Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Hãy Hôn Em Nếu Anh Có Thể

Chương 11

Tác giả: Carly Phillips

Coop nhận ra cha anh đang ở nhà. Ông vẫn sống trong một căn nhà nhỏ cách xa đại lộ trung tâm Grand Central Parkway mà ông đã sống cùng với vợ của mình. Thói quen hàng sáng của ông vẫn không thay đổi. Bánh bột ngô nướng và sữa kèm theo café đen và tin tức trên tivi.

Coop rót cho mình một cốc và đến ngồi cùng với cha anh ở bàn ăn.

“Nào điều gì đã mang con đến vào lúc sáng sớm như thế này thế?” Mặc một chiếc quân bò đã mòn và một chiếc áo phông trắng, ông Jack dựa lưng vào ghế và nhìn chăm chú vào con trai mình.

“Con cần một sự giúp đỡ.”

Cha anh nhướn một bên lông mày rậm rạp của mình lên. “Nghe hấp dẫn đấy.” Coop nhìn ông ngạc nhiên. “Sao lại có thể như thế chứ? Con vẫn chưa nói bất cứ điều gì với cha mà.”

“Con quên ta là một cảnh sát à. Ta cảm thấy thú vị ở khắp mọi nơi,” ông nói, một cách vô cảm. “Ngoài ra con chưa bao giờ đòi hỏi sự giúp đỡ cả, cho nên chuyện này chắc sẽ rất thú vị.”

Coop nhún vai. Cha anh đã nói đúng.

“Cha biết cái nhẫn mà con đã nhận được từ cửa hàng trang sức đó chứ ạ?”

“Ta có biết cái nhẫn không à?” ông hỏi một cách châm biếm. “Cảnh sát hàng ngày vẫn ngăn chặn những vụ trộm cướp mà không có sự phô trương ầm ĩ nhưng anh chàng phóng viên con trai ta lại đi trước và nó không chỉ là một người hùng mà còn là người độc thân nổi tiếng nhất của thành phố nữa.”

“Một cách để thể hiện niềm tự hào của cha đấy cha ạ.” Coop uống một hơi café trong cốc của anh. Điều tốt mà anh biết là thực tế cha anh đang tự hào về cách anh đã xử lí tình huống hoặc là anh sẽ cảm thấy khó chịu vì những lời ông nói.

Ông Jack nở một nụ cười. “Vậy cái nhẫn thì sao?” ông hỏi.

Coop đặt cốc của anh lên mặt bàn. “Nó có thể là một phần của một vụ án chưa được làm sáng tỏ từ những đầu những năm 50.” Coop tiếp tục giải thích những chi tiết cụ thể về vụ trộm đó, và loại trừ khả năng có liên quan của bà Lexie.

Lúc đề cập đến vụ án chưa được giải quyết, đôi mắt cha anh mở to. “Những khả năng đó là gì?” ông hỏi với một sự thích thú. “Vậy con cần giúp đỡ gì?

“Hãy giúp con vào phòng lưu trữ những hồ sơ về những vụ án chưa được khám phá. Con muốn tìm kiếm trong đó và xem xem con có thể lắp ghép một vài chi tiết lại với nhau hay không.”

Ông Jack gật đầu. “Ta đoán là ta có thể tận dụng sức ảnh hưởng của mình và làm điều đó. Chắc chắn con sẽ mặc quần áo cũ. Con sẽ không tin được dưới đó bẩn như thế nào đâu. Căn phòng đó nằm trong lòng của một tòa nhà cũ.”

Coop nhăn mặt. “Nghe có vẻ thú vị đấy.”

Cha anh cười. “Vậy bây giờ chúng ta đã giải quyết xong công việc, nói chuyện riêng nào. Hãy kể cho cha nghe về người phụ nữ xinh đẹp đó của con đi.”

Coop cứng đờ. Anh không mong muốn bàn luận về Lexie với cha anh. “Con nghĩ rằng lúc này con không thể chỉ đơn giản đứng dậy và bỏ đi phải không?”

Ông Jack đứng lên và đi về phía bồn rửa, tráng qua cái cốc nhỏ của ông và đặt nó vào trong máy rửa bát đĩa. Một sự thay đổi lớn từ người đàn ông vẫn thường để đống bừa bộn cho vợ, Coop thầm nghĩ, và tự hào về việc cha anh đã tiến bộ như thế nào.

“Cha thích người phụ nữ đó. Cô ấy có sự quả quyết và có đầu óc. Con cần đưa cô ấy đến chơi khi quán bar đỡ bận rộn hơn. Cha muốn biết về cô ấy nhiều hơn.”

Coop rên rỉ. “Nếu con là cha thì con sẽ không quá gắn bó với cô ấy đâu. Cô ấy quá giống Annie.”

“Cô ta đã không chung thủy với con rồi sao?” ông hỏi, nghe có vẻ bất bình thay cho con trai.

Coop nhăn mặt với lời nhắc nhở lộ liễu đó. “Khỉ thật, không phải như vậy. Cô ấy thích đi du lịch,” anh nói rõ hơn. “Cô ấy lúc nào cũng muốn đi. Người đó thậm chí còn không có một nơi ở của riêng mình. Nền tảng ngôi nhà của cô ấy là một cái phòng ngủ trong căn hộ của bà cô ấy.”

Ông Jack xoa xoa gương mặt đã được cạo râu của mình. “Vì thế cô ấy mới kì lạ. Không có nghĩa là cô ấy không thể bị thu phục. Có lẽ con phải nâng cấp trò láu cá của mình lên.”

