Victoria thức dậy và ngửi thấy làn không khí mằn mặn vị muối. Cô ngáp và chớp mắt, ngay lập tức thắc mắc về khung cảnh bao quanh. Cô nhận ra đây hẳn là căn nhà của Robert. Cô tự hỏi không biết anh đã mua nó khi nào. Anh không hề sở hữu nơi này lúc họ hẹn hò nhiều năm trước.
Cô ngồi dậy trên giường và đánh giá căn phòng. Nơi này thực sự rất đáng yêu, toàn một màu xanh biển và hồng đào. Căn phòng không đặc biệt nữ tính, nhưng nó cũng không mang cảm giác dành cho đàn ông, cô chắc chắn đây không phải là phòng ngủ của Robert. Cô trút tiếng thở dài nhẹ nhõm. Cô thực sự không nghĩ anh sẽ trơ trẽn đến mức đưa cô vào phòng ngủ của anh, nhưng đúng là có một chút sợ hãi.
Victoria đứng dậy và quyết định thăm thú căn nhà. Ngôi nhà yên tĩnh – Robert hẳn đang ngủ hoặc ra ngoài. Điều này cho cô cơ hội tuyệt vời để ngó nghiêng. Cô đi chân đất ra ngoài hành lang, không buồn xỏ giày vào. Đây là một ngôi nhà nhỏ và kiên cố, với những bức tường đá dày và phần mái làm từ gỗ. Hai căn phòng chiếm hết diện tích trên tầng hai của ngôi nhà, nhưng mỗi phòng đều có một lò sưởi. Victoria nhòm vào căn phòng kia và chắc chắn đó là phòng của Robert. Chiếc giường bốn cọc chắc chắn, đầy nam tính và hướng ra ngoài cửa sổ rộng lớn, có một tầm nhìn tuyệt vời ra Eo biển Dover[1]. Một chiếc kính thiên văn nằm cạnh cửa sổ. Robert lúc nào cũng thích ngắm nhìn các vì sao.
[1] Eo biển giữa Anh và Pháp. Đây là nơi gần lục địa Châu u nhất của nước Anh.
Cô bước trở lại hành lang và đi xuống tầng. Không còn từ gì để miêu tả ngôi nhà ngoại trừ ấm cúng. Không hề có một phòng ăn chuẩn mực, phòng khách trông thoải mái và khá đáng yêu. Victoria đi ra khu vực phía sau qua phòng ăn, đang định xem xét nhà bếp thì phát hiện được một tờ giấy nhắn trên bàn. Cô nhặt nó lên và ngay lập tức nhận ra nét chữ của Robert.
V –
Anh đi bơi. – R
Đi bơi? Người đàn ông này điên ư? Ừ thì cứ cho đây là mùa hè đi, nhưng hôm nay nào có nhiều nắng lắm, và nước hẳn là vẫn còn lạnh cóng. Victoria đi ra cửa sổ để xem có thể thấy Robert giữa những con sóng không, nhưng mặt nước ở quá xa để cô có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Cô chạy lên tầng và đi giày vào. Bởi cô không có khăn – quả thực, cô thậm chí không có một chiếc váy nào khác để thay ngoài chiếc váy ngủ bằng lụa xanh quyến rũ mà anh đã chọn – cô lấy một tấm mền mỏng để choàng quanh vai. Gió có vẻ đang mạnh dần lên, và bầu trời dần thẫm tối hơn. Cô không dám chắc chiếc váy đang mặc có thể đủ ấm để đương đầu với thiên nhiên không.
Victoria hăm hở đi xuống tầng và ra ngoài cửa. Cô có thể thấy phía bên trái một con đường dẫn thẳng xuống triền dốc ra bãi đá trên bờ biển. Con đường rất hẹp, cho nên cô cẩn thận bước xuống, dùng một tay giữ tấm mền trên vai, tay kia để giữ thăng bằng. Sau vài phút đi rón rén, cô đã đến nơi và rà mắt ra xa để tìm Robert.
Anh đâu rồi?
Cô khum tay lên môi để gọi tên anh. Cô không nghe thấy tiếng đáp lại qua tiếng sóng vỗ rào rào. Cô không thực sự mong anh sẽ hét lên đáp lại, nhưng một cái vẫy tay hoặc một cử động cho thấy anh vẫn còn sống cũng ổn rồi.
Cô siết chặt tấm mền quanh người, rồi sửa lại chút ít để bảo vệ váy áo khi ngồi xuống.
