Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dexter Và Giấc Mơ Hắc Ám

Chương 10

Tác giả: Jeff Lindsay

Hơn tám giờ sáng một chút, LaGuerta tới nơi tôi đang ngồi, trên nắp khoang hành lý chiếc xe của mình. Cô ta tựa phần hông hoàn hảo của mình vào xe và nhích lại gần cho tới khi đùi chúng tôi chạm vào nhau. Tôi đợi cô ta nói gì đó, nhưng dường như cô ta không có gì để nói vào lúc này. Cả tôi cũng vậy. Vậy là tôi ngồi đó trong vài phút, quay lại nhìn về phía cây cầu, cảm nhận hơi nóng từ chân cô ta đang áp vào chân mình và tự hỏi anh bạn cả thẹn của tôi đã chuồn đi đâu với chiếc xe tải của hắn. Nhưng tôi giật mình bừng tỉnh khỏi giấc mơ êm đềm vào ban ngày đó vì sức ép đè nặng lên đùi mình.

Tôi nhìn xuống ống quần mình. LaGuerta đang bóp mạnh đùi tôi như thể đó là một cục bột nhào. Tôi nhìn lên mặt cô ta. Cô ta nhìn lại.

“Người ta đã tìm ra thi thể,” cô ta nói. “Anh biết đấy. Phần còn lại của chủ nhân cái đầu.”

Tôi đứng dậy. “Ở đâu?”

Cô ta nhìn tôi theo cách một tay cớm nhìn ai đó vừa tìm thấy một cái đầu không thân mình trên đường phố. Nhưng cô ta vẫn trả lời. “Office Depot Center[24],” cô ta nói.

“Nơi đội Panthers[25] chơi à?” tôi hỏi, cảm thấy một luồng gai gai lạnh buốt chạy qua người mình. “Trên băng sao?”

LaGuerta gật đầu, vẫn tiếp tục quan sát tôi. “Đội hockey,” cô ta nói. “Có phải tên nó là Panthers không?”

“Tôi nghĩ người ta vẫn gọi nó như thế,” tôi nói. Tôi không thể ngừng được.

Cô ta bĩu môi. “Người ta tìm thấy nó bị nhét vào lưới khung thành.”

“Bên đội khách hay đội chủ nhà?” tôi hỏi.

Cô ta chớp mắt. “Như thế thì khác gì nhau?”

Tôi lắc đầu. “Đùa chút thôi mà, thám tử.”

“Vì tôi không biết phải mô tả sự khác biệt như thế nào. Tôi cần cử ai đó hiểu biết về hockey tới đó,” cô ta nói, cuối cùng đôi mắt cũng rời khỏi tôi, liếc qua đám đông, tìm kiếm ai đó cầm trên tay một quả cầu hockey. “Tôi rất mừng anh có thể pha trò về nó,” cô ta nói thêm. “Một cái…” cô ta cau mày, cố nhớ lại, “sam – bolie là gì vậy?”

“Một cái gì?”

Cô ta nhún vai. “Một loại máy nào đó. Người ta sử dụng nó trên băng phải không?”

“Một chiếc Zamboni[26]?”

“Gì cũng được. Anh chàng điều khiển nó, anh ta đưa nó ra sân băng để phục vụ buổi tập sáng nay. Hình như có vài cầu thủ muốn tới tập sớm thì phải? Và bọn họ muốn mặt băng mới tinh, vậy là anh chàng nọ, người điểu khiển…” cô ta hơi do dự, “… cái sam – bolie kia? Anh ta hay đến sớm vào những ngày có buổi tập. Thế là anh ta lái cái máy của mình ra sân băng? Anh ta trông thấy những cái bọc được chất thành đống, ở phía cuối sân, trong lưới khung thành thì phải? Vậy là anh ta bước xuống lại gần xem.” Cô ta lại nhún vai. “Hiện tại Doakes đang ở đó. Anh ta nói họ không thể giúp anh chàng kia trấn tĩnh lại đủ để nói được nhiều hơn.”

“Tôi biết một chút về hockey,” tôi nói.

Cô ta lại nhìn tôi với đôi mắt có vẻ nặng nề. “Có quá nhiều thứ tôi không biết về anh, Dexter. Anh chơi hockey sao?”

