Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Điều Bí Mật Của Chồng

Chương 6: Giữa rừng mỹ nhân

Tác giả: Anh Tử

Bộ phận kế toán của tập đoàn CC có tất cả trên dưới một trăm nhân viên, phân ra làm tám phòng.

Chu Quý Tam – chủ nhiệm bộ phận kế toán là đầu tàu, còn Lý Dương là người làm việc dưới quyền của lão, anh được phân công quản lý phòng kế toán số 3. Nhưng mới ba tháng trước, anh được điều động đến phòng kế toán số 7. Lý Dương có thâm niên làm việc bốn năm ở phòng 3, hai năm đầu nhậm chức phó phòng, hai năm sau lên chức trưởng phòng, anh luôn hoàn thành rất tốt công việc của mình, nghiệp vụ chuyên môn vững vàng, thành tích lên vùn vụt. Thế rồi, đùng một cái, ban lãnh đạo lại đưa ra quyết định điều Lý Dương sang phòng số 7.

Phòng 7 quả không hổ với tên “rừng mỹ nhân” với bảy nhân viên nữ. Thực lòng, Lý Dương không hề muốn chui vào đám đàn bà đó, nhưng vì công việc và vì cuộc mưu sinh, không thể không làm, anh từ chối thì người khác sẽ nhanh chân chiếm chỗ. Vả lại lãnh đạo bố trí như vậy là cũng có thành ý để mắt tới anh, anh không thể ỷ vào năng lực cá nhân mà làm trái ý họ.

Trong tháng đầu tiên đến phòng 7 nhậm chức, Lý Dương đã hiểu rõ tình hình nhân sự ở đây liên quan đến khối lượng công việc mà mỗi nhân viên phải phụ trách. Thực ra công việc trong phòng chỉ cần vài nhân viên có kinh nghiệm và trình độ nghiệp vụ chắc tay như Lý Dương là có thể đảm đương được. Ấy thế mà gần mười năm qua, phòng này chưa khi nào có dưới bảy tám người, trừ Vương Tây mới được tuyển vào làm việc một năm trước, tất cả những người khác đều có biên chế nhà nước chính thức, và họ quả là một đám phiền phức. Đây cũng là tình trạng chung của các phòng khác, tập đoàn CC là một doanh nghiệp cỡ lớn, một đơn vị trọng điểm cấp tỉnh, thuộc quyền sở hữu của nhà nước, có vai trò không nhỏ; vậy mà Lý Dương không hiểu sao những người này đều được nhận vào làm.

Trên danh nghĩa, Lý Dương quản lý bảy “thuộc hạ”. Nhưng thực tế có ít nhất năm người anh quản không nổi. Có lần, một cô họ Khưu mới xin vào công ty, và được phân đến phòng anh, làm được một tháng rồi tự dưng bỏ việc không chào Lý Dương lấy một tiếng, anh chỉ thấy tự dưng chỗ ngồi của cô bị bỏ trống. Khi đến phòng làm việc của chủ nhiệm xin chữ ký, anh tiện thể hỏi cô ả kia có tới chỗ chủ nhiệm xin nghỉ việc hay không. Chu Quý Tam gượng cười nói rằng:

– Cô ta không xin nghỉ với tôi mà qua thẳng chủ tịch. Thế cũng được, chủ tịch gọi điện từ nước ngoài về báo với phòng nhân sự, chủ nhiệm phòng nhân sự nói lại với tôi.

Lý Dương hơi ngạc nhiên:

– Sao lại như vậy, trực tiếp xin nghỉ với chủ tịch là sao?

Chu Quý Tam đã gặp nhiều trường hợp như thế rồi nên thấy bình thường, lão nói rằng:

– Chồng cô ta xin nghỉ, cậu còn chưa biết sao, chồng cô ta mới được điều công tác từ thành phố lên tỉnh ủy.

Lý Dương hít một hơi, bực bội nghĩ: Vợ của nhân vật tầm cỡ như thế, đến chỗ bần hàn của chúng ta làm gì? Chắc là quan chức trong tỉnh trực tiếp điều động đây mà.

Còn có một chị họ Tiết là kế toán lâu năm có tuổi đời cao nhất, tuy không đảm đương chức vụ gì, nhưng vẫn được hưởng đãi ngộ lãnh đạo cấp phòng. Có lần chị làm một bản báo cáo, trong đó có khá nhiều nhầm lẫn tai hại, Lý Dương không nén nổi cơn giận, gọi riêng chị đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng chỉ ra tính chất hệ trọng của vấn đề. Nào ngờ chị Tiết như người bị oan ức tày trời, lòng bất mãn khiến cả phòng không yên, chị không đáp trả trực tiếp với Lý Dương, mà đi than vãn với kế toán khác rằng:

– Tôi thật là dại dột. Ngày trước, khi tôi ở bộ phận kế toán, ngay cả cái bóng của các anh chị cũng còn chưa có. Lúc đó tôi làm cùng lão Chu, vơ sạch tất cả công việc của bộ phận kế toán. Về nghiệp vụ, trong số những người có năng lực làm việc, phải kể tới tôi. Cấp trên muốn đề bạt tôi làm phó trưởng ban kế toán, nhưng tôi lại nhắm lão Lý, công việc của lão bận rộn, con cái thì còn nhỏ mà bà xã cũng bận nhiều việc nữa. Tôi cho rằng mình làm công việc chuyên môn là được rồi, làm sếp hay không đều không có ý nghĩa gì, thế là tôi từ chối ngay. Ôi! nếu như hồi đó tôi nhận chức phó trưởng ban kế toán thì chí ít bây giờ cũng là cán bộ cấp ban rồi…

