Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hãy Hôn Em Nếu Anh Có Thể

Chương 7

Tác giả: Carly Phillips

“Sara thật tốt khi cho em ở nhà cô ấy cho đến lúc anh về,” Lexie nói khi họ bước vào trong nhà của anh.

Anh quăng chìa khóa lên chiếc bàn console và khóa cánh cửa sau lưng họ. “Anh hi vọng cô ấy không làm cảm thấy quá khó chịu. Anh biết Sara sẽ thế nào khi cô ấy ở trong tâm trạng tò mò.

“Em đã là một cô gái lớn tướng rồi. Em có thể tự lo cho bản thân mình.” Lexie nở một nụ cười mà anh nhận thấy là thật gượng gạo.

Trong một khoảng thời gian ngắn quen biết cô, anh nhận ra mình mong đợi những nụ cười toe toét thoải mái và những tiếng cười sảng khoái của cô. Lúc này cô đang không thoải mái. “Nghĩa là cô ấy đã tra hỏi em một cách tàn nhẫn, giống như một cảnh sát à?”

Lexie ngừng một nhịp. “Chúng ta hãy chỉ nói là cô ấy thấy có hứng đề ra luật lệ thôi.” Cô liếc đi chỗ khác, ánh mắt cô nhìn thấy cái bàn cạnh đi-văng trong phòng khách. “Đó là laptop mới à?” cô hỏi, rõ ràng là đang thay đổi chủ đề.

Anh phải tìm hiểu những gì mà Sara đã nói lúc nãy. “Đó là laptop của anh. Bị trộm đêm hôm kia và hôm nay đã quay trở lại trong hòm thư của tòa soạn. Một lí do khác mà khiến anh bị muộn. Anh phải đợi cảnh sát quét bụi trên nó để lấy dấu vết và kiểm tra kĩ lưỡng. Không phải là họ mong đợi sẽ tìm thấy bất cứ điều gì.”

Cô quay lại nhìn anh. Đằng sau gọng kính, đôi mắt cô mở to. “Tầm bậy. Người nào đó đã đánh cắp nó và trả lại sao?”

Anh gật đầu. “Chuyện đó nghe cũng thật kì lạ đối với anh, và anh viết chuyện này để kiếm sống. Anh nghĩ chắc chắn là ổ cứng đã bị xóa sạch hoặc là mọi thứ đã bị tháo ra từng bộ phận và bị bán phế liệu rồi.”

Cô bước tới chỗ cái bàn nơi anh đặt máy tính. “Anh có phiền nếu em xem qua không?”

“Tất nhiên là không, nhưng sao?”

Lexie ngồi xuống đi văng và nhanh chóng mở nắp lên. “Bởi vì em muốn chắc chắn rằng không có ai đặt một con ngựa thành Troa hoặc bất kì loại phần mềm gián điệp ẩn nào trong khi anh không hề sở hữu nó.”

Anh nhướn mày, và cảm thấy ấn tượng với cách nghĩ của cô. “Anh chưa bao giờ nghĩ tới điều đó.”

Cô cười toe toét. “Đó là điều mà anh cần em.”

Sự tác động của lời nói và nụ cười tươi tắn chân thành của cô đã đá anh một cái vào ruột gan anh. Cô ấy rất thoải mái để ở gần, rất vui vẻ và đáng yêu, anh không thể tin rằng anh sẽ yêu nhanh như vậy. Lâu dài sẽ vô cùng nguy hiểm cho anh, nhưng anh không thể làm cho bản thân mình lo lắng sau thời điểm này nếu điều đó có nghĩa là phải từ bỏ cô trước khi anh bắt buộc phải làm như vậy.

“Em hãy làm việc của em đi còn anh sẽ sắp thức ăn ra cho chúng ta. Anh hi vọng em thích món ăn Trung Quốc.”

“Em thích nó,” cô nói mà không rời mắt khỏi màn hình. Cô đã bị cuốn hút vào công việc của mình.

Khi anh bày bàn ăn với những chiếc đĩa mà anh đã sắp vào với nhau từ quán của cha anh thì anh nhận thấy rằng đây là lần đầu tiên anh mời một người phụ nữ nào đó đến nhà ăn tối – và anh thậm chí còn không thể dọn và bố trí bữa ăn một cách thích hợp. Mặc dù người khách đang nói đến ở đây không có một căn hộ của riêng mình và anh tưởng tượng rằng cô sẽ không bận tâm nhưng điều đó vẫn làm anh phát cáu. Chờ đợi cho đến khi cô nhận thấy tấm ga trải giường và những cái áo gối của anh không đẹp hơn nhiều, anh nghĩ thầm một cách châm biếm, và quyết định một giải pháp duy nhất đó là giữ cô bận rộn trên giường đến mức không thể chú ý đến chúng nữa.

“Mọi chuyện ở ngoài đó thế nào rồi?” anh hỏi khi đã sắp xếp xong xuôi những cái hộp màu trắng trên bàn ăn.

Cô khẽ nói điều gì đó mà anh không thể nghe thấy.

“Em nói lại đi?”

