Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 25

Tác giả: Jeff Lindsay

Tôi vẫn luôn rất giỏi trong việc ứng biến với những tình thế xã giao bất lợi, nhưng tôi buộc phải thú nhận tình huống này khiến tôi sững sờ. Tôi chỉ đơn giản là không biết phải nói gì, chỉ nhìn LaGuerta chằm chằm trong khoảnh khắc, còn cô ta cũng nhìn lại tôi không chớp mắt, những chiếc răng nanh của cô ta ít nhiều hé lộ, giống như một ả mèo cái đang săn mồi cố quyết định xem nên đùa bỡn hay ăn thịt bạn. Tôi không thể nghĩ ra được một phản ứng nào không bắt đầu bằng một tiếng lắp bắp, và dường như cô ta cũng chỉ quan tâm tới việc ngắm nghía tôi. Vậy là cả hai chúng tôi chỉ đứng đó hồi lâu. Cuối cùng, cô ta phá vỡ im lặng bằng một câu nước đôi lửng lơ.

“Có gì trong kia vậy?” cô ta hỏi, hất hàm về phía hàng rào, cách chỗ chúng tôi đứng chừng một trăm yard.

“Sao cơ, thám tử!” tôi bật ra, có lẽ hy vọng cô ta không nhận ra vừa nói gì. “Cô làm gì ở đây vậy?”

“Tôi bám theo anh. Có gì ở trong kia?”

“Trong kia ư?” tôi hỏi lại. Tôi biết, một phản ứng thật ngớ ngẩn, nhưng thành thật mà nói, tôi vừa cạn kiệt những câu từ khôn ngoan khéo léo và không thể trông đợi mình nghĩ ra thứ gì hay ho trong hoàn cảnh này.

Cô ta nghiêng đầu sang một bên và thè lưỡi ra, cho nó chạy theo môi dưới; chậm rãi sang trái, qua phải, sang trái, rồi rút lui trở lại vào trong miệng cô ta. Sau đó cô ta gật đầu. “Anh chắc phải nghĩ tôi là kẻ ngu ngốc,” cô ta nói. Và tất nhiên ý nghĩ đó đã lướt qua loáng thoáng trong đầu tôi một hai lần, nhưng có vẻ nói thế không được xã giao cho lắm. “Nhưng anh cần phải nhớ,” cô ta nói tiếp, “tôi là một thám tử chính thức, và đây là Miami. Anh nghĩ tôi đạt được điều đó bằng cách nào hả?”

“Ngoại hình của cô chăng?” tôi hỏi lại, thết đãi cô ta một nụ cười long lanh. Khen ngợi một phụ nữ chẳng làm hại ai bao giờ.

Cô ta trưng ra cho tôi thấy bộ răng đẹp đẽ của mình, thậm chí còn sáng long lanh hơn dưới ánh đèn an ninh cường độ cao đang tỏa ra khắp bãi để xe. “Tốt đấy,” cô ta nói, rồi cử động đôi môi mình thành một nụ cười nửa miệng kỳ quặc làm hai má hóp lại, khiến cô ta trông già hẳn đi. “Đó là thứ thối tha tôi vẫn lầm tưởng khi nghĩ anh thích tôi.”

“Tôi có thích cô, thám tử,” tôi nói với cô ta, có lẽ hơi nhiệt tình quá. Dường như cô ta chẳng buồn nghe.

“Nhưng sau đó anh đẩy tôi xuống sàn nhà như thể tôi là một con lợn, và tôi tự hỏi có gì không ổn với mình vậy? Tôi có hơi thở nặng mùi chăng? Và rồi tôi hiểu ra. Lý do không phải là tôi. Mà là anh. Có cái gì đó không ổn ở anh.”

Tất nhiên cô ta đúng rồi, nhưng phải nghe cô ta nói vậy vẫn thật đau lòng. “Tôi không… Ý cô là gì?”

