Hai tháng qua đi, Robert và Victoria tận dụng mọi cơ hội để gặp nhau, để khám phá vùng quê, và mỗi khi có thể, lại khám phá lẫn nhau.
Robert kể cô biết sự hứng thú với khoa học, niềm say mê với ngựa đua của anh, cùng những nỗi sợ hãi rằng bản thân sẽ chẳng bao giờ có thể trở thành người như cha anh mong muốn.
Victoria chia sẻ với anh về sự mềm lòng của bản thân với những cuốn tiểu thuyết lãng mạn, về khả năng khâu một đường thẳng hơn cả thước đo của cô, cũng như những nỗi sợ hãi rằng cô sẽ chẳng bao giờ sống đúng theo những chuẩn mực đạo đức nghiêm ngặt của cha cô.
Cô yêu bánh ngọt.
Anh ghét đậu Hà Lan.
Anh có thói quen kinh khủng là phải gác chân lên đâu đó mỗi khi anh ngồi xuống – gác lên bàn, gác lên giường, gác lên bất cứ thứ gì.
Cô luôn chống tay lên hông mỗi khi bối rối, và chưa bao giờ thành công trong việc tỏ ra cứng rắn như mong mỏi.
Anh yêu cái cách đôi môi cô mím lại khi phật ý, cái cách cô luôn lưu tâm đến những nhu cầu của người khác, và cái cách trêu chọc tinh quái dành cho anh mỗi khi anh ra vẻ ta đây.
Cô yêu cái cách anh cào tay vào tóc mỗi khi bực bội, cái cách anh thích ngừng lại và nghiên cứu kĩ càng hình dáng một bông hoa dại, và cái cách tỏ vẻ hống hách anh vẫn hay làm chỉ để xem có chọc tức được cô hay không.
Và chắc chắn tất cả mọi thứ ở họ chẳng có điểm chung nào cả.
Họ tìm thấy linh hồn của chính mình ở người kia, và họ chia sẻ những bí mật cùng suy nghĩ mà từ trước đến giờ vẫn không tài nào thổ lộ được.
“Em vẫn ngóng trông mẹ”, Victoria đã có lần nói.
Robert nhìn cô lạ lùng. “Em nói sao?”
“Em lên mười bốn khi mẹ em qua đời. Còn anh thì sao?”
“Anh được bảy tuổi. Bà mất trong lúc lâm bồn.”
Gương mặt dịu dàng của Victoria chùng xuống. “Em rất tiếc. Anh hầu như không có cơ hội để hiểu bà, và lại mất đi một người em nữa. Đứa bé là trai hay gái?”
“Bé gái. Mẹ anh chỉ kịp đặt tên con bé là Anne.”
“Em rất tiếc.”
Anh cười buồn. “Anh vẫn nhớ cảm giác được mẹ ôm ra sao. Cha anh thường bảo bà quá chiều chuộng anh, nhưng bà không nghe.”
“Bác sĩ nói mẹ em bị bệnh ung thư.” Victoria đau đớn nuốt xuống. “Bà không được ra đi trong yên bình. Em vẫn muốn nghĩ rằng bà ở đâu đó trên kia.” Cô ngẩng đầu nhìn lên trời cao. “Ở nơi bà sẽ không phải chịu thêm cơn đau nào nữa.”
Robert chạm vào tay cô, lòng quặn đau.
“Nhưng đôi khi em vẫn cần bà. Em tự hỏi liệu có khi nào chúng ta thôi không cần cha mẹ nữa không. Và em nói chuyện với bà. Em trông ngóng bà.”
“Ý em là sao?”, anh hỏi.
“Em thấy mình thật ngớ ngẩn.”
“Em biết anh chẳng bao giờ nghĩ vậy.”
Một thoáng im lặng, và rồi Victoria nói: “Ồ, đại loại em hay nói là ‘Nếu mẹ đang lắng nghe, vậy hãy để gió khiến tán cây xào xạc’, hoặc là ‘Mẹ ơi, nếu mẹ đang dõi theo con, hãy để ông mặt trời núp sau đám mây kia. Như vậy con sẽ biết mẹ đang ở bên con’”.
“Bà vẫn luôn ở bên em”, Robert thì thầm. “Anh có thể cảm nhận được điều đó.”
Victoria nép trọn trong vòng tay anh. “Em chưa bao giờ kể điều này với ai. Kể cả với Ellie, em biết con bé cũng nhớ mẹ nhiều như em.”
“Cứ nói với anh mọi chuyện em muốn.”
“Vâng”, cô hân hoan nói, “Em biết”.