“Em nói tại sao toàn bộ thế giới không chuyển sang sử dụng Mac nhỉ? Mọi thứ đều lâu hơn và khó hơn trên PC.”

“Vậy anh là một PC và em là một Mac nhé. Đó có phải là một lí do bác bỏ đối với em không?” anh trêu chọc.

Cô thở nhẹ ra và hất mái tóc đang xõa xuống mặt cô lên. “À, em nghĩ mình có thể chung sống với nó đấy. Liếc qua thì cái máy tính của anh trông có vẻ đã sạch sẽ nhưng em đang để nó chạy chương trình kiểm tra toàn diện chỉ để chắc chắn thôi, việc này sẽ mất một lúc đấy.”

“Cảm ơn em. Anh chưa bao giờ nhớ là sẽ tự làm cái đó.”

“Em hiểu. Em cũng đang cập nhật phiên bản mới cho phần mềm diệt virút của anh và đặt một vài chương trình miễn phí khác để giữ nó hoạt động tốt.”

Nghe cô giải thích anh không thể nín cười. “Đã có ai từng nói với em là em rất đáng yêu khi em nói chuyện chưa hả, con người chỉ thích làm việc với máy tính kia?”

Cô cười toe toét. “Chưa có ai cả.”

Anh vẫy cô ra đứng lên khỏi cái máy tính. “Em có thể làm nốt sau. Đến ăn đi nào. Anh đã bắt em chờ đủ lâu rồi.”

Cô đứng bật dậy và đến bàn ăn ngồi cùng anh. Hóa ra Lexie cũng thích đồ ăn Trung Quốc. Rõ ràng anh đã lựa chọn đúng và đôi mắt cô lấp lánh sự thích thú khi cô mờ ra và thử ăn từng hộp màu trắng. Cô thậm chí còn ăn với đôi đũa có sẵn trong khi anh thì dùng nĩa.

Cô ăn ngấu nghiến thức ăn với một sự nhiệt tình khiến anh ấn tượng. Cô ăn rất ngon miệng và không hề thấy ngượng ngùng khi thể hiện điều đó. Một sự thay đổi thú vị từ những người phụ nữ mà chỉ chọn món rau hấp cho bữa trưa quanh văn phòng của anh hoặc từ những người chỉ yêu cầu một món ăn khai vị và gọi nó là bữa tối mà anh đã từng có quan hệ. Những người phụ nữ hẹn hò hời hợt, nhưng lại rất khó chịu khi ở cùng.

Lexie cứ nhất định đòi dọn dẹp và họ tiếp tục cuộc trò chuyện nho nhỏ mà cả hai đều cảm thấy rất thoải mái. Anh đã lấp đầy hình ảnh của cô trong suốt ba ngày dài và cô cũng như vậy. Khi cô đề cập tới trang Blog thì anh đoán là cô chưa nhìn thấy bức ảnh chụp hai người đang hôn nhau. Không có lúc nào như lúc này để báo tin đó cho cô ấy, Coop nghĩ thầm.

“Thế bà em thế nào?” anh hỏi, dẫn dắt vào chủ đề.

Cô đặt hông dựa vào quầy bếp gần bồn rửa bát. “Kì quặc,” cô trả lời.

“Kì quặc hơn bình thường à?”

Cô bĩu môi cười gượng gạo. “Anh có thể tin hoặc không tin, đúng thế đấy. Bà và bà Sylvia dường như luôn chụm đầu lại với nhau trên cái máy vi tính. Bà khó mà biết sử dụng nó như thế nào khi em quanh quẩn bên cạnh, nhưng bà luôn dùng nó. Và họ thầm thì với nhau. Nhiều hơn bình thường.”

Cô chuyển mấy cái đĩa qua cho anh tráng qua và cho vào trong máy rửa bát.

“Anh không ngạc nhiên đâu.”

Lexie ngập ngừng. “Tại sao?” cô hỏi, bắt gặp ánh mắt của anh.

“Dường như chúng ta lại tạo ra chủ đề.” Anh mô tả bức ảnh chụp họ trên trang blog và chờ đợi cô đưa ra kết luận của riêng mình.

“Đang hôn,” cô nói, đôi má cô ửng hồng đầy đáng yêu. “Vậy đó là lúc chúng ta một mình ở đây hoặc… ở nhà bà em. Em sẽ bóp cổ bà!” Lexie cao giọng.

Anh không nên cười nhưng anh không thể nhịn được. “Thôi nào, em phải thừa nhận rằng chuyện này thật khôi hài. Bà của em thật táo gan.”

Lexie lắc đầu. “Bà nhờ em dạy cách sử dụng máy vi tính trong khi đó bà lại chụp nhanh bức ảnh bằng di động và gửi chúng đi bằng thư điện tử như một người chuyên nghiệp sao!”

Anh lại cười khúc khích. “Ít ra bà đã giữ cho mình bận rộn.”

Lexie đảo mắt. “Bà vẫn phải học cách quan tâm đến việc của chính mình và tôn trọng cuộc sống riêng tư của em.”

“Hãy nhẹ nhàng với bà em ạ.” Lần này thì anh không cười nữa.

