Lexie thức dậy trong một tư thế gò bó trên chiếc ghế đi văng trong phòng của gia đình, cổ cô cong vẹo và đau nhức, đầu cô cũng đau. Việc đầu tiên cô làm là kiểm tra bà của cô, nhưng bà Charlotte không có ở nhà. Cô gọi điện sang nhà bà Sylvia nhưng cũng không có ai nhấc máy. Cô cho rằng sáng nay bà cô đã cảm thấy khỏe hơn và đã ra ngoài cùng với bà bạn của mình.
Cô đi tắm, để cho dòng nước ấm áp dội xối xả trên những vùng cơ đau nhức, cô gội đầu và sấy khô nó, sau đó mặc quần áo và đi vào bếp để uống một chút café rất cần thiết đối với cô. Khi cô uống xong một tách café đầy và bắt đầu uống một tách khác thì rốt cuộc cô cũng bắt đầu cảm thấy bình thường trở lại.
Cô giở tờ báo ra, đọc lướt qua mấy trang báo và khi cô giở đến mục Blog Chàng Độc Thân thì cô kêu to lên. Hình như tên tuổi của người viết blog đã lan ra đến vùng ngoại thành rồi, bởi vì ai đó đã nói cho người viết blog đó rằng Lexie và Coop đã có mặt ở bệnh viện đêm qua. Từ lâu cô đã không còn có cuộc sống riêng tư cá nhân nữa khi việc đó xảy đến với mối quan hệ của cô với Coop. Cô chỉ cố gắng hết sức phớt lờ đi thực tế là bất cứ ai cô đi ngang qua cũng đều có thể sẽ ghi chép và gửi chúng đến cho người viết blog. Lexie chỉ hi vọng rằng bà của cô sẽ không còn là nguồn tin của người viết blog nữa. Giữa cafein và việc kiểm tra thực tế thông qua việc đọc báo, bộ não của Lexie cũng bắt đầu hoạt động, và những sự việc xảy ra đêm qua ùa về. Từ cái cách cư xử cứng nhắc của cha mẹ cô cho đến sự việc xảy ra bất ngờ của bà cô, những kí ức đó gần như khiến cho cơn đau đầu của cô tái phát. Coop đã ở bên cô, nắm tay cô khi cha mẹ cô đề cập đến sự phản đối của họ về những lựa chọn du lịch của cô, và tiếp tục đặt tay lên vai cô an ủi trong suốt thời gian thử thách tại bệnh viện. Cô đã không cô đơn.
Và cô đã cô đơn trong phần lớn cuộc đời mình.
Di động của cô đột ngột đổ chuông, làm cô xao nhãng khỏi những gì sẽ có thể là một quá trình suy nghĩ vô cùng nguy hiểm. Cô chụp lấy con BlackBerry của mình trên quầy gần máy pha café.
“Alo?”
“Chào Lex.”
Phản ứng lại giọng của Coop, lòng cô xao xuyến với một cảm giác ấm áp, khó tả lạ lùng. “Chào anh.”
“Sáng nay em cảm thấy thế nào?” anh hỏi. Một kí ức mơ hồ về việc anh đã cúi xuống và tháo kính của cô ra vụt qua tâm trí cô. “Anh đã ở lại bao lâu thế?”
“Đủ lâu để quan sát em ngủ,” anh trả lời, giọng anh cộc lốc.
“Ồ.” Những dòng ham muốn cuồn cuộn xoáy lên trong cô. “Xin lỗi em không phải là người bạn tốt.”
“Em nói ai?” Anh cười tủm tỉm. “Anh thích nghe em ngáy.”
“Này! Em không ngáy.”
“Anh nói là em có ngáy và điều đó thật là đáng yêu, nếu em hỏi anh.”
Cô mỉm cười và hi vọng rằng anh cũng đang cười. “Chúng ta cần nói chuyện nhiều hơn.” về bà của cô và những món đồ trang sức.
“Anh hiểu. Tiếc là anh phải làm việc. Có một cuộc gặp mặt mà anh không thể hủy được. Hay là tối nay đi ăn nhé!”
Cô không ngại làm việc cả ngày với những thiết kế của cô. Có lẽ cô và Claudia có thể cũng sẽ có một cuộc gặp gỡ không hẹn trước nữa. “Chắc chắn rồi. Ăn tối nghe có vẻ được đấy.”
“Tuyệt. Thế người bà yêu quý sắp thọ tám mươi tuổi của em sáng nay đã khỏe chưa?”
Lexie thở dài. “Em ước gì em biết. Lúc em dậy thì bà đã đi rồi. Cũng không để lại lời nhắn nào.”
“Em nghĩ rằng bà đang tránh mặt em à?”
“Đó chính xác là những gì em nghĩ đấy. Bà sợ rằng em sẽ hỏi nhiều câu hỏi hơn về việc thực sự bà đã có chiếc vòng như thế nào.”
Coop hắng giọng. “Chúng ta cần một kế hoạch.”
Lexie gật đầu. “Em đồng ý. Chúng ta có thể vạch ra kế hoạch đó trong bữa tối.”
“Ở nhà anh nhé?” anh hỏi.
Cô nhớ lại những gì đã xảy ra lần cuối cùng họ ăn tối ở nhà anh. Một sự kích thích đầy kích động nằm giữa hai chân cô, và cả cơ thể của cô nữa. Cô ép chặt hai bên đùi lại với nhau để ngưng lại cảm giác đó, nhưng hành động ấy chỉ góp phần làm tăng cảm giác đó lên mà thôi.
“Lexie?”
“Nhà của anh nghe có vẻ phù hợp đấy,” cô thì thầm. Và cũng riêng tư nữa. Cô không tin là cô sẽ sống qua một ngày mà lường trước những gì sắp xảy đến.
“Gặp em sau nhé, em yêu.”
Em yêu. Phản ứng lại lời nói yêu thương của Coop, miệng cô khô lại. “Gặp lại sau,” cô nói, lời nói đó khó mà nghe rõ trước khi cô cúp máy.