Cô ta lại lắc đầu. “Thượng sĩ Doakes muốn giết chết anh, thậm chí anh ta còn chẳng biết tại sao. Tôi đáng lẽ nên nghe theo anh ta. Có gì đó không ổn ở anh. Và anh có liên quan theo cách nào đó tới vụ những ả đứng đường bị giết.”

“Có liên quan… Ý cô là gì?”

Lần này, có chút khoái trá hoang dại trong nụ cười cô ta trưng ra trước mắt tôi, một chút khẩu âm lại len lỏi vào trong giọng nói của cô ta. “Anh có thể dành màn diễn trò dễ mến cho luật sư của mình. Và có thể là một thẩm phán. Vì tôi nghĩ lần này đã tóm được anh rồi.” Cô ta nhìn tôi gay gắt hồi lâu, đôi mắt đen sáng lấp lánh. Cô ta trông cũng thiếu vắng chất người hệt như tôi, và điều đó làm tôi thoáng thấy ớn lạnh dọc sống lưng, có phải thực sự tôi đã đánh giá thấp cô ta không? Chẳng lẽ cô ta thực sự giỏi đến thế này sao?

“Vậy là cô theo dõi tôi?”

Thêm nhiều răng hơn được trưng ra. “Đúng thế, phải,” cô ta nói. “Tại sao anh lại ngó nghiêng qua hàng rào? Có thứ gì trong kia vậy?”

Tôi tin chắc dưới hoàn cảnh thông thường hẳn tôi đã nghĩ trước đến chuyện này, nhưng tôi đã bị hoàn cảnh ép buộc. Tôi thực sự không hề để tâm tới nó cho tới tận khoảnh khắc này. Nhưng khi nó xuất hiện, nó giống như một tia sáng nhỏ, đau đớn lập lòe. “Từ lúc nào cô bắt đầu bám theo tôi? Từ nhà tôi à? Vào lúc nào?”

“Tại sao anh cứ cố thay đổi chủ đề vậy? Có thứ gì trong kia, phải không?”

“Thám tử, làm ơn đi… chuyện này có thể rất quan trọng. Cô bắt đầu bám theo tôi khi nào, và từ đâu?”

LaGuerta quan sát tôi một phút, khiến tôi bắt đầu hiểu ra đúng là mình đã đánh giá thấp cô ta. Trong người phụ nữ này còn có nhiều thứ hơn chỉ đơn thuần là các mánh khóe tiến thân. Dường như cô ta thực sự sở hữu thêm ít nhiều điều gì đó nữa. Tôi vẫn chưa bị thuyết phục rằng có chút gì trong chúng là trí thông minh, nhưng cô ta thực sự là người kiên nhẫn, đôi lúc phẩm chất này còn quan trọng hơn cả trí thông minh trong công việc của cô ta. Cô ta sẵn lòng chờ đợi và theo dõi tôi, không ngừng lặp đi lặp lại các câu hỏi cho tới khi có được câu trả lời. Và sau đó, nhiều khả năng cô ta sẽ hỏi lại cùng câu hỏi đó thêm vài lần nữa, chờ đợi và theo dõi thêm nữa, để xem tôi sẽ làm gì. Thông thường, tôi sẽ qua mặt được cô ta, nhưng có lẽ tôi khó lòng thắng được cô ta trong việc thi tính kiên nhẫn, không phải tối nay. Vậy là tôi phô ra khuôn mặt khúm núm hạ mình khéo léo nhất và lặp lại. “Làm ơn đi, thám tử…”

