Thế giới đang chuyển dịch.

Tôi vốn định rũ bỏ trò đùa cợt của ánh sáng này, cũng như thức tỉnh bộ óc đang ngái ngủ của mình. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, ảo giác sẽ kết thúc, trong bồn rửa của tôi sẽ lại chỉ là nước sạch. Thay vì thế, dường như khi nhắm mắt thì lại mở ra một đôi mắt thứ hai nhìn vào một thế giới khác.

Tôi trở lại trong giấc mơ của mình, bồng bềnh như một lưỡi dao phía trên những quầng sáng của Đại lộ Biscayne, lao đi lạnh lẽo, sắc bén, hướng thẳng vào mục tiêu của tôi và…

Tôi lại mở mắt ra. Nước vẫn chỉ là nước.

Nhưng tôi thì sao?

Tôi lắc mạnh đầu. Bình tĩnh nào, anh bạn, làm ơn đừng để Dexter trồi lên khỏi đáy vực sâu thẳm. Tôi hít một hơi dài và liếc nhìn chính mình. Trong gương, trông tôi đúng như tôi đã hình dung. Nét mặt kiềm chế thận trọng. Đôi mắt xanh bình thản và bỡn cợt, một sự bắt chước hoàn hảo về cuộc sống con người. Ngoại trừ mái tóc tôi lúc này đang dựng đứng lên như tóc của Stan Laurel, không còn bất kỳ dấu vết nào của những gì vừa lướt qua bộ óc nửa mơ nửa tỉnh làm tôi choàng tỉnh khỏi giấc ngủ.

Tôi thận trọng nhắm mắt lại lần nữa.

Bóng tối.

Êm đềm, đơn giản, đen ngòm. Không bay lượn, không máu, không đèn đường. Chỉ có anh chàng Dexter dễ mến trước đây với đôi mắt nhắm nghiền đang đứng trước gương.

Tôi lại mở mắt. Xin chào, anh bạn thân mến, thật vui đưa được anh trở lại. Nhưng anh bạn đã biến đi đâu vậy?

Tất nhiên, đó là câu hỏi cần đặt ra. Tôi trải qua phần lớn cuộc sống của mình không hề bị quấy quả bởi những giấc mơ và, nếu xét về khía cạnh đó, cũng không có ảo giác. Với tôi, không có nào của Ngày Tận thế, chẳng có những biểu tượng theo thuyết Jung đáng lo ngại nào trồi lên từ tiềm thức, không hình ảnh tái hiện bí ẩn nào lướt qua ký ức vô thức của tôi. Chưa từng có gì đột ngột bùng lên trong đêm của Dexter. Khi tôi đi ngủ, tất cả con người tôi đều ngủ.

Vậy thì chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao những bức ảnh đó lại hiện lên trước mắt tôi?

Tôi hắt nước lên mặt và vuốt tóc xuống. Việc này không thể giúp trả lời câu hỏi, tất nhiên rồi, nhưng nó giúp tôi cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Mọi sự liệu có thể tồi tệ đến đâu nếu mái tóc của tôi chỉn chu gọn ghẽ?

Kỳ thực, tôi cũng không biết. Sự tình có thể trở nên rất tệ hại. Tôi có thể mất đi tất cả, hay rất nhiều, sự tỉnh táo lạnh lùng của mình. Sẽ thế nào nếu thực ra tôi vẫn đang trượt dần tới điên loạn một cách từ từ suốt nhiều năm qua, còn tên sát nhân mới này chỉ đơn giản đã kích hoạt cú ngã cuối cùng xuống vực thẳm điên loạn hoàn toàn? Làm thế nào tôi có thể hy vọng đo đạc mức độ tỉnh táo tương đối của một người như tôi?

Những hình ảnh đó trông rất thực, cảm giác về chúng cũng vậy. Nhưng không thể, tôi đã ở ngay đây, trên giường của mình. Ấy thế nhưng tôi gần như có thể ngửi thấy mùi nước mặn, khói xả và mùi nước hoa rẻ tiền bồng bềnh trên đại lộ Biscayne. Hoàn toàn thực – và chẳng phải đó là một trong những dấu hiệu của sự mất trí, khi ta không còn có thể phân biệt giữa ảo giác và hiện thực sao? Tôi không có câu trả lời nào, cũng không có cách gì để tìm ra. Không thể nghĩ đến nói chuyện với một bác sĩ tâm lý, tất nhiên rồi; tôi hẳn sẽ làm anh chàng khốn khổ đó sợ chết khiếp, có khi anh ta lại cảm thấy có trách nhiệm yêu cầu nhốt tôi vào chỗ nào đó. Tất nhiên, tôi không thể tranh luận về sự sáng suốt của ý tưởng đó. Nhưng nếu tôi đang mất dần khả năng nắm lấy sự sáng suốt như đã tạo dựng, đó hoàn toàn là chuyện riêng của tôi và phần đầu tiên của vấn đề ấy là chẳng có cách nào cho phép biết chắc cả.