“Con nghĩ cha đọc quá nhiều tiểu thuyết lãng mạn rồi đấy.” Kể từ khi mẹ Coop qua đời, ông Jack đã bị nhìn thấy uống scotch và xem lướt qua một trong những cuốn sách bìa mềm cũ kĩ của mẹ anh.

“Một đòn hiểm đấy con trai.” ông Jack thực sự đỏ bừng mặt.

Coop lắc đầu. “Cha đang nghiêm túc gợi ý rằng con nên dồn nhiều hơn tâm huyết bản thân mình vào một người mà chắc chắn sẽ bỏ đi đấy à?”

“Cô ấy có đáng để mạo hiểm không?”

Jack bước qua chỗ con trai mình. “Bởi vì rất khó để tìm thấy một người phụ nữ tốt và người phụ nữ này có vẻ đáng tin cậy. Cô ấy quanh quẩn trong quán bar thậm chí là khi cô ấy không quen biết ai cả. Và cái cách mà cô ấy nhìn con nữa?” ông huýt sáo chầm chậm. “Có lẽ con không thể nhìn thấy sự khác biệt qua nỗi đau.”

“Cha nói thì dễ, coi mẹ như một người trông nhà vậy.”

Đôi mắt cha anh sáng lên khi nói đến vợ của ông. “Nếu con quả quyết Lexie không phải như vậy thì con vẫn đang làm cái gì khi quanh quẩn bên nó?” ông Jack hỏi với phong cách người cha thông thái của mình.

“Con có lí do của mình,” Coop lẩm bẩm.

Vì một điều, cô nắm giữ những đầu mối về quá khứ của cái nhẫn.

Nhưng anh đã có thể nghiên cứu vụ án với Lexie và không có mối quan hệ riêng tư hay thân thiết với cô ấy, một giọng nói trong tâm trí nhắc nhở anh. Anh đã lựa chọn tiến xa hơn.

Không, Coop nghĩ thầm, anh đã không lựa chọn. Anh đã bị ép buộc phải hiểu cô ở mọi mặt, bằng mọi cách.

Bởi vì ngoại trừ việc quan hệ tình dục rất tuyệt vời ra thì Lexie còn mang đến một cú sốc tích cực và nguồn khích lệ cho tâm trạng của anh, công việc của anh và cuộc sống của anh. Anh thích ở bên cạnh cô với những cách mà vượt quá những gì trước đây anh đã từng trải qua.

Trong con người Annie, anh nhận thấy tình yêu tuổi trẻ.

Trong con người Lexie… Coop dừng dòng suy nghĩ đó lại, không muốn đi xa hơn. Nếu anh không nghĩ về những cảm giác của anh dành cho cô, thì có lẽ cô sẽ không thể làm tan vỡ trái tim anh như cách Annie đã làm.

Nếu anh thông minh thì lúc này anh sẽ ra đi trong khi anh vẫn đang còn nguyên vẹn. Nhưng anh lại chưa sẵn sàng để từ bỏ cô cho đến khi anh phải làm như vậy. Một khoảnh khắc mà bây giờ anh biết đang đến nhanh hơn là anh muốn hay đã dự kiến.

“Con có biết vấn đề của con là gì không?” Ông Jack hỏi, cắt ngang những suy nghĩ bi quan của Coop.

“Không ạ, nhưng con chắc chắn cha sẽ nói cho con nghe.”

Ông Jack cười toe toét. “Con luôn luôn quá sợ thất bại đến nỗi con không tận dụng được cơ hội.”

“Điều này có nói về việc phải rời khỏi học viện thay cho nguy cơ bị chấn thương mãi mãi hay không?” Coop đẩy ghế của anh ra phía sau và đứng dậy.

Ông Jack đưa tay xoa xoa mặt lần nữa. “Con đáng lẽ đã trở thành một cảnh sát tuyệt vời. Con có năng khiếu với công việc trinh thám, nhưng nguy cơ chấn thương là có thực.”

Coop bật ra một tiếng rên rỉ chầm chậm. Ít nhất anh đã thừa nhận điều đó.

“Nhưng điều đó không thay đổi được thực tế là con sợ thất bại. Quỷ tha ma bắt, đúng vậy, con là một phóng viên giỏi, nhưng con vẫn chưa là một tiểu thuyết gia thành công. Vì sao vậy? Bởi vì con chưa đặt trái tim và tâm hồn của mình vào trong những cuốn sách của con. Nếu con làm được như vậy thì con cũng sẽ đứng đầu trong giới đó!” Giọng của ông Jack to hơn, vang vọng lại trong căn nhà nhỏ.

“Làm thế nào mà cha biết được?” Coop hét lại.

“Ta đã đọc cuốn sách của con, là như thế đấy.”

Lời nói của ông đã làm giảm đi sự tranh cãi của Coop, và làm mất đi sự đề phòng của anh. “Cha đọc rồi sao?”

Cha anh gật đầu. “Và mặc dù hình thức và sự kịch tính đều tuyệt vời – trên cả tuyệt vời – nhưng vẫn còn thiếu lửa ở đâu đó nữa, bởi vì con không dồn vào đó một sự nỗ lực hết mình.”

Những lời nhận xét của Lexie quay lại với anh, nhưng anh không thể tập trung vào những gì cô đã nói. Không phải là với những lời phê bình của cha anh đang nhảy múa trong đầu anh.

“Để cho con yên đi cha,” Coop khẽ nói.

