Khi Victoria thức dậy từ giấc ngủ trưa ngắn ngủi khoảng một giờ sau đấy, gương mặt rạng rỡ của Robert chỉ cách mặt cô có vài phần. Anh chống khuỷu tay để nằm, và cô ngỡ rằng anh đã dành toàn bộ thời gian chợp mắt để ngắm cô.
“Hôm nay”, anh vô cùng hân hoan tuyên bố, “là một ngày tuyệt vời để kết hôn.”
Hẳn Victoria nghe nhầm. “Thứ lỗi cho em?”
“Kết hôn. Chồng và vợ.”
“Anh và em?”
“Không, thực sự thì anh nghĩ mấy con nhím ngoài vườn nên tham gia vào cuộc hôn nhân thần thánh. Chúng đã sống trong tội lỗi quá nhiều năm rồi. Anh không chịu đựng thêm được nữa.”
“Robert”, Victoria nói, dù không muốn nhưng vẫn phải cười ngặt nghẽo.
“Và tất cả những con nhím con sinh ngoài giá thú nữa. Cứ nghĩ đến sự sỉ nhục mà xem. Cha mẹ chúng đẻ như thỏ ấy. Hoặc như nhím, trường hợp này có thể là vậy.”
“Robert, đây là một vấn đề nghiêm túc.”
Vẻ bông đùa rời khỏi đôi mắt anh, và chúng cháy lên nóng bỏng và dữ dội trong đôi mắt cô. “Anh chưa bao giờ nghiêm túc hơn lúc này.”
Victoria im lặng một thoáng trong khi lựa lời nói: “Anh không nghĩ hôm nay hơi đột ngột sao? Hôn nhân là chuyện vô cùng trọng đại. Chúng ta phải có thời gian suy nghĩ cẩn thận đến nó.”
“Anh đã suy tính đến từng phần nhỏ nhặt trong hơn nửa tháng rồi.”
Victoria ngồi dậy, kéo theo tấm mền để che đi thân thể để trần. “Nhưng em thì không. Em chưa sẵn sàng để ra loại quyết định thế này.”
Mặt anh đanh lại. “Em có thể nghĩ đến nó trước khi em gõ cửa phòng anh chiều nay.”
“Em không nghĩ xa đến mức…”
“Đến mức nào?”, anh hỏi, giọng sắc bén.
“Em đã làm tổn thương những cảm xúc của anh”, cô thì thầm. “Và em muốn…”
Anh xuống giường và đứng dậy trong không đầy một giây. Anh chống tay lên hông và trừng mắt nhìn cô giận dữ, quên đi thực tế anh không có một sợi vải nào trên người. “Em làm tình với anh chỉ vì thương hại phải không?”, anh quát.
“Không!” Cô, dù sao đi nữa, cũng không quên thực tế anh đang ở trần, và sự phủ nhận của cô buộc cô nhìn xuống đầu gối anh.
“Nhìn anh!” Anh ra lệnh, cơn giận dữ khiến giọng anh gay gắt khủng khiếp.
Cô nâng mắt lên vài phân, rồi lại hạ thấp xuống. “Xin anh mặc chút quần áo đã được chứ?”
“Hơi quá muộn để e lệ rồi đấy”, anh nghiến răng, nhưng anh vẫn nhặt chiếc quần khỏi sàn và mặc nó vào.
“Em không làm thế vì thương hại”, cô nói, cuối cùng cũng ngước mắt về phía khuôn mặt anh, dù cho cô muốn nhìn lên trần, hoặc tường, hoặc thậm chí cái bô trong góc phòng hơn nhiều. “Đơn giản vì em muốn thế, và ngày hôm nay em cũng không nghĩ gì quá xa.”
“Anh thấy thật khó mà tin em, một người khao khát sự ổn định và bền vững, lại dấn thân vào một mối quan hệ ngắn ngủi như vậy.”
“Em không nghĩ như thế.”
“Thế em nghĩ gì?”
Victoria nhìn vào mắt anh, thấy vẻ tổn thương anh cố gắng giấu bên dưới cơn giận dữ, và nhận ra câu trả lời của cô quan trọng với anh biết nhường nào. “Em không dùng đầu để nghĩ”, cô dịu dàng nói. “Em dùng trái tim. Em nhìn anh qua cửa sổ, và anh trông thật buồn rầu…”
“Như em đã vui lòng chỉ ra”, anh chua chát nói.
