Hiểu Thiên bị kéo lê trên đường, sau đó bị nhét vào một chiếc xe.
Trên xe có tất cả ba người đàn ông và cả cô nữa là bốn.
Mi mắt của Hiểu Thiên khẽ động. Hai người ngồi phía trước, một người ngồi phía sau để canh chừng. Cũng không phải là không thể thoát, nhưng là cô muốn biết ai là kẻ đứng sau muốn hãm hại mình.
Hiểu Thiên hơi nhíu mày vì phía sau gáy có hút nhói. Ngón tay cô nhúc nhích, duỗi thẳng, từ đầu ngón tay xuất ra một thanh kim loại dài mỏng như cây kim.
Lợi dụng bóng tối và góc khuất tầm nhìn nơi ghế sau xe, Hiểu Thiên khéo léo ma sát thanh kim loại vào chiếc còng sắt đang cố định cổ tay mình.
Thanh kim loại này là loại vũ khí tối tân chuyên dụng cho sát thủ chuyên nghiệp. Hơn nữa… nói đúng hơn là trên thế giới này chỉ có Vô Sát mới sử dụng nên độ hiểu biết về nó là mật thiết. Ít ai biết được rằng, cây kim nhỏ kia được làm từ loại hợp kim đặc biệt có độ cứng so với kim cương và sắc bén đến có thể chặt đứt cả một con voi trưởng thành chỉ trong tích tắc.
Âm thanh hai thứ kim loại ma sát nhẹ nhàng được át đi bởi tiếng xe rồ rồ và cuộc trò chuyện của ba người bạn “đồng hành” kia.
“Mày nói xem, cậu chủ muốn bắt cô ta làm gì?”
Cậu chủ?
Bộ não của Hiểu Thiên bắt đầu vận động, phân tích.
Nhưng sau một hồi vận động, thì cô vẫn không thể tìm ra ai chính là “cậu chủ” mà bọn họ đang nói tới.
Nhưng cô có thể phân ra hai khả năng có thể xảy ra.
Một, là người của tổ chức.
Hai nữa, là người trong Mạc gia.
Bởi người ngoài không một ai biết về tung tích về Vô Sát nên chắc chắn sẽ không ai có thể nhắm tới cô mà trả thù được.
Chiếc xe dường như đi qua ổ gà nên xốc lên một cái, vì đang mải suy nghĩ nên đầu cô đập mạnh vào thành ghế phía trước, theo bản năng Hiểu Thiên mở miệng định kêu nhẹ một tiếng vì đau, lại lập tức nhận ra hoàn cảnh hiện tại mà ngậm miệng lại.
“Sắp tới nơi rồi đúng không?”
“Ừ, theo tốc độ này thì tầm một đến hai phút nữa là tới nơi.”
“Mà này…”
“Gì?”
“Con bé này xinh đẹp là vậy, mày nhìn xem… từng đường cong quyến rũ đến chết người.”
Cảm nhận được ba luồng ánh mắt nóng bỏng như khí hỏa truyền thẳng tới thân thể, Hiểu Thiên không tự chủ được mà siết chặt hai nắm đấm.
“Mày nói giết ngay có phải uổng phí không?”
“Ý mày là…”
“Chứ còn gì nữa. Phải tự thưởng một chút chứ. Hahaha…”
Tiếp đó là một tràng cười đầy ghê rợn đến kinh tởm vang lên trong xe.
Hừ… Hiểu Thiên cô là ai mà bọn chúng nghĩ có thể làm loại chuyện đó với cô? Nực cười. Một lũ não tàn.
Ngón tay cô vẫn kéo đều thanh kim loại vào chiếc còng sắt trên tay, sắp được rồi, một chút nữa thôi.
Một phút, cô vẫn còn một phút trước khi đi tới hố tử thần. Nhanh lên, cô phải nhanh tay mở được chiếc còng này sớm nhất có thể, bởi dù cho cô là ai đi chăng nữa thì khi bắt cô, chắc hẳn bọn chúng đã chuẩn bị tất cả cho các tình huống xấu nhất rồi, cô không thể nào thoát khỏi đây với cái cục sắt này được.
ROẸT….
cảm giác mát lạnh đột ngột luồn vào da thịt khiến Hiểu Thiên kêu lên: “Á…”
Tiếng kêu đó không những vì lạnh, mà còn vì kinh ngạc, còn cả vì một điều gì đó không thể nói rõ nên lời.
“Ô em gái, tỉnh rồi sao?”
***20:54 5/9/2017***
Na: Xin lỗi mọi người, thật ra hôm qua Na viết dài lắm mà không hiểu sao wattpad lại bỗng nhiên không lưu, thành ra Na phải viết lại từ đầu nên hơi ngắn. Hic