Giấu diếm việc hai người đang tìm hiểu nhau với cha Victoria là không thể. Gần như ngày nào Robert cũng ghé thăm nhà mục sư. Anh bảo với vị mục sư rằng anh đang dạy Victoria cưỡi ngựa, một lý do hợp lý, khi bất cứ ai cũng có thể chứng thực khi nhìn thấy cô tập tễnh đi về nhà sau buổi học.
Tuy vậy, rõ ràng đôi trẻ này đang chia sẻ những cảm xúc sâu đậm hơn nhiều. Mục sư Lyndon phản đối kịch liệt chuyện của hai người, và tận dụng mọi cơ hội để nói với Victoria.
“Cậu ta sẽ không bao giờ cưới con!” Mục sư bùng nổ, dùng giọng khiển trách uy nghiêm nhất của mình. Chất giọng chắc chắn không bao giờ thất bại trong việc đe dọa các cô con gái của ông.
“Cha, anh ấy yêu con”, Victoria kháng nghị.
“Cậu ta yêu con hay không cũng không quan trọng. Cậu ta sẽ không cưới con. Cậu ta là một Bá tước và rồi sẽ trở thành một Hầu tước. Cậu ta sẽ không kết hôn với con gái của một mục sư.”
Victoria hít một hơi sâu, cố gắng không mất bình tĩnh. “Anh ấy không phải như vậy, thưa Cha.”
“Cậu ta cũng giống những kẻ khác thôi. Cậu ta sẽ lợi dụng rồi ruồng rẫy con.”
Victoria đỏ mặt trước cách nói bộc trực của cha cô. “Cha à, con…”
Vị mục sư chặn ngang lời cô và nói: “Nơi con sống không phải ở trong đống tiểu thuyết ngớ ngẩn của con. Mở mắt to ra con gái ạ”.
“Con không ngây thơ như cha nghĩ đâu.”
“Con mới mười bảy tuổi!”, ông quát. “Ngoài ngây thơ ra thì con còn có thể như thế nào nữa.”
Victoria khịt mũi và đảo tròn mắt, dù thừa biết cha cô ghét những hành động không ra dáng quý cô thế này. “Con không biết vì sao lại phải mất thời gian thảo luận vấn đề này với cha.”
“Bởi vì ta là cha con! Và vì Chúa, con sẽ phải vâng lời ta.” Mục sư chồm người tới. “Ta đã nhìn thấy cả thế giới, Victoria. Ta nhìn thấy mọi điều. Những mục đích của Bá tước không thể đứng đắn được, và nếu con cho phép anh ta đi xa hơn nữa trong việc tán tỉnh con, con sẽ thấy bản thân trở thành một người phụ nữ sa đọa. Con có hiểu ta nói gì không?”
“Mẹ sẽ hiểu con”, Victoria lẩm bẩm.
Gương mặt cha cô đỏ gay. “Con vừa nói cái gì?”
Victoria nuốt xuống trước khi lặp lại điều mình vừa nói. “Con bảo chỉ mẹ mới hiểu và thông cảm cho con.”
“Mẹ con là một người phụ nữ mộ đạo biết rõ vị trí của mình. Mẹ con sẽ không bao giờ chọc giận ta.”
Victoria nghĩ đến mẹ cô thường kể những câu chuyện bông đùa cho cô và Ellie nghe mỗi khi cha cô không chú ý. Bà Lyndon không hề nghiêm túc và từ tốn như chồng bà vẫn nghĩ. Không hề vậy, Victoria khẳng định, chỉ mẹ cô mới hiểu mà thôi.
Cô nhìn chằm chằm cằm của cha mình một lúc lâu trước khi ngước mắt lên nhìn ông và hỏi: “Cha đang cấm con gặp anh ấy sao?”.
Victoria nghĩ quai hàm của cha cô có thể gãy làm đôi trước vẻ mặt quá mức căng thẳng của ông. “Con biết ta không thể cấm con”, ông đáp lại. “Chỉ cần một lời bất mãn với cha của cậu ta, thì ta sẽ bị đuổi đi mà không cần thông báo. Con phải cắt đứt đi.”
“Con sẽ không làm thế”, Victoria bướng bỉnh nói.
“Con phải chấm dứt.” Mục sư tỏ ra không nghe thấy lời cô. “Và con phải làm việc ấy một cách hết sức khôn khéo và nhã nhặn.”
Victoria nhìn ông đầy chống đối. “Hai giờ nữa Robert sẽ đến gặp con. Con sẽ đi dạo với anh ấy.”
“Bảo với cậu ta con không thể tiếp tục gặp cậu ta thêm nữa. Làm ngay vào chiều nay, nếu không thì thề có Chúa, ta sẽ khiến con phải hối tiếc.”
