Lexie ghét ngân hàng. Cô chắc là những cảm giác đó bắt nguồn từ thời thơ ấu và đưa con gái bạn đến ngày làm việc. Cô và chị gái cô sẽ dành cả ngày với cha cô, người chị gái ruột Margaret đang cạnh tranh xem ai có thể làm bất cứ nhiệm vụ được giao nào một cách tốt nhất, Lexie thậm chí còn không cố gắng để giành chiến thắng. Cô đã luôn ước rằng cô đang ở bất cứ nơi nào khác, tốt nhất là ở bên ngoài với gió lướt trên đôi má cô và hít thở không khí trong lành. Nhưng cô lại đang có mặt ở đây, tự nguyện đứng bên ngoài chi nhánh ở thành phố New York của cha cô.
Cô chỉ không thể đưa mình đi vào trong. Suốt từ lúc bà cô thú nhận tội lỗi, Lexie đã đi loanh quanh trong tình trạng bối rối hoang mang, cố gắng tìm một nơi của mình trên thế giới. Cô đã đến Tòa nhà Empire State một vài lần, tìm kiếm câu trả lời trong những đám mây. Về rất nhiều mặt thì sự rối trí của cô cũng có một chút ỷ nghĩa. Đất cứ điều gì bà Charlotte đã làm khi còn trẻ sẽ chẳng liên quan gì đến Lexie khi cô trưởng thành cả. Mặt khác cô đã dành phần lớn cuộc đời mình để làm theo gương bà cô. Không phải bà Charlotte đi du lịch thế là Lexie cũng muốn làm như vậy. Cô đã không làm thế.
Những cái cách mà cô bắt chước bà cô còn khôn khéo hơn.
Bà Charlotte đã sống theo cách của mình, không cần biết người khác nghĩ gì. Và đó là điều mà Lexie đã vô cùng ngưỡng mộ. Là điều mà cô đã lí tưởng hóa. Hoặc, như Coop chẳng hạn, là điều mà cô vẫn thường biện minh cho những lựa chọn trong cuộc đời của mình. Nhưng với những tiết lộ của bà Charlotte và những động cơ của bà, ít nhất là đối với vụ trộm cuối cùng, thật quá tư lợi, thì Lexie không thể nhìn những lựa chọn của chính mình theo cách giống như vậy nữa. Vả lại, không có quá nhiều điểm tương đồng trong cách sống của họ – không có nhiều. Đó chính là lí do đằng sau họ. Những sự thật mới đây của bà cô đã khiến Lexie nhìn sâu hơn vào bên trong con người cô. Tất nhiên, không chỉ quá khứ của bà cô là lí do khiến cô nhìn lại bản thân mình. Đó là Coop.
Anh còn hơn cả thích em, Lexie.
Cô vẫn không thể gạt bỏ được lời nói chân thành đó ra khỏi tâm trí cô. Hay, thậm chí trung thực hơn, là ra khỏi trái tim cô.
Trong khi đó không phải là lời tuyên bố tình yêu – cô biết rằng cô đã ngăn cản không để anh tiến xa như vậy – nó có ý nghĩa hơn. Bởi vì không giống như bất kì ai đã đến trước đây, cô đã thực sự chia sẻ với Coop. Anh hiểu cô nhiều hơn là cô hiểu chính bản thân mình. Hiểu gia đình cô luôn biến động.
Anh không phải là người duy nhất chỉ ra rằng cô và cha cô có điểm chung khi mà nhiều năm qua cô đã tin là chẳng có điểm chung nào sao? Vì thế nên cô đã có mặt ở đây, sẵn lòng lần đầu tiên mở lòng với cha cô. Để thừa nhận rằng trước đây cô đã quá bướng bỉnh không để cho họ tạo dựng một mối quan hệ – và đòi hỏi ông cũng thừa nhận rằng có lẽ ông cũng như vậy. Để xem từ đây họ có thể tiến triển tới đâu.
Lexie vuốt phẳng chiếc quần trắng và chỉnh lại cái áo sơ mi lụa ngắn tay của mình, cả hai thứ đồ này là một cái gật đầu hòa giải với cha cô, thể hiện sự tôn trọng đối với ông và nơi ông kinh doanh. Khi cô hít một hơi thật sâu, sẵn sàng bước vào bên trong, cô hi vọng ông sẽ nhận ra rằng cô đã để những chiếc váy dài kiểu tá điền và những bộ vòng tay loằng ngoằng ở nhà bà cô.
Một vài phút sau, chiếc máy điều hòa mát lạnh làm tóc trên cánh tay cô thẳng xuống, Lexie gõ một tiếng lên cánh cửa văn phòng bằng gỗ.
“Ngạc nhiên chưa!” cô nói, và bước vào trong văn phòng của cha cô. Đáng lẽ cô phải gọi trước để hẹn gặp, nhưng cô muốn để cho mình một lối thoát phòng khi cô thay đổi quyết định.
“Alexis, đúng là bất ngờ thật đấy!” Ông đứng dậy đằng sau cái bàn làm việc mà cô vẫn luôn cảm thấy to tướng và đồ sộ khi còn là một đứa trẻ. “Có chuyện gì vậy?” ông hỏi ngay.
Cô không lấy làm khó chịu vì câu hỏi đó. Cô sẽ không bao giờ đến đây chỉ bởi vì và, nếu được quyền lựa chọn thì cô chẳng bao giờ đến đây.