“Có điên ta mới làm thế.” ông Jack đứng dậy, bước về phía con trai của mình. “Cha luôn luôn có sao nói vậy và bây giờ cũng thế. Con không trao cho nó tất cả những gì con có. Với cách này con có thể sẽ thất bại và không thể bị suy sụp như thế. Lexie cũng vậy. Nếu con không dồn hết trái tim mình thì con không thể bị tổn thương lần nữa. Lo sợ sự thất bại,” ông nói, và gật đầu.

Thật là một người khó ưa. “Con không đến đây vì điều đó.”

“Không nghe cha nữa. Điều đó cũng không làm cho sự thật biến đi đâu.”

Coop bắt đầu đi ra cửa.

“Khi con đến phòng chờ hãy hỏi Ed. Con nhớ ông ấy, một người to lớn. Ông ấy bị bó buộc trong công việc trực bàn giấy sau khi một phát súng bắn vào một dây thần kinh ở chân ông ấy. Cha sẽ đảm bảo rằng ông ấy sẽ cho con vào phòng tài liệu.”

“Cảm ơn cha,” Coop khẽ nói và đi ra, đóng sầm cánh cửa sau lưng anh lại.

Suốt từ khi cô là một cô bé và bà cô đã cứu cô thoát khỏi việc luyện tập môn trượt băng chết tiệt và đưa cô đến những công viên của bang, Lexie đã học cách thu xếp đồ đạc và trốn chạy. Khi trưởng thành, “Có laptop sẽ đi du lịch” là phương châm của cô và khi cô buồn, thì hoặc là cô sẽ lên máy bay đi du lịch hoặc là vùi đầu vào công việc.

Sáng nay cô chọn cách thứ hai và ở lại trong căn hộ của Coop để làm điều đó. Mặc dù cô muốn nổi giận với anh vì đã bỏ đi nhưng cô lại không thể tức giận. Nếu anh đã nhìn thấy trang web đó thì anh chắc chắn rất buồn và cần được ở một mình và xem xét qua mọi việc. Cô chỉ dự định sẽ ở đây khi anh quay về.

Khi di động của cô đổ chuông, cô chộp ngay lấy nó mà không cần nhìn số, hi vọng đó là Coop. “Xin chào.”

“Alexis à?”

Nghe thấy tiếng gọi tên cúng cơm của mình và giọng độc đoán của cha cô, dạ dày của Lexie co thắt lại như nó vẫn luôn như vậy khi ông nói. “Chào cha.”

“Con khỏe không? Hay, cha nên hỏi là, con đang ở đâu?”

Cô đảo mắt với cú thúc có chủ tâm đó. “Cha biết con đang trong thành phố mà. Con đã đăng kí phòng trong tuần trước rồi.”

“Cha cứ nghĩ rằng có lẽ sự thôi thúc lên đường đã điểm rồi chứ.”

Cô nắm chiếc điện thoại chặt hơn trong tay. “Con đã nói với cha là con sẽ ở đây cho đến sinh nhật của bà mà.”

Ông hắng giọng. “Đúng thế. Và chúng ta phải đợi đến lúc đó mới gặp con à?”

Lexie đã đến thăm cha mẹ cô khi cô quay về thành phố tháng trước. Cha cô đã nói đúng. Họ mong đợi một cuộc viếng thăm. “Đó có phải là cách cha nói rằng cha nhớ con hay không ạ?” Cô hỏi đầy hi vọng. “Con sẽ thật tốt nếu ghé qua đây. Đây là một phần lí do vì sao cha gọi cho con. Bà con đang cư xử rất kì quặc, ngay cả với bà.”

Vậy là ông cũng đã nhận ra điều đó, Lexie nghĩ thầm.

“Mẹ con đang hi vọng rằng con sẽ đưa bà qua dùng bữa tối vào tối thứ Bảy này.” Một bữa tối trang trọng ở nhà cha mẹ cô.

Chính ý nghĩ ngột ngạt đó đã làm cho cơ chế muốn đi xa của Lexie được kích hoạt. “Cha đã hỏi bà xem bà có rảnh hay không chưa ạ?”

“Khi cha nói chuyện với bà thì việc bắt bà quyết định một ngày hay một thời gian nào đó thật khó một cách vô lý. Và thậm chí đôi khi bà còn không trả lời điện thoại khi cha mẹ gọi nữa.”

Bởi vì bà kiểm tra thiết bị hiển thị tên và số điện thoại người gọi đến, Lexie nghĩ thầm, và kìm nén một tiếng cười không thích hợp. Lối sống của cha cô khiến cả Lexie và bà Charlotte đều mệt mỏi, nhưng cả cô và bà đều hiểu sự quan tâm của ông là chân thành, tuy nhiên nó lại được thể hiện một cách thật vụng về.

“Con sẽ nói chuyện với bà và gọi lại cho cha sau,” Lexie hứa.

“Một điều cuối cùng nữa. Bà của con đã kể rằng con đang có một mối quan hệ tình cảm lãng mạn với một anh chàng lịch thiệp đàng hoàng nào đấy.”

Lexie nhắm mắt và kìm nén lại một câu chửi thề mà sẽ khiến cho mái tóc đã đang ngày càng thưa hơn của cha cô rụng hết hoàn toàn. “Con không tin là bà đã dùng chính xác những từ ngữ đó.”

Trước sự ngạc nhiên của cô, cha cô cười lớn. “Con đã đúng về điều đó đấy. Dù sao đi nữa nếu con đưa cậu ta đi cùng thì điều sẽ khiến mẹ con và ta rất vui.”

Không còn nghi ngờ gì nữa bởi vì họ hi vọng đó là một mối quan hệ bền vững, có nghĩa là Lexie sẽ hạn chế lối sống nay đây mai đó của mình. Lần trước họ đã chọn một người đàn ông và Drew là kết quả.