Victoria chìm vào im lặng một lúc để anh nói. Rồi cô tiếp tục, “Không phải vì anh. Mà chỉ vì em thôi. Em nghĩ mình chỉ muốn cảm nhận cảm giác được yêu thương.”
Hy vọng dấy lên trong đôi mắt anh. “Em được yêu mà”, anh nhiệt thành nói, vươn tay về phía trước để đón lấy tay cô. “Và em có thể cảm nhận được yêu mỗi ngày trong phần đời còn lại nếu em tự cho phép bản thân. Hãy cưới anh, Victoria. Hãy cưới anh và khiến anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới này. Hãy cưới anh và tự trao cho bản thân em sự yên ổn và thỏa mãn. Và”, anh thêm vào, giọng của anh hạ xuống thành một tiếng thì thầm khàn khàn, “tình yêu. Chắc chắn chưa từng có người phụ nữ nào được yêu đậm sâu và chân thành hơn tình yêu anh dành cho em.”
Victoria cố ngăn lại những giọt nước mắt căng tức trong đôi mắt, nhưng những lời của anh quá mạnh mẽ, và cô cảm giác má mình dần trở nên mặn chát và ướt đẫm. “Robert”, cô bắt đầu, hoàn toàn không chắc mình đang cố nói gì, “từ rất lâu rồi em đã…”
“Em có thể mang thai”, anh cắt ngang. “Em đã tính đến trường hợp đó chưa?”
“Em chưa”, cô thừa nhận với cái nuốt khan bối rối. “Nhưng em…”
“Hãy lấy anh”, anh lặp lại, siết chặt lấy tay cô. “Em biết đấy là điều đúng đắn.”
“Sao anh lại phải nói thế?”, cô nói. “Anh biết em ghét mỗi khi anh nói đâu là điều em muốn làm lắm không.”
Robert phì ra một hơi cáu tiết. “Đấy không phải ý của anh, em thừa biết thế.”
“Em biết, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”, anh khẽ hỏi. “Điều gì khiến em do dự, hả Torie?”
Cô quay đi, cảm thấy thật ngu ngốc. “Em không biết. Hôn nhân quá vĩnh cửu. Nếu em mắc sai lầm thì sao?”
“Nếu đó có là sai lầm thì em cũng đã mắc phải rồi”, anh nói với cái liếc về phía giường. “Nhưng đó không phải sai lầm. Hôn nhân không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng cuộc sống mà không có em…” Anh cào tay lên tóc, gương mặt thể hiện sự bất lực không thể nói thành lời. “Cuộc sống không thể tiếp diễn nếu không có em. Anh không biết cách diễn giải nào khác hơn nữa.”
Victoria cắn môi dưới, nhận ra cô cũng dần có cảm giác tương tự như thế. Với tất cả những gì anh đẩy cô trải qua suốt tháng vừa rồi, cô không thể hình dung ra cuộc sống mà không có những nụ cười nhếch cao một bên môi của anh, ánh lấp lánh trong đôi mắt anh, hay cái cách mái tóc anh chưa bao giờ có vẻ được chải tử tế. Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt khóa chặt vào với mắt anh. “Em có vài điều kiện”, cô bắt đầu.
“Em mà không có điều kiện thì hẳn em không là người rồi”, anh cam đoan với cô.
“Nhưng em có thể thấy vài lý do vì sao hôn nhân lại là một ý tưởng hay.” Cô nói chậm, vạch những lời cần nói trong đầu khi cô lên tiếng. Cô bắn ánh nhìn nhanh chóng về phía Robert, nửa mong chờ anh sẽ kéo cô vào một vòng ôm siết chặt khác. Nhưng anh vẫn đứng lặng thinh, rõ ràng hiểu được cô cần định hình lại suy nghĩ.
“Trước hết”, Victoria nói, “như anh đã chỉ ra, có vấn đề về một đứa trẻ. Đúng là em quá thiếu trách nhiệm khi không cân nhắc đến điều đó, nhưng lúc này cũng không quan trọng. Em nghĩ em có thể đợi vài tuần và xem…”
“Anh không khuyến khích cách làm đó”, Robert nói nhanh.