Không phải chị Tiết chỉ to nhỏ với một người đâu, vớ được thời cơ là chị đưa chuyện hết với người này lại sang người kia, và rồi những lời này nhanh chóng đến tai Lý Dương, rằng:

– Lý Dương là cái thá gì chứ? Một đứa trẻ ranh bập bẹ mà dám giáo huấn tôi sao? Dù gì tôi cũng là người có nhiều năm cống hiến cho công ty, Chu Quý Tam gặp tôi cũng phải kính nể, sao nó khinh nhờn tôi thế? Giá mà hồi đó tôi có chí tiến thủ thì bây giờ nó làm gì? Nó cũng chỉ là một cây cỏ dưới quyền của tôi thôi, tôi muốn nhổ muốn bẻ thế nào thì tùy. Tôi đến chỗ nó không phải là toan tính nhàn hạ ư? Không phải để an dưỡng cái thân già này ư? Tôi làm sai báo cáo thì nó tìm người khác làm lại hoặc là tự mình làm không được sao? Còn lên mặt dạy đời với tôi hả? Nó không biết tôi là ai chắc?

Ồ, thế hóa ra ý của chị Tiết là Lý Dương động chạm đến chị khác nào động chạm đến ông Lý. Ông Lý chính là Phó chủ tịch tập đoàn CC, hiện tại mới ngoài năm mươi, còn chán mới đến tuổi về hưu nhé… Nếu anh làm cho ông ấy mất hứng thì cái chức trưởng phòng cỏn con của anh cũng chẳng còn, khác nào con châu chấu bị ngắt chân. Chẳng phải anh cũng đang kiếm miếng cơm ở chỗ này sao? Suy cho cùng anh không phải là thằng liều lĩnh hăng máu, cũng không phải là kẻ sống độc thân sẵn sàng vứt bỏ làm lại từ đầu khi đã hơn ba mươi tuổi. Anh đã có vợ và con gái, có bố mẹ ở quê luôn mong ngóng con trai thành đạt, làm gì cũng phải nghĩ đến họ; chính vì thế mà anh bỏ qua mọi chuyện, quay về với thực tế miệt mài làm việc cốt để lãnh đạo và vợ con yên tâm tin tưởng.

Anh lên mạng internet gặp một người bạn cũng chơi cổ phiếu, hai người tán gẫu đôi câu qua MSN[1].

[1] MSN là viết tắt của Microsoft service Network, tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft từ ngày 24 tháng 8 năm 1995, như: Hotmail, MSN Messenger, MSN Space.

“Lý Dương, tôi muốn thỉnh giáo anh một chút có được không?”

“Cứ nói đi!”

“Anh có biết làm thế nào để phát tài lớn không?”

“Tiên sư bố nó, nếu tôi biết thì mẹ kiếp, tôi đã sớm bỏ công việc này rồi, chứ lại chịu lãng phí tuổi xuân ở cái nơi quái quỷ này chắc!”

“Ha ha, thẳng thắn! Nhưng cơ quan của anh ngon như thế, tập đoàn CC đấy, doanh nghiệp đầu bảng, sản phẩm hàng hiệu, có tên tuổi ở nước ngoài nữa, chuyên môn của anh là quản lý tiền bạc sổ sách cho công ty lớn, anh nói bỏ mà không tiếc ư?”

“Anh đừng có lấy tôi ra làm trò cười nữa, quản lý kế toán cái khỉ gió gì. Ở đây nhiều nhân tài lắm, chức quản lý kế toán đâu đến lượt tôi? Cùng lắm cũng chỉ là một nhân viên quèn, tính toán sổ sách, không có cái gì phải tiếc cả, tôi làm đủ rồi”.

“Đủ rồi? Thế mà anh còn giữ chỗ?”

“Không giữ chỗ thì biết làm gì? Tôi vẫn phải sống nữa chứ, tôi cứ như con lừa kéo thớt cối xay, cối xay mà không nhúc nhích thì hít gió Tây Bắc mà sống chắc?”

Chỉ có những lúc đối diện với bạn bè, đối diện với những người chẳng vướng víu gì với nhau trong cuộc sống, công việc và lợi ích, anh mới có thể nói chuyện thả cửa vài ba câu, như người ho khan đã lâu, nay đột nhiên xử lý được cục đờm mắc trong cổ họng thì sảng khoái vô cùng. Nhổ ra là hết khó chịu, còn chuyện đã qua cũng không cần phải quan tâm tắm. Mặc dù anh tốt nghiệp chuyên ngành tài chính một trường đại học danh tiếng ở Bắc Kinh, đã đọc không ít sách vở, cũng từng có bài viết đăng trên tạp chí chuyên ngành, nhưng anh chưa bao giờ cho mình là người tao nhã. Khi đối diện với cánh đàn ông thô lỗ, chọc ngoáy nhau, thi thoảng anh cũng giống họ, chẳng kiêng nể gì, sẵn sàng buông đôi câu tục tĩu, tự nhiên như nã pháo.