Cô hít một hơi thật sâu vào trong phổi. Cô có một ngày dài trước mắt và sẽ không hiệu quả nếu tất cả những gì cô nghĩ đến là giọng nói trầm và đôi tay gợi tình của anh. Không. Cô cần phải làm việc nếu cô muốn thời gian trôi qua thật nhanh.
Anh nói đúng. Họ cần một kế hoạch. Nhưng kế hoạch đó sẽ là gì? Bắt bà Charlotte đối diện và mạo hiểm làm cho đau buồn ư? Hay là để mọi việc qua đi, trong trường hợp đó điều bí ẩn sẽ mãi mãi không có lời giải đáp. Điều thứ hai không thể chấp nhận được đối với Lexie, và trong tâm trí cô chắc chắn rằng Coop sẽ không bao giờ đồng ý giả vờ như là một vụ trộm nữ trang chưa được giải quyết chưa bao giờ xảy ra cả.
Và nếu cuộc điều tra của họ xác nhận tội lỗi của bà cô? Lexie nhắm mắt lại, biết chắc chắn rằng Coop – một phóng viên – không thể nào giấu đi một câu chuyện như thế này. Ngay lúc này họ chia sẻ với nhau một mối quan tâm. Phát hiện ra câu chuyện, khám phá ra sự thật, tìm ra những gì đã xảy ra trong quá khứ. Sau đó thì sao? Mối quan tâm chung đó sẽ bị xẻ ra làm đôi.
Rõ ràng là mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Sớm hơn là cô hi vọng. Trong trường hợp đó cô phải tận dụng khoảng thời gian còn lại, điều này có nghĩa là khi cô gặp anh tối nay, cám dỗ trước, bàn luận sau.
Bà Charlotte và bà Sylvia, với hai chiếc khăn quàng trùm lên mái tóc đỏ và cặp kính râm nhãn hiệu Jackie o ở trên mũi của họ, đứng ở bên kia đường đối diện với cửa hàng nữ trang cổ Vintage Jewelers và chờ đợi con mồi của họ. Họ đã bước vào cửa hàng và nói chuyện với với con gái của Ricky rồi. Cô ta nói với họ rằng cha cô ta đã đi câu cá và hi vọng là ông sẽ quay về sớm.
Ricky chưa bao giờ là một gã đàn ông thích để cho đôi tay mình bị bẩn, và câu chuyện đó dường như rất đáng ngờ. Họ đã đồng ý quan sát thật kĩ xung quanh cho tới khi ông ta về. Có khả năng là, giống như họ, ông ta biết có thể có rắc rối và đang rất thận trọng. Có thể ông ta xuất đầu lộ diện trong giờ nghỉ và cố gắng lẻn vào trong mà không để ai chú ý. Họ sẽ không gọi ông ta là một kẻ rắn đóng giả lươn mà không có lí do.
Lịch sử đã đặt cho ông ta cái tên đó.
Trong khi chờ gã đàn ông đó, bà Charlotte không thể không hồi tưởng lại việc họ đã đến nước này như thế nào. Bà và Sylvia đã lớn lên cùng nhau trong cùng một vùng Bronx nghèo khó. Cả hai người phụ nữ đều không muốn tuân theo con đường hôn nhân và gia đình truyền thống trong một thời đại mà nó chính là nguyên tắc, điều nãy đã không để lại cho họ sự giúp đỡ thực sự nào. Cả hai người họ đã làm những công việc lặt vặt để kiếm đủ tiền sinh sống, phục vụ ở những quán ăn địa phương, và đúng, thỉnh thoảng họ quay lại nghề ăn trộm để họ không chết đói.
Ai mà biết được rằng cái lịch sử xa xưa đó lại có thể quay lại cắn vào mông bà vào lúc cuối đời như thế này chứ?
Sylvia đã gặp Ricky trong một gặp gỡ lần đầu tiên giữa hai người không hề quen biết nhau khi ông ta đang làm bán thời gian tại một cửa hàng trang sức. Về sau, ông ta đã thuê bà và cuối cùng ông ta đã nghĩ ra ý tưởng cướp của người giàu để chia cho người nghèo – Ricky là một người nghèo. Chắc ông ta cảm nhận thấy một sự gần gũi với Sylvia bởi vì ông ta đã chọn bà là người cộng tác của ông ta và bà đã đưa Charlotte đi cùng cho vui.
Sylvia đã luôn yêu Ricky, nhưng ngay khi ông ta nhìn thấy Charlotte thì ông ta bắt đầu coi Sylvia như một người bạn.
Chuyện tình yêu không được đáp lại lúc nào cũng tạo nên một tình bạn và một mối quan hệ cộng tác nguy hiểm giữa ba người, nhưng bằng cách này hay cách khác họ đã khiến nó tốt đẹp.
Cho tới cái đêm định mệnh đó, khi mà Charlotte đã bắt gặp hai người bọn họ nằm trên giường. Bà đã không nói chuyện với cả hai người họ. Một thời gian ngắn sau, định mệnh đã đứng ra hòa giải dưới hình thức là người yêu dấu của bà Henry.
Bà đã phục vụ bàn của ông và ông đã xin được hẹn gặp bà. Ở bên cạnh ông đã khiến bà cảm thấy hoạt bát và hạnh phúc, và Charlotte đã quyết định đã đến lúc sống một cuộc sống bình thường. Bà đã không thể có bầu ngay lập tức. Sau đó có lệnh nhập ngũ và chiến tranh Triều Tiên. Bà Charlotte đã vô cùng buồn chán và cô đơn đó là khi Ricky xuất hiện ở ngưỡng cửa nhà bà, và nài nỉ bà tiếp tục tham gia một vụ trộm cuối cùng, bà đã đồng ý.
Cùng với Sylvia, người mà ông ta cũng đã tìm ra, họ đến ngôi nhà của dòng họ Lancaster. Một nơi mà bà Charlotte đã biết từ những ngày tháng chồng bà làm lái xe bán thời gian cho họ. Phần câu chuyện mà bà đã kể cho Lexie là có thật.