Victoria cảm giác mình đang trở nên yếu đuối. Đã nhiều năm rồi cha không đánh cô, từ khi cô còn là một đứa trẻ, nhưng giờ trông ông giận dữ đến mức có thể mất đi lý trí. Cô lặng thinh.
“Tốt”, cha cô hài lòng nói, nhầm tưởng rằng sự im lặng của cô là phục tùng. “Đưa Eleanor đi cùng. Con không được rời khỏi ngôi nhà này với anh ta mà không có em gái con đi cùng.”
“Vâng, thưa cha.” Ít nhất, với điều này thì cô sẽ vâng lời. Nhưng chỉ vậy mà thôi.
Hai giờ sau Robert đến nơi. Ellie mở cửa nhanh đến nỗi anh thậm chí không kịp gõ lần thứ hai.
“Chào ngài”, con bé nói, nụ cười nhăn nhở có hơi vô lễ. Và cũng chẳng có gì ngạc nhiên vì tất cả những lần đi chơi Robert luôn trả cho con bé một bảng để con bé có thể thu xếp cho bản thân biến mất. Ellie lúc nào cũng là đứa toàn tâm toàn ý với những món quà đút lót, một sự thật Robert luôn luôn biết ơn.
“Buổi chiều tốt lành, Ellie”, anh đáp. “Anh tin ngày hôm nay của em hẳn rất dễ chịu.”
“Ôi, quá dễ chịu ấy chứ, thưa ngài. Em đang trông đợi một lát nữa nó thậm chí còn dễ chịu hơn nữa kia.”
“Con bé hỗn thật”, Robert lẩm bẩm. Nhưng anh cũng không thực sự nghĩ thế. Anh rất thích cô em gái của Victoria. Bọn họ đều theo chủ nghĩa thực dụng và có thiên hướng hoạch định cho tương lai. Nếu anh là con bé, thế nào anh cũng đòi hai bảng cho mỗi lần hẹn hò với chị gái con bé cho xem.
“Ôi, Robert, anh đây rồi.” Victoria lao ra sảnh trước. “Em không nhận ra anh đã đến.”
Anh mỉm cười. “Eleanor đã sốt sắng mở cửa một cách đáng kinh ngạc.”
“Phải rồi, em cũng nghĩ vậy.” Victoria ném cho em gái ánh nhìn hơi cáu kỉnh. “Con bé lúc nào cũng rất nhanh nhẹn mỗi khi anh đến.”
Ellie vênh cằm lên và cười mỉm. “Em muốn để mắt đến các khoản đầu tư của mình mà.”
Robert phá lên cười. Anh chìa cánh tay cho Victoria khoác. “Chúng ta đi chứ?”
“Em chỉ cần một quyển sách”, Ellie nói. “Em có cảm giác chiều nay mình sẽ có khối thời gian đọc sách.” Con bé lao như bay khỏi sảnh chờ và biến mất vào phòng ngủ.
Robert nhìn Victoria khi cô thắt dây buộc chiếc mũ. “Anh yêu em”, anh nói.
Những ngón tay của cô trở nên lóng ngóng.
“Anh có nên nói to hơn nữa không?”, anh thì thầm, gương mặt mang theo nụ cười láu lỉnh.
Victoria lắc đầu quầy quậy, đôi mắt cô liếc về phía cánh cửa phòng làm việc đóng chặt. Cha cô đã bảo Robert không yêu cô, bảo rằng anh không thể yêu cô. Nhưng ông sai rồi. Đấy là điều Victoria chắc chắn. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt xanh lấp lánh của Robert là sẽ biết được sự thật.
“Romeo và Juliet!”
Victoria chớp mắt rồi ngước nhìn về phía phát ra giọng của em gái, khoảnh khắc đó cô cứ tưởng Ellie đang ám chỉ cô với Robert như những kẻ đang yêu bất hạnh. Rồi cô thấy tập sách mỏng của Shakespeare trong tay em cô. “Một cuốn sách ảm đạm cho một chiều ngập nắng thế này”, Victoria nói.
“Ồ, em phản đối nhé”, Ellie đáp. “Em thấy đây là cuốn lãng mạn nhất đấy. Đương nhiên ngoại trừ một chút ở đoạn cuối khi mọi người chết hết.”
“Phải rồi”, Robert lẩm bẩm. “Anh cũng thấy chỗ người ta không tìm ra nổi một chút lãng mạn ấy rồi.”
Victoria cười toe toét và thúc vào sườn anh.
Cả ba người cất bước ra ngoài, băng qua cánh đồng quang đãng và hướng về phía khu rừng.
