Nghe Lục Mộ Ca nói vậy, Mạc Thuần Uy khẽ cười: “Lắm chuyện. Đi nhanh đi, trễ việc là tôi quăng cậu vào mật lao cho sói ăn đấy.”
“Đến lão đại tôi còn không sợ thì chẳng lẽ mấy con sói đói đó lại có thể khiến tôi sợ?” Nói là nói vậy, nhưng chân của Lục Mộ Ca đã nhấn ga, chiếc xe cũng đã lao vút trên đường như mãnh thú đang lao theo mồi.
Phía xa xa trên nền trời, dường như mây đen vừa xuất hiện.
Ở một nơi khác, Dạ đang đứng trước nữ hoàng Anh và đứa cháu trai độc nhất của bà – hoàng tử Paul Khải Ân.
Nữ hoàng Anh là một người phụ nữ đã lớn tuổi nhưng ngạo khí và uy nghiêm tỏa ra từ trên người bà vẫn vô cùng bức bách, khiến cho người đối diện cảm nhận được một sự áp lực vô hình. Còn nhắc đến vị hoàng tử đang ngồi dưới nữ hoàng Anh một ghế kia thì phải nói đến hoa nhường nguyệt thẹn. Diện mạo bên ngoài của hắn đủ để điên đảo chúng sinh.
Dù đang mặc trên người bộ quần áo của hoàng gia nhưng không thể che giấu được ngoại hình vô cùng gợi cảm với cơ ngực nở và cơ bụng thon chắc, bờ vai rộng, cơ bắp được bao bọc bởi lớp quần áo vô cùng săn chắc, tất cả những gì có trên người đàn ông này đều đẹp đến khiến cho kẻ khác cuồng mê. Chỉ là có vẻ như do bên trong người có một nửa dòng máu Châu Âu nên da dẻ hắn rất trắng, trắng nhưng không thiếu sức sống, trắng đến hút hồn tất cả phụ nữ trên thế giới khi nhìn vào.
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Dạ, cánh tay nâng tách trà trên bàn lên sát bên miệng, hít hà làn khói bay lên rồi nhấp một ngụm, sau đó đặt tách trà xuống, ánh mắt quét dọc một lượt trên người cô từ trên xuống dưới, cặp mắt sắc bén như có như không muốn lột sạch quần áo trên người cô xuống khiến cho Dạ không tự chủ được mà hơi rụt vai lại.
Paul Khải Ân nhếch miệng, liếm nhẹ môi. Cánh môi vốn đã hồng hào nay được cấp ẩm càng thêm đỏ và bóng hơn, tô điểm thêm thập phần câu dẫn ma mị, nhưng kèm theo đó cũng không kém phần mờ ám khó nói.
“Đây là người phụ nữ mà con nói sao? James?” Nữ hoàng Anh lên tiếng, giọng nói uy lãnh nhưng không giấu được sự yêu chiều trong đó.
“Vâng.” James chắc chắn.
“Hừm…” Đặt tách trà xuống: “Cuối cùng con cũng chịu lập gia. Cháu ta có mỗi hai đứa, bây giờ chỉ cần Khải Ân nữa là ta mãn nguyện rồi.”
Paul Khải Ân nghe tới đây liền ngưng ngay nụ cười trên mặt, hai mắt cụp xuống: “Không phải hai mà là ba mới đúng chứ ạ…”
“Con im miệng.”
“…” Paul Khải Ân cắn môi: “Vâng.”
Paul Khải Ân siết chặt nắm tay, đứng dậy đi thẳng ra cửa.
“Hỗn xược. Con đứng lại đó cho ta.”
Bước chân Paul Khải Ân dừng lại: “Trên đời này, còn có người có thể ra lệnh cho con sao? Nữ Hoàng à, chắc ngài già nên lú lẫn mất rồi.” Nói xong, hắn mở cửa đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng sầm lại, bỏ lại trong phòng còn ba người.
Dạ ngước mắt nhìn James, anh mỉm cười trấn an cô, bàn tay anh nắm chặt tay cô, chặt như thể sợ cô sẽ tan biến, như thể đây là lần cuối cùng có thể nắm lấy bàn tay nhỏ bé này.
Dạ nhún chân, ghé sát tai James: “Cảm ơn anh, em đã từng thích anh, thật đấy!”
Khoé môi James cong lên, chất chứa hạnh phúc.
Chỉ cần như thế là được rồi. Mong muốn của anh cũng chỉ cần được một lần cô yêu anh mà thôi.
Bịch!!!
James ngã xuống, nằm trên tấm thảm thêu phượng tinh xảo, khuôn mặt của nữ hoàng Anh còn chưa kịp hoảng hốt thì một con dao sắc nhọn đã kề cạnh chiếc cổ trắng ngần.
Dù xung quanh có rất nhiều vệ sĩ hoàng gia nhưng tất cả đều không theo kịp tốc độ của Dạ, lúc này đây đều đang hướng mắt và chĩa súng vào hai người phụ nữ quyền lực.
Vậy mà nữ hoàng không hề thất sắc hay sợ hãi, hay đúng hơn là địa vị của bà ta không cho phép điều đó xảy ra.
Thêm vào đó…
“Không ngờ con gái của Lý gia đã lớn thế này rồi. Aizzz… Lý Hiểu Thiên, con gái của Lý Tịch, hai mẹ con quả là giống nhau như hai giọt nước.”
Bà ta đã nhận ra cô từ đầu!
***23:23 10/12/2017***