“Tôi vẫn không hiểu là làm thế nào mà một kẻ rắn đóng giả lươn đê tiện như thế lại có thể có một đứa trẻ xinh xắn, đáng yêu như vậy,” bà Sylvia nói, kéo tâm trí bà Charlotte ra khỏi quá khứ.
Bà ngước lên nhìn thấy Anna bước ra khỏi cửa hàng, chắc là đi ăn trưa. Cô đã có một cô gái trẻ tuổi bán hàng cùng và cô bé đó chắc đang trông coi cửa hàng.
“Bà có nghĩ ông ta là một kẻ rắn đóng giả lươn khi bà nhảy lên giường với ông ta đâu.” Tâm trí của bà rõ ràng vẫn đang nằm trong quá khứ khi buột miệng nói ra những lời đó, mặc dù họ đã thỏa thuận là sẽ không bao giờ bàn luận về lịch sử yêu đương của họ với Ricky lần nữa.
Bà Sylvia thẳng vai lên, rõ ràng là khó chịu. “Thật là lươn ngắn lại chê trạch dài cô ạ! Bà biết là tôi đã dành cho ông ta một thứ và dù sao đi chăng nữa bà cũng đã quyến rũ ông ta vào lưới nhện của bà. Bà có thể đổ lỗi cho tôi vì đã lấy đi cái điều mà chính xác là thuộc về tôi sao?” bà Sylvia cao giọng hỏi, mặt bà đỏ bừng lên. Bà Charlotte nhướn một bên lông mày lên. “Chết tiệt, đúng vậy, tôi có thể đổ lỗi cho bà, người đàn bà hư hỏng trơ trẽn! Ông ta thích tôi trước!”
“Thưa hai quý bà, có vấn đề gì à?” Một cảnh sát mặc thường phục hỏi, xen giọng nói đầy quyền hành của anh ta vào. “Không thưa ngài.” Trừ khi anh ta coi người bạn thân nhất của bà là một kẻ rắn đóng giả lươn lừa đảo dối trá. “Chúng tôi chỉ đang tranh luận về một việc đã xảy ra trong quá khứ xa xăm thôi,” bà Charlotte nói, một cách dịu dàng.
“Hình như chúng tôi đã nhớ lại hoàn cảnh đó một cách khác nhau,” bà Sylvia thêm vào. Đằng sau cặp kính của bà ấy, bà Charlotte nhận thấy một cái nhìn trừng trừng lạnh lùng.
“Anh biết nó như thế nào khi thời gian đùa giỡn với trí nhớ của một con người rồi đấy. Đặc biệt là với tuổi già.” Bà Charlotte giải thích.
Bà Sylvia gật đầu. “Và bà ấy chắc cũng biết, vì bà ấy lớn hơn tôi hẳn một tuổi, phòng khi anh không nhìn thấy nhiều nếp nhăn hơn.”
Viên cảnh sát lắc đầu thật mạnh. “Thôi được rồi. Tôi gợi ý là hai bà hãy hôn nhau và làm lành với nhau trước khi mọi việc biến thành một trận cãi lộn ầm ĩ nhỉ,” anh nói, và bật cười vì lời nói đùa của chính mình.
“Bất cứ lúc nào tôi cũng có thể đánh bại bà ta,” bà Charlotte nói. “Trước đây tôi đã làm được điều đó và tôi sẽ làm lại lần nữa.”
“Như tôi nhớ thì tôi đã nắm một mớ tóc đang ngày càng mỏng đi của bà ở trong tay đấy,” bà Sylvia bắt bẻ.
Viên cảnh sát lắp bắp, và không thể trình bày rõ ràng được một câu mạch lạc.
Cuối cùng, anh chống cả hai tay lên phần thắt lưng, một tay đặt lên dùi cui, còn tay kia lên vũ khí của anh ta. “Hãy để quá khứ ở đúng vị trí của nó và tìm việc gì khác mà làm.”
Với cái gật đầu cụt lủn, anh ta bước vội xuống đường.
Bà Charlotte thở hắt ra. “Ôi, thật là tệ. Hãy tưởng tượng nếu không phải một ngày nào đó sau khi tôi vào viện, Lexie tội nghiệp phải bảo lãnh cho tôi ra khỏi nhà giam!”
“Tôi đồng ý với bà về điều đó,” bà Sylvia nói.
Cả hai người phụ nữ đều hiểu rằng Lexie là lí do khiến bây giờ bà Charlotte lo sợ như thế này. Đúng, bà muốn lấy lại chiếc nhẫn của mình, nhưng bao năm qua bà đã sống mà không có nó. Nếu được lựa chọn, bà Charlotte muốn rằng toàn bộ chuyện này vẫn được giấu kín và Lexie tiếp tục nhìn bà với những vì sao trong mắt con bé. Bà Charlotte hiếm khi còn cảm thấy tội lỗi về quá khứ của bà nữa, nhưng phản ứng lại suy nghĩ về việc cháu gái đã khám phá ra sự việc, trái tim của bà Charlotte gần như muốn thoát khỏi lồng ngực bà. Suốt từ khi đó bà đã sống một cuộc sống trong sạch. Bà rất yêu quý Lexie còn Lexie thì tôn sùng bà. Nếu nó phát hiện ra thì nó có bao giờ nhìn bà như vậy lần nữa không?
Trong nỗ lực để tránh bị phát hiện, bất cứ lúc nào Lexie đề cập đến cái nhẫn là bà Charlotte lại làm cô xao nhãng đi, thường là với những câu nói đúng lúc. Bà cũng đưa cho người viết Blog Chàng Độc Thân bất cứ mẩu tin nhỏ mà thú vị nào mà bà có thể, vừa cố gắng khuyến khích Lexie và Coop ở bên nhau, và vừa làm cho họ xao nhãng khỏi chiếc nhẫn. Nhưng ngoại trừ tấm ảnh chụp họ đang hôn nhau, thì hai người đó dường như không biết gì về trang blog cả. Và bà Charlotte không thể tập trung vào Lexie và Coop cho đến khi bà hoàn thành xong những rắc rối của chính mình.