“Có lẽ bây giờ em nên gọi cho bà.” Cô nhìn về phía điện thoại của anh nằm ở góc quầy.

“Hoặc có lẽ em nên đợi cho tới khi em bình tĩnh lại?”

Cô cử động môi như thể cô đang đếm từ 1 đến 10. “Anh nói đúng,” cuối cùng cô cũng nói. “Ngày mai em sẽ nói chuyện với bà. Nhân tiện đây, anh có biết là đèn của chiếc máy trả lời tự động đang lóe sáng không?” cô hỏi và hất đầu về phía điện thoại và chiếc máy được gắn liền.

Anh đã không chú ý. Anh đã quá bận tâm với những suy nghĩ về việc cuối cùng anh lại được gặp Lexie. “Chắc anh đã quên không kiểm tra khi anh vào đây lúc nãy. Anh đoán là anh đã dành hết tâm trí để nhìn em,” anh nói, và hi vọng sẽ đưa tâm trí cô ra khỏi người bà hay gây phiền hà và quay trở lại với chuyện của họ.

Anh bước đến trước mặt cô, với tay qua và ấn vào nút chạy trên chiếc máy trả lời tự động. Tay anh không-quá-ngẫu nhiên chạm nhẹ phải ngực cô, và lướt qua ngực cô qua lớp áo cotton mỏng.

Cô hít một hơi ngạc nhiên.

Nhiệm vụ hoàn thành, anh nghĩ thầm, hài lòng với cách đôi mắt cô mở to, sự nhận biết và ham muốn lấp lánh sâu trong đôi mắt.

Anh đã dành bữa tối cố gắng không nghĩ tới việc quan hệ với Lexie, thay vào đó là tập trung vào việc tìm hiểu thêm về cô và chỉ tận hưởng. Nhưng bây giờ ham muốn bị trói buộc đã nổi lên và anh khó có thể thở được với việc muốn ngủ với cô.

Đột nhiên một giọng nam giới từ chiếc máy trả lời tự động vang lên cắt ngang khoảnh khắc nóng bỏng.

“Ricky Burnett gọi lại đây,” giọng nói trầm đục vang lên. “Anh đã thay đổi ý định về việc trả lại chiếc nhẫn cho tôi chưa? Thay vào đó tôi sẽ tặng anh phần thưởng bằng tiền mặt vì đã cứu con gái tôi. Anh có thể thấy ngày nào tôi cũng ở cửa hàng nên anh có thể ghé qua bất cứ lúc nào. Cái nhẫn của tôi có giá trị tình cảm và tôi muốn lấy lại nó!”

“Còn lâu nhé.” Coop nhăn mặt với những lời nói của người đàn ông.

“Ông ta hỏi liệu anh đã thay đổi ý định hay chưa,” Lexie nói, và giải quyết lời nhắn đó. “Trước đây ông ta đã làm phiền anh về chuyện trả lại chiếc nhẫn rồi à?”

“Chỉ có một lần thôi. Rõ ràng anh đã nói không rồi.”

Lexie nheo mắt. Cô không thể suy nghĩ rõ ràng khi anh đứng quá gần thế này, nhưng với cái lưng đang dựa vào quầy và thân hình to lớn của anh chắn hết cơ thể cô thì cô không thể bước ra được. Cô cũng không muốn đi. Các đầu mút thần kinh trong cơ thể cô đều gõ nhẹ trong sự chờ đợi một nụ hôn mà cô chắc chắn rằng anh đang định trao cho cô trước khi tin nhắn của Ricky Burnett cắt ngang họ.

Mặc dù vậy, cô không định để ham muốn tình dục làm mờ đi trí óc của cô. “Đó là khi nào thế?” cô hỏi về yêu cầu có chiếc nhẫn của Ricky.

“Vào cái ngày em và anh gặp nhau ở quán bar của cha anh. Và trước khi em tức giận một cách hoàn toàn chính đáng thì anh không định giấu em. Lúc đó anh vừa biết em. Và anh đã không nghĩ tới nó nữa cho tới sau khi vụ trộm xảy ra và chúng ta đã bị cắt ngang bởi cơn bão xoáy có tên bà Charlotte,” anh vội vã nói, rõ ràng là trong thế phòng thủ.

Anh đã đoán biết trước sự phàn nàn của cô và cô thoải mái hơn một chút. Anh không cố ý cố gắng tách cô ra khỏi mọi chuyện.

“Vậy là xảy ra trước khi căn hộ này bị đột nhập?”

“Đúng vậy, điều này khiến ông ta trở thành nghi phạm số một, vì rõ ràng ông ta không thể biết được rằng anh đang để chiếc nhẫn trong túi trong lần đầu tiên ông ta gọi và yêu cầu trả lại nó. Có lẽ khi anh từ chối thì ông ta đã cố gắng tự mình lấy lại chiếc nhẫn.”

“Và khi ông ta không tìm thấy cái nhẫn ở đây thì ông ta lại lẩy chiếc laptop… Tại sao?” cô ngạc nhiên thấy rõ.

“Làm cho nó giống như một vụ trộm chính thống là lời suy đoán hợp lý nhất của anh.” Coop trả lời.

