Trước khi gặp Quảng Vận, Lệ Sảnh đã hẹn gặp Tích Tích. Lần trước Tích Tích nói “vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa”, Lệ Sảnh cảm nhận được sự khinh miệt từ ánh mắt của cô vì không muốn ngồi cùng người tình của chồng mình, dù chỉ một phút. Nhưng khi Tích Tích nghe Lệ Sảnh thông báo “tôi đã tìm được manh mối về số tiền đó”, cô lại tích cực hợp tác với Lệ Sảnh.
Lệ Sảnh cần xác nhận trong vòng một năm trở lại đây, Quảng Vận có móc nối với công ty Ngụy Thị trong dự án nào đó hay không. Tích Tích hỏi ngay Trương Duệ rồi trả lời cô:
– Có, nhưng chưa kịp triển khai.
Ánh mặt trời mùa hạ chiếu trên mặt biển màu xanh lam như dải lụa. Một làn gió nhẹ lướt qua cũng có thể làm mặt biển gợn sóng, đưa con người vào nỗi buồn hiu hắt.
Lệ Sảnh dừng xe ở bãi đỗ xe bên bờ biển, cô tiến từng bước về phía nhà hàng Hải thượng Nhân gian. Nhà hàng thủy tọa xinh đẹp ba mặt bao quanh bởi nước biển, bên trong trang trí lịch sự trang nhã, chất lượng phục vụ tuyệt hảo. Đa số dân thường ít khi bén mảng đến đây vì nhà hàng ở xa khu vực nội thành, giao thông không tiện; hơn nữa các món ăn đều rất đắt, riêng một đĩa cải xào không cũng có giá năm sáu chục tệ. Những cái mà nhà hàng này bán là không gian và thái độ phục vụ, chứ không phải là đồ ăn. Lệ Sảnh nhìn bãi đỗ xe rộng thênh thang kín mít ôtô, chợt nghĩ người giàu trong thành phố hóa ra nhiều vô kể.
Bước đi trong làn gió biển nhè nhẹ, Lệ Sảnh cảm thấy buồn tê tái. Phong cảnh hữu tình khẽ đánh thức miền ký ức đang ngủ yên, cô chợt nhớ lại những ngày ở bên Xuân Phong, anh thường xuyên đưa cô đến đây ăn trưa vì cô rất thích không gian và cách phục vụ của nhà hàng. Ở đây, cô được tiếp đón như một vị khách quý, thực sự giàu có. Từ khi Xuân Phong qua đời, cô chưa quay lại nơi này, bởi lẽ không có người bạn nào hào phóng mời cô, còn Tông Nguyên mặc dù không phải là người nghèo túng, anh từng đến đây ăn nhưng lại nói với giọng rẻ rúng: “Có bệnh mới tới chỗ đó ăn. Trừ phi có người đãi thì đi.”
Quảng Vận là khách quen của nhà hàng, sớm đã quen dùng cơm hạng sang nên khi Lệ Sảnh ngỏ lời mời lão đến đây, lão hồ hởi nhận lời ngay. Dù sao người ta chịu ra đây là nể mặt cô rồi, cô không thể để cho người ta trả tiền nhưng vừa nghĩ tới hóa đơn thanh toán tiền cô đã xót ruột bấm bụng chịu đựng. Lần trước hai người gặp nhau, Xuân Phong làm chủ tiệc, cả nhóm cùng đi chơi golf, sau đó anh lái xe đưa mọi người tới đây ăn hải sản tươi.
Chuyện xảy ra cách đây một năm, lần này gặp lại Cuc trưởng Vận, Lệ Sảnh vẫn tỏ ra tôn trọng lão.
Lệ Sảnh tôn trọng Quảng Vận vì, thứ nhất tuổi của lão lớn gấp đôi tuổi cô. Đúng ra cô phải gọi Quảng Vận là chú xưng cháu. Tuy nhiên, ở trước mặt lão tuyệt đối không được thốt ra từ “chú”, bằng không lão sẽ rất khó chịu. Người đàn ông này cũng năm mươi bảy năm mươi tám tuổi rồi, tóc nhuộm đen nhánh, răng vàng ệch nhưng lão đâu đã chịu thừa nhận mình già. Lần trước Quảng Vận đi cùng một cô gái đôi mươi mà vẫn cứ một điều anh hai điều anh ngọt xớt. Thứ hai, Quảng Vận xuất thân từ một gia đình tiểu tư sản ở thành phố khác phiêu dạt đến Thanh Đảo, từ chỗ làm cán bộ trong cơ quan nào đó của thành phố, sau hai ba chục năm phấn đấu, lão ngoi lên làm cấp trên, đi tới đâu cũng được người ta tiếp đãi như thượng khách, không thông minh tài trí thì làm sao có thể hô mưa gọi gió, nên cô càng phải tôn trọng lão.
Trước khi Quảng Vận bước vào cửa, Lệ Sảnh lấy điện thoại trong túi xách ra, bật chế độ ghi âm.
– Anh Vận! – Lệ Sảnh rót đầy một chén rượu Ngũ lương đã được cất ủ mười năm để mời khách. Cô nhớ Xuân Phong từng nói, Cục trưởng Vận rất sành rượu, ngoài loại rượu này ra, lão không uống một giọt rượu nào khác. – Em biết anh rất bận, thế mà vẫn quấy rầy anh. Em áy náy lắm.
– Ha ha, Tiểu Sảnh. – Cục trưởng cười to, – Ở trước mặt anh, em không cần nói những lời khách sáo đó đâu, có chuyện gì em cứ nói thẳng ra.
– Thấy tinh thần anh sảng khoái như thế, em càng ngại quá. Chuyện này thực sự là rất khó mở miệng, em không nói ra được anh ạ.
– Hô hô, cô nàng này, đã kéo người ta ra đây rồi còn ra vẻ không tiện mở miệng? Em gặp khó khăn gì nào? Nói đi, về công việc hay là về cuộc sống?
– Anh đã không xem em là người ngoài, vậy thì em nói thẳng, có chỗ nào mạo phạm, anh đừng trách em nhé.
– Nói nhiều lời thừa làm gì? Nói thẳng, nói thẳng ra.
Lệ Sảnh nâng chén trà lên, lấy trà thay rượu kính Cục trưởng, đợi lão ta uống một hơi cạn sạch chén rượu, cô khẽ nhấp một ngụm trà, ra vẻ lấy can đảm:
– Mấy dự án nằm trong quyền hạn của anh, sao anh không chịu cho công ty Ngụy Thị một phần?