Lý Dương bất đắc dĩ bỏ qua mọi sự bực bội, tập trung vào chuyên môn tập đoàn CC là doanh nghiệp nổi tiếng trong nước, sản xuất thiết bị điện gia dụng không những có mức tiêu thụ đứng vị trí thứ nhất thứ nhì trong thị trường đồ gia dụng nội địa, mà ở các nước trên thế giới, phàm nơi có người Hoa đều thấy bóng dáng của nó. Lý Dương làm ở bộ phận kế toán của tập đoàn CC đã mười năm, lúc đầu làm nhân viên, tiền lương hàng tháng chỉ có tám trăm tệ; bây giờ anh là trưởng phòng kế toán tiền lương tăng gấp mười lần, song chất lượng cuộc sống cũng không được cải thiện là bao. Trước đây anh phải sống tiết kiệm thế nào thì bây giờ vẫn phải chắt bóp thế ấy. Nếu như nói cuộc sống của anh bây giờ không tốt hơn mười năm trước tí nào cũng không hẳn đúng, nhưng một người đàn ông 33 tuổi, mắt đã có nếp nhăn, sức khỏe cũng có phần rệu rã, đâu còn tràn trề sức sống như tuổi 23 nữa. Để có được ngày hôm nay, Lý Dương phải đánh đổi nhiều thứ khác. Ngoài vợ con, dường như anh chưa có gì. Có điều anh hoàn toàn hài lòng với cuộc hôn nhân của mình, vợ con anh là những người không ai có thể thay thế. Nếu như được làm lại, anh vẫn sẽ chọn họ mà không một chút do dự. Đúng vậy, anh chỉ cần có Điền ca và Ni Ni là đủ, có họ ở bên nhiều lúc anh thấy mìnhthật giàu có. Cứ thoáng nghĩ tới họ thì cảm giác thất bại, lặn lội mười năm mới ngoi lên chức trưởng phòng lại tan biến hết trong tích tắc. Điền Ca và Ni Ni, là tất cả tài sản của anh, là động lực để anh nỗ lực làm việc và phấn đấu để không đem lại sự bấp bênh trong cuộc sống của họ.

Sau lần xảy ra xích mích, Lý Dương hết sức tránh va chạm với chị Tiết bằng cách hạn chế giao tiếp và sai bảo chị làm việc. Mỗi ngày chỉ cần chị có mặt tại phòng, rồi chị muốn lên mạng đọc tiểu thuyết hay nghe nhạc thì tùy. Anh nghĩ, dù sao chị cũng 47, 48 tuổi rồi, chỉ mấy năm nữa là nghỉ hưu, việc gì anh phải tự chuốc Iấy những điều không vui chứ.

Trong phòng có bảy nhân viên nữ dưới quyền Lý Dương thì có tới sáu người thân phận bí ẩn, tính khí thất thường; hoặc là lai lịch không tầm thường, những người này tới phòng làm việc với thái độ ngạo mạn, nếu không làm ra vẻ chẳng sợ ai thì cũng là thái độ của người có quan hệ đặc biệt với lãnh đạo. Họ đều là những người có “vai vế” trong phòng, đáng để Lý Dương phải dè chừng.

Sáu người phụ nữ đàn chị đều ngoài bốn mươi tuổi, đến từ khắp mọi miền, thật không dễ gì có duyên ngồi chung một thuyền, cùng làm việc dưới một mái nhà, thế nhưng họ chẳng coi nhau ra gì. Người cho rằng mình giỏi giang lắm, người lại cho mình là người siêu đẳng hay thanh cao. Hôm nay chị A với chị B nói cạnh nói khóe nhau, ngày mai là chị C với chị D đôi co với nhau. Đấu đá nhau mãi cũng không phân được cao thấp, thắng bại. Trong số đó chị họ Du, một mình một tính, luôn cho rằng mình là người giỏi nghiệp vụ nhất phòng dù đôi lúc cũng mắc lỗi chuyên môn; thế nên chị luôn nghĩ Lý Dương phải tin tưởng chị, và dựa vào đó chị luôn ra vẻ kiêu ngạo, xem thường mấy đồng nghiệp nữ đầu óc mê muội, suốt ngày chỉ lo đấu đá nhau. Chị không gây rắc rối, không sinh sự với bất cứ người nào, nhưng cũng không quá nhiệt tình với công việc, căn đúng giờ thì mở máy tính lên, nhanh chóng làm xong công việc rồi quay sang chơi điện tử với ăn quà vặt. Có hôm trời nóng quá, Lý Dương bỏ tiền túi mua hai trái trái dưa hấu về cho mọi người giải khát, thấy chị là người hay ăn vặt nên anh bảo chị mang dưa đi bổ cho mọi người cùng ăn. Ai ngờ, chị điềm nhiên ngồi cắn hạt bí, thậm chí còn chẳng thèm nhìn thẳng vào mặt Lý Dương, chỉ “hừ” một tiếng rồi nói:

– Tôi bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, cậu không biết à? Đừng nói trái dưa hấu nặng chục cân, ngay đến xách túi đào nặng hai cân thôi là bệnh của tôi lại phát, phát bệnh rồi thì có làm có làm nổi việc nữa không? – Sau đó chị thản nhiên đưa mắt nhìn mọi người.

Nuôi đám người ăn hại này, họ bỏ bê công việc còn chưa tính, thế mà tốn tí sức cũng không ai muốn. Lý Dương đành phải tự mình đem trái dưa đi bổ. Anh cũng không muốn tỏ thái độ với chị Du này. Chồng chị là một doanh nhân nổi tiếng, trong nhà không thiếu gì tiền, chị đi làm không phải vì tiền mà chỉ để có vị trí trong xã hội và giết thời gian thôi. Cũng vì thế lúc nào chị cũng tỏ vẻ sẵn sàng trao trả vị trí của mình dù hết tháng này qua tháng khác cũng chẳng thấy bất kì một dấu hiệu từ chức nào.