“Không, tôi chưa bao giờ chơi,” tôi khiêm tốn đáp. “Tôi có tới xem vài trận đấu.” Cô ta không nói gì và tôi phải cắn môi để không ba hoa thêm. Kỳ thực, Rita có vé xem cả mùa của đội Florida Panthers và tôi đã rất ngạc nhiên khi phát hiện ra mình thích hockey. Tôi không chỉ thích thú với màn hỗn chiến dữ dội vui vẻ chẳng kém gì những cuộc ẩu đả giết người, còn có điều gì đó khi ngồi trong nhà thi đấu rộng lớn, mát rượi làm tôi thấy thật thư giãn, tôi sẽ sẵn sàng vui vẻ tới đó, thậm chí để xem đánh golf. Thực ra, tôi sẵn lòng nói ra bất cứ điều gì để LaGuerta đưa tôi tới hiện trường. Tôi thực sự rất muốn được đến chỗ sân băng đó. Tôi muốn nhìn thấy thi thể bị nhét vào lưới trên mặt băng kia hơn bất cứ thứ gì khác tôi có thể nghĩ tới, muốn tháo tung lớp bọc được gói chỉn chu bên ngoài để nhìn những miếng thịt khô ráo sạch sẽ. Tôi muốn được thấy nó đến mức cảm thấy giống như trong phim hoạt hình về một con chó săn, muốn được có mặt ở đó đến nỗi tôi cảm thấy mình có quyền sở hữu chính đáng với thi thể đó.

“Được thôi,” cuối cùng LaGuerta nói, khi tôi sắp bật tung khỏi bộ da của mình. Cô ta trưng ra một nụ cười thoáng qua lạ lùng, vừa có phần xã giao vừa có phần – gì nhỉ? Một thứ hoàn toàn khác, đậm chất người và thật không may chính vì lý do đó đặt nó hoàn toàn ra khỏi khả năng hiểu biết của tôi. “Hãy cho chúng ta một cơ hội để nói chuyện.”

“Tôi cũng rất muốn thế,” tôi nói, với sức hấp dẫn ứa ra từ mỗi lời nói. LaGuerta không đáp. Có thể cô ta không nghe thấy tôi nói, mà điều đó cũng chẳng quan trọng. Cô ta hoàn toàn không thể nhận ra sự châm biếm khi nó được dành cho hình ảnh của chính mình. Có thể tung cho cô ta những lời tâng bốc kinh khủng nhất trên đời và cô ta sẽ chấp nhận nó như điều đương nhiên xứng đáng với mình. Tôi thực sự chẳng khoái gì việc tâng bốc cô ta. Chẳng thể có được niềm vui khi không hề có thách thức. Nhưng tôi không biết gì khác để nói. Liệu cô ta hình dung chúng tôi có thể nói về cái gì đây? Cô ta vốn đã hành hạ tôi không thương tiếc ngay khi xuất hiện tại hiện trường.

Chúng tôi đã đứng cạnh chiếc xe khốn khổ bị móp méo của tôi và quan sát mặt trời lên cao. Cô ta đã nhìn qua phía cầu cạn và hỏi tôi đến bảy lần liệu tôi có thấy mặt kẻ lái chiếc xe tải không, mỗi lần với một âm sắc có chút khác biệt và luôn cau mặt lại giữa hai lần hỏi. Cô ta hỏi tôi năm lần về chuyện tôi có chắc đó là một chiếc xe tải đông lạnh không – tôi dám chắc cô ta đang chơi trò giăng bẫy một cách tinh vi. Cô ta muốn hỏi nhiều hơn nữa về cái xe đó, nhưng cố kìm lại để tránh tỏ ra quá lộ liễu. Thậm chí một lần cô ta còn quên khuấy vị thế của mình và hỏi bằng tiếng Tây Ban Nha. Tôi nói rằng mình hoàn toàn seguro[27] và cô ta khi ấy đã nhìn chằm chằm rồi chạm lên tay tôi, nhưng không lặp lại câu hỏi nữa.