Đêm qua, bà đành phải giả vờ bị một cơn đau tim để tránh bàn luận về chiếc vòng cổ, nhưng bà đã không phải đi xa như vậy. Lúc đó bà đã không biết sự khác nhau giữa một cơn đau acid, sự hoảng loạn đơn thuần và bệnh tim thực sự.
Bà Charlotte liếc nhìn bà bạn của mình. “Thay vì chúng ta cãi nhau về quá khứ, thì chúng ta cần tìm ra cách giữ cái quá khứ xa xưa kia ở đúng nơi của nó!”
Bà Sylvia chầm rãi gật đầu. “Bà nói đúng,” bà thì thầm. “Hãy hứa với tôi là bà sẽ không bị sức quyến rũ của Ricky mê hoặc nữa. Chúng ta đang có một tình bạn rất tốt và bền vững và sự xuất hiện của ông ta chỉ có thể phá hỏng nó mà thôi.”
Bà Charlotte liếc nhìn vào đồng hồ đeo tay của mình. “Tôi không muốn có bất cứ điều gì để làm với ông ta nữa! Tôi đã không muốn như vậy từ khi có Henry người yêu dấu của tôi!”
Bà Sylvia ngừng lại, sau đó nghiêng đầu sang một bên. “Tốt.”
“Còn bà? Hãy hứa là bà sẽ không lao vào vòng tay ông ta khi có cơ hội đầu tiên,” bà Charlotte nói, hai tay khoanh trước ngực. “Giống như có cơ hội với cái bụng to tướng đó sao?” bà Sylvia rùng mình. “Chúng ta có tình bạn, có một ai đó để trò chuyện vào buổi tối, để ăn tối cùng hay cùng xem một bộ phim. Tại sao tôi lại từ bỏ những điều đó vì loại người như ông ta chứ?” Bà vung một bàn tay khinh miệt về phía cửa hàng.
“Vậy là chúng ta hiểu nhau đấy,” bà Charlotte nói. “Ngoài này càng lúc càng quá nóng rồi. Chúng ta hãy quay lại vào khoảng thời gian đóng cửa và nếu chúng ta không may mắn thì sáng mai lại đến.”
“Tán đồng,” bà Sylvia đồng ý.
Nhưng khi họ chậm rãi quay về nhà thì bà Charlotte không thể không tự hỏi liệu bây giờ bà Sylvia có miễn dịch được với Ricky như bà ấy khẳng định hay không. Bà hi vọng là không, bởi vì bà thực sự không muốn sống vài năm cuối cùng của cuộc đời mình mà không có người bạn thân nhất của bà ở bên cạnh.
Sau khi hoàn thành xong ý tưởng cho trang web riêng của Coop mà cô đã có trong đầu – một ý tưởng được phát triển dựa trên giả định là anh sẽ sớm có nhiều hơn một cuốn tiểu thuyết nữa để ra mắt thế giới – Lexie làm một việc mà cô hiếm khi làm. Cô đi mua sắm.
Nếu tối nay là buổi tối cuối cùng ở bên Coop thì cô muốn nó là một đêm đáng nhớ của cả hai người.
Bình thường cô hay mặc bất cứ một cái áo phông cũ nào để đi ngủ, cho nên cô không quen với bộ đồ lót có diềm xếp nếp hay chỗ nào tốt nhất để mua nó. Cửa hàng đầu tiên hiện ra trong đầu cô đó là Bloomingdale, một cửa hàng bách hóa rất lớn nằm trong khu vực trung tâm Manhattan. Cô để lại một lời nhắn cho bà cô, bà vẫn chưa về, và đi đến cửa hàng đó.
Bước qua mấy cánh cửa, Lexie ngay lập tức bị choáng ngợp bởi những bóng đèn trên đầu và đủ loại mùi của mĩ phẩm và nước hoa. Bị ảnh hưởng mạnh mẽ thì đúng hơn. Cô bắt đầu đi loanh quanh, cảm thấy không đúng môi trường của mình, và quyết định hỏi ai đó nơi mà cô có thể tìm thấy khu vực bán đồ lót. Cô tìm và mua được thứ cô muốn càng nhanh bao nhiêu thì cô sẽ được ra khỏi đây nhanh bấy nhiêu.
Nhìn thấy một người nữ bán hàng, Lexie bước về phía cô ta đó.
“Xin lỗi, cho tôi hỏi khu vực bán đồ lót nằm ở đâu?” cô hỏi.
“Trang phục thầm kín nằm trên tầng bốn,” người phụ nữ trang điểm dày cộp nói, và chỉ cho cô đến chỗ chiếc cầu thang cuốn gần nhất với những ngón tay có móng được cắt sửa một cách hoàn hảo.
“Cảm ơn cô.” Lexie quay về hướng đó, khi cô nghe thấy ai đó đang gọi tên mình.
Cô quay xung quanh, và ngạc nhiên khi thấy người hàng xóm của Coop, Sara Rios, đang bước về phía cô. “Tôi đã nghĩ đó chính là cô đấy!” Sara mỉm cười chào cô.
“Xin chào!” Lexie không thể rời ánh mắt nhìn chằm chằm của mình khỏi người phụ nữ mà lại một lần nữa, thể hiện một cá tính hoàn toàn khác hẳn với một cảnh sát thực tế hay một phụ nữ mặc thường phục mà cô đã nhìn thấy trước đây. Mặc một cái váy juýp ngắn, một chiếc buộc dây ở cổ hở vai có diềm xếp nếp, đi một đôi xăng-đan thanh mảnh, gương mặt được trang điểm và mái tóc dài của cô xoã xuống đôi vai, Lexie chắc chắn sẽ không nhận ra cô ấy dù là cô ấy nhận ra cô trước.
“Thế giới thật nhỏ bé,” Lexie không thể không lên tiếng.