Mấy người đàn bà này, mỗi người đều tự cho mình là quan trọng mặc dù không có họ cũng chẳng sao. Nhưng, thực sự không có cách nào khác khi họ thấy bằng lòng với bản thân rồi. Có bà chị, da mặt nhăn nheo, cơ thể phát phì, chảy sệ, cũng tự nhận mình là người đàn bà đẹp, có ai gọi là “người đẹp”, chị sướng ra mặt. Lý Dương cũng thấy buồn cười.

Nói tóm lại, mấy bà chị trong phòng, không phải là bà cô cũng là bà dì, ai cũng là “lady” cả nên không được khinh thường, Lý Dương không được coi họ là đồng nghiệp thông thường, càng không được cư xử với họ như cấp dưới. Nếu như anh dám cả gan động chạm đến những người có miệng lưỡi sắc như dao này, nếu không có người “đỡ” thì cũng bị đay nghiến đến chết mà thôi. Người tiền nhiệm của Lý Dương tên là Triệu Viêm đã làm việc năm năm ở phòng 7, khi mới làm được hai năm, anh ấy luôn năn nỉ xin chuyển công tác. Cách đây ba tháng, anh cũng được lãnh đạo điều động qua chi nhánh ở Tế Nam. Lúc mọi người đi ăn, Triệu Viêm đã vỗ vai Lý Dương nói rằng: “Cuối cùng tôi cũng được giải thoát rồi, sau này phải trông cậy vào cậu thôi”.

Khi nói những điều này, Triệu Viêm không hề che giấu niềm vui sướng. Nhưng lúc đó, Lý Dương không hiểu, anh nghĩ có lẽ anh ấy chỉ không muốn làm việc cùng mấy người đàn bà già nua và xấu xí thôi. Đến hôm nay, anh mới thấu hiểu sâu sắc những tháng ngày khổ sở của Triệu tiền bối. Vì thế đối với đám “thuộc hạ” này, Lý Dương, không muốn sai bảo bất cứ một người nào. Nếu cần, dù là lao động chân tay hay là trí óc thì anh đều tự làm lấy còn hơn sai bảo mấy bà này, chẳng những hỏng việc mà anh còn phải rước lấy một đống phiền toái.

2

Buổi chiều Lý Dương ra ngoài hành lang hóng gió, tình cờ gặp Vương Tây Tây, cô cũng là một nhân viên trong phòng anh.

Vương Tây Tây là người Yên Đài, hè năm ngoái sau khi tốt nghiệp đại học, cô được nhận vào tập đoàn CC, làm việc ở bộ phận kế toán của một chi nhánh đặt tại Tế Nam. Trong lúc cảm thấy sắp phát điên lên vì đám nhân viên trong phòng, Triệu Viêm đã đệ đơn lên lãnh đạo xin thêm nhân viên để san sẻ gánh nặng công việc. Thường thì với những việc như thế, Chu Quý Tam sẽ nổi giận đùng đùng, nhưng do áp lực công việc, lão có vẻ cảm thông với nỗi khổ của cấp dưới, lão từng nói: “Mấy năm nay chỗ cậu vẫn chỉ có mấy cái mặt già khắm già khú, quả thật cần phải bổ sung người mới”. Có điều, lão không tuyển người mới từ một trường đại học hay học viện nào đó mà lại điều động Vương Tây Tây ở chi nhánh Tế Nam về phòng kế toán 7.

Chiều hôm ấy, lúc Vương Tây Tây từ nhà vệ sinh ra thì nhìn thấy Lý Dương, cô nghiêng người, vừa như vô tình lại như cố ý, mỉm cười và nói nhỏ với anh:

– Anh Lý Dương, hai ngày tới, anh có thể bớt chút thời gian được không? Em muốn mời anh đi ăn.

Vương Tây Tây đã tốt nghiệp đại học được một năm rưỡi. Cô có đôi mắt trong veo, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, dáng vẻ nhanh nhẹn, hoạt bát, nom như một trái cây tươi vừa mới hái khỏi cành, ngay đến giọng nói của cô cũng nhỏ nhẹ, tươi trẻ. Cô luôn giữ mối quan hệ tốt với mọi người xung quanh, không thậm thụt nói xấu sau lưng người khác, cũng không ngồi lê đôi mách cùng mấy chị đồng nghiệp nên hầu như ai cũng quý mến cô. Ở trong cơ quan, tất cả nữ giới lớn tuổi hơn cô, bất luận là già hay trẻ, cô đều gọi bằng chị, và đối với nam giới cô đều gọi bằng anh. Cô rất tích cực trong công việc và có thái độ khôn khéo, đúng mực chỗ đông người.

Một cô gái có thể bỏ qua sự rụt rè sang một bên, mạnh dạn mời cấp trên đi ăn, hẳn là phải có chuyện gì đây. Khoảng hai tháng trước, có lần Vương Tây Tây chơi game nên máy tính bị nhiễm virut rồi đột nhiên gặp trục trặc. Đúng hôm đó, Lý Dương lại nhận được nhiệm vụ của cấp trên, anh yêu cầu cô lấy một file báo cáo lưu trong máy tính. Thời gian gấp quá, cô vừa mò mẫm vừa rối quýnh lên, suýt phát khóc. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, không những cô không biết ăn nói thế nào với Lý Dương mà còn bị cấp trên của Lý Dương là Chu Quý Tam chủ nhiệm bộ phận kế toán khiển trách. Bất thình lình lão đẩy cửa đi vào, phát hiện tập tin lão cần đang bị mắc kẹt ở máy cô. Giá mà lão trực tiếp phê bình thì cô cũng ngoan ngoãn nhận lỗi, sau đó sẽ giải thích sự việc để tự gỡ tội. Nhưng lão đã gọi Lý Dương đến phòng làm việc mắng cho một trận như tát nước vào mặt; còn cô, lão chẳng thèm nói lấy một câu mà chỉ đưa mắt lườm một cái. Trong tập đoàn CC, chỉ tính riêng bộ phận kế toán đã có khoảng một trăm người chia làm bảy tám phòng, tương ứng có bảy tám trưởng phòng đều dưới quyền lão. Người có quyền sinh quyền sát này nhìn cô với ánh mắt sắc như vậy, liệu cô có thể tiếp tục sống được ở đây hay không là điều không thể biết trước.