“Sau đó sao ông ta lại trả nó lại?”

Anh nhún vai. “Anh chịu thua. Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả.”

Cô mím môi, nặn óc nghĩ ra lí do và chẳng tìm thấy gì. Tất nhiên, với cặp đùi rắn chắc của Coop ép chặt vào đùi cô, đẩy cô về phía quầy và khơi gợi cô hơn thì thật khó để tập trung vào vụ trộm. “Cảnh sát đã nói gì khi anh kể với họ về ông Ricky và chiếc nhẫn?” Lexie cố gắng hỏi.

“Anh chưa nói với họ. Ít nhất là chưa phải bây giờ.” Anh thay đổi tư thế và cô cảm nhận chỗ nhô lên của anh áp vào bụng cô. Mống mắt anh tối sầm lại, điều đó nói với cô rằng anh cũng đang nhận thức được hành động của mình giống như cô.

Lexie nuốt nước bọt một cách khó nhọc. “Tại sao không?”

Anh chống một tay lên quầy sau lưng cô. “Bởi vì anh đã mang cái nhẫn đi thẩm định và nó là một tài sản bị đánh cắp.”

“Vậy tại sao người thẩm định không nhảy bổ đi gọi cho cảnh sát?”

“Đơn giản là ông ấy chịu ơn anh.”

Lexie gật đầu chậm rãi. “Được thôi, và nếu anh nói với cảnh sát?”

“Thì họ sẽ bắt đầu nghiên cứu lịch sử của chiếc nhẫn, sẽ phát hiện ra nó là tài sản bị đánh cắp và cả hai chúng ta sẽ mất nó trước khi chúng ta có thể khám phá ra điều bí ẩn,” anh giải thích.

“À, điều này có ý nghĩa đấy.”

“Anh cũng đã nghĩ như vậy.” Anh vòng tay kia ôm lấy eo cô.

Nhịp đập trái tim cô trở nên gấp gáp hơn và ngực cô căng cứng dưới lớp áo nhẹ. Nhưng không hiểu sao cô vẫn cố gắng lấy lại cái suy nghĩ đã trở nên vụn vặt đằng sau tâm trí của cô.

“Anh biết không, khi Ricky đang nói, em đã nghĩ thật là kì quặc khi ông ta không đề cập đến việc căn hộ của anh đã bị đột nhập. Với tất cả những gì ông ta biết thì có lẽ chiếc nhẫn đã bị đánh cắp, nhưng ông ta lại không nói một lời nào! Điều đầu tiên em đã hỏi – sau khi hỏi thăm – tất nhiên là anh có sao không.”

“Đúng, anh nhớ sự lo lắng của em về sức khỏe của anh.” Anh cười toe toét. “Còn với Ricky, có lẽ ông ta không biết về vụ trộm.”

“Chuyện này đã có mặt trong tất cả các bản tin. Anh là Chàng Độc Thân mà!” cô nói và không thể nhịn cười. “Và cửa hàng của ông ta được nhắc đến trong mỗi bài báo gần đây về anh. Em không thể tưởng tượng được là ông ta đã bỏ qua vụ đột nhập.”

“Đúng vậy.” Coop chậm rãi gật đầu. “Vậy nếu chúng ta để xảy ra chuyện này, nếu Ricky là thủ phạm, thì khi đó ông ta sẽ không đề cập đến vụ trộm bởi vì ông ta không muốn đưa chuyện đó ra và không muốn anh kết nối ông ta với nó bằng bất cứ cách nào.”

“Đó là những gì em đang nghĩ đấy. Em cũng đang nghĩ rằng chúng ta cần phải đích thân đến nói chuyện với người đàn ông này,” Lexie nói. Cô vẫn đưa ra hi vọng rằng bằng cách này hay cách khác chiếc nhẫn cuối cùng cũng thuộc quyền sở hữu của cô như một món quà để tặng cho bà cô. Nhưng cô không thể nghĩ xa hơn ở đây và ngay lúc này.

Toàn bộ cơ thể cô bị kích thích trong sự chờ đợi sự động chạm thực sự của anh. “Sáng mai việc đầu tiên chúng ta sẽ làm là đi kiểm tra cửa hàng đó khi nó mở cửa nhé?” Coop hỏi.

Cô gật đầu. “Em đồng ý.”

“Được. Anh cũng nghĩ rằng em sẽ đồng ý.” Anh nghiêng đầu cho tới khi trán của anh chạm vào trán của cô. Đằng sau cô, ngón tay cái của anh vẽ những vòng tròn chầm chậm lên tấm lưng trần của cô.

“Câu hỏi đặt ra là, chúng ta sẽ làm gì với chính chúng ta cho tới ngày mai?”

“Ồ, em có thể nghĩ ra rất nhiều việc khiến chúng ta bận rộn đấy,” Lexie thì thầm.

Bởi vì cô đã nói chuyện xong, và đang nghĩ hoặc đang làm bất cứ điều gì ngoại trừ việc nói chuyện ra. Cô khum bàn tay lại ôm lấy mặt anh và đặt môi mình lên môi anh, kết thúc cuộc trò chuyện một cách ấn tượng và hi vọng có một khoảng thời gian dài tuyệt vời.