Đã ba lần cô ta nhìn lên cây cầu uốn cong, lắc đầu rồi văng ra “Puta[28]!” khe khẽ. Tất nhiên, đó là sự nhắc nhở tới sĩ quan Puta, cô em gái Deborah yêu quý của tôi. Khi phải đối diện với một cái xe tải đông lạnh thực sự đúng như Deborah đã tiên đoán, cô ta sẽ phải cần đến một chút khả năng giữ thăng bằng và qua cách LaGuerta cắn môi dưới, tôi có thể nói cô ta đang vắt óc ra tìm cách ứng phó với vấn đề vừa xuất hiện. Tôi tin chắc thế nào cô ta cũng nghĩ ra trò nào đó chẳng dễ chịu gì dành cho Deb – đó là chuyện cô ta làm khá nhất – nhưng vào lúc này tôi đang hy vọng sẽ có một chút cải thiện khiêm tốn trong cách nhìn nhận dành cho cô em tôi. Không phải từ LaGuerta, tất nhiên rồi, nhưng tôi có thể hy vọng những người khác có lẽ cũng nhận ra giả thiết sáng suốt nho nhỏ của cô đã đúng đắn trong nỗ lực làm thám tử.

Kể cũng khá lạ, LaGuerta chẳng hề hỏi lý do gì khiến tôi lái xe chạy lòng vòng vào giờ đó. Tất nhiên, tôi không phải là thám tử, nhưng nếu hỏi thế dường như lại thêm một câu hỏi nữa quá lộ liễu. Có lẽ sẽ không được tử tế lắm khi nói việc bỏ sót như thế là đặc trưng cho cô ta, nhưng đúng là vậy. Cô ta chỉ đơn giản không hỏi.

Dẫu vậy, có vẻ như chúng tôi vẫn còn nhiều thứ để nói. Vậy là tôi đi theo tới xe cô ta, một chiếc Chevrolet to tướng hai năm tuổi màu xanh sáng cô ta vẫn lái đi làm nhiệm vụ. Ngoài giờ làm, cô ta có một chiếc BMW nhỏ vẫn được giả định là không ai biết đến.

“Lên xe đi,” cô ta nói. Rồi tôi leo lên ngồi xuống chiếc ghế trước sạch sẽ màu xanh.

LaGuerta lái khá nhanh, lượn qua lượn lại giữa dòng xe cộ, chỉ trong vài phút, chúng tôi đã vượt qua cầu cạn quay trở lại phía Miami, chạy cắt ngang đại lộ Biscayne và đi thêm chừng nửa dặm nữa tới tuyến đường Tiểu bang 595. Cô ta lái xe vào xa lộ và ngoặt lên hướng bắc, lách qua dòng xe với tốc độ có phần quá nhanh, kể cả với tiêu chuẩn của Miami. Nhưng chúng tôi tới đường Tiểu bang 595 và lại rẽ về hướng tây. Cô ta liếc mắt nhìn ngang sang tôi ba lần trước khi lên tiếng. “Cái áo sơ mi đẹp đấy,” cô ta nói.

Tôi đưa mắt nhìn xuống chiếc sơ mi bảnh bao đang mặc. Tôi đã mặc vội nó lên người khi lao ra khỏi căn hộ của mình và đến lúc này mới nhìn qua nó lần đầu tiên, một chiếc áo polyester kiểu đấu thủ bowling với hình những con rồng đỏ chói trên đó. Tôi đã mặc nó cả ngày ở chỗ làm và cái áo đã có phần nhàu nhĩ, nhưng phải, ít nhiều trông vẫn tươm tất. Có thể coi là đẹp, tất nhiên, nhưng dẫu sao…

Có phải LaGuerta đang vòng vo tán gẫu để tôi thoải mái tới mức buột miệng hở ra một lời thừa nhận tai hại nào đó chăng? Có phải cô ta đang nghi ngờ tôi biết nhiều hơn những gì tôi vừa nói và nghĩ có thể làm tôi mất cảnh giác rồi để lộ chúng ra?

“Anh luôn ăn vận rất đẹp, Dexter,” cô ta nói. Cô ta nhìn tôi với một nụ cười hết sức ngớ ngẩn, không để ý thấy xe của mình sắp tông vào một chiếc xe chở xăng. Cô ta đã kịp nhìn lại đúng lúc và dùng một ngón tay đánh lái đưa chúng tôi vượt qua chiếc xe bồn, tiếp tục hướng về phía tây trên đường Tiểu bang 595.