Trong tình huống cấp bách này, Lý Dương đã phải ra tay. Thời đại học, anh không học môn sửa lỗi máy tính, chuyên ngành của anh là tài chính quốc tế, làm về lĩnh vực kế toán, nhưng anh đã tự tìm tòi học hỏi, nắm được những kiến thức cơ bản về cả phần cứng và phần mềm máy tính, nên nhiều lúc qua mặt cả chuyên gia IT, trong cơ quan ai nấy cũng nể phục. Thế nên một khi cao thủ đã ra tay thì không đến nửa giờ, rắc rối to tướng đã được giải quyết ngon lành. Đối với Lý Dương, cứu Vương Tây Tây cũng chính là tự cứu mình; bởi lẽ, cô là cấp dưới của anh, vấn đề do cô gây ra sẽ làm ảnh hưởng tới hiệu quả công việc, khi truy cứu trách nhiệm thì chính anh cũng không tránh khỏi liên lụy.

Công việc của ngày hôm ấy tuy bị chậm một chút, song anh đã có lời giải thích thỏa đáng với lãnh đạo. Có điều anh không thể để cho Vương Tây Tây nghĩ, phạm sai lầm là không phải chịu trách nhiệm. Dĩ nhiên, anh chỉ là một trưởng phòng kế toán cỏn con, không thể hơi một tí là trút hết bực tức khó chịu lên đầu cấp dưới, anh chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở để cô ý thức được sự việc sẽ có hậu quả nghiêm trọng như thế nào, nhưng cũng không làm cho cô có cảm giác thất vọng nặng nề, dẫn đến mất lòng tin vào sự độ lượng của cấp trên, vì dù sao Vương Tây Tây cũng mới ra trường, không thể ngay lập tức đòi hỏi cô phải hoàn hảo.

Sự việc trôi qua đã lâu, Lý Dương không còn nhớ nữa, nhưng Tây Tây thì lúc nào cũng áy náy vì đã để Lý Dương bị liên lụy. Thế nên cô tha thiết mời anh đi ăn thay cho lời cảm ơn. Lý Dương đã từ chối khéo hai lần, vậy mà cô vẫn không có ý bỏ cuộc.

Mọi người đều công nhận Tây Tây Ià cô gái xinh đẹp nhất cơ quan. Một cậu còn kháo rằng, cô gái xinh đẹp này ở bên ngoài rất kiêu hãnh, đôi mắt đen láy hình hạnh nhân mang vẻ đẹp hút hồn, luôn nhìn thẳng về phía trước, chẳng thèm đoái hoài đến những người đàn ông đi bên cạnh. Vẻ trong sáng, thuần khiết của đôi mắt ấy có sức hấp dẫn lạ lùng khiến người ta không thể không chao đảo. Dùng hai từ “hút hồn” để miêu tả đôi mắt của cô quả là xác đáng. Nhưng Vương Tây Tây không chỉ dùng đôi mắt hút hồn ấy liếc nhìn cấp trên mà cái miệng nhỏ xinh của cô cũng nhiều lần tán tụng Lý Dương trước mặt mọi người, nào là: Trông anh giống hệt Hyun Bin, tính cách cũng giống Hyun Bin (dù sao cũng không ai biết con người Huyn Bin như thế nào), nhất là đôi mắt một mí, mỗi khi anh chăm chú vào việc gì đó thì đôi mắt sáng chói như ánh mặt trời, gương mặt cá tính rất đàn ông và cả khóe miệng cong cong đầy duyên dáng, không cười thì thôi, chứ anh cười một cái là đủ làm đám con gái trong công ty rụng rời tay chân, v.v…

Tuy những lời tán tụng này nghe hơi nổi da gà, nhưng nó lại được thốt ra từ khuôn miệng duyên dáng của một cô gái xinh đẹp nên hoàn toàn có thể chấp nhận được. Đã vậy, cô không hề che giấu vẻ bướng bỉnh, thách thức qua ánh nhìn quyến rũ hướng về Lý Dương. Anh nghĩ nếu mình còn độc thân thì thế nào cũng sẽ tung hứng đôi ba câu với cô bé này, nhưng bây giờ thì tốt nhất là giữ mồm giữ miệng kẻo lại sinh ra chuyện thị phi.

Mặc cho Vương Tây Tây công khai hay kín đáo bày tỏ tình cảm, Lý Dương cũng chỉ trả lời nửa đùa nửa thật: “Nhóc con biết cái gì chứ? Không thấy anh đang bận sao? Thôi, đừng nhiễu sự nữa, đi đi…”.