Ngọn gió trở nên dữ tợn hơn, không khí mằn mặn chích vào hai gò má cô. Tóc cô dần trở nên khô quánh, những ngón chân đông cứng, chết tiệt, Robert đâu rồi? Đi bơi trong cái thời tiết này không thể nào an toàn được. Cô lại đứng lên, nhìn về phía xa, và hét tên anh. Rồi, ngay khi cô quyết định không để tình cảnh của mình tệ hơn nữa, thì một giọt mưa đột ngột rơi bộp lên má.
Victoria ngước lên, nhìn thấy hai cánh tay đang run rẩy và nhận ra không phải vì hơi lạnh. Cô đang sợ hãi. Nếu Robert chết đuối…
Cô không dám nghĩ tiếp. Cô vẫn còn cáu giận với anh vì thái độ kiêu căng của anh suốt tuần vừa qua, cô không hề chắc chắn mình có muốn cưới anh hay không, nhưng ý nghĩ anh sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này là điều vượt quá nhận thức của cô.
Mưa trở nên nặng hạt hơn. Victoria tiếp tục hét gọi tên Robert, nhưng cơn gió thổi ngược không đưa tiếng cô ra ngoài biển. Cô cảm thấy bất lực và bơ vơ. Chắc chắn mạo hiểm lao xuống nước cứu anh là vô ích – anh bơi giỏi hơn cô rất nhiều, và bên cạnh đó, cô không có manh mối nào chỉ ra anh đang ở đâu. Cho nên cô chỉ có thể tiếp tục gào thét tên anh. Không phải vì anh có thể nghe thấy, mà vì đó là điều duy nhất cô có thể làm.
Nếu không làm gì thì sẽ đau đớn đến tột độ.
Cô quan sát bầu trời đen sẫm báo hiệu đầy điềm gở, lắng nghe tiếng gió rít mỗi lúc một dữ tợn hơn. Và tự nhủ phải hít thở đều đặn trong khi trái tim rộn lên vì sợ hãi. Và rồi, ngay khi cô chắc chắn mình sẽ suy sụp hoàn toàn, cô nhìn thấy một điểm hồng chớp lên phía chân trời.
Cô chạy đến mép nước. “Robert!”, cô hét. Một phút qua đi, rồi cô cuối cùng cũng có thể xác định vật thể trong nước ấy quả thực là một người đàn ông.
“Ôi, tạ ơn Chúa, Robert”, cô thở hắt, chạy đến tầng nước ngập cao dần. Anh vẫn ở quá xa với khả năng của cô, nhưng cô không thể ngăn nổi bản thân hướng về phía anh. Bên cạnh đó, có vẻ hơi ngốc nghếch khi lo lắng sẽ làm ướt mắt cá chân trong khi cơn mưa đã làm váy áo cô ướt sũng.
Cô lội ra xa hơn cho đến khi những con sóng cao đến đầu gối. Luồng nước lúc này rất mạnh, đang đẩy cô ra xa về phía nước sâu, cô run lên vì sợ hãi. Robert đang chiến đấu với dòng nước. Giờ cô có thể nhìn thấy anh rất gần; sải bơi của anh vẫn rất mạnh mẽ, nhưng chúng dần trở nên không đều nữa. Anh đang thấm mệt.
Cô lại hét lên tên anh, lần này anh ngừng lại và ngước lên trong khi vẫn quạt nước. miệng anh mấp máy, và từ tận trái tim Victoria biết rằng anh đã gọi tên cô.
Anh hụp đầu xuống và bơi về phía trước. Có thể là do trí tưởng tượng của Victoria, nhưng giờ trông như thể anh đang di chuyển nhanh hơn một chút. Cô vươn tay ra và bước thêm một bước về phía trước. Lúc này khoảng cách giữa họ chỉ còn khoảng chín mét. “Gần đến nơi rồi!”, cô la lên. “Anh có thể làm được, Robert!”
Nước giờ đã cao đến eo và rồi đột nhiên một đợt sóng ập tới ngập đầu cô. Cô ngã dúi dụi, trong một thoáng không biết làm sao để đứng lên. Và rồi, một cách diệu kỳ, bàn chân cô chạm tới đáy, gương mặt cô hướng lên trên kiếm tìm không khí. Cô chớp mắt, nhận ra giờ cô đang đối diện với bờ cát, và quay lại vừa kịp lúc Robert loạng choạng tiến về phía cô. Ngực anh để trần, còn chiếc quần bám dính vào đùi anh.
Anh gần như đổ nhào lên người cô. “Lạy Chúa, Victoria”, anh hổn hển, “Khi anh nhìn em ngã xuống…” Anh gập lưng, thở dốc, không thể nói hết câu.
Victoria túm lấy cánh tay và bắt đầu kéo đi. “Chúng ta phải đến chỗ bờ cát”, cô nài nỉ.