“Tôi là một khách quen ở đây. Những ngày nghỉ và tôi ở đây.” Cô giang rộng cánh tay quanh cô.
“Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được. Mua sắm không phải là sở thích của tôi.”
“Vậy thì sở thích của cô là gì?” Sara hỏi, trong khi dắt cô đi qua cửa hàng bách hóa.
“Đi du lịch. Tôi thích tiết kiệm tiền để khi nào tôi muốn thu dọn và lên đường thì tiền nằm ở đó,” Lexie giải thích.
Khi họ nói chuyện, Sara thường dừng lại và xem lướt qua các quầy mĩ phẩm khác nhau.
“Cô đã đến những kiểu địa điểm nào rồi?”
“Tháng trước tôi đến Indonesia để tham quan vùng đất đã bị sóng thần tấn công năm 2004, sau đó đi tới Darfur với một vài người mà tôi đã gặp.”
Sara đánh rơi chiếc bút chì kẻ mắt trong tay cô ấy. “Cô cũng không giống như những gì mà người ta suy nghĩ. Cô phải khá là dũng cảm mới có thể đi du lịch một mình, và sau đó dọn dẹp và đi đến Darfur với những người xa lạ.”
Lexie nhún vai. Cô chưa bao giờ nghĩ chuyện đi du lịch của cô là dũng cảm cả. “Những người mà tôi đã gặp là đi cùng với một tổ chức từ thiện. Họ đủ an toàn.” Sara gật đầu. “Vậy cái gì đã khởi nguồn cho tình yêu du lịch này thế?”
Thật là buồn cười. Trong tất cả những người đã hỏi cô về phong cách sống tạm thời của cô thì người bạn của Coop dường như là người tò mò một cách thành thật nhất. Vì sự quan tâm đó, nên thật dễ để cởi mở lòng mình với cô ấy.
“Khi tôi còn nhỏ, bà tôi thường dẫn tôi đến các địa điểm của địa phương. Thường thì đó là mỗi khi cuộc sống trong ngôi nhà của tôi quá khắc nghiệt,” Lexie nói, và nhớ lại. “Lần đầu tiên chính là những công viên ở địa phương, nơi để trốn chạy. Sau đó là những địa điểm du lịch chính như Tượng Nữ Thần Tự do và tiếp đến là Tòa nhà Empire State.”
“Bà ấy nghe có vẻ thật đặc biệt,” Sara nói. Lexie mỉm cười. “Đúng vậy.” Và chắc là một tên trộm xảo quyệt nữa, cô tự nghĩ thầm. “Dù sao đi nữa, khi tôi lớn lên thì bà khuyến khích tôi đi du lịch và nhìn ra thế giới trong khi tôi còn có thể. Tôi thường có những chuyến đi đến những đất nước thật đáng ngạc nhiên như Pháp và Tây Ban Nha, và tôi nhận ra rằng việc thoát khỏi sự áp lực ở nhà thật thú vị và hào hứng làm sao. Cuối cùng du lịch thực sự đã trở thành một phong cách sống đối với tôi. Một điều mà tôi khao khát và thật sự yêu thích.”
“Nghe có vẻ như cuộc sống ở nhà thật khắc nghiệt.”
“Không quá khắc nghiệt đối với hầu hết mọi người,” Lexie nhẹ nhàng nói. Đột nhiên cảm thấy ngại ngùng về việc cô đã thổ lộ nhiều điều hơn là chỉ nói về du lịch. “Này, tôi không muốn giữ cô lại đâu, cho nên rất vui khi gặp cô và bây giờ tôi sẽ đi mua sắm.”
Cô muốn nhanh chóng thoát khỏi đây, nhưng tay của Sara giữ cánh tay cô làm cô phải dừng lại. “Tôi xin lỗi nếu tôi đã thúc ép. Đó chính là tên cảnh sát trong tôi đấy.”
Lexie lắc đầu. “Thực ra cô có thúc ép gì đâu. Có điều gì đó ở cô khiến tôi rất dễ nói chuyện cùng.”
Sara cười toét miệng. “Cô đã từng nghe cụm từ, cảnh sát tốt, cảnh sát tồi chưa?” Lexie gật đầu.
“Đối tác cũ của tôi và tôi đã thường phải chia ra thành hai vai trò đó, và mặc dù tôi có thể là một người rất cứng nhắc khi tôi cần phải như vậy, nhưng tôi cũng có thể là một người rất biết lắng nghe, điều này khiến tôi thật hoàn hảo với vai trò là một người cảnh sát tốt. Vậy, cô đang mua sắm cái vì mục đích gì vậy? Bởi vì tôi chỉ đang xem lướt qua thôi.”
Lexie không muốn chia sẻ nhiệm vụ của mình với Sara. “Tôi chỉ cần một vài bộ đồ lót thôi,” cô nói một cách vô tình, nhưng thậm chí khi cô nói, đôi má cô cũng ửng đỏ nóng bừng lên. “Tôi cần cái gì đó để mặc để làm Coop bất ngờ,” cô nói tuột ra trước khi Sara có thể đọc được một cách chính xác sự lúng túng của cô.
Một nụ cười toe toét rộng ngoác trên gương mặt người phụ nữ kia. “Sao cô không nói như vậy sớm? Có phiền không nếu tôi đi cùng? Tôi khá giỏi trong việc lựa chọn những thứ khêu gợi hơn đấy.”
Cô nhướn nhướn cặp lông mày và Lexie bật cười. “Tại sao không nhỉ? Tôi thực sự rất kém trong việc mua sắm này.” Cô thú nhận.
Sara có một cách riêng của cô ấy khiến Lexie cảm thấy thoải mái và tự tin, nếu xét về thực tế đáng chú ý là lúc đầu cô ấy đã khiến cô cảm thấy bất an như thế nào. Hình như cô ấy giữ sự phòng thủ thật cao cho tới khi cô ấy quyết định về một người, nhưng khi ai đó có được cái dấu tán đồng của cô ấy thì Sara sẽ hạ những rào cản của cô ấy xuống. Lexie chỉ hi vọng rằng Sara sẽ không sống để hối tiếc về quyết định giúp đỡ của cô ấy khi mối quan hệ của Coop và Lexie đi theo con đường của nó.