“Mẹ của cha vẫn khỏe đấy chứ?” ông hỏi khi cô không trả lời ngay.
“Bà vẫn khỏe ạ,” Lexie vội bảo đảm với ông. “Con cũng khỏe.”
Sự bối rối làm đôi lông mày ông nhăn lại và cô hiểu. Ông không biết vì sao cô lại đến đây.
“Con hi vọng chúng ta có thể… nói chuyện.”
“Tất nhiên rồi.” ông đưa tay ra hiệu cho cô ngồi xuống.
Lexie ngồi vào một trong những chiếc ghế to tướng, nhớ lại khi còn nhỏ cô đã thích đung đưa chân tới lui như thế nào cho tới khi Margaret nhắc nhở cô rằng các quý cô hay ngồi vắt chéo cổ chân và không cựa quậy nhúc nhích như con trai. Nhưng điều quan trọng bây giờ đó là Lexie đang nhớ lại một điều gì đó lí thú về việc có mặt ở đây – và điều đó không phải là quá bất ngờ sao, cô nghĩ một cách châm biếm.
Cô hít một hơi thật sâu để lấy can đảm trước khi thốt ra điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô. “Con biết rằng con là một nỗi thất vọng đối với cha,” cô nói một cách vội vã, trước khi cô có thể nén lại.
Cha cô giật mạnh về phía sau, cảm thấy sửng sốt với lời bình luận của cô. “Cái đó hơi cay nghiệt quá,” ông nói.
Lexie lắc đầu thật mạnh. “Không hẳn thế đâu ạ. Đó là sự thật. Con không giống cha, mẹ hay Margaret. Con không tận tâm hoặc không có mục tiêu rõ ràng – ít nhất là theo cách nghĩ của cha. Nhưng con là người thành đạt nếu cha định nghĩa thành công có nghĩa là tự lo được cho chính mình. Con có thể dành dụm cho tương lai, có thể đi du lịch nước ngoài và ngắm nhìn thế giới. Và con yêu thích công việc con làm,” cô nói, đã lấy được đà và nghị lực.
“Ý con là con thực sự yêu thích việc thiết kế trang web và những vị khách hàng khác nhau mà con gặp vì công việc,” adrenaline đột ngột dồn lên mạnh mẽ khi cô miêu tả cuộc sống cô từ góc nhìn của chính mình.
“Alexis,” cha cô lên tiếng, gương mặt ông biểu hiện một trong những sự bối rối hoàn toàn.
“Cha chờ đã. Hãy để con nói nốt được không ạ?”
Ông gật đầu kiên nhẫn. Ít nhất đó cũng là một trong những đức tính tốt của ông. “Con cũng rất thành thật đấy ạ. Đó là điều mà cha và mẹ đã dạy cho con và con tự hào về điều đó. Họ không biết con thiết kế hay cập nhật một trang web trong bao nhiêu lâu. Nhưng nếu ai đó thuê con, họ sẽ trả một khoản khá lớn cho những dịch vụ của con. Trợ lí của con rất thích làm việc cho con vì con trả lương hậu hĩnh cho cô ấy và đối xử công bằng với cô ấy. Và con yêu cầu cái tốt nhất, kết quả là cô ấy đang học và phát triển thành một nhà thiết kế. Hơn nữa con có thể cảm ơn cha và mẹ vì đã làm cho con thấm nhuần những đức tính đó.”
Cô liếc nhìn cha cô, đang đưa tay lên đầu. “Cha… thấy bối rối,” ông nói.
“Con hiểu.” Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn, và tìm lời giải thích. “Con đoán điều con đang cố gắng nói đó là có thể con không đi theo sự lựa chọn nghề nghiệp của cha hoặc không làm mọi việc theo cách của cha, mặc dù vậy con vẫn là một người thành đạt.” Cô nắm chặt hơn vào tay vịn của ghế. “Con phát triển toàn diện – hơn cha, nếu như cha không phiền khi con đưa ra lời bình phẩm đó – con đã nhìn thấy thế giới nhiều hơn. Và con thành đạt như vậy dựa trên năng lực và nỗ lực của con. Làm công việc của chính con.” Lexie hít một hơi thật sâu. “Chúng ta có thể tán đồng với điều đó được không cha?”
Ông ngừng lại và sau cái cảm giác giống như vài tiếng, nhưng chắc chắn là chỉ vài giây, ông chầm chậm gật đầu. “Được chứ. Đúng là cha đã không bao giờ suy nghĩ về con hay cuộc sống của con theo cách đó.”
Lexie mỉm cười. “Con hiểu. Con muốn nói rằng con cũng hiểu cha đấy.”
Ông cúi người về phía trước. “ Thế là thế nào?”
“À, con nghĩ rằng chúng ta có nhiều điểm chung hơn là những gì cha đã từng nhận thấy đấy.”
“Cha không nghĩ chúng ta có bất kì điểm chung nào, thật đấy. Vì thế hãy nói rõ hơn cho cha nghe đi.” Mặc dù hai bàn tay ông đan vào nhau trên mặt bàn, điệu bộ của ông không tự nhiên, nhưng đôi mắt ông và nét mặt ông lại cởi mở. Tò mò. Thậm chí là thu hút.