Cô ta lại thè lưỡi ra, rồi cuối cùng cất nó đi. “Được thôi,” cô ta nói. “Khi cô em gái anh bỏ đi được vài giờ và không để lại bất cứ lời nhắn nào cho hay cô ta đi đâu, tôi bắt đầu nghĩ có thể cô ta đã phát hiện ra gì đó. Và tôi biết cô em anh không thể tự mình làm được gì, vậy cô ta có thể đi đâu nhỉ?” Cô ta nhướng một bên mày nhìn tôi, rồi tiếp tục với giọng đắc thắng, “Tới nhà anh, đúng thế! Để nói chuyện với anh!” Cô ta gật đầu, khoan khoái ra mặt với màn suy đoán sắc sảo của bản thân. “Vậy là tôi bắt đầu nghĩ về anh hồi lâu. Về cái cách anh luôn chường mặt ra và ngó nghiêng, thậm chí ngay cả khi không cần thiết. Về cách thỉnh thoảng anh vẫn tìm ra đáp án cho những vụ giết người hàng loạt trước đây, ngoại trừ vụ này? Sau đó đến cách anh chơi xỏ tôi với bản danh sách ngớ ngẩn đó, làm tôi trở nên ngu xuẩn, rồi đẩy tôi xuống cái sàn mắc dịch đó…” Khuôn mặt cô ta trở nên dữ dằn hơn, lại già đi một chút trong khoảnh khắc. Sau đó, cô ta mỉm cười và tiếp tục, “Tôi đã nói gì đó thành tiếng ở văn phòng của mình, và thượng sĩ Doakes nói, ‘Tôi đã nói với cô về thằng cha đó rồi nhưng cô đâu có nghe’. Đột nhiên, tôi chợt thấy khuôn mặt bảnh trai của anh khắp nơi, và đáng ra không nên như thế.” Cô ta nhún vai. “Vậy là tôi cũng tìm đến chỗ anh.”

“Khi nào? Vào lúc mấy giờ, cô có để ý không?”

“Không,” cô ta nói. “Nhưng tôi chỉ ở đó khoảng chừng hai mươi phút, sau đó anh chui ra khỏi nhà, đùa nghịch với cô ả Barbie đồng tính đó của anh rồi lái xe tới đây.”

“Hai mươi phút…” Vậy là cô ta không kịp có mặt tại đó để nhìn thấy kẻ nào hay cái gì đã bắt Deborah mang đi. Nhiều khả năng LaGuerta đang nói sự thật và cô ta chỉ đơn thuần bám theo tôi để xem… xem cái gì?

“Nhưng tại sao lại bám theo tôi?”

Cô ta nhún vai. “Anh có liên quan tới vụ này. Có thể anh không làm chuyện đó, tôi không biết. Nhưng tôi sẽ tìm ra. Một phần những gì tôi tìm thấy sẽ dính dáng tới anh. Có gì ở trong kia, trong những cái container kia vậy? Anh có chịu nói cho tôi biết, hay chúng ta sẽ cứ đứng đây cả đêm như thế này hả?”

Bằng cách riêng của mình, cô ta đã chạm ngón tay vào đúng chỗ. Chúng tôi không thể đứng đây cả đêm. Chúng tôi không thể, tôi dám chắc là thế, đứng đây lâu hơn chút nào nữa trước khi những chuyện khủng khiếp xảy đến với Deborah. Nếu không phải chúng đã xảy ra rồi. Chúng tôi cần phải đi, ngay bây giờ, tìm hắn và ngăn hắn lại. Nhưng làm thế nào tôi có thể thực hiện được điều đó với LaGuerta cứ luôn bám bên cạnh? Tôi có cảm giác mình giống như một thiên thạch phải mang thêm một cái đuôi không hề mong muốn.

Tôi hít một hơi thật sâu. Rita từng một lần đưa tôi tới dự lớp Tập huấn Ý thức về Sức khỏe trong Thời đại mới, tại đó người ta đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của những hơi thở sâu cho phép thanh lọc cơ thể. Tôi thử một lần. Tôi chẳng hề thấy sạch sẽ hơn chút nào sau lần hít thở đó, nhưng ít nhất nó cũng thúc đẩy bộ não của tôi đi vào một hành động chớp nhoáng và nhận ra mình cần phải làm một điều hiếm khi làm trước đây – nói ra sự thật. LaGuerta vẫn đang nhìn tôi chằm chằm, chờ đợi một câu trả lời.

“Tôi nghĩ tên sát nhân đang ở trong kia,” tôi nói với LaGuerta. “Và tôi nghĩ hắn đang giữ sĩ quan Morgan.”