Hai người phụ nữ cùng ăn trưa với nhau trong nhà hàng ở trên tầng và đến cuối ngày Lexie đã có một bộ đồ lót nhìn rất ấn tượng, một bộ đồ mà cô hi vọng sẽ làm cho Coop choáng váng.
Khi họ bước ra khỏi cửa hàng bách hóa và bước xuống đường thì ngay lập tức hơi nóng phả vào cô. “Hôm nay thật vui và tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của cô.”
Sara mỉm cười. “Không có gì. Và bây giờ tôi sẽ tiến một bước xa hơn với một lời khuyên không liên quan đến quần áo.”
Một cảm giác bồn chồn của sự cảnh báo chạy khắp cơ thể Lexie. “Tôi đang nghe đây,” Lexie nói một cách thận trọng.
“Tôi xuất thân từ một gia đình cảnh sát li hôn. Đó là tất cả mọi phần của công việc, cho nên những mối quan hệ lâu dài thật sự không phải là cái tôi thích.”
Lexie cảm thấy nỗi buồn và sự tiếc nuối trong lời tuyên bố của Sara.
“Trốn chạy là một điều mà tôi hiểu hơn ai hết.”
Lexie nheo nheo mắt. “Tôi không chạy trốn.”
Cô nên biết rằng cô đã bỏ đi sự cảnh giác của mình một cách quá dễ dàng. Sara lại là một người nữa đánh giá Lexie và những lựa chọn của cô.
“Tôi đã giải thích với cô rằng du lịch trở thành một phần con người tôi rồi mà.”
“Cô đã nói như vậy.” Sara gật đầu, nhưng không xin lỗi vì đã hiểu lầm. “Cô cũng đã nói rằng việc đi tham quan và đi du lịch đã bắt đầu như một cách để tránh khỏi tình trạng căng thẳng ở nhà.”
“Và nó đã chuyển thành một cái gì đó tuyệt vời thú vị hơn. Một điều quan trọng đối với tôi. Tại sao mọi người cứ khăng khăng coi việc đó như một điều sai trái thế nhỉ?” Lexie hỏi, cảm thấy nản lòng và khó chịu. Cô đã chịu đựng đủ về điều này với gia đình cô rồi. Cô không cần nó từ một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.
Nhưng cô ấy cũng là người bạn thân thiết nhất của Coop.
Ai là người bạn thân nhất của cô? Câu hỏi không mời mà đến đó xuất hiện trong tâm trí cô, làm sứt mẻ những hàng rào phong thủ mà cô đã dựng lên mấy năm qua.
“Tất cả những gì tôi đang nói đó là đôi khi chúng ta vướng vào một vòng luẩn quẩn mà trở nên không thể phá vỡ được. Và tôi đang gợi ý rằng cô có một cái nhìn khó chịu về cuộc sống của cô trước khi cô đến bất kì nơi nào mà chính cô là người quyết định sẽ đi tiếp. Bởi vì những điều quan trọng nhất với cô có lẽ không đang chờ đợi khi cô quay về.”
Ồ. Lúc này, đây chính là cô Sara mà cô đã gặp lần đầu tiên. Thực tế và quá thẳng thắn. “Cảm ơn vì lời khuyên đó,” Lexie nói một cách không tự nhiên.
Ánh mắt sắc sảo của Sara nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Tôi biết bây giờ cô đang rất bực bội, nhưng tôi hi vọng là một ngày nào đó cô sẽ cảm ơn tôi vì đã nói điều này.”
“Tôi nghi ngờ điều đó.” Những ngón tay của Lexie nắm thật chặt cái túi mua sắm trong tay cô.
“Chúng ta sẽ thấy. Vui vẻ với những gì cô đã mua được nhé,” Sara nói, rồi quay người và đi về hướng ngược lại, để Lexie không nói được lời nào và cảm thấy bất ngờ một cách khó chịu bởi một lời khuyên tự nguyện.
Bằng cách này hay cách khác cô cố gắng quên đi những lời bình luận của Sara và tập trung lại vào buổi tối nay. Một cảm giác pha trộn giữa sự phấn khích và háo hức thay thế. Đặc biệt là khi cô nhớ ra rằng cô vẫn đang giữ chìa khóa nhà của Coop ở trong ví của mình.
Coop đi về nhà từ chỗ làm, hi vọng có một vài phút để tắm trước khi Lexie đến. Anh đã dành một vài giờ cuối cùng để xem qua hồ sơ bắt giữ tội phạm của cảnh sát, và lựa chọn xem câu chuyện nào sẽ xuất hiện trên mặt báo. Đôi khi có những vụ án nghiêm trọng, và đôi khi, giống như hôm nay, anh đã chọn một vụ án kì quặc. Một nhà hàng hạng sang đã đăng cai tổ chức một buổi gặp gỡ của những người sưu tập của câu lạc bộ trứng Farberge Egg Society – ai mà biết là có một tổ chức như vậy chứ? – trong buổi đó người ta báo cáo rằng một quả trứng hiếm đã biến mất. Một phút quả trứng hàng hiệu đã ở đó, một phút sau nó đã biến mất. Tất cả các thành viên của câu lạc bộ, cộng thêm những người phục vụ và đội ngũ nhân viên của nhà hàng, đã được tra hỏi, nhưng không ai khả nghi cả. Người ta đã đưa ra một phần thưởng dành cho món đồ cổ rất có giá trị đó. Vì Coop có chỗ trống nên anh đã cho đăng mẩu tin đó và đưa số báo đó đi in.