Lexie nhận thấy một hi vọng lớn trong những biểu hiện đó. “Cả hai chúng ta đều hiểu lớn lên trong một gia đình mà không thể làm thỏa mãn những kì vọng của cha mẹ và nỗi thất vọng đó ảnh hưởng đến tất cả mọi điều cha nói hay làm là như thế nào,” cô nói, trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực.
“Cha tin là chúng ta hiểu,” cuối cùng ông nói. “Cha chưa bao giờ nhìn điều đó theo cách này.” vẻ mặt ông cũng sững sờ như giọng ông.
Cô cũng chưa bao giờ, cho tới khi một người đàn ông thông thái chỉ ra điều đó cho cô. “Con chắc chắn rằng thật không dễ gì khi lớn lên với một người mẹ như bà Charlotte,” Lexie nói, rồi cắn bên trong má cô, lo lắng về việc ông sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng ông lại gật đầu tán đồng. “Mặc dù bà đã cưới ông nội con và sống ổn định, nhưng đúng là bà chưa bao giờ làm mọi việc giống như những bà mẹ khác. Từ cách bà ăn mặc cho đến cách bà cư xử, luôn luôn khiến cha khó chịu. Cha đã cảm thấy thật khác với bà và khác với những đứa trẻ khác. Vì vậy cha đã chưa bao giờ muốn đưa bất cứ ai về nhà. Và bà càng cư xử kì quặc, thái quá bao nhiêu thì cha càng trở nên bực bội bấy nhiêu.”
Lexie mở to mắt nhìn chằm chằm. Cô đã hi vọng một sự thông cảm. Cô chưa bao giờ mong đợi ông mở lòng với cô theo bất cứ cách nào. Để bỏ đi những bức rào cản mà cô đã không thể phá vỡ khi còn là một đứa trẻ và cho cô một cái nhìn lướt qua về chính bản thân ông.
“Con cũng vậy,” cô nhẹ nhàng nói. “Không kể trong trường hợp của con, những kì vọng và những nguyên tắc càng khắt khe bao nhiêu thì con càng chống đối mạnh mẽ bấy nhiêu. Con càng muốn được tự do là chính mình hơn. Con càng muốn được chấp nhận vì con người của chính con và những điều con muốn hơn.” Cô bật ra những lời nói đau đớn từ sâu thẳm trong lòng cô.
“Một điều mà cha chưa bao giờ trao cho con,” cuối cùng cha cô cũng thừa nhận. “Bởi vì cha đã thấy quá nhiều hình ảnh của mẹ mình trong con người con và cha tự nói với mình rằng cha sẽ không phải sống chung với cách cư xử bất ngờ và những cá tính đồng bóng đó nữa.” Ông hắng giọng. “Nhưng con… con lại thích thú với những nét giống nhau của con với bà. Thực tế, đôi khi cảm giác giống như con đang chà xát lên mặt cha bằng việc giống y hệt bà.”
“Đúng vậy,” cô thú nhận. “Con rất thích giống bà bởi vì điều đó có nghĩa là con không cô đơn. Rằng con không phải là một người tồi tệ vì con khác với cha, mẹ và chị Margaret.” Cô nuốt nước bọt qua cái cục nghẹn đang tắc lại trong cổ họng cô, không dám chắc điều đó có phải là kết quả của nỗi đau trong quá khứ hoặc những tiềm năng hiện tại sẽ được mở ra trong tương lai hay không.
“Cha nhớ việc đó đã khó khăn với cha như thế nào, lớn lên và khác biệt với mẹ một cách quá rõ ràng. Cha không thể tin là mình đã không nhìn thấy chính cha đã làm điều y hệt như vậy với con.”
Trong giọng nói của ông Lexie nghe thấy lời thú nhận đó đối với ông khó khăn như thế nào. Nhưng khi làm như vậy thì họ sẽ vượt qua được một ranh giới mà Lexie không bao giờ tin là có thể làm được.
“Con nghĩ là con cũng đã có thể làm cho cuộc sống của cha dễ chịu hơn một chút,” cô vừa nói vừa cười.
Ông mỉm cười, nhưng nhanh chóng tĩnh tâm lại. “Vấn đề là, từ đây chúng ta sẽ đi đến đâu?” ông hỏi một cách lúng túng. Lexie hít một hơi thật sâu, câu trả lời rõ ràng ít nhất là để cho cô. “Chúng ta sẽ đi về phía trước cha nhé?” cô gợi ý.
Cha cô đứng dậy và đi vòng qua cái bàn. Lexie đứng lên khỏi ghế và đi về phía ông, trao cho ông cái ôm chân thành đầu tiên mà cô có thể nhớ được.
Và cô biết rằng cô phải cảm ơn Coop.
Không phải là anh biết điều đó. Sau đó sẽ kể cho anh nghe.
Tin rằng anh vẫn muốn nghe chuyện đó.
Lexie trở về nhà của bà thấy bà Charlotte đang thử quần áo, và diễu qua diễu lại khắp nhà. Bà Sylvia ngồi trong phòng khách, đưa ra ý kiến của bà về một chiếc váy có diềm xếp nếp màu đỏ tươi không hề hợp màu sắc với mái tóc của bà.
“Đây là cái váy yêu thích của tôi!” bà Charlotte kêu lên. “Bà nghĩ sao?”
Bà Sylvia nheo nheo mắt. “Cái váy màu ngà voi hợp với màu da của bà hơn đấy,” bà vừa nói vừa liếc nhìn Lexie với một cái nháy mắt thật nhanh.