“Em… Em ổn chứ?”
Cô há hốc mồm nhìn anh qua màn mưa như trút. “Anh đang hỏi em đấy à? Robert, anh bơi cách bờ cả dặm! Em không thể nhìn thấy anh. Em sợ hãi. Em…” Cô ngưng lại. “Sao giờ em lại nói đến chuyện này thế này?”
Họ lảo đảo tiến về bờ. Victoria thấy lạnh và không còn chút sức lực, nhưng cô biết anh còn yếu hơn, nên cô ép buộc hai chân mình bước tiếp để kéo cả hai người cùng đi. Anh bám lấy cô, cô có thể cảm nhận được hai chân run rẩy của anh.
“Victoria”, anh hổn hển.
“Đừng nói gì hết.” Cô tập trung nhìn về phía bờ, khi đến nơi cô lại tập trung đi lên con đường mòn.
Anh khựng lại, ngăn cô ngừng bước. Anh dùng tay đón lấy mặt cô, mặc kệ mưa và gió, để nhìn vào mắt cô. “Em ổn chứ?”, anh lặp lại.
Victoria trừng mắt với anh, không tin nổi anh ngừng lại giữa cơn bão chỉ để hỏi cô câu này. Cô lấy tay mình phủ lên tay anh và nói: “Robert, em ổn. Em thấy lạnh, nhưng em vẫn ổn. Chúng ta phải đưa anh vào trong”.
Victoria không biết họ đã đi lên còn đường dốc ngược đó bằng cách nào. Gió và mưa khiến mặt đất nhão nhoét, hơn một lần một trong hai người bị vấp chân và trượt ngã, rồi lại được người kia kéo đứng dậy. Cuối cùng, với đôi bàn tay trở nên tê buốt và thô ráp, Victoria kéo mình qua đỉnh đồi và đặt chân lên thảm cỏ xanh mướt của ngôi nhà. Một giây sau đó Robert đến cùng cô.
Lúc này mưa xối rào rào, gió rú rít như tiếng thét của hàng trăm nữ thần báo tử. Họ cùng nhau loạng choạng tiến về phía trước của ngôi nhà. Robert túm lấy tay nắm và giật cửa mở, đẩy Victoria vào không gian ấm áp bên trong.
Lúc cả hai vào đến nơi, họ đứng yên như phỗng, tê liệt và nhẹ nhõm.
Robert là người đầu tiên hồi tỉnh, anh vươn tay siết lấy Victoria rồi lôi cô về phía anh. Hai cánh tay anh run rẩy mất kiểm soát, nhưng vẫn ôm cô thật chặt. “Anh cứ tưởng đã mất em”, anh thì thào, ấn môi mình lên thái dương cô. “Anh cứ tưởng đã mất em rồi.”
“Đừng có ngốc thế, em…”
“Anh cứ tưởng đã mất em”, anh lặp lại, cái ôm của anh vẫn mạnh mẽ. “Đầu tiên anh tưởng mình sắp… rằng anh không thể quay lại, anh không muốn… Lạy Chúa, anh không muốn chết, nhất là khi chúng ta đã gần đến…” Hai bàn tay anh đưa lên mặt cô, giữ cô thật yên trong khi anh ghi nhớ từng đường nét, từng vết tàn nhang, từng sợi lông mi của cô. “Rồi khi em ngã xuống…”
“Robert, chỉ có một lúc thôi.”
“Anh không biết em có biết bơi không. Em chưa bao giờ nói với anh rằng em bơi được.”
“Em có thể bơi. Không giỏi bằng anh, nhưng em có thể… Không quan trọng nữa. Em ổn mà.” Cô gỡ tay anh ra và cố gắng đẩy anh về phía cầu thang. “Chúng ta phải đưa anh về giường. Anh sẽ chết mất nếu không lau khô người.”
“Em cũng vậy”, anh lầm bầm, trong lúc để mặc cô dẫn anh đi.
“Em không lặn xuống Eo Dover để báo cáo cho Chúa biết nó rộng bao nhiêu. Ngay khi chăm sóc cho anh xong, em hứa sẽ thay quần áo.” Cô gần như phải đẩy anh lên cầu thang. Anh liên tiếp sẩy chân, dường như chưa bao giờ nhấc chân đủ cao để bước lên bậc tiếp theo. Khi họ đến tầng hai, cô lại thúc anh lên trước.
“Em cho rằng đây là phòng anh”, cô nói, dẫn anh vào trong.
Anh gật đầu cụt lủn.
“Cởi quần áo ra”, cô ra lệnh.