Sau khoảng mười phút Ellie thở dài và nói, “Em nghĩ đây là nơi dừng chân của em rồi.” Cô nhóc trải một tấm vải ra đất và ngước lên nhìn Robert với một nụ cười ranh mãnh.
Anh ném cho con bé một đồng tiền và bảo: “Eleanor này, em có đầu óc của một chủ nhà băng đấy.”
“Phải, phải, chẳng nhẽ lại không phải sao?”, Eleanor lẩm bẩm. Rồi con bé ngồi xuống và giả vờ không để ý khi Robert nắm chặt tay Victoria đi mất.
Mười phút sau họ đến bờ hồ đầy cỏ, nơi họ gặp nhau lần đầu. Victoria gần như chỉ kịp trải thảm trước khi Robert kéo cô ngồi xuống.
“Anh yêu em”, anh nói, hôn lên một bên khóe môi cô.
“Anh yêu em”, anh nói, hôn lên khóe môi còn lại.
“Anh yêu em”, anh nói, giật bỏ chiếc mũ của cô.
“Anh yêu…”
“Em biết, em biết!” Victoria cuối cùng cũng bật cười, cô cố gắng ngăn anh không tháo hết đám kẹp tóc của cô.
Anh nhún vai. “Ừ, anh cũng thế.”
Nhưng những lời nói của cha cô vẫn vang vọng trong đầu cô. Cậu ta sẽ lợi dụng con. “Thực sao?”, cô hỏi, nhìn chăm chú vào đôi mắt anh. “Anh có thực sự yêu em không?”
Tay anh siết lấy cằm cô. “Em lại còn phải hỏi nữa sao?”
“Em không biết”, Victoria thì thầm, vươn tay lên chạm vào bàn tay anh, khiến áp lực trên cằm cô ngay lập tức trở nên nhẹ nhàng. “Em xin lỗi. Thành thực xin lỗi. Em biết anh yêu em. Em cũng yêu anh.”
“Cho anh thấy đi”, anh nói, âm lượng chỉ vừa đủ nghe.
Victoria bồn chồn liếm môi, rồi ghé sát mặt vào anh, xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.
Khoảnh khắc môi cô chạm lên môi anh, Robert như bị thiêu đốt. Anh luồn tay vào mái tóc cô, khóa chặt cô lại. “Lạy Chúa, Torie.” Giọng anh khản đặc. “Anh yêu cảm giác từ em, mùi hương của em…”
Cô đáp lại bằng cái hôn nhiệt tình, lần chiếc lưỡi theo bờ môi đầy đặn của anh như anh đã dạy.
Robert rùng mình, cảm thấy nhu cầu thiêu đốt lan khắp cơ thể. Anh muốn nhấn chìm mình vào cô, vòng hai chân cô quanh eo anh, và không bao giờ buông ra. Ngón tay anh tìm thấy những chiếc cúc trên váy cô, và anh bắt đầu cởi chúng.
“Robert?”, Victoria rời khỏi anh, giật mình bởi sự mật thiết mới mẻ này.
“Suỵt, em yêu”, anh nói, khao khát khiến giọng anh trở nên thô ráp. “Anh chỉ muốn chạm vào em thôi. Anh đã mơ về điều này hàng tuần trời.” Anh ôm lấy bầu ngực cô qua lớp vải mỏng của chiếc váy mùa hè cô đang mặc và siết lấy chúng.
Victoria rên khe khẽ vì khoái cảm và dễ chịu, cho phép anh hoàn thành mong muốn.
Những ngón tay của Robert run run vì mong chờ, nhưng bằng cách nào đó anh vẫn xoay sở để cởi vừa đủ số cúc khiến vạt áo trên của cô rũ mở. Victoria vội đưa tay lên che đi sự lõa lồ của bản thân, nhưng anh khẽ khàng gạt chúng ra. “Đừng”, anh thì thầm. “Chúng hoàn hảo. Em cũng vậy.”
Và rồi, như để minh họa cho lời nói, anh đưa tay lên và lướt lòng bàn tay lên nhũ hoa của cô. Vòng quanh, vòng quanh, anh di chuyển tay theo những đường tròn nhỏ xíu, rồi hơi thở anh tắc nghẽn khi nụ hoa của cô se cứng lại. “Em lạnh à?”, anh thì thào.
Cô gật, rồi lắc đầu, rồi lại gật tiếp và nói. “Em không biết nữa.”
“Anh sẽ sưởi ấm em.” Anh khum tay nắm lấy bầu ngực cô, nung nóng cô với nhiệt độ phả ra từ làn da anh. “Anh muốn hôn em”, anh khàn khàn nói. “Em sẽ cho phép anh hôn em chứ?”