“Dịp gì thế ạ?” Lexie hỏi, và ngồi xuống ghe.
Bà Charlotte xoay tròn trong chiếc váy của bà – đủ lâu với cái tuổi của bà. “Tất cả chúng ta sẽ đến một buổi tiệc của Quỹ Lancaster.”
“Sao ạ?”
Bà Sylvia với tay lấy cốc nước, và uống một ngụm trước khi giải thích. “Hình như họ sẽ bán đấu giá những món trang sức kia để thu tiền và họ sẽ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng.”
Lexie nheo nheo mắt, chăm chú vào hai tên trộm đã giải nghệ – những người chỉ vô tình đã từng sở hữu những món đồ trang sức nói trên và đang chuẩn bị cho sự kiện này. “Hai bà đã xoay sở thế nào để có được vé mời thế ạ?”
Bà Charlotte mỉm cười, và nở một nụ cười rộng đến mang tai. “Tất nhiên là từ người chủ trì buổi lễ rồi! Anh chàng độc thân yêu quý của cháu và của bà nữa, Sam Cooper.” Bà bắt chước tiếng trống để nhấn mạnh.
Bụng Lexie quặn lại khi nghe thấy tên anh “Coop mời bà ạ?”
Bà Charlotte cúi xuống, ghé sát vào bà Sylvia. “Tôi nghĩ là nó đang ghen tị đấy,” bà nói thầm nhưng cố tình để Lexie nghe thấy.
Mặc dù hành động ấy thật là ngốc nghếch nhưng Lexie vẫn đỏ mặt. “Cháu không ghen tị.”
“Được rồi cháu cần phải ghen tị bởi vì cháu cũng được mời!” bà cô nói.
Lại một lần nữa bụng cô rạo rực. “Coop đã ghé qua ạ?” cô hỏi, hi vọng một cách đáng thương.
Bà Sylvia lắc đầu.
“Nhưng lời mời đáng yêu này đã được viết bằng tay và được gửi đến qua đường bưu điện.” Bà Charlotte chỉ vào tờ giấy mời to tướng trên bàn café.
Lexie cầm phong bì lên và đọc lướt qua phần địa chỉ đã được in trước. “Này, nó được gửi đến cho cháu đấy!” Cô hất đầu về phía bà cô.
“Đúng vậy, nhưng bức thư bên trong nói là có đủ vé cho cả ba chúng ta – có tên đấy!”
“Điều này bà đã không biết nếu như bà không mở thư của cháu ra,” Lexie trách. “Chỉ là chi tiết nhỏ thôi. Cháu có thích cái váy này không?” bà cô hỏi.
Hai người phụ nữ này chắc chắn đã phục hồi lại sau việc tiết lộ hành động phạm pháp của họ và sau khi mất đi món đồ trang sức.
“Trung thực phải không ạ? Cháu cũng thích bà mặc chiếc váy màu ngà voi kia hơn,” Lexie nói một cách khéo léo.
“Thôi được, cái màu ngà voi vậy. Cháu có muốn mượn cái váy này không?” bà cô ngỏ ý.
Lexie suýt tắc thở. “Không ạ, cảm ơn bà.”
“Đừng nói với bà là cháu sẽ không đi đấy nhé! Bà hiểu cháu Lexie Davis ạ. Cháu đang trốn tránh Coop kể từ khi cháu bắt được ba chúng ta.”
Lexie đảo mắt. “Có chuyện gì với mọi người vậy và tại sao lại là trốn tránh?”
“Nếu lời bình luận đó đúng với cháu thì cháu nên thừa nhận cháu yêu ạ,” bà Sylvia nói.
“Luôn luôn là những điều thầm kín mà bà phải để ý.” Lexie lẩm bẩm. “Cháu về phòng đây.” Cô đứng lên và quay người đi về phía hành lang.
“Cháu đang nói là cháu không trốn tránh Coop phải không?” Thân hình nhỏ nhắn của bà cô đứng chắn ngay lối Lexie đi. Kinh nghiệm cho thấy nếu cô không giải quyết câu hỏi này một cách thẳng thắn thì cô sẽ không thể đi qua được. “Cháu đã trốn tránh còn bây giờ thì không. Bà hài lòng chưa?”
“Chưa đâu. Cháu sẽ mặc gì để đi dự tiệc?” bà Charlotte lôi từ khe ngực ra một tấm giấy lụa và hỉ mũi. “Hãy mua một cái gì đó mới đi. Cái gì thật bắt mắt ấy. Để khoe bộ ngực của cháu,” bà nói khi đã hỉ mũi xong.
“Ôi trời ạ. Hai bà tránh khỏi rắc rối đi ạ.” Lexie vòng qua người bà cô thật nhanh và đi về phía căn phòng an toàn của cô.
Cô nằm xuống giường, gối đầu lên tay và nhìn lên trần nhà. Cô cần nhiều hơn là môt cái váy, mặc dù chắc chắc cô sẽ phải chịu đựng nỗi đau khổ của việc đi mua sắm để trông thật đẹp trong sự kiện này. Cô cần nói chuyện với Coop trước ngày hội đó. Cô không thể nói những gì cô muốn nói ở nơi công cộng được. Và cô không thể đối phó với việc gặp anh khi mà mọi chuyện giữa họ vẫn chưa đâu vào với đâu cả.