Ánh mắt của Cục trưởng lóe lên vẻ ngạc nhiên và sửng sốt, nhưng lão nhanh chóng lấy lại sắc thái bình thường:
– Hôm nay em hẹn anh ra đây là vì chuyện này?
– Đây là một lý do.
– Ngụy Thị không còn từ lâu rồi, giải thể rồi.
– Trước khi giải thể thì sao?
– Từ năm ngoái đến năm nay có ba dự án là tòa nhà xx, quảng trường xx, cao ốc xx. Chúng có chung một đặc điểm là yêu cầu kỹ thuật khá cao, công ty Ngụy Thị không đáp ứng được. Anh cũng muốn giúp cậu ấy lắm chứ. – Quảng Vận tiện tay rút một điếu thuốc lá Hoàng Hạc lâu thượng hạng, lão châm thuốc, hít một hơi dài rồi nhả ra một làn khói trắng, nhíu mắt nói, – Cậu ấy rút khỏi chuyện này rồi.
– Anh à, hôm nay em hẹn anh ra còn có chuyện khác muốn nói, nhưng chỉ e mạo phạm đến anh, em không biết phải mở miệng thế nào cho phải.
– Ôi dào! Chuyện gì? Nói thẳng ra được rồi.
– Trước khi Xuân Phong xảy ra chuyện, anh ấy có đưa cho anh mượn cái gì không?
– Cái gì là cái gì? – Quảng Vận ngơ ngác.
– Một món tiền. – Lệ Sảnh cắn răng nói toẹt ra. – Để lấy được dự án của anh, Xuân Phong đã đưa trước thù lao cho anh.
– Cái gì? Em nói cái gì hả? – Dường như Quảng Vận chưa nghe rõ.
– Xuân Phong đã đưa cho anh một món tiền. – Lệ Sảnh biết, nói như thế này chẳng khác nào đâm mũi dao nhọn vào người ta mà không thu lại được, hậu quả ắt là một mất một còn. Dĩ nhiên cô cần phải sống, chỉ có cách tìm ra tung tích số tiền đó cô mới thoát khỏi cơn ác mộng. Để giải cứu bản thân, cô làm sao đẩy được người trước mặt rớt xuống vách núi? Huống hồ Quảng Vận là người chẳng vừa, cô chỉ cần lão trả lại tiền hoặc thừa nhận chuyện này thì mọi việc đều êm đẹp.
– Tiểu Sảnh, em có ý gì? – Ánh mắt gian giảo và sắc nhọn của lão ta xuyên thấu làn khói thuốc mờ ảo, hướng thẳng vào cô.
– Em không có ý gì. – Lệ Sảnh gượng cười, – Em chỉ muốn xác nhận chuyện kia.
– Hừm… – Bầu không khí êm ả bỗng thay đổi đột ngột. Cục trưởng Vận dí tắt nửa điếu thuốc trong tay, châm một điếu mới, nét mặt như chùng xuống, – Hôm nay em hẹn anh ra chính là vì vấn đề này? Vậy trước tiên anh phải hỏi em một câu, em đứng trên cương vị nào? Thay mặt cho ai tới đây? Là nhân viên của công ty Ngụy Thị hay là người nhà của Xuân Phong? Em có đáng được nói những chuyện này với anh không? Em làm cho người khác khó hiểu đấy.
Quảng Vận đã nói đến nước này thì Lệ Sảnh việc gì phải nể nang nữa. Cô tôn trọng lão nhưng lão không biết điều, chẳng những không tôn trọng, mà ngược lại, còn sỉ nhục cô.
Điều này cũng chẳng có gì là lạ. Trong chốn quan trường hiểm ác, để leo lên được vị trí ngày hôm nay không biết Quảng Vận đã giẫm đạp lên bao nhiêu người, tay dính máu bao nhiêu lần. Khi xử lý những chuyện liên quan đến lợi ích cá nhân, lão chẳng có tình có nghĩa gì hết, Lệ Sảnh cần gì phải khách khí với loại người này? Hơn nữa, lão cũng ngấp nghé về vườn rồi, khả năng thăng tiến cực kỳ thấp. Lệ Sảnh dám chắc, trước khi Quảng Vận về vườn, cô chẳng bao giờ cần nhờ vả lão và cô cũng không có bất cứ mối quan hệ thực dụng nào với lão. Cho nên Lệ Sảnh không đủ nhẫn nại ngồi nói chuyện vòng vo với Quảng Vận, lão muốn chơi ván bài lật ngửa thì cũng được thôi.
Lệ Sảnh nhìn thẳng vào mắt Quảng Vận, nói dứt khoát:
– Anh là người thông minh nên em không vòng vo làm gì. Trước khi Xuân Phong xảy ra chuyện, anh ấy đã đưa cho anh mượn một món tiền, nhưng cuối cùng chuyện làm ăn không thành. Vậy anh phải trả lại tiền cho người ta thì mới thỏa đáng chứ?
Đi vào vấn đề chính, Lệ Sảnh dùng kế thăm dò. Nếu Quảng Vận thực sự lấy tiền thì chắc chắn sẽ chột dạ, vì lão không biết đích xác trong tay cô đang nắm quân bài nào. Nhưng gừng càng già càng cay, lão không hề có biểu hiện lo lắng mà ngược lại còn thẹn quá hóa giận. Quảng Vận nhìn chòng chọc vào Lệ Sảnh, hạ thấp giọng:
– Lệ Sảnh, rốt cuộc chuyện này là thế nào? Đầu óc em tỉnh táo đấy chứ? Em biết mình đang nói gì không?
– Em nói, trước khi Xuân Phong xảy ra chuyện, anh ấy đã đưa cho anh một món tiền, anh không làm được việc thì nên trả lại tiền.
– Ăn nói hàm hồ! Dựng chuyện! Phỉ báng! Vu khống! Em nói như vậy là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy, biết chưa? – Khi Quảng Vận sửng cồ, quăng ra những câu này, lão ngó trước ngó sau xem có chỗ nào gắn camera hay không.
Quảng Vận dí tắt điếu thuốc, đứng dậy, xô cửa đi thẳng. Mặt lão bừng bừng tức giận, không thèm chào Lệ Sảnh một tiếng.
Một mình Lệ Sảnh ngồi ngây trong phòng, chừng chục phút sau cô ra thanh toán tiền.
2
Lệ Sảnh lo lắng Tông Nguyên nhận thấy tâm trạng khác thường của mình nên chiều hôm ấy cô gọi điện bảo anh rằng, bố cô có chút chuyện rắc rối, cần cô về xử lý, buổi tối cô ngủ lại bên đó luôn. Tông Nguyên vui vẻ đồng ý, dặn cô đi đường phải chú ý an toàn, nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Tan ca, Lệ Sảnh lái xe đến một khu chung cư ở phía đông thành phố Thanh Đảo.