Victoria cố gắng thấm ướt cổ họng vừa trở nên khô ran của mình. Anh đã hôn cô hàng trăm lần trước đó. Có khi lên đến cả nghìn lần. Nhưng vì sao anh đột nhiên lại hỏi sự cho phép của cô thế này?
Khi lưỡi anh vạch một vòng tròn lười biếng quanh nhũ hoa của cô, cô mới phát hiện ra. “Ôi, Chúa tôi!”, cô kêu váng, không tài nào tin nổi việc anh đang làm. “Ôi, Robert!”
“Anh cần em, Torie.” Anh vùi mặt vào giữa bầu ngực cô. “Em không biết anh cần em đến chừng nào đâu.”
“E… Em nghĩ chúng ta phải dừng lại”, cô nói. “Em không thể làm chuyện này… Danh tiết của em…” Cô không biết làm cách nào để định hình những suy nghĩ của mình thành lời. Hồi chuông cảnh báo của cha cô réo liên tục bên tai. Cậu ta sẽ lợi dụng rồi ruồng rẫy con.
Cô nhìn thấy đầu Robert trên ngực mình. “Robert, không!”
Robert khó khăn hít vào và kéo vạt áo mở rộng của cô lại với nhau. Anh cố gắng cài lại những chiếc cúc, nhưng đôi tay anh đang run rẩy.
“Để em”, Victoria vội vàng nói, rồi ngoảnh đi để anh không nhìn thấy gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ của cô. Những ngón tay của cô cũng run rẩy, nhưng vẫn tỏ ra nhanh nhẹn hơn anh, cuối cùng cô cũng có thể chỉnh lại quần áo của mình.
Nhưng anh đã nhìn thấy hai gò má chín hồng của cô, và ý nghĩ cô hổ thẹn vì hành vi của bản thân gần như giết chết anh. “Torie”, anh dịu dàng nói. Khi cô quay đi, anh dùng hai ngón tay khẽ chạm vào cằm cô cho đến khi cô ngoảnh lại nhìn anh.
Đôi mắt cô long lanh và đong đầy nước.
“Ôi, Torie”, anh nói, muốn kéo mạnh cô vào lòng, nhưng anh chỉ chạm vào má cô. “Đừng trách móc bản thân.”
“Em không nên để anh làm thế.”
Anh cười nhẹ. “Phải, rõ ràng em không nên. Và rõ ràng anh không nên thử. Nhưng anh đang yêu. Đó không phải bào chữa, nhưng anh không thể ngăn chính mình.”
“Em biết”, cô thì thào. “Nhưng em không nên tận hưởng quá nhiều như vậy.”
Nghe vậy Robert phá lên cười, tiếng cười to đến mức Victoria chắc chắn sẽ khiến Ellie chạy sầm sập qua rừng để xem chuyện gì đã xảy ra. “Ôi, Torie”, anh vừa nói vừa thở hổn hển. “Em đừng bao giờ xin lỗi vì đã tận hưởng sự đụng chạm từ anh.”
Victoria cố ném cho anh một ánh nhìn khiển trách, nhưng đôi mắt cô còn hơn cả ấm áp. Cô cho phép mình thể hiện sự hài hước. “Chỉ đến khi anh thôi xin lỗi vì đã khiến em tận hưởng như vậy thôi.”
Anh siết lấy tay cô và ngay lập tức kéo cô ngã về phía anh. Anh cười quyến rũ, trông còn giống một kẻ phóng đãng hơn cái lần Victoria buộc tội anh. “Chuyện đó thì chẳng bao giờ nguy hiểm cả, em yêu ạ.”
Cô cười khẽ, cảm giác sự căng thẳng rút khỏi cơ thể. Cô chỉnh lại vị trí, để lưng tựa vào vòm ngực anh. Anh lơ đãng nghịch mái tóc cô và cảm giác đó tựa như thiên đường.
“Chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi”, anh thầm thì, những lời anh nói mang theo sự khẩn cấp cô không hề nghĩ tới. “Chúng ta sẽ kết hôn sớm thôi, và rồi anh sẽ chỉ cho em thấy tất cả mọi điều. Anh sẽ cho em thấy anh yêu em nhiều đến chừng nào.”
Victoria run rẩy đề phòng. Từng lời anh nói đang phả trên làn da cô, và cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh kề sát tai mình.
“Chúng ta sẽ kết hôn”, anh lặp lại. “Sớm nhất có thể. Nhưng cho đến khi ấy, anh không muốn em cảm thấy hổ thẹn vì bất cứ điều gì chúng ta đã làm. Chúng ta yêu nhau, và chẳng có gì đẹp hơn khi hai người thể hiện tình yêu của mình cả.” Anh xoay cô lại để ánh mắt họ giao nhau. “Anh đã không biết điều đó trước khi anh gặp em. Anh…”, anh nuốt xuống. “Anh đã ở bên nhiều người phụ nữ, nhưng anh không biết điều đó.”