Coop không định để dành thời gian đọc tin nhắn từ máy trả lời tự động để vuốt ve kích thích, nhưng đó chính xác là những gì đang xảy ra. Trong khi anh và Lexie trao đổi, trò chuyện như trước đây họ đã làm cùng với nhau thì anh lại dồn chính mình vào một sự điên cuồng sôi nổi. Và dựa vào cái cách mà cô ấy đã hôn anh trước, anh đã làm y hệt như vậy với cô.

Cô len lỏi những ngón tay của mình vào mái tóc anh và kéo anh sát vào cô, gặm nhấm anh, gấp gáp và nài nỉ nhưng lại cực kì nữ tính.

Anh rên rỉ, không thể giữ nổi tiếng rên rỉ phát ra, rồi anh lướt nhẹ bàn tay quanh eo cô, nâng cô lên và đặt cô ngồi lên mặt quầy.

“Anh đang làm gì vây?” cô hỏi, đôi má ửng hòng còn đôi môi thì ẩm ướt.

“Để anh tiếp cận dễ dàng hơn,” anh nói với một giọng khàn đặc mà chính anh cũng không nhận ra.

“Tiếp cận cái gì?”

“Em. Cái này.” Anh cảm ơn Chúa tốt bụng vì cái áo dễ dãi mà những người phụ nữ mặc trong mùa hè khi anh kéo hai bên áo về chính giữa, để lộ ra bộ ngực trần, không mặc áo lót của cô.

Toàn bộ cơ thể anh run lên với hình ảnh thật ngạc nhiên. Cô lớn hơn là anh đã tưởng tượng, bầu ngực cô đầy và trắng, đầu ngực hồng hào căng mẩy như con gái dậy thì khiến anh thèm muốn được thưởng thức.

Cô ngả đầu ra phía sau dựa vào tủ và quan sát anh với đôi mắt háo hức. Không thể đợi được nữa, anh bước vào giữa hai chân cô và hạ thấp môi lên một bên ngực đang chờ đợi. Anh khum tay lại bên dưới gò bồng đảo căng cứng và bắt đầu cuộc thám hiểm thong thả. Bắt đầu ở bên ngoài, anh lướt qua làn da nhẵn mịn của cô, hít hà mùi nước hoa thơm phức của cô khi anh dần dần di chuyển lưỡi trên da thịt cô, từng bước từng bước tiến về phía trung tâm. Cuối cùng anh dừng lại quanh đầu ngực căng cứng của cô, âu yếm nó.

Lexie khẽ rên rỉ. Cô vòng chân quanh eo anh, ghì chặt lấy anh. Rõ ràng cô rất thích thú với điều anh làm và anh muốn trao cho cô nhiều hơn, làm cho cô rùng mình, run lên và cầu xin anh tiến vào trong cô. Anh nhanh chóng biết được điều cô thích, và nắm lấy nó trong lòng bàn tay anh, cắn cắn nó và sau đó là an ủi nó bằng lưỡi của mình.

Cô ép sát vào anh, lưng cong lên, đẩy mạnh phần giữa của mình lên, và tìm kiếm một cảm giác nhẹ nhõm mà anh chưa sẵn sàng trao cho cô được.

Chỉ.

Chưa phải.

Bây giờ.

Anh chuyển sự chú ý sang phía bên kia của cô, và trao cho nó sự đối xử hào phóng y hệt, và dày vò cô – và bản thân anh – trong một lúc lâu. Khi cả hai bên cuối cùng cũng đã rất nhạy cảm rồi thì cô rên rỉ và nài nỉ anh dừng lại, anh nghe cô, cởi cúc quần soóc của cô và kéo phécmơtuy xuống thật mạnh và nhanh. “Nhấc người lên,” anh chỉ dẫn.

Cô chống hai tay lên mặt quầy và nâng người cô lên để anh có thể kéo nó xuống qua đùi cô, và để chắc chắn rằng anh đưa cô đi cùng anh mà không có quần lót.

Cô đặt người xuống mặt quầy, và kêu lên. “Lạnh quá!”

“Không lâu đâu,” anh hứa hẹn, và không chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, anh quỳ xuống và dùng miệng của mình để sưởi ấm cho cô.

Với cái chạm đầu tiên của anh, cô ngả người ra phía sau, và đẩy phần xương chậu của mình lên thì anh nghe thấy tiếng đầu cô đập vào cái tủ.

“Em không sao chứ?” anh hỏi.

“Em không sao với điều kiện anh đừng dừng lại,” giọng cô hổn hển.

“Không đâu.” Anh nhấc hai chân cô lên và đặt chúng lên vai anh, để anh có thể tiếp cận một cách trọn vẹn.

Một phần trong anh tự hỏi liệu cô lùi lại hay không, nhưng đến bây giờ cô vẫn không dè dặt với anh và lúc này cô không làm gì cả. Cô chỉ thả lỏng đôi chân và không bắt đầu chống cự.