Robert chỉ có vừa đủ sức để bật cười. “Nếu em biết anh đã mơ em nói câu này với anh bao nhiêu lần…” Anh nhìn xuống đôi bàn tay, chúng đang run rẩy dữ dội vì cóng lạnh. Móng tay của anh đã chuyển sang xanh tím.
“Đừng có ngốc thế”, Victoria nghiêm khắc nói, cô chạy quanh phòng để châm nến. Giờ mới chập tối, nhưng cơn bão đã lấy đi gần hết ánh sáng. Cô quay sang và thấy anh vẫn không tiến triển nhiều lắm với mớ quần áo trên người. “Anh sao thế?”, cô trách. “Em đã bảo anh cởi đồ ra rồi mà.”
Anh nhún vai bất lực. “Anh không thể. Ngón tay anh…”
Mắt Victoria hướng xuống đôi bàn tay anh, chúng đang dò dẫm cởi quần. Những ngón tay anh run rẩy dữ dội, anh dường như không thể đưa chúng vào sát những chiếc cúc.
Với quyết tâm nhớ lại những ngày làm gia sư không quá xa xôi, cô thu hẹp khoảng cách giữa hai người và cởi quần giúp anh, cố gắng không nhìn khi cô kéo quần xuống.
“Anh vẫn thường hoành tráng hơn bây giờ một chút”, Robert trêu.
Victoria không thể giữ đôi mắt theo ý mình sau lời bình luận đó. “Ồ!”, cô giật mình nói. “Đó không phải thứ em mong đợi một chút nào.”
“Anh chắc chắn cũng không phải thứ anh thích nhìn, tự nhìn”, anh lầu bầu.
Cô đỏ mặt quay đi. “Lên giường đi”, cô nói, cố gắng giữ giọng bình thường nhưng không thành công cho lắm.
Anh cố gắng giải thích khi cô dồn anh về phía giường. “Khi một người đàn ông bị lạnh, anh ta…”
“Thế là đủ rồi, cảm ơn anh. Hơn những gì em cần biết, em đảm bảo.”
Anh mỉm cười, nhưng tiếng va lập cập của hàm răng phá hỏng hiệu quả của nụ cười đó. “Em xấu hổ.”
“Vậy là anh đã phát hiện”, cô nói, băng qua căn phòng về phía tủ quần áo. “Anh có tấm mền dự phòng nào không?”
“Có một cái trong phòng của em.”
“Em đã trùm nó lúc đi xuống biển. Hẳn là em đã làm rơi nó xuống nước.” Cô đóng cánh cửa tủ và quay lại. “Anh đang làm gì thế?”, cô gần như rít lên. Anh đang ngồi trên giường, mà không thèm trùm chăn lên người. Anh khoanh tay lại và tự ôm lấy mình.
Anh chỉ nhìn cô chằm chằm, không chớp mắt. “Anh không nghĩ có lúc anh lại cảm thấy lạnh thế này.”
Cô kéo chăn lên đến tận cằm anh. “Nếu không dùng đám chăn này thì anh sẽ không cảm thấy ấm lên tí nào đâu.”
Anh gật đầu, vẫn run rẩy mất kiểm soát. “Bàn tay em lạnh cóng.”
“Chúng không tệ như tay anh.”
“Đi thay đồ đi”, anh yêu cầu.
“Em muốn đảm bảo anh…”
“Đi đi.” Giọng anh điềm tĩnh, nhưng không hề thiếu uy quyền.
Cô ngừng lại, rồi gật đầu nhanh một cái. “Đừng cử động.”
“Những con ngựa hoang không thể…”
“Em nghiêm túc đấy!” Cô cảnh cáo.
“Victoria”, anh nói, nghe vô cùng yếu ớt. “Anh không thể cử động ngay cả khi anh muốn.”
“Tốt.”
“Đi đi!”
Cô giơ tay lên trời. “Em đi đây, em đi đây.”
Robert vùi mình sâu hơn trên giường ngay khi cô rời đi. Chúa lòng lành, anh lạnh quá. Khi đi bơi, anh chưa bao giờ tưởng tượng rằng bầu trời sẽ kéo đến cơn bão hung dữ đến vậy. Anh kẹp chặt hàm răng, nhưng dù thế nào chúng vẫn va vào nhau lập cập. Anh ghét việc bị lệ thuộc vào Victoria thế này, nhất là khi chính cô cũng bị lạnh cóng. Anh luôn thích được trở thành chàng kỵ sĩ mặc giáp sáng ngời của cô – mạnh mẽ, quả cảm và trung thực. Giờ thì anh ướt đẫm, lạnh lẽo và thảm hại. Và cộng thêm nỗi nhục nhã cho sự thất bại, cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh trần như nhộng, và anh không có gì nhiều nhặn để trưng bày.