Cô ngăn lại một nụ cười. “Không, em không tưởng tượng nổi cảnh anh sẽ cho em trở lại Luân Đôn, và em cũng không tưởng tượng nếu mình ở lại đây…”
“Anh không thể ngăn mình chạm vào em”, anh nói với cái nhún vai không buồn xin lỗi. “Anh thoải mái thừa nhận.”
“Và em sẽ không cố nói dối và bảo rằng em không” – cô đỏ mặt – “thích nhận được sự chú ý từ anh. Anh biết em luôn như thế, kể từ bảy năm trước”.
Anh cười ranh mãnh.
“Nhưng có những lý do khác lý giải sao chúng ta nên hoặc không nên kết hôn.”
“Nên.”
Cô chớp mắt. “Thứ lỗi cho em?”
“Chúng ta nên kết hôn. Chứ không phải không nên.”
Victoria thấy thật khó mà không bật cười. Khi anh háo hức muốn có được thứ gì đó, Robert trông còn đáng yêu hơn cả một chú cún. “Em lo rằng anh sẽ không cho em được quyền tự quyết định”, cô cảnh cáo.
“Anh sẽ cố gắng tôn trọng những mong ước của em”, anh nghiêm trang nói. “Nếu anh trở thành một tên khốn hống hách, anh sẽ để mặc em dùng túi xách quất vào đầu anh.”
Mắt cô nhíu lại. “Em có nên viết ra điều đó không?”
“Chắc rồi.” Anh băng qua căn phòng đến chỗ bàn làm việc, mở ngăn kéo, và lôi ra một chiếc bút lông, một mảnh giấy, và một lọ mực. Victoria há hốc miệng nhìn anh chằm chằm khi anh nguệch ngoạc viết một câu, rồi ký bên dưới một nét hoa mỹ. Anh bước trở lại chỗ cô, đưa cho cô tờ giấy, và nói: “Của em đây.”
Victoria nhìn xuống rồi đọc, “Nếu tôi trở thành một tên khốn hống hách, tôi trao cho người vợ yêu dấu của tôi, Victoria Mary Lyndon Kemble…” Cô ngước lên. “Kemble?”
“Sẽ mang họ Kemble. Đấy là nói vào hôm nay thôi.” Anh chỉ vào chữ viết nghiêng nghiêng trên đỉnh tờ giấy. “Dù sao anh cũng để lùi ngày tháng cho tờ cam kết, trong vài tuần tới. Lúc đó thì em đã mang họ Kemble rồi.”
Victoria đành câm nín không bình luận trước sự quả quyết dáng ngạc nhiên của anh và tiếp tục đọc. “Để xem nào… Victoria Mary Lyndon, e hèm, Kemble… toàn quyền đánh thẳng vào đầu tôi với bất cứ vật gì cô ấy lựa chọn.” Cô ngước lên hỏi dò. “Bất cứ vật gì?”
Robert nhún vai. “Nếu anh mà trở thành một tên khốn hống hách thực thụ, em có thể dùng bất cứ thứ gì cứng hơn túi của em để đánh anh.”
Vai cô rung rung khi cô quay trở lại với tờ giấy. “Đã ký, Robert Phillip Arthur Kemble, Bá tước Macclesfield.”
“Anh không học chuyên về luật, nhưng anh nghĩ cái này hợp pháp.”
Victoria vỡ òa vui sướng trong nụ cười đẫm nước mắt. Cô dùng bàn tay vội lau đi những giọt nước mắt. “Đây là lý do tại sao em sẽ cưới anh”, cô nói, giơ tờ giấy lên cao.
“Bởi anh đã bảo em có thể tùy ý đánh anh sao?”
“Không”, cô nói, sụt sịt thật to, “bởi vì em không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có anh ở đó để trêu chọc em. Em đã dần trở nên quá nghiêm túc, Robert. Trước kia em không thế này.”
“Anh biết”, anh dịu giọng nói.
“Bảy năm qua em không được phép cười. Em đã quên mất cách cười thế nào rồi.”
“Anh sẽ nhắc em nhớ.”
Cô gật đầu. “Em nghĩ là mình cần anh, Robert. Em nghĩ mình rất cần anh.”
Anh ngồi xuống cuối giường và kéo cô vào một vòng ôm dịu dàng. “Anh biết em cần anh, Torie yêu dấu ạ. Anh biết mà.”