Chắc chắn cô tin tưởng anh và anh dự định sẽ khiến cô cảm thấy việc đó là xứng đáng. Anh vuốt ve phần giữa của cô. Cô rên rỉ, áp sát vào anh. Anh ấn mạnh vào bên trong cô, cô kéo anh vào sâu hơn. Chúa ơi, cô thật nóng bỏng, đáng yêu và thật quá gợi tình, anh nghĩ thầm, đôi môi anh tìm kiếm, hi vọng sẽ đưa cô lên thiên đường. Xen kẽ những cái hôn âu yếm dài là những lần dây dưa ngắn hơn. Hơi thở của cô trở thành những tiếng hổn hển và rên rỉ đứt quãng và anh biết cô sắp lên đỉnh.

Đáng tiếc, mẹ kiếp, anh cũng vậy.

Anh quyết định đẩy mọi chuyện tiến xa hơn. Nhấc miệng lên, anh áp lòng bàn tay mình vào nơi đang ẩm ướt của cô và đẩy nhẹ một ngón tay vào. Anh tiếp tục cho tới khi cô vỡ oà trong một cơn cực khoái đầy nóng bỏng gần như lấy đi hơi thở của anh.

Anh để cô vượt qua cơn chấn động, rồi từ từ hạ chân cô xuống và chắc chắn rằng cô vẫn ngồi vững.

Lexie ép hai mí mắt nặng trĩu của cô mở ra và thấy mình đang đối diện với người đàn ông vừa mới trao cho cô một sự khoái lạc khác thường theo một cách thật riêng biệt, “Ôi chao.”

“Anh thật tuyệt.”

Đôi má của Lexie nóng bừng. Cô không thiếu kinh nghiệm, nhưng cô chưa bao giờ… ở trong nhà bếp… và quá tự do về chuyện đó.

Cô tự hỏi không biết cô có nên ngượng ngùng hay không, nhưng khi đôi tay anh ôm lấy mặt cô và kéo cô vào một nụ hôn thật sâu thì cô đã quên đi lo lắng. Miệng của anh nói với cô chính xác là anh cũng đã thấy thích thú như thế nào. Nhưng dù bây giờ cơ thể cô cảm thấy rất tuyệt nhưng cô vẫn thấy vô cùng trống rỗng và cô không thể tưởng tượng rằng anh đang cảm thấy khá hơn chút nào.

“Anh nghĩ chúng ta nên chuyển chuyện này vào trong phòng ngủ,” anh nói như thể đọc được suy nghĩ của cô.

Cô gật đầu.

Anh nhân lúc cô không cảnh giác bế thốc cô lên trong tay anh.

“Em tự đi được,” cô cảm thấy bị bắt buộc khi nói ra.

Anh hôn lên trán cô. “Đi như thế này sẽ nhanh hơn.”

Cô mường tượng, tại sao lại không tận hưởng chuyến đi nhỉ? Cô vòng tay quanh cổ và tiếp tục gặm nhấm dái tai, hít hà mùi đàn ông của anh và kích thích bản thân cô thêm một lần nữa.

Anh nhẹ nhàng thả cô lên giường và cô đẩy mình dựa vào gối trong khi anh tiến hành cởi bỏ quần áo, sự sốt ruột muốn cảm nhận làn da tiếp xúc làn da của anh rất phù hợp với cảm giác của cô. Lexie rời mắt khỏi anh chỉ đủ lâu để tháo bỏ nốt bất cứ mảnh quần áo nào còn lại trên người cô.

Khi anh trườn lên đệm thì Lexie đã khỏa thân và sẵn sàng, và cô chống người lên khuỷu tay để có thể lần đầu tiên nhìn thấy anh trong vẻ đẹp tuyệt vời. Cô không hề thất vọng. Đối với một phóng viên cả ngày ngồi sau bàn làm việc hoặc điều tra các sự việc thì anh là một mẫu vật được tạo ra một cách ấn tượng. Làn da rám nắng với một ít lông ngực màu đen mọc tự do, và cơ bắp mà anh đã giấu dưới những chiếc áo phông, Lexie quá ấn tượng và bị ép buộc phải chạm vào.

Với tay ra, cô đưa một ngón tay lên chính giữa ngực anh, móng tay cô lướt đi nhẹ nhàng khi cô di chuyển xuống thấp hơn, đánh dấu lãnh thổ của mình khi cô nhìn kiểm tra anh. Khi ánh mắt cô và chủ yếu là ngón tay của cô đã đạt được mục đích, cô ngắm nhìn một cách thích thú khi anh co người và cứng lại dưới cái nhìn chằm chằm thèm muốn của cô.

Anh nhìn cô chăm chú, nhưng không nói lời nào, để mặc cô đụng chạm và cảm nhận. Khi cô cong các ngón tay quanh nó thì anh phát ra một tiếng rên rỉ khe khẽ của sự khoái lạc.

Lexie mỉm cười và tiếp tục cuộc thám hiểm của mình và vuốt ve anh trong tay cô. Có điều gì đó về Coop mà cô cảm thấy đủ thoải mái để hành động trước và lo lắng sau. Có điều gì đó ở anh làm cho cô táo bạo hơn, cho phép cô trở nên không giống với Lexie.