Lý Dương không nhận lời mời đi ăn của Vương Tây Tây vì thứ nhất chuyện lần trước vốn là phận sự của đàn ông, để người ta mời đi ăn thì không hay lắm; thứ hai, một người đàn ông đã có gia đình đi ăn cùng cô gái trẻ độc thân thì thực không ổn; thứ ba, một người đàn ông có thâm niên công tác mười năm đi ăn cùng một cô gái mới đi làm mà để cô gái trả tiền thì quá mất mặt, còn giúp cô trả tiền thì cũng hơi lố. Vả lại Lý Dương cũng nghĩ, nhiều khi muốn đưa vợ con mình đi ăn nhà hàng mà còn không được, giờ mình có tư cách gì mà dối vợ lừa con để mời một tiểu cô nương trẻ trung xinh đẹp đi ăn bữa tối lãng mạn ở bên ngoài?

Mấy lý do trên khiến Vương Tây Tây không thể mời anh đi ăn.

Nhưng anh từ chối lời mời cũng khéo lắm. Dĩ nhiên cách từ chối cũng tùy thuộc vào từng đối tượng. Nếu là một người khác, chắc chắn anh sẽ gắt lên rằng: “Ăn uống gì chứ? Tranh thủ thời gian làm tốt công việc của mình đi, đừng có lôi kéo tôi vào những chuyện vô bổ!”. Nhưng với Vương Tây Tây thì khác, cứ nhìn vào đôi mắt hút hồn ấy, là anh lại không nỡ buông ra những lời khó nghe, mà chỉ viện cớ lấy lệ, không dứt khoát mà vẫn mơ hồ đem lại cho cô tia hi vọng. “Có mấy người bạn mời anh đi ăn rồi, thôi để hôm khác nhé, được không?”. Anh khẽ mỉm cười, giọng nói ấm áp. “Thế cũng được, em sẽ đợi đến khi không còn ông bạn nào mời anh đi ăn nữa.” Vương Tây Tây mỉm cười, thoăn thoắt chạy ra chỗ khác.

Mỗi lần nhìn Tây Tây, Lý Dương lại có cảm giác như được ngắm một cành hoa xinh đẹp giữa chốn bùn lầy. Mặc dù, anh không cho phép mình xao lòng, song thực tình anh vẫn rất vui.

3

Giờ nghỉ trưa, Lý Dương có buổi tụ tập với mấy anh em ở phòng kế toán Số 3 để khao vụ sáu nghìn tệ tiền thưởng cách đó không lâu. Lộc bất tận hưởng, âu vốn là lẽ đương nhiên! Hơn nữa công việc của phòng 7 với phòng 3 lại có quan hệ mật thiết với nhau, nên mời mọi người một bữa cũng là việc nên làm. Mời phòng 3 thì tất nhiên phòng 7 cũng đi cùng, ngoài một chị bụng dạ ậm ạch nên phải ở nhà ra, còn lại tất cả mọi người đều đi.

Trong chín nhân mạng phòng 3, thì có đến năm cậu thanh niên đang tuổi ăn tuổi lớn. Có lần một đồng nghiệp trong cơ quan mời cả bọn đến ăn tân gia, bàn tiệc cho tám người nhưng chỉ có năm người tới, thế mà họ vẫn đánh chén sạch sẽ.

Rút kinh nghiệm, nên Lý Dương không dại đưa họ tới khách sạn; bỏ tiền túi ra nạp đầy dạ dày của mấy anh chàng này thì thực là không kham nổi. Vào nhà hàng bình thường thì cũng phải mất đến hơn hai nghìn tệ. Hai nghìn tệ là mất toi một cái điện thoại di động rồi. Thế là anh đưa mọi người đến cửa hàng lẩu tự chọn, mỗi người 58 tệ, khuyến mãi đồ uống. Vào đó, khoảng một nghìn tệ là hết đất rồi.

Người của hai phòng vừa khéo hai bàn. Thường ngày, ngoài Vương Tây Tây, đám đàn bà phòng 7 rất bay đấu đá nhau, nhưng khi ra ngoài giao lưu, họ lại e thẹn gắp thức ăn cho nhau, lịch sự đến ngỡ ngàng. Đám con trai phòng 3 thì nhanh nhảu đứng dậy đi lấy đồ ăn, chỉ trong nháy mắt, đĩa lớn đĩa bé xếp kín mặt bàn ăn. Một chị nhìn thế trận này, kinh ngạc nói:

– Giời đất ơi, các cậu lấy nhiều như thế, liệu có ăn hết không?

Một cậu chàng cười ha hả, tiếp lời:

– Ồ, ngần này mới chỉ là mở màn thôi, tiệc chính còn chưa bắt đầu đâu!

Nghe khẩu khí này, Lý Dương như được trở về thời đại học mười năm trước, anh cười cười, nâng cốc tuyên bố:

– Chạm cốc nào! Hôm nay mọi người cứ ăn uống thoải mái nhé…

Khi ăn đến lượt thứ ba thì quản lý cửa hàng lẩu tự chọn bắt đầu để mắt đến. Anh ta cố ý chạy tới bàn Lý Dương dò xét, vì ba mươi đĩa thịt bò, thịt dê trên bàn ăn đều đã được đánh sạch bay. Cứ như thế này thì nhà hàng cầm chắc lỗ to.

Lúc thấy người quản lý cửa hàng cau có nhẩm đếm mấy đĩa thịt trên bàn, Lý Dương muốn độn thổ vì ngượng, nhưng anh vẫn bình tĩnh mỉm cười với cậu ta:

– Sao thế? Có chuyện gì vậy?

Ban đầu, cậu quản lý còn tươi rói khi thấy Lý Dương dẫn một huyện người tới ăn, nhưng lúc này nụ cười của cậu đã trở nên méo xệch:

– Không, không có chuyện gì đâu! Sức chiến đấu của các vị thật là hiếm thấy, tôi chỉ tò mò một chút thôi!