Sau vài giây phú tận hưởng sự ấm áp từ vòng tay anh, Victoria kéo người ra đủ xa để hỏi: “Anh nghiêm túc về chuyện kết hôn hôm nay thật đấy à?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng điều đó là không thể. Chúng ta phải dán bản thông cáo hôn nhân ở nhà thờ.”
Anh mỉm cười xấu xa. “Anh đã lấy được một giấy phép đặc biệt rồi.”
“Anh đã lấy sao?” Cô há hốc miệng nhìn anh. “Khi nào?”
“Hơn một tuần trước.”
“Có hơi tự tin thái quá về bản thân đấy, anh không nghĩ vậy sao?”
“Chẳng phải cuối cùng tất cả đều đâu ra đấy còn gì?”
Victoria cố gắng ra vẻ ngờ vực, nhưng cô không thể làm gì ngoại trừ để nét cười lan tỏa trong đôi mắt. “Em nghĩ, thưa ngài, vài người rất có thể sẽ nghĩ ngài là một tên khốn hống hách vì loại hành vi này đấy.”
“Một tên khốn hống hách, hay một tên khốn hống hách thực thụ đây? Anh rất vui lòng muốn biết, vì sự an nguy cho hộp sọ của anh phụ thuộc cả vào đấy.”
Victoria cười phá lên. “Anh biết không, Robert, em nghĩ có thể mình thực sự thích được kết hôn với anh lắm.”
“Thế có đồng nghĩa với việc tha thứ cho anh vì đã bắt cóc em không?”
“Chưa đâu.”
“Thật à?”
“Phải, em sẽ phải từ chối tha thứ cho đến khi em khai thác triệt để lợi ích từ nó.”
Lần này đến lượt Robert lăn ra cười. Trong khi anh hổn hển thở, Victoria vỗ vào vai anh và nói: “Dù thế nào thì hôm nay chúng ta cũng không kết hôn được.”
“Vì sao?”
“Qua trưa rồi. Một đám cưới đúng mực thì phải tổ chức vào buổi sáng chứ.”
“Quy tắc ngớ ngẩn.”
“Cha em luôn trung thành với quy tắc ấy”, cô nói. “Em biết vậy vì em luôn bị buộc phải đánh đàn ở tất cả những đám cưới mà ông chủ trì.”
“Anh không biết chúng ta có một cây đàn trong nhà xứ đấy.”
“Không có đâu. Đấy là ở Leeds. Và em tin anh đang cố ý đổi chủ đề.”
“Không đâu”, anh dụi vào cổ cô và nói. “Chỉ là đánh lạc hướng tạm thời thôi mà. Với những đám cưới tổ chức buổi sáng, anh tin rằng sáng sớm chỉ là đòi hỏi đối với các lễ kết hôn theo truyền thống. Với một giấy phép đặc biệt thì chúng ta có thể làm bất cứ điều gì theo ý muốn.”
“Em nghĩ mình nên biết ơn vì được ở bên một người đàn ông luôn hoạch định mọi thứ một cách phi thường.”
Robert thở một tiếng vui vẻ. “Anh sẽ đón nhận những lời khen ngợi theo bất cứ hình thức nào em muốn.”
“Anh thực sự muốn kết hôn vào tối nay à?”
“Anh không nghĩ ra có chuyện gì hay ho để làm khác nữa. Chúng ta không chơi bài, và anh đã đọc gần hết sách trong thư viện rồi.”
Cô lấy gối đập anh. “Em nghiêm túc mà.”
Chỉ mất vài giây là anh đã đẩy ngã được cô, sức nặng của anh ép phẳng bầu ngực trần của cô, đôi mắt anh sáng lên lóng lánh trong đôi mắt cô. “Anh cũng vậy”, anh nói.
Cô nín thở, rồi mỉm cười. “Em tin anh.”
“Bên cạnh đó, nếu đêm nay anh không cưới em, thì anh sẽ lại chiếm đoạt em mất thôi.”
“Vậy ư?”
“Chứ còn gì. Nhưng em là một người phụ nữ ngoan đạo, đã vậy còn là con gái của một mục sư, cho nên anh biết em sẽ muốn hạn chế những lần yêu đương trước hôn nhân ở mức thấp nhất.” Biểu cảm của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc. “Anh thề rằng khi em làm tình với anh, đó sẽ luôn là cuộc làm tình giữa chồng và vợ.”