Mặc dù, khi nghĩ về nó, tôi vẫn thấy có một cách.

Mười phút sau, tôi đang lái xe qua Dinner Key. Tôi cho xe chạy thong thả, vì thực ra tôi không biết mình đang tìm kiếm cái gì. Khu này của thành phố đã chìm vào giấc ngủ, ở mức độ như nó vẫn từng, vẫn còn vài người lang thang qua tấm nền phong cảnh của Miami: những du khách uống quá nhiều cà phê Cuba và không ngủ được. Những người từ Iowa tới và đang đi tìm một cây xăng. Những người ngoại quốc tìm tới South Beach. Và những kẻ săn mồi, tất nhiên rồi – bọn sát nhân, trộm cướp, những kẻ nghiện ngập, những kẻ khát máu người, những gã ăn xác chết, những con quái vật giống như tôi. Nhưng ở khu vực này, vào giờ này, có rất ít những hạng người đó. Đây là Miami vắng vẻ, vắng vẻ nhất có thể, một nơi bị bóng ma của đám đông ban ngày làm trở nên cô độc. Một thành phố tự cắt gọt mình thành một bãi săn trần trụi, không còn được ngụy trang bởi ánh mặt trời và những chiếc áo phông đầy màu sắc.

Vậy là tôi đi săn. Những cặp mắt đêm khác dõi theo và phớt lờ ngay khi tôi đi ngang qua mà không hề chậm lại. Tôi lái xe lên hướng bắc, qua cây cầu kéo cũ kỹ, qua khu trung tâm Miami, vẫn chưa biết chắc mình đang tìm cái gì, vẫn chưa nhìn thấy nó – và dẫu thế, vì một lý do phiền phức nào đó, hoàn toàn chắc chắn tôi sẽ tìm ra, rằng tôi đang đi đúng hướng, và nó đang chờ đợi tôi phía trước.

Ngay sau khi đi quá Omni, cuộc sống về đêm bắt đầu sống dậy. Nhiều hoạt động hơn, nhiều thứ để nhìn hơn. Những tiếng la hét trên vỉa hè, tiếng nhạc rè phát ra từ các cửa sổ xe hơi để rồi vọng vào những cửa sổ xe hơi khác. Những cô nàng ăn sương xuất hiện, từng đám xúm lại ở góc đường, cười rúc rích với nhau, hoặc ngơ ngẩn nhìn những chiếc xe chạy ngang qua. Những chiếc xe chạy chậm lại, chủ nhân của nó ngó lại nhìn, trố mắt ra một cách ngớ ngẩn ngắm nghía trang phục của bọn họ và những gì còn được để hở ra ngoài. Phía trước tôi hai khối nhà, một chiếc Corniche mới tinh và một đám các cô nàng từ bóng tối sát mé trong vỉa hè lao xuống đường lập tức vây quanh xe. Dòng xe cộ lập tức bị nghẽn lại một phần, tiếng còi bấm lên inh ỏi. Phần lớn các lái xe dừng lại một phút, hài lòng ngắm nghía, song một chiếc xe tải sốt ruột đã lái vòng qua đám xe đang kẹt lại, tiếp tục lao đi.

Một chiếc xe tải đông lạnh.

Không là gì cả, tôi tự nhủ. Xe giao sữa chua ban đêm; xe chuyển xúc xích thịt lợn phục vụ ăn sáng, đảm bảo tươi ngon. Một xe chở cá chạy lên hướng bắc hoặc ra sân bay. Những chiếc xe tải đông lạnh chạy qua Miami bất kể ngày đêm, thậm chí cả vào lúc này, ngay cả giữa đêm khuya… Chỉ vậy thôi, không còn gì khác.