Tôi nghĩ tới những bộ quần áo đẹp đẽ mình luôn mặc. À phải, tất nhiên tôi có làm vậy thật. Tôi tự hào được là con quái vật ăn mặc lịch lãm nhất quận Dade. Phải, chắc chắn rồi, hắn đã chặt ông Duarte đáng mến thành từng khúc, nhưng hắn ăn mặc mới đẹp làm sao! Trang phục đúng điệu cho mọi dịp – mà nhân tiện đây, người ta mặc gì để tham dự một cuộc chặt đầu vào lúc sáng sớm nhỉ? Một chiếc áo sơ mi kiểu đấu thủ bowling đã mặc qua cả một ngày và quần vải, tất nhiên rồi. Tôi mặc đúng mốt thời trang. Nhưng ngoài phần phục trang có phần vội vàng của buổi sáng này, tôi đã thực sự thận trọng. Đó là một trong những bài học của Harry: luôn chỉn chu, ăn vận lịch sự, tránh thu hút sự chú ý.

Nhưng tại sao một thám tử Ban Án mạng có đầu óc đầy toan tính lại nhận ra hay bận tâm đến nó chứ? Có vẻ không phải như thế…

Hay đúng là thế? Một ý nghĩ tệ hại nho nhỏ bắt đầu lớn dần. Điều gì đó trong nụ cười lạ lùng thoáng hiện trên khuôn mặt cô ta rồi biến mất đã cho tôi câu trả lời. Thật lố bịch, nhưng còn có thể là gì khác nữa? LaGuerta không phải đang tìm cách khiến tôi mất cảnh giác và hỏi thêm nhiều câu hỏi săm soi nữa về những gì tôi đã nhìn thấy. Thực ra cô ta cũng chẳng quan tâm gì tới hiểu biết về hockey của tôi.

LaGuerta đang tỏ ra thân thiện.

Cô ta thích tôi.

Lúc này tôi vẫn còn đang cố hồi phục lại từ cú sốc khủng khiếp sau lần tấn công kỳ quái, chếnh choáng, ủy mị sướt mướt mà tôi nhắm vào Rita – và giờ đến chuyện này sao? LaGuerta thích tôi? Có phải đám khủng bố đã đổ thứ gì vào hệ thống cấp nước của Miami không vậy? Hay tôi đang tiết ra một thứ pheromone kỳ quái nào đó? Hay tất cả phụ nữ Miami đột nhiên nhận ra những gã đàn ông thực sự đáng chán đến thế nào và tôi lại trở nên hấp dẫn vì khiếm khuyết của mình? Với tất cả sự nghiêm túc, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Tất nhiên tôi có thể nhầm. Tôi vội vàng vồ lấy ý nghĩ đó như một con cá nhồng lao tới cái thìa bạc sáng lấp lánh. Nói cho cùng, quả là một sự tự mãn khổng lồ khi nghĩ một phụ nữ thanh lịch, phức tạp, đầy tham vọng trong sự nghiệp như LaGuerta lại thể hiện bất cứ sự quan tâm nào tới tôi. Chẳng phải sẽ có nhiều khả năng hơn là…

Là cái gì? Cho dù thật đáng phiền, khả năng này quả thực rất có lý. Chúng tôi đang làm cùng một thứ công việc và vì thế, như triết lý thông dụng của cớm vẫn nói, có nhiều khả năng hiểu cũng như tha thứ cho nhau hơn. Mối quan hệ của chúng tôi có thể sống sót qua những giờ làm cảnh sát và lối sống đầy sức ép của cô ta. Cho dù tôi không mấy tự mãn về chuyện này, quả thực tôi cũng khá được; tôi biết cách làm mình hấp dẫn, như những người bản địa chúng tôi vẫn thích nói. Tôi đã cố gắng để trở nên hấp dẫn với cô ta từ vài năm nay. Tất cả chỉ thuần túy là tán hươu tán vượn xã giao, nhưng chưa chắc cô ta đã biết điều đó. Tôi rất giỏi trong việc trở nên hấp dẫn, một trong vài thú vui phù phiếm của tôi. Tôi đã nghiên cứu đến nơi đến chốn và luyện tập lâu dài, để đến khi vào vai, không ai có thể nói tôi đang giả bộ. Tôi thực sự rất cừ trong việc phân phát những hạt giống của sự quyến rũ. Có lẽ cũng là tự nhiên khi những hạt giống ấy cuối cùng sẽ nảy mầm.

Nhưng nảy mầm thành thứ này sao? Giờ thì thế nào đây? Liệu cô ta có chuẩn bị đề xuất một bữa tối yên tĩnh vào một hôm nào đó không? Hay vài giờ thăng hoa toát mồ hôi tại Calcique Motel?