“Con chắc chắn Coop sẽ bận,” cô nói dối, không muốn bắt anh hay chính bản thân cô phải chịu đựng bữa tối ở nhà cha mẹ cô.

Đúng lúc đó, tiếng chìa khóa tra vào ổ làm cô chú ý. Cô quay lại thấy Coop đang bước vào bên trong.

Anh bước vào và dừng lại đột ngột, ngạc nhiên khi trông thấy cô ngồi trên đi văng của anh, chiếc laptop của cô và giấy tờ bày ra xung quanh cô.

Cô vẫy vẫy tay và chỉ vào chiếc điện thoại, hướng sự chú ỷ quay lại phía cha cô. “Vâng, con sẽ đề cập chuyện đó với anh ấy, nhưng nó không như là chúng con đang nghiêm túc. Thật sự không cần…”

“Chỉ cần cố gắng hết sức mình thôi Alexis ạ”

Lexie thở dài. “Con sẽ xem con có thể làm được gì.”

“Được rồi, hãy báo cho cha mẹ biết nhé. Mẹ con cần thời gian để chuẩn bị.”

“Con sẽ báo ạ. Chào cha.” Cô kết thúc và thở ra một hơi thở thực sự đầu tiên kể từ khi cô nghe điện thoại.

Coop ngồi đối diện với cô trong chiếc ghế bành yêu thích của anh. Anh mặc một cái quần jean bạc màu và một chiếc áo sơ mi NYPD màu xanh nước biển. Và dáng điệu của anh không thoải mái, nét mặt thì cứng nhắc.

Lexie lại ngừng thở một lần nữa.

“Cuộc điện thoại đó nói về chuyện gì thế?” anh hỏi.

Cô cắn bên trong má. “Cha em mời chúng ta đến ăn tối vào tối thứ Bảy.”

“Chúng ta?”

Cô gật đầu. “Bà em đã kể cha mẹ em về anh và họ muốn gặp anh.”

“Và em đã nói với họ rằng không cần phải bận tâm.” Anh nghiến chặt quai hàm, nhưng cô vẫn kịp nhận thấy một thoáng đau buồn trên khuôn mặt anh trước khi anh nhanh chóng che giấu nó.

Lexie nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Bởi vì…”

“Không có vẻ là chúng ta đang nghiêm túc.” Anh dùng chính lời nói của cô, ném chúng ngược lại cho cô.

Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn hơn. “Hãy tin em. Em chỉ đang cố gắng bảo vệ anh thôi. Anh sẽ thực sự không muốn bị ép buộc phải chịu đựng bữa tối nơi mà cha em thể hiện sự phản đối của ông với những sự lựa chọn phong cách sống của em và mẹ em thì liên tục nói rằng bà mong ước em có thể giống chị gái em hơn, Margaret. Và, trước khi anh hỏi, không, họ không gọi chị ấy là Meg, Meggie, Peg hay là bất cứ tên nào khác nữa.”

Cô nghĩ rằng cô nhận thấy một chút thấu hiểu trong đôi mắt anh. Một giây nữa trôi qua. “Thế một anh chàng phóng viên không đáp ứng được những kì vọng cao của họ sao?”

Lexia bật cười với giả định của anh, nó chẳng đúng chút nào. Chuyện này không phải nói về Coop.

“Em đã nói với anh rồi, em không làm thỏa mãn những kì vọng của họ. Anh thông minh, thành đạt, và anh dường như cư xử giống một người bình thường. Em chắc chắn là họ sẽ yêu quý anh.”

“Đó có phải là lí do em không muốn anh gặp họ không? Bởi vì nó có thể khiến họ hiểu lầm là em đang thay đổi để giống họ hơn?” anh hỏi, và khoanh tay trước ngực với một tư thế rõ ràng là phòng thủ.

“Em chỉ không hiểu tại sao anh lại muốn gặp họ.” Cô nhớ lại là đã phát biểu câu tương tự như thế khi anh nhận lời mời đến ăn tối của bà cô.

Lần đó anh đã nói rằng anh muốn được biết người mà cô yêu thương và ngưỡng mộ nhiều đến như thế. Cô tự hỏi lí do lần này của anh là gì.

“Hãy coi nó là một sự tò mò. Anh muốn biết điều gì khiến em cư xử như thế này.” Cô nên đoán được đó là động cơ của anh. Và cô sẽ vẫn nài nỉ anh không đến tham dự, ngoại trừ việc anh nói những lời đó với một giọng thách thức rõ ràng.

Và cô trả lời khác với những gì cô đã nghĩ. “Được. Tốt thôi. Đến đi. Xem tại sao Lexie lại bỏ chạy.”

Ngay khi những lời nói đó buột ra khỏi miệng cô, cô đã lẩm bẩm một câu chửi thề không giống một quý cô chút nào bởi vì anh đã đặt cái bẫy đó và cô đã lọt vào bẫy.

Coop nhe răng cười. “Hãy cho anh biết thời gian. Anh sẽ rất vui khi đón em và đưa em đến đó.” Nụ cười giống chú mèo Cheshire của anh đã xác nhận linh cảm của cô.

“Bà cũng sẽ đến đấy,” Lexie cảnh báo anh.

Nụ cười của anh càng mở rộng hơn.

“Càng đông càng vui.”

“Tuyệt,” Lexie lẩm bẩm. “Thật sự rất tuyệt.”