Cô ta quan sát tôi trong khoảnh khắc, không hề cử động. “Được lắm,” cuối cùng cô ta nói. “Vậy là anh tới đứng bên hàng rào và nhìn vào? Vì anh yêu cô em gái mình rất nhiều nên muốn quan sát ư?”

“Bởi vì tôi muốn vào trong. Tôi đang tìm một cách để vượt qua hàng rào.”

“Vì anh đã quên mất anh làm việc cho cảnh sát?”

À phải, đúng thế đấy, tất nhiên rồi. Quả thực cô ta đã chạm trúng vào chỗ rắc rối thực sự, cũng chỉ nhờ chính bản thân cô ta. Tôi chẳng có câu trả lời nào chính đáng để đáp lại. Toàn bộ trò nói ra sự thật chỉ đơn giản là dường như chẳng bao giờ trôi chảy mà không kèm theo chút khó chịu chẳng thích thú gì. “Chỉ là tôi – tôi muốn đoán chắc, trước khi gây ra một vụ lôi thôi lớn.”

Cô ta gật đầu. “Ra là thế. Nghe lọt tai lắm,” cô ta nói. “Nhưng tôi sẽ nói cho anh biết điều tôi nghĩ. Hoặc anh đã làm điều gì tồi tệ, hoặc là anh biết về nó. Hoặc anh đang muốn che giấu, hoặc muốn tự mình tìm ra.”

“Tự mình? Sao tôi lại muốn thế?”

Cô ta lắc đầu để cho biết câu hỏi này ngớ ngẩn đến mức nào. “Để anh giành hết công trạng. Anh và cô em gái của anh. Anh nghĩ tôi không nhận ra nổi sao? Tôi đã nói cho anh biết tôi không phải là đồ ngốc.”

“Tôi không phải là người ngáng chân cô, thám tử,” tôi nói, trông đợi vào lòng từ tâm của cô ta, và giờ đây hoàn toàn tin tưởng rằng cô ta còn sở hữu nó ít hơn cả tôi. “Nhưng tôi nghĩ hắn ở trong kia, trong một container nào đó.”

Cô ta liếm môi. “Tại sao anh lại nghĩ vậy?”

Tôi do dự, nhưng cô ta vẫn giữ tia nhìn lạnh ngắt không chớp mắt hướng thẳng vào tôi. Cho dù điều đó vô cùng khó chịu, tôi buộc phải tiết lộ thêm một phần sự thật nữa. Tôi hất hàm về phía chiếc xe tải Allonzon Brothers đậu ngay phía trong hàng rào. “Đó là chiếc xe tải của hắn.”

“Ái chà,” cô ta thốt lên, cuối cùng cũng chớp mắt. Cô ta rời sự tập trung khỏi tôi trong khoảnh khắc và dường như để nó lang thang tới đâu đó sâu hơn. Mái tóc của cô ta? Hay phấn trang điểm? Hay sự nghiệp của cô ta? Tôi không thể biết. Nhưng có vô vàn câu hỏi hóc búa một thám tử giỏi có thể đặt ra vào lúc này: Làm thế nào tôi biết đây là xe tải của hắn? Làm thế nào tôi tìm được nó ở đây? Tại sao tôi dám chắc không phải hắn chỉ vứt chiếc xe lại đây và chuồn đi nơi khác? Nhưng theo phân tích cuối cùng, LaGuerta không phải là một thám tử giỏi; cô ta chỉ gật đầu, liếm môi lần nữa, và nói, “Làm thế nào chúng ta có thể tìm ra hắn trong tất cả những thứ kia?”

Hiển nhiên tôi đã thực sự đánh giá thấp cô ta. Cô ta đã chuyển từ “anh” sang “chúng ta” mà không cần bước trung gian rõ rệt nào. “Cô có muốn gọi yêu cầu tăng cường không?” tôi hỏi. “Hắn là một kẻ rất nguy hiểm.” Tôi thừa nhận mình chỉ đang châm chọc cô ta. Nhưng cô ta lại nhìn nhận nó một cách rất nghiêm túc.