May làm sao, chúng tôi tới nhà thi đấu trước khi cơn hoảng hốt hoàn toàn xâm chiếm tôi. LaGuerta lượn quanh tòa nhà một vòng, tìm kiếm lối vào. Cũng không khó để tìm ra nó. Một đám xe cảnh sát đậu rải rác phía ngoài một dãy cửa hai cánh. Cô ta lái chiếc xe của mình vào, đậu chen giữa chúng. Tôi hối hả lao ra khỏi xe, trước khi cô ta kịp đặt tay lên đầu gối tôi. Cô ta ra ngoài và nhìn tôi một hồi. Miệng khẽ giần giật.

“Tôi sẽ xem qua một chút,” tôi nói. Rồi hối hả lao vào trong nhà thi đấu. Tôi đang chạy trốn khỏi LaGuerta, phải – nhưng tôi cũng rất nóng lòng muốn được vào bên trong, để nhìn xem anh bạn ma mãnh của tôi đã làm gì, để được quan sát cận cảnh tác phẩm của hắn, cảm nhận kỳ quan đó, để học hỏi.

Bên trong âm vang với khung cảnh ồn ào có tổ chức đặc trưng của bất cứ hiện trường án mạng nào – dẫu vậy với tôi, dường như có một luồng điện đặc biệt đang lan đi trong không khí, một cảm giác phấn khích và căng thẳng bị kìm nén xuống, bạn không thể tìm thấy tại hiện trường một vụ án mạng thông thường, một cảm giác nhắc nhở bạn vụ này có gì đó khác biệt, rất có thể là những điều mới mẻ, kỳ diệu sẽ xảy ra vì tôi và hắn đang ở đây, đang tranh đua vươn lên hàng đầu. Nhưng cũng có thể chỉ là mình tôi. Một đám người đứng quanh khung lưới gần đó. Vài người mặc đồng phục cảnh sát quận Broward, họ đang khoanh tay lại quan sát trong khi đại úy Matthews tranh cãi về quyền hạn với một người đàn ông mặc một bộ vét cắt may đúng kiểu. Khi đến gần hơn, tôi thấy Angel – không – họ – hàng đang ở một tư thế bất bình thường, đứng bên một người đàn ông hói đầu đang quỳ một gối xuống, chọc vào một đống những gói được bao bọc cẩn thận.

Tôi dừng lại bên rào chắn quanh sân băng để nhìn qua lớp kính. Nó kia rồi, chỉ cách tôi mười foot. Trông nó thật hoàn hảo trong trạng thái lạnh giá tinh khiết của mặt băng mới được chiếc máy Zamboni chuốt lại. Bất cứ người thợ kim hoàn nào cũng sẽ nói với bạn rằng tìm ra được bố cục đúng đắn là điều quan trọng sống còn và cảnh tượng này… thật khiến người ta ngỡ ngàng. Hoàn hảo đến tột cùng. Tôi chỉ hơi cảm thấy choáng váng, không chắc liệu hàng rào có đỡ nổi trọng lượng của tôi hay không, như thể tôi có thể đơn giản lao thẳng qua lần gỗ cứng như một mảng sương mù.

Thậm chí, từ phía sau hàng rào tôi cũng đã có thể hiểu ra. Hắn đã dành đủ thời gian cần thiết, hắn đã làm đúng những gì mình muốn, bất chấp biến cố có thể coi là một phen hú vía trên cầu cạn chỉ vài phút trước. Hay bằng cách nào đó hắn đã biết tôi không hề có ý hại hắn?

Vì kiểu gì tôi cũng sẽ lôi hắn ra ánh sáng, có thực tôi không hề có ý hại hắn không? Liệu tôi có thực sự định lần theo dấu vết hắn tới tận hang ổ, hồi hộp đến run người tìm đến đích để giúp Deborah thăng tiến trong sự nghiệp? Tất nhiên đó là những gì tôi nghĩ mình đang làm – nhưng liệu tôi có đủ mạnh mẽ để thực hiện nó tới cùng không, nếu mọi thứ cứ tiếp tục trở nên hấp dẫn đến thế? Ngay lúc này đây, chúng tôi đang có mặt tại sân hockey nơi tôi đã trải qua nhiều giờ vui vẻ và trầm tư suy nghĩ, chẳng phải đây lại là bằng chứng cho thấy người nghệ sĩ này – thứ lỗi cho tôi, tất nhiên ý tôi muốn nói là “tên sát nhân” – đang đi theo một hướng song song với hướng đi của tôi sao? Cứ thử nhìn tác phẩm đáng yêu hắn đã thực hiện ở đây xem.