Nhìn cái bĩu môi không cố ý trên đôi môi được tô son bóng của cô Coop biết là cô đang khó chịu. Anh cũng không hài lòng với chính bản thân mình. Anh đã đi từ việc muốn giữ một khoảng cách về tình cảm đến việc khăng khăng rằng anh sẽ gặp những người còn lại trong gia đình cô. Nó là một điều để cho anh quyết định rút lui, nhưng một điều khác nữa là nghe thấy cô hạ thấp những gì mà họ đã chia sẻ với nhau.

Việc nghe thấy cô nói với cha cô rằng không có vẻ là họ đang nghiêm túc đã khiến anh rất buồn bực. Đến mức mà anh muốn giật phăng cái điện thoại ra khỏi tay cô và hôn cô đủ mạnh mẽ để khiến cô thừa nhận rằng mình đã sai. Anh muốn chạm vào tất cả những nơi nhạy cảm đó trên cơ thể mà anh hiểu rất rõ, làm cho cô lên đỉnh và rồi sau đó để cô nói với cha cô rằng tất cả những điều đó đều không phải là nghiêm túc. Chỉ nghĩ về điều đó thôi anh cũng thấy toát mồ hôi.

Thay vào đó, anh sẽ đến gặp gia đình của cô. Khi cô chẳng muốn điều gì hơn việc lên máy bay và đi càng sớm càng tốt. Thật quá là tuyệt vời.

Sự tự hào của anh về việc lôi kéo cô vào một cuộc thỏa thuận nhanh chóng trở thành sự chán ghét chính bản thân. Thôi, cái gì xong thì cũng đã xong rồi. Anh sẽ giải quyết chuyện đó vào ngày mai khi bữa tối qua đi.

Ngay bây giờ đã đến lúc thay đổi chủ đề. “Cha anh nói ông sẽ giúp chúng ta vào trong phòng hồ sơ nơi mà những vụ án vẫn còn đang bí ẩn được lưu giữ.”

Như mong đợi, anh đã thu hút được sự chú ý của cô và đôi mắt cô sáng lên vì hứng khởi. “Thật tuyệt!” Cô nhảy lên khỏi ghế. “Khi nào chúng ta có thể đi?”

“Không lúc nào bằng lúc này.” Anh liếc nhìn chiếc quần soóc trắng và chiếc áo có diềm xếp nếp đã mặc từ hôm qua của cô. “Phòng hồ sơ nằm trong tầng hầm của một tòa nhà cũ. Em chắc chắn sẽ muốn mặc quần bò và một chiếc áo sơ mi cũ đấy.”

Cô nhìn xuống và nhăn mặt. “Em ghét việc chúng ta phải mất thời gian để qua nhà bà em trước. Nhưng em đoán là chúng ta chẳng có sự lựa chọn nào cả.”

“Anh không thấy phiền đâu.”

Anh suýt nữa gợi ý rằng trong khi cô đang ở nhà bà cô thì cô nên thu dọn một số thứ để rời khỏi nơi này. Để cho sau này mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.

Anh đã kiềm chế những lời nói đó. Anh không chắc điều gì khiến anh lo lắng hơn. Phản ứng của cô với lời gợi ý đó hay là phản ứng của anh sẽ ra sao nếu cô nói không.

Coop lái xe đưa cô đến nhà bà để Lexie có thể thay đồ. Anh lại im lặng trong suốt quá trình lái xe và Lexie cũng vẫn không nói gì. Cô không chắc phải bắt đầu chủ đề về những trang web du lịch mà anh đã nhìn thấy như thế nào hoặc làm thế nào để giải thích sự cần thiết phải thu dọn và lên đường của mình.

Lạ là không nhiều người trên thế giới hiểu được – ít nhất là theo kinh nghiệm của Lexie – và chẳng có điều gì mà cô từng nói hoặc làm tạo ra được một sự khác biệt. Quá nhiều lần chính bản thân cô không hiểu được điều đó. Chuyện gì đã bắt đầu khi cơ chế muốn đi xa của cô đã dần dần trở thành một điều gì đó mà cô không chỉ thích mà còn cần phải thực hiện. Cô luôn luôn không hiểu vì sao, nhưng cô chấp nhận nó là một phần của cô. Nó còn đau đớn hơn khi cô đã biết trước để nhận ra rằng Coop không thể làm như vậy.

Khi họ đến căn hộ, trước sự ngạc nhiên của Lexie, cô không tìm thấy bà đâu. Cô cũng gõ cửa phòng bà Sylvia nhưng người phụ nữ kia cũng không có nhà. Lexie cho rằng họ đã ra ngoài cả ngày.

Cô viết một lời nhắn nói với bà rằng cô sẽ về nhà muộn hơn và thông báo cho bà là ba người bọn họ sẽ đến nhà cha mẹ cô để ăn tối vào tối thứ Bảy. Mà Lexie nhận ra là ngày mai.

Cô gọi cho cha cô và để lại cho ông một tin nhắn trong hộp thư thoại để ông biết rằng tất cả họ sẽ đến đó, điều này gây nên một cảm giác lo lắng trong phần lõm thượng vị của cô. Đột nhiên tất cả những địa điểm trong cuộc sống của cô dường như lấn chiếm hết tâm trí của cô và cô khao khát một cuộc dạo chơi đến tầng thượng của Tòa nhà Empire State thay vì một chuyến đi đến căn phòng nằm trong lòng của khu vực cảnh sát NYC.

Lúc họ quay lại khu thương mại, dừng lại để ăn trưa nhanh chóng và đến được đồn cảnh sát thì đã là chiều muộn.

Khi đứng tại bàn lễ tân, Coop yêu cầu được nói chuyện với một người đàn ông tên là Ed Potter.