Nhưng dù sao tôi vẫn nhấn chân ga. Tôi vọt lên, lượn qua lượn lại giữa dòng xe cộ. Tôi còn cách chiếc Corniche và người lái xe bị vây hãm của nó ba chiếc xe nữa. Dòng xe lưu thông nghẽn lại. Tôi ngước mắt nhìn lên phía chiếc xe tải. Nó đang chạy thẳng lên Biscayne, đi vào một dãy đèn tín hiệu giao thông. Tôi sẽ để mất dấu nó nếu tụt lại sau quá xa. Đột nhiên tôi cảm thấy không muốn để xổng mất nó bằng bất cứ giá nào.

Tôi chờ một khoảng trống trong dòng xe cộ và nhanh chóng lái xe vượt lên, chuyển ra làn đường ngoài. Tôi vòng qua chiếc Corniche rồi tăng tốc, tiến sát tới chiếc xe tải. Cố không lao đi nhanh quá, không để mình có vẻ khả nghi, nhưng vẫn từ tốn thu hẹp khoảng cách giữa tôi và nó. Nó còn cách tôi ba lần đèn tín hiệu nữa, rồi hai.

Sau đó, đèn phía trước nó chuyển đỏ, trước khi tôi kịp mừng, đèn trước mặt tôi cũng vậy. Tôi có chút ngạc nhiên khi nhận ra mình đang cắn môi. Tôi đang căng thẳng; tôi, Dexter, Tảng băng. Tôi đang cảm thấy sự bồn chồn đậm chất người, sự tuyệt vọng, cảm xúc phiền muộn thực thụ. Tôi muốn bắt kịp cái xe tải kia và tận mắt nhìn vào nó, phải, tôi muốn chạm tay vào nó biết chừng nào, được mở cửa buồng lái, nhìn vào trong…

Sau đó thì sao đây? Một mình bắt hắn ư? Tóm hắn lôi tới cho thám tử LaGuerta? Có thấy tôi đang mắc kẹt vào cái gì không? Liệu tôi có thể giữ được hắn? Cũng nhiều khả năng ngang với chuyện hắn có thể tóm tôi. Hắn đang ở trạng thái tập trung cao độ nhất cho cuộc đi săn, còn tôi chỉ đang lẵng nhẵng đằng sau như một cậu em không được hoan nghênh. Tại sao tôi lại bám theo? Có phải chỉ vì tôi muốn chứng minh với bản thân mình rằng thủ phạm chính là hắn, là kẻ đó và hắn đang ra ngoài săn mồi, còn tôi không hề điên rồ chăng? Nếu tôi không điên rồ – làm sao tôi biết được? Cái gì đang diễn ra trong đầu tôi vậy? Suy cho cùng, sự điên rồ có khi lại là giải pháp hạnh phúc hơn.

Một ông già lê bước qua trước đầu xe tôi, đi sang đường với những bước chân chậm chạp đau đớn đến khó lòng tin nổi. Trong chốc lát tôi quan sát ông ta, tự hỏi cuộc sống sẽ thế nào khi ta di chuyển chậm chạp như vậy, rồi liếc nhìn về cái xe tải đông lạnh phía trước.

Đèn tín hiệu phía trước nó đã chuyển xanh. Còn trước mặt tôi thì chưa.

Chiếc xe tải tăng tốc rất nhanh, phóng về hướng bắc với tốc độ tối đa, ánh đèn hậu nhỏ dần trong lúc tôi nhìn theo, đợi đèn tín hiệu phía trước mình chuyển màu.

Nó vẫn khăng khăng chưa chịu. Vậy là hai hàm răng tôi nghiến lại – bình tĩnh nào, Dex! – tôi lao qua đèn, thiếu chút nữa đâm phải ông già. Ông lão chẳng buồn ngẩng lên nhìn hay dừng bước.

Giới hạn tốc độ trên quãng này của đại lộ Biscayne là ba mươi lăm dặm một giờ. Ở Miami, như thế có nghĩa là nếu bạn chạy dưới năm mươi, người ta sẽ húc bạn tung ra khỏi đường. Tôi tăng tốc lên sáu mươi lăm, lướt qua dòng xe cộ thưa thớt, cố hết sức thu hẹp khoảng cách. Ánh đèn trên chiếc xe tải tắt ngấm khi nó đi vòng qua một đoạn đường cong – hay nó đã rẽ? Tôi tăng tốc lên bảy mươi lăm và rồ ga lao qua ngã rẽ lên cầu cạn ở phố 79, lượn vòng quanh khúc đường cong chạy qua bên Publix Market, rẽ vào đoạn đường thẳng, hối hả tìm kiếm chiếc xe tải.