“Anh vẫn nằm dưới chăn đấy chứ?”, Victoria hét lên từ phòng kế bên. “Nếu anh xuống giường, em sẽ…”
“Anh không nhúc nhích!”
Anh nghe thấy tiếng làu bàu đại loại như “Tốt” gì đó. Anh mỉm cười. Anh có thể không thích lệ thuộc vào Victoria, nhưng có gì đó nói với anh rằng anh sắp được quan tâm chăm sóc.
Anh kéo những tấm chăn chặt hơn quanh người và chà chân lên khăn trải giường với nỗ lực gần như vô vọng để giúp chúng ấm lên. Anh hầu như không cảm nhận nổi tay mình, nên anh nhét chúng dưới mông, nhưng phần sau của anh cũng lạnh toát y như thế, thành ra cũng không tốt hơn mấy. Anh trùm chăn qua đầu và thổi mạnh lên hai tay. Nó mang lại hiệu quả trong chốc lát.
Những bước chân vang lộp bộp trên hành lang một thoáng trước khi anh nghe thấy Victoria nói: “Anh đang làm gì dưới đó thế?”.
Anh nhú đầu lên đủ cao để nhìn thấy cô. “Dưới này ấm hơn.” Rồi anh nhìn cẩn thận thêm một chút. “Em đang mặc cái gì thế?”
Cô nhăn nhó. “Anh có thể nhớ lại là em không kịp mang theo đồ để thay.”
Anh ước cơ mặt mình đủ ấm để giãn ra thành một nụ cười.
“Tất cả những gì em có”, cô tiếp tục, “là chiếc váy ngủ anh tặng em. Còn đây là chiếc mền em lôi xuống từ cái giường kia, cho nó thêm đứng đắn”. Kèm theo tiếng hít vào đoan trang, cô kéo chiếc mền chặt hơn quanh người.
Mắt Robert đảo tròn lên trời khi anh than vãn, “Anh hẳn phải ốm hơn anh tưởng rồi”.
“Ý anh là sao?” Victoria xông đến bên cạnh anh, ngồi ghé lên mép giường và gạt tóc sang một bên để đặt tay lên trán anh. “Anh sốt à?”
Anh lắc đầu, vẻ mặt anh còn vượt xa cả đau đớn.
“Vậy thì làm sao?”
“Là em”, anh rền rĩ.
Mắt cô mở to. “Em?”
“Em. Trong chiếc váy đó.”
Cô nhăn mày. “Đó là tất cả những gì em có.”
“Anh biết”, anh rên rỉ. “Vậy là trí tưởng tượng hoang dã nhất của anh đã thành hiện thực. Còn anh thì thảm thương đến chết tiệt thế này đây, thậm chí không thể muốn em.”
Cô lui ra sau và khoanh tay lại. “Theo ý em thì anh xứng đáng.”
“Anh đã có cảm giác đấy sẽ là ý kiến của em mà”, anh lầu bầu.
“Anh ấm hơn chưa?”, cô hỏi, đánh giá anh có chút vô tình.
Anh lắc đầu.
Victoria đứng dậy. “Em sẽ đi xuống tầng chuẩn bị cho anh một chút súp. Có thức ăn trong bếp đấy chứ?”
Anh ngây ra nhìn cô.
“Thức ăn?”, cô lặp lại, “Trong nhà bếp?”
“Anh nghĩ vậy”, anh nói, dù nghe không chắc chắn chút nào kể cả với chính anh.
Cô trừng mắt nhìn anh không tin. “Anh đã bắt cóc em đến đây và quên mất dự trữ lương thực ư?”
Môi anh căng lên thành một nụ cười rõ là yếu ớt. “Có thể lắm.”
“Robert, thế này thật khác thường kinh khủng, em không biết nghĩ gì nữa. Anh chưa bao giờ quên một chi tiết nhỏ trong cuộc đời anh cả.”
“Anh đã nhắn người trông nom ngôi nhà rằng anh sắp đến, và yêu cầu anh ta chuẩn bị cho ngôi nhà. Anh đảm bảo anh ta đã mang thức ăn đến đây.” Anh ngừng lại và nuốt khan. “Ít nhất thì anh cũng hy vọng anh ta đã làm thế.”
Victoria đứng đó, với biểu cảm của cô gia sư đáng kính nghiêm khắc và kiên quyết trên gương mặt.
“Em biết nấu ăn chứ?”, anh tràn trề hy vọng hỏi.