Một vài phút sau, một người đàn ông lớn tuổi lực lưỡng trong bộ quân phục và phải đi lại với một chiếc ba-toong sải bước về phía họ và bắt tay Coop.

“Quý cô đáng yêu này là ai đây?” Ed hỏi. “Lexie David,” cô trả lời, và giơ tay ra chào.

“Rất vui được gặp cô.” ông nắm chặt tay cô và lắc một cái thật mạnh.

“Bác thế nào hả, bác Ed?” Coop hỏi.

Người đàn ông lớn tuổi mỉm cười. “Không có gì để phàn nàn cả. Khi trời không mưa thì vết thương cũ không khiến ta bận tâm nhiều lắm.” ông dùng tay vỗ nhẹ vào chân trái của mình. “Còn cháu thì sao? Cũng đã một thời gian rồi. Lần cuối cùng ta gặp cháu là ở đám tang của mẹ cháu. Số lượng người đến tham dự quá đông đối với một quý bà đặc biệt khác lạ.”

Coop gật đầu. “Cảm ơn bác. Bà thật đặc biệt.”

Lexie nghe thấy sự nhức nhối trong giọng nói của anh và cổ họng cô nghẹn lại một chút. Cô ước gì mình đã có thể được biết người mẹ mà anh đã gần gũi đến như vậy.

“Cha của cháu thế nào rồi?” Ed hỏi. “Bởi vì ta chắc chắn rằng ta không nghe được sự thật từ ông ấy. Luôn luôn khẳng định cuộc sống thật là tuyệt.”

Coop nhe răng. “Ông đang làm mọi thứ rất tốt. Không bao giờ than vãn và rên rỉ. Cháu hi vọng rằng ông sẽ gặp được một ai đó có thể bầu bạn, nhưng đến tận bây giờ thì người phụ nữ phù hợp vẫn chưa bước vào quán bar của ông.”

Ed gật đầu. “Bất kể người phụ nữ đó là ai, hãy đảm bảo rằng bà ấy hiểu về đêm của những người đàn ông hơn bà vợ của ta, Gretchen.”

Coop cười lớn – một âm thanh trầm, khàn khàn mà Lexie luôn luôn yêu thích, và là một âm thanh mà chưa bao giờ ngừng gửi những cơn rùng mình của ý thức đi khắp cơ thể cô.

“Cháu cho rằng điều đó giải thích vì sao không nhìn thấy bác loanh quanh ở quán Jack phải không?” Coop hỏi.

“Cháu hiểu đúng đấy.”

Lexie liếc nhìn người đàn ông to lớn, thấy ngạc nhiên là ông lại để cho vợ của mình quyết định người ông gặp và việc ông làm. Thật không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Ed dẫn họ đi về phía cầu thang và Lexie ném cho Coop một cái nhìn đầy ngạc nhiên.

“Chiếc gậy ba-toong này chỉ để đề phòng trường hợp chân ta bắt đầu đau thôi. Nó không ngăn cản ta đi loanh quanh,” Ed nói, như thể đọc được suy nghĩ của cô. Cô gật đầu và đi theo ông khi họ đi xuống sâu hơn và sâu hơn.

Coop đã không nói đùa khi anh nói rằng những căn phòng hồ sơ rất bẩn. Bụi bặm mà chắc chắn đã từng là lớp bụi phủ đầy lên tất cả mọi thứ bên trong căn phòng. Lexie, một người đã ngủ ở mọi nơi, từ những căn lều ở Yosemite cho đến những cái chòi ngoài trời ở châu Phi, thì không ngại bụi bẩn, nhưng loại bụi và mốc này thì lại là chuyện khác. Những chứng dị ứng của cô ngay lập tức phát ra và mũi cô bắt đầu ngứa ngáy trong vòng vài phút đi đến chỗ sâu nhất của tòa nhà cũ.

“Nó đây rồi.” Ed dừng lại tại một cánh cửa đang đóng, lôi ra một chùm chìa khóa và để cho họ vào trong.

“Cửa khóa đằng sau cháu, nhưng hai người được ở bên trong. Các cháu có thể tự ra ngoài. Cứ ở bao lâu mà các cháu muốn.”

“Cảm ơn bác,” Lexie nói.

“Cảm ơn bác.” Coop vỗ vỗ lên lưng người đàn ông kia. “Đừng làm người lạ. Hãy đưa bà Gretchen đi cùng bác đến quán Jack nếu bà ấy không để bác lọt ra ngoài tầm mắt.”

“Món bánh hamburger ngon nhất mà bác từng ăn,” Lexie nói với giọng khích lệ.

Ed cười toe toét. “Ta có lẽ sẽ làm như vậy.” Ông giơ một tay lên vẫy chào tạm biệt và bước ra ngoài.

Cánh cửa cọt kẹt, sau đó đóng sầm lại sau lưng họ với một tiếng uỵch thật to, để họ ở lại một mình trong căn phòng lờ mờ sáng.

Một sự im ắng kì lạ bao quanh họ, bao trùm lên đôi vai của Lexie và cô rùng mình. “Em tự hỏi liệu đây có phải là cái cảm giác khi cánh cửa nhà tù đóng sập lại sau lưng hay không.”

“Không, cái đó còn tệ hơn ấy chứ. Tiếng cửa sắt đóng sập lại nặng nề hơn và… dứt khoát hơn. Cha anh đã dẫn Matt và anh đến khi bọn anh còn nhỏ. Ông muốn trực tiếp dọa nạt hai đứa anh trước khi bọn anh làm bất cứ điều gì sai trái.” Anh ngừng lại một chút. “Nó đã có hiệu quả.” Cô rùng mình một lần nữa. “Em thậm chí còn không thể tưởng tượng được.” Hướng tầm mắt về nhiệm vụ đang ở phía trước họ, Lexie nhìn quanh những lối đi ở giữa chất đầy những cái hộp được xếp thành chồng theo từng hàng từng hàng trên kệ. “Wow.”