Cõi lòng rung động, Victoria chạm lên má anh.
“Không ai giết chúng ta vì đã yêu trước khi kết hôn cả”, anh tiếp tục.
Victoria không chắc “yêu” này là đề cập đến tâm hồn hay thể xác, và tất cả những gì cô có thể nghĩ ra để nói là: “Không ai trừ cha em.”
Robert nhắm mắt. “Ông đã nói gì với em?”
“Ông bảo em không được gặp anh nữa.”
Robert lẩm bẩm nguyền rủa và mở mắt ra. “Vì sao?”, anh hỏi, giọng hơi gay gắt.
Victoria cân nhắc vài câu trả lời nhưng cuối cùng chọn câu thành thật nhất. “Ông bảo anh sẽ không cưới em.”
“Làm sao mà ông biết điều đó?”, Robert quát.
Victoria rụt người lại. “Robert!”
“Anh xin lỗi. Anh không định cao giọng. Chỉ là… Làm sao cha em có thể biết anh nghĩ gì được?”
Cô đặt tay lên tay anh. “Ông không biết. Nhưng ông vẫn nghĩ thế, và em e rằng đấy là tất cả vấn đề vào lúc này. Anh là một Bá tước. Em là con gái một mục sư ở thôn quê. Anh phải thừa nhận đây là một mối nhân duyên bất thường bậc nhất.”
“Bất thường”, anh dữ dội nói. “Không thể nảo.”
“Với ông là vậy”, cô đáp. “Ông sẽ không bao giờ tin những mục đích của anh là đáng trọng.”
“Thế nếu anh nói chuyện với ông, và xin ông cho phép anh lấy em thì sao?”
“Ông có thể sẽ nhượng bộ. Em đã bảo ông rằng anh muốn cưới em, nhưng ông nghĩ em dựng chuyện.”
Robert đứng dậy, kéo cô đi theo anh, và lịch thiệp hôn lên bàn tay cô. “Vậy anh sẽ chính thức đến hỏi cưới em vào ngày mai.”
“Không phải hôm nay ư?”, Victoria hỏi với ánh mắt trêu chọc.
“Anh nên thông báo các kế hoạch của anh với cha anh trước”, Robert đáp, “Theo đúng phép tắc”.
Robert chưa kể với cha anh về Victoria. Không phải vì Hầu tước có thể ngăn cấm hai người. Ở tuổi hai mươi tư, Robert biết đã đến lúc tự ra những quyết định cho mình. Nhưng anh biết cha anh có thể khiến mọi chuyện trở nên khó khăn với sự phản đối của ông. Và tính đến việc Hầu tước thường xuyên thúc giục Robert ổn định với con gái của vị Công tước này hay Bá tước kia, anh có cảm giác con gái của một mục sư không tương đồng cho lắm với ý tưởng của cha anh về người phụ nữ hợp với anh.
Và với lòng quyết tâm mạnh mẽ cùng một chút lo lắng, Robert gõ cửa phòng làm việc của cha mình.
“Vào đi.” Hugh Kemble, Hầu tước Castleford, đang ngồi sau chiếc bàn. “À, Robert. Có chuyện gì vậy?”
“Cho con vài phút được chứ, thưa ngài? Con có chuyện muốn nói.”
Castleford ngước lên với đôi mắt thiếu kiên nhẫn. “Ta bận lắm, Robert. Để sau được không?”
“Vô cùng quan trọng, thưa ngài.”
Castleford ra chiều khó chịu, đặt chiếc bút lông ngỗng xuống. Khi thấy Robert không bắt đầu nói ngay, ông thúc giục, “Sao?”.
Robert mỉm cười, hy vọng những gì đã sắp đặt đúng với tâm trạng của cha anh. “Con quyết định sẽ kết hôn.”
Biểu cảm của Hầu tước thay đổi nhanh đến chóng mặt. Nét bực bội biến mất và được thay thế bằng sự vui mừng thuần túy. Ông bật dậy và hạnh phúc ôm chầm lấy con trai. “Xuất sắc! Xuất sắc, con trai của ta. Anh biết ta muốn…”
“Con biết.”