Ở đó có một căn hộ của cô, gồm hai phòng ngủ. Năm thứ hai cô quen Xuân Phong, nhờ anh tài trợ mười vạn tệ tiền thủ phó, cô đã mua được nhà. Trước đó cô cũng có một căn hộ second hand ở khu chung cư Phúc Lĩnh, phía bắc đường Phúc Châu. Lúc mua căn hộ này, cô đang yêu một bác sĩ trong bệnh viện. Người đó đã có gia đình, vì vụng trộm với cô nên anh ta luôn cảm thấy hổ thẹn trong lòng, không hổ thẹn với vợ thì lại hổ thẹn với người tình. Dù hai người hẹn hò kín đáo trong nhà nghỉ nhưng anh ta vẫn có cảm giác không an toàn. Lệ Sảnh nhận thấy hai người không có hi vọng tiến tới hôn nhân và cô cũng không có ý định cặp kè lâu dài với bác sĩ này nên đưa ra yêu cầu mua nhà, anh ta buộc phải chi viện tiền thủ phó. Về quan hệ bồ bịch, một khi phụ nữ chủ động nói chuyện tiền bạc thì đàn ông không thể gắn bó lâu dài; vì thế, tình cảm của hai người phai nhạt dần rồi chấm dứt quan hệ, gần như không đi lại với nhau nữa.
Sau đó Lệ Sảnh có Xuân Phong. Năm thứ hai quen Xuân Phong, Lệ Sảnh lên kế hoạch cải thiện điều kiện chỗ ở. Cô chuyển địa điểm từ phía bắc đường phúc Châu tới phía đông đường Hong Kong, diện tích từ 60m2 tăng lên 90m2, ra vào căn hộ phải quẹt thẻ từ, cuộc sống hoàn toàn khép kín. Cái ranh ma của Lệ Sảnh là ở đó, trước mặt người đàn ông mà mình thích cô không thể không cân nhắc đến vấn đề kiềm chế dục vọng, mặc dù dục vọng giống như một con thú dữ. Cô mua nhà căn cứ vào điều kiện kinh tế của “người yêu”, ví như căn hộ second hand 60m2 lúc đầu nằm trong một khu chung cư cũ, giá nhà rẻ nên khi trả thủ phó, tay bác sĩ kia không bị áp lực; sau khi cuộc tình kết thúc, cô bán căn hộ đó để hướng mục tiêu sang căn hộ 90m2 chứ không phải là trên 100m2, cho nên không cần cô nhắc đến chuyện tiền bạc, Xuân Phong cũng khẳng khái tặng mười vạn tệ để giúp người tình.
Xuân Phong và Lệ Sảnh có tình ý với nhau, quấn quýt ba năm chẳng mảy may thay đổi tình cảm vì chuyện tiền bạc. Thực ra về tiêu chuẩn chọn đàn ông, Lệ Sảnh coi trọng vật chất hơn cả, nếu không có tiền thì tình cảm tình yêu gì đó, chả có nghĩa lý gì hết. Với Xuân Phong cũng vậy, cô biết anh có chút tiền nên mới đi lại với anh. Tuy nhiên, cô đến với anh cũng không chỉ vì tiền, nếu chỉ vì tiền, hai người không thể tiến xa đến thế. Hơn nữa mối tình vụng trộm, không có tương lai, chưa có gì ràng buộc nhau, nếu chỉ vì chuyện tiền bạc, có lẽ tình cảm cũng sớm bị lụi tàn. Xuân Phong không cần lấy tiền mua tình, vì anh trẻ tuổi, tài cao, lại giàu có. So với Lệ Sảnh, anh không có điểm nào không xứng với cô. Biết bao nhiêu cô gái trẻ đẹp đeo bám anh, thế mà chỉ có mình cô lọt vào mắt anh, đó là may mắn của cô. Cô không có lợi thế về tuổi tác nên phải nghĩ cách tạo điểm mạnh cho bản thân, dùng tình cảm chân thành làm trái tim anh rung động rồi ràng buộc anh. Khi thực hiện tất cả mọi việc, cô không để cho tình cảm chi phối lý trí, làm xong bước đệm này, cô khôn khéo để anh phải chủ động, cam lòng trả giá vì mình.
Đây cũng là lý do vì sao Xuân Phong yêu cô say đắm. Cô không phải là người tình anh chăn dắt, ở trước mặt anh, cô có nhân cách toàn vẹn, có cuộc sống độc lập. Hai người ở bên nhau, hoàn toàn là vì sự hấp dẫn của tình yêu và khoái cảm, chứ không phải điều gì khác. Cả hai đều có chung sự cảm nhận về nhau. Đương nhiên cô cũng yêu anh. Không chỉ yêu anh ở điểm giàu có mà cũng yêu chính con người anh, những lúc cô gặp khó khăn, anh đều kịp thời đưa tay ra giúp đỡ. Có được tình yêu của anh cũng xuất phát từ tình yêu của cô dành cho anh, nói cách khác, họ thực sự yêu nhau.
Căn hộ đó vô cùng ấm áp, là nơi hai người từng ăn ở hạnh phúc với nhau, đến nay nó không có bóng dáng của anh nữa. Căn hộ cũng bị bố và bà mẹ kế Lệ Sảnh chiếm hữu rồi.
Chuyện xảy ra sau khi Lệ Sảnh kết hôn. Ông bố và bà mẹ kế sống mấy chục năm trong ngôi nhà cấp bốn tuềnh toàng ở xã Tây Trấn, đột nhiên có một ngày họ phá nhà rồi đi thuê nhà trọ để ở, hôm nào cũng xích mích với chủ nhà vì mấy tệ tiền điện nước và tiền sửa chữa các thiết bị đồ gia dụng cổ lỗ sĩ. Mấy năm sau, họ vẫn chưa xây xong nhà, trong khi đó Lệ Sảnh đi lấy chồng, căn hộ bỏ không nên ông bố ra mặt, hỏi mượn cô căn hộ một hai năm, cùng lắm là ba năm, đợi xây xong nhà thì họ sẽ chuyển đi. Lệ Sảnh biết chắc đây là ý của bà mẹ kế nhưng cô nghĩ mẹ kế chả là cái thá gì, từ nhỏ bà ta đã không đối xử tử tế với mình, có điều bố là bố đẻ, cô không thể trơ mắt nhìn bố mình phiêu bạt ở bên ngoài nên đành gật đầu đồng ý, thế là họ dọn về đây.