“Chắc là chúng được sắp xếp theo thứ tự thời gian,” Coop nói, và bắt đầu đi qua những năm gần đây nhất.

Họ đi qua những năm 1960 và cuối cùng cũng tìm ra một thập kỉ trước. “Vụ trộm diễn ra trong thời gian một bữa tiệc vào ngày nghỉ, cho nên hãy bắt đầu với tháng Mười hai.” Anh lôi ra một cái hộp hồ sơ to tướng và đặt nó lên sàn nhà, tiếp theo là một hộp khác. Cả hai cái hộp đó bao gồm hai năm.

Bằng sự thỏa thuận ngầm, họ ngồi xuống sàn để xem qua hai cái hộp đó.

Lexie xem năm 1950 trong khi Coop thì giải quyết năm 1951.

Anh mở được cái nắp hộp và bắt đầu lật qua cái vụ án. “Tháng Chín, tháng Mười… Gần như là hoàn toàn theo thứ tự.”

Lexie bắt chước. “Ở đây cũng vậy,” cô nói, và rất ngạc nhiên. “Em thực sự nghĩ cái này đã tốn mất nhiều ngày lắm đấy. Em chưa bao giờ tưởng tượng được rằng nơi này lại có thể ngăn nắp như anh xem trên tivi.” Lexie ngọ nguậy, để cảm thấy thoải mái nhất có thể trên sàn nhà xi măng vừa lạnh vừa cứng.

“Nó không giống như là được sắp xếp bằng vi tính, nhưng nó khá hoàn hảo.” Giọng nói của anh sống sượng và thực tế và Lexie không thể chịu đựng nó thêm một phút nào nữa. Cô không thể nào thân mật với một ai đó vào ban đêm, rồi sau đó tức giận và lạnh nhạt suốt cả ngày. Cô không chắc chắn là những trang web du lịch hay chính lời mô tả của cô về mối quan hệ của họ với cha cô khiến anh buồn bực nhiều hơn. Cô cũng không định cố ý làm tổn thương anh với cả hai điều đó. “Nghe này, về chuyện sáng nay…” Cô quyết định bắt đầu với những trang web. “Em biết anh đã nhìn thấy trang web du lịch Úc trên máy tính của em.”

Anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cô. “Đó không có gì ghê gớm lắm.”

“Vậy thì tại sao anh lại bỏ đi mà không chào tạm biệt em hay thậm chí là nói với em rằng anh phải đi đâu đó?” Khi cô nói, nỗi đau tương tự đã thúc vào phần lõm thượng vị của cô.

“Bởi vì chúng ta không hề nghiêm túc, tại sao điều đó lại phải quan trọng nhỉ?”

Cô định lớn tiếng với anh về lời bình luận vặt vãnh đó khi cô bắt gặp tia lấp lánh trong ánh mắt anh.

Bây giờ cô thật sự thấy bối rối.

“Và đáng lẽ anh nên cho em biết rằng anh sẽ đến chỗ cha anh.” Cơ hàm anh hoạt động, cô cho anh thời gian và chờ đợi. “Nghe này, việc nhìn thấy những kế hoạch du lịch của em đã khiến anh mất đi sự cảnh giác – mặc dù anh đã biết rằng em sẽ không ở lại lâu.”

Cô thấy cảm kích sự trung thực của anh. Cô có thể nghĩ về chuyện lên máy bay và đi du lịch, nhưng cô chưa bao giờ kết nối những suy nghĩ đó với việc rời xa anh cả. Cô chưa sẵn sàng.

“Chúng không phải là những kế hoạch hiện tại. Em chỉ xem những địa điểm mà có thể em muốn đến tham quan vào một ngày nào đó mà thôi. Anh đã bao giờ đi ra khỏi đất nước chưa?” cô hỏi một cách thận trọng.

Anh lắc đầu. “Chưa bao giờ có cơ hội.” Và anh quay trở lại với việc xem xét qua những hồ sơ trong hộp.

Lexie thở dài, thấy mừng là nó không phải là một quan điểm không thích. Nhưng chưa bao giờ có cơ hội ư? Cô thấy điều đó đáng buồn một cách khó tin. “Có lẽ anh cần tạo ra cơ hội của chính mình.” Cô gợi ý. “Tìm thấy rồi!” Anh lôi từ trong hộp ra một tập hồ sơ. “Có đề Lancaster trên nhãn.” Sự phấn khích làm giọng anh to hơn.

Cuộc tranh luận của họ được gác qua một bên, Coop mở cái file đựng hồ sơ ra và cô vội vàng đến gần để cô có thể đọc qua vai anh.

Cô hít lấy mùi hương quen thuộc, dễ chịu của anh và nhận thức tình dục bắt đầu nổi lên ngay. Sự thôi thúc muốn luồn các ngón tay của cô qua mái tóc anh trong khi họ lướt qua những dòng chữ trên trang giấy rất mạnh mẽ, nhưng cô cần phải tập trung vào cái mà họ đã tìm thấy. Vì vậy cô đã kiềm chế lại.

Ngay lúc này.

“Ở đây nó nói rằng tất cả những vị khách đã được thẩm vấn và được thả ra. Tương tự đối với hầu hết những người được thuê về để làm việc buổi tối hôm đó,” Coop nói.