“Đương nhiên anh vẫn còn trẻ, nhưng những trách nhiệm của anh rất nặng nề. Nếu nhà ta không giữ được tước hiệu, thì đó cũng chính là sự kết liễu với ta. Nếu anh không sinh được người thừa kế…”
Robert không muốn đề cập rằng đến khi tước hiệu không được truyền lại trong gia đình thì lúc ấy cha anh đã chết rồi, cho nên ông cũng không biết đến bi kịch ấy. “Con biết, thưa ngài.”
Castleford ngồi xuống mép bàn và hài lòng khoanh tay. “Rồi, nói ta xem. Đó là ai? Thôi, để ta đoán. Là con gái của Billington – đứa con gái tóc vàng.”
“Thưa ngài, con…”
“Không à? Vậy thì hẳn là tiểu thư Leonie rồi. Con đúng là anh chàng thông minh.” Ông huých con trai. “Con gái độc nhất của vị Công tước già. Con bé sẽ được thừa kế một khoản hồi môn hậu hĩnh.”
“Không, thưa ngài”, Robert nói, cố gắng lờ đi vẻ tham lam lóe lên trong đôi mắt cha mình. “Ngài không quen cô ấy.”
Gương mặt Castleford ngây ra vì ngạc nhiên. “Không ư? Thế con bé là đứa quái quỷ nào vậy?”
“Là quý cô Victoria Lyndon, thưa ngài.”
Castleford chớp mắt. “Sao cái tên nghe quen nhỉ?”
“Cha cô ấy là mục sư mới nhậm chức ở Bellfield.”
Vị Hầu tước im bặt. Rồi ông phá lên cười. Phải mất một lúc trước khi ông có thể hổn hển thở lại, “Lạy Chúa, con trai, anh tí nữa thì lừa được ta. Con gái của một mục sư. Đúng là sáng tạo.”
“Con rất nghiêm túc, thưa ngài”, Robert nghiến răng.
“Con gái của một… Ha ha… Anh vừa nói cái gì?”
“Con vừa bảo con rất nghiêm túc”, anh ngừng lại, “Thưa ngài”.
Castleford săm soi nhìn cậu con trai, cố tìm tòi một thoáng giễu cợt trên nét mặt. Chẳng có gì là đùa cả, ông khẽ quát, “Anh điên ư?”.
Robert khoanh tay. “Con hoàn toàn minh mẫn.”
“Ta cấm.”
“Mong ngài thứ lỗi, thưa ngài, nhưng con không thấy ngài có thể cấm con bằng cách nào cả. Con đã đủ khôn lớn. Và…”, anh thêm vào như một lời giải thích sau cùng, hy vọng sẽ lôi kéo được mặt ôn hòa hơn ở cha anh, “con đang yêu”.
“Quỷ tha ma bắt! Ta sẽ tước quyền thừa kế của anh.”
Có vẻ trên gương mặt cha anh không sở hữu nét ôn hòa nào cả.
Robert nhướng một bên mày và hầu như có thể cảm nhận đôi mắt mình dần chuyển từ xanh nhạt sang xám lạnh. “Cứ làm vậy đi”, anh thờ ơ đáp.
“Cứ làm vậy đi!”, Castleford lắp bắp. “Ta sẽ tống cổ anh ra khỏi đây! Không để cho anh một xu dính túi! Bỏ anh lại với…”
“Những gì ngài sẽ làm là không có một người thừa kế cho mình.” Robert mỉm cười với sự kiên quyết cứng rắn mà anh chưa bao giờ biết mình cũng sở hữu. “Thật bất hạnh khi mẹ không bao giờ có thể cho ngài một đứa con khác. Ngay cả một đứa con gái cũng không.”
“Anh! Anh!” Mặt vị Hầu tước chuyển sang đỏ gay vì giận dữ. Ông hít sâu vài hơi và tiếp tục với vẻ điềm tĩnh hơn. “Có lẽ anh chưa cân nhắc một cách thỏa đáng về khả năng thiếu phù hợp của cô gái kia.”
“Cô ấy hoàn toàn phù hợp, thưa ngài.”
“Cô ta không…”, Castleford ngắt lời khi ông nhận ra ông lại đang quát lên. “Cô ta sẽ không biết cách hoàn thành những bổn phận của một phụ nữ quý tộc.”
“Cô ấy rất thông minh. Và không ai có thể bắt lỗi được lối cư xử của cô ấy. Cô ấy được giáo dục một cách khắt khe. Con chắc chắn cô ấy sẽ trở thành một Nữ bá tước xuất sắc.” Vẻ mặt của Robert dịu đi. “Phẩm chất của cô ấy sẽ mang lại vinh dự cho dòng họ nhà chúng ta.”
“Anh đã hỏi xin cha cô ta chưa?”
“Chưa. Con nghĩ nên thông báo cho ngài những kế hoạch của con trước cho phải phép.”