“Em là một thần đồng khi có thức ăn trong tay.”
“Em sẽ có thức ăn.”
Cô không nói lời nào khi rời khỏi căn phòng.
Robert lưu lại trên giường, run rẩy và có cảm giác muốn ốm. Không tệ đến thế khi Victoria ở đây. Cô – và chiếc váy ngủ ma quỷ anh dần bắt đầu ước mình đã không mua – đã mang tâm trí anh khỏi sự thật rằng nơi đã từng được anh gọi là ngón chân đã tê cứng như những cột băng gắn trên bàn chân.
Vài phút sau Victoria lại xuất hiện trước ngưỡng cửa phòng anh, hai chiếc cốc nghi ngút khói trong tay cô. Mặt Robert sáng bừng lên. “Súp à?”, anh hỏi. Anh không thể nhớ có lần nào món súp lại nghe tuyệt đến vậy.
Victoria cười ngọt ngào. Thực ra có chút hơi quá ngọt ngào. “Hôm nay là ngày may mắn của anh đấy, Robert.”
Robert hít hà không khí, tìm kiếm mùi thơm. “Cảm ơn em, Victoria, vì…” Anh ngưng bặt khi cô đưa cho anh cái cốc. “Cái gì đây?”
“Nước nóng.”
“Em mang cho anh nước nóng? Chẳng phải người ta nên nhận được loại đồ ăn gì đó dinh dưỡng hơn khi bị ốm sao?”
“Anh không bị ốm, chỉ bị lạnh. Và nước nóng, theo đúng định nghĩa, là nóng. Em đảm bảo nó sẽ giúp anh ấm người.”
Anh thở dài. “Không có tí tẹo đồ ăn nào phải không?”
“Một cái bánh quy cũng không.”
Anh uống một ngụm nước, rùng mình thích thú khi hơi nóng chạy xuống bụng anh. Rồi, miệng anh vẫn chưa rời mép cốc, anh ngước lên. “Không trà?”
“Một cái lá cũng không.”
Anh uống thêm một chút, rồi nói: “Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ chứng kiến cái ngày mà nhà của một người Anh sẽ hết nhẵn trà.”
Victoria mỉm cười. “Giờ anh đã cảm thấy ấm hơn chưa?”
Anh gật đầu và chìa cho cô cái cốc trống không. “Anh nghĩ vẫn còn nước chứ nhỉ?”
Cô đón cái cốc của anh rồi đứng lên, đi về phía cửa sổ. Mưa vẫn trút xuống ngôi nhà đầy giận dữ. “Em không nghĩ chúng ta phải đối mặt với hiểm họa hết nước. Em đang đun một ít trên lò và cũng đặt một cái xô để bên ngoài để hứng thêm nước rồi.”
Anh nhìn lên. “Chắc chắn em sẽ không có ý định ra ngoài trong thời tiết này. Anh không muốn em dính nước mưa.”
Cô mỉm cười và xua lo lắng của anh đi. “Không cần lo cho em. Mái hiên sẽ giúp em khô ráo. Chỉ tay em dính nước thôi.” Cô bắt đầu đi ra.
“Victoria, đợi đã!”
Cô quay lại.
“Em vẫn còn thấy lạnh phải không? Em chẳng làm gì ngoài chăm sóc cho anh cả. Anh không muốn em bị cảm.”
“Có nước sẽ giúp ích hơn. Em…”
“Tay em vẫn đang run.” Nghe gần như một lời buộc tội.
“Không, em ổn mà. Thật đấy. Em chỉ cần chút thời gian để cả người ấm hoàn toàn thôi.”
Anh nhíu mày, nhưng trước khi anh có thể nói gì thêm, cô đã đi như bay khỏi phòng.
Cô lại xuất hiện vào vài phút sau. Tấm mền quanh vai cô trượt xuống làm Robert cố gắng lờ đi hình ảnh chiếc váy ngủ bằng lụa xanh ôm sát lấy những đường cong cơ thể cô. Đây là điều kỳ quái nhất anh từng gặp phải. Tâm trí anh điên cuồng với từng loại tưởng tượng đầy khêu gợi, và cơ thể anh thì từ chối đáp lại.
Robert nguyền rủa cái lạnh thấu xương đó.
Khi Victoria đưa cho anh nước nóng, cô hỏi: “Anh vừa nói gì phải không?”
“Điều đó nghe không lọt tai em đâu”, anh lẩm bẩm.
Cô nhướng mày, nhưng không đặt thêm câu hỏi nào với anh nữa. Trong vài phút họ cứ ngồi bên nhau trong im lặng, Victoria ngồi ghé lên phía đối diện Robert trên chiếc giường.