Lý Dương đứng lên trần tình:

– Cậu ngồi xuống uống một cốc nhé, tôi mời! Anh em tôi vốn quen ăn thùng uống vại, nếu có chỗ nào không thỏa đáng, chúng tôi sẵn lòng trả thêm tiền, cậu thấy thế nào?

– Chúng tôi mở cửa nhà hàng đã bao nhiêu năm nay, làm ăn có nguyên tắc, nếu các anh có sức thì yêu cầu bao nhiêu cũng được, một xu cũng không thu hơn…

Cậu quản lý nói xong thì bỏ đi, Lý Dương nhìn các chàng trai vẫn đang say sưa ăn uống, anh mượn cớ ra ngoài hút điếu thuốc rồi lẳng lặng ra quầy bar thanh toán hóa đơn, về trước.

Nếu như ở lại thì có lẽ anh cũng chẳng biết giấu mặt vào đâu. May mà hôm nay là thứ Sáu nên mọi người không mặc đồng phục, không thì một đám người như ma đói mà bị người ta phát hiện ra là nhân viên của tập đoàn CC thì thật chẳng ra làm sao. Chắc lần sau, anh cũng không dám dẫn mọi người đến đây ăn nữa, bản thân anh cảm thấy mất mặt với nhà hàng lắm rồi.

Đi được một đoạn, Lý Dương rút điện thoại ra kiểm tra chế độ cuộc gọi. Buổi sáng, anh bận họp nên đã tắt chuông, sau đó lại mải miết các loại giấy tờ nên quên chưa chỉnh lại chế độ bình thường. Trên màn hình quả nhiên có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới. Trong đó, có một số điện thoại mang mã vùng quê anh, nhưng không phải là số máy của bố mẹ anh. Anh gọi lại, đầu dây bên kia là giọng nói của một người phụ nữ xa lạ.

– Alô… xin hỏi ai vậy? – Lý Dương hỏi.

– Cậu là Lý Dương đúng không?

– Vâng, là tôi đây. – Lâu rồi chưa có ai hỏi chuyện với Lý Dương bằng giọng quê đặc sệt đó nên anh cảm thấy vui vui.

– Ta là dì của cháu đây.

Lý Dương thấy hơi lạ, đã nhiều năm nay rất ít người qua lại với nhà anh. Bố anh mắc bệnh mãn tính, nhưng cái chính là ông không có địa vị xã hội nên mẹ anh cũng vì thế mà bị họ hàng bên ngoại lánh mặt.

– Ồ, dì, dì gọi điện cho cháu có chuyện gì vậy? – Đon đả chào hỏi nhưng trong bụng Lý Dương thì thắc mắc không hiểu sao tự dưng dì lại gọi điện thoại cho mình.

– Lý Dương, ta có chuyện muốn nhờ cháu giúp đây.

– Vậy ạ, dì nói đi. – Lý Dương bỗng chột dạ, không phải anh không trọng nghĩa mà quả thực anh không có nhiều khả năng giúp đỡ như vậy. Trong mắt những người ở quê, anh là nhân viên của một tập đoàn giàu có, thế nhưng họ đâu biết rằng, bươn chải nhiều năm trong thành phố này, đến giờ anh vẫn chưa có gì trong tay.

– Bát Bát nhà dì sắp kết hôn, – Dì nói. – Bát Bát ấy mà, cháu nhớ chứ? Nó là em họ cháu đấy, tháng sau nó kết hôn rồi.

– Vâng, thế ạ! Lý Dương rầu rĩ nghĩ, lại sắp phải gửi tiền mừng cưới rồi đây.

– Cháu gửi cho dì ít tiền đi, Bát Bát làm đám cưới gấp mà ta với dượng cháu lại vừa mới mua nhà vào năm ngoái, thành thử bây giờ trong nhà không có tiền.

Bà dì không khẩn thiết nhờ giúp đỡ mà thẳng thừng yêu cầu Lý Dương cho tiền, trong khi bố mẹ anh chẳng bao giờ làm như thế. Đã nhiều năm không qua lại, sao bà ấy lại có thể nói với anh bằng cái giọng như vậy chứ?

– Đám cưới gấp? Bát Bát bao nhiêu tuổi rồi dì? – Lý Dương bực bội hỏi.

– Nó hai mươi tuổi rồi, vừa ra phố làm thuê được mấy tháng thì mang về một cô gái, hiện giờ đang ở nhà dì đấy. Bất luận thế nào thì năm nay cũng phải lo chuyện cưới xin cho chúng nó.

– Dì cần bao nhiều tiền? – Lý Dương nhíu mày.

– Tổ chức đám cưới bây giờ cũng phải ngót nghét năm sáu vạn tệ. Hiện giờ, ta với dượng cháu không có lấy nổi một vạn.

– Dì để cháu suy nghĩ thêm đã nhé.

– Thế cũng được ta đợi cháu gọi lại.

Lý Dương cúp máy.