“Tạ ơn Chúa”, Castleford thở phào. “Chúng ta vẫn còn thời gian.”
Bàn tay Robert siết chặt thành đấm, nhưng anh duy trì sự im lặng.
“Hứa với ta anh sẽ không hỏi cưới cô ta.”
“Con sẽ không làm việc nào như thế.”
Castleford trừng mắt gay gắt nhìn vẻ kiên quyết khó lay chuyển trong mắt con trai. “Nghe cho kỹ đây, Robert”, ông nói với giọng trầm thấp. “Cô ta không thể yêu anh.”
“Con không hiểu sao ngài biết được điều đó đấy, thưa ngài.”
“Quỷ tha ma bắt. Tất cả những gì cô ta muốn chỉ là tiền và tước vị của anh mà thôi.”
Robert cảm giác cơn giận dâng cao trong anh. Điều này không giống bất cứ điều gì anh từng trải qua. “Cô ấy yêu con”, anh nói qua kẽ răng.
“Anh sẽ không bao giờ biết được cô ta có yêu anh không.” Vị Hầu tước đập tay lên bàn để nhấn mạnh. “Không bao giờ.”
“Con đã biết ngay lúc này rồi”, Robert trầm giọng đáp.
“Cô gái đó thì có gì hay? Vì sao lại là cô ta? Sao không phải một trong vô số đứa con gái anh đã gặp ở Luân Đôn?”
Robert bất lực nhún vai. “Con không biết. Con cho rằng cô ấy khơi dậy phần tốt đẹp nhất trong con. Có cô ấy bên cạnh, con có thể làm bất cứ điều gì.”
“Ôi, Chúa nhân từ”, cha anh quát lên. “Sao ta lại nuôi một đứa con trai có thể tuôn những câu lãng mạn nhố nhăng thế này?”
“Có thể thấy cuộc thảo luận này là vô nghĩa”, Robert kiên quyết nói rồi bước chân về phía cửa.
Vị Hầu tước thở dài. “Robert, đừng đi.”
Robert quay lưng lại, không thể trực tiếp cho cha anh thấy sự bất kính khi làm trái yêu cầu như vậy.
“Hãy nghe ta, Robert. Anh phải cưới người nào môn đăng hộ đối. Đấy là cách duy nhất đảm bảo người ta không kết hôn với anh vì tiền tài hay địa vị của anh.”
“Chính những gì đã trải qua cho con thấy những người phụ nữ trong giới thượng lưu đều rất thích thú được kết hôn vì tiền tài và địa vị.”
“Phải, nhưng chuyện đó thì khác.”
Robert cho rằng đó là một lập luận quá lỏng lẻo, và anh cũng nói như vậy.
Cha anh cào tay lên tóc. “Làm sao cô gái đó biết những cảm xúc dành cho anh là gì? Làm sao cô ta có thể không bị lóa mắt bởi tước vị và của cải của anh?”
“Cha à, cô ấy không phải người như thế”, Robert khoanh tay. “Và con sẽ cưới cô ấy.”
“Anh sẽ tạo nên một…”
“Đừng nói thêm từ nào nữa!”, Robert bùng nổ. Đây là lần đầu tiên anh cao giọng với cha mình. Anh quay người ra khỏi phòng.
“Hãy nói với cô ta rằng ta sẽ tước quyền thừa kế của anh!”, Castleford hét lên. “Để xem cô ta có đến với anh nữa không. Để xem cô ta có yêu anh khi anh rỗng túi hay không.”
Robert quay lại, đôi mắt anh nheo một cách đáng lo ngại. “Ngài đang tuyên bố sẽ tước quyền thừa kế của con đấy à?”, anh hỏi, giọng anh ôn hòa đến ớn lạnh.
“Anh rất gần với nguy cơ ấy rồi đấy.”
“Con có bị tước quyền hay không?”, tông giọng của Robert đòi hỏi một câu trả lời.
“Rất có thể. Đừng có chọc giận ta.”
“Đấy không phải câu trả lời.”
Vị Hầu tước nhoài người về phía trước, đôi mắt như xoáy sâu vào mắt Robert. “Nếu anh nói với cô ta rằng kết hôn với cô ta chắc chắn sẽ dẫn đến việc mất đi một khoản tài sản kếch xù, anh sẽ không lo mình phải nghe những lời dối trá.”
Chính giây phút này Robert cảm thấy căm ghét cha anh. “Con hiểu.”
“Phải không?”
“Vâng.” Và rồi anh thêm vào một ý nghĩ sau cùng, “Thưa ngài”. Đó là lần cuối cùng anh gọi cha anh với ngôi nhân xưng đầy kính trọng đó.