Phịch!!!
Một thân hình mềm mại ngã xuống.
Máu như một sợi tơ chảy dọc theo từng đường cong trên cơ thể xuống dưới sàn, lan ra.
Hai đầu gối của Hiểu Thiên vì đập mạnh xuống nền mà đau rát, chỉ là cái đau đó không chạm được tới xúc cảm lúc này của cô, bởi vì thần kinh của cô lúc này đang căng ra, từng tế bào trong người cô đang gào thét.
Hai mắt Hiểu Thiên mở lớn…
Đồng thời với đó là tiếng cười của Lục Mộ Ca vang lên: “Hahaha… thật không ngờ. Lý Hiểu Thiên, cô cảm thấy thế nào khi người cứu cô lại là kẻ ghét cay ghét đắng cô, Địch Mẫn Nhu vậy?”
Hiểu Thiên vẫn đang ở đó với tư thế quỳ gối, mắt ngọc xanh lam của cô nhìn xuống người đang nằm dưới đất với dòng máu loang lổ nhức mắt.
Ngón tay bị trói phía sau của Hiểu Thiên run lên nhè nhẹ, bả vai cũng khẽ động. Tất cả những biểu hiện đó cho biết, cô đang rất rối loạn.
Địch Mân Nhu luôn căm ghét cô, Địch Mẫn Nhu luôn coi cô như kẻ thù, Địch Mẫn Nhu…
…là em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Từ khi lấy lại toàn bộ ký ức thì Hiểu Thiên cũng có lại những thứ và những cảm xúc trước giờ chưa từng sở hữu.
Và trong đó còn có cả người em gái này.
Vì là mang trong mình dòng máu của cha cô nên được mẹ cô đồng ý mang về Lý gia nuôi dưỡng.
Dù vậy cô ta không được dùng họ Lý mà phải dùng họ của mẹ ruột cô ấy là Địch. Tên cô ấy vẫn không hề bị tổ chức thay đổi, Địch Mẫn Nhu.
Là hôm đó chính cô đã ôm lấy cô em gái này và cầu xin được sống sót.
Nói cách khác… Địch Mẫn Nhu chính là người thân ruột thịt duy nhất của cô trên đời này. Là người duy nhất còn sống sót.
Máu nhiều quá… máu cứ chảy ra nơi ngực trái của Địch Mẫn Nhu khiến cho chiếc áo mà cô ta đang mặc trên người ướt thẫm như thể vừa đi ngoài trời mưa.
Làn vải dính chặt lại nơi da thịt, lộ rõ ra vết thương do dao đâm đang há miệng mà mở đường cho dòng máu trong người thoát ra ngoài.
“Cư… cứu… cứu lấy cô ấy…” Giọng Hiểu Thiên nghẹn lại, hai mắt nhoà đi.
Sự bi thương hiện rõ trong từng mảng không khí bao quanh người cô.
“Làm ơn… làm ơn có ai cứu lấy Mẫn Nhu… hu… cầu xin các người…”
Trong cơn bấn loạn, câu từ của Hiểu Thiên rối rắm, dường như không thốt ra nguyên vẹn được câu nào.
Hai mắt của Địch Mẫn Nhu khép hờ nhìn về phía Hiểu Thiên, sau khi nhìn thấy nước mắt đang như một con suối cứ rơi xuống không ngừng trên khuôn mặt cô thì hơi hé môi, nhưng là còn chưa kịp nói gì đã nhắm mắt lại, toàn thân bất động.
Tách…
Nước mắt rơi xuống!
Làm ơn đi Mẫn Nhu. Làm ơn ai đó cứu Mẫn Nhu đi.
Mạc Thuần Uy đứng đó siết chặt nắm tay. Nhìn vào tình hình trước mắt thì anh vẫn không thể làm gì khi mà Lục Mộ Ca đứng chắn trước Hiểu Thiên như vậy. Thêm vào đó thì tay hắn vẫn đang cầm con dao, nhìm vào cách cầm dao của hắn thì có thể thấy được chỉ cần động một chút cũng sẽ gây nguy hiểm cho Hiểu Thiên.
Khốn kiếp!
Anh vì biết Địch Mẫn Nhu chính là em gái Hiểu Thiên nên mới nhắm mắt giả vờ ngu ngơ và cũng không muốn làm cô ta bị thương để tránh việc sau này Hiểu Thiên sẽ đau lòng.
Nhưng bây giờ nhìn thấy sự yếu đuối này của cô thì anh lại chỉ có thể đứng nhìn. Vô dụng, anh đúng là đồ vô dụng.
Cảm giác được người đứng gần mình có chuyển động, Mạc Thuần Uy lúc này mới để ý rằng, hoá ra lúc anh đang chú tâm vào Hiểu Thiên và tự trách bản thân thì Ngân Kính đã tiến lên phía trước.
Hắn định làm gì? Sẽ nguy hiểm cho Hiểu Thiên mất!
Đúng như dự đoán, Lục Mộ Ca nhanh chóng biết tới hành động của Ngân Kính. Hắn cúi người xuống, chĩa mũi dao sắc nhọn vào chính yết hầu của Hiểu Thiên.
Bước chân của Ngân Kính liền khựng lại, không dám nhúc nhích.
Khoé miệng Lục Mộ Ca nhếch lên.
“Cô sống có tình quá nên ai cũng muốn chết thay kìa. Hôm nay tôi sẽ lần lượt giết hết những người thân quen trước mặt cô để cô nếm đủ cái cảm giác mất hết người thân là như thế nào?” Ngừng một lát, Lục Mộ Ca tiếp tục nói: “-À mà quên mất. Nếu không nhầ thì bố cô cũng bị giết chết, mẹ cô cũng chết vì bảo vệ cô nhỉ? À… là máu của toàn Lý gia bị hoà trộn với mưa đúng không?”
Từng chữ mà Lục Mộ Ca nói khiến cho tâm Hiểu Thiên run lên. Từng hình ảnh cứ hiện lên trong đầu, quá khứ vào cả hiện tại, nỗi đau chồng chất lên nỗi đau.
“Tôi tìm kiếm cô bốn năm. Là bốn năm rồi đấy. Thật ra khi tìm hiểu về cô tôi có điều tra được một bí mật, muốn nghe không?”
Hiểu Thiên ngước mặt lên nhìn hắn, trong đáy mắt long lanh, lưu động.
Mây trắng vẫn bay từng tảng lững lờ, bầu trời ngoài kia vẫn xanh, gió như muốn an ủi mà lùa vào phòng, đậu trên từng tấc da thớ thịt trên người cô rồi khẽ vuốt ve an ủi.
Những sợi tóc xoã xuống nhẹ bay phiêu du.
Trong gió có mùi máu và hận thù khiến cho không gian quanh nó đều tràn ngập mùi thuốc súng.
Mũi dao chạm vào cổ cô đau buốt.
Hiểu Thiên nhắm mắt lại, hai hàng mi cong dài nhẹ nhàng run rẩy.
“Cái chết của Lý gia là vì cô đấy. Đừng hận ai khi chính cô mới là kẻ giết người.”
***9:14 1/7/2017***
Na: sắp hết ngược rồi, nhận ra nhau là sủng ngọt sún răng nhé. ????