“Nếu tôi không tự tay tóm được gã này, hai tuần nữa tôi sẽ là một cô ả đi viết giấy phạt,” cô ta nói. “Tôi có mang theo súng ở đây. Sẽ không ai thoát được khỏi tay tôi. Tôi sẽ gọi tăng viện khi đã bắt được hắn.” Cô ta nhìn tôi săm soi không chớp mắt. “Và nếu hắn không có ở trong đó, tôi sẽ bắt anh.”

Dường như chấp nhận điều này là một ý tưởng hay. “Cô có thể giúp chúng ta qua được cổng không?”

Cô ta bật cười. “Tất nhiên là có. Tôi có mang phù hiệu, nó sẽ cho phép chúng ta qua được bất cứ chỗ nào. Sau đó thì sao?”

Bấy giờ đến phần mấu chốt. Nếu cô ta mắc lỡm, tôi có thể về nhà tự do. “Sau đó chúng ta tách ra, tìm kiếm cho tới khi tìm thấy hắn.”

Cô ta quan sát tôi. Tôi lại thấy trên khuôn mặt đó thứ tôi đã thấy khi cô ta bước ra khỏi xe – cái nhìn của một con thú săn mồi đang đánh giá con mồi, tự hỏi cần tung ra đòn tấn công khi nào và vào đâu, cần dùng tới bao nhiêu móng vuốt. Thật kinh khủng – tôi thực sự thấy người mình nóng ran lên trước cô ta. “Được thôi,” cuối cùng cô ta nói và hất hàm về phía xe của mình. “Vào xe đi.”

Tôi chui vào. Cô ta lái xe đưa chúng tôi quay trở lại con đường và tới chỗ cổng vào. Thậm chí vào giờ này vẫn còn xe cộ qua lại. Phần lớn dường như là người từ Ohio đến tìm kiếm con tàu viễn dương của họ, nhưng có vài người lạc đường tới trước cổng, tại đó các nhân viên an ninh yêu cầu họ quay trở lại lối cũ. Thám tử LaGuerta vượt qua tất cả những người này, đưa chiếc Chevy to sụ của cô ta lên hàng đầu. Kỹ năng lái xe miền Trung Tây của bọn họ đương nhiên không phải là đối thủ của một cô nàng người Miami gốc Cuba có bảo hiểm y tế chu đáo đang lái một chiếc xe mà cô ta không mấy bận tâm đến. Có những tiếng còi ré lên, vài câu chửi rủa khe khẽ và chúng tôi đã ở trước bốt gác.

Tay nhân viên an ninh thò người ra, một anh chàng da đen gầy, cơ bắp. “Thưa cô, cô không thể…”

Cô ta giơ phù hiệu lên. “Cảnh sát. Mở cổng ra.” Cô ta lên tiếng với vẻ quyền uy gay gắt tới mức thiếu chút nữa tôi đã đứng bật dậy khỏi ghế ngồi để đích thân chạy đi mở cổng.

Nhưng tay gác cổng vẫn ngồi im như hóa đá, thở một hơi qua miệng, rồi bồn chồn liếc mắt trở vào trong bốt gác. “Cô muốn gì với…”

“Mở cái cổng chết tiệt kia ra, đồ làm thuê,” cô ta quát anh chàng kia, giơ phù hiệu lên vung vẩy và cuối cùng anh ta cũng thôi không đờ ra nữa.

“Hãy để tôi xem phù hiệu,” anh ta nói. LaGuerta ẻo lả giơ lên, buộc anh chàng phải bước tới thêm một bước để có thể nhìn được. Anh ta cau mày nhìn vào phù hiệu và chẳng tìm thấy gì để phản đối. “E hèm,” anh ta nói. “Cô có thể cho tôi biết cô muốn tìm gì trong kia không?”