Lệ Sảnh muốn giữ lại một phòng cho riêng mình, cô định lấy chìa khóa phòng, xếp đồ dùng cá nhân vào đó, song ông bố nói khó:
– Con làm như vậy có thích hợp không? Con và mẹ con ở một phòng là được rồi, nếu em con về thăm nhà mà con khóa phòng này thì nó ngủ đâu.
Em trai Lệ Sảnh đang học đại học trong thành phố Thanh Đảo, cứ cuối tuần lại về nhà. Mặc dù hai chị em không cùng một mẹ sinh ra nhưng dù sao cậu ta cũng là con trai của bố cô nên không thể để cho ông khó xử. Căn hộ, tạm thời không có không gian riêng của Lệ Sảnh.
Kể từ khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Lệ Sảnh về nhà. Khi cô bước vào cửa, bố mẹ cô vừa ăn tối xong, họ đang chăm chú xem phim truyền hình dài tập. Trông thấy con gái, ông bố rất phấn khởi, hỏi cô ăn cơm chưa rồi bảo bà vợ chuẩn bị đồ cho cô ăn. Bà mẹ kế niềm nở bưng ra rất nhiều món. Lệ Sảnh xua xua tay nói không ăn, cô chỉ muốn đi nghỉ. Sau đó, cô chui tọt vào phòng của mình, tức là phòng cuối tuần em trai cô về ngủ. Ông bố theo sau ân cần hỏi thăm.
– Con giận Tông Nguyên?
Lệ Sảnh trả lời:
– Không, chúng con vẫn tốt mà bố, sao có thể giận dỗi được? Vừa rồi anh ấy đi công tác xa nhà, con và mẹ chồng ở cùng nhau cũng không có va chạm gì. Là con nhớ nhà nên muốn ngủ với bố mẹ một tối thôi.
Nghe Lệ Sảnh nói như vậy, ông bố cũng yên tâm, hai bố con nói chuyện đôi câu rồi ông bố ra ngoài để cô nghỉ ngơi, sáng mai còn đi làm.
Đêm đó Lệ Sảnh mơ thấy Xuân Phong.
Cô mơ thấy mình và Xuân Phong đi chơi trong tiết Thanh minh, họ đến một vườn cây anh đào, Xuân Phong gọi nó là khu vườn vui vẻ, những quả anh đào đỏ chót, sai trĩu trên cành…
Khi bình minh lên, Lệ Sảnh chợt tỉnh giấc. Cả ngày làm việc ở bệnh viện, hình ảnh về vườn cây anh đào cứ lởn vởn trong đầu làm cô cảm thấy bồn chồn không yên. Đến lúc hoàng hôn buông xuống, cô lái xe tới siêu thị B&Q mua một chiếc xẻng có kích thước trung bình, sau đó đi thẳng tới nơi được mệnh danh là quê hương của cây anh đào, phía bắc thành phố Thanh Đảo.
Trên đường đi, khi đi đến thôn xx cách phía bắc Cửu Thủy khoảng ba cây số, Lệ Sảnh cẩn thận giảm tốc độ đi chậm lại, xe lướt qua từng nếp nhà đơn sơ bình dị, xuôi theo dòng sông uốn khúc quanh co, rồi đi về phía đông chừng tám trăm mét, đến chỗ nước chảy hiền hòa, cô dừng xe trước rừng cây anh đào. Dòng sông ở trước cửa rừng đang vào mùa nước lên, mực nước dâng cao, làn nước vẫn trong veo. Bây giờ là giữa hè, mùa anh đào đã qua lâu rồi, trong rừng chỉ có những quả anh đào xanh ngắt, treo lủng lẳng đầu cành, thỉnh thoảng có làn gió mát rượi thổi qua khiến Lệ Sảnh cảm thấy khoan khoái. Mùa này, vào lúc hoàng hôn, trong rừng cây anh đào dường như không có một bóng người. Lệ Sảnh men sườn núi, chầm chậm đi về phía trước. Vì cô quên không đổi giày cao gót sang giày đế thấp nên bước đi tập tà tập tễnh, cũng may quãng đường không xa lắm, đi bộ mấy trăm mét là tới nơi.
Lệ Sảnh ngồi thụp xuống gốc cây anh đào, nghỉ ngơi lấy lại sức. Vườn anh đào trước mắt, có tất cả sáu cây, Xuân Phong bao thầu của người dân trong thời hạn mười năm. Ý tưởng này bắt nguồn từ một lần hai người đi chơi trong tiết Thanh minh.
Năm đầu tiên họ yêu nhau, vào tháng năm khi quả anh đào chín, anh đưa cô tới đây chơi, nếm thử quả anh đào và thưởng thức các món ăn của nhà nông. Trong lúc hưng phấn, cô nảy ra ý nghĩ lạ lùng:
– Ước gì em có cây anh đào của riêng mình, hằng năm đưa người thân và bạn bè tới ăn quả anh đào thì sung sướng thế nào anh nhỉ?
Xuân Phong cười ha ha, nói rằng:
– Có khó thực hiện không? Anh sẽ cho em thỏa lòng mong ước.
Nói rồi Xuân Phong tìm đến nhà bác nông dân, hỏi về các thủ tục liên quan tới việc cho thuê cây. Gia đình bác nông dân vui vẻ nhận lời cho thuê cây và còn miễn phí tiền chăm sóc cây. Họ đưa ra giá năm trăm tệ một năm, vì nhiều nhất mỗi cây anh đào chỉ cho giá trị sản lượng đạt bốn năm trăm tệ/năm. Xuân Phong cười nói:
– Cháu trả cho bác sáu trăm tệ một cây nhưng bác phải đảm bảo trông nom chúng thật tốt.
Bác nông dân vui mừng khôn xiết, cảm ơn rối rít. Bác ta lập tức đưa đôi tình nhân tới vườn cây anh đào chọn cây, họ chọn được sáu cây rồi làm hợp đồng, hai bên cùng ký tên. Đây là một ví dụ điển hình về sự cưng chiều của Xuân Phong dành cho Lệ Sảnh. Ký xong hợp đồng, cô kéo anh quay lại vườn cây, thích thú ngắm nghía.
Lệ Sảnh nhớ Xuân Phong từng nói:
– Trong vòng mười năm, sáu cây anh đào này đều thuộc về em, bất cứ lúc nào em cũng có thể đến đây và mang bạn bè theo nữa.
– Thuộc về em thì cũng thuộc về anh, thuộc về hai ta.
– Ừ, thì thuộc về hai ta,
– Anh có con dao nhỏ không? Anh có dám khắc tên hai đứa mình lên cây không?