Cô cười toe và chạm lên má anh. “Ừm, chúng ta đã phá hỏng lời thề đó rồi.”
“Một lần, anh nghĩ thế, không phải tội lỗi gì quá to tát”, anh nói, hướng sự chú ý lên dái tai cô. “Nhưng anh nên lồng nhẫn vào ngón tay em trước khi anh lại bị ham muốn chế ngự.”
“Giờ anh không bị chế ngự sao?”, cô hỏi với vẻ hoài nghi. Thật khó mà không cảm nhận được phần khao khát của anh đang thúc vào hông cô.
Robert bật cười bên dưới cằm cô. “Anh sẽ tận hưởng cuộc hôn nhân này, Torie.”
“Em.. Em cho rằng đó là một lý do đáng giá để xem xét”, cô hổn hển, cố lờ đi những cơn co thắt vì khoái cảm mà anh khuấy động trong cô.
“Hừm, phải rồi.” Anh di chuyển lên môi cô và hôn cô thật sâu, trêu chọc cô cho đến khi cô run rẩy bên dưới anh. Rồi, đột nhiên, anh lăn ra khỏi người cô và đứng dậy. “Tốt hơn hết giờ anh nên ngừng lại”, anh nói với nụ cười hư hỏng, “không thì chốc nữa anh sẽ không làm nổi đâu.”
Victoria muốn hét lên là cô không quan tâm, nhưng cô thỏa mãn bản thân bằng việc quăng một cái gối về phía anh thay vào đó.
“Anh không muốn tổn hại đến em hơn nữa”, Robert tiếp tục, dễ dàng tránh khỏi đợt tấn công của cô. “Và anh muốn nhắc em về” – anh nhoài người xuống và thả nụ hôn cuối cùng lên miệng cô – “cái này. Trong trường hợp em nghĩ lại.”
“Bây giờ em đang nghĩ lại đây”, cô đáp trả, chắc chắn trông thất vọng như cô đang cảm giác.
Robert bật cười khi anh băng qua phòng. “Anh chắc chắn em sẽ vui sướng hơn khi biết lời nhắc nhở nho nhỏ của anh cũng khiến anh khó chịu và không toại nguyện giống em.”
“Em hoàn toàn ổn”, cô vừa nói vừa vênh cằm.
“Ừ, đương nhiên rồi”, anh trêu chọc khi với tay lấy chiếc cặp du lịch anh lơ đãng vứt lên bàn. Victoria đang định trả đũa bằng một câu châm chích thì vẻ mặt anh trở nên đen kịt và mắng lớn: “Chết tiệt!”
“Có gì không ổn sao?”, cô hỏi.
Anh quay đầu lại nhìn cô. “Em đụng đến cái cặp này phải không?”
“Không đương nhiên là không rồi, em sẽ không…” Cô đỏ mặt khi nhớ lại mình đã lục lọi đồ của anh. “Ừm, thực tế em có thể lục tìm đồ đạc của anh, em thừa nhận, nhưng em đã tìm thấy cái bồn tắm trước khi thấy cái cặp của anh.”
“Anh không quan tâm nếu em có muốn cạy ván sàn lên hay không”, anh điên cuồng nói. “Thứ gì của anh thì cũng là của em. Nhưng anh có những giấy tờ quan trọng trong cái cặp này, và giờ thì chúng biến mất.”
Chiếc bong bóng vui vẻ thình lình trồi lên trong ngực cô. “Loại giấy tờ gì thế?”, cô cẩn thận hỏi.
Robert lẩm bẩm chửi thề một câu nữa trước khi trả lời, “Giấy phép đặc biệt.”
Victoria cảm giác đây không phải thời điểm thích hợp để ôm bụng cười to, nhưng dù sao cô cũng làm thế rồi.
Robert chống tay lên hông khi anh quay lại nhìn cô. “Không hài hước đâu.”
“Em xin lỗi”, cô nói, dù nghe không có vẻ hối lỗi cho lắm. “Chỉ đơn giản là anh… Ôi, trời ạ!”, Victoria lại hứng khởi vì một tràng cười khác.
“Hẳn là nằm trong cái cặp khác của anh”, Robert nói. “Chết tiệt.”
Victoria chùi mắt. “Cái cặp khác của anh ở đâu?”
“Luân Đôn.”
“Em hiểu rồi.”