Đột nhiên cô ngồi thẳng dậy, vội vã đến mức Robert sém đánh rơi chiếc cốc của anh. “MacDougal đâu rồi?”, cô hỏi, siết chặt tấm mền quanh người.
“Anh bảo cậu ta về Luân Đôn rồi.”
Cô rõ ràng được thả lỏng. “Ôi. Thế thì tốt. Em không muốn ai khác nhìn thấy em trong tình trạng này.”
“Hừm, phải. Đương nhiên rồi, nếu MacDougal ở đây chúng ta có thể cử cậu ta ra ngoài mua thức ăn.”
Bụng Victoria réo lên ầm ĩ để hưởng ứng.
Robert liếc cô. “Đói à?”
“Ồ, chỉ một chút thôi”, cô đáp, rõ ràng là nói dối.
“Vẫn còn giận anh sao?”
“Ồ, chỉ một chút thôi”, cô đáp với cái giọng y hệt bên trên.
Anh bật cười. “Em biết anh không bao giờ định bỏ đói em mà.”
“Không, em đảm bảo cưỡng bức mới nằm hàng đầu trong chương trình của anh.”
“Em thừa biết kết hôn mới là mục tiêu chính của anh.”
“Hừm.”
“Thế nghĩa là sao? Em không được hoài nghi mục đích của anh.”
Cô thở dài. “Không, em không nghi ngờ anh. Anh lúc nào cũng là người nhiệt tình nhất mà.”
Có một quãng lặng dài. Robert nhìn cô đặt chiếc cốc xuống cái bàn cạnh giường và xát hai tay với nhau. “Em vẫn thấy lạnh, phải không?”, anh hỏi.
Cô gật đầu, thu chân lại sát người hơn để giữ hơi ấm cho mình.
“Lên giường đi”, anh nói.
Đầu cô chầm chậm quay thẳng sang anh. “Chắc chắn anh đang nói đùa.”
“Cả hai chúng ta đều sẽ ấm hơn nếu góp hơi nóng từ cơ thể chúng ta.”
Trước vẻ ngạc nhiên của anh, cô bật cười. “Em không biết anh lại sáng tạo như vậy đấy, Robert.”
“Anh không hề dựng chuyện. Em thừa biết anh đã học khoa học tổng quát ở trường đại học. Nhiệt động lực học là một trong các môn yêu thích của anh.”
“Robert, em từ chối gây tổn hại đến thanh…”
“Ôi, thôi nào, Torie, em không thể gây tổn hại bản thân thêm được nữa đâu.” Anh nghĩ mình đã chọn nhầm câu để nói khi nhìn thấy biểu cảm tổn thương đó trên mặt cô. “Ý của anh là”, anh tiếp tục, “nếu có ai biết em đã ở cả đêm với anh ở đây, họ sẽ kết luận điều tồi tệ nhất. Dù chúng ta có cư xử phải phép hay không. Không ai quan tâm cả.”
“Em quan tâm.”
“Victoria, anh sẽ không quyến rũ em. Dù có cố thì anh cũng không thể. Cả cơ thể anh lạnh đến chết tiệt… Tin anh đi, chính xác thì anh không được trong trạng thái hoạt động tối ưu đâu.”
“Anh vẫn thấy lạnh à?”, cô hỏi.
Anh bắt được ý ngay trước khi mỉm cười. Đương nhiên rồi! Victoria sẽ không rúc lên giường với anh để tự làm ấm bản thân, nhưng cô sẽ vui lòng làm thế nếu để tốt cho anh. “Đông cứng”, anh nói, và va răng vào nhau lập cập mấy cái để tăng thêm hiệu quả.
“Nếu em lên đó nằm cùng anh thì sẽ giúp anh ấm hơn chứ?” Trông cô có vẻ hồ nghi.
Anh gật đầu, có thể duy trì biểu cảm chân thật nhất trên mặt vì nghiêm túc mà nói thì anh không hề nói dối. Anh sẽ cảm thấy ấm áp hơn với hơi nóng phả ra từ cơ thể của ai đó khác nằm bên cạnh anh.
“Và em cũng cảm thấy ấm hơn nữa?” Cô rùng mình.
Mắt anh hẹp lại. “Em sẽ lên đây nằm với anh chứ? Em vẫn rét run vậy mà vẫn chạy quanh nhà lo cho anh mà để mặc bản thân mình.” Anh nhoài người ra thêm vài phân, rồi vươn người lên từ dưới những tấm chăn. Những tấm chăn trượt dần xuống, để lộ vòm ngực vạm vỡ của anh.
“Robert!”