“Tôi có thể nói cho anh biết nếu anh không mở cổng sau hai giây nữa tôi sẽ nhét anh vào cốp xe của mình và ném anh vào buồng giam đầy ắp những gã đồng tính và sau đó quên khuấy luôn tôi đã nhét anh vào đâu.”

Anh chàng bảo vệ đứng dậy. “Tôi chỉ muốn giúp thôi mà,” anh ta nói, ngoái đầu ra sau gọi. “Tavio, mở cổng!”

Cánh cổng được nhấc lên và LaGuerta rồ ga lao qua. “Gã khốn đó đang làm trò gì đó hắn không muốn tôi biết,” cô ta nói. Có vẻ thú vị trong giọng nói của cô ta, đi kèm với tâm trạng phấn khích đang dâng lên. “Nhưng tối nay tôi không quan tâm tới mấy trò buôn lậu.” Cô ta nhìn tôi. “Chúng ta đi đâu đây?”

“Tôi không biết,” tôi nói. “Tôi đoán chúng ta nên bắt đầu từ chỗ hắn đỗ cái xe tải lại.”

Cô ta gật đầu, tăng tốc lao theo lối đi chạy giữa những chồng container. “Nếu hắn có mang theo một thi thể, có lẽ hắn sẽ đậu xe ngay gần chỗ hắn muốn tới.” Khi chúng tôi lại gần hàng rào, cô ta giảm tốc độ, hướng chiếc xe lặng lẽ đi tới cách chiếc xe tải năm mươi foot rồi dừng lại. “Hãy thử ngó qua hàng rào một chút,” cô ta nói, gạt cần số sang chế độ đậu xe và lao ra khỏi xe trong khi chiếc xe dừng khựng lại.

Tôi theo sau. LaGuerta giẫm phải thứ gì đó cô ta không thích và giơ chân lên để xem chiếc giày. “Mẹ kiếp,” cô ta thốt lên. Tôi đi lên trước cô ta, cảm thấy mạch đập của mình thật nhanh, thật dữ dội, tiến tới bên chiếc xe tải. Tôi đi vòng quanh xe, thử các cửa. Chúng đều bị khóa, cho dù có hai khung cửa nhỏ ở đằng sau, chúng đều bị sơn kín từ bên trong. Dẫu vậy, tôi vẫn đứng lên thanh chống va đập và cố nhìn vào trong, nhưng trên lớp sơn không hề có khoảng hở nào. Không thể nhìn thấy gì từ phía này, nhưng tôi vẫn ngồi xổm xuống nhìn dưới gầm xe. Tôi cảm thấy, hẳn là nghe thấy, LaGuerta trườn tới phía sau mình.

“Anh thấy gì chưa?” cô ta hỏi và tôi đứng lên.

“Chẳng thấy gì hết,” tôi nói. “Các khung cửa đằng sau bị sơn kín từ bên trong.”

“Anh có thể nhìn vào từ đằng trước không?”

Tôi đi vòng ra phía trước chiếc xe. Nó cũng không mang tới bất cứ manh mối nào. Phía trong kính chắn gió, hai tấm chắn nắng vốn rất quen thuộc ở Florida đã được mở rộng ra trên bàn điều khiển, che kín mọi góc nhìn vào trong buồng lái. Tôi leo lên thanh chống va đập trước rồi trèo lên nóc, bò từ phải sang trái, nhưng không có kẽ hở nào giữa các tấm chắn nắng. “Chẳng thấy gì hết,” tôi nói và leo xuống.

“Được rồi,” LaGuerta nói, nhìn tôi với đôi mắt nheo nheo và một chút đầu lưỡi thè ra. “Anh muốn đi đường nào?”

Đường này, ai đó thì thầm nơi sâu thẳm trong tâm trí tôi. Hãy tới đây. Tôi liếc mắt sang phải, nơi những ngón tay trong tâm trí đang chỉ về, sau đó nhìn trở lại LaGuerta, lúc này đang nhìn tôi chăm chú với cái nhìn không chớp mắt như một con hổ cái. “Tôi sẽ sang trái và vòng một vòng,” tôi nói. “Gặp cô ở giữa đường.”