Bây giờ anh bước vào căn hộ của mình và ngay lập tức cảm nhận được sự có mặt của Lexie. Lại một lần nữa anh thấy mình bị lấn áp bởi cảm giác chính xác là cô đang có mặt ở đây, và chờ đợi anh, và cho dù anh có chống lại nó như thế nào thì anh cũng không thể bỏ đi cái cảm giác đó.
Anh quăng chìa khóa của anh lên mặt bàn và bước vào bên trong. Cái bàn được bày biện với những cái đĩa không phù hợp của anh và anh nhăn mặt, chú ý tới sự thiếu phối hợp tương tự như vậy với những cây nến mà cô đã phải tự mình đi mua, vì anh chẳng có bất kì cái nào. Những hộp thức ăn Trung Quốc cũng được bày ra và vẫn chưa mở, sẵn sàng cho họ thưởng thức.
“Lexie?” anh gọi to.
“Trong phòng ngủ.”
Miệng anh ngay lập tức khô lại. Anh bước lại gần hơn và một mùi hương quyến rũ xộc vào mũi anh một cách ngào ngạt nhất. Anh hít vào một lần nữa và hương thơm đó dụ dỗ anh tiến về phía phòng ngủ.
Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, một chiếc váy có diềm xếp nếp treo lủng lẳng ở nắm đấm cửa. Toàn thân anh tiếp tục báo động đỏ. Anh dùng mũi chân đá cánh cửa mở ra, hít một hơi thật bình tĩnh và bước vào bên trong.
Căn phòng ngủ thông thường rất nam tính và lờ mờ sáng của anh cũng được trang trí với những cây nến đang cháy lung linh đầy quyến rũ quanh căn phòng, trong khi Lexie nằm giữa giường, một mĩ nhân trong bộ đồ lót có viền ren đỏ hở hang.
Cô ngoắc ngoắc một ngón tay, một người đàn bà quyến rũ đầy nguy hiểm đang gọi anh đến từ bên kia của căn phòng và tất cả những suy nghĩ về món ăn Trung Quốc và tắm rửa đều biến mất. Coop không thể nghĩ về bất cứ điều gì ngoại trừ người phụ nữ đang chờ đợi anh.
“Một sự ngạc nhiên đầy thú vị đấy.” Anh khó mà nhận ra được giọng nói của mình. “Em đã nghĩ rằng anh đang mong đợi em.”
Anh nới lỏng cà vạt anh đang đeo ra, kéo nó qua đầu, và quăng nó xuống sàn nhà. Khi anh tiếp tục tiến về phía cô, thì anh tiếp tục làm việc với cái áo của mình, mở từng cái cúc một cho tới khi anh cởi nó tuột qua vai và để nó rơi xuống đất.
Lexie quan sát anh với đôi mắt mở to không đeo kính, đôi mắt cô tối sầm lại với mỗi một chuyển động của anh.
“Anh chưa bao giờ biết rằng em là một kiểu con gái thích mặc đồ lót có diềm xếp nếp đấy.” Anh đá bung đôi giày ra và cởi bỏ tất, sau đó mở cúc quần. Anh móc ngón tay vào bên trong cạp quần và kéo cả quần dài và quần lót bó ra với một cử động nhẹ nhàng.
“Có rất nhiều điều anh chưa biết về em đâu.” Giọng cô giảm xuống một quãng tám, ánh mắt nhìn chằm chằm của cô tập trung vào vật đàn ông của anh.
Anh không thể chắc chắn, nhưng anh nghĩ rằng anh trở nên ngốc nghếch hơn dưới cái nhìn chằm chằm tán đồng và ham muốn đó.
Khi anh nhìn cô một cách chăm chú, anh tự hỏi còn lại điều gì để khám phá về Lexie, nhưng anh có ý định sẽ tìm ra. Trượt nhẹ đến bên cạnh cô trên tấm đệm, anh móc một ngón tay vào quai áo mỏng manh trên vai cô, và vùi mặt vào cổ cô, hít lấy mùi hương ngọt ngào và tận hưởng cô với những cái liếm láp thật dài của lưỡi anh.
Cô rùng mình và nghiêng đầu, khuyến khích anh. Anh chiều theo, di chuyển lên trên, dùng răng cắn nhẹ vào da thịt cô, theo sau những cái lướt dài êm dịu của lưỡi anh.
Toàn thân cô run lên với sự tấn công nhẹ nhàng đó, trong khi Coop không thể tin được là anh đã cảm thấy sẵn sàng như thế nào từ sự thưởng thức rất đơn giản này. Anh ngừng lại đủ lâu để nhìn một cách thèm muốn vẻ bề ngoài của cô, rối xù và hấp dẫn, mặc một bộ đồ lót quyến rũ để lộ ra làn da chỉ tháp thoáng dưới lớp vải khêu gợi.
“Em mua nó vì anh đấy,” cô nói với một giọng khàn khàn.
Lời thú nhận đó gần như khiến anh mềm yếu hơn. Nó khiến anh cảm thấy mình thật thấp kém. Nó cũng kích thích anh một cách không thể tin được. Anh muốn vùi mình vào bên trong cô, nhưng cô rõ ràng là đã đặt suy nghĩ vào trong sự quyến rũ này và anh muốn cô thoát khỏi nó một cách thật nhanh.
Anh ôm lấy khuôn mặt cô, quay cô về phía anh. “Và anh rất cảm kích về điều đó.”
Cô mỉm cười và dùng đầu ngón tay vuốt ve má anh. “Em đã mong đợi điều này cả ngày hôm nay rồi,” cô nói, rồi hôn lên đôi môi anh.
Trong chốc lát miệng của họ hòa lẫn vào với nhau, mọi thứ chuyển từ nhẹ nhàng sang gấp gáp. Cô đã lên kế hoạch cho sự quyến rũ này, nhưng từ cái cách những ngón tay của cô ấn mạnh vào vai anh và cô ép sát ngực mình vào ngực anh, liên tục cọ sát, rõ ràng là cô không muốn chậm.