Và cái đầu – đó là chìa khóa. Tất nhiên, nó là một mảnh ghép quá quan trọng trong những gì hắn đang làm để có thể đơn giản bị bỏ lại phía sau. Có phải hắn ném nó để làm tôi phát hoảng, để đẩy tôi vào những cơn kịch phát của sự kinh hoàng, ghê rợn và khiếp hãi? Hay bằng cách nào đó, hắn biết tôi có cùng cách cảm nhận như hắn? Có thể nào cả hắn cũng cảm nhận thấy mối liên hệ giữa chúng tôi và hắn chỉ muốn tỏ vẻ ma mãnh? Có phải hắn đang đùa bỡn với tôi không? Hắn phải có lý do quan trọng nào đó để dành lại cho tôi một món quà như thế. Tôi đang cảm nhận thấy những cảm xúc mạnh mẽ, quay cuồng – làm sao hắn có thể không cảm thấy gì?

LaGuerta tới bên cạnh tôi. “Anh vội vã quá,” cô ta nói, giọng thoáng chút phàn nàn. “Chẳng lẽ anh sợ cô ta chuồn mất sao?” cô ta hất hàm về phía những mảnh thi thể nằm chất đống.

Tôi biết ở đâu đó bên trong mình có một câu trả lời thông minh, một thứ sẽ khiến cô ta mỉm cười, quyến rũ cô ta thêm chút nữa, làm dịu đi sự phản cảm về cuộc chạy trốn hậu đậu của tôi để tránh khỏi tầm tay cô ta. Nhưng trong lúc đứng đây bên hàng rào, nhìn xuống thi thể nằm trên mặt băng, trong tấm lưới khung thành – trước sự hiện diện vĩ đại, người ta có thể nói vậy – không có ý tưởng hay ho nào xuất hiện. Tôi kìm được không gào lên quát cô ta hãy câm miệng lại, nhưng quả thực đã gần như đã làm thế.

“Tôi cần xem tận mắt,” tôi thành thật nói, rồi sau đó đủ trấn tĩnh để nói thêm, “Đó là khung thành của đội chủ nhà.”

Cô ta đập lên cánh tay tôi, đùa cợt. “Anh thật kinh khủng,” cô ta nói. Thật may, thượng sĩ Doakes tới tìm chúng tôi, vậy là cô nàng thám tử không còn thời gian cho một tràng cười khúc khích õng ẹo, một điều quả thực vượt quá sức chịu đựng của tôi. Như mọi khi, Doakes có vẻ quan tâm tới việc tìm ra một cách nào đó để thộp chắc lấy sườn tôi và xé toạc ra hơn bất cứ điều gì khác, anh ta dành cho tôi một cái nhìn chào đón nồng ấm và sắc lẹm đến mức tôi nhanh chóng biến đi nơi khác để anh ta lại với LaGuerta. Anh ta trợn mắt nhìn theo, quan sát tôi với vẻ mặt như muốn nói nhất định tôi phải có tội lỗi nào đó và anh ta sẵn lòng moi ruột tôi ra kiểm tra để tìm xem nó là gì. Tôi dám chắc anh ta hẳn sẽ cảm thấy hạnh phúc hơn nhiều ở nơi cảnh sát được phép thỉnh thoảng bẻ gãy một cái xương cẳng chân hay xương đùi. Tôi lượn vòng tránh khỏi anh ta, thong thả đi vòng quanh hàng rào tới nơi gần nhất có thể vào sân. Vừa tìm ra lối vào thì có thứ gì đó lao vào tôi từ phía tôi không thể nhìn thấy, đập khá mạnh vào mạn sườn tôi.

Tôi đứng thẳng người dậy để đối diện với kẻ tấn công, mang trên người một vết bầm tím và nở trên khuôn mặt một nụ cười gượng gạo. “Xin chào, em gái yêu quý,” tôi nói. “Thật tuyệt được nhìn thấy một khuôn mặt thân tình.”

“Đồ chết tiệt!” cô rít vào mặt tôi.