“Được thôi,” LaGuerta nói với một nụ cười hoang dại. “Nhưng tôi sang trái.”

Tôi cố làm ra vẻ ngạc nhiên và không vui, tôi đoán mình diễn xuất cũng không tồi, vì cô ta quan sát tôi rồi sau đó gật đầu. “Được,” cô ta lặp lại, rồi rẽ vào hàng đầu tiên của những chiếc container xếp chất lên nhau.

Sau đó, tôi còn lại một mình cùng anh bạn e dè bên trong cơ thể. Giờ thì thế nào? Sau khi tôi đã lừa LaGuerta dành cho mình con đường bên phải, tôi sẽ làm gì với nó đây? Nói cho cùng, tôi chẳng có lý do gì để nghĩ nó khá hơn chút nào so với bên trái, hay thậm chí là khá hơn đứng cạnh hàng rào tung hứng mấy quả dừa. Chỉ có duy nhất tiếng huýt sáo giục giã trong đầu chỉ dẫn cho tôi, và như thế đã thật sự đủ hay chưa? Khi luôn là một tòa tháp băng giá thuần túy lý trí như trường hợp của tôi, hiển nhiên bạn sẽ tìm kiếm những manh mối hợp lý để định hướng hành động cho mình. Cũng tự nhiên như thế, bạn lờ đi những giọng nói rền rĩ đầy nhạc điệu vô lý và vô cớ vang lên từ dưới tầng sâu nhất của bộ não, cố đẩy bạn đi theo con đường đó, cho dù chúng có trở nên khẩn cấp đến thế nào đi nữa dưới ánh sáng chập chờn của mặt trăng.

Còn về phần còn lại, phương hướng cụ thể của nơi tôi cần tìm đến vào lúc này – tôi nhìn quanh, theo dọc dãy dài những hàng container thập thò nhấp nhô. Về phía bên, nơi LaGuerta đã nhón chân lần theo, có vài hàng container xe kéo sơn màu sặc sỡ. Còn phía trước tôi, chạy dài về bên phải, là những container tàu biển.

Đột nhiên, tôi trở nên cực kỳ không chắc chắn. Tôi không thích cảm giác này. Tôi nhắm mắt lại. Đúng khoảnh khắc đó, tiếng thì thầm trở thành một chùm âm thanh, và không hiểu vì sao, tôi chợt thấy mình đang đi về phía một đám container tàu biển nằm gần mép nước. Tôi không có cảm nhận từ ý thức nào mách bảo rằng những chiếc container này có gì khác biệt hay tốt hơn, hoặc hướng đi này đúng đắn và hứa hẹn hơn. Hai bàn chân tôi chỉ đơn giản bước đi và tôi đi theo chúng. Cứ như thể chúng đang lần theo một lối đi chỉ những đầu ngón chân mới thấy được, hoặc như thể một bài niệm chú nào đó đang được ban đồng ca bên trong tôi hát lên bằng tiếng thì thầm nức nở, và hai bàn chân của tôi tuân theo chúng, lôi tôi đi.

Trong lúc chúng di chuyển, âm thanh lớn dần lên trong tôi, một tiếng gào thét câm lặng cuồng loạn, thúc giục tôi đi nhanh hơn đôi chân tôi có thể, lôi tôi chệnh choạng bước đi thật hậu đậu theo những ngóc ngách ngoằn ngoèo giữa các container bằng thứ lực kéo vô hình thật mạnh mẽ. Ấy vậy nhưng cùng lúc lại có một giọng nói mới, nhỏ nhẹ và vừa phải, đang đẩy tôi trở lại sau, nói rằng tôi không muốn có mặt ở đó hơn bất cứ nơi nào trên đời, kêu gọi tôi hãy bỏ chạy, hãy quay về nhà, rời xa chốn này, và nó cũng chẳng có lý hơn bất kỳ giọng nói nào khác. Cùng một lúc, tôi vừa bị kéo tới trước vừa bị lôi lại sau mạnh tới mức không làm sao điều khiển được đôi chân mình làm việc cho đàng hoàng, vậy là tôi vấp ngã ụp mặt xuống nền bê tông cứng như đá. Tôi nhổm dậy trên hai đầu gối, miệng khô khốc, tim đập như trống dồn, rồi dừng lại đưa ngón tay sờ tới vết rách trên chiếc áo sơ mi loại dành cho đấu thủ bowling đẹp đẽ hiệu Dacron của mình. Tôi luồn đầu ngón tay qua cái lỗ, ngoáy ngoáy nó cọ vào chính mình. Xin chào, Dexter, anh bạn đang định đi đâu vậy? Xin chào, ngài Ngón Tay. Tôi không biết, nhưng tôi sắp đến nơi rồi. Tôi nghe thấy các bạn tôi đang gọi.