Bây giờ cô đã nhận ra điều đó, trong quá khứ, cô tính toán những hành động trên giường của mình dựa theo việc cô có cảm thấy thỏa mãn với người đàn ông hiện tại trong cuộc đời của cô hay không. Drew, mối quan hệ lâu nhất, đã là một tiêu chuẩn so sánh mà cô dùng để phản ứng lại với những người đàn ông đến sau. Tất cả không phải là nhiều. Nhưng những người đã đi qua đều không thật sự biết sâu thẳm bên trong cô là ai và Lexie đã giữ lại điều đó, sợ rằng, giống như Drew, cuối cùng họ thậm chí sẽ không thích – chứ đừng nói là yêu – con người thật của cô. Vì vậy cô luôn điều tiết những hành động của mình. “Em đang giết chết anh đấy,” giọng Coop căng lên, đầy khao khát.

Lexie liếc xuống nhìn ngón tay cái đang mơn man ở phía trên nó. Không có sự tiết chế nào với Coop và cô thích thú với thực tế là cô có thể làm điều này cho anh.

Cô toét miệng cười. “Lúc này anh không thể chết vì em được. Có rất nhiều việc hơn cho chúng ta làm cùng nhau đấy,” cô thì thầm.

Coop lướt nhẹ bàn tay quanh gáy cô và kéo cô vào một nụ hôn dài trọn vẹn. Sau đó anh nhẹ nhàng đưa tay ra và tháo kính của cô ra. “Dù anh rất thích cái kính này đeo trên mặt em nhưng phải bỏ nó ra, không thì nó có thể sẽ bị vỡ đấy.”

Anh thích kính của cô sao? Trái tim của Lexie khẽ nén lại với những lời anh nói. Cặp kính của cô còn là một điều nữa về cô mà Drew muốn thay đổi. Mặt khác cô không thỏa mãn với những hi vọng, ước mơ hay mong đợi của ai đó. Anh ta không ngừng làm cô khó chịu khi bắt cô làm phẫu thuật Lasik, và xem thường nỗi sợ phẫu thuật của cô. Tất cả những gì anh ta quan tâm là cô sẽ không đeo cái thứ chết tiệt đó nữa, như cách anh ta gọi nó, như thể nó là một điều đáng xấu hổ vậy.

“Em lại biến đi đâu vậy?” Coop gõ nhẹ vào đầu cô.

“Không đi đâu cả,” cô hứa với anh và với chính bản thân mình. Cô đẩy tất cả những suy nghĩ về bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì trong quá khứ quay về đúng nơi của chúng.

Coop nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ trước khi quay người đặt cái kính lên cái bàn ở đầu giường.

“Trước khi chúng ta đi xa hơn nữa thì anh cần phải có cái bảo vệ đúng không?”

Lexie hỏi. Bởi vì điều duy nhất cô quan tâm tỉ mỉ đó là sự bảo vệ. Không phải chỉ vì điều đó có nghĩa là cô thông minh hay lành mạnh, mà còn vì phong cách sống nay đây mai đó của cô không có chỗ dành cho bất kì một điều bất ngờ không mong đợi nào. Cô vẫn dùng thuốc tránh thai, nhưng an toàn trong tất cả các trường hợp vẫn hoàn toàn có lợi hơn.

Anh trả lời bằng việc mở ngăn kéo trên cùng ra và lôi ra một hộp bao cao su.

Một cái hộp vẫn đang dán kín, anh nhanh chóng xé ra và cô gần như thở phào nhẹ nhõm. “Anh mua chúng sau buổi tối ở nhà bà em đấy.”

Anh không giữ chúng có sẵn chỉ để để phòng. Bởi vì, như Sara đã nói, anh không nằm trong những mối quan hệ chóng vánh.

Tuy nhiên, mặc dù biết cuối cùng cô cũng sẽ ra đi nhưng anh vẫn mời Lexie vào. Coop không thích bất cứ ai đã đến trước đây. Và mặc dù cô biết mối quan hệ này dự định chỉ là ngắn hạn, nhưng cô muốn cho – và nhận – mọi thứ mà cô có thể khi cô ở bên anh. Và cô đã tin tưởng rằng anh không chỉ làm giống như vậy, mà còn không bao giờ phản bội cô, giống như người yêu cũ của cô đã làm.

Một suy nghĩ đáng sợ, trao loại niềm tin đó. Nhưng nó có ở đó.

Anh đặt vỏ bao bên cạnh họ và quay sự tập trung lại về phía cô. “Ở trên hay ở dưới?” anh hỏi với một nụ cười toe toét tinh quái.

Cô vuốt tay lên má anh. “Anh chọn đi.”

“Không cái nào cả,” anh nói cộc lốc và kéo cô sát vào anh. Nằm nghiêng một bên, anh nhẹ nhàng di chuyển cơ thể anh xung quanh cô, ấn sát cô vào anh.

Cô nuốt nước bọt một cách khó nhọc, nhưng thoải mái bên trong anh, để tay anh và cơ thể anh nóng lên bao bọc cô như một cái kén trong sự mơ hồ của niềm khao khát đang tăng dần lên.