“Có thể lắm,” tôi đáp. “Nhưng nhắc nó ra lúc này làm gì?”

“Bởi vì, anh là đồ chết tiệt khốn kiếp, anh có một đầu mối và chẳng thèm gọi cho em!”

“Một đầu mối?” tôi gần như lắp bắp. “Cái gì khiến em nghĩ…”

“Đừng có vòng vo, Dexter,” Deborah gầm gừ. “Anh lái xe lang thang ngoài đường lúc bốn giờ sáng không phải để tìm gái. Anh biết hắn ở đâu, chết tiệt.”

Tia sáng lóe lên. Tôi đã quá bận bịu với những rắc rối của chính mình, đầu tiên là với giấc mơ – và sự thật rằng hiển nhiên còn có gì đó nhiều hơn thế – rồi tiếp tục là cuộc chạm trán như trong ác mộng với LaGuerta, tôi không hề nghĩ đến việc mình đã không phải với Deborah. Tôi đã không chia sẻ. Tất nhiên cô em tôi sẽ tức giận. “Không phải là một đầu mối, Deb,” tôi nói, cố làm cô dịu xuống một chút. “Không có gì chắc chắn đến mức đó cả. Chỉ là – một cảm giác. Một ý nghĩ, vậy thôi. Thực sự không là gì cả…”

Cô lại đẩy mạnh tôi một cái. “Ngoại trừ nó thực sự là cái gì đó,” cô gằn giọng. “Anh đã tìm thấy hắn.”

“Thực ra anh cũng không chắc,” tôi nói. “Anh nghĩ hắn đã tìm thấy anh.”

“Đừng có làm bộ thông minh nữa,” Deb nói và tôi dang hai tay ra để bày tỏ việc đó không có khả năng đến mức nào. “Anh đã hứa, chết tiệt thật.”

Tôi không nhớ từng đưa ra lời hứa nào bao gồm cả việc gọi điện vào giữa đêm khuya và kể cho cô nghe những giấc mơ của mình, nhưng có vẻ như nói ra điều này sẽ không khôn ngoan cho lắm, vậy là tôi gạt nó đi. “Anh xin lỗi, Deb,” tôi chống chế. “Anh thực sự không nghĩ nó sẽ đem lại kết quả. Đó chỉ là… một linh cảm, thật đấy.” Tất nhiên tôi sẽ không tìm cách đưa ra bất cứ lời giải thích nào về khía cạnh cận tâm lý có dính dáng đến ở đây, kể cả với Deb. Hay có lẽ đặc biệt là không phải với cô. Nhưng một ý nghĩ khác chợt đến với tôi. Tôi hạ giọng xuống. “Có thể em giúp được anh ít nhiều đấy. Anh nên nói gì với bọn họ nếu có lúc nào đó bọn họ quyết định hỏi anh đang làm gì khi lái xe lòng vòng quanh đây vào lúc bốn giờ sáng?”

“Chẳng lẽ LaGuerta chưa thẩm vấn anh sao?”

“Không thể kỹ hơn,” tôi nói, cố kìm một cái nhún vai.

Deb làm bộ ghê tởm. “Và cô ta không hỏi.” Đó không phải là một câu hỏi.

“Anh chắc thám tử đã có quá nhiều thứ trong đầu,” tôi nói. Tôi không thêm vào rằng có vẻ một phần chúng liên quan đến tôi. “Nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người hỏi.” Tôi đưa mắt nhìn về nơi cô ta đang chỉ đạo cuộc điều tra. “Nhiều khả năng là thượng sĩ Doakes,” tôi nói với vẻ e ngại thực sự.

Cô em tôi gật đầu. “Anh ta là một tay cớm cừ. Nếu có thể bớt đi vài kiểu bày tỏ thái độ.”

“Có thể đó là tất cả con người anh ta,” tôi nói. “Nhưng vì lý do nào đó, anh ta không ưa gì anh. Anh ta sẽ hỏi bất cứ thứ gì nếu nghĩ nó sẽ dồn anh vào thế bí.”

“Vậy hãy nói sự thật với anh ta,” Deborah dửng dưng nói. “Nhưng trước hết hãy nói cho em biết đã.” Cô em tôi lại huých tôi một cú nữa vào đúng chỗ cũ.

“Làm ơn nào, Deb,” tôi nói. “Em biết anh dễ bị bầm tím thế nào mà.”