Và nhìn thấy nó. Kia… phía trước tôi…

Đang lao về phía tôi.

Gã con hoang khốn kiếp đã vòng lại. Không lẽ hắn đánh hơi được tôi đang bám đuôi mình? Hay ngửi thấy mùi khói xả của tôi bốc lên tận mũi hắn? Không quan trọng nguyên do là gì – đó chính là hắn, vẫn là cái xe đó, không còn nghi ngờ gì nữa, khi tôi lao vụt qua hắn, hắn đánh lái rẽ lên cầu cạn.

Tôi đánh lái gấp làm chiếc xe rít lên quẹo vào một bãi để xe nhỏ, vòng xe lại và tăng tốc lao ra đại lộ Biscayne, lần này hướng về phía nam. Qua chưa tới một khối nhà nữa và tôi cũng rẽ lên cầu cạn. Xa, thật xa phía trước, gần cây cầu thứ nhất, tôi nhìn thấy những đốm đèn đỏ nhỏ xíu đang nhấp nháy giễu cợt mình. Chân tôi giậm mạnh xuống chân ga và tôi lao vùn vụt lên phía trước.

Hắn đang ở trên phần dốc lên của cầu, tăng dần tốc độ, duy trì khoảng cách giữa chúng tôi. Bằng cách nào đó, chắc chắn hắn biết, chắc chắn hắn nhận ra đang có ai đó bám theo mình. Tôi thúc ép chiếc xe của mình lao đi quyết liệt hơn một chút. Tôi thu hẹp khoảng cách, từng chút một, tiến lại gần hơn và chỉ cách vài thân xe.

Sau đó hắn biến mất, vượt qua điểm cao nhất của cây cầu và lao xuống phía bên kia, phóng tới quá nhanh vào North Bay Village. Đó là một khu vực được tuần tra gắt gao. Nếu phóng quá nhanh, thế nào hắn cũng bị phát hiện và truy đuổi. Khi đó…

Tôi đã lên cầu, tới đỉnh giữa cầu và phía dưới tôi…

Chẳng có gì cả.

Con đường vắng tanh.

Tôi lái xe chậm lại, nhìn quanh mọi hướng từ vị trí thuận lợi trên điểm cao nhất của cầu. Một chiếc xe chạy về phía tôi – không phải chiếc xe tải kia, chỉ là một chiếc Mercury Marquis với cản trước móp méo. Tôi bắt đầu lái xe xuống bên kia cầu.

Dưới chân cầu, North Bay Village tách khỏi cầu cạn thành hai khu dân cư. Phía sau một cây xăng bên trái là một dãy các tòa căn hộ cao cấp và nhà chung cư, tạo thành một vòng quay chậm chạp. Bên phải là những ngôi nhà, nhỏ nhưng đắt đỏ. Chẳng có thứ gì chuyển động ở cả hai bên. Không có ánh đèn nào, không có bất cứ dấu hiệu nào, cho dù của giao thông hay cuộc sống.

Tôi chậm rãi lái xe qua khu làng. Trống rỗng. Hắn đã biến mất. Trên một hòn đảo chỉ với một con đường duy nhất chạy ngang qua, hắn đã cắt đuôi được tôi. Nhưng bằng cách nào?

Tôi quay xe, tấp xe vào bên vệ đường và nhắm mắt lại. Tôi không biết vì sao: có lẽ tôi hy vọng có thể lại nhìn thấy gì đó. Nhưng không. Chỉ có bóng tối, những đốm sáng nhỏ lấp lánh nhảy nhót bên trong mi mắt tôi. Tôi mệt mỏi. Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc. Phải, tôi, Dexter khờ khạo, cố vào vai người hùng, sử dụng quyền năng tâm lý lớn lao của mình để săn lùng kẻ xấu xa nham hiểm. Truy đuổi hắn trên cỗ xe siêu thanh chuyên dùng để chống lại tội ác. Rất có thể hắn chỉ là một gã nhóc giao hàng chơi trò thể hiện bản lĩnh đàn ông với gã lái xe duy nhất còn lại trên đường tối hôm đó. Một trò đậm chất Miami, xảy đến mỗi ngày với bất cứ ai lái xe trong thành phố xinh đẹp của chúng ta. Đuổi tao đi, mày không thể bắt kịp tao đâu. Liền sau đó là ngón tay giữa chĩa lên trên, là khẩu súng vung vẩy, hầm hừ và quay lại với công việc.