“Em thật quá gợi tình,” anh thì thầm vào tai cô.

Trước đây cô chưa từng được gọi như thế bao giờ. Chưa bao giờ cô nghĩ về mình với những từ ngữ đó, nhưng ở bên Coop cô cảm nhận được điều đó. Nhìn thấy bản thân mình như anh nhìn thấy. “Cong đầu gối em lại.”

Cô làm như anh bảo, hé mở hai đùi ra và cho anh một sự tiếp cận trọn vẹn. Cô nóng bỏng và sẵn sàng cho anh, và áp lực từ góc phía sau này thật mãnh liệt.

Với đôi môi anh nằm trên cổ cô, hơi thở của anh nóng bỏng phả vào da cô, anh đẩy sâu vào trong cô, bật ra một tiếng rên rỉ khoái lạc khó nghe.

Mất một lúc cho Lexie và cô cảm thấy đau trong chốc lát, nhưng như thể anh cảm nhận được sự không thoải mái của cô nên anh tiến nhẹ vào và dừng lại, chờ đợi để cô có thể thích nghi.

“Em ổn chứ?” anh hỏi.

Áp lực nhẹ bớt đi và sự khoái lạc lại từ từ thiêu cháy cô. Cô khẽ di chuyển và thở dài. “Ồ vâng.”

Anh ôm ngực cô trong tay, những đầu ngón tay của anh đùa nghịch với đầu ngực nhạy cảm của cô, làm cô đau đớn nhưng ngay lập tức lại làm cho cô cảm thấy thích thú. Lexie cảm nhận hoàn toàn năng lượng đang trào dâng trong cơ thể, làm cho cô ép chặt người cô xung quanh anh và tìm kiếm một sự khoái lạc sâu hơn, mạnh mẽ hơn.

Coop hiểu được điều cô muốn. Anh túm lấy eo cô và bắt đầu chuyển động, đưa đẩy nhẹ nhàng, áp sát vào cô và liên tục thì thầm hỏi cô cảm thấy tuyệt vời như thế nào vào tai cô.

Tư thế này rất mới đối với cô và khiến anh vào sâu hơn. Mỗi một chuyển động của anh làm cô phấn chấn hơn cho tới khi cô không thể chịu được nữa. Một tay cô túm lấy đầu giường và giữ chặt nó khi anh tiến vào hết lần này đến lần khác, cho tới khi cô rên rỉ với nhu cầu và sắp lên đỉnh. Không báo trước, anh lùi lại, xoay người cô lại và lại tiến vào trước khi cô có thể nghĩ hoặc thậm chí là kịp thở.

“Anh cần nhìn thấy gương mặt em khi em lên đỉnh,” anh nói giữa những nụ hôn dài. Chúa ơi, ngay cả lời nói của anh cũng làm cô nóng rực lên.

Cô cũng muốn nhìn thấy gương mặt anh khi anh lên đỉnh, và lúc này cô đang khao khát muốn nó. Cô nâng cao chân, giúp anh tiến sâu hơn, ánh mắt của cô chưa lúc nào rời khỏi anh. Anh bắt đầu chuyển động, ra rồi lại vào, để đảm bảo rằng anh giữ đủ lâu để nghiền mạnh vào đúng vị trí. Anh đưa cô đến gần hơn và gần hơn với sự cực khoái, vẫn giữ nguyên nhịp độ và áp lực, và ngắm nhìn cô mỗi khi anh di chuyển.

Lexie cảm thấy muốn nổ tung ra nhưng nó vẫn chưa đủ. “Em cần…”

“Cần gì?” anh hỏi, đôi mắt anh ánh lên sự nồng nhiệt.

“Cần anh. Mạnh hơn. Lúc này.” Cô cố ép ra những từ ngữ ngượng ngùng và một nụ cười khơi gợi, thỏa mãn chạm nhẹ vào đôi môi anh.

Anh ngừng lại đủ lâu để nắm lấy tay cô và giơ chúng lên trên đầu cô. “Giữ chặt đầu giường nhé.”

Cô với ra sau và nắm tay vào thanh kim loại mát lạnh. Anh cúi xuống với một cái gật đầu ngắn gọn và ngả người về phía trước để hôn cô một lần nữa. Sau đó anh chống hai tay hai bên đầu cô và làm như cô yêu cầu – chuyển động nhanh hơn và mạnh hơn trước, không dừng lại để thở, đưa cô lên cao hơn và cao hơn, đúng như cô mong muốn.

Hơi thở của họ hòa vào nhau, những âm thanh khó nghe chỉ làm tăng thêm cảm giác cho tới khi cô không thể suy nghĩ được, khó có thể thở được và những tia sáng chói lấp lánh trong đầu cô và toàn bộ cơ thể cô tràn ngập sự hoan lạc với sự phóng ra ngoạn mục, đầy thích thú mà dường như không bao giờ kết thúc.

“Chính là nó đấy,” anh nói, giọng anh khàn đặc và gợi tình bên tai cô. “Tiếp tục lên đỉnh đi em.”

Và cô đã làm mọi cách để ngay lập tức đưa anh theo cô.

Bình luận
× sticky