“Chúng ta sẽ phải trở về trong vòng một giờ nữa.”
Miệng cô há hốc. “Về Luân Đôn? Ngay bây giờ ư?”
“Anh không thấy có lựa chọn nào nữa cả.”
“Nhưng về bằng cách nào?”
“MacDougal đã đỗ cỗ xe ngựa của anh cách đây một phần tư dặm trước khi về Luân Đôn. Vị điền chủ ở đây lúc nào cũng là người xuề xòa. Anh chắc chắn ông ta có thể cho chúng ta mượn một người đánh xe để đưa chúng ta trở về.”
“Anh đã để em tin rằng em bị mắc kẹt ở đây sao?”, cô hét lên.
“Em có bao giờ hỏi đâu”, anh nhún vai nói. “Anh nghĩ giờ em nên mặc đồ vào thôi. Dù trang phục hiện tại của em rất thú vị, nhưng trời cũng hơi se lạnh rồi.”
Cô cuốn tấm mền chặt hơn quanh người. “Váy của em ở phòng kế bên.”
“Lúc này em lại trở nên e thẹn à?”
Miệng cô chu lại. “Thứ lỗi cho em nếu em không thể thoải mái được như anh, Robert. Em không có nhiều kinh nghiệm lắm với chuyện thế này.”
Anh mỉm cười và đặt nụ hôn trìu mến lên trán cô. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Đơn giản là chọc ghẹo em quá thú vị thôi. Anh sẽ đi lấy váy cho em ngay. Và”, anh thêm vào khi mở cửa, “anh sẽ ra ngoài cho em tự nhiên thay đồ.”
Ba mươi phút sau họ trên đường đến Luân Đôn. Robert có một quãng thời gian rất khó khăn để giữ bản thân khỏi nghêu ngao hát. Trên đường mang cỗ xe ngựa về, anh thực sự đã hát vang phiên bản lạc điệu bài “Đồng ca Hallelujah” của Handel. Anh rõ ràng sẽ hát hết bài nếu đám ngựa không hí lên vì đau tai. Robert trật tự vì nghĩ rằng tốt hơn hết không nên gây nên cuộc tra tấn tương tự với đôi tai vợ chưa cưới của anh – vợ chưa cưới của anh! Anh mới yêu cụm từ đó làm sao. Chết tiệt, chỉ nghĩ thôi mà anh đã thích chết đi được rồi.
Tuy vậy, niềm hạnh phúc của anh lớn lao đến mức anh không thể giữ nó ở sâu bên trong, và vì vậy, mỗi lần lơ đãng, anh lại phát hiện mình đang huýt sáo.
“Em không biết anh thích huýt sáo đấy”, Victoria nói sau lần thứ năm anh tự bắt quả tang bản thân.
“Anh chắc chắn không thể hát”, anh đáp. “Cho nên anh huýt sáo.”
“Em không nghĩ mình được nghe anh huýt sáo trong…” Cô ngừng lại ngẫm nghĩ. “Em không nhớ nổi lần cuối cùng nữa.”
Anh nhe răng cười. “Anh không được hạnh phúc thế này trong vô số năm rồi.”
Một khoảng lặng thinh, và rồi cô thốt: “Ồ”. Cô trông thỏa mãn đến tức cười, còn Robert thì cũng cảm thấy y như vậy khi thấy cô có biểu cảm đó. Anh lại huýt sáo lung tung thêm vài phút nữa, rồi anh ngước lên nói: “Em có cảm thấy tuyệt vời khi được bốc đồng không?”
“Thứ lỗi cho em?”
“Lần đầu tiên anh gặp em, chúng ta đã chạy băng qua khu rừng vào giữa đêm. Chúng ta thật rồ dại và thảnh thơi.”
“Đáng yêu mà”, cô dịu dàng nói.
“Nhưng lúc này… Ừm, em biết cuộc sống của anh ngăn nắp thế nào rồi đấy. Anh, như em thường nói, là người đàn ông có tổ chức nhất nước Anh. Anh luôn lập kế hoạch, và luôn làm theo kế hoạch đó. Nên thật dễ chịu khi lại được làm gì đó hoàn toàn bốc đồng.”
“Anh bắt cóc em”, Victoria chỉ ra. “Đấy là bốc đồng.”
