Hiểu Thiên run rẩy đặt mảnh giấy hình vuông trên tay xuống.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Một cảm giác ngột ngạt đến khó thở bỗng nhiên ập đến, lấn áp mọi cảm xúc của cô lúc này.
Trong giấy viết: Xin lỗi.
Anh đã viết: cái chết của Lý gia là do anh.
Một tia sáng vụt qua đầu Hiểu Thiên.
Cô ngồi dựa lưng hẳn về sau, vẻ mặt mang theo hoang mang cùng sợ hãi.
Hoá ra là thế.
Sau một khắc suy nghĩ, dường như Hiểu Thiên đã hoàn toàn hiểu ra mọi việc.
Là cô đòi chiếc vương miện của nữ hoàng Anh, vì cô đã tuyệt thực đến ngất xỉu phải vào viện nên anh mới là người lấy chiếc vương miện đó về cho cô.
Là anh chứ không phải ba mẹ cô.
Vì anh…
Không đúng.
Là vì cô. Tuy anh có phần trách nhiệm, nhưng hoàn toàn là lỗi của cô.
Nếu như cô không bướng bỉnh, nếu như cô không nhất quyết đòi nó thì đã không có chuyện gì xảy ra rồi.
Nhưng sao… thứ cảm giác hiện tại này là gì?
Đau đớn như xé nát tâm can.
Hiểu Thiên nhíu chặt hai hàng lông mày, bàn tay đưa lên vạt áo trước ngực, siết chặt thật chặt khiến cho mảnh áo lập tức trở nên nhăn nhúm lại.
Buồng phổi của cô hít thở khó khăn, sắc mặt lại biến thành bạc nhợt đến trắng bệch.
Có điều, dù là lỗi của ai thì cô biết… hiện tại cô và anh chính là hai điểm cực cách biệt. Hai người không thể nào đến được với nhau mà có một sự haqjnh phúc trọn vẹn cả.
Mạc Thuần Uy… có vẻ như chúng ta sinh ra không phải là để dành cho nhau rồi.
Hiểu Thiên chậm rãi đứng dậy, cô gắng hít thở một hơi thật sâu. Trong đầu cô nhớ về những hình ảnh không đáng nhớ kia.
“Á…xin đừng giết… hự…”
“Hiểu Thiên… chạy đi…”
“Á…”
“Hu..huhu… Thuần Uy… cứu… Hiểu Thiên sợ quá… huhu… sợ quá….”
“Mẹ… Không… mẹ ơi…huhu….”
“Đừng… Bố ơi… Hiểu Thiên xin lỗi… Hiểu Thiên sẽ nghe lời, đừng giết cha của Hiểu Thiên.
…
“Đừng… đừng mà… huhu…”
“Hiểu Thiên, đừng sợ, anh sẽ…huhu… anh sẽ… bảo vệ em.”
Phập….
Đùng…. Đoàng….
Khôngggg! Hiểu Thiên ôm lấy đầu mình, khụy xuống nền đất. Hai mắt xanh lam của cô dao động run rẩy.
Máu… máu khắp mọi nơi… tiếng la hét…
Không… Hiểu Thiên há miệng để hít thở, buồng phồi dường nhưu đang càng ngày càng bị thu hẹp, không thể thở nổi, khóe mắt Hiểu Thiên ánh lên những tia nước long lanh.
Mẹ… Cha… Lý gia… Anh hai….
Con xin lỗi… con xin lỗi nhưng con không thể trả thù được cho mọi người đâu. Con không thể, thật đấy. Tất cả đều là lỗi của Hiểu Thiên nên mới thành ra như vậy. Hẫy cứ để con tự trừng phạt mình.
Nước mắt rơi vào miệng, mặn chát. Tiếng nấc hòa với gió, quyện vào gió rồi bay xa. Chỉ còn lại một mảnh không gian ban đêm đầy rẫy bóng tối và đau thương.
Trong màn đêm
Một bóng dáng thanh mảnh nhỏ nhắn bước ra từ căn biệt thự to lớn của Mạc gia. Khi bước ra khỏi cánh cổng, bóng dáng ấy còn lưu luyến mà dừng chân, quay đầu nhìn lại nơi đây một lần nữa rồi nhanh chóng
Thuần Uy, đừng tìm em! Em không dám chắc khi gặp lại anh thì em sẽ có thể tha thứ cho anh một lần nữa đâu. Vậy nên Thuần Uy à, tạm biệt.
Từ khung cửa sổ đang mở ra, một bàn tay vén tấm mành cửa số mỏng manh lên, lộ ra cặp mắt sắc lạnh nhìn xuống, cánh môi mỏng của hắn khép lại thành một đường thẳng lạnh lùng: “Lý Hiểu Thiên, tốt nhất cô hãy biến mất hẳn khỏi đây, khỏi thế giới này.”
Cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số: “Theo sát cô ta, nhớ làm cho gọn ghẽ vào.”
Đầu dây bên kia chỉ nghe “vâng” một tiếng rồi tắt máy. Tấm rèm được hạ xuống.
Bên ngoài, tiếng gió rít nhẹ bên tai như tâm sự, Hiểu Thiên đã mặc trên mình bộ quần áo bó sát, bốt da đen bóng cùng chiếc mũ lưỡi trai che đi gần hết cả khuôn mặt.
Bước trên con đường đêm, bóng tối lan tỏa khắp mọi ngõ ngách, ánh đèn đường màu vàng nhạt chiếu lên người cô, hắt xuống đường một bóng đen mờ nhạt.
Đi, bước chân của Hiểu Thiên cứ đi, nhưng cô hiện tại đang không biết nên đi đâu, có lẽ cô phải đi một nơi thật xa, thật xa để tránh đi ồn ào vồn vã. Có lec cô cần có yên tĩnh, để suy nghĩ về những vấn đề còn tồn đọng.
Cạch!
Âm thanh kim loại nặng chạm mạnh với mặt đường khiến cho bước chân của Hiểu Thiên dừng lại.
Cô ngước mắt lên, còn chưa kịp nhìn thấy gì thì BỘP một tiếng, phía sau cổ đau nhói, và sau đó đầu óc cô lập tức chìm vào vô thức.
***00:09 28/8/2017***