– Có gì mà không dám? Để anh đi lấy dao.
Xuân Phong chạy ra xe lấy con dao gọt hoa quả rồi quay lại, đưa con dao nhỏ cho Lệ Sảnh:
– Tùy em, thích khắc thế nào thì khắc nhé.
Nửa năm sau đó, vào một buổi tối đầu mùa đông, bỗng nhiên Xuân Phong hẹn Lệ Sảnh đi làm một việc. Hai người đến vườn cây anh đào đìu hiu, tìm sáu gốc cây của mình. Trong màn đêm tĩnh mịch, không một tiếng người, chỉ nghe gió núi thổi vi vu xuyên qua đám lá cây, cô dùng điện thoại soi đường, anh đứng dưới gốc cây anh đào to nhất, dùng xẻng đào cái hố sâu chừng hai thước, chôn túi đồ được bọc kín bằng túi nilon. Sau đó anh lại lấp đất lên như cũ, giậm giậm mấy cái, vừa giậm chân vừa nói:
– Đây là tư liệu anh giao dịch với lão Vân, nó là vũ khí sắc bén để hạ bệ lão ta. Nhưng chưa đến thời khắc then chốt thì tuyệt đối không được mở cái túi đó ra. Tốt nhất cả đời cũng không phải mở nó ra, trừ phi cực chẳng đã, buộc lòng phải làm vậy.
Dường như anh nói với cô mà cũng là tự nói với chính mình.
Cô có linh cảm về chuyện gì đó không hay, nhưng không truy hỏi đến cùng, cô chỉ nhẹ nhàng hỏi anh:
– Sao anh phải chôn ở đây thế?
– Chỗ này an toàn nhất.
– Chị ấy có biết không? – “Chị ấy” hiển nhiên là vợ của Xuân Phong, Trần Tích Tích.
– Cô ấy không biết gì hết. Trước đây anh bảo quản nó trong két sắc, ở phòng làm việc. Về sau có quá nhiều đồ cần phải cất vào két, vả lại chỗ đó cũng không an toàn, phòng làm việc có nhiều người ra vào, ngộ nhỡ gặp bọn trộm cắp thì hỏng chuyện. – Xuân Phong cũng nói thêm, – Tích Tích nhát gan, tầm nhìn thiển cận, không gánh nổi việc lớn, biết càng nhiều thì càng dễ hỏng chuyện.
Cho nên có những chuyện không muốn nói với vợ, anh lại trao đổi với Lệ Sảnh. Áp lực công việc nhiều, phiền não về quan hệ xã giao, hay khi không điều chỉnh được cảm xúc, tâm trạng của mình, anh thường nghĩ đến cô và trong đầu hiện lên bốn chữ: hồng nhan tri kỷ.
Có khi một câu nói, một ánh nhìn của người đàn ông cũng làm cho người phụ nữ xốn xang trong lòng, mê mẩn tâm hồn, để rồi chấp nhận đánh đổi tất cả. Phút giây ấy, Lệ Sảnh nghĩ, em là tri kỷ của anh, còn anh, há chẳng phải là tri kỷ của em sao? Em nguyện cùng anh giữ trọn những bí mật.
Lệ Sảnh bước ra khỏi hồi ức, cô lấy lại tinh thần đi tới sáu cây anh đào. Từ ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại, cô nhanh chóng tìm ra cây anh đào có khắc tên hai người, vết khắc vẫn còn nguyên, hai năm trôi qua, cây anh đào không lớn được bao nhiêu.
Cô dừng chân ở dưới cây anh đào mà anh đã chôn bí mật, dùng cái xẻng nhỏ mang theo bên mình, hì hục đào từng xẻng đất lên. Chỉ mất hơn chục phút là cô lấy được túi đồ, cô lau sạch đất dính bên ngoài rồi ôm vào ngực.
Lệ Sảnh trở lại xe, khóa kỹ cửa xe và kéo hết các cửa kính ôtô lên, cô khoanh tay trước ngực, ngả người ra ghế xe nghỉ ngơi. Một lát sau, cô mở cái túi bí mật ra, bên trong những lớp nilon chống thấm là một túi hồ sơ được dán kín miệng.
Lệ Sảnh tự hỏi: Bây giờ đã tới thời cùng cực chẳng đã, buộc lòng phải đâm một nhát kiếm trúng huyệt hay chưa?
Cô lấy ra con dao gọt hoa quả, cẩn thận rạch miệng túi.
Bên trong đựng một cuốn sổ nhật ký, bìa cứng, màu đen và một chiếc đĩa VCD.
3
Khi nắng chiều tắt hẳn, nhà nhà bắt đầu lên đèn, Lệ Sảnh lái xe rời khỏi vùng núi. Xe lao vút một hồi rồi vào đến khu vực nội thành, nhìn những ngọn đèn nêông ở hai bên đường lùi xa dần sau xe, cô thấy mình lại trở về với cuộc sống thực tại. Cô dừng xe trên vỉa hè gần nhà bố đẻ, nơi có ít người và xe cộ qua lại, rồi tắt hết đèn bên ngoài xe, cô chỉ mở một bóng đèn nhỏ bên trong, một mình ngồi đọc cuốn sổ nhật ký “Đầu tư tình phí”.
Trang đầu tiên sau tờ bìa có bút tích của Xuân Phong, ghi bốn chữ nhỏ, đậm nét. Rốt cuộc Lệ Sảnh cũng xem trộm nhật ký cá nhân của người khác, từng bước vén màn bí mật, cô hơi bấn loạn, tim đập thình thịch một hồi rồi cô mới trấn tĩnh được.
Đối tượng mà Xuân Phong “đầu tư” đều là quan chức đương quyền. Lệ Sảnh đọc kỹ, nghiền ngẫm từng trang, càng đọc tim cô càng đập mạnh. Anh không chia quan chức thành quan to và quan nhỏ mà chỉ chia ra quan tốt và quan tham. Cuốn sổ khá dày, anh viết trong thời gian tám năm, vậy mà hàng quan tốt chỉ vẻn vẹn hai người, ghi như thế này:
Anh Lưu nuôi chí làm quan, không hám của, không ham mê nữ sắc. Tôi khéo léo dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không tạo dựng được mối quan hệ với anh ta. Vì chúng tôi bất đồng quan điểm nên không thể nói chuyện được với nhau.
Anh Triệu là người ngay thẳng, tài giỏi xuất chúng. Không chuộng của cải và đàn bà nhưng lại vì nhát gan nên không dám làm liều. Người này đáng làm bạn, có học vấn, nói chuyện vui vẻ, có điều không làm được việc.