“Không hề”, anh đáp, gạt lời bình luận của cô đi. “Anh đã lên kế hoạch rất cẩn thận, anh có thể cam đoan với em.”
“Không đủ cẩn thận để cung cấp thực phẩm cho chúng ta”, lời phản biện của cô có hơi gay gắt.
“À, phải rồi, thức ăn”, anh đăm chiêu. “Một sai lầm nhỏ.”
“Lúc ấy thì có vẻ không nhỏ đâu”, cô lẩm bẩm.
“Lúc đấy em đói muốn ngất rồi phải không?”
Cô đập yêu vào vai anh. “Và anh đã quên mất cái giấy phép đặc biệt. Khi người ta cân nhắc đến thực tế toàn bộ mục đích việc bắt cóc này là để cưới em, thì đó thực sự là một lỗ hổng lớn trong cả bản kế hoạch rồi đấy.”
“Anh không quên lên kế hoạch cho giấy phép đặc biệt. Anh chỉ quên mang nó theo thôi. Anh cam đoan là đã định mang rồi.”
Victoria nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh hoàng hôn đã giăng khắp không trung, và sẽ còn kéo dài trong vài giờ nữa. Họ sẽ không đến được Luân Đôn tối nay, nhưng họ sẽ đi được nửa quãng đường đến đó. “Thực ra”, cô nói, “em rất vui khi anh quên mất giấy phép.”
“Anh đoán vì em muốn trì hoãn càng lâu càng tốt phải không?”, anh nói. Anh rõ ràng chỉ trêu ghẹo mà thôi, nhưng Victoria cảm giác câu trả lời của cô rất quan trọng với anh.
“Không đâu”, cô đáp. “Một khi em đã quyết định thì em muốn hoàn thành ngay lập tức. Chỉ là em thấy vui khi chứng kiến thi thoảng anh làm gì sai thôi.”
“Gì cơ?”
Cô nhún vai. “Anh gần như hoàn hảo, anh biết đấy.”
“Vì sao câu này lại không giống lời khen nhỉ? Và quan trọng hơn, nếu anh hoàn hảo đến phải gió như thế thì sao em bắt anh thuyết phục lâu như vậy mới chịu cưới anh?”
“Bởi vì anh hoàn hảo”, cô ranh mãnh mỉm cười. “Điều đó có thể trở nên khó chịu lắm đấy. Sao em có thể làm gì nếu anh cứ thực hiện tốt hơn?”
Anh nhe răng cười hư hỏng và kéo cô về phía anh. “Anh có thể nghĩ ra rất nhiều chuyện em làm tốt hơn anh.”
“Ô, thật ư?” Cô lẩm bẩm, cố gắng không quá khuấy động với cái cách bàn tay anh vuốt ve hông cô.
“Hừm. Em hôn giỏi hơn này.” Để chứng minh luận điểm của mình, anh để làn môi lướt xuống môi cô.
“Anh đã dạy em.”
“Em trông cũng tuyệt hơn lúc không có quần áo nữa.”
Cô đỏ mặt, nhưng cô dần trở nên vô cùng thoải mái với anh đến mức dám nói rằng: “Đấy là vấn đề về quan điểm thôi.”
Anh rụt lui với tiếng thở dài ầm ĩ. “Thôi được rồi. Em may vá giỏi hơn.”
Cô chớp mắt. “Anh nói đúng.”
“Và em chắc chắn cũng hiểu biết về những đứa trẻ hơn anh nữa”, anh thêm vào. “Khi chúng ta trở thành cha mẹ, anh sẽ luôn luôn phải nghe theo ý kiến của em triệt để hơn. Anh rất có khả năng sẽ huyên thuyên về ba định luật vận động của Newton trước khi con chúng ta rời nôi mất. Hoàn toàn không thích hợp. Em sẽ phải dạy anh tất cả những bài thơ dành cho tuổi mẫu giáo.”
Trái tim Victoria vút bay trước những lời của anh. Cuộc đời ngắn ngủi làm thợ may của cô đã cho cô niềm hạnh phúc khi có thể ra những quyết định cho bản thân mình. Hơn bất cứ điều gì, cô e sợ hôn nhân đồng nghĩa với việc cô sẽ mất hết thảy các quyền ấy. Nhưng giờ Robert lại đang nói với cô rằng anh trân trọng ý kiến của cô.