Nhưng cô đã cố gắng gọi cho anh sau khi rời khỏi văn phòng của cha cô chỉ để nhận được tiếng máy trả lời tự động ở nhà, ghi âm lại trong máy di động và hộp thư thoại của anh ở nơi làm việc. Cho dù anh không muốn nói chuyện với cô nhưng anh sẽ không trốn tránh cô. Có nghĩa là anh đang bận làm bản tin.
Cô không để lại tin nhắn bởi vì cô muốn nghe giọng nói của anh và phán đoán phản ứng của anh khi cô gọi điện. Cô không muốn anh có thời gian để nghĩ hay che giấu những cảm xúc của anh.
Cho nên cô chỉ phải tiếp tục chờ đợi.
Một thiếu niên được phát hiện là mất tích, làm cảnh sát và báo chí mất gần một tuần trời. Vào lúc này, Coop thấy mình đang trong thời gian chết, anh đang mặc quần áo để đến buổi đáu giá và anh đã khó ngủ máy ngày rồi. Anh nghĩ rằng anh đã ăn nhưng anh không thể nhớ nổi. Mặc dù người ta đã tìm thấy đứa trẻ còn sống sót nhưng anh không muốn nghĩ tới tổn hại về tâm lý mà mà người ta đã gây ra cho cô bé trong thời gian chuyển tiếp. Anh đã và đang sống, thở và ăn tin tức đó quá lâu.
Ít nhất buổi đấu giá, anh cũng sợ nó nhiều như thế, sẽ đưa anh thoát khỏi bản tin khủng khiếp mà anh viết phóng sự. Việc đó dễ dàng hơn khi anh không ở đó một mình. Anh đã mời gia đình anh đến tham dự sự kiện này. Matt và vợ anh ấy thì bận nhưng cha anh đã khiến cho anh ngạc nhiên ông khi đồng ý. Không những ông đã có người lo quán giúp mà ông còn mời cả người hẹn hò nữa. Một người phụ nữ góa chồng mà ông đã và đang bí mật gặp gỡ Coop thấy mừng cho người đàn ông lớn tuổi ấy. Ít nhất một trong số họ có một đời sống tình yêu mà dường như là đang có chuyển biến tốt.
Coop cũng có một người hò hẹn. Để hòa hợp với những người của quỹ, họ nói với anh rằng họ sẽ thuê bảo vệ để mắt tới những món đồ sẽ được bán. Những món nữ trang của bà Charlotte chỉ là một phần của những gì được bán đấu giá và họ cần ít nhất hai nhân viên an ninh. Biết rằng Sara thích làm những công việc ngoài trời nên anh đã báo cho cô và cô đã xin nhận công việc đó. Cô đã đưa thông tin đó cho Rate Mancuso, cộng sự cũ của cô, và với lời tiến cử của Coop và giấy chứng nhận của họ thì cả hai đã được thuê. Coop và Sara sẽ đi đến sự kiện đó cùng nhau. Coop đi tắm và thay quần áo, mặc bộ lễ phục đi thuê, và chỉ khi anh soi gương để đeo cà vạt thì anh mới nhận thấy rằng anh đã quên cạo râu. Anh đã có một vài ngày để râu mọc đầy trên mặt, nhưng liếc nhìn đồng hồ thì anh thấy bây giờ mình không còn thời gian để lo lắng về điều đó nữa. Chương trình không thể bắt đầu nếu thiếu anh.
Lexie và những người đi cùng đã đến tòa thị chính ở Upper East Side nơi mà Quỹ Lancaster đăng cai tổ chức buổi bán đẩu giá sớm nửa tiếng. Không phải là cô muốn bà cô và bà Sylvia có thêm thời gian để uống rượu mà cô muốn có cơ hội gặp riêng Coop nếu cô có thể.
Sự trang hoàng của tòa thị chính khiến cô sửng sốt, từ nền nhà được lát đá cẩm thạch tuyệt đẹp đến những cái cột và những tấm gương hoa văn, chạm khắc tỉ mẩn xung quanh cô. Có một căn phòng lớn để trưng bày những món đồ bán đấu giá; đó là nơi người ta phục vụ những loại rượu cocktail. Trong mấy tiếng đầu tiên mọi người có thể quan sát những món đồ nữ trang và thẻ ghi số của chúng để nhận diện trong suốt buổi đấu giá. Giấy mời đã được gửi đến cho thành phần cao cấp, ưu tú của Manhattan và Lexie nhận ra một vài người thuộc tầng lớp thượng lưu oai vệ chậm rãi bước vào. Bà cô và bà Sylvia đang ở trong phòng cocktail, có lẽ là đang cư xử một cách lịch sự nhất mà họ có thể.
Lexie chờ trong sảnh chính. Ít nhất là lần thứ ba trong vòng ba phút cô vuốt thẳng chiếc váy màu bạc lấp lánh qua hông. Cô không phải là một người phụ nữ cảm thấy thoải mái trong những bộ đồ phù phiếm và giữa chiếc váy bó sát dài đến đầu gối và một đôi giày cao gót mà cô gái bán hàng đã thuyết phục cô mua, Lexie cảm thấy thiếu tự tin. Đặc biệt là khi người phụ nữ mà đã giúp cô ở quầy trang điểm trong Bloomingdale gợi ý rằng cô nên đeo kính áp tròng để khoe đôi mắt của cô.
Bởi vì người phụ nữ đó đã khen ngợi và không chê bai, và bởi vì Lexie đã tạo ra rất nhiều bước to lớn trong tuần này nên Lexie đã lấy địa chỉ của một cửa hàng chuyên về kính áp tròng ở gần góc phố.