Anh chán chường ngồi xuống chiếc ghế băng bên đường. Để giải tỏa tâm trạng, anh hướng tầm mắt đến dãy núi trải dài vô tận cách đó không xa. Thanh Đảo có ba mặt giáp núi, một mặt giáp biển, nên ở đầu trong thành phố cũng đều có thể trông thấy những dãy núi tuyệt đẹp. Mùa đông không quá giá lạnh, mùa hạ không quá nóng bức; mùa xuân, hoa anh đào xòe cánh nom như những ráng mây mềm mại, tỏa hương thơm tràn ngập thành phố. Có lẽ, trong thành phố này, điều duy nhất đem lại sự thư thái cho anh là những hàng cây trải dài tít tắp, những rặng núi xanh rờn hiện rõ sau cơn mưa…

Chợt có hai chiếc ôtô đỗ lại bên đường. Họ không biết luật giao thông sao? Đỗ xe trái quy định sẽ bị phạt một trăm tệ, lại còn phải mất công mất việc đến ngân hàng nộp phạt nữa chứ. Nhưng khi cửa xe bật mở, Lý Dương mới cảm thấy sự lo lắng của mình thật ngớ ngẩn. Hai thanh niên bước ra đều mặc quân phục cảnh sát, người đi xe Fox chừng 30 tuổi; còn người đi SRV chỉ tầm 20. Đúng là xe cảnh sát có khác, có chỗ nào mà họ không dám đỗ chứ? Họ làm gì ở đây nhỉ? Có ông sếp bự nào tới Thanh Đảo chăng? Sao không thấy báo chí đưa tin, cũng chẳng nghe ai bàn tán. Lý Dương nghĩ ngợi vẩn vơ: Chắc có công việc đột xuất nên hai người kia mới phải chạy ra đây bằng xe riêng. Cậu trẻ tuổi kia chắc chưa có vợ, thế mà đã tậu được ôtô rồi, tuy không phải là dòng cao cấp, nhưng dù sao cũng là bốn bánh. Còn người đi xe Fox, chắc đã có nhà riêng chứ không như mình, sống trong gác xép, tiền đâu mà dám nghĩ tới chuyện mua xe chứ.

Chợt có hai người phụ nữ trẻ đi qua, họ tủm tỉm cười với anh, rồi thì thầm câu gì đó, mà anh chỉ loáng thoáng nghe được hai từ “đẹp trai”. Từ nhỏ, Lý Dương đã nổi tiếng “sát gái”, chỉ cần anh quơ tay ra là vơ được cả tá cô. Anh mỉm cười thầm nghĩ: Đàn ông lăn lộn kiếm tiền, cắn xé nhau để thăng tiến chẳng phải nhằm mục đích kén vợ sao? Mình đã chừng này tuổi đầu, ăn mặc lôi thôi lếch thếch, ngồi vạ vật đầu phố góc phố, ấy vậy mà vẫn có người đẹp ngoái lại nhìn, thật không tệ. Có khi các cô nghĩ anh có phong thái nghệ sĩ chăng?

Lý Dương đứng lên đi về phía trạm xe buýt. Số anh vẫn còn may, chẳng mấy chốc anh đã lên được một chiếc xe buýt đi về phía trung tâm điện gia dụng Suning.

Ngoài cuộc gọi nhỡ của bà dì, điện thoại của anh còn dày đặc cuộc gọi nhỡ và tin nhắn mới của Điền Ca. Lúc sáng, cô bảo anh sắp xếp thời gian đi xem nhà cùng cô. Tất nhiên anh không nhận lời. Không phải là anh không muốn mua nhà mới để vợ con đỡ khổ mà quả thực anh không biết phải giải thích thế nào với vợ. Sau bao nhiêu năm vất vả anh và Điền Ca mới gom đủ hai mươi vạn tệ, vậy mà… Nhưng dù sao anh chỉ mất hai mươi vạn tệ, còn Ngụy Xuân Phong thì mất cả mạng sống quý báu của mình.

Lý Dương biết, trước mắt vợ chồng anh không thể mua nhà. Nếu Điền Ca nhất quyết muốn đi xem thì cứ để cô ấy đi, chẳng qua là lại mỏi chân chạy theo đám môi giới, coi như là tập thể dục vậy. Tình thế này buộc anh phải tìm mọi cách trì hoãn việc mua nhà. Trước đây, bất cứ khi nào Lý Dương thấy có cuộc gọi nhỡ, đặc biệt là cuộc gọi nhỡ của vợ, anh đều gọi lại ngay, thế mà hôm nay, cứ hễ là cuộc gọi của Điền Ca anh đều không trả lời. Anh không thể nghe máy thì cô lại nhắn tin tới tấp:

“Anh mau tới khu chung cư Nguyệt Quang Sơn Sắc xem nhà nhé!”

“Đi muộn là người ta tranh mất đấy, lần này mà thất bại thì cả đời chúng mình không mua nổi nhà đâu…”

Hễ động tới vấn đề nhà cửa là lòng anh thắt lại vì lo lắng, các dây thần kinh căng như dây đàn, đầu óc thì muốn nổ tung. Lý Dương không nghĩ ngợi gì nữa, xóa sạch những tin nhắn của Điền Ca, anh định mọi việc cứ để về nhà rồi tính, nói là không thấy chuông điện thoại, sau đó lựa thời cơ nói thật với vợ. Điều Lý Dương lo lắng không phải là Điền Ca có thông cảm hay không, mà quan trọng là sức chịu đựng tâm lý của cô. Cơ hội nào, thời điểm nào, cách thức nào để nói sự thực tàn khốc này đây. Mỗi lần đưa tiền mừng cưới, tiền phúng viếng, Điền Ca còn tiếc hùi hụi, huống hồ hai mươi vạn tệ thì cô còn đau đớn thế nào.

Để bớt áy náy trong lòng, Lý Dương tranh thủ giờ nghỉ trưa đi tới trung tâm điện gia dụng Suning, mua quà tặng vợ. Mặc dù đã đưa hết tiền thưởng cho Điền Ca, nhưng trong túi anh vẫn còn thẻ tín dụng, về chi tiêu cá nhân, anh vẫn có quyền tự chủ.

Bình luận
× sticky