“Và em có một trái tim độ lượng nhất”, anh nói, chạm lên má cô. “Anh vẫn thường nghĩ đến bản thân trước tiên. Em lại luôn để ý đến nhu cầu của người khác trước. Đó là bản tính thiên phú rất hiếm có và đáng yêu.”
“Ôi, Robert.” Cô ngả người vào anh, thiết tha hơi ấm từ vòng tay anh. Nhưng trước khi cô chạm được đến anh, chiếc xe ngựa đã xô phải một vết lún sâu trên đường, và cô hụt mất.
“Ối!”, cô hét – vì ngạc nhiên.
“Á!”, Robert rú – vì đau đớn.
“Ôi trời ơi, ôi trời ơi”, tiếng Victoria gấp gáp. “Sao thế?”
“Khuỷu tay của em”, anh hổn hển.
“Cái gì? Ối, em xin lỗi…” Chiếc xe ngựa bật trở lại, và khuỷu tay cô trượt sâu hơn vào khúc giữa của anh. Hoặc ít nhất cô nghĩ đó là khúc giữa của anh.
“Làm ơn… nhích… nó ra… NGAY LẬP TỨC!”
Victoria lồm cồm bò và cố gắng gỡ chân tay khỏi người anh. “Em thành thật xin lỗi”, cô lặp lại. Rồi cô nhìn anh kĩ hơn. Anh co gập người, và thậm chí trong ánh sáng lờ mờ cô cũng có thể nhìn thấy làn da anh trở nên xanh rớt. “Robert?”, cô ngập ngừng hỏi, “Anh sẽ ổn chứ?”.
“Không trong vài phút.”
Cô quan sát anh thêm vài giây nữa rồi đánh bạo hỏi: “Em thúc vào bụng anh phải không? Em đảm bảo đấy chỉ là tai nạn thôi”.
Anh vẫn gập người khi trả lời, “Đó là kiểu đau của đàn ông, Victoria”.
“Ôiiiiiii”, cô thở ra, “Em không biết”.
“Anh không nghĩ em biết”, anh lầm bầm.
Sau vài phút trôi qua, đột nhiên một ý nghĩ kinh khủng nảy đến với Victoria. “Không kéo dài mãi đâu, đúng chứ?”
Anh lắc đầu. “Đừng làm anh cười. Xin em đấy.”
“Em xin lỗi.”
“Ngừng nói em xin lỗi lại ngay.”
“Nhưng em có lỗi mà.”
“Bị lạnh, bị đói, và giờ bị đau chết người thế này đây”, Robert lẩm bẩm. “Có người đàn ông nào gặp nhiều tai họa như anh không?”
Victoria không thấy có lý do gì để đáp lại. Cô giữ ánh mắt cẩn trọng nhìn ra cửa sổ, dõi theo khi Kent dần lướt qua tầm mắt. Không có âm thanh nào thoát ra từ Robert trong ít nhất đến mười phút, sau đó, ngay khi cô chắc chắn anh hẳn đã thiếp đi, cô cảm nhận được một cái vỗ nhẹ lên vai. “Vâng?”, cô quay lại.
Anh đang mỉm cười. “Giờ anh thấy đỡ hơn nhiều rồi.”
“Ôi. Ừm, em mừng lắm”, cô nói, không chắc loại bình luận nào sẽ thích hợp trong trường hợp này.
Robert dựa vào sát hơn, ánh nhìn ngấu nghiến trong đôi mắt. “Không, ý anh là anh thấy đỡ hơn rất nhiều rồi.”
Victoria ước sao anh có thể ngừng nói năng ra chiều bí ẩn thế đi. “Ừm, thế thì”, cô nói, “em mừng rất nhiều cho anh”.
“Anh không chắc là em hiểu”, anh lầu bầu.
Victoria muốn nói rằng đương nhiên là cô không hiểu, nhưng trước khi cô có thể thốt ra, Robert lôi tuột chân cô, khiến cô nằm bật ngửa. Cô hổn hển gọi tên anh, nhưng anh dùng một nụ hôn khiến cô im lặng.
“Anh khỏe hơn nhiều rồi”, anh nói trên miệng cô. “Rất” – hôn – “rất” – hôn – “khỏe”. Anh ngẩng đầu lên và tặng cho cô một trong những nụ cười uể oải, chậm rãi nhất của anh. “Em có muốn anh chứng minh một chút không?”