Chỉ là một cái xe tải đông lạnh, không hơn, giờ đây đang lao đi băng qua Miami với tiếng nhạc rock oang oang phát ra từ radio. Không phải là gã sát nhân tôi tìm kiếm, không phải mối liên hệ bí hiểm đã dựng tôi dậy khỏi giường để lái xe khắp thành phố giữa đêm khuya. Bởi vì như thế chỉ đơn giản là quá ngớ ngẩn để nói, còn cực kì ngớ ngẩn đối với anh chàng Dexter có đầu óc sắc bén và trái tim trống rỗng.

Tôi gục đầu xuống vô lăng. Thật tuyệt làm sao khi có được một trải nghiệm đúng chất người như thế. Giờ tôi biết đến cảm giác của một gã ngu ngốc hết thuốc chữa là như thế nào. Tôi có thể nghe thấy tiếng chuông vang lên từ cây cầu kéo gần đó, phát đi lời cảnh báo cho hay cây cầu chuẩn bị được nâng lên. “Ding, ding, ding”. Tiếng chuông ngân vang trong tâm trí đã kiệt quệ của tôi. Tôi ngáp dài. Đã đến lúc quay về nhà, trở lại giường.

Phía sau lưng tôi, tiếng động cơ khởi động vang lên. Tôi liếc nhìn phía sau.

Từ đằng sau cây xăng dưới chân cầu cạn, chiếc xe tải đông lạnh ngoặt rất gấp và lao vụt ra. Nó lao vụt qua trước mặt tôi, đuôi rê dài và tiếp tục tăng tốc, cùng với những cử động lờ mờ trên khung cửa phía người lái, một vật bị ném về phía tôi, điên cuồng và thật mạnh. Tôi cúi gập người xuống. Có vật gì đó đập vào sườn xe tôi, để lại sau nó âm thanh hứa hẹn một vết bẹp đắt đỏ. Tôi đợi một khoảnh khắc, chỉ để bảo đảm an toàn. Sau đó, tôi ngẩng đầu lên quan sát. Chiếc xe tải đang vùn vụt lao đi, đâm văng cây rào chắn bằng gỗ trên cầu kéo và lao vụt qua, vọt qua cầu trong lúc cây cầu bắt đầu nhấc lên, thoải mái tiếp tục cuộc hành trình ở bên kia cầu trong lúc người gác cầu ló đầu ra hò hét. Rồi chiếc xe biến mất, xuống khỏi đầu cầu phía xa và quay trở lại Miami, tránh xa khỏi phía đối diện của khoảng trống đang mở rộng dần khi cây cầu nâng lên. Biến mất, biến mất ngoài tầm với, biến mất như thể chưa từng xuất hiện. Tôi sẽ không bao giờ biết được đó là tên sát nhân mình đang tìm kiếm hay chỉ là một gã khùng thường gặp ở Miami.

Tôi ra khỏi xe để xem xét vết bẹp. Một vết khá to. Tôi nhìn quanh xem vật hắn đã ném là cái gì.

Nó đã lăn ra xa chừng mười hay mười lăm foot[23] và văng ra giữa đường. Thậm chí, ở khoảng cách này cũng chẳng thể nhầm nổi, song như thể để chắc chắn tôi không còn gì để nghi ngờ nữa, ánh đèn pha của một chiếc xe đang chạy tới chiếu sáng vật đó. Chiếc xe ngoặt gấp và đâm vào một hàng rào, vọng lên trên cả tiếng còi bây giờ đang kêu không ngừng, tôi có thể nghe thấy người lái xe thét lên kinh hoàng. Tôi bước lại gần vật đó để khẳng định chắc chắn.

Phải, đúng thế. Đúng là thứ đó.

Một cái đầu phụ nữ.

Tôi cúi xuống nhìn. Một nhát cắt rất ngọt, một thành phẩm rất đẹp đẽ. Gần như không có máu quanh miệng vết thương.

“Cảm ơn Chúa,” tôi nói, nhận ra mình đang mỉm cười – mà sao lại không chứ?

Chẳng phải thật tuyệt sao? Cuối cùng, tôi cũng đâu có điên.

Bình luận
× sticky