Cô vẫn chưa quen với việc không có gọng kính để thỉnh thoảng nghịch vơ vẩn.
Tóm lại tối nay cô cảm thấy không giống với chính mình, nhưng ít nhất trông cô có vẻ thoải mái và vui vẻ. Về bản chất thì đó là một thành quả, Lexie nghĩ thầm.
Cô dựa vào một cái cột to làm bằng đá cẩm thạch và nhấm nháp một ly champagne, thứ chất lỏng nhiều bọt đó đi vòng qua dạ dày và lên thẳng đầu cô. Mấy phút trôi qua. Nếu cô còn đứng ở đây ôm ấp ly rượu này lâu hơn nữa thì cô sẽ say rượu thậm chí là trước khi Coop đến.
Cuối cùng, đúng lúc cô định bỏ cuộc và đi tìm bà của cô thì cô chợt nhìn thấy anh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh ăn mặc trang trọng cả và người đàn ông trong bộ lễ phục màu đen được cắt may thanh lịch vừa vặn khiến cô nghẹt thở. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trên nét mặt anh cũng không làm mất đi vẻ bề ngoài quyến rũ của anh và bộ râu chưa cạo làm gương mặt anh sạm đi chỉ làm tăng thêm vẻ quyến rũ đó.
Rồi cô nhận thấy là anh không đi một mình. Một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp mặc một chiếc váy dài ba phần tư, rộng nhưng vô cùng gợi cảm đứng bên cạnh anh.
Cô đột nhiên muốn nôn mửa.
Cô muốn quay người bỏ chạy nhưng người phụ nữ tóc vàng đó đã chú ý đến cô trước và khẽ vẫy tay chào cô, và cuối cùng thì cô cũng nhận ra.
Sara, Lexie nhận ra, và gần như yếu đi vì nhẹ nhõm.
Người phụ nữ đó kéo mạnh cánh tay của Coop. Cô ấy thì thầm điều gì đó vào tai anh rồi chỉ về phía Lexie.
Anh liếc sang và nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh mở to khi sự nhận thức trở nên rõ ràng.
Cô vẫn bị sốc và cảm giác lo lắng trong cô vẫn chưa biến mất khi cặp đôi đó bước lại gần.
“Lexie,” anh lên tiếng, giọng của anh khàn khàn, nhìn như muốn nuốt lấy cô với ánh mắt sẫm lại.
“Coop.” Cô khó mà nhận ra giọng nói của chính mình.
“Lexie, tôi gần như không nhận ra cô đấy!” Sara kêu lên, kéo cô vào một cái ôm thân thiện.
“Tôi chắc chắn không nhận ra cô đó!”
Lexie bước lùi lại và khen ngợi một sự thay đổi nữa ở cô cảnh sát đa diện mạo này.
Sara ghé sát lại. “Đừng nói với bất kì ai nhé, vì tôi đang thực hiện nhiệm vụ an ninh.” Cô bước lùi lại và khéo léo vỗ nhẹ vào đùi mình. “Súng ở dưới lớp váy này đấy,” cô thì thầm.
Lexie nhận ra điều đó lí giải về chiếc váy rộng kia. Và cũng làm sáng tỏ rằng Coop không đi cùng trong một cuộc hẹn hò. Trái tim đang đập rất nhanh của Lexie cuối cùng cũng bắt đầu đập chậm lại với một nhịp độ bình thường hơn.
Sara ngó tới ngó lui giữa hai người. “Tôi sẽ tránh đi và trình diện với người thuê tôi. Gặp hai người sau nhé.” Cô vẫy vẫy tay và biến mất, để lại Coop và Lexie đang nhìn chằm chằm vào mắt nhau.
“Chào anh,” cô nói, và cảm thấy ngốc nghếch một cách kì quặc.
“Chào em.”
Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn.
“Anh thật là một người khó tìm.”
“Anh không biết rằng em đang tìm anh.” Anh vẫn không rời mắt khỏi cô.
Cô nhún vai. “Em đã không để lại lời nhắn, nhưng… em đã có mặt ở đây. Từ sớm. Vì anh.”
Anh chống một tay lên chiếc cột đằng sau lưng cô. “Thật sao.”
Cô gật đầu.
“Tại sao?” anh hỏi. “Em cần nói chuyện gì với anh vậy người đẹp?”
Cổ họng cô trở nên khô khốc. Với việc anh đứng quá gần thế này, mùi hương quen thuộc của anh bao quanh cô, nhận thức về xác thịt hoàn toàn bao phủ lấy cô. “Chúng ta đã để mọi chuyện chẳng đâu vào với đâu cả.”
“Và?”
Anh đang đặt tất cả chuyện này lên chính cô, chứ không phải là cô đổ lỗi cho anh. “Từ lần cuối cùng gặp anh em đã suy nghĩ rất nhiều, về những điều anh đã nói và đã làm. Về chính bản thân em và những gì em đã biết.” Cô liếm môi và uống champagne. “Em đã đến gặp cha em,” cô thốt lên.
Đôi mắt anh mở to. “Này, đó là một điều bất ngờ đấy.”
Cô không thể đồng ý hơn được nữa. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Hai cha con em đã có một vài tiến triển, cảm ơn anh.”