Còn bên quan tham thì chi chít, một dãy dài.
Trong đó, Xuân Phong chia nhỏ thành quan tham tốt và quan tham xấu. Về quan tham tốt thì anh ghi rằng:
Anh Hàn: nhận tiền rồi làm việc, rất sòng phẳng, hiểu quy tắc, làm việc không thành thì tự động trả lại tiền. Đôi bên cùng có lợi. đều đạt được kết quả tốt.
Anh Bạch: tuy nhận tiền nhưng không quá tham lam, có trí tuệ, trọng nghĩa khí, đối đãi với người khác giống như bậc trưởng bối. Người này đáng kính trọng, đáng quan hệ.
…
Quan tham xấu như:
Anh Viên: chỉ muốn ăn không của người khác. Mở miệng toàn nói chuyện nhân nghĩa đạo đức, nghiêm túc đàng hoàng, ra vẻ đạo mạo nghiêm trang, nhưng trong bụng chứa đầy ý nghĩ xấu xa. Y chơi gái, không coi các cô ả là phụ nữ mà xem họ như con vật. (Theo tôi thấy, người này mới đúng là đồ súc sinh. Y có nhân phẩm tồi tệ, chuyên làm chuyện xấu xa, phải bị thiên lôi đánh chết, đày xuống mười tám tầng địa ngục).
Anh Ngô: có rất nhiều tiền, cứ hết lại có mó lại thấy, hào phóng rải tiền lên đàn bà. Bà hai, bà ba, bà bốn, mấy ả đàn bà ở cùng một thành phố, mỗi người đều có nhà riêng, họ cũng biết nhau nhưng vẫn sống yên ổn, không gây sự với nhau. Làm việc nhỏ thì tìm bà ba, làm việc lớn thì tìm bà hai, tới những chỗ họ tìm anh Ngô thì càng linh nghiệm. Những người đàn bà này cũng có đầu óc, họ coi việc vơ vét của cải là mục tiêu suốt đời, chỉ cần nhận được tiền, họ sẽ dốc hết tâm sức, đốc thúc anh Ngô làm việc, làm xong đâu vào đấy rồi mới lấy nốt phần tiền còn lại. Nếu anh Ngô không làm được việc, chắc chắn họ sẽ lợi dụng quyền lực của anh ta để thúc đẩy chuyện làm ăn đi đến thành công rồi giao cho bạn một kết quả tốt đẹp.
Anh Tống: háo sắc nhưng sợ vợ. Nếu trực tiếp đưa tiền cho anh Tống thì thế nào anh ta cũng nghiêm mặt trách mắng, khiến người khác lúng túng, nhưng lẳng lặng đưa tiền cho cô vợ thì anh ta không hề từ chối, càng nhiều càng tốt. Bà vợ cũng trọng quy tắc, chỉ cần cô ta gật đầu đồng ý thì coi như việc đã xong một nửa, có điều cô ta cực kỳ tham lam. Bất luận việc gì cô ta cũng để anh nói ra con số mong muốn trước, sau đó từng bước bày ra các chướng ngại vật, ép anh liên tục rót thêm tiền đầu tư cho đến khi xong việc thì thôi.
…
Lệ Sảnh đọc kỹ từng trang, mỗi một khoản chi tiêu đều khiến cô hãi hùng khiếp vía.
Sinh nhật bố của một vị lãnh đạo, đến Bắc Kinh tặng một bức tranh nổi tiếng, trị giá ba mươi vạn tệ.
Tang lễ của một vị lãnh đạo, nhân lúc trời tối, đến viếng năm vạn tệ.
Con trai của một vị lãnh đạo đi du học, tài trợ tiền học phí hai mươi nghìn USD.
Một vị lãnh đạo nằm viện, biếu hai vạn tệ tiền thăm hỏi.
Một vị lãnh đạo thích đồ dùng uống trà, tặng một bộ trà bằng gỗ tử đàn, xài hết tám vạn tệ.
Một vị lãnh đạo thích một con chó ngao Tây Tạng, nghĩ nói bố mẹ của nó đều giành giải nhất trong các cuộc thi lớn, thế là tôi chi mười vạn tệ mua nó tặng cho vị lãnh đạo này, sau đó lại tặng thêm ba vạn tệ để xây chuồng chó.
Một vị lãnh đạo tới Bắc Kinh họp, trong thời gian diễn ra hội nghị, tôi đã đến Bắc Kinh, vì lịch trình của lãnh đạo kín mít nên tôi không mời được lãnh đạo đi ăn. Nhờ có cao nhân mách nước, tôi đặt một căn phòng sang trọng của hộp đêm nổi tiếng và bao một cô tiếp viên xinh đẹp, vị lãnh đạo vui vẻ nhận lời. Trước tiên, tôi đưa lãnh đạo đến hộp đêm Hải thượng Nhân gian uống trà, tán gẫu, lãnh đạo say trà rồi dẫn cô gái đi… Cô gái đó là người đứng thứ sáu trong tốp mười người đẹp nhất hộp đêm, lại tốt nghiệp một trường múa nổi tiếng, vị chi tối đó tôi phải trả tất cả tiền trà và tiền bao gái là mười lăm vạn tệ. Ôi thôi! Kế sách của Tôn Tử đây ư?
…
Xuân Phong ghi tỉ mỉ thời gian, địa điểm và cả tâm trạng lúc chi tiền hối lộ các vị lãnh đạo. Có khi anh cảm thấy thoải mái, thậm chí còn áy náy, ví dụ, anh tặng quà một vị lãnh đạo ở Bắc Kinh, người ta gọi một cuộc điện thoại giúp anh có một vụ làm ăn, thu lời hơn ba mươi vạn tệ. Hai lần anh lên Bắc Kinh để báo đáp nhưng người ta đều từ chối khéo, người ta cho rằng đây chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không đáng nhắc đến, anh có thể lấy được hợp đồng là do thực lực công ty. Xuân Phong thầm cảm ơn trong lòng, mãi đến ba năm sau, nghe tin lãnh đạo làm lễ mừng thọ bảy mươi tuổi cho ông bố, anh bay ngay trong đêm, tặng một cái bát cổ trị giá mười vạn tệ, sau khi vợ lãnh đạo vui vẻ nhận cho, anh không còn cảm giác mắc nợ người ta nữa.