Từ năng lượng và giọng nói tập trung của anh, thì dường như anh không có khao khát tương tự muốn đưa cô đến ngay đây trên sàn căn phòng hồ sơ ẩm mốc này. “Người tài xế mà có tên được ghi trong danh sách là Richard Hampton thì ở lâu hơn, nhưng cuối cùng ông ta cũng được thẩm vấn và được tha về. Hai cô hầu bàn thì chưa bao giờ được tìm thấy. Những món nữ trang cũng vậy. Khi cảnh sát nói chuyện với công ty cho thuê người thì họ tiết lộ rằng hai người phụ nữ đó đã sử dụng giấy chứng minh thư giả. Và vì họ là những đầu mối mở duy nhất và dấu vết của họ đã biến mất nên vụ án đã được xếp xó ở đây.”

Lexie cắn bên trong má, lần đầu tiên cô chợt nảy ra một câu hỏi. “Vụ trộm xảy ra chính xác vào ngày nào thế?”

“Ngày 31, tháng Mười hai, năm 1951.” Lexie suy nghĩ thật lâu và tập trung, nhớ lại những câu chuyện và thông tin mà cô đã nghe nhiều năm qua. Cuối cùng một điều gì đó trở nên rõ ràng.

“Đúng rồi!” Cô múa may nắm tay của mình trong không khí.

“Cái gì thế?”

“Em đoán là em đang nghĩ những năm 1950, em chưa bao giờ nhận ra rằng ông của em có một chứng cớ ngoại phạm không thể bác bỏ được. Nhưng vào tháng Tám năm 1951 ông đã bị gọi nhập ngũ cho cuộc chiến tranh Triều Tiên. Em nhớ lúc đó chính là tháng Tám bởi vì nó vào gần đến sinh nhật của bà em.”

Đôi mắt của Coop đầy thấu hiểu. “Vì vậy ông em không thể bị dính líu.”

“Đúng vậy!” Sự nhẹ nhõm trào lên trong cô, cô vòng tay quanh cổ Coop và kéo anh vào một nụ hôn.

Coop hưởng ứng và hôn lại cô, mang đến cho cô sự ngọt ngào, nhưng anh không để nó kéo dài lâu. “Chúng ta cần tìm kiếm nhiều hơn,” anh nhắc nhở cô.

Cô miễn cưỡng đồng ý và thả lỏng ra, cơ thể cô vẫn đang hoạt động mạnh. “Đúng thế. Vậy… người tài xế đã được miễn tội sau khi thẩm vấn và nghi ngờ để lại cho hai người phụ nữ.”

Coop giở nhanh những trang giấy đang mục nát, lướt qua bản viết tay khó đọc, và thong thả khi anh đọc những dòng chữ trên trang giấy. “Phần lớn cái này là sự điều tra thêm về những điều còn bế tắc. Ngoại trừ…” Anh đặt ngón tay lên trang đó. “Đây. Nó nói rằng hầu hết những vị khách của bữa tiệc đã nhận thấy rằng hai nữ phục vụ đó đều đồng bóng và đã cùng biến mất rất lâu, để lại những vị khách mời không có đồ uống hay món nguội khai vị. Và họ thường tụ tập lại với nhau, thầm thì thay vì làm việc. Giống như họ đã biết rõ về nhau.”

“Điều này không có gì đáng ngạc nhiên nếu như họ thường xuyên làm việc cùng với nhau,” Lexie lưu ý, cô cảm thấy không yên ngay cả khi cô không muốn đối diện vì sao.

“Ngoại trừ… chờ chút. Anh nhớ là đã đọc điều gì đó nữa ở đây…” Coop lật ngược lại tập hồ sơ. “Đây rồi. Hai người phụ nữ đó là những nhân viên tạm thời được thuê để thế chân khi danh sách bữa tiệc tăng lên nhiều hơn vào phút chót.”

Lexie nuốt nước bọt một cách khó khăn. “Điều này đưa chúng ta quay lại nơi mà chúng ta đã bắt đầu, tự hỏi chính mình là chiếc vòng cổ đã trở thành vật sở hữu của ông em như thế nào…”

“Trong khi ông của em đã đóng quân ở nước ngoài.”

Coop đặt bàn tay rắn chắc của mình lên vai Lexie, như thể chuẩn bị tâm lí cho cô đón nhận cú sốc.

Một cú sốc mà theo tiềm thức cô đã nhận được khi họ giải quyết từ đầu đến cuối câu hỏi đó. “Chúng ta không thể nào nghĩ rằng bà là một trong hai người phụ nữ giúp việc tạm thời đó.” Cô nhìn về phía Coop, cầu mong anh sẽ cười vào giả định của cô.

“Để có một cuộc thảo luận thì hãy nói rằng bà là một trong hai người đó. Ai có thể là kẻ đồng lõa của bà nhỉ?”

Lexie nhắm mắt, chống lại sự thật mà đã âm ỉ ngay bên dưới ý thức. Gần đây cô đã nghĩ về bà cô và người bạn thân nhất của bà, bà Sylvia, giống như Laverne và Shirley hay Lucy và Ethel. Còn ai khác ngoài bà Sylvia là người mà bà Charlotte đã tâm đầu ý hợp suốt nhiều năm trước trong thời gian làm thuê tại một bữa tiệc tối đây?

Ai có thể là tòng phạm với bà đây? “Đó là một câu hỏi không cần phải trả lời,” Lexie nói với Coop, mở mắt ra và đối diện với thực tế. “Câu hỏi thực sự đó là, chúng ta sẽ làm gì về điều đó?”

Bình luận