Sự im lặng bao trùm lấy họ. Đầu óc Lexie quay cuồng với những lời cô muốn nói, nhưng những cảm xúc của cô lại lấn lướt cô và cô không thể làm rõ những suy nghĩ của mình được.
“Còn gì nữa không?” cuối cùng anh cũng hỏi, giọng nói của anh trầm và đầy thuyết phục.
“Em nhớ anh,” cô thừa nhận, lời nói đó làm cho lòng kiêu hãnh của cô mất đi hoàn toàn nhưng lại không làm cho trái tim cô mất đi cái gì cả.
Một sự tiến triển, Coop nghĩ thầm.
“Anh cũng nhớ em.”
“Và…” cô bắt đầu. Rồi ngừng lại.
Trái tim anh hoàn toàn ngừng đập khi anh chờ đợi.
“Và em cũng còn hơn cả thích anh Coop à,” cô nói, và hít một hơi thật sâu. “Em yêu anh.”
Cuối cùng.
Anh toét miệng cười. “Anh cũng yêu em.” Anh cúi đầu xuống và đặt môi anh lên đôi môi cô. Cô rời anh chỉ đủ lâu để đặt ly champagne của cô lên một cái bàn gần đó trước khi quay lại vòng tay quanh cổ anh và hôn lại anh.
Và nếu anh nghĩ rằng anh chỉ tưởng tưởng ra ba từ ngắn ngủi đó thì cô lại nói lại những từ ấy, hết lần này đến lần khác bằng miệng, lưỡi, đôi môi cô cho đến khi cô bất ngờ lùi lại, và dựa trán vào trán anh.
“Em vẫn chưa xong,” cô nói, giọng cô khản đi.
“Vậy thì đừng dừng lại.”
Cô cười. “Ý em là em vẫn chưa nói xong.” Anh đặt tay lên hông cô và gật đầu thấu hiểu. “Chúng ta có thể nói chuyện sau.” Ngay bây giờ anh cần ở riêng với cô, chứ không phải đứng đây – tại một nơi công cộng.
“Có một căn phòng cất giữ áo khoác mà không được dùng đến trong suốt mùa hè,” cô đọc được suy nghĩ của anh và nói. “Làm thế nào mà em biết anh đang nghĩ gì thế?” anh hỏi, cảm thấy thích thú nhưng không ngạc nhiên là cô hiểu anh rõ như vậy.
“Em đã nói với anh là em đến đây sớm rồi mà. Em đã có thời gian để đi lùng sục xung quanh,” cô nói, đôi mắt cô ánh lên sự hào hứng.
“Chỉ cho anh đi.” Anh liếc nhìn đồng hồ. “Nhanh lên. Chỉ còn hai mươi phút trước khi anh phải vào trình diện.”
Và anh định tận dụng triệt để từng giây từng phút.
Coop túm lấy tay của Lexie. Cô dẫn anh đi vòng qua góc phòng, đi qua một cái hội trường trống không đến một cánh cửa có hai phần mà thường mở phần trên để kiểm tra áo khoác. “Nó đây. Em nghe nhân viên nói rằng họ không khóa nó phòng trường hợp có ai đó cần cất giữ đồ ở đây.” Cô quay nắm đấm cửa và cánh cửa mở rộng ra. “Nhìn đây,” cô nói, và bước vào bên trong.
Anh bật đèn, đá cánh cửa đóng lại, khóa cửa và với tay chạm vào cô một lần nữa. Anh không thể rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của cô khi anh kéo viền váy của cô lên đủ cao để anh ôm lấy phần nóng bỏng trên cơ thể một người phụ nữ của cô trong lòng bàn tay anh.
Lexie ngả đầu ra phía sau và rên rỉ. “Chúa ơi, em đã rất nhớ anh.”
Anh kéo chiếc quần lót của cô, giúp nó trượt xuống đôi chân dài gợi cảm và cẩn thận di chuyển nó qua đôi giày cao gót chết tiệt trước khi đút nó vào túi áo khoác của anh.
“Em khiến anh không thở nổi,” anh nói, và hôn má, cằm và cổ cô.
“Anh cũng khá là nóng bỏng đấy. Đặc biệt là chuyện này.” Cô xoa xoa lòng bàn tay lên gương mặt đầy râu ria của anh.
Coop có thể nhìn vào đôi mắt cô mãi mãi, nhưng anh biết thời gian đang trôi qua. Anh cần làm xong chuyện này trước khi họ để lỡ mất. Anh lướt bàn tay giữa cơ thể của hai người và anh dùng ngón cái mát xa phần bên ngoài của cô, và thấy rằng cô đã sẵn sàng. Cô cong người vào anh, để cho anh tiếp cận và chầm chậm đưa ngón tay anh vào sâu bên trong. Cơ thể cô siết chặt quanh anh, bao bọc anh với một sự nóng bỏng trơn trượt.
Lexie kêu lên, vì vậy anh hôn cô và giữ cho cô im lặng khi anh kích thích cô nhiều hơn nữa, vào và ra trong “lối đi” trơn trượt của cô. Cô thở hổn hển vào tai anh, thúc giục anh mạnh hơn, vào sâu hơn, và anh làm theo. Cơ thể cô run lên và anh ấn sâu hơn chạm vào đúng điểm cho đến khi cô đột ngột đưa đẩy sát vào tay anh.
Lexie nóng lòng muốn chạm vào anh, điều đó khiến đôi tay cô run run.
“Dễ thôi,” anh thì thầm. “Để anh.”