Vậy là tôi đứng dậy trên một đôi chân bỗng đột ngột trở nên run rẩy và lắng nghe. Giờ tôi có thể nghe thấy nó thật rõ ràng, thậm chí cả với đôi mắt mở to, cảm thấy nó mạnh tới mức thậm chí không thể bước đi được. Tôi đứng im trong khoảnh khắc, tựa người vào một chiếc container. Một ý nghĩ rất tỉnh táo, như thể tôi đang cần tới một ý nghĩ như thế vậy. Có thứ gì đó không tên đã được sinh ra tại nơi này, thứ gì đó đã sống trong những ngóc ngách sâu thẳm tối tăm nhất của cái tạo thành Dexter, và đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy sợ, theo những gì tôi còn nhớ được. Tôi không muốn có mặt ở đây, nơi có những thứ ghê rợn ẩn nấp. Dẫu vậy tôi vẫn phải có mặt ở nơi này để tìm Deborah. Tôi đang bị xẻ làm đôi trong một trò kéo co vô hình. Tôi có cảm tưởng như thể mình là một đứa trẻ bị đưa ra làm hình minh họa cho Sigmund Freud[55], và tôi muốn về nhà, muốn leo lên giường.

Nhưng mặt trăng đang gào thét giữa bầu trời tăm tối trên đầu tôi, mặt nước đang tru lên dọc Government Cut, làn gió đêm hây hẩy rền rĩ thổi qua tôi như một bầy nữ thần báo tử, thúc ép hai bàn chân tôi dấn bước về phía trước. Và tiếng hát bùng lên căng phồng trong tôi như một dàn đồng ca cơ khí khổng lồ, giục giã tôi tiếp tục, nhắc nhở tôi cần bước chân đi như thế nào, ấn tôi bước đi như một cái máy xuống theo những hàng container. Tim tôi đập như búa máy, rền rĩ, những hơi thở ngắn hổn hển trở nên quá ầm ĩ, đây là lần đầu tiên tôi còn nhớ được mình có cảm giác yếu đuối, quay cuồng và ngớ ngẩn – giống như một con người, như một con người nhỏ bé, bất lực.

Tôi nặng nề lê bước theo lối đi quen thuộc đến kỳ lạ trên một đôi chân như đi mượn cho tới khi không thể lê bước thêm được nữa, một lần nữa, tôi lại đưa một cánh tay ra để tựa mình vào một chiếc container, một container có gắn bộ phận điều hòa nhiệt độ đang không ngừng rung lên ở phía sau, hòa trộn với tiếng rền rĩ của màn đêm, tất cả vang lên trong đầu tôi ầm ĩ đến mức lúc này hầu như tôi chẳng thể nhìn thấy gì. Trong lúc tôi tựa lưng vào chiếc container, cánh cửa bật mở.

Bên trong container được chiếu sáng nhờ hai chiếc đèn bão chạy pin. Kê sát vào thành phía trong là một chiếc bàn mổ tạm thời được tạo thành từ những chiếc thùng kê sát vào nhau.

Và bị trói bất động trên cái bàn mổ đó là cô em gái Deborah yêu quý của tôi.

Bình luận
× sticky