Bàn tay anh nắm lấy bàn chân trần của cô. “Lạy Chúa!”, anh la lên. “Em còn lạnh hơn cả anh.”
“Thực tế chỉ có chân em lạnh thôi. Sàn nhà…”
“Ngay lập tức!”, anh rống.
Victoria vội vội vàng vàng chui vào dưới những tấm chăn. Cánh tay Robert vòng ôm lấy cô và kéo mạnh cô nằm bên cạnh anh trên giường.
“Em đảm bảo không cần thiết phải thế này!”, Victoria phản đối.
“Ồ, cần thiết chứ.”
Victoria nuốt khan khi anh kéo cô lại gần hơn. Lưng cô áp lên phần trước người anh, và thứ duy nhất chắn ngang làn da trần của họ là lớp váy lụa mỏng dính. Cô hoàn toàn chắc không hiểu tại sao cuối cùng mình lại nằm thành tư thế này. Bằng cách nào đó Robert đã điều khiển cô mà đến cô cũng không nhận ra. “Em vẫn thấy lạnh”, cô cáu kỉnh nói.
Khi anh lên tiếng, những lời nóng bỏng của anh phả lên tai cô. “Đừng lo. Chúng ta có cả đêm.”
Victoria dùng khuỷu tay thúc vào mạn sườn anh. Thật mạnh.
“Oái!” Robert lảo đảo ngã ra sau và chà mạnh lên sườn. “Vì cái gì đấy?”
“Chúng ta có cả đêm”, cô nhại giọng. “Thực tế, Robert, anh đúng là kẻ chuyên đi sỉ nhục bậc thầy. Em đang cho anh một đặc ân…”
“Anh biết.”
“…nằm đây cạnh anh, và…” Cô ngước lên. “Anh vừa nói cái gì?”
“Anh bảo là ‘Anh biết’. Em đang cho anh một đặc ân tuyệt vời. Anh cảm thấy ấm hơn rồi này.”
Câu nói đó chặn cô lại, và tất cả những gì cô có thể nghĩ ra để nói là: “Grừ”. Không phải cô không nhận ra mình đã tỏ ra dí dỏm.
“Dù sao thì chân em vẫn lạnh như băng.”
Victoria cau có. “Chúng ta phả ra hơi lạnh à?”
“Vật chất không phả ra hơi lạnh được”, anh nói, đột nhiên nghe có vẻ rất chuyên nghiệp. “Các vật thể lạnh hấp thụ nhiệt từ không khí xung quanh, điều đó khiến chúng có vẻ như đang tỏa ra hơi lạnh, nhưng thực tế thì nó chỉ có thể tỏa nhiệt được thôi.”
“Ồ”, Victoria thốt, chủ yếu để anh nghĩ rằng cô vẫn đang lắng nghe.
“Đó là một sai lầm thường gặp.”
Có vẻ cuộc bàn luận đến đó là chấm dứt, thành ra lại bỏ Victoria lại ngay nơi bắt đầu – nằm trên giường cạnh một người đàn ông không mặc tí áo quần nào. Và cô đang mặc cái váy ngủ cắt thấp đến khiếm nhã – điều vượt trội hơn hết thảy. Victoria cố gắng kéo người ít nhất cũng cách xa anh vài phân, nhưng cánh tay anh, trong khi vẫn lạnh lẽo, có vẻ khỏe đến đáng ngưỡng mộ. Robert rõ ràng không định để cô lỉnh ra mé bên kia của cái giường.
Victoria nghiến răng thật chặt đến mức cô nghĩ cằm mình có thể vỡ cả ra. “Em ngủ đây”, cô kiên quyết công bố, rồi nhắm mắt lại.
“Thật sao?”, Robert dài giọng, rõ ràng anh không nghĩ cô có thể làm được như vừa tuyên bố.
“Thật”, cô nói, mắt vẫn nhắm chặt. Cô nghi ngờ mình có thể ngủ được, nhưng cô lúc nào cũng rất giỏi giả vờ.
“Chúc ngủ ngon.”
Hai mươi phút sau Robert ngạc nhiên nhìn xuống cô. Hàng mi cô rợp bóng dịu dàng trên đôi gò má, và ngực cô phập phồng theo một nhịp điệu nhẹ nhàng và đều đặn. “Mình không tin nổi cô ấy lại có thể ngủ”, anh lẩm bẩm. Anh không muốn bỏ vòng ôm khỏi cô, nhưng tay anh dần trở nên tê cứng, nên anh lăn người xuống với tiếng thở dài và nhắm mắt lại.
Bên cạnh anh, Victoria cuối cùng cũng mở mắt ra và khẽ mỉm cười.