Bên cạnh đó, cũng có khi anh cảm thấy khó chịu, cực kỳ bực bội, như lần tài trợ tiền học phí du học cho con của một vị lãnh đạo. Vụ làm ăn đó, công ty Ngụy Thị đã hoàn tất các loại giấy tờ, chỉ thiếu mỗi chữ ký của lãnh đạo. Xuân Phong đi lại nhà lãnh đạo tổng cộng mười ba lần, đưa hối lộ hai mươi vạn tệ và nhờ các mối quan hệ tác động, thế mà ông ta vẫn quay mặt làm lơ. Vừa lúc đó con trai ông ta làm hồ sơ du học, anh đành nghiến răng chi thêm hai mươi nghìn USD tiền học phí thì mới lấy được chữ ký. Lãnh đạo bán chữ ký, họ tên của ông ta có ba chữ, tính ra mỗi chữ có giá hơn mười vạn tệ, mà Xuân Phong còn phải chờ đợi đến chín tháng. Cho nên anh mất tiền đã đành, lại vô cùng căm tức. Trong nhật ký, anh mặc sức chửi bới cho hả giận: “Đồ tạp chủng! Khi nào chết, mày sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục…”
Lệ Sảnh đọc nhật ký của một người thành công trong kinh doanh, cái mà cô đọc được không phải là niềm vui mỗi khi ký được hợp đồng mà phủ kín từng trang giấy là những khó khăn trong chuyện xã giao. Nếu không có một khoản “đầu tư tình người” thì gần như không có khả năng ký được hợp đồng. Tuy nhiên lợi nhuận thu về cũng khác nhau một trời một vực. Đầu tư lớn, lợi nhuận cao, khiến bạn vui mừng. Có đầu tư lớn, lợi nhuận ít, cũng coi như là an ủi. Còn có đầu tư rất lớn, nhưng chẳng những không có lời mà còn lỗ to, thậm chí mất không ít thời gian và tâm huyết, chịu đủ dằn vặt khổ sở… Trong mấy năm ngắn ngủi, Xuân Phong kiếm được mấy chục triệu nhân dân tệ; trong đó, riêng khoản đầu tư cho các mối quan hệ xã hội chiếm một con số khổng lồ. Có điều những khoản đầu tư đó không có một xu nào dành cho xã hội, người nhận hối lộ cũng không phải là lãnh tụ của đảng phái nào cả, họ chỉ là những cán bộ to nhỏ khác nhau mà thôi.
Mấy năm gần đây, theo nhu cầu phát triển của công ty, trọng tâm đầu tư của Xuân Phong, chủ yếu tập trung và Cục trưởng Trương Quảng Vận.
Xuân Phong ghi từng khoản một:
Ngày x tháng x năm x, Quảng Vận chủ động tìm tôi, nói khó là bị kẻ thù hãm hại nên cần ba mươi vạn tệ để bịt kẽ hở. Tôi không ngần ngại, rút ngay tiền mặt đưa cho lão.
Ngày x tháng x năm x, Quảng Vận chủ động tìm tôi, lão than thở: anh bị phụ nữ chơi xỏ, cô ta đòi bồi thường hai mươi vạn tệ thì mới chịu chia tay. Tôi chẳng cau mày, hôm đó rút mười lăm vạn tệ tiền mặt, thay lão trả tiền người tình.
Ngày x tháng x năm x, Quảng Vận hẹn tôi ra ngoài ăn cơm, lão gặp phải chuyện hóc búa là: cô bạn gái trẻ tuổi thích một căn hộ mới đang được xây dựng. Lão không có đủ tiền mua nhà nên hỏi mượn tiền của tôi. Vì số tiền khá lớn nên tôi ngập ngừng, sau hai ngày do dự, tôi cho lão mượn bốn mươi vạn tệ, vẫn đưa tiền mặt. Một năm sau, khi sắp bàn giao nhà, một hôm tôi đi ăn với lão, nghe lão nói không có tiền sửa sang nhà cửa, hôm sau tôi chủ động tặng lão ba mươi vạn tệ…
Lệ Sảnh bủn rủn chân tay, cả người lạnh toát, trong lòng tràn đầy căm phẫn. Cô cảm thấy bị xúc phạm nặng nề… Xuân Phong luôn mồm nói yêu Lệ Sảnh, cô là hồng nhan tri kỷ của anh; khi anh buồn phiền, cô giúp anh giải tỏa tâm trạng; khi anh mệt mỏi, cô mátxa cho anh; khi anh gặp chuyện bất lợi, cô lắng nghe anh trút hết tâm trạng bực dọc, dùng những lời lẽ nhẹ nhàng khuyên giải an ủi… Rốt cuộc, anh lại coi cô bằng chân môt con chó. Anh bỏ ra mười vạn tệ mua con chó tặng cho người ta, lại còn chi thêm ba vạn tệ để xây chuồng cho nó, trong khi đó, cô gặp khó khăn trong việc mua nhà, anh chỉ cho cô có mười vạn tệ.
Lệ Sảnh gục đầu lên vôlăng, cô không cầm nổi lòng, nước mắt tuôn rơi, chua chát cười mỉa mai bản thân. Trong cuộc tình vụng trộm, cô tự cho mình là cao thủ, chỉ cần dệt nên một tấm lưới mềm mại thì có thể nắm giữ trái tim đàn ông rồi dắt mũi họ. Trên thực tế, chẳng qua cô cũng chỉ là một quân tốt trong tay đàn ông. Không biết ai nằm trong lưới của ai đây?
Cuối cùng Lệ Sảnh cũng hiểu lý do thực sự mà Xuân Phong không muốn để cho Tích Tích biết bí mật này là vì, trong lòng anh, người vợ có tâm hồn trong sáng như tuyết đầu mùa đông và cao quý như tác phẩm nghệ thuật, anh không muốn những thứ ô uế làm vấy bẩn tâm hồn cô ấy. Vả lại, nói gì thì nói đưa hối lộ cũng là phạm tội, cho nên anh càng không muốn vợ mình bị liên lụy. Còn Lệ Sảnh, anh lại lôi cô vào cuộc… Cô thầm nghĩ: Anh là thằng khốn nạn. Thì ra trong mắt anh, vợ và người tình có ranh giới rõ ràng như vậy. Cái gọi là tình yêu chỉ là lời nói ngon ngọt để lừa người! Anh đánh đồng tôi với những thứ ô uế kia sao?
Cũng chính thời khắc Lệ Sảnh biết được sự thật chua xót, đau đớn tột cùng, tình cảm sâu đậm cô dành cho anh bỗng chốc tiêu tan. Cô thầm rủa mình: Ngụy Xuân Phong chẳng là cái gì hết, tại sao đến tận bây giờ mày mới nhận ra điều này chứ?