Anh đặt tay lên hông cô, định nâng cô lên thì anh bất ngờ lẩm bẩm một câu chửi thề.
“Chuyện gì thế?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Anh nhìn thẳng vào mắt cô và cô nhìn thấy sự nuối tiếc và một nỗi đau thực sự trong mắt anh.
“Không có gì bảo vệ cả.”
Lần duy nhất, đáng lẽ Lexie sẽ nói anh ngừng lại. Nhưng đây là Coop, người đàn ông cô yêu. Và tin tưởng.
Cô cảm nhận một nụ cười bất ngờ nở trên đôi môi cô. “Anh may mắn đấy vì em đang uống thuốc tránh thai.” Cô hoàn toàn nhận thức được những lời cô nói có trọng lượng như thế nào, cô nắm lấy nó và kích thích cho đến khi anh bật ra tiếng rên rỉ. “Lexie…” Lời nói nghe giống như vừa khẩn cầu vừa cảnh báo.
“Em an toàn Coop ạ. Kiểm tra định kì hàng năm. Lần kiểm tra cuối cùng chỉ mới diễn ra khi em ở nhà vào tháng Sáu. Không có ai khác trong một thời gian dài.”
“Không phải chuyện đó. Nếu em gợi ý điều đó thì anh tin em.”
“Em cũng thế, vậy có chuyện gì thế?” cô hỏi.
Đôi mắt tò mò của anh nhìn chằm chằm vào mắt cô. “Anh đang tự hỏi là tại sao bây giờ anh mới nghe nói về loại thuốc đó.”
Lúc nào cũng là một nhà báo, các câu hỏi luôn bật ra ngay cả vào những lúc không thích hợp nhất, Lexie nghĩ thầm, và thấy yêu anh thậm chí là nhiều hơn vì điều đó. Nhưng cô lắc đầu, đưa đẩy bàn tay cô lên xuống trên anh. “Anh thực sự muốn em trả lời bây giờ sao?”
Anh ôm chặt lấy hông cô, nâng cô lên cho tới khi cô quấn chặt hai chân quanh eo anh. Khi cô giữ chặt mình thì Coop đẩy cô lùi lại dựa vào tường và Lexie nhắm mắt lại, dùng tay để chỉ dẫn cho anh, giúp anh đi vào trong cô.
Cô thật nóng bỏng đối với anh. Ướt át. Quá quyến rũ và quá gợi tình. Cô đã nhớ anh, ham muốn anh và cô vừa thừa nhận rằng cô yêu anh. Bây giờ cô cũng cần anh.
Anh dường như biết điều đó, nhìn cô chăm chú khi anh đi vào trong cô một cách chậm rãi, âu yếm, hoàn toàn. Và cô cảm nhận được anh, lõa lồ, trần trụi bên trong cô.
Thật sự cảm nhận anh – không giống với bất kì người nào đã đến với cô trước đây. Và cô không thể hình dung được bất cứ ai sẽ đến sau đó. Cô nắm lấy tóc anh trong tay cô, kéo gương mặt anh về phía cô, và hôn anh say đắm. Anh hôn lại cô, nhưng anh thật đa tài, anh nghiêng hông và ấn mạnh hơn. Sâu hơn so với những lần anh đã từng làm trước đây.
Lexie rên rỉ, nhẹ nhàng đẩy cả người mình áp vào anh, và cùng nhau cọ sát. Anh lùi lại và ẩn vào thật sâu, vào rồi ra, vào rồi ra, đưa cô lên cao trào hơn với từng cái vuốt ve khéo léo cho đến khi hai chân cô rơi xuống.
Trước khi cô có thể lấy lại thăng bằng thì sự thay đổi vị trí khiến cơ thể cô gần với anh hơn, đột ngột đưa cô đến gần với cao trào. Cô rùng mình và bật ra một tiếng rên rỉ.
“Chờ chút,” Coop nói, và di chuyển để cô có thể quấn lại hai chân cô quanh eo của anh.
Nhưng anh chắc cũng đã hiểu vị trí cuối cùng sẽ làm được gì cho cô bởi vì lần tiếp theo khi anh tiến sâu vào, cơ thể anh kết nối với cơ thể cô một cách hoàn hảo và các vì sao va đập vào nhau đằng sau đôi mắt cô. Anh lặp đi lặp lại chuyển động đó hết lần này đến lần khác khi cơ thể anh đưa đẩy thật mạnh áp sát vào cô, đưa cô lên cao hơn. Và cao hơn.
Cô kêu lên và anh che kín miệng cô bằng miệng của anh rồi đưa cô lên cao trào và vượt qua giới hạn, anh di chuyển mạnh hơn và mạnh hơn cho tới khi anh bắt đầu rên rỉ khe khẽ, vắt kiệt từng giọt cuối cùng của cơn cực khoái của cô trước khi những chuyển động của anh cuối cùng cũng ngừng lại.
Cô không dám chắc họ đã đứng như thế này trong bao lâu, tay trong tay, và cố gắng nín thở. Cuối cùng, ý thức cũng quay trở lại với cô.
Cô hít một hơi thật sâu và mỉm cười. “Coop à?”
“Gì cơ?”
Rõ ràng anh vẫn chưa nghe rõ được. “Hãy đi đến Úc cùng với em,” cô nói, lời nói đó khiến cô sửng sốt đúng lúc cô vô buột miệng thốt ra.