“Em không biết,” cô nói. “Nhưng em có cảm giác đã tìm ra rồi.”

“Chuyện đó sẽ không xảy ra nữa,” tôi hứa. “Chỉ là một cơn hưng phấn vào lúc ba giờ sáng thôi, Deborah. Em sẽ nói gì nếu anh gọi điện cho em vì chuyện đó, rồi cuối cùng hóa ra chẳng có gì hết?”

“Nhưng đâu phải thế. Cuối cùng rõ ràng nó đúng là gì đó,” Deb nói kèm theo một cú huých nữa.

“Anh thực sự không nghĩ như vậy. Chắc anh sẽ cảm thấy rất ngớ ngẩn khi lôi kéo em vào nó.”

“Thử hình dung xem em sẽ cảm thấy thế nào nếu hắn giết anh,” cô nói.

Tôi thực sự ngạc nhiên. Thậm chí tôi còn chưa bắt đầu hình dung cô sẽ cảm thấy thế nào. Hối tiếc ư? Hay thất vọng? Giận dữ chăng? Kiểu suy đoán này nằm quá khả năng của tôi, e là vậy. Thế nên tôi lặp lại: “Anh xin lỗi, Deb.” Rồi sau đó, vì là loại người vui vẻ luôn tìm ra khía cạnh tích cực, tôi nói thêm, “Nhưng ít nhất cái xe tải đông lạnh đã ở đó.”

Cô chớp mắt nhìn tôi. “Chiếc xe tải đã ở đó?” cô hỏi.

“Ôi, Deb,” tôi nói. “Người ta chưa nói cho em biết sao?”

Cô em tôi tặng tôi thêm một cú còn nặng ký hơn vào cùng vị trí. “Quỷ tha ma bắt, Dexter,” cô rít lên. “Có chuyện gì với cái xe tải?”

“Nó đã ở đó, Deb,” tôi nói, có phần bối rối vì phản ứng xúc động một cách lộ liễu của cô – và tất nhiên, cũng vì sự thật là một cô nàng xinh đẹp đang nện tôi tơi bời. “Hắn lái một chiếc xe tải đông lạnh. Khi hắn ném cái đầu.”

Cô nắm chặt lấy cánh tay tôi và nhìn chằm chằm. “Anh nói láo,” cuối cùng cô em tôi nói.

“Anh nói thật.”

“Chúa ơi…!” cô thốt lên, nhìn chằm chằm vào khoảng không và hẳn đang thấy cơ hội thăng cấp của mình bồng bềnh đâu đó trên đầu tôi. Chắc hẳn Deborah sẽ lại tiếp tục, nhưng vào đúng lúc đó Angel – không – họ – hàng cất giọng, át đi những tiếng vọng ầm ầm bên trong nhà thi đấu. “Thám tử?” anh ta gọi, đưa mắt nhìn về phía LaGuerta. Đó là một âm thanh lạ lùng, vô thức, một tiếng kêu bị nghẹn lại nửa chừng từ một anh chàng chưa bao giờ cao giọng to tiếng ở chỗ đông người, trong âm thanh ấy có điều gì đó khiến cả không gian bên trong lập tức lặng như tờ. Giọng nói có một nửa choáng váng, một nửa đắc thắng – tôi đã tìm thấy một thứ quan trọng nhưng ôi – lạy – Chúa. Mọi con mắt đổ dồn vào Angel và anh ta hất hàm xuống người đàn ông hói đầu quỳ mọp đang từ tốn cẩn thận gỡ thứ gì đó ra khỏi gói thi thể trên cùng.

Cuối cùng ông ta kéo thứ đó ra, lóng ngóng để đánh rơi, khiến nó trượt đi trên mặt băng. Anh ta với tay tới nó và trượt chân, trượt dài theo sau vật lấp lánh vừa lấy ra từ trong cái gói cho tới khi cả hai cùng chạm vào tường rào và dừng lại. Bàn tay run rẩy, Angel với lấy vật nọ, cầm được nó và giơ lên cho tất cả chúng tôi cùng thấy. Sự im lặng đột ngột bên trong tòa nhà thật truyền cảm, hồi hộp đến nín thở, thật đẹp đẽ, giống như tràng vỗ tay vang dội khi một kiệt tác được hé lộ.

Đó là gương chiếu hậu của chiếc xe tải.

Bình luận
× sticky