Mối tình được một mất mười, thế mà cô cứ luẩn quẩn, không rũ bỏ được. Dù sao Xuân Phong cũng mất rồi, nếu nói anh ta gây ra nghiệp chướng lớn thì vụ tai nạn giao thông cướp đi sinh mạng của anh ta là sự trừng phạt của ông trời. So đo được mất với người chết làm gì cho uổng công, việc cấp bách của cô là làm thế nào thoát khỏi tình cảnh khốn cùng hiện nay.
Tối đó Lệ Sảnh về nhà. Lúc đêm khuya yên ắng, cả nhà đã đi vào giấc ngủ, cô bò dậy ngồi ở đầu giường, mở laptop, đưa đĩa VCD vào ổ đĩa. Toàn bộ dữ liệu âm thanh và hình ảnh của đĩa VCD là các loại giao dịch của Xuân Phong với Cục trưởng Vận. Ngoài ảnh nhận hối lộ ra, còn có ảnh mua vui. Không biết Xuân Phong dùng thủ đoạn nào mà chộp được những hình ảnh xấu xa, bẩn thỉu trong những thời gian và địa điểm khác nhau. So với những gì ghi chép trong cuốn sổ nhật ký, dữ liệu của đĩa VCD càng khiến cho Lệ Sảnh ghê rợn.
Xem xong đĩa VCD, Lệ Sảnh lại rớt nước mắt. Những người dân thấp cổ bé họng như chúng tôi phải lao động cực nhọc mới có miếng ăn, cuộc sống chẳng dễ dàng gì. Còn những người mang tiếng là lãnh đạo lại đem quyền lực mà Đảng và nhân dân giao phó ra đổi chác như mớ rau, nhằm đút tiền vào túi riêng. Họ dễ dàng kiếm tiền không cần phải làm việc vất vả cũng có cả đống tiền, ban đêm họ có ngủ ngon không?
Ra khỏi đống hỗn độn, Lệ Sảnh nghĩ đến vũ khí lợi hại: Cục trưởng Vận à, tôi xem anh đón nhận quả bom này như thế nào!
Lệ Sảnh đắn không biết nên giấu cuốn sổ nhật ký và đĩa VCD ở đâu. Chôn chúng dưới gốc cây anh đào thì rất bất tiện, còn để ở bệnh viện cũng không thích hợp vì cô không có phòng riêng, trong phòng làm việc ngoài cô ra còn có một đám y tá trẻ, mặc dù mỗi bàn làm việc đều có ngăn kéo có khóa, song cất đồ ở đấy chưa hẳn đã an toàn. Lệ Sảnh làm y tá trưởng nhiều năm qua, có lẽ đã đắc tội với không ít người nên họ luôn rình rập sơ hở của cô, làm sao đảm bảo được rằng ngăn kéo không bị dòm ngó? Chỉ cần một cái tua vít là người ta có thể cạy khóa dễ như chơi.
Giấu ở nhà bố đẻ? Lại càng không đáng tin cậy. Trong nhà không có một xó xỉnh nào không bị bố mẹ cô chiếm giữ. Căn hộ đứng tên cô, nhưng ngay cả một cái ngăn kéo có khóa cũng không có chỗ cho cô. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cô quyết định đem túi đồ về nhà mình.
Sáng hôm sau Lệ Sảnh lựa lúc Tông Nguyên bận chinh chiến trên thị trường chứng khoán, không thể rời khỏi cơ quan, còn mẹ chồng đi chợ mua thức ăn, cô sắp xếp ổn thỏa công việc ở bệnh viện rồi tìm cớ chuồn ra ngoài, mang “vũ khí bí mật” về nhà.
Mọi khi, tầm này, bà Quyên vẫn la cà ở chợ, chọn mớ rau ngon, ai dè hôm đó bà muốn mua hải sản tươi nên đi chợ sớm hơn rồi về sớm. Khi bà xách túi thức ăn, mở khóa nhà, bước đến cửa phòng khách thì nghe bên trong có tiếng lạ, sột soạt. Bà nghĩ bụng tầm này con trai và con dâu đều ở cơ quan, trong nhà không có ai mà, chẳng nhẽ kẻ trộm lẻn vào nhà? Bà nắm chặt điện thoại, định qua đó dò xét, bỗng “bịch” một tiếng, dường như có vật nặng từ trên cao rơi xuống.
Bà Quyên rất lo lắng. Bà nhìn thấy một bóng người lướt qua rồi đột nhiên Lệ Sảnh đi từ phòng khách ra.
Căn hộ có bốn phòng ngủ và hai phòng khách, trong đó hai phòng ngủ quay về hướng nam, bà Quyên một phòng, vợ chồng Tông Nguyên một phòng; thư phòng ở hướng bắc, còn một phòng khác cũng quay về hướng bắc là phòng khách. Ngoài những lúc lau chùi vệ sinh ra, thường ngày gần như không có ai vào phòng khách.
Thấy đúng là con dâu, bà Quyên thở phào nhẹ nhõm, ngược lại Lệ Sảnh vừa nhìn thấy bà lại tỏ ra luống cuống. Bà mẹ chồng chuyển từ nghi ngờ này sang nghi ngờ khác.
– Mẹ! – Lệ Sảnh gượng cười, cố lấy lại bình tĩnh, cô giơ cuốn sổ trong tay lên, – Con về lấy ít đồ.
– Vậy à. Con ở nhà ăn cơm đã rồi đi nhé, mẹ đi nấu cơm ngay đây.
– Không được đâu, ở bệnh viện còn có nhiều việc lắm buổi chiều có ca phẫu thuật, con phải khẩn trương quay lại làm.
– Vậy con lái xe cẩn thận nhé. – Mỗi lần con trai hay con dâu ra khỏi nhà, bà Quyên cũng dặn dò như vậy, có điều Lệ Sảnh lại cho rằng bà không thật lòng quan tâm đến cô.
Cả buổi chiều Lệ Sảnh thấp tha thấp thỏm, không biết mẹ chồng có nhìn lén được cái gì không. Hôm sau nhân lúc mẹ chồng đi chơi, cô lại lén về nhà kiểm tra.
Hôm qua, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng từng ngóc ngách trong nhà, Lệ Sảnh quyết định cất bí mật trong lỗ thông gió ở phòng khách, bởi vì phòng này không có ai ở, vợ chồng cô ít ra vào, hơn nữa trong phòng bày một số đồ vật cá nhân trước khi kết hôn của cô nên mẹ chồng cũng rất hạn chế bước vào.
Lệ Sảnh giẫm lên cái ghế đẩu, mở lỗ thông gió rồi thò tay vào mò mẫm, thấy túi đồ vẫn nằm yên bên trong, cô mới yên tâm.