Anh cũng vậy. Coop cúi đầu xuống và kéo một bên đầu nhũ hoa đang cần được yêu thương của cô vào trong miệng, mút trên lớp vải lụa, dùng răng day day nó đó cho đến khi Lexie rên rỉ thật to. Cô cong lưng, đẩy ngực cô vào sâu hơn trong miệng anh. Anh kéo lớp vải một cách thô bạo, để lộ ra ngực cô và xé lớp vải mỏng manh đó ra.
“Anh sẽ trả tiền cho cái áo này,” anh thì thầm và đặt miệng lên da thịt cô. Anh di chuyển lưỡi tới lui trên đầu nhũ hoa của cô và cô rên rỉ, luồn những ngón tay vào trong tóc anh, khuyến khích anh.
Anh đùa giỡn với một bên ngực cô cho tới khi toàn bộ cơ thể cô run lên phản ứng lại trước khi anh để lộ ra ngực bên kia, liếm, cắn và làm chính anh nhẹ nhõm hơn, đưa anh đến một mức nhu cầu khao khát, ngấu nghiến không thể tin được.
Cả hai người đều đang ngồi và cô trườn lên người anh, ghì chặt hai chân cô quanh eo anh và nghiêng phần xương chậu của cô để sự phấn khích đầy ẩm ướt của cô áp sát vào bụng anh.
Không có quần lót.
“Chúa ơi,” anh nói với một tiếng rên rỉ trong yết hầu. Cô quá là gợi tình. Anh chưa thể nhận được đủ và trượt bàn tay anh giữa cơ thể của hai người, chầm chậm đưa một ngón tay vào trong cô.
Bên trong của cô kẹp chặt quanh tay anh và anh gần như nổ tung ra. Anh đẩy ra đẩy vào ngón tay dài của mình, làm cô thỏa mãn trong khi hôn lên đôi môi gợi cảm kia.
Cô vòng tay quanh cổ anh và chầm chậm di chuyển về phía sau, để cho anh vào dễ dàng hơn. Suốt thời gian đó cô nhẹ nhàng đưa đẩy áp sát vào tay anh, rên rỉ, những lời nói vô thức, gợi tình, khuyến khích anh trao cho cô nhiều hơn. Với ngón tay cái, anh bắt đầu xoay quanh bên ngoài đầu nhũ hoa nhạy cảm của cô và cô kêu lên, vì thế anh tăng thêm áp lực ở bên ngoài, và tiếp tục ấn ngón tay của anh vào trong ra ngoài.
Hơi thở của cô trở thành những tiếng hổn hển gấp gáp, phần cơ thể bên dưới của cô chuyển động trên người anh, tìm kiếm sự đụng chạm sâu hơn, mạnh mẽ hơn. Coop nghiến răng và tự hứa với chính mình rằng anh sẽ không lên đỉnh cho tới khi nào anh vào trong cô. Anh cúi về phía trước và hôn cô lần nữa, điều này bị ảnh hưởng của việc đẩy ngón tay của anh vào sâu hơn.
Đúng lúc anh nghĩ rằng anh không thể chịu đựng được nữa thì cô kêu lên khi sự giải phóng của cô lấn át cô, cơ thể cô chảy dịch ra tay anh trong khi anh nhận được từng cơn co bóp cuối cùng mà anh có thể từ sâu bên trong cô.
Sau đó anh với tay qua và kéo mạnh ngăn kéo ra, lôi ra một chiếc bao cao su và thật khó để đeo nó, tay anh đang quá run. Lexie nằm dài trên giường, đôi mắt nhắm hờ, hai chân giang rộng ra. “Nhanh lên,” cô thì thầm.
Anh ngả người lên trên cô và ấn thật mạnh, nhanh và sâu vào bên trong ẩm ướt của cô, và biết rằng không mất quá nhiều thời gian để cho anh lên đỉnh.
Điều anh không chắc chắn là để cho cô tham gia cùng với anh.
Nhưng giây phút anh vào trong cô thì sự kết hợp của hai cơ thể họ đã đánh thức cô lần nữa. Anh nhìn thẳng vào mắt cô. Đôi mắt mở to, cô ngắm nhìn anh khi anh lùi, cảm nhận toàn bộ lối vào trơn trượt của cô, sau đó lại ấn sâu vào một lần nữa. Lexie cong đầu gối. “Lại đi,” cô thì thầm, ánh mắt cô vẫn không hề rời khỏi anh.
Anh lại lùi ra, trong suốt thời gian lần này, và đôi mắt cô thể hiện sự bất bình của cô. “Anh đang làm cái gì vậy?” cô hỏi.
Anh làm cô im lặng bằng một nụ hôn, một nụ hôn mãnh liệt, đòi hỏi và lấy-đi-tất-cả-mọi-thứ. Sau đó anh dùng tay giang cô ra, rồi anh vào vị trí và lại chiếm lấy cơ thể cô lần nữa.
Cô kêu lên và anh ấn vào sâu hơn, muốn họ áp vào nhau càng sát càng tốt. Không muốn rời cô lần nữa. Anh dùng tay nâng người lên và bắt đầu di chuyển thật nhanh và đều đặn, chiếm hữu lấy cô. Làm chủ cô. Khi anh chuyển động sâu bên trong, khi cơ thể anh co sát lại hơn, sự phóng ra ngày càng đến gần hơn, Coop nhận ra rằng đây là lần quan hệ mà từ trước tới giờ anh chưa bao giờ có.
Người phụ nữ này không giống bất cứ người phụ nữ nào mà anh đã từng có trước đây.
Bởi vì anh yêu cô.
Chết tiệt. Anh nghĩ anh đã bảo vệ chính bản thân mình, cố gắng.
Nhưng khi cô đáp ứng anh từng cái ấn mạnh, dâng hiến cho anh bản thân cô, tất cả của bản thân cô thì anh không còn nghĩ được gì nữa và một đợt phấn khích đột ngột đưa anh vượt qua giới hạn, tâm trí và thể xác bùng nổ, phóng ra bên trong cô.
Và từ những âm thanh cô kêu lên bên dưới anh, cô